Nguyệt Vũ Băng nhìn thần thức của mình lơ lửng bên ngoài Dật Thần tinh thì ngỡ ngàng, tại sao không phải là hồn phi phách tán mà lại bị trục xuất thần thức? Bay một vòng quanh Dật Thần tinh cầu Nguyệt Vũ Băng cảm thấy cảm động thật sự.
Phía dưới tinh cầu vô số người đều hướng về tế đàn mà khấn, lời khấn cầu của họ nàng có thể nghe được. Vô số điểm sáng tìm đến thần thức của nàng, đây có lẽ là tín ngưỡng chi lực mà mọi người thường nói. Và có lẽ lực lượng này bảo toàn thần thức của nàng đi.
Không biết qua bao lâu, Nguyệt Vũ Băng cảm giác có một lực hút lôi kéo nàng đi, nàng cũng không buồn phản kháng, mặc cho thần thức trôi đi đâu.
Không biết sau bao lâu nàng nhìn thấy một hố đen vũ trụ, thần thức của nàng rõ ràng là hướng về phía đó. Theo nàng biết thì hố đen này mang tính hủy diệt đối với tất cả mọi thứ. Nguyệt Vũ Băng quay đầu nhìn về những tinh cầu phía sau, có lẽ đây là hình ảnh cuối cùng mà nàng nhìn thấy đi.
Nhìn về phía một tinh cầu được bao phủ bởi thất thải quang mang Nguyệt Vũ Băng chậm rãi nở nụ cười, nhắm mắt lại. Ân điển cuối cùng của nàng, xem ra đã kết thúc. Thần thức của nàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Nếu lúc này Nguyệt Vũ Băng còn mở mắt thì nàng sẽ nhìn thấy thần thức của nàng được bao bọc bởi một luồng tử sắc, đem thần thức của nàng thu nhỏ lại mang nàng xuyên qua lỗ đen.
Phía sau nàng là một đôi nam nữ huyền phù trên không, hai người ôm nhau cười thật hạnh phúc.
“Băng nhi, mong con tìm thấy được hạnh phúc của mình. Chúng ta đã sớm trải đường cho con rồi, phải xem nhân duyên mà thôi.”
Người nam nhân sủng nịch nhéo mũi của nữ tử, trầm giọng nói. “Nàng a, động tay động chân ở thiên hà khác, mấy lão đầu khác mà biết chắc sẽ lải nhải không yên cho mà xem.”
Nữ tử cười khúc khích dựa vào lòng nam nhân, nhưng trong lòng âm thầm lè lưỡi mà nghĩ. “Rõ ràng là do mấy lão đó động chứ ta không có động a, có trách thì phải là ta trách chứ.”
Nam nhân nhìn nữ tử tựa vào lòng mình thì âm thầm lắc đầu, có phải nàng quên rằng chúng ta là vĩnh kết đồng tâm hay không? Nàng suy nghĩ gì ta đều biết cả, lại còn chơi trò bí mật với ta, thật ngốc!
(Ngao ngao, cái này là tác giả ưu ái cho nhân vật chính a, và đây là lý do... có người động tay động chân a~ Biết làm sao đây, Huyền Huyền muốn cho nhân vật chính nhiều thứ lắm cho nên đừng ai thắc mắc, truyện của Huyền Huyền rất ư là... yêu thương nhân vật chính. Nếu ai ngại nhân vật chính giàu có quá mức thì có thể click back,... Huyền Huyền có đam mê cố chấp với thức ăn , không thể nào bỏ đói nhân vật chính được.)
- - -
(Bắt đầu từ đây sẽ là xưng hô theo hiện đại nha!)
Nguyệt Vũ Băng ngồi trên giường ngơ ngác nhìn xung quanh, cô đang ở đâu đây? Không phải là rơi vào lỗ đen rồi sao? Nguyệt Vũ Băng đưa chân xuống giường, cô muốn nhìn xem đây là nơi nào nhưng một trận đau đớn đánh úp lại. Cô khụy xuống cạnh giường hai tay ôm đầu, cố gắng cắn răng chịu đựng đau đớn.
Cuộc đời cô luôn luôn thuận buồm xuôi gió cho nên việc chịu đau này hoàn toàn chưa từng trải qua, cho dù là tẩy kinh phạt tủy, đột phá giới hạn đều có người trợ giúp còn không thì có đan dược hổ trợ. Cho đến phút cuối cùng thì nghi thức phong ấn cũng không mang theo một tia đau đớn nào cả, thậm chí quá trình rơi vào hố đen cô cũng chưa từng trải nghiệm.
Cơn đau này lại đột nhiên bộc phát, Nguyệt Vũ Băng đương nhiên chưa từng chuẩn bị tâm lý chỉ có thể kiên cường chống đỡ. Nhưng dù sao đây cũng không phải là thân xác cũ của cô, khả năng chịu đựng cũng có giới hạn, khi cơn đau chạm mốc tận cùng thì cô phải hét lên để phát tiết đi sự đau đớn.
Phía bên ngoài ầm một tiếng, cánh cửa đã bị văng ra, hai người con trai lập tức xông vào. Nguyệt Vũ Băng cũng không để ý đến được họ ra sao, cô chỉ biết chịu đựng cơn đau đang bộc phát. Sau khi cảm nhận được hai bên có người cho mình dựa vào thì cô dần chìm vào hôn mê.
Cảm giác ấm áp này làm Nguyệt Vũ Băng cảm thấy an lòng! Dù hôn mê nhưng khóe môi lại không ý thức cong nhẹ.
Nếu để cho cô biết thì không biết cô sẽ kinh ngạc thế nào đâu. Chưa một lần nào cô cười với người không quen biết, thậm chí đối với những người đó còn là bài xích, vậy mà lần này lại cảm giác ấm áp, tự giác mỉm cười.
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành đồng thời mở mắt tỉnh dậy, hai người ngơ ngác nhìn trần nhà, một màu lam xinh đẹp đập vào mắt họ. Hai người đồng thời dụi mắt rồi chợt phát hiện điều gì đó. Vươn đôi tay sạch sẽ không tỳ vết lên nhìn, hai người âm thầm giật mình.
Chuyện gì xảy ra đây? Rõ ràng đôi tay này phải gầy guộc và bẩn thiểu chứ? Tại sao lại có thể sạch sẽ và cân xứng như thế này? Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành đồng thời bật dậy nhìn đối phương, cả hai đồng thời nhả ra một câu. “Là mơ sao?”
Nói xong hai người lại ý thức được giọng nói mình có vấn đề. Tại sao giọng nói này còn cao và ấm áp như vậy? Tại sao không phải là khàn khàn và khô khốc hay sao? Từ lúc đó, giọng nói của họ đã không còn êm tai như vậy.
Ngạo Thiên Hoành nhìn anh trai, rơi nước mắt. “Em mơ thấy tận thế, chúng ta cũng đã chết.”
Ngạo Thiên Khải cũng trầm lặng. “Đây không phải là mơ, tận thế thật sự đến và chúng ta đã chết đi. Bây giờ, chúng ta chính xác là đã trọng sinh.”
Ngạo Thiên Hoành nghe vậy thì nắm chặt hai tay, ánh mắt trở nên độc ác. Thì ra không phải là mơ, thì ra tất cả là sự thật. Hắn nhớ rõ mọi thứ, nhớ rõ ánh mắt giễu cợt của bọn người nọ, nhớ rõ khuôn mặt bình yên của đứa em gái tự bạo giữa bầy tang thi.
Ngạo Thiên Khải thì nhìn về phía xa xăm, hắn nhớ hết thảy mọi thứ, nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng khi chìm vào tuyệt vọng kia. Có một người đứng trước mặt hắn; giống, rất giống em ấy, người đó nói rằng giao em ấy cho bọn hắn, người đó nói hắn chỉ có một cơ hội duy nhất nhưng hắn chỉ biết gào thét, em ấy đã chết rồi, bây giờ giao phó còn có ích gì nữa.
Người đó chỉ nhẹ mỉm cười cho hắn một vật rồi biến mất, kế đó là cảm giác bị xé nát mọi thứ trên người, hắn không phản kháng, nỗi đau này không đau bằng nỗi đau mất đi em ấy.
Lần nữa tỉnh lại là ở đây, hắn cũng hiểu được rốt cuộc giao phó là gì, một cơ hội duy nhất là gì. Là trọng sinh! Một lần nữa cho bọn hắn sống lại.
Ánh mắt Ngạo Thiên Khải dần biến đổi, kiên cường hơn, ... độc ác hơn.
Bỗng dưng một tiếng thét chói tai làm hai người thoát ra khỏi hồi ức, làm sao bọn hắn quên được âm thanh này. Hai người vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, bước đến căn phòng bên cạnh, mạnh mẽ đạp cửa mà xông vào.
Bên trong phòng một người con gái mặc bộ váy ngủ màu hồng đang bám chặt drap giường, một tay chống đỡ một tay ôm đầu trông rất là thống khổ. Tim hai người như có một con dao cứa ngang qua, đau đến muốn chết đi.
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành vội vàng tiến đến đỡ lấy Nguyệt Vũ Băng thì phát hiện cô đã ngất đi vì hôn mê.
Ngạo Thiên Khải tiến đến ôm lấy Nguyệt Vũ Băng đặt trên giường, lấy tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Nguyệt Vũ Băng qua hai bên, lại đem một ánh mắt cho Ngạo Thiên Hoành, Ngạo Thiên Hoành cũng hiểu ý chạy đi lấy khăn nóng.
Trong khi Nguyệt Vũ Băng hôn mê cô như trải qua một kiếp nữa, đó là ký ức của thân thể này, cô cảm nhận được tất cả những gì thân thể này trải qua. Từ khi đứa bé này có ý thức cô đã luôn thấy một người phụ nữ cười thật ấm áp ôm lấy cô khẽ gọi Băng nhi, Băng nhi.
Thân thể này cũng tên là Nguyệt Vũ Băng, còn đây là mẹ của cô. Rồi một ngày mẹ cô tái hôn với Ngạo Thích, cô cũng đổi họ thành họ Ngạo, năm đó cô được ba tuổi, chưa biết chuyện gì.
Năm Ngạo Vũ Băng được sáu tuổi Ngạo Thích đón hai đứa con trai của ông về, đó là một cặp song sinh năm đó vừa tròn mười tuổi. Một người gọi là Ngạo Thiên Khải một người gọi là Ngạo Thiên Hoành, hai người đều không thích cô nhưng cô luôn lẻo đẻo theo làm cái đuôi nhỏ của họ.
Hầu như ai cũng nhầm lẫn giữa hai người kể cả dượng Ngạo Thích nhưng không hiểu vì sao cô luôn phân biệt được hai người bọn họ. Dù bao lần bị đẩy ngã, bị mắng mỏ thì Ngạo Vũ Băng vẫn cứ thích làm cái đuôi theo sau hai người Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành.
Cũng không biết từ bao giờ Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành tiếp nhận Ngạo Vũ Băng, chỉ biết chính xác là từ khi Ngạo Vũ Băng được tám tuổi thì luôn ngủ cùng Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành. Cô thích cảm giác được hai người ôm vào lòng. (Ngao ngao, mọi người hiểu vì sao ta cho chi tiết nào vào k? Hắc hắc, đương nhiên là để dành làm thịt cho nhanh a~ :D3)
Cho tới năm Ngạo Vũ Băng được mười bảy tuổi thì ba người mới tách ra ngủ riêng, lý do? Vì Ngạo Thích nói rằng ba đứa đều lớn rồi, cũng phải năm đó Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành cũng đã hai mươi ba rồi.
Năm Ngạo Vũ Băng mười tám tuổi, Ngạo Thích, mẹ cô và cô bị tai nạn giao thông, cô là người duy nhất còn sống sót. Nhưng vì ám ảnh việc đó tâm trạng của Ngạo Vũ Băng không được ổn định cho lắm, cho tới ba ngày trước cô bị khủng hoảng trầm trọng, hồn phách phân tán, nhưng lúc đó Nguyệt Vũ Băng lại xuyên tới, dung hợp với hồn phách bị phân tán của Ngạo Vũ Băng, một Ngạo Vũ Băng mới ra đời.
Phía dưới tinh cầu vô số người đều hướng về tế đàn mà khấn, lời khấn cầu của họ nàng có thể nghe được. Vô số điểm sáng tìm đến thần thức của nàng, đây có lẽ là tín ngưỡng chi lực mà mọi người thường nói. Và có lẽ lực lượng này bảo toàn thần thức của nàng đi.
Không biết qua bao lâu, Nguyệt Vũ Băng cảm giác có một lực hút lôi kéo nàng đi, nàng cũng không buồn phản kháng, mặc cho thần thức trôi đi đâu.
Không biết sau bao lâu nàng nhìn thấy một hố đen vũ trụ, thần thức của nàng rõ ràng là hướng về phía đó. Theo nàng biết thì hố đen này mang tính hủy diệt đối với tất cả mọi thứ. Nguyệt Vũ Băng quay đầu nhìn về những tinh cầu phía sau, có lẽ đây là hình ảnh cuối cùng mà nàng nhìn thấy đi.
Nhìn về phía một tinh cầu được bao phủ bởi thất thải quang mang Nguyệt Vũ Băng chậm rãi nở nụ cười, nhắm mắt lại. Ân điển cuối cùng của nàng, xem ra đã kết thúc. Thần thức của nàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Nếu lúc này Nguyệt Vũ Băng còn mở mắt thì nàng sẽ nhìn thấy thần thức của nàng được bao bọc bởi một luồng tử sắc, đem thần thức của nàng thu nhỏ lại mang nàng xuyên qua lỗ đen.
Phía sau nàng là một đôi nam nữ huyền phù trên không, hai người ôm nhau cười thật hạnh phúc.
“Băng nhi, mong con tìm thấy được hạnh phúc của mình. Chúng ta đã sớm trải đường cho con rồi, phải xem nhân duyên mà thôi.”
Người nam nhân sủng nịch nhéo mũi của nữ tử, trầm giọng nói. “Nàng a, động tay động chân ở thiên hà khác, mấy lão đầu khác mà biết chắc sẽ lải nhải không yên cho mà xem.”
Nữ tử cười khúc khích dựa vào lòng nam nhân, nhưng trong lòng âm thầm lè lưỡi mà nghĩ. “Rõ ràng là do mấy lão đó động chứ ta không có động a, có trách thì phải là ta trách chứ.”
Nam nhân nhìn nữ tử tựa vào lòng mình thì âm thầm lắc đầu, có phải nàng quên rằng chúng ta là vĩnh kết đồng tâm hay không? Nàng suy nghĩ gì ta đều biết cả, lại còn chơi trò bí mật với ta, thật ngốc!
(Ngao ngao, cái này là tác giả ưu ái cho nhân vật chính a, và đây là lý do... có người động tay động chân a~ Biết làm sao đây, Huyền Huyền muốn cho nhân vật chính nhiều thứ lắm cho nên đừng ai thắc mắc, truyện của Huyền Huyền rất ư là... yêu thương nhân vật chính. Nếu ai ngại nhân vật chính giàu có quá mức thì có thể click back,... Huyền Huyền có đam mê cố chấp với thức ăn , không thể nào bỏ đói nhân vật chính được.)
- - -
(Bắt đầu từ đây sẽ là xưng hô theo hiện đại nha!)
Nguyệt Vũ Băng ngồi trên giường ngơ ngác nhìn xung quanh, cô đang ở đâu đây? Không phải là rơi vào lỗ đen rồi sao? Nguyệt Vũ Băng đưa chân xuống giường, cô muốn nhìn xem đây là nơi nào nhưng một trận đau đớn đánh úp lại. Cô khụy xuống cạnh giường hai tay ôm đầu, cố gắng cắn răng chịu đựng đau đớn.
Cuộc đời cô luôn luôn thuận buồm xuôi gió cho nên việc chịu đau này hoàn toàn chưa từng trải qua, cho dù là tẩy kinh phạt tủy, đột phá giới hạn đều có người trợ giúp còn không thì có đan dược hổ trợ. Cho đến phút cuối cùng thì nghi thức phong ấn cũng không mang theo một tia đau đớn nào cả, thậm chí quá trình rơi vào hố đen cô cũng chưa từng trải nghiệm.
Cơn đau này lại đột nhiên bộc phát, Nguyệt Vũ Băng đương nhiên chưa từng chuẩn bị tâm lý chỉ có thể kiên cường chống đỡ. Nhưng dù sao đây cũng không phải là thân xác cũ của cô, khả năng chịu đựng cũng có giới hạn, khi cơn đau chạm mốc tận cùng thì cô phải hét lên để phát tiết đi sự đau đớn.
Phía bên ngoài ầm một tiếng, cánh cửa đã bị văng ra, hai người con trai lập tức xông vào. Nguyệt Vũ Băng cũng không để ý đến được họ ra sao, cô chỉ biết chịu đựng cơn đau đang bộc phát. Sau khi cảm nhận được hai bên có người cho mình dựa vào thì cô dần chìm vào hôn mê.
Cảm giác ấm áp này làm Nguyệt Vũ Băng cảm thấy an lòng! Dù hôn mê nhưng khóe môi lại không ý thức cong nhẹ.
Nếu để cho cô biết thì không biết cô sẽ kinh ngạc thế nào đâu. Chưa một lần nào cô cười với người không quen biết, thậm chí đối với những người đó còn là bài xích, vậy mà lần này lại cảm giác ấm áp, tự giác mỉm cười.
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành đồng thời mở mắt tỉnh dậy, hai người ngơ ngác nhìn trần nhà, một màu lam xinh đẹp đập vào mắt họ. Hai người đồng thời dụi mắt rồi chợt phát hiện điều gì đó. Vươn đôi tay sạch sẽ không tỳ vết lên nhìn, hai người âm thầm giật mình.
Chuyện gì xảy ra đây? Rõ ràng đôi tay này phải gầy guộc và bẩn thiểu chứ? Tại sao lại có thể sạch sẽ và cân xứng như thế này? Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành đồng thời bật dậy nhìn đối phương, cả hai đồng thời nhả ra một câu. “Là mơ sao?”
Nói xong hai người lại ý thức được giọng nói mình có vấn đề. Tại sao giọng nói này còn cao và ấm áp như vậy? Tại sao không phải là khàn khàn và khô khốc hay sao? Từ lúc đó, giọng nói của họ đã không còn êm tai như vậy.
Ngạo Thiên Hoành nhìn anh trai, rơi nước mắt. “Em mơ thấy tận thế, chúng ta cũng đã chết.”
Ngạo Thiên Khải cũng trầm lặng. “Đây không phải là mơ, tận thế thật sự đến và chúng ta đã chết đi. Bây giờ, chúng ta chính xác là đã trọng sinh.”
Ngạo Thiên Hoành nghe vậy thì nắm chặt hai tay, ánh mắt trở nên độc ác. Thì ra không phải là mơ, thì ra tất cả là sự thật. Hắn nhớ rõ mọi thứ, nhớ rõ ánh mắt giễu cợt của bọn người nọ, nhớ rõ khuôn mặt bình yên của đứa em gái tự bạo giữa bầy tang thi.
Ngạo Thiên Khải thì nhìn về phía xa xăm, hắn nhớ hết thảy mọi thứ, nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng khi chìm vào tuyệt vọng kia. Có một người đứng trước mặt hắn; giống, rất giống em ấy, người đó nói rằng giao em ấy cho bọn hắn, người đó nói hắn chỉ có một cơ hội duy nhất nhưng hắn chỉ biết gào thét, em ấy đã chết rồi, bây giờ giao phó còn có ích gì nữa.
Người đó chỉ nhẹ mỉm cười cho hắn một vật rồi biến mất, kế đó là cảm giác bị xé nát mọi thứ trên người, hắn không phản kháng, nỗi đau này không đau bằng nỗi đau mất đi em ấy.
Lần nữa tỉnh lại là ở đây, hắn cũng hiểu được rốt cuộc giao phó là gì, một cơ hội duy nhất là gì. Là trọng sinh! Một lần nữa cho bọn hắn sống lại.
Ánh mắt Ngạo Thiên Khải dần biến đổi, kiên cường hơn, ... độc ác hơn.
Bỗng dưng một tiếng thét chói tai làm hai người thoát ra khỏi hồi ức, làm sao bọn hắn quên được âm thanh này. Hai người vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, bước đến căn phòng bên cạnh, mạnh mẽ đạp cửa mà xông vào.
Bên trong phòng một người con gái mặc bộ váy ngủ màu hồng đang bám chặt drap giường, một tay chống đỡ một tay ôm đầu trông rất là thống khổ. Tim hai người như có một con dao cứa ngang qua, đau đến muốn chết đi.
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành vội vàng tiến đến đỡ lấy Nguyệt Vũ Băng thì phát hiện cô đã ngất đi vì hôn mê.
Ngạo Thiên Khải tiến đến ôm lấy Nguyệt Vũ Băng đặt trên giường, lấy tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Nguyệt Vũ Băng qua hai bên, lại đem một ánh mắt cho Ngạo Thiên Hoành, Ngạo Thiên Hoành cũng hiểu ý chạy đi lấy khăn nóng.
Trong khi Nguyệt Vũ Băng hôn mê cô như trải qua một kiếp nữa, đó là ký ức của thân thể này, cô cảm nhận được tất cả những gì thân thể này trải qua. Từ khi đứa bé này có ý thức cô đã luôn thấy một người phụ nữ cười thật ấm áp ôm lấy cô khẽ gọi Băng nhi, Băng nhi.
Thân thể này cũng tên là Nguyệt Vũ Băng, còn đây là mẹ của cô. Rồi một ngày mẹ cô tái hôn với Ngạo Thích, cô cũng đổi họ thành họ Ngạo, năm đó cô được ba tuổi, chưa biết chuyện gì.
Năm Ngạo Vũ Băng được sáu tuổi Ngạo Thích đón hai đứa con trai của ông về, đó là một cặp song sinh năm đó vừa tròn mười tuổi. Một người gọi là Ngạo Thiên Khải một người gọi là Ngạo Thiên Hoành, hai người đều không thích cô nhưng cô luôn lẻo đẻo theo làm cái đuôi nhỏ của họ.
Hầu như ai cũng nhầm lẫn giữa hai người kể cả dượng Ngạo Thích nhưng không hiểu vì sao cô luôn phân biệt được hai người bọn họ. Dù bao lần bị đẩy ngã, bị mắng mỏ thì Ngạo Vũ Băng vẫn cứ thích làm cái đuôi theo sau hai người Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành.
Cũng không biết từ bao giờ Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành tiếp nhận Ngạo Vũ Băng, chỉ biết chính xác là từ khi Ngạo Vũ Băng được tám tuổi thì luôn ngủ cùng Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành. Cô thích cảm giác được hai người ôm vào lòng. (Ngao ngao, mọi người hiểu vì sao ta cho chi tiết nào vào k? Hắc hắc, đương nhiên là để dành làm thịt cho nhanh a~ :D3)
Cho tới năm Ngạo Vũ Băng được mười bảy tuổi thì ba người mới tách ra ngủ riêng, lý do? Vì Ngạo Thích nói rằng ba đứa đều lớn rồi, cũng phải năm đó Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành cũng đã hai mươi ba rồi.
Năm Ngạo Vũ Băng mười tám tuổi, Ngạo Thích, mẹ cô và cô bị tai nạn giao thông, cô là người duy nhất còn sống sót. Nhưng vì ám ảnh việc đó tâm trạng của Ngạo Vũ Băng không được ổn định cho lắm, cho tới ba ngày trước cô bị khủng hoảng trầm trọng, hồn phách phân tán, nhưng lúc đó Nguyệt Vũ Băng lại xuyên tới, dung hợp với hồn phách bị phân tán của Ngạo Vũ Băng, một Ngạo Vũ Băng mới ra đời.
Danh sách chương