"Ta. . ." Hắn há mồm đang muốn nói gì đó, nhưng lại ộc máu ra, toàn thân mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Bốn phía yên tĩnh như chết.
Đây chính là Nhiếp Ngôn nổi tiếng dùng lực lớn vô cùng sao!
Phải biết rằng trước đó, trong đám đệ tử năm nhất khiêu chiến hắn thì có rất ít người có thể đỡ được một kích tùy ý của hắn, vậy mà hiện giờ Nhiếp Ngôn lại thua thảm ở chính lĩnh vực mà hắn được coi là mạnh nhất.
Một kích toàn lực lại bị Diệp Thanh Vũ dùng một thương tùy ý đánh bay cả kiếm nơi tay, đánh rách cả cánh tay, chấn thương đến cả nội tạng dẫn đến ộc máu hôn mê!
Quyền Á Lâm kinh sợ lẫn lộn, một màn trước mắt thật giống như ai đó hung hăng tát hắn một cái, tức đến phát run lại không thể làm gì!
Hắn đột nhiên cảm thấy, hôm nay chính mình thật sự làm ra một quyết định quá mức ngu xuẩn.
Bên cạnh hắn, đám học viên quý tộc ai nấy đều phẫn nộ, nhưng ai nấy đều bị dọa sợ đến mức tái cả mặt lại. Loại lực lượng này bọn hắn không có cách nào địch nổi, nó đã vượt qua phạm trù nhận thức của bọn hắn!~
Vì cái gì mà bên trong đám hàn môn lại có thể xuất hiện một người vô địch như này? Rất nhiều người, trí não trì trệ, suy nghĩ không thông.
Trong cái không khí yên lặng đến ngạt thở, Diệp Thanh Vũ nhảy khỏi lôi đài rồi đi về phía lôi đài thứ ba.
Khuôn mặt Diệp Thanh Vũ không chút biểu tình, tay hắn cầm chặt trường thương, kéo lê trên nền đất, mũi thương va chạm phải phiến đá trên mặt đất phát ra thanh âm ghê rợn khiến người khác hãi hùng khiếp vía, càng có thêm chuỗi chuỗi tia lửa sáng chói lan tỏa xung quanh.
"Điều này... Không được, không thể để hắn tiếp tục nữa, nếu không..." Quyền Á Lâm hét lớn, nếu như hôm nay thật sự để cho Diệp Thanh Vũ đánh xuyên qua từng lôi đài của học viên quý tộc thì đúng là xong con mẹ nó rồi, vậy từ nay về sau toàn bộ tập đoàn quý tộc năm nhất sẽ mất hết mặt mũi, chẳng bao giờ dám ngẩng mặt mà nhìn Diệp Thanh Vũ nữa.
"Nhanh đi mời giáo tập!"
"Sau khi phá lôi thì chính là đài chủ, không thể khiêu chiến nữa... Hắn... Hắn chính là phá hỏng quy củ!"
"Kiêu ngạo quá mức, vô pháp vô thiên!"
Đám học viên quý tộc thất kinh hét lên.
Mà lúc này, Diệp Thanh Vũ đã nhảy lên lôi đài thứ ba, trấn thủ lôi đài này là một thiếu nhiên mặc áo bào trắng, thoạt nhìn rất là tinh ranh, tay hắn cầm song kiếm, nhìn Diệp Thanh Vũ nói: "Ha ha, con cá hàn môn chết thối, vậy mà dám ngang ngược phá hư quy củ, chỉ dám ỷ vào khí lực lớn... Có bản lĩnh thì tỷ thí kiếm thuật với ta!"
Diệp Thanh Vũ cười: "Ha ha!"
Nháy mắt sau đó.
Quyền phong tuôn ra mạnh mẽ, như là biển gầm mãnh liệt. . . Tên thiếu niên quý tộc tự cho mình thông minh đã chết ngập trong từng nắm đấm, cú đá đầy ngang tàn!
Dưới lôi đài.
"Lại. . . Lại thất bại?"
"Đồng Vĩ - được xưng là kiếm thuật mạnh nhất, cũng thất bại!"
"Lực lượng của Diệp Thanh Vũ thật quá kinh khủng đi, hắn dùng lực phá xảo, dù cho chiêu thức kiếm thuật tinh xảo nhưng dưới sự công phá của lực lượng khủng bố bộc phát điên cuồng như lũ quét thì cũng không có cách nào chống đỡ a. . ."
"Loại thô bạo chết tiệt!"
"Hỗn Thế Ma Vương a!"
Các học viên đều nghị luận.
Một đám học viên quý tộc thì chỉ dám căm phẫn trong lòng nhưng chẳng thể làm gì, còn đệ tử hàn môn thì vui mừng. Dù cho những ngày này bọn họ không có giao du gì với Diệp Thanh Vũ, nhưng hôm nay Diệp Thanh Vũ làm ra hành vi đánh đám học viên quý tộc lại khiến bọn hắn cảm thấy rất thoải mái!
"Giáo tập đâu? Vì cái gì mà vẫn chưa có ai đi ra ngăn cản tạp chủng kia lại. . ."
"Đây chính là nhiễu loạn trật tự thi đấu lôi đài, vì cái gì không ai ra quản?"
"Con cá chết kia muốn làm gì? Hắn muốn biến danh sách 10 người do trưởng bộ môn Vương Diễm thành một trò cười sao?"
Quyền Á Lâm như là con thỏ sợ hãi, lớn tiếng la lên.
Người được phái đi cầu viện vẫn chưa về, mà những giáo tập chịu trách nhiệm duy trì trật tự lại chỉ đứng ở xung quanh lôi đài, không biết vì sao mà không ai đi ngăn cản hành vi của Diệp Thanh Vũ.
. . .
Xa xa.
Trong hư không.
Nơi này do có lực lượng vô hình ngăn cách tất cả cảm giác của học viên cho nên bọn hắn nhìn không đến, phía trên không trung tâm Diễn Võ Trường có năm thân ảnh đứng sừng sững, bọn họ đang hứng thú nhìn một màn diễn ra ở dưới!~
"Thật là hồ đồ a, tiểu gia hỏa này. . ."
Một lão nhân mặc trường bào màu trắng dở khóc dở cười lắc đầu, nhìn bộ dáng hắn giống như là mấy trăm tuổi, mặt hồng hào, râu tóc bạc trắng hết, lông mi dài ngoằng đã trắng hết rủ xuống tới tận vai!
"Viện Trưởng, chẳng lẽ cứ mặc cho hắn càn quấy như vậy?" Một người trung niên mặc áo đen, mặt chữ quốc (国) không biểu tình nói.
"Ha ha, sự tình năm nhất thì để cho chính Tiểu Diễm đi quản a." Lão nhân lắc đầu cười cười, sau đó quanh thân có chút huỳnh quang màu trắng lóe lên liền biến mất ngay tại chỗ.
Người trung niên như có điều suy nghĩ rồi cũng nhẹ gật đầu.
Nháy mắt sau đó, hắn cũng đã biến mất.
Trong hư không, còn lại ba người là trưởng bộ môn năm nhất Vương Diễm, thủ tịch đại giáo tập Khổng Không cùng giáo tập Ôn Vãn.
"Bỗng nhiên ta cảm thấy tiểu hỗn đản này làm việc rất có phong cách năm đó của ta a." Ôn Vãn cười cười đầy đắc ý mà nói: "Không hổ là đồ đệ mà lão tử ta dạy dỗ."
"Tiểu hỗn đản này thật là bá đạo bá vương, học được mấy thứ phát huy ra rất tinh tế a." Khổng Không cũng cười vô cùng đắc ý: "Ta đã nói rồi, tâm tính đốt lên chính là pho tượng võ đạo Sát Lục Tu La thì tiểu tử này làm sao có thể ẩn nhẫn thật sự, ha ha, tính cách này, ta thích."
Trưởng bộ môn Vương Diễm bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Hai người các ngươi tự kỷ điên cuồng vừa thôi, mai danh ẩn tích đã bao nhiêu năm vậy mà vẫn không thay đổi, hết chịu nổi các ngươi. . . Các ngươi cứ trò chuyện đi, ta đi đây!"
"A? Muốn đi rồi sao? Cơ mà sự tình hiện giờ đến cùng thì làm như nào?" Ôn Vãn hỏi.
Vương Diễm nhìn thoáng qua tình cảnh ồn ào bên dưới, đáp: "Còn có thể làm gì? Cứ kệ tiểu hỗn đản kia a, hắn muốn náo như thế nào thì liền náo như thế a."
Đại giáo tập Khổng Không giơ tay che cái trán xám xịt, một bộ biểu lộ đầy thất bại, nói: "Nói cả buổi, người cưng chiều tiểu hỗn đản này nhất chính là ngươi a."
"Đúng vậy a, ngươi cũng không sợ làm hư hắn sao?" Bộ dáng Ôn Vãn hiên ngang lẫm liệt nói.
Vương Diễm lườm hai người một cái, nói: "Đừng giả vờ giả vịt với ta, nếu như hiện tại ta thật sự muốn chỉnh tiểu hỗn đản này, kẻ đầu tiên nhảy ra bảo vệ nhất định là hai người các ngươi đi a?"
Khổng Không cùng Ôn Vãn liếc nhau một cái, cười hắc hắc.
Vương Diễm thở dài một hơi, nói: "Đứa nhỏ này chịu đựng qua ma luyện, không giống như bạn cùng lứa tuổi, tâm tính hắn linh hoạt khéo léo, làm việc đều có chủ trương rõ ràng, nhìn như là hồ đồ nhưng trong đó đều chứa dụng ý khác. Huống hồ những năm này, học viện tốt xấu lẫn lộn, từ lúc lão viện trưởng tại vị đã nghĩ muốn dừng lại tranh đấu giữa hàn môn cùng quý tộc, lần này tiện mượn tay đứa nhỏ này từ từ áp chế sự ngang ngược càn rỡ của học viên quý tộc cũng là một chuyện tốt. Mà mười người trong danh sách kia cũng nên chịu chút đả kích áp chế, mới biết thế nào là trên người còn có người, trên trời còn có trời, mới có thể chính thức phát triển."
"Chẳng qua là náo như vậy, thực lực tiểu hỗn đản sẽ hiển lộ rõ ràng, sợ là tên Lưu Nguyên Xương kia sẽ có ác ý." Ôn Vãn nghiêm mặt nói.
"Chuyện này thì giao cho Lam Thiên a, bên trong Lộc Minh Quận, coi như là phủ Thành chủ muốn động đến Lam Thiên thì trước hết cũng phải nghĩ cho kĩ, dù sao tên điên kia chính là đệ tử người kia a!" Vương Diễm cười nói.
. . .
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Diệp Thanh Vũ đã đập đến tòa lôi đài thứ bảy.
Trên tòa lôi đài này, người thủ lôi cũng là học viên quý tộc, mà đây còn là tòa lôi đài đặc biệt nhất, vì lúc đầu thủ lôi đài này vốn là Lý Đạt một đệ tử hàn môn, nhưng sau đó hắn bị đám học viên quý tộc dùng xa luân chiến đánh bại. Tên chủ đài mới dáng vẻ kiêu căng kiêu ngạo, là một vị học viên quý tộc, cũng bị Diệp Thanh Vũ tiện tay quét ngang.
Đoạn đường này đi tới, hoàn toàn chính là nghiền ép.
Diệp Thanh Vũ! Một mình! Một thương! Gần như không ai có thể chống đỡ được uy lực một thương của hắn!!!
Lực lượng Diệp Thanh Vũ bạo phát ra triệt để rung động nhận thức của mọi học viên.
Đám người Quyền Á Lâm chờ mong giáo tập duy trì trật tự đến ngăn cản nhưng thủy chung không có xuất hiện.
Học viện dường như không biết tới chuyện này, không làm ra xử lý gì cả.
Mà bây giờ, Diệp Thanh Vũ đứng trước ba tòa lôi cuối cùng.
Tần Vô Song, Yến Hành Thiên còn có Tống Thanh La đứng ở trên ba tòa lôi đài này.
Từ khi bắt đầu thi đấu lôi đài thì chưa từng có ai lên khiêu chiến Tần Vô Song.
Bởi vì dù là khảo hạch thành tích hay vẫn là Nguyệt khảo này thì cấp bậc thực lực mà Tần Vô Song biểu hiện ra ngoài đều là nghiền ép, hắn giống như một tòa núi thần nguy nga đè ép tất cả mọi người. . .
Uy vọng đã được thành lập, thật sự không phải là một sớm một chiều.
Tần Vô Song được công nhận là đệ nhất cao thủ năm nhất, bất luận là thực lực, thiên phú, địa vị hay là xuất thân, không một ai có thể xoi mói, căn bản là không một người nào dám khiêu chiến uy vọng của Tần Vô Song.
Không có bất kỳ người học viên nào dám đối mặt cùng Tần Vô Song.
Bất kể là loại quý tộc cương quyết bướng bỉnh như Hạ Hầu Vũ, Lưu Lệ, hay vẫn là Yến Hành Thiên ... kể cả đám đệ tử hàn môn dù không phục, không cam lòng cũng không dám.
Tần Vô Song đứng trên đệ nhất lôi đài cao cao tại thượng, nhìn xuống đệ tử bốn xung quanh, cũng nhìn xuống Diệp Thanh Vũ, giống như là quân vương nhìn xuống thần dân của chính mình vậy. Coi như là Diệp Thanh Vũ quét ngang bảy tòa lôi đài thì sao, cũng chẳng khiến hắn biểu hiện ra chút biến hóa nào.
Mà Yến Hành Thiên thì đã tiếp nhận bốn mươi lăm người khiêu chiến.
Trên người hắn có chút tổn thương sơ sơ, nhưng vẫn như trước như tảng đá đứng sừng sững trên lôi đài, kể cả là kẻ an bài kế hoạch là Quyền Á Lâm cũng không ngờ tới, đệ tử hàn môn lại cứng cỏi như thế, ương ngạnh như thế, một mực kiên trì tới hiện tại.
Khuôn mặt Yến Hành Thