Cũng vừa hết ba ngày Tuệ Lâm phải trở về Thành Phố B, ngồi trên máy bay chuyên dụng, cô đưa mắt nhìn qua cửa sổ máy bay ngắm toàn cảnh thành phố Paris trong tầm mắt.
Đây cũng là nơi mà cô từng ao ước rằng đến khi đủ tròn 18 tuổi, cô sẽ đặt chân tới thành phố xinh đẹp lãng mạng này một lần.
Sau đó biến cố kéo tới, giấc mơ đó bỗng chốc kéo dài đến tận bây giờ, vừa hay lại đi cùng người cô yêu, còn là “ra mắt” gia đình anh, tuy ba anh có chút không ưa thích cô, nhưng Tuệ Lâm không để trong lòng, vì anh có nói. “Ông ấy có thích hay không, không quan trọng. Ông bà nội anh thích em là được."
Đúng, tuy cô có chút chưa sẵn sàng để gặp gia đình anh, nhưng anh lại bất ngờ đưa cô về, ba anh lại không đồng ý cô, nói Tuệ Lâm không suy nghĩ không lo lắng là nói dối.
Lời anh nói ra, Tuệ Lâm gỡ được tảng đá đè nặng trong lòng, tuy ba anh không thích cô, nhưng ngược lại bà bà và lão gia rất quan tâm cô.
Nhất là bà bà luôn cưng chiều chăm sóc cô như con cháu của Lục gia, người thiếu cảm giác tình thương từ gia đình làm sao mà kiềm được lòng cơ chứ.
Thế nên cô rất ngoan ngoãn, chỉ cần Hạo Vũ buông cô ra là cô lại chạy ngay ra vườn hoa kiếm bà.
Bà bà và Tuệ Lâm có một sở thích chung chính là ngắm hoa hửi mùi hương thơm tự nhiên của chúng, thế nên muốn kiếm bà bà hoặc Tuệ Lâm chỉ cần ra vườn hoa sân sau biệt thự.
Về đến Thành Phố B, mi mắt Tuệ Lâm không thể nào nhấc lên nổi, Hạo Vũ định bụng về tới đây thì đòi hỏi một chút, nhưng nhìn mặt bảo bối trắng bệt do say máy bay, đành ôm cô về phòng, ôm bảo bối vào lòng ngủ say đến tận hoàng hôn đã lặn từ đời nào.
Tiếng chuông điện thoại làm anh tỉnh giấc, vội với tay tắt chuông tránh làm bảo bối nhỏ thức giấc, anh nhè nhẹ đặt đầu cô lên chiếc gối, thân nhẹ nhàng nhấc lên rời giường.
Anh ra hành lang bắt máy kết nối điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nặng nề của Tân Quý. “Lão đại, lô hàng lần này có chuyện rồi.”
“Nói.” Anh hờ hững dựa lưng vào tường, cứ như là chuyện này không liên quan đến anh.
“Em cho người điều tra, nhưng thông tin của tên đó đều bị chặn, cứ như chuyện này đã lên kế hoạch rồi.”
Hạo Vũ ừm một tiếng, đầu dây bên kia sửng sờ, vội nói. “Lão đại, lô hàng này rất lớn, nếu tổn hại cũng không vấn đề, nhưng… uy tín của lão đại.”
Anh im lặng suy nghĩ gì đó, con ngươi giương lên như muốn giết người từ đời nào.
Lại là một kẻ tạo phản.
Hạo Vũ không phải là không muốn giải quyết chuyện này, anh thừa biết ai đứng sau chuyện này, và người trực tiếp làm lô hàng giả lần này.
Anh đang muốn xem họ diễn kịch một chút. Nhưng tên này quả thật anh đánh giá hơi thấp rồi, chỉ trong vài ngày đã mua chuộc được thuộc hạ của anh.
Anh cong môi nhếch nhẹ một bên, lạnh lùng nói. “Cuống gì chứ? thái độ hôm nay của cậu, tôi không hài lòng chút nào.”
Tân Quý biết mình đã sai rồi, hít một hơi, trở lại dáng vẻ trầm ổn thường ngày, giọng cũng đã khác hẳn. “Em sai rồi lão đại, không có lần sau.”
Hạo Vũ hài lòng cười nhẹ, ngắt điện thoại,anh nhẹ nhàng mở hé cánh cửa phòng Tuệ Lâm vẫn còn ngủ, Hạo Vũ khép nhẹ cửa, xoay người bước xuống bếp.
Tuệ Lâm đã ngủ từ sáng đến tận bây giờ, trước khi lên máy bay bà nội anh có làm bánh ngọt cho cô, mà cô thì sợ ăn xong một chút lên máy bay thì lại nôn hết nên chỉ ăn một ít, những thứ ăn trên máy bay đều bị cô nôn sạch sẽ.
Hạo Vũ xót xa không thôi, anh lúc đó chẳng biết làm sao chỉ biết đứng sau lưng vỗ vỗ lưng bảo bối, tâm tình anh cũng vì thế mà tệ đi.
Cứ mỗi lần thấy bảo bối nhỏ bị gì một chút thì trái tim to lớn của anh cũng lọt thỏm ra ngoài.
Hạo Vũ mở tủ lạnh, lấy đồ ăn nấu cho cô một chén cháo lót bụng.
Loay hoay một lúc cũng đã xong, anh bưng bát cháo lên phòng, Tuệ Lâm đánh hơi được mùi thơm, cũng thức giấc.
Hạo Vũ đặt bát cháo lên tủ giường, cười cười, anh còn tưởng phải mất hơn nữa tiếng mới có thể đánh thức heo ngủ này, ai ngờ anh còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã thức.
Hạo Vũ đưa tay vén tóc trước trán cô qua, giọng anh toàn cưng chiều trầm ấm phát ra. “Dậy nào, ăn một chút mới có sức ngủ tiếp.” Nói xong anh luồn tay qua gáy cô đỡ cô ngồi dậy.
Anh nhìn gương mặt nhỏ của cô, so mới gương mặt lúc sáng và bây giờ thì có sức sống hơn chút rồi. Hạo Vũ hài lòng, tiến tới áp lên trán nhỏ nụ hôn nhẹ.
Tuệ Lâm mặc anh chiếm tiện nghi của mình, cô bây giờ chỉ muốn ngủ thôi, nhưng cái bụng hư này toàn reo âm ỉ khiến cô không tài nào ngủ được, trước kia cô chưa từng bị say khi đi máy bay như thế này, đến tận bây giờ cô mới biết cảm giác của những người say xe mà vẫn phải đi xe.
Hạo Vũ nâng tay gần tới miệng anh thổi thổi rồi đưa đến miệng nhỏ của cô, nhẹ nhàng nói. “Há miệng nào!”
Tuệ Lâm thuận theo, cháo thịt bằm anh nấu luôn ngon nhất, Tuệ Lâm nuốt xuống tay nhỏ chỉ chỉ vào anh. “Anh ăn chưa?”
“Một chút anh ăn sau… Nào há miệng.” Anh trả lời rồi lại đưa muỗng cháo đến miệng cô.
Tuệ Lâm nhẹ nhàng đưa muỗng cháo đến miệng anh, nhỏ giọng nói. “Anh ăn cùng em.”
Đây cũng là nơi mà cô từng ao ước rằng đến khi đủ tròn 18 tuổi, cô sẽ đặt chân tới thành phố xinh đẹp lãng mạng này một lần.
Sau đó biến cố kéo tới, giấc mơ đó bỗng chốc kéo dài đến tận bây giờ, vừa hay lại đi cùng người cô yêu, còn là “ra mắt” gia đình anh, tuy ba anh có chút không ưa thích cô, nhưng Tuệ Lâm không để trong lòng, vì anh có nói. “Ông ấy có thích hay không, không quan trọng. Ông bà nội anh thích em là được."
Đúng, tuy cô có chút chưa sẵn sàng để gặp gia đình anh, nhưng anh lại bất ngờ đưa cô về, ba anh lại không đồng ý cô, nói Tuệ Lâm không suy nghĩ không lo lắng là nói dối.
Lời anh nói ra, Tuệ Lâm gỡ được tảng đá đè nặng trong lòng, tuy ba anh không thích cô, nhưng ngược lại bà bà và lão gia rất quan tâm cô.
Nhất là bà bà luôn cưng chiều chăm sóc cô như con cháu của Lục gia, người thiếu cảm giác tình thương từ gia đình làm sao mà kiềm được lòng cơ chứ.
Thế nên cô rất ngoan ngoãn, chỉ cần Hạo Vũ buông cô ra là cô lại chạy ngay ra vườn hoa kiếm bà.
Bà bà và Tuệ Lâm có một sở thích chung chính là ngắm hoa hửi mùi hương thơm tự nhiên của chúng, thế nên muốn kiếm bà bà hoặc Tuệ Lâm chỉ cần ra vườn hoa sân sau biệt thự.
Về đến Thành Phố B, mi mắt Tuệ Lâm không thể nào nhấc lên nổi, Hạo Vũ định bụng về tới đây thì đòi hỏi một chút, nhưng nhìn mặt bảo bối trắng bệt do say máy bay, đành ôm cô về phòng, ôm bảo bối vào lòng ngủ say đến tận hoàng hôn đã lặn từ đời nào.
Tiếng chuông điện thoại làm anh tỉnh giấc, vội với tay tắt chuông tránh làm bảo bối nhỏ thức giấc, anh nhè nhẹ đặt đầu cô lên chiếc gối, thân nhẹ nhàng nhấc lên rời giường.
