Liên Ngu Sơn ở vùng ngoại ô tìm được xe ngựa, ra lệnh cho tôi tớ cấp tốc đuổi tới Sùng Thắng Viên. Tới đó đã thấy người đi – nhà trống. Vân Lạc một khắc cũng không ngừng mang theo Hỉ Hoàn cùng vài tên thị vệ, đơn giản thu thập  một chút đồ vật này nọ rồi suốt đêm ra đi.

Liên Ngu Sơn mờ mịt đứng ở cửa, nhìn phương hướng Vân Lạc ly khai, trong lòng thập phần bất an.

Tổng quản trong vườn thấy y, vội vàng chạy ra hỏi, “Liên công tử, thái tử sao lai vội vàng rời đi như vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Liên Ngu Sơn ngơ ngác lắc đầu.

Tổng quản kia lại hỏi, “Hay là chúng ta hầu hạ không chu toàn?”

Liên Ngu Sơn lại lắc lắc đầu.

Tổng quản lại thắc mắc, “Vậy đó là chuyện gì? Liên công tử, ngài và thái tử giao hảo, nếu có chuyện gì thì phải thay chúng ta nói đỡ đó nha.”

Liên Ngu Sơn phục hồi tinh thần, cười khổ một tiếng, chỉ chỉ, “Lúc Thái tử đi có nói gì không?”

Lần này đến phiên tổng quản Sùng Thắng Viên lắc đầu, “Sắc mặt Thái tử không tốt, mang theo vài tên thị vệ Hoàng thượng để lại cho ngài rồi sai người chuẩn bị  vài con ngựa nhanh nhất, vội vàng rời đi.”

Trong lòng Liên Ngu Sơn có chút thất vọng, nhưng nhớ tới hiện tại Hoàng Thượng sinh tử chưa rõ, lập tức lại lo lắng  cho Vân Lạc.

Hiện nay Hoàng Thượng gặp chuyện chuyện vẫn là tin tức cơ mật, chưa có người biết. Liên Ngu Sơn tuy rằng nghe được lời Hỉ Hoàn, nhưng vẫn chưa thấy văn kiện mật Nguyệt Ẳn kia nên cũng không biết tình huống như thế nào. Nhưng thấy Vân Lạc kích động đến mức này cũng có thể đoán được sự tình không ổn, không khỏi bắt đầu lo lắng cho Vân Lạc. Tình cảm của Vân Lạc và Hoàng Thượng vốn thâm hạu, nếu Hoàng Thượng thực sự xảy ra chuyện gì…

Không được! Lúc này y không thể bỏ lại một mình Vân Lạc gánh tất cả mọi chuyện!

Trở lại Liên phủ, Liên Ngu Sơn suốt đêm làm người ta chuẩn bị xe ngựa, thu thập hành lý, khởi hành tới kinh thành.

Phu thê thái thú không biết Hoàng Thượng gặp chuyện, không biết nhi tử hơn nửa đêm còn muốn làm cái gì. Nhưng sự tình khẩn cấp, Liên Ngu Sơn cũng không giải thích cho cha mẹ. Đến sáng sớm liền vội vàng cáo biệt cha mẹ, mang theo hai gia phó, lên đường đến kinh thành.

Dọc theo đường đi phong trần lộ túc (ăn gió nằm sương), đi suốt ngày đêm, thầm nghĩ sớm một khắc đuổi tới bên người Vân Lạc.

Từ Tân Châu đến Thương Lãng, Liên Ngu Sơn nhanh chóng chạy đi, cũng lưu tâm hỏi thăm tin tức ở kinh thành. Hoàng Thượng gặp chuyện ở Phổ Giang vẫn không có tin tức truyền đi. Liên Ngu Sơn có chút yên lòng, có lẽ thương thế Hoàng Thượng cũng không nghiêm trọng như vậy, không nguy hiểm đến tính mạng.

Trên đường đi qua Phổ Giang, Liên Ngu Sơn có hảo bằng hữu là Diêm Chí, nguyên là kiêm thư (chức quan thời xưa, chuyên việc trị thủy); bất quá y nóng lòng chạy đi, không nhớ được nên đến đó hỏi thăm chút tình hình.

******************

Mùng chín tháng năm, Liên Ngu Sơn đuổi tới vùng ngoại ô kinh thành, nơi đó vẫn như bình thường, cuộc sống dân chúng vãn bình yên, triều đình cũng không có biến cố gì. Liên Ngu Sơn thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Ngày hôm sau, Liên Ngu Sơn mang theo hai gã gia phó, theo đường núi, sáng sớm tiến vào kinh thành.

Tia nắng ban mai đang ở dần dần thối lui, thái dương còn chưa hoàn toàn dâng lên. Đầu hạ ở  kinh thành, không khí khô ráo thanh lương.

Trong thành Thương Lãng im ắng đến lạ, ngay cả ngã tư đường luôn luôn phồn hoa cũng tĩnh lặng không tiếng động. Vân trù màu trắng (cờ tang) mềm mại nhẹ nhàng, trên bầu trời trong xanh phẳng lặng nhẹ bay theo gió. Trước mắt Liên Ngu Sơn đều là một màu trắng xóa.

Điều này nghĩa là đang có quốc tang, Vân quốc tối cao quý chính là vân trù, ở phố lớn ngõ nhỏ Thương Lãng nhẹ nhàng mà nhộn nhạo theo.

Liên Ngu Sơn như đi trên mây, chân hạ từng bước một, trầm nặng, vô lực.

“Đông ── ”

“Đông ── ”

Tiếng chuông thấp trầm túc mục, một tiếng tiếp một tiếng, từ hoàng thành chậm rãi truyền đến, tiến thẳng vào lòng mọi người.

Bách tính yên lặng mở cửa, trên mỗi cửa nhà đều tự treo vân trù màu trắng lên.

Những người đi đường thần sắc đau khổ, đi lại thong thả, trên người mang theo bạch lăng đại biểu hoàng hiếu.

Liên Ngu Sơn một trận đau đớn từ trong tâm. Người trưởng bối ôn nhu cao quý, bao dung từ ái, hoàng thượng uy nghi anh minh, chẳng lẽ…

Lạc nhi, Lạc nhi, lòng ta còn đau như thế, ngươi chắc chắn thương tâm muốn chết rồi.

Liên Ngu Sơn không biết mình được gia phó mang về tướng phủ như thế nào.

Nhị thúc Liên Tĩnh Vũ đang đứng ở đại sảnh, sai người chuẩn bị quốc tang gì đó, thấy y trở về cũng không ngạc nhiên.

“Nhị thúc…” Thanh âm Liên Ngu Sơn khàn khàn, “Đây là… làm gì?”

Liên Tĩnh Vũ thần sắc buồn rầu, chậm rãi nói, “Ngươi không nghe tiếng chuông báo tang sao? Hoàng Thượng băng hà rồi.”

Liên Ngu Sơn tay chân lạnh lẽo, ngây người sau một lúc lâu mới nói, “Sao vậy? Chuyện này là sao?”

“Ta cũng không rõ lắm.” Liên Tĩnh Vũ lắc lắc đầu, trầm thanh nói, “Mấy hôm trước trong cung truyền ra tin Hoàng Thượng tuần sát ở Giang Nam, trên đường đột nhiễm bệnh cấp tính. Hoàng Thượng luôn luôn hồng phúc tề thiên, lại đang tráng niên, tất cả mọi người nghĩ không có nguy hiểm gì… Ai ngờ chạng vạng ngày hôm qua, tổ phụ ngươi đột nhiên bị truyền vào cung, chậm chạp chưa về. Sáng sớm hôm nay, tiếng chuông báo tang trên lầu canh hoàng thành, ngoài cửa hoàng thành… cũng treo quốc tang lên.”

Liên Tĩnh Vũ nói xong, ngơ ngác nhìn hoàng thành một lúc lâu, khe khẽ thở dài rồi xoay người đi phân phó hạ nhân đến xem tình hình trên đường.

Lúc này đã qua giờ Thìn, thông cáo triều đình đã ban bố xuống. Các đặc sứ ở tỉnh các châu mang theo tin quốc tang, từng đội chạy khỏi đại môn hoàng thành, khoái mã cấp tiên (ra roi thúc ngựa), chạy đến các địa phương của Vân quốc.

Liên Ngu Sơn đứng trên đường cái, nhìn từng đoàn người theo bên đoàn ngựa thồ lầm lũi bước đi, nhìn bạch lăng treo quải trượng cao cao ngoài cửa thành  theo gió phấp phới bay, nhìn thâm cung khôn cùng phía sau đại môn.

Lạc nhi, ngươi hiện nay ra sao rồi? Có phải thực thương tâm không? Có phải rất khó trải qua không? Thật muốn lập tức phi đến hoàng cung, bay đến bên cạnh ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện