Không cách nào hình dung về ý nghĩ của Đoan Mộc Hoàng Hôn trong khoảnh khắc mở mắt ra, trên thực tế, khi đó đầu óc y trống rỗng.

Toàn thân lạnh lẽo, có một gã trai đặt hai tay tại lồng ngực của mình, vẫn còn đang thở hổn hển. Thậm chí y không thấy rõ khuôn mặt người kia, đầu ông một cái, tựa như huyệt thái dương đã trúng tầng tầng lớp lớp một quyền, tư duy trống rỗng.

Ngải Huy thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn mở mắt, nhưng. . . Con ngươi tan rã sao? Tức khắc Ngải Huy có chút nóng nảy, hắn gặp chuyện sinh tử quá nhiều. Mới vừa vào Man Hoang, số lượng cu-li những hai ngàn người, mà sống sót đi ra ngoài chỉ còn hai người. Mọi người vĩnh viễn ngã xuống vũng bùn Man Hoang cả, Ngải Huy chính mắt thấy bọn họ ngã trong vũng máu, thấy con ngươi của bọn họ từng chút tan rã, cho đến khi mất hết thần thái.

"Lâu Lan, hắn làm sao vậy?"

Ngải Huy đứng cạnh hỏi, lại vừa vỗ vào gò má Đoan Mộc Hoàng Hôn : "Này này, tiểu nhị ơi, không sao chứ, tỉnh lại mau! Đừng có mà ngủ gật!"** Trợ giúp từ huynh gaygioxuong:Từ hỏa kế vừa có nghĩa là bạn đồng học vừa có nghĩa là tiểu nhị (phục vụ bàn). Ngải Huy gọi như vậy vì hắn cho rằng tên gã này là Đoan Uyển (bưng bê chén) như ở chương 21.

Lâu Lan tựa hồ cũng hơi nghi hoặc đối với tình hình trước mắt, nhưng vẫn đáp đường hoàng : "Hắn không có vấn đề gì đâu."

Bốp bốp bốp!

Bàn tay Ngải Huy dùng lực tát vào má Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Con ngươi Đoan Mộc Hoàng Hôn tan rã từ từ khôi phục tiêu cự, tầm nhìn mới từ từ khôi phục lại bình thường, gương mặt từ mơ hồ đến rõ ràng. Khi y thấy rõ gương mặt, mắt trợn tròn lên.

Đây không phải là cái tên khốn khiếp chết bằm kia sao?

Cái tên rõ ràng thiên phú kém đến cực kỳ, còn không thèm đi học, không thèm tu luyện, kéo tụt cả lớp lại, là cái tên không bột làm sao gột nên hồ?

Chính là cái gã làm mình phải lãng phí vô số thời gian, làm bẩn cái danh thiên tài, chẳng phải là đầu sỏ làm hại bản thân bị nhiễm gió rét?

Lửa giận đi từ từ xông thẳng lên trán, càng ngày càng mạnh, Đoan Mộc Hoàng Hôn ngồi phịch xuống, phái chém cái gã cực kỳ đáng ghê tởm này thành muôn mảnh, bỗng nhiên động tác của y dừng lại.
[Truyện rất hay, lý thú. Bạn học đại học có thể tìm được một vài hướng dẫn học tập, quan điểm cuộc sống khi đọc truyện này. Cá nhân ta rất tiếc khi phải dừng dịch một thời gian.]

Lạnh lẽo quá. . .

Toàn thân đều lạnh lẽo. . .

Vẻ mặt của y cứng đờ, động tác cứng đờ, một lát sau, y đờ đẫn cúi đầu.

Từ trên xuống dưới chỉ còn lại độc có cái quần cộc, trên chân, trên cánh tay, khắp toàn thân là dấu chưởng ấn đỏ phừng phừng hiện rõ trên màu da nhợt nhạt cực kỳ rõ ràng sinh động.

Oh không!

Y trợn tròn con mắt, sâu trong mắt lóe lên tia hoảng sợ, tên đáng chết này làm cái gì thế?

Đại não Đoan Mộc Hoàng Hôn lại lần nữa trống rỗng, cơ hồ là vô thức kéo quần áo, cước bộ lảo đảo liền lăn một vòng mà lao ra khỏi đạo tràng.

Động tác Ngải Huy và Lâu Lan nhất trí lệch đầu nhìn đại môn.

"Xem ra là tốt rồi, Lâu Lan thật là lợi hại a." giọng nói Ngải Huy rất vui vẻ, bản thân rốt cục có thể đi tu luyện.

"Tuy rằng tình trạng của hắn có một lúc Lâu Lan không rõ lắm, nhưng xem ra là tốt rồi." Nghe thấy Ngải Huy khen ngợi Lâu Lan cũng vui vẻ.

"Cảm ơn ngươi, Lâu Lan, ta đi tu luyện đây."

"Ngải Huy, hẹn gặp lại."

Đoan Mộc Hoàng Hôn đi trên phố, gió lạnh xào xạc thổi qua nội tâm, y tràn ngập cảm giác tuyệt vọng. Y không dám nhớ một màn mới vừa rồi kia, không dám tưởng tượng đoạn thời gian bản thân hôn mê đó xảy ra chuyện gì.

Thời gian nhân sinh tối tăm nhất thời chính là hiện tại.

Một lát sau, Đoan Mộc Hoàng Hôn từ trong hoảng sợ chầm chậm tỉnh táo lại. Y chợt phát hiện phong hàn trong người đã khỏi hẳn, rốt cuộc y xuất thân thế gia đại tộc, thêm nữa bản thân y thiên phú cực kỳ xuất sắc, gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, kiến thức hơn hẳn người bình thường nhiều.

Lúc này sau khi tỉnh táo trở lại, y liên tưởng đến dấu chưởng ấn trên chân trên cánh tay đỏ bừng, liền đại khái minh bạch làm sao phong hàn đã khỏi hẳn.

Y giật mình, cái đồ bỏ đi kia chẳng lẽ hiểu thủ pháp này sao? Ngay cả y tự xưng có kiến thức rộng rãi cũng còn phải nát nước kết hợp các thông tin lại. Đối phương đã dùng thủ pháp bí truyền trị phong hàn.

Phải biết rằng, rất nhiều tri thức biết là một chuyện, nhưng vận dụng được trong thực tế là một chuyện khác.

Có lẽ gã kia cũng không kém cỏi như mình nghĩ sao?

Kim tu biết trị liệu sao?

Tuy rằng cực kỳ kỳ quái, nhưng trong lịch sử Ngũ Hành Thiên không phải chưa từng xuất hiện. Có lẽ là bản thân mình xem nhẹ hắn, suy cho cùng nếu tư chất kém cỏi chắc chắn không thể tiến nhập Cảm Ứng Tràng. Nếu như có tài năng gì đó thì Cảm Ứng Tràng mới mở một con đường.

Tỉnh táo lại, hơn nữa biết phương thức trị bệnh cho mình, Đoan Mộc Hoàng Hôn không còn lăn tăn nhiều chuyện vừa mới xảy ra. Tuy nhiên vừa nghĩ tới chuyện bản thân lại bị một gã thực lực yếu đuối như thế đụng một cái đã hôn mê, Đoan Mộc Hoàng Hôn xám cả mặt mày.

Dù khi đó y bệnh, thể lực khô kiệt, công kích đối phương quá đột nhiên thì cũng không thể nào khiến y thản nhiên tiếp thu sự thực mình bị một tên phế vật đụng hôn mê.

Sỉ nhục!

Lại nghĩ tới yêu cầu của phu tử, khuôn mặt y nóng hừng hực. Phu tử bảo mình dạy bảo một gã phế vật, kết quả bản thân lại bị gã phế vật đụng cho hôn mê.

Đúng, hắn có thể kể rất nhiều lý do.

Bản thân sơ suất quá, khinh địch quá, bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, thể chất của mình quá kém thổi chút gió đã nhiễm lạnh, sự chịu đựng quá kém mới một tối luyện tập sơ sơ đã để bản thân sơn cùng thủy tận. . .

Nhưng, chẳng có một cái lý do nào đủ để Đoan Mộc Hoàng Hôn chấp nhận.

Bản thân mình là thiên tài!

Thiên tài chính là phải làm được điều người khác không làm được! Làm sao mình chỉ đòi hỏi giống với những kẻ tầm thường được ? Đó là thả lỏng, đó là sa đoạ, Đoan Mộc Hoàng Hôn, ngươi quả thực mất mặt quá!

Đoan Mộc Hoàng Hôn thầm mắng xối xả bản thân.

Bỗng nhiên, y chú ý thấy người đi đường chỉ trỏ, trong có rất nhiều cô gái. Nhìn y quay đầu lại, cô gái che miệng cười trộm.

Hở hở!

Trong cuộc sống từng qua, cho tới tận bây giờ Đoan Mộc Hoàng Hôn chưa từng trải trường hợp như vậy. Vô luận y ở đâu, vô luận vào lúc nào, đám đàn bà con gái nhìn y đều bằng ánh mắt nóng bỏng lẫn si mê, cho tới tận bây giờ y chưa từng thấy đàn bà con gái nhìn mặt y bằng vẻ mặt như thế.

Chẳng lẽ trên mặt có vệt bẩn?

Đi qua tiệm bán binh khí, y dừng lại, cầm một thanh đao mài sáng loáng lên, soi mình trên thân đao, nhíu mắt xem bản mặt mình.

Y ngây dại.

Cái bản mặt sưng phù giống như đầu heo kia là đứa nào?

Trong đầu y có một đạo thiểm điện xẹt qua, một mẩu mơ hồ mảnh ngắn ngủi không có dấu hiệu nào xông vào não hải. Một cái thân ảnh mơ hồ, miệng giống như đang ú ớ cái gì, hai tay đồng thời dùng lực tát vào má, giống như là bạt tai liên tục.

Ba ba ba. . .

Tiếng bạt tai thanh thanh, gương mặt như chiếc bánh màn thầu rán phồng lên, sau đó. . .

Trong đầu gương mặt đó cùng với gương mặt hiện tại phản chiếu trên mặt đao chồng vào nhau.

Chuôi đao rung rung, môi Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng run run. Một lát sau, tựa như núi lửa bạo phát, cắn răng nghiến lợi gầm thét như thể muốn binh khí bay xuyên qua nóc nhà.

"Ngải Huy, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện