Bên trong Binh Phong đạo tràng, Ngả Huy kéo chiếc ghế dựa ra hiên rồi thích thú nằm xuống.

Sự yên tĩnh của đạo trường, sự nhu hòa của hồ lô quang, ánh trăng tỏa sáng cả bầu trời,... đều làm cho hắn cảm thấy sự yên tĩnh này đặc biệt thoải mái. Không có tiếng động lớn ầm ĩ, không có đánh nhau, thần kinh cũng không căng thẳng, thể xác và tinh thần đều được thả lỏng khiến hắn có chút lười biếng.

Trước đây khi ở Kiếm Tu đạo tràng, ban đêm hắn chỉ thích trôi qua như vậy, nhàn nhã thong dong tự do tự tại, phóng túng chính mình.

Ghế mây đong đưa, ánh trăng phũ khắp thân, ở phía xa đối diện cửa chính phát ra một tiếng động lớn ồn ào huyên náo, âm thanh xuyên qua ngõ nhỏ tĩnh mịch lại trở nên nhỏ hơn, nhỏ đến mức không thể nghe thấy được gì nhưng lại có thể thấy được một phần của ánh lửa đang nhen nhóm.

Ngả Huy ngắm nghía chuỗi hạt châu trên tay mà hôm nay hắn vô tình lấy được, hạt châu mát lạnh, cầm trong tay rất dễ chịu. Không biết là do hạt châu hay là do bóng đêm trầm tĩnh mà lòng của Ngả Huy vô cùng tĩnh lặng.

"Định Tâm Phi Lam?" Từ cửa bước vào, Lâu Lan nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt châu trên tay Ngả Huy, hoàng quang trong ánh mắt của hắn lóe lên rồi biến mất, thuận theo tự nhiên mà đánh giá: "Phẩm chất của Định Tâm Phi Lam rất cao."

"Rất đáng giá sao?" Ngả Huy đung đưa nói: "Đây là đồ vật của một tiểu cô nương thế chấp cho ta cho ta để mượn một trăm năm mươi khối đấy!"

"Rất đáng giá. "Lâu Lan gật đầu, hoàng quang trong mắt hắn trở nên ảm đạm hơn, hắn ngồi xuống bên cạnh Ngả Huy: "Ngả Huy rất tiến bộ nha, chà... Thân thể cũng trở nên vạm vỡ, với tốc độ như thế này thì không lâu nữa ngươi đã có thể xông ra khỏi cửa phủ."

"Chưa tới lúc!" Ngả Huy lắc đầu: "Ta nghĩ trước tiên cần phải rèn luyện thân thể, gió thu khiến cho việc rèn luyện thân thể của ta đạt hiệu quả tốt hơn. Tích luỹ nhiều sức lực thêm một chút nữa sẽ xông ra cửa phủ, như thế sẽ chắc chắn hơn."

Lâu Lan nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu là như vậy thì Lâu Lan sẽ giúp Ngả Huy làm một ít cường huyết tráng cốt cao, hiệu quả rất tốt. "

"Cám ơn Lâu Lan." Ngả Huy suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đắt hay không?"

"Không đắt, mười vạn cường huyết tráng cốt cao có thể dùng trong một tháng." Lâu Lan tính toán.

Mười vạn khối... Không mắc...

Ngả Huy làm thế nào cũng không có cách để liên hệ "Mười vạn khối" và "Không mắc" lại với nhau được, nhưng mà Lâu Lan nói hiệu quả rất tốt nên khiến cho hắn động tâm. Hắn biết Lâu Lan sẽ không ăn nói lung tung, nếu Lâu Lan nói nó rất tốt thì chắc chắn hiệu quả của nó rất tốt. Bất kể là Bổ Nguyên Thang hay là Ích Cốt Thang trước đó thì đều có hiệu quả rất phi thường.

Sản phẩm do Ngao Thang Bảo làm ra nhất định là tinh phẩm.

"Được!" Ngả Huy cắn răng lấy ra mười vạn khối.

Ánh mắt Ngả Huy nhạy bén, quan sát được trên người của Lâu Lan dường như có chút biến hoá, không khỏi tò mò hỏi: "Lâu Lan, màu sắc của ngươi hình như có chút lạ thường."

"Đúng vậy. Lâu Lan có học qua công năng chiến đấu." Lâu Lan giải thích: "Thiệu sư nói rằng Lâu Lan không phải vì chiến đấu mà chế tạo ra Sa Ngẫu, có nó nhưng lại không có kỹ năng chiến đấu đặc biệt, còn về phương diện chiến đấu của Lâu Lan thì cũng chẳng có chút tiến bộ nào."

Ngả Huy vẻ mặt mờ mịt: "Nghe không hiểu."

"Nói cách khác, Lâu Lan có khả năng học được kỹ năng chiến đấu." Lâu Lan tiếp tục giải thích: "Nhưng mà quá trình học tập cần phải có thời gian. Gần đây Lâu Lan có học một số kỹ năng chiến đấu căn bản, kỹ năng chiến đấu dẫn đến việc thay đổi tính chất của Nguyên lực, cho nên màu sắc Sa Tử trên người ta cũng thay đổi theo."

Ngả Huy đã nghe rõ, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là như vậy!"

"Thế nhưng Lâu Lan lại gặp phải một vấn đề, Ngả Huy có thể trợ giúp Lâu Lan không?" Lâu Lan hỏi.

"Tất nhiên là được." Ngả Huy đặc biệt khẳng định: "Ngươi nói đi."

"Lâu Lan thấy rất nhiều chiến đấu trong điển tịch* đều có nói đến binh khí nhưng Lâu Lan lại không biết mình nên lựa chọn binh khí gì nữa!" Lâu Lan hỏi.

*điển tịch: sách xưa, sách cổ.

"Binh khí?" Ngả Huy trầm ngâm giây lát rồi mới nói: "Ta nghĩ ngươi không cần binh khí, bởi vì thân thể của ngươi là binh khí tốt nhất."

"Thân thể?" Lâu Lan có chút nghi ngờ.

"Đúng vậy." Ngả Huy ngồi thẳng dậy, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Hình dạng thân thể Lâu Lan có thể tùy theo ý mình mà biến đổi, nó có thể yếu đuối cũng có thể cứng rắn, không phải là binh khí tốt nhất hay sao? Chiến đấu là một chuyện rất phức tạp nhưng cũng là một chuyện rất đơn giản. Giống như lần trước, thân thể của Lâu Lan biến thành Sa Vân, ngăn cản tầm mắt của đối phương, ngăn cách đối phương với lưới nhện Địa Hỏa trong lúc đang gắn kết với nhau sao?! Cái này rất lợi hại nha, đây mới là điểm then chốt khiến cho chúng ta giành được thắng lợi."

"Phải không?" Nghe được lời khen ngợi, giọng của Lâu Lan lộ ra vẻ hài lòng.

"Phải, Lâu Lan rất lợi hại. Chỉ cần Lâu Lan có thể khéo léo vận dụng ưu thế của thân thể là có thể đứng ở thế bất bại." Vẻ mặt Ngả Huy chăm chú: "Trong chiến đấu, nhất định phải dùng ưu thế của mình để tấn công nhược điểm của đối phương."

"Ngả Huy thật lợi hại, có thể hiểu biết nhiều như vậy." Lâu Lan rất khâm phục, hắn tò mò hỏi: "Ngả Huy dùng binh khí gì vậy?"

"Ta sử dụng kiếm." Ngả Huy nói.

Lâu Lan nhớ tới ở trong phòng có một thanh thảo kiếm liền hiểu ra: "Nhắc mới nhớ, Ngả Huy có một thanh thảo kiếm, thế nhưng chưa từng thấy Ngả Huy sử dụng nó."

"Chờ ta một chút." Ngả Huy cũng cảm giác rằng bản thân hắn đã lâu rồi không có đụng vào kiếm, nhất thời có chút ngứa tay nên cực kỳ hứng thú chạy đến gian phòng, lấy ra thanh thảo kiếm của bản thân.

Thảo kiếm vừa nằm trong tay, mi tâm Kiếm Thai ngay lập tức nảy mầm, lâu quá không sử dụng khiến cảm giác của Ngả Huy có chút kích động.

Khi Lâu Lan thấy Ngả Huy xách theo thảo kiếm đi tới thì nghiêng đầu lẩm bẩm: "Hình như Ngả Huy có chút khác lạ."

Ánh trăng như nước, lâu rồi "Kiếm thai trạng thái" mới làm cho Ngả Huy sinh ra một loại kích thích muốn múa kiếm, không chút suy nghĩ, thảo kiếm trong tay cà xuống mặt đất rồi hướng lên trời bắt đầu thức thứ nhất.

Vi quang* trong đôi mắt thâm thúy trở nên sâu thẳm không lường được, nhàn nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng. Khí thế của Ngả Huy từ thân thể lan tỏa ra.

*vi quang: ánh sáng nhạt.

Tĩnh lặng như lòng nước, phảng phất vô số lưỡi kiếm, bỗng nhiên bị gió thổi bung ra, bay lượn trong từng trang sách, dường như mỗi kiếm chiêu trong từng trang sách như sống lại, từ mặt giấy dần dần hiện lên, trở thành những hình ảnh sống động.

Ngả Huy bắt đầu múa thảo kiếm trong tay.

Thảo kiếm do Kiếm Mao chế tạo ra, độ rộng vừa bốn ngón tay, nặng cân hai lượng sáu tiền, phong nhẫn thiên sinh.*

*phong nhẫn thiên sinh: lưỡi kiếm trời sinh.

Động tác Ngả Huy thong thả, có nét giống như lão thái thái nhưng mà không khí chung quanh hắn lại giống như trở nên ngưng đọng sền sệt lại.

Khi ở man hoang, việc tu luyện nguyên lực của Ngả Huy không có kết quả gì cả, vất vả lắm mới tu luyện ra được sợi nguyên lực, cũng là ép đáy hòm sử dụng để cứu mạng, nếu không sẽ không tuỳ tiện sử dụng.

Hắn dùng được nhiều nhất chính là kiếm chiêu.

Từ khi vất vả lắm mới xuất ra được Kiếm Thai, cũng là lúc hắn phát hiện được điều tuyệt vời của nó, điều đó cũng làm cho một phần ý thức còn sót lại của hắn đối với Kiếm Tu trong điển tịch có thể sử dụng một phần nào đó. Với lại khi đó hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

Toàn bộ kiếm điển hắn đều thử xem qua rất nhiều lần, về sau phát hiện ra một số kiếm chiêu có thể sử dụng.

Đều là một số kiếm chiêu phu thiển* rất đơn giản.

* phu thiển: nông cạn, hạn hẹp.

Hắn ngẫm lại cũng thấy rất bình thường, càng thông thạo kiếm chiêu thì đòi hỏi phải có linh lực càng cao, hiện tại đã mất đi tác dụng từ lâu. Ngược lại thì kiếm chiêu thiển giản đơn hơn, nó chỉ đề cập tới một số lớn kỹ xảo mà cơ thể vận dụng được, đối với hiện tại rất có hiệu quả.

Ngả Huy múa kiếm càng lúc càng nhanh, ánh mắt của hắn hết sức chuyên tâm.

Mũi kiếm của thảo kiếm không bóng loáng thế nhưng ánh kiếm xung quanh Ngả Huy lại di động, lúc sinh lúc diệt, giống như truy đuổi ngân ngư*, trông rất đẹp mắt.

*ngân ngư: cá bạc.

Hắn không chú ý tới ở cửa có một bóng người.

Sư Tuyết Mạn vô cùng kinh ngạc, nàng không rằng bản thân mình có thể thấy một màn múa kiếm kinh diễm như vậy tại đây. Cảm Ứng Tràng cũng có dạy kiếm thuật?! Nhưng nàng chưa từng chứng kiến qua kiếm thuật đẹp như thế.

Tùng Gian Thành thực sự là tàng long ngọa hổ sao? Đột nhiên, ánh mắt Sư Tuyết Mạn rơi vào chuỗi hạt châu trên cổ tay của Ngả Huy rồi bất ngờ oong một cái, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện