Phong Vũ một tát liền đánh chết con hùng sư biến dị cấp năm khiến cho đám người vừa bò dạy nào đó kinh hãi đến hít một ngụm khí lạnh.



Ánh mắt nhìn Phong Vũ như nhìn một tên quái thai đầu trâu đuôi chó vậy, sau đó khi thấy ánh mắt bực mình của tên quái thai kia quét ngang, cả đám đều sợ đến lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích.



Chỉ sợ sẽ làm phật ý tê tôn thần này làm hắn tát cho một phát trực tiếp đoàn tụ với tổ tiên ông bà luôn thì khổ.



Cuộc sống luôn là một cú lừa và cú lừa đau đớn nhất đang đứng trước mặt bọn họ, ai biết được một tên kỳ lạ ăn mặc kỳ quái lại có thể trâu bò đến vậy cơ chứ. Cái thể loại cao nhân thích ẩn cư này không có vui đâu nha.



Cả đám mặt mày trách nhách cố gắng nở nụ cười gượng gào với người trước mặt này, cố quá nên cả cơ mặt đều vặn vẹo trông kinh dị vãi ra.



Phong Vũ cũng chẳng rảnh hơi mà đi quan sát vẻ mặt kỳ ba của cái đám "cái bang" nọ, nhưng thân là người ăn miếng trả miếng, hắn rất vui vẻ mà tấu mấy tê vừa khinh bỉ hắn lúc nãy.



Giá trị vũ lực quá khác nhau nên hơn phân nửa đám người liền bị đánh phế, nếu không phải lồng ngực vẫn còn nhấp nhô thì người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng đã chết rồi ấy.



Dưới ánh mắt tràn đầy hoảng sợ cùng kiêng kị của đám người xung quanh, Phong Vũ rất hiên ngang mà bay mất tâm, bỏ lại ánh mắt kinh dị hòa thâm trầm kia ra phía sau mình.



Ngay cả Phong Vũ cũng không biết rằng nếu như hôm nay hắn giết hết mấy tên có mặt ở đây thì tương lai của hắn sẽ không lận đận đến thế, quả thật hận đến nghiến nát răng mà.



Từ trên cao nhìn xuống, một mảnh xanh lục trải dài gần như tới tận cùng của chân trời.



Phong Vũ có chút ảo não, hiện tại hắn trở về uy hiếp đám người kia để tìm hiểu tình hình có còn kịp không vậy a?! Ông trời a, ngươi thật tàn nhẫn!!!



(Thiên đạo: Đù má, mày ăn gì tao cúng!!!!( ̄□ ̄」) 



Vận mệnh:......... *bịt mồm thiên đạo lôi về*)



Bối rối day dứt trong chốc lát, mặt mũi là không thể ném được nên đành ẩn thân đi theo người ta vậy.



Phút chốc quay đầu lại, tàng hình bám đuôi cái đám "cái bang" kia, nhìn bọn hắn cố gắng nâng đám bị quánh phế kia trở về, kẻ chủ mưu lại không hề có một tia áy náy hay chột dạ gì hết mà đi theo phía sau họ hết sức vui vẻ.



Nhìn bọn họ cứ như lão thử hết trốn đông rồi trốn tây, tránh tránh né né đủ loại trông hết sức vui mắt.



Lại nhìn bọn hắn sử dụng dị năng giống hệt đám dị năng giả thời mạt thế kia, cùng với mấy cái loại vũ khí hệt như trong phim viễn tưởng hồi xưa hắn hay coi kia.



Phong Vũ ẩn ẩn suy đoán, hắn chú ý quan sát cùng ghi nhớ hành động cả một đường đi này cho đến lúc nhìn thấy cái phi thuyền chà bá lửa kia thì mấy suy đoán vốn còn ẩn hiện trong đầu hắn giờ đã được hoàn toàn chứng thực.



Hắn quả thực đã đến cái chỗ mà tiểu thuyết trung khá thịnh hành, chính là cái thể loại ngoài hành tinh hay tinh tế gì đó.



Theo đám kia đi lên phi thuyền, vừa đi qua cánh cổng thì còi báo hiệu ra tru lên inh ỏi chói tai.



Phong Vũ có chút ngoài ý muốn, nhân loại không nhận ra hắn nhưng máy móc lại có thể nhận ra. Hắn nhanh chân lùi ra ngoài khiến cái tiếng chói tai kia ngừng hẳn, nhìn đám ngu xuẩn nọ đầy cảnh giác cùng phòng bị nhìn xung quanh liên tục.



Cho đến khi thật sự xác định không có việc gì thì mới đóng cổng lại bắt đầu khởi hành trở về, Phong Vũ nhìn hết thảy liền cong khóe miệng lên nở môt nụ cười rất ư là nham hiểm.



Hắn giơ tay lên dùng móng tay sắc nhọn vô đối của mình mà đào ngay một cái lỗ chó trên thân của phi thuyền. Sau khi chui vào, liền lấy nước miếng của mình dán lại chỗ hỏng kia.



Làm xong, Phong Vũ nhìn trái nhìn phải ngắm ngắm tác phẩm của mình một lúc mới hài lòng mà đi dạo xem chung quanh cái thứ gọi là phi thuyền này.



Đem toàn bộ phi thuyền dạo một vòng, coi như đã hiểu rõ về thứ này hắn liền không còn hứng thú nữa mà kiếm đại một chỗ nào đó bắc võng mà nằm tòn ten ngủ, lại không thèm để ý tới xung quanh nữa.



Cũng bỏ qua cơ hội biết rõ thân phận của đám "cái bang" này, ha ha hắn không biết "cái bang" trong mắt của hắn lại chính là một nhánh tinh anh của quân đội đế quốc.



Phong Vũ cũng không biết tới việc mà bọn người kia làm đầu tiên khi trở về chính là treo lệnh truy nã hắn khắp nơi, mà cũng nhờ đó mới khiến đám huynh đệ của hắn không hề tốn công tốn sức gì cũng có thể tìm được hắn.



---------------------------------------------------------



Lúc này, Ngự Thiên cũng chỉ vừa tỉnh lại. Ập vào mắt của hắn là cái là một căn phòng trắng xóa cùng mùi thuốc thoang thoảng pha lẫn tiếng "TÍCH TÍCH" ồn ào của máy móc.



Ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhứt, hắn quan sát xung quanh một vòng mới xác nhận mình thật là tỉnh lại trong một căn phòng bệnh.



Trong lúc hắn còn miên man suy nghĩ thì một nữ y tá đã bước vào kiểm tra, thấy hắn tỉnh lại nàng liền mỉm cười ôn hòa trấn an hắn.



"Khụ, hảo hảo không cần sợ!! Ngươi có thể cho ta biết tên của ngươi không?! Người thân hoặc địa chỉ để bọn ta liên lạc có được không?!"



"Có người tìm thấy ngươi ngất xỉu trên đường vào biểu xế chìu nên mang ngươi đến đây, không cần cố gắng có thể từ từ nói cho ta!!"



Sau khi nghe xong một lèo, Ngự Thiên cảm giác đầu càng trướng đến lợi hại.



Thấy hắn cứ xoa xoa mi tâm mãi, cô nàng y tá tưởng hắn vẫn còn mệt mỏi nên liền cười trừ bảo có việc lần tới sẽ hỏi lại sau, xong liền tiêu sái rời khỏi không hề để cho hắn thêm chút thời gian nào để phản ứng cả. 



Ngự Thiên "............." Ha ha..... ( ̄  ̄|||)



-------------------------------------------------------------------------



Ngữ Ngôn cùng Cửu Minh thì lại không may mắn được như Ngự Thiên, bọn hắn hiện tại đang nằm trong đáy biển. Cũng may, vốn tu vi đã đạt tới chân tiên nên hô hấp trong nước chả còn là vấn đề gì.



Nếu không thì cả hai đã sớm chết ngạt trong nước rồi, hai người được một bé con nhân ngư mồ côi ở gần đó nhặt được, hảo tâm đem bọn họ trở về cũng bắt đầu cho một đoạn thiện duyên.



----------------------------------------------------------------------



Còn Mặc Uyên thì ha ha, y vừa tỉnh lại trong ngục giam....



Lý do, rơi thủng nóc nhà người ta rồi bị bắt trong lúc đang hôn mê cho nên khi vừa tỉnh lại còn chưa hết bàng hoàng khi nhìn thấy nơi xa lạ này liền bị tin tức dã man con ngang này phang cho xém nôn huyết ra.



Mặc Uyên khóc không ra nước mắt mà ngẩng đầu 45 độ nhìn trời ưu thương, được cai ngục già bên cạnh vỗ vỗ vai an ủi. (っ'ω`)ノ(╥ω╥)



Aizzz, một đứa trẻ xui xẻo mà! Làm lủng nóc nhà cũng bị bắt vào ngục, chắc sẽ bị giam vài ngày để phạt đây!!!



---------------------------------------------------------------------



Hắc Sát và Tĩnh Kỳ cũng bị ném đến một nơi đầy băng tuyết, nơi này lạnh đến nỗi xém chút nữa khiến cho Hắc Sát tiến thẳng vào kỳ ngủ đông luôn rồi.



Cũng may, Tĩnh Kỳ tỉnh kịp lúc, đem tức phụ của mình ôm vào không gian điều tức lại linh lực trong cơ thể.



Xong, sống chết gì tức phụ nhi cũng không chịu chui ra ngoài không gian nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà một mình hành tẩu ở nơi này, cố gắng bay ra khỏi nơi lạnh giá này.



Nhưng Tĩnh Kỳ cũng không ngờ rằng, hắn chỉ tùy tiện phi phi liền khiến cho các trang mạng của đế quốc tràn ngập hình ảnh của hắn và hắn cũng trở thành một đề tài nóng hôi hổi của đế quốc.



Luận về dị năng giả đỉnh cao ẩn cư nơi đầy tuyết bào phủ thơ mộng?!



Người chim có phải có thật mà không chỉ là truyền thuyết?!



Lại có dị năng giả cao cấp âm thầm được sinh ra?!



. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện