Từ cửa chính, phát ra tiếng giày da uy lực, cả bốn người đều quay người về phía cửa ra vào.
Là Lục lão gia và Lục Hạo Vũ sau lưng anh còn Tân Kỳ và Tân Quý.
Lục lão phong thái của một quý ông, khoác lên bộ vest đen, gương mặt của người từng trải, cả người ông phát ra khí chất đến mức kinh sợ.
Còn người đàn ông của cô thì không chê được ở đâu rồi, vẫn là vest đen, dáng người cao ngưỡng, tóc vuốt ra sau vài sợi tóc không an phận rơi xuống trán làm tôn lên vẻ đẹp riêng anh.
Lục Thế trợn trừng mắt, nghiến răng, chỉ thẳng vào mặt Lục Hạo Thanh. Giọng nói lạnh lùng, như muốn đóng băng đối phương.
"Mày lại ngây chuyện? Mày cút về Thành Phố B đi, mẹ mày có ngày đau tim vì mày mất."
Đây không biết là lần bao nhiêu ông nói câu này với đứa con trai của ông rồi, chỉ muốn hắn bớt gây chuyện, để bà nhà có thể yên lòng mà sống lâu với ông một chút.
"Ba, con không gây chuyện, con đàn bà kia sĩ nhục con." Hắn nhanh chóng biện minh, thực sự muốn đẩy cô ra khỏi đây.
Lời vừa dứt, Lục Hạo Vũ bước tới, súng lục dắc sau lưng áo cũng được lấy ra, anh lên chốt, chỉa thẳng vào thái dương Lục Hạo Thanh, nặng nề nói. "Lần cuối cùng, tôi nhắc ông, nếu muốn sống yên thì tốt nhất đừng đụng vào bất cứ ai nữa." Anh đưa tay vào cò, nghiến răng nói nhỏ chỉ hắn nghe. "Cái chết của mẹ tôi, ông đừng quên. Nếu không vì lời hứa của mẹ, thì tôi đã tiễn ông đi từ lâu rồi."
Ngưng một lúc, anh quan sát, nói tiếp. "Nhưng nếu ông có gan đụng vào bà nội và vợ tôi, thì tôi không ngại sẽ quỳ trước mộ mẹ xin lỗi vì đã thất hứa đâu."
Mỗi câu mỗi chữ anh đều đè nặng như muốn dìm đối phương vào một con đường duy nhất.
Anh không nể nang có ai đang ở đây, và trước mặt anh là người nào, chỉ cần biết đụng vào giới hạn của anh, chắc chắn người đó chỉ có một kết cục duy nhất! Là chết...
Lục thái thái bất ngờ vì hành động của Hạo Vũ, muốn đứng lên nhưng do cơn đau ở ngực vẫn còn nên đành ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo. "Hạo Vũ à, cất súng đi con, người nhà cả làm vậy không hay!"
Tuệ Lâm cũng bất ngờ, tuy cô biết anh là bá chủ giới hắc đạo, nhưng để chỉa súng vào đầu "ba" mình, cô vẫn chưa nghĩ đến, mà còn là để bảo vệ cho bà bà và cô nữa.
Lão thái thái khuyên anh, nhưng Hạo Vũ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt anh lộ rõ như chỉ cần người trước mặt dám chống lại một câu, lập tức đạn trong họng súng đen ngòm ra bay ra.
Lục Hạo Thanh vì câu nói của anh mà lùi về hai bước, ông thật sự tin Hạo Vũ con trai ông nói làm sẽ làm, ông còn nhớ hai năm trước anh không ngại để cho bọn giang hồ ở Macao đánh ông thừa sống thiếu chết chỉ vì ông dùng một chút thủ đoạn vào bàn cờ.
Nhưng ông không còn cách nào, bây giờ ông rất cần tiền, bọn người cho vay sắp giết ông chết rồi.
Lục Hạo Thanh run rẫy, ngồi khuỵ xuống sàn đất.
Hạo Vũ cũng cất súng lại, đi về phía hai người anh vô cùng yêu thương, tay xoa xoa đầu bảo bối, khẽ hỏi bà. "Bà thấy thế nào rồi? Con gọi bác sĩ tới cho bà."
Lục Thế cũng nhanh chân tới chỗ vợ mình, đôi mắt ông lộ vẻ lo lắng, tuy hơn bảy mươi, nhưng tình cảm ông bà rất tốt. Tuệ Lâm thấy đôi mắt thâm tình của ông nhìn bà, thật giống đôi mắt anh. Hạo Vũ cũng nhìn cô bằng đôi mắt như vậy, vừa yêu thương, chiều chuộng, vừa lo lắng, tình yêu của ông dành cho bà rất sâu đậm.
Bà cười cười, xua xua tay. "Bà không sao, đừng phiền phức như thế." Bà quay sang nhìn ông. "Ông cứ như trẻ con thế, cháu dâu thấy lại cười cho."
Tuệ Lâm nhìn màn vui vẻ cười đùa cô cũng cười theo, đến câu "cháu dâu" của bà. Nụ cười cô cứng lại.
Ớ! Ớ!
Là do mọi người vui vẻ nên cười theo, chứ Tuệ Lâm chưa hề cười Lục lão mà!!!
Oan... oan ức mà!!!
Hạo Vũ nhìn bảo bối cười cũng vui lây, anh mắc kệ hai người như bình phong đang đứng ở góc nhìn về phía này. Anh cố tình cất cao giọng đủ cho mọi người có mặt đều nghe. "Ông bà không phản đối ạ? Con cưới Tuệ Lâm không ai phản đối ạ?"
Rõ ràng là trêu tức.
Tuệ Lâm ngại tía tái mặt mày, nhéo vào hông anh một cái, Hạo Vũ nhăn mặt đau đớn, cười cười rồi áp mặt cô vào lòng mình cho bảo bối chốn.
Ông bà nhìn màn tình tứ cũng hài lòng, hùa theo anh, to giọng nói. "Cháu dâu đáng yêu như vậy, từ chối làm sao được chứ."
Trời đất ơi!!! Tuệ Lâm chốn trong lòng anh mà muốn nổ tung.
Cô muốn đào cái hố chui xuống dưới chốn luôn.
Hạo Vũ nghe cười lớn, lâu lắm rồi anh mới vui vẻ bên mọi người như vậy.
Tân Kỳ Tân Quý nhìn cũng cười theo, chỉ cần lão đại hắn lúc nào tâm trạng cũng tốt như lúc này thì bọn hắn sẽ không còn vô cớ đi Macao lau chùi quét dọn khách sạn nữa.
Trong lòng của hai người bọn hắn, từ lúc nghe được câu chuyện của lão đại, đã chấp nhận Đường Tuệ Lâm là phu nhân của bọn họ rồi, không cần vì lí do gì, chỉ cần lão đại hắn mỗi ngày bước ra được quá khứ của kiếp trước lẫn kiếp này. Thân làm thuộc hạ theo anh hơn tám năm cũng được giải toả phần nào.
Cô và Hạo Vũ trò chuyện và ăn sáng cũng ông bà, sau đó cùng nhau ra xích đu gần đó, ngồi luyên thuyên.
Cô chợt nhớ ra, tối hôm qua anh tỉnh giấc với bộ dạng khác thường, nhưng không biết hỏi anh từ đâu.
Là Lục lão gia và Lục Hạo Vũ sau lưng anh còn Tân Kỳ và Tân Quý.
Lục lão phong thái của một quý ông, khoác lên bộ vest đen, gương mặt của người từng trải, cả người ông phát ra khí chất đến mức kinh sợ.
Còn người đàn ông của cô thì không chê được ở đâu rồi, vẫn là vest đen, dáng người cao ngưỡng, tóc vuốt ra sau vài sợi tóc không an phận rơi xuống trán làm tôn lên vẻ đẹp riêng anh.
Lục Thế trợn trừng mắt, nghiến răng, chỉ thẳng vào mặt Lục Hạo Thanh. Giọng nói lạnh lùng, như muốn đóng băng đối phương.
"Mày lại ngây chuyện? Mày cút về Thành Phố B đi, mẹ mày có ngày đau tim vì mày mất."
Đây không biết là lần bao nhiêu ông nói câu này với đứa con trai của ông rồi, chỉ muốn hắn bớt gây chuyện, để bà nhà có thể yên lòng mà sống lâu với ông một chút.
"Ba, con không gây chuyện, con đàn bà kia sĩ nhục con." Hắn nhanh chóng biện minh, thực sự muốn đẩy cô ra khỏi đây.
Lời vừa dứt, Lục Hạo Vũ bước tới, súng lục dắc sau lưng áo cũng được lấy ra, anh lên chốt, chỉa thẳng vào thái dương Lục Hạo Thanh, nặng nề nói. "Lần cuối cùng, tôi nhắc ông, nếu muốn sống yên thì tốt nhất đừng đụng vào bất cứ ai nữa." Anh đưa tay vào cò, nghiến răng nói nhỏ chỉ hắn nghe. "Cái chết của mẹ tôi, ông đừng quên. Nếu không vì lời hứa của mẹ, thì tôi đã tiễn ông đi từ lâu rồi."
Ngưng một lúc, anh quan sát, nói tiếp. "Nhưng nếu ông có gan đụng vào bà nội và vợ tôi, thì tôi không ngại sẽ quỳ trước mộ mẹ xin lỗi vì đã thất hứa đâu."
Mỗi câu mỗi chữ anh đều đè nặng như muốn dìm đối phương vào một con đường duy nhất.
Anh không nể nang có ai đang ở đây, và trước mặt anh là người nào, chỉ cần biết đụng vào giới hạn của anh, chắc chắn người đó chỉ có một kết cục duy nhất! Là chết...
Lục thái thái bất ngờ vì hành động của Hạo Vũ, muốn đứng lên nhưng do cơn đau ở ngực vẫn còn nên đành ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo. "Hạo Vũ à, cất súng đi con, người nhà cả làm vậy không hay!"
Tuệ Lâm cũng bất ngờ, tuy cô biết anh là bá chủ giới hắc đạo, nhưng để chỉa súng vào đầu "ba" mình, cô vẫn chưa nghĩ đến, mà còn là để bảo vệ cho bà bà và cô nữa.
Lão thái thái khuyên anh, nhưng Hạo Vũ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt anh lộ rõ như chỉ cần người trước mặt dám chống lại một câu, lập tức đạn trong họng súng đen ngòm ra bay ra.
Lục Hạo Thanh vì câu nói của anh mà lùi về hai bước, ông thật sự tin Hạo Vũ con trai ông nói làm sẽ làm, ông còn nhớ hai năm trước anh không ngại để cho bọn giang hồ ở Macao đánh ông thừa sống thiếu chết chỉ vì ông dùng một chút thủ đoạn vào bàn cờ.
Nhưng ông không còn cách nào, bây giờ ông rất cần tiền, bọn người cho vay sắp giết ông chết rồi.
Lục Hạo Thanh run rẫy, ngồi khuỵ xuống sàn đất.
Hạo Vũ cũng cất súng lại, đi về phía hai người anh vô cùng yêu thương, tay xoa xoa đầu bảo bối, khẽ hỏi bà. "Bà thấy thế nào rồi? Con gọi bác sĩ tới cho bà."
Lục Thế cũng nhanh chân tới chỗ vợ mình, đôi mắt ông lộ vẻ lo lắng, tuy hơn bảy mươi, nhưng tình cảm ông bà rất tốt. Tuệ Lâm thấy đôi mắt thâm tình của ông nhìn bà, thật giống đôi mắt anh. Hạo Vũ cũng nhìn cô bằng đôi mắt như vậy, vừa yêu thương, chiều chuộng, vừa lo lắng, tình yêu của ông dành cho bà rất sâu đậm.
Bà cười cười, xua xua tay. "Bà không sao, đừng phiền phức như thế." Bà quay sang nhìn ông. "Ông cứ như trẻ con thế, cháu dâu thấy lại cười cho."
Tuệ Lâm nhìn màn vui vẻ cười đùa cô cũng cười theo, đến câu "cháu dâu" của bà. Nụ cười cô cứng lại.
Ớ! Ớ!
Là do mọi người vui vẻ nên cười theo, chứ Tuệ Lâm chưa hề cười Lục lão mà!!!
Oan... oan ức mà!!!
Hạo Vũ nhìn bảo bối cười cũng vui lây, anh mắc kệ hai người như bình phong đang đứng ở góc nhìn về phía này. Anh cố tình cất cao giọng đủ cho mọi người có mặt đều nghe. "Ông bà không phản đối ạ? Con cưới Tuệ Lâm không ai phản đối ạ?"
Rõ ràng là trêu tức.
Tuệ Lâm ngại tía tái mặt mày, nhéo vào hông anh một cái, Hạo Vũ nhăn mặt đau đớn, cười cười rồi áp mặt cô vào lòng mình cho bảo bối chốn.
Ông bà nhìn màn tình tứ cũng hài lòng, hùa theo anh, to giọng nói. "Cháu dâu đáng yêu như vậy, từ chối làm sao được chứ."
Trời đất ơi!!! Tuệ Lâm chốn trong lòng anh mà muốn nổ tung.
Cô muốn đào cái hố chui xuống dưới chốn luôn.
Hạo Vũ nghe cười lớn, lâu lắm rồi anh mới vui vẻ bên mọi người như vậy.
Tân Kỳ Tân Quý nhìn cũng cười theo, chỉ cần lão đại hắn lúc nào tâm trạng cũng tốt như lúc này thì bọn hắn sẽ không còn vô cớ đi Macao lau chùi quét dọn khách sạn nữa.
Trong lòng của hai người bọn hắn, từ lúc nghe được câu chuyện của lão đại, đã chấp nhận Đường Tuệ Lâm là phu nhân của bọn họ rồi, không cần vì lí do gì, chỉ cần lão đại hắn mỗi ngày bước ra được quá khứ của kiếp trước lẫn kiếp này. Thân làm thuộc hạ theo anh hơn tám năm cũng được giải toả phần nào.
Cô và Hạo Vũ trò chuyện và ăn sáng cũng ông bà, sau đó cùng nhau ra xích đu gần đó, ngồi luyên thuyên.
Cô chợt nhớ ra, tối hôm qua anh tỉnh giấc với bộ dạng khác thường, nhưng không biết hỏi anh từ đâu.
Danh sách chương