Anh ra hành lang bắt máy kết nối điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nặng nề của Tân Quý. “Lão đại, lô hàng lần này có chuyện rồi.”
“Nói.” Anh hờ hững dựa lưng vào tường, cứ như là chuyện này không liên quan đến anh.
“Em cho người điều tra, nhưng thông tin của tên đó đều bị chặn, cứ như chuyện này đã lên kế hoạch rồi.”
Hạo Vũ ừm một tiếng, đầu dây bên kia sửng sờ, vội nói. “Lão đại, lô hàng này rất lớn, nếu tổn hại cũng không vấn đề, nhưng… uy tín của lão đại.”
Anh im lặng suy nghĩ gì đó, con ngươi giương lên như muốn giết người từ đời nào.
Lại là một kẻ tạo phản.
Hạo Vũ không phải là không muốn giải quyết chuyện này, anh thừa biết ai đứng sau chuyện này, và người trực tiếp làm lô hàng giả lần này.
Anh đang muốn xem họ diễn kịch một chút. Nhưng tên này quả thật anh đánh giá hơi thấp rồi, chỉ trong vài ngày đã mua chuộc được thuộc hạ của anh.
Anh cong môi nhếch nhẹ một bên, lạnh lùng nói. “Cuống gì chứ? thái độ hôm nay của cậu, tôi không hài lòng chút nào.”
Tân Quý biết mình đã sai rồi, hít một hơi, trở lại dáng vẻ trầm ổn thường ngày, giọng cũng đã khác hẳn. “Em sai rồi lão đại, không có lần sau.”
Hạo Vũ hài lòng cười nhẹ, ngắt điện thoại,anh nhẹ nhàng mở hé cánh cửa phòng Tuệ Lâm vẫn còn ngủ, Hạo Vũ khép nhẹ cửa, xoay người bước xuống bếp.
Tuệ Lâm đã ngủ từ sáng đến tận bây giờ, trước khi lên máy bay bà nội anh có làm bánh ngọt cho cô, mà cô thì sợ ăn xong một chút lên máy bay thì lại nôn hết nên chỉ ăn một ít, những thứ ăn trên máy bay đều bị cô nôn sạch sẽ.
Hạo Vũ xót xa không thôi, anh lúc đó chẳng biết làm sao chỉ biết đứng sau lưng vỗ vỗ lưng bảo bối, tâm tình anh cũng vì thế mà tệ đi.
Cứ mỗi lần thấy bảo bối nhỏ bị gì một chút thì trái tim to lớn của anh cũng lọt thỏm ra ngoài.
Hạo Vũ mở tủ lạnh, lấy đồ ăn nấu cho cô một chén cháo lót bụng.
Loay hoay một lúc cũng đã xong, anh bưng bát cháo lên phòng, Tuệ Lâm đánh hơi được mùi thơm, cũng thức giấc.
Hạo Vũ đặt bát cháo lên tủ giường, cười cười, anh còn tưởng phải mất hơn nữa tiếng mới có thể đánh thức heo ngủ này, ai ngờ anh còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã thức.
Hạo Vũ đưa tay vén tóc trước trán cô qua, giọng anh toàn cưng chiều trầm ấm phát ra. “Dậy nào, ăn một chút mới có sức ngủ tiếp.” Nói xong anh luồn tay qua gáy cô đỡ cô ngồi dậy.
Anh nhìn gương mặt nhỏ của cô, so mới gương mặt lúc sáng và bây giờ thì có sức sống hơn chút rồi. Hạo Vũ hài lòng, tiến tới áp lên trán nhỏ nụ hôn nhẹ.
Tuệ Lâm mặc anh chiếm tiện nghi của mình, cô bây giờ chỉ muốn ngủ thôi, nhưng cái bụng hư này toàn reo âm ỉ khiến cô không tài nào ngủ được, trước kia cô chưa từng bị say khi đi máy bay như thế này, đến tận bây giờ cô mới biết cảm giác của những người say xe mà vẫn phải đi xe.
Hạo Vũ nâng tay gần tới miệng anh thổi thổi rồi đưa đến miệng nhỏ của cô, nhẹ nhàng nói. “Há miệng nào!”
Tuệ Lâm thuận theo, cháo thịt bằm anh nấu luôn ngon nhất, Tuệ Lâm nuốt xuống tay nhỏ chỉ chỉ vào anh. “Anh ăn chưa?”
“Một chút anh ăn sau… Nào há miệng.” Anh trả lời rồi lại đưa muỗng cháo đến miệng cô.
Tuệ Lâm nhẹ nhàng đưa muỗng cháo đến miệng anh, nhỏ giọng nói. “Anh ăn cùng em.”
Danh sách chương