Tia nắng ban mai chiếu đến, hoàng cung hôn ám đích hoàng cung dần dần sáng lên.

Hỉ Hoàn nhắc Hoàng Thượng đã đến giờ lâm triều, nên vào triều. Nhưng Vân Lạc lúc này làm sao có tâm tình gì, khoát tay, nói cho hắn biết hủy bỏ lâm triều.

Hỉ Hoàn do dự một chút, đem Hoàng Thượng kéo đến một bên, thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, chúng ta chưa bao giờ vì hậu cung mà miễn lâm triều, đây là truyền thống của Đại Vân ta. Tuy mỗi vị đế vương đều khó tránh khỏi có lúc phá lệ, nhưng Hoàng Thượng đăng cơ chưa đầy một năm, này…”

Vân Lạc trầm mặt, không nói gì.

Hỉ Hoàn quan sát một chút rồi nói tiếp, “Chuyện của Liên công tử  trước đó vài ngày đã truyền ra ngoài, phần lớn các ngoại thần (thần tử bên ngoài) cũng biết. Tuy rằng Liên công tử là trưởng tôn của lão Văn Tương, dòng dõi thư hương, xuất thân cũng coi như tốt, nhưng liên lụy lớn đến án của tiên hoàng, đã không thể nói là gia sự thanh bạch. Hoàng Thượng ngày đó nơi chốn lưu tình, bây giờ Liên gia bất quá chỉ là thứ dân. Liên công tử tuy rằng dựng dục long thai nhưng ở trong mắt một ít cái ngoại thần cũng là danh không chính ngôn không thuận, không có sức nặng. Nô tài biết tâm tư của ngài, nhưng ngài vừa lên ngôi không lâu, vì Liên công tử đã phá rất nhiều quy củ. Hôm nay nếu vì Liên công tử sinh mà lại hủy bỏ lâm triều, truyền ra ngoài chỉ sợ không tốt với Liên công tử  .”

Vân Lạc mặt nhăn mày nhíu, lạnh lùng hừ một tiếng.

Hỉ Hoàn lén nhìn Hoàng Thượng liếc mắt một cái, lại nói, “Hoàng Thượng, nếu lúc này ngài ở lại bên Liên công tử, nô tài cũng có thể được tâm tình của ngài. Những ngoại thần kia cũng quyết sẽ không nói Hoàng Thượng một điều gì, nhưng ghi chép trong sử sách sau này khó tránh khỏi để lại tội trên người Liên công tử. Liên công tử  luôn luôn dặn dò ngài lấy quốc sự làm trọng, bách tính vi tiên (dân chúng đầu tiên), cũng sẽ không thích ngài vì công tử mà chậm trễ lâm triều. Huống chi hiện tại Viêm Cảnh không thái bình lắm, phía nam lại mới vừa bị lũ…”

“Hỉ Hoàn! Ngươi quản nhiều chuyện quá!” Vân Lạc cuối cùng nhịn không nổi, trầm thanh đánh gãy hắn.

Hỉ Hoàn vội quỳ xuống, “Nô tài đáng chết! Nô tài quá phận!”

Vân Lạc tâm phiền ý loạn, ở nội điện đi tới đi lui.

Kỳ thật trong lời nói Hỉ Hoàn cũng có đạo lý, Vân Lạc không phải không biết. Từ khi hắn bắt đầu điều thái giám và ngự y trong cung đến Duệ Kỳ cung hầu hạ, trong triều đình  đã dần dần có lời đồn đãi liên quan đến Liên Ngu Sơn. Trước đó dựa vào uy danh của lão Văn Tương nên vẫn còn có người cố kị, nhưng sau khi tin lão Văn Tương mất đi truyền đến, lập tức có người đệ tấu chương lên Vân Lạc, tham tấu việc Liên Ngu Sơn ở hậu cung là không thích hợp. Vân Lạc đã phải áp chế việc này xuống, biết không kéo dài hơn nữa nên hắn quyết định lập tức hạ chỉ cho Liên Ngu Sơn một danh phận, chờ đứa nhỏ sinh ra liền phong làm Cảnh Dương hầu. Ai ngờ chiếu thư còn chưa kịp hạ, Liên Ngu Sơn lại sinh trước.

Bỗng nhiên phòng trong truyền đến một tiếng kêu đau đớn. Vân Lạc cả kinh, ngây người một lát, chạy nhanh đến nội thất, vừa muốn xông vào, đại môn lại kẹt! một tiếng mở ra, vẻ mặt đại thần quan Vân Ly ngưng trọng đi ra.

“Hoàng thúc, y sao rồi!?” Vân Lạc vẻ mặt lo lắng, thanh âm đều có chút run lên.

“Tình huống không tốt lắm.” Vân Ly trầm ngưng nói, “Hoàng Thượng, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất… có cái gì bất trắc, thỉnh ngài quyết định phải giữ người nào.”

Vân Lạc thân mình nhoáng lên một cái, Hỉ Hoàn vội vàng đỡ lấy hắn.

Vân Lạc mờ mịt nói, “Sao lại như vậy?”

“Hoàng Thượng.” Vân Ly không đành lòng nói, “Ngài phải biết, nghịch thiên sinh con, tỷ lệ mẫu tử bình an cũng chỉ có ba phần thôi.”

Vân Lạc nắm chặt hai tay, móng tay cơ hồ đâm sâu vào da thịt. Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt của Liên Ngu Sơn, một tiếng một tiếng như muốn xé rách tim hắn.

“Hoàng Thượng?”

Vân Lạc nói, “Giữ người lớn. Vạn bất đắc dĩ, nhất định giữ Ngu Sơn cho ta!”

Vân Ly thở dài một tiếng, nói, “Được.”

Vân Lạc nói, “Tình huống hiện tại ra sao? Ta có thể vào xem hắn không?”

“Hoàng Thượng, trước tiên ngài lâm triều đi.” Vân Ly nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Vừa rồi Liên Ngu Sơn bảo ta chuyển lời cho ngài, ngàn vạn lần không cần vì y mà không lâm triều.”

Vân Lạc sửng sốt một lát, không khỏi cười khổ, “Đến lúc này rồi mà còn không quên nhắc nhở ta vào triều sớm, thiên hạ cũng chỉ có tiểu thư ngốc cố chấp này thôi.”

Vân Ly nói, “Hoàng Thượng yên tâm, có ta ở đây sẽ tận lực bảo vệ y lớn nhỏ bình an.”

Vân Lạc thở sâu, “Hoàng thúc, kính nhờ người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện