Lý do thứ hai có thể tới từ chiếc huy chương kia, phụ thân trước lúc lâm chung đã dặn lại, trong đó còn có bí mật chờ hắn khám phá.

Tiếc là, đây đều chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, hiện giờ hắn không có cách nào khẳng định được. Hắn cẩn thận quan sát da của mình thì thấy có một vầng sách màu vàng nhạt lưu chuyển ngoài da. Hắn lấy lưỡi dao rạch thử nhưng không cách nào cắt sâu vào da thịt.

Đúng là đã đạt tới Bì Cảnh đỉnh phong của Phàm Võ Cảnh.

Trong giờ học, vị trưởng bộ môn Vương Diễm cũng đã nói, dù thế nào, thì tốc độ tu luyện nhanh cũng là một chuyện tốt, thời gian lại chính là thứ mà hắn đang cần nhất.

Diệp Thanh Vũ không suy nghĩ miên man nữa, hắn đứng lên vận động thân hình. Hắn có cảm giác sau khi tiến vào cảnh giới Phàm Võ, đạt tới Bì Cảnh đỉnh phong thì lực lượng trong người hắn cũng tăng lên không ít.

Diệp Thanh Vũ chậm rãi tung ra một quyền, nhìn như rất tùy ý nhưng lại có htể phá nát một khối nham thạch bình thường. Hắn rất ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, đang muốn tiếp tục tu luyện thì từ cửa truyền tới tiếng gõ nhẹ.

“Xin hỏi, Thanh Vũ ca có ở trong này không?”

Đây đúng là thanh âm của nữ tử Tống Tiểu Quân. Diệp Thanh Vũ hơi giật mình, chợt nhớ ra chuyện lúc sáng liền đi ra mở cửa. Bộ đồng phục rộng thùng thình đã được thay thế bằng một bộ váy áo màu tím có tua cờ, mái tóc đen được cắt ngắn phía trước, phía sau buộc lại bằng hai bím tóc xinh xắn, đôi mắt sáng long lanh. Những gì nhìn thấy khiến Diệp Thanh Vũ mở lớn hai mắt ngạc nhiên. Từ người tiểu cô nương này tỏa ra khí chất thanh tịnh thuần khiết, cực kỳ đáng yêu.

“Thanh Vũ ca, muội tới nhờ cậy huynh đây.” Tiểu cô nương cười hì hì,hai tay nâng bộ đồng phục lên trước mặt.

“Ngồi đi.” Diệp Thanh Vũ chỉ lên ghế đá, sau đó lấy từ túi tạp vật ra kim chỉ để sửa lại.

“Thanh Vũ ca có thể tự may y phục sao?”

“Ta sinh hoạt một mình đã quen rồi, không muốn dựa vào người khác.” Diệp Thanh Vũ cười đáp. Hắn không rõ lý do, nhưng rõ ràng rất có cảm tình với tiểu cô nương này, khi tiếp xúc thì thấy rất ấm áp, vô tư.

“Đúng rồi, xế chiều hôm nay, Vương Diễm trưởng bộ môn tự mình truyền dạy võ đạo cho chúng ta rồi đấy.” Tống Tiểu Quân làm bộ nhớ ra điều gì đó, hưng phấn kể. “Nàng ấy rất lợi hại, có chỗ nào không hiểu, nàng ấy hỏi chỉ giúp một chút là muội hiểu ra ngay nên ngày hôm nay học được khá nhiều. À, tên Tần Vô Song cũng rất lợi hại. Vương trưởng bộ môn nói thực lực của hắn là mạnh nhất trong những người mới, trong cơ thể đã có nguyên khí hỏa chủng rồi. Tuy nhiên, Yến Hành Thiên thì kém hơn một chút. Vương trưởng bộ môn tự mình truyền bí quyeét cho hắn, hy vọng trong khoảng ba tháng hắn sẽ trùng kích Linh Tuyền Cảnh thành công.”

“À, ngoài ra còn có Thanh La biểu tỷ nữa cũng rất giỏi, tỷ ấy đã đạt tới Phàm Võ Cảnh đỉnh phong rồi. Vương trưởng bộ môn cũng nói trong khoảng ba tháng, tỷ ấy rất có hy vọng trùng kích Linh Tuyền Cảnh.”

Ở bên cạnh, Tống Tiểu Quân nói liên hồi, còn Diệp Thanh Vũ chỉ mỉm cười lắng nghe mà không nói gì. Hắn không thấy trực tiếp nhưng qua lời nói của vị tiểu muội này cũng có thể thấy được, đám người Tần Vô Song đích thực là rất mạnh mẽ.

“Đúng rồi, Thanh Vũ ca à, muội có một thứ này muốn cho huynh xem.” Sau đó, Tống Tiểu Quân lấy từ trong Bách Bảo Nang ra một quyển sách buộc chỉ rồi đưa cho hắn.

Diệp Thanh Vũ mỉm cười nhận lấy, ánh mắt vừa đảo qua liền trở nên nghiêm túc.

“Cái gì? Là Tiên Thiên Chủng Nguyên Quyết!?”

Đây chính là một bí tịch võ đạo, hẳn là một bộ bí tịch tu luyện cách dẫn phát Nguyên Khí.

Đạt tới Phàm Võ Cảnh đỉnh phong là đã tới giới hạn của Hậu Thiên, là một bước ngoặt cần phải vượt qua. Sau khi vượt qua sẽ bước vào cảnh giới Tiên Thiên, có thể gieo nguyên khí hỏa chủng vào trong cơ thể, câu thông với nguyên khí trong thiên địa. Diệp Thanh Vũ chưa lật xem ở bên trong nhưng bí tịch cỡ này, chỉ cần nhìn hai từ Chủng Nguyên là có thể đoán ra rồi, nó cũng là thứ mà những đệ tử bình thường ít có hội đạt được. Nhiều khả năng chính là vị Vương Diễm kia đã bí mật truyền cho tiểu nữ tử này.

“Cái này ta hiện giờ chưa cần, muội mau thu lại đi.” Hắn cười cười, vỗ nhẹ lên vai của Tống Tiểu Quân rồi nói.

“Nhưng mà nó rất quan trọng, huynh hãy xem qua đi, biết đâu sau này còn phải dùng tới.” Tiểu cô nương kiên trì đáp.

“Tới lúc nào cần, muội lấy cho ta xem là được, nhé?” hắn sợ loại bí tịch như thế này, nếu tùy tiên để cho người khác xem được, vị Vương trưởng bộ môn kia sẽ trách phạt tiểu nữ tử này mất. Huống chi hiện giờ Diệp Thanh Vũ cẫn chỉ ở cảnh giới Phàm Võ Cảnh, chưa tới lúc trùng kích Tiên Thiên nguyên khí.

Quyết định của Diệp Thanh Vũ làm tiểu cô nương có vẻ hơi buồn bực, cầm lấy bí tịch cất đi mà khóe miệng vẫn hơi vểnh lên. Sau một lúc mới lóe ra vẻ giảo hoạt, cười hì hì hỏi hắn. “Thanh Vũ ca, nghe nói ca có thể chỉ nhìn qua một lượt là không quên được có đúng không?”

Vừa nghe vậy, Diệp Thanh Vũ đã biết là chuyện gì liền nhìn tiểu cô nương có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên, tiểu cô nương này bắt đầu cất giọng đọc thuộc lòng nội dung của bí tịch kia. Tới lúc này, Diệp Thanh Vũ chỉ còn biết cười trừ, không nói thêm gì nữa.

Tới khi sửa xong đồng phục cho tiểu cô nương thì nàng ấy cũng đã đọc xong cả chục lần Tiên Thiên Chủng Nguyên Quyết làm cho Diệp Thanh Vũ không muốn cũng ghi nhớ tới chín phần mười nội dung.

“Được rồi, được rồi. Lần sau nếu muốn cảm ơn ta thì có thể tìm cách khác cũng được, nếu không, chẳng may bị Vương trưởng môn biết thì muội sẽ phải chịu phạt đó.”

“Thật là chán!” Tống Tiểu Quân lè lưỡi, khuôn mặt ửng đỏ rời khỏi.

***

Sau khi Tống Tiểu Quân ra về, Diệp Thanh Vũ lại chìm vào việc tu luyện Xà Hình Quyết. Sau một buổi chiều, tất cả chiêu thức cùng tinh diệu đã khắc sâu vào trong đầu hắn, trở thành một thứ gần như là bản năng nên giờ này hắn thi triển rất thuận lợi, dễ dàng.

Sau mỗi lần hoàn thành tám thức Xà Hình Quyết, Diệp Thanh Vũ cảm thấy thân thể hắn phát sinh những biến hóa kỳ diệu khác thường, có một nhiệt lượng lớn đang từ từ phát sinh, cải tạo thân thể hắn.

Quá nửa canh giờ sau, hắn cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Hắn dừng lại điều chỉnh khí tức rồi xếp bằng trên giường đá, bắt đầu tiến hành thổ nạp theo bộ công pháp vô danh kia. Hô hấp ngày một kéo dài…

Thêm nửa canh giờ nữa, mệt mỏi trên thân thể hắn đã hoàn toàn biến mất, tinh thần sảng khoải tỉnh táo hơn lúc bình thường rất nhiều, toàn thân tràn đầy tinh lực. Cứ như vậy, suốt cả một đêm, hắn lần lượt tu luyện Xà Hình Quyết, tiến hành minh tưởng, thổ nạp rồi lại tu luyện. Mãi cho tới khi mặt trời ló lên từ chân trời hắn mới dừng lại.

Kiểm tra lại thân thể một lượt, hắn thấy mình đã hoàn toàn đột phá Phàm Võ Cảnh đệ nhất Bì Cảnh. Tốc độ này khiến hắn vô cùng phấn khởi.

Nữ tử Bạch Ngọc Khanh kia nói chẳng sai. Bốn năm thời gian đã làm chậm tu vi của hắn đi không ít, nhưng hắn tin tưởng, với tốc độ này, bất luận là khoảng cách nào hắn cũng sẽ vượt qua được.

***

Sáng sớm. Hoa nở, chim hót. Ăn sáng xong, Diệp Thanh Vũ thong thả bước tới lớp học lý thuyết buổi sáng. Hắn phát hiện ra, sau khi tu luyện Xà Hình Quyết thì lượng thức ăn mà hắn ăn được cũng bạo tăng.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc ta sẽ chết vì bội thực mất!” Hắn thầm tự giễu.

Sau một lúc đắn đo, hắn quyết định không tới lớp mà đi tới Diễn Võ Trường. Vị giáo quan đang hướng dẫn học viên ngạc nhiên hoỉ hắn. “Ồ, sao ngươi lại tới chỗ này?” Sau đó hai mắt mở lớn, bước tới gần Diệp Thanh Vũ rồi cẩn thận quan sát hắn một lượt, há hốc mồm.

“Đệ nhất Bì Cảnh đại viên mãn! Ngươi đã bước một chân vào đệ nhị Cơ Nhục Cảnh rồi sao? Chuyện này sao có thể…”

Diệp Thanh Vũ mỉm cười hắc hắc.

“Được rồi, ta biết tên gia hỏa ngươi tới vì chuyện gì rồi. Xà Hình Quyết rất có lợi khi tu luyện ngoài da, nhưng tác dụng để tu luyện cơ bắp thì lại không lớn. Tiếp theo, ta sẽ truyền thụ môn công pháp phù hợp nhất để tu luyện cơ bắp trong Bát Bộ Thần Quyết, chính là Hùng Bão Quyết.” Vị giáo quan lắc đầu, sau đó mỉm cười nói với hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện