Sau một hồi trời long đất lỡ, thiên địa chuyển biến.



Ở một nơi xa xăm nào đó, một tiếng "ẦM" thật lớn, va chạm nảy lửa.



Một vật thể lạ không xác định từ đâu đó trên trời ập xuống đập lên nóc xe hơi đến độ làm cho nó biến dị.



Rập khuôn một vài hình ảnh quái lạ, người trong xe đều đề phòng cảnh giác, các chiếc xe bên cạnh cũng đã ngừng lại vây xung quanh chiếc xe bị "vật thể lạ" tấn công kia.



Một nam nhân cả người đầy hàn băng bước xuống xe, anh ta khẽ đưa tay ra hiệu cho người bên cạnh lôi cái cục nợ trời giáng kia xuống.



Sau khi nhìn "vật thể lạ" kia cả đám người gần như đực người cả ra. Chỉ có nam nhân kia mau chóng khôi phục bình tĩnh.



Vốn định tiến lên xem xét cái dây xích quái dị nọ đang trói chặt đám người quái thai kia.



Cũng không nghĩ tới khi hắn tới gần chỉ cách bọn họ một bước dây xích liền tự động tuột ra một cách gọn lẹ mà chẳng cần tác động ngoại lực.



Biểu tình của đám người bên cạnh có chút vi diệu không tả, nam nhân kia không biết là đang suy nghĩ gì hay cảm ứng được gì liền lui lại vài bước.



Và vâng "đám vật thể lạ" kia có thể là ai ngoài bọn Ngự Thiên bị lọt hố kia cơ chứ.



Sau khi đập một phát rõ đau vào nóc xe nhà người ta, ba người bị in hình trên nóc xe lập tức bị đập cho mê mang tỉnh lại.



Ngự Thiên - Phong Vũ - Tĩnh Kỳ, ba con người số khổ phải làm đệm cho mấy người còn lại liền tê tái mà chuyển tỉnh.



Giương mắt nhìn xung quanh một cái, cả ba đều giật mình trên mặt đều là kinh ngạc chi sắc.



Xung quanh bọn họ là mấy chiếc xe hơi hiện đại xấu quắc (đã được gia cố) còn một đám người ăn mặc chật vật chỉ có thể nói là còn nhìn được thôi.



Cây cối xung quanh đường có thể dùng từ "um tùm" để hình dung. Trong không khí còn ẩn ẩn mùi tanh hôi nồng nặc của thi thể thối rữa nữa.



Hai mắt của Phong Vũ và Ngự Thiên đều loé lên, hai người biết lúc thời không loạn lạc đã lạc trôi về hiện đại rồi, tuy chỗ này có hơi kỳ quặc thì phải.



Chẳng lẽ đám người này đi du lịch trong rừng âmzon hở?! Mà rừng amazon khi nào đã được trải nhựa đường rồi?!!!



Tĩnh Kỳ cũng không thắc mắc nhiều như họ, anh vừa xác định xung quanh không có gì nguy hiểm liền ôm Hắc Sát đang hôn mê bất tỉnh nằm một cục đằng kia mà lay tỉnh cậu.



Hai mắt cậu hơi mơ màng nhưng cũng dần dần tỉnh táo lại, nhìn đám người trước mặt lại nhìn xung quanh một vòng liền nghẹn ra một câu.



"Where are me now?!"



"........" Không hiểu được tức phụ nói gì hết.



"......." Một đám cạn lời.



Mấy người khác cũng lục tục tỉnh lại, ngơ ngác mà nhìn xung quanh, phản ứng cũng rất giống như Hắc Sát.



Ngự Thiên nhanh chóng ra hiệu cho đám ngu xuẩn kia ngậm miệng lại tránh xuẩn đến doạ người.



Đám người đang quan sát họ cũng hơi nghẹn lại, nam nhân lạnh băng kia như có suy nghĩ mà đăm chiêu nhìn họ.



"Khụ, xin lỗi xin hỏi đây là nơi nào, ngày mấy tháng mấy năm nào?!"



"........"



"Đây là một con đường tắt đi đến C thị, với lại đã tận thế hơn một tháng rồi ai còn quan tâm đến bây giờ là năm nào nữa!!"



Một hán tử có vẻ nóng nảy rất tốt bụng mà trả lời bọn họ.



Nghe xong câu trả lời kia, cả bọn đều hú hồn chim én. Tĩnh Kỳ và Cửu Minh tuy không hiểu họ đang nói gì hết nhưng thân đều là hồ ly trong hồ ly nên cả hai đều im lặng chờ tối về hỏi tức phụ của mình.



Còn mấy người Ngự Thiên Phong Vũ thì nhìn nhau, ý tứ trong mắt nhau rất rõ ràng. Sau một hồi kinh ngạc thì đó chính là hưng phấn ngập trời.



Nam nhân cùng các đồng bọn kia nhìn bọn họ sau khi biết tận thế đến không những không lo sợ mà ngược lại còn vui mừng, hưng phấn thì đều dùng ánh mắt như nhìn người điên mà nhìn họ.



Đẹp đến thế mà toàn là tâm thần trốn viện sao?! Aizzz, thật lãng phí của giời a....



Nhưng, vốn dĩ dừng lại một lúc lâu thế này tang thi hẳn phải nghe mùi mà tiến đến rồi mới phải. Sao nãy giờ vẫn chưa có động tĩnh gì hết vậy!!



Nam nhân càng nghĩ càng không đúng, hắn ta âm thầm dùng tay ra hiệu cho các huynh đệ của mình đề cao cảnh giác mọi thứ xung quanh.



(Tang thi: tụi tao xấu chứ đâu có ngu, một đám biến thái lại cho tụi nó hiếp à!! Ông mày còn thông minh chán...  Một tang thi gần đó cho hay.)



Bọn Phong Vũ thì không có cái tự giác trời phú kia cho lắm, cả bọn dùng truyền âm lung ta lung tung vạch kế hoạch sẵn tiện giảng nhẹ cho Tĩnh Kỳ với Cửu Minh luôn.



Và thế, cả bọn rất nhanh liền thống nhất ý kiến, cái kế hoạch đi du lịch vẫn tiếp tục sẵn tiện chơi chơi cái thế giới này luôn.



Bảy người đồng loạt lộ ra nụ cười bỉ ổi, nham hiểm đến tận cùng.



Đám người kia thấy một màn này bỗng dưng lạnh sống lưng, bọn họ bỗng có dự cảm không tốt lắm a.



Phong Vũ được phái ra đi giao tiếp với đám người phàm kia, cũng không biết có loại người như dị năng giả hay tang thi gì gì đó giống tiểu thuyết không nữa.



"Khụ, bọn ta vốn là người tu đạo a, đã bế quan khá lâu nên không rõ chuyện trần thế nữa!!"



"Không sợ thì đi với bọn ta, bao ăn với bao bảo vệ miễn phí coi như phí dẫn đường đi, có được không?!"



Có vẻ là vì nét mặt y quá bỉ ổi nên đám ngươi kia gần như ngờ ngợ mà không tin tưởng y.



"Tu đạo, bế quan, ngươi tưởng đây là tiểu thuyết tu chân à!!" Một thiếu niên dáng người thướt tha nhảy ra nói móc Phong Vũ, mấy người còn lại cũng suy nghĩ như gã nhưng chưa tới mức sẽ nói ra.



Nhưng khi mấy người bọn họ nhìn thấy, Ngự Thiên ở phía sau cả người bốc lên khí hắc ám như muốn nuốt chửng thiên địa hệt tu la thần còn Hắc Sát cũng bốc lên các tia sét dày đặc bao quanh thân thể như lôi thần liền im bật mồm lại.



Phong Vũ không biết mấy vị huynh đệ tốt của mình ở phía sau lưng diễu võ dương oai, nên cả người y cũng bốc lên một tầng lửa dày đặc quấn quanh người mình khiến bầu không khí càng trở nên vi diệu hơn.



Đám người vừa nãy trong mắt còn nồng đậm chế giễu họ bây giờ lại cả người đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch mà không dám lên tiếng.



Bọn họ lần này vậy mà thật gặp được cao nhân rồi, so với cao hứng thì phần sợ hãi lại càng dày đặc hơn vì vừa nãy lỡ đem người đắc tội rồi.



Nam nhân liệt mặt là người đầu tiên phá vỡ không khí trầm trọng này, hắn nhìn bảy người đang mặc quần áo cổ trang như cosplay trước mặt.



"Nếu khi cần các người có thể ra tay bảo vệ bọn ta, khi bình thường vẫn là không nên!! Nếu thật sự bao ăn thì bọn này xem như là hướng dẫn viên cho các người đi!!"



"Lần này, xem như trao đổi công bằng!"



"Hảo!!" Phong Vũ cùng mấy người khác rất hào phóng mà bỏ qua lần này, chỉ vì hơm nay khá vui vẻ nên tạm thời không thèm tính toán với họ mà thôi.



Còn về cái gì giấu năng lực, giấu thân phận.. ha hả, cần sao?! Bọn họ bảy người ai động vào được a, là chán sống hay muốn chết nhể?!!



Thôi đã tới rồi thì chơi chơi đi, sau này chơi đủ rồi tìm cách đi về tu chân không thì phi thăng luôn lên tiên giới tiếp tục ngoạn.



Cả đám vô tâm vô phế mà nghĩ, hoàn toàn không biết mình đã gây nên vô sô màn cẩu huyết cho đám tu sĩ còn sót lại ở mạt thế này.



Vốn tới hiện đại, tu sĩ đã vô cùng ít ỏi rồi và thực lực cũng cực kém. Ai biết bọn họ vừa xuất hiện vừa làm đảo điên cuộc sống của mấy người đó.



Bị người khác lùng sục, trốn tuyệt tích cũng không dám lú đầu ra. Cuộc sống cứ bi thương như thế đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện