Anh cũng nhìn cô, ánh mắt anh lộ rõ sự vui mừng sâu xa.

Kiếp trước...

Cô cũng đối mặt với hoàn cảnh thế này, nhưng hoàn toàn không có sự đồng ý của bất cứ ai, cô không dám kháng cự, lúc đó trong nhà anh cũng chỉ là đứa chân ướt chân ráo vào tập đoàn của gia đình.

Thật sự không có tiếng nói trong gia đình, trách anh quá vô dụng, không bảo vệ cô tốt, nên cô mới vào đường cùng.

Từ lúc Lục Hạo Thanh ngăn cản tới giờ anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, liên tục lén nhìn gương mặt cô, anh sợ...

Anh sợ... cô sẽ vì chuyện này một lần nữa... mà bỏ anh đi.

Nhưng bây giờ, thì đã không còn sợ nữa, anh bây giờ có tất cả, một tay anh có thể che cả bầu trời cho bảo bối của anh quậy đục nước, anh làm hậu thuẫn phía sau cho cô.

"Tóm lại, hôn ước này vẫn tiếp tục." Bạch Đông nhíu mày, nhàn nhạt nói.

"Ngài Bạch à, có vẻ ngài vẫn chưa hiểu ý Hạo Vũ nói." Cô khẽ nhếch mép cười, lộ vẻ khinh bỉ. "Vậy để tôi nhắc lại cho ngài hay, cả đời này anh ấy chỉ muốn cưới tôi. Con gái ngài chắc là không có phần rồi."

"Cô... cô..." Bạch Đông bị ném thể diện xuống đất, tức giận nói không thành câu, hắn xoay sang nhìn Hạo Thanh. "Ông xử lý cho tôi."

"Cô Tuệ Lâm, đây là chuyện nhà Lục gia, cô không có tư cách lên tiếng." Hạo Thanh chỉ nhẹ nhàng nói, ông hoàn toàn không thể nói lại với bốn cái miệng bên kia.

"Vậy thì hai vị bên kia có tư cách?" Hạo Vũ chen vào.

Quả thật anh tinh ý, Bạch Nhi Nhi hoặc Bạch Đông nói cô có thể phản bác, nhưng với người nhà anh, cô không dám thất lễ.

"Vả lại, cô ấy sẽ là vợ tôi, là thiếu phu nhân của Lục gia, ông nói xem? Có đủ tư cách không?" Hạo Vũ ngồi thẳng dậy, anh nghiêm nghị quét mắt từ hai cha con họ Bạch kia đến Chu Ly.

Ây da, tận bây giờ anh mới nhận thấy có người ở đây.



"Ai đây? Tình nhân mới sao?" Hạo Vũ cười lạnh, hất cằm về phía Chu Ly.

"Không phải chuyện của con." Hạo Thanh đáp.

"Tôi muốn nhắc nhở ông, ông có thể chơi gái, nhưng đừng bạ ai cũng đem về Lục gia, ở đây chỉ có một Lục phu nhân, không ai thay thế được." Anh lên giọng như dạy dỗ con trai.

Chưa để Hạo Thanh đáp, anh nói tiếp. "Đừng để tôi thấy ông dẫn bất cứ con đàn bà nào về Lục gia nhằm thay thế thân phận mẹ tôi, cẩn thận tôi đá cổ phần ông ra khỏi Lục Thị."

Nói xong, anh nắm tay Tuệ Lâm đứng lên, hai người khẽ cuối người chào ông bà rồi xoay lưng sánh vai ra cửa chính.

Tân Kỳ và Tân Quý cũng theo sau.

Lục Hạo Thanh nhìn bốn bóng lưng rời đi, ông nhíu mày, cau có nói với Lục Thế. "Ba nhìn xem, ba chiều nó tới mức hư rồi."

"Mày còn chưa ngậm miệng, không phải do mày, thì Hạo Vũ đã không có tính khi như thế." Lục Thế tức giận chỉ thẳng vào mặt hắn.

"Mẹ, mẹ nhìn xem..."

Chưa oán trách dứt câu, giọng nói lạnh lùng của Bạch Đông cắt ngang. "Các người diễn hài đủ chưa?" Hắn lướt mắt liếc nhìn một lượt, dừng mắt ngay Hạo Thanh. "Ông bạn già, hôm nay tôi tới đây vì tôi nhớ chút ân tình xưa, nhưng mà hình như ông không cho tôi chút mặt mũi nào thì phải."

"Bạch... Bạch Đông, ông bình tĩnh đã." Hạo Thanh rối riết giải thích.

"Vậy thì tôi xin phép, hẹn sớm gặp lại." Bạch Đông không nghe thấy lời hắn, đứng lên nhếch môi khinh bỉ nói.

Ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn.

Bạch Đông và Bạch Nhi Nhi ra khỏi cửa chính, Lục Thế và Lục thái thái, trừng mắt đồng thời đứng lên, vứt lại một câu rồi trực tiếp đi về phòng.

"Đúng là vô tích sự, chẳng làm được trò trống gì ra hồn."

Lục Hạo Thanh chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt, rồi đánh vợ đánh con, không biết bao nhiêu lần ông phải qua tận Macao để chuộc hắn về rồi.



Đối với Lục Thế mà nói, bây giờ ông không cần đứa con trai này nữa.

Lục Hạo Vũ là con trai hắn, mà lại rất thông minh, học rất nhanh, chắc do di truyền được đức tính thông minh của mẹ.

Hạo Vũ dắc Tuệ Lâm ra sân sau, bây giờ cô mới được nhìn toàn cảnh biệt thự Lục gia, thật sự quá lớn.

Toà biệt thự xa hoa rộng lẫy, trong ra ngoài đều trang trí theo phong cách tinh xảo độc đáo.

Xung quanh biệt thự đều là cây xanh, không gian tĩnh lặng giống hệt như một trang viên tách biệt với thế giới bên ngoài.

Sau biệt thự to lớn trang nghiêm đó, là một vườn hoa đủ loại, thời điểm đang là mùa xuân là mùa của Hoa Cẩm Trướng trắng thể hiện ngọt ngào và đáng yêu, ngây thơ, Hoa Cát Tường thể hiện cho may mắn, phía xa xa gần cuối khu vườn còn có một cây hoa anh đào to đang nở.

Vốn được mệnh danh là thành phố của tình yêu và sự lãng mạng, đặc biệt mùa xuân thêm rực rỡ của loài hoa anh đào khiến càng thêm quyến rũ.

Anh dắc cô ngồi xuống xích đu gần đó, khung cảnh phong tình này, thực sự là quá mê người rồi.

"Em thích không?" Hạo Vũ nhìn cô, nhỏ giọng hỏi.

"Thích, nơi đây thực sự quá đẹp rồi." Tuệ Lâm gật đầu.

Cô lại hỏi. "Anh là người gốc Pháp?"

Hạo Vũ khẽ lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói. "Ba anh là người lai Pháp, mẹ anh lại là người Los Angeles. Nên anh là người lai chứ không phải gốc."

Tuệ Lâm gật gật đầu nhỏ, tò mò muốn hỏi rồi lại thôi.

Hạo Vũ nhận ra ánh mắt của cô, dịu dàng nói. "Em muốn hỏi gì?"

Tuệ Lâm lắc đầu. "Không có gì đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện