Dịch giả: hoang truc
Biên: Đậu bắp

Trong lòng Xà Dư thấp thỏm.

Lại nói ả có quan hệ không tệ với Bắc Thủy Sinh đại nhân, có thể tùy ý ra vào lãnh cung. Bắc Thủy Sinh đại nhân cực hiếm gặp khách, không được y cho phép thì người bên ngoài còn không cách nào dám tới gần lãnh cung. Cho dù vậy, lần nào đến lãnh cung, ả vẫn không tránh được tâm thần không yên. Thân thể Bắc Thủy Sinh đại nhân yếu ớt nhiều bệnh, nhưng lại như có một đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu cả thế giới.

Ngang qua từng lớp cửa cung sơn son đỏ, đường lớn rộng mênh mông lại chỉ có một mình ả.

Đứng nơi cung điện nguy nga nhìn xuống, thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp của ả nhìn qua thật sự quá bé nhỏ.

Bắc Thủy Sinh đang ngồi ngay trên bậc cửa của đại điện, phơi dưới ánh nắng mặt trời. Chỉ có giữa trưa, mặt trời mới rọi được vào đại điện. Đến thời điểm này Bắc Thủy Sinh sẽ buông bỏ mọi chuyện trong tay, uống chút trà, sưởi nắng mặt trời.

"Đã đến a."

Giọng nói Bắc Thủy Sinh vẫn cứ thư thái như vậy, như một cơn gió nhẹ thoảng qua mặt.

“Đại nhân khỏe chứ?” Xà Dư đáp lời, đồng thời ngồi xuống bồ đoàn đặt ở ngoài điện.

Ả không biết lần này được gọi đến lãnh cung vì chuyện gì.

Bắc Thủy Sinh cười cười. Sắc mặt y tái nhợt đầy bệnh tật, lại ở lãnh cung quá lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, nên cả người đều lộ vẻ trắng nhợt ốm yếu. Bộ dáng này xuất hiện trước mắt bất cứ kẻ nào, cũng không ai liên hệ được với cái danh xưng “Thần quốc Bệnh Hổ.”

“Đã lâu không tìm ngươi tâm sự rồi.” Bắc Thủy Sinh với tay lấy một chén trà trống không, cầm ấm rót trà vào. Chén đầy, y đẩy chén trà qua khỏi tường ngăn nội ngoại điện, một đường thẳng tắp đi tới: “Như thế nào? Gần đây ổn cả chứ?”

Xà Dư cung kính tiếp nhận chén trà nhỏ, đáp: “Cũng giống như trước thôi, không có gì khác cả.”

Bắc Thủy Sinh cảm khái nói: “Thời gian quả thật trôi qua quá nhanh, không hay biết gì mà đã qua nhiều năm như vậy rồi. Ta nhớ không lầm, ngươi hẳn là trong nhóm hạt giống đầu tiên?”

Xà Dư không rõ ràng cho lắm. Ả cảm thấy trong lời nói của đại nhân có thâm ý nào đó, nên càng cẩn thận đáp: “Vâng.”

“Khoảng thời gian của chúng ta cũng không chênh lệch nhiều lắm, lúc đó bệ hạ tìm ta cũng là nhắm đến việc tuyển chọn lấy một hạt giống. Đáng tiếc, thân thể của ta quá yếu ớt, bệ hạ cũng đành bỏ qua.” Y nói tiếp: “Nhóm hạt giống đầu tiên, có lẽ chỉ còn mình ngươi?”

Động tác tay của Xà Dư chợt trì trệ lại: "Đúng vậy."

Cái gọi là hạt giống, là chỉ những tinh anh được Thần Chi Huyết bồi dưỡng từ nhỏ. Phần lớn bọn chúng đều là trẻ mồ côi không cha không mẹ, đã bắt đầu tu luyện linh lực từ khi còn rất nhỏ. Lúc ấy Thần Chi Huyết chỉ mới ở giai đoạn sơ khai ban đầu, chưa biết huyết linh lực phải tu luyện thế nào. Bọn chúng đã phải tử nghiệm rất nhiều phương thức tu luyện không giống nhau, hơn nữa còn phản hồi lại cho Thú Cổ cung. Cuối cùng dần dần hình thành một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh.

Giữa đám hạt giống với nhau phải cạnh tranh vô cùng tàn khốc.

Đế thánh thập phần coi trọng hạt giống, cho rằng bọn họ mới là căn cơ của Thần Chi Huyết, phải bỏ công sức thật lớn cho Thần Chi Huyết, cũng như có lòng trung thành tuyệt đối.

Vào giai đoạn bộc phát đầu tiên của Thần Chi Huyết, đám hạt giống quả thật đã làm gương cho binh sĩ, xung phong liều chết trên tiền tuyến không phụ kỳ vọng của Đế Thánh.

Cũng chính vì vậy, tỉ lệ hao tổn của hạt giống vô cùng kinh người. Nhóm hạt giống đầu tiên còn sống đến bây giờ, cũng chỉ có Xà Dư.

Xà Dư có địa vị đặc thù trong Thần Chi Huyết, được coi là công chúa Thần quốc, được xưng là điện hạ cũng là từ nguyên do này.

Nhưng đối với Xà Dư mà nói, đó không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Cho dù đã từng là đồng bọn, hay là đối thủ cạnh tranh, thì cũng đã tan biến theo mây khói, chỉ còn lại một thân một mình ả duy nhất.

Xà Dư không rõ vì sao Bắc Thủy Sinh đại nhận lại khơi lên chuyện này.

Bắc Thủy Sinh nhìn kỹ vào gương mặt Xà Dư. Tuy trang điểm kỹ càng nhưng giữa hai hàng mày của ả không giấu nổi vài phần tiều tụy.

Y khẽ thở dài, khẽ hỏi: “Ngươi làm sao mà bị người ta gieo Sinh Diệt Hoa tế thuật?”

Thân thể mềm mại của Xà Dư khẽ run rẩy, lòng hoảng sợ, mặt mày tái nhợt như tờ giấy: “Người…làm sao người biết được?”

Bắc Thủy Sinh bình tĩnh nói: “Lần trước ngươi tới hỏi ta về Thiên Thần Tâm, ta liền phát hiện ngươi khác lạ. Chẳng qua lúc đó còn chưa chắc chắn. Sinh Diệt Hoa tế thuật tối nghĩa khó hiểu, rất ít người biết, ta cũng quá rảnh rỗi và nhàm chán mới đọc qua nên mới có chút ít ấn tượng. Không nghĩ tới ta còn có thể tận mắt nhìn thấy. Nếu ngươi là hoa chủ, hà tất đến hỏi xin Thiên Thần Tâm chưa hoàn chỉnh? Nghĩ đến thì chỉ có là hoa nô, ngươi mới vội vàng như vậy.”

Giọng điệu Bắc Thủy Sinh bình thản như nước, nhưng khiến Xà Dư không còn chút hi vọng nào trong lòng. Sắc mặt nàng trái lại trở nên bình tĩnh, không hiểu sao lại có cảm giác được giải thoát, như trút được gánh nặng.

Ả không còn sợ hãi nữa, chỉ có đắng chát. Dù bệ hạ biết rõ, muốn trừng phạt nàng thì thế nào chứ? Lúc trước ả đau khổ tìm kiếm phương pháp xử lý, để có thể cởi bỏ được Sinh Diệt Hoa tế thuật trên người xuống. Nhưng đến hiện tại, ả vẫn không làm gì được.

Ả đã không còn hi vọng gì xa vời nữa.

Bắc Thủy Sinh nói: “Lúc đầu ta còn cho là bệ hạ đã gieo xuống. Hỏi qua người thì mới biết, bệ hạ cũng không nghiên cứu Sinh Diệt Hoa tế thuật qua. Mà những người khác, như Diệp chiến thần và Hồng Ma Quỷ đều là kẻ đến sau, tất nhiên không có khả năng. Chẳng lẽ là Nam Cung cung chủ?”

Lúc này Xà Dư đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ả lắc đầu: “Đa tạ đại nhân quan tâm. Sinh Diệt Hoa tế thuật trên người Xà Dư không phải do người khác gieo xuống, mà Xà Dư tự làm tự chịu.”

Lần đầu tiên vẻ mặt Bắc Thủy Sinh thay đổi: “Là do ngươi tự gieo?”

Rồi y tựa hồ như nghĩ ra gì đó, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng chợt lóe lên sáng ngời: “Có chuyện chủ nô đổi chỗ sao?”

Ánh mắt Xà Dư tối sầm lại: “Vâng!”

Bắc Thủy Sinh mới giật mình hiểu ra: “Thì ra là vậy.”

Y thầm kinh dị với thiên phú của Xà Dư. Sinh Diệt Hoa tế thuật tối nghĩa huyền ảo, quỷ dị khó dò, là một trong những pháp quyết thần bí nhất trong số các pháp quyết của Thần quốc, không nghĩ tới Xà Dư có thể tu luyện thành công. Y càng không nghĩ tới, chuyện chủ nô đổi chỗ cực kỳ hiếm gặp trong Sinh Diệt Hoa tế thuật mà Xà Dư cũng gặp được.

Bắc Thủy Sinh yên lặng tiêu hóa nỗi khiếp sợ trong lòng. Một lát sau, y hỏi: “Mạo muội cho ta hỏi, đối phương là kẻ nào vậy?”

Xà Dư do dự một chút, nhẹ nhàng phun ra hai từ: "Ngải Huy."

Vẻ mặt Bắc Thủy Sinh tràn đầy ngạc nhiên, cả người như bị dính phép định thân, không chút nhúc nhích. Thật lâu sau đó, y mới chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt vẫn còn sót lại vẻ khiếp sợ, lầm bầm lầu bầu: "Hóa ra là hắn, hóa ra là hắn..."

Y tuyệt đối không nghĩ đến, vậy mà lại là Ngải Huy.

“Ngươi gieo Sinh Diệt Hoa tế thuật xuống hắn từ khi nào?”

"Tùng Gian Thành."

Một tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng Bắc Thủy Sinh biến mất. Y nhớ lúc huyết tai bộc phát, đúng là Xà Dư đang ở gần Tùng Gian Thành. Y cũng có chút kinh ngạc ở ánh mắt và gan lớn của Xà Dư. Có thể ở Tùng Gian thành nhìn ra được tiềm lực của Ngải Huy, thậm chí không tiếc giá nào gieo xuống Sinh Diệt Hoa tế thuật là chuyện mà không phải người thường nào cũng làm được.

Mà Ngải Huy còn khiến người ta phải sợ hãi và thán phục hơn. Bị người ta gieo Sinh Diệt Hoa tế thuật xuống, hắn rõ ràng còn có thể khiến chủ nô đổi chỗ.

Điều đó hoàn toàn ấn chứng một câu, không phải mãnh long, không qua được sông lớn!

Khi Bắc Thủy Sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt y đã khôi phục bình tĩnh như thường: “Có lẽ không phải là không còn cơ hội.”

Tâm thần Xà Dư lại chấn động mãnh liệt, la thất thanh a lên một tiếng, không cách nào giữ mình trấn định lại được. Ả vội hỏi: “Thỉnh đại nhân chỉ rõ.”

Bắc Thủy Sinh lại trầm mặc lại, sau một lát mới mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc: “Biện pháp này có thể thành, cũng có thể không. Ta không cam đoan.”

Xà Dư buồn bã cười cười: "Xà Dư lúc này, cho dù sinh cơ chỉ một phần trăm, ta cũng nguyện ý nếm thử."

Trong lòng Bắc Thủy Sinh rầu rĩ, kết cục của hoa nô bi thảm thế nào y đương nhiên hiểu rõ, cũng rõ tâm cảnh của Xà Dư. Đột nhiên y chuyển chủ đề: “Diệp soái và Nam Cung cung chủ đã bị Thần Úy Tài Quyết bắt cóc rồi."

Xà Dư nghe thấy chợt sững sờ, sau một lúc mới kịp phản ứng lại, la lên thất thanh: “Làm sao lại như thế được?”

Ả bị tin tức quan trọng đầy đột ngột này làm cho chấn động tâm thần. Tầm quan trọng của Diệp Bạch Y và Nam Cung Vô Liên với Thần quốc gần bằng Bắc Thủy Sinh. Một tay Diệp Bạch Y chế tạo nên sáu thần bộ, mười hai huyết bộ. Còn Nam Cung Vô Liên chấp chưởng Thú Cổ cung, gần như dính dáng đến mọi mặt của Thần quốc. Ngoại trừ kỳ tích như Thiên Thần Tâm, còn có nghiên cứu huyết luyện, nuôi dưỡng huyết thú, đào tạo huyết thực,…

Hai nhân vật trọng yếu như thế lại bị bắt cóc!

Ả hầu như không dám tưởng tượng tin tức này ảnh hướng cực lớn đến Thần quốc tới mức nào nữa!

Thế cục ngoài tiền tuyến tốt như thế, sao lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn thế này? Ả bị cái tin tức quan trọng này làm chấn động, ngây người như phỗng, nhất thời không cách này phục hồi tinh thần lại được.

Bắc Thủy Sinh lẩm bẩm nói: “Tổn thất lớn như vậy đến bệ hạ cũng không thể thừa nhận được. Không biết làm sao sau trận chiến với An Mộc Đạt, thương thế bệ hạ vẫn chưa lành lại, không thể tự mình đi cứu lấy hai vị đại nhân. Hồng Ma Quỷ đại nhân trấn thủ biên cảnh Phỉ Thúy Sâm, không cách nào rời đi được. Bệ hạ tới hỏi ý ta, ta nghĩ ngợi, bèn đề cử ngươi đi.”

Xà Dư sửng sốt, còn cho rằng mình nghe nhầm. Ả lắc đầu nói: “Thực lực Xà Dư thế nào đại nhân cũng biết rõ. Việc này trách nhiệm trọng đại, Xà Dư hữu tâm vô lực…”

Bắc Thủy Sinh mỉm cười: “Đợi lát nữa bàn đến. Ta vốn cho là Nam Cung cung chủ gieo lên người ngươi Sinh Diệt Hoa tế thuật kia, phần nhân tình ngươi cứu hắn lần này có thể giải trừ nguy cơ cho ngươi. Không ngờ được lại là Ngải Huy. Thật khiến người khác ngoài ý, nhưng cũng không phải không có cơ hội.”

Xà Dư tựa như đang nghe kể cố sự nào đó. Đại nhân như chắc chắn rằng ả có thể cứu được hai vị đại nhân. Nếu không phải trước mặt là Bắc Thủy Sinh đại nhân, thì nghe chuyện hoang đường này xong ả đã phất tay áo bỏ đi rồi. Vạn Thần Úy và Tây Môn Tài Quyết là bậc tồn tại cường đại cỡ nào chứ? Chút thực lực bản thân ả căn bản không đủ nhìn.

Giọng điệu Bắc Thủy Sinh nhẹ nhõm: “Như vừa rồi ta nói đấy, cách này không biết có tác dụng hay không nữa.”

Trên tay y có thêm một cái hộp màu vàng kim, toàn thân hộp được đúc bằng vàng ròng, mặt trên điêu khắc hoa văn tinh xảo. Hẳn nhiên phải là từ trong tay thợ có tiếng tăm làm ra.

Bắc Thủy Sinh đẩy chiếc hộp vàng ra ngoài cửa.

Trong lòng Xà Dư hiện lên vô số nghi hoặc, không rõ trong hồ lô của đại nhân có gì. Ả nhận lấy cái hộp vàng, cẩn thận mở ra. Trong cái hộp vàng ròng đó, có lót một lớp tơ lụa đen óng tựa như nước chảy. Trên đó, là một viên thủy tinh trong suốt, sáng chói mắt.

Trong viên thủy tinh đó, bao kín lấy một giọt dịch thể màu vàng.

Xà Dư chợt nghĩ đến một thứ, đầu ả chợt ông lên một tiếng, rồi trở nên trống rỗng.

“Bệ hạ ban thưởng cho ngươi một giọt Thần Chi huyết. Thiên Thần Tâm còn nhiều chỗ thiếu hụt lớn, chưa được hoàn chỉnh là bắt chước Thần Chi huyết này, ngươi có thể cảm ứng được nó. Có lẽ ngươi thể thể thức tỉnh Diệp Bạch Y? Tất cả chiến bộ sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngươi. Tin rằng ngươi sẽ có cách mang Diệp Bạch Y và Nam Cung Vô Liên trở về. Còn về phần Thần Chi huyết chống lại Sinh Diệt Hoa tế thuật có nảy sinh biến hóa gì hay không? Ta không dự đoán được, có điều, cũng làm người khác chờ mong a.”

Bắc Thủy Sinh mỉm cười mà nhìn Xà Dư, ánh mắt ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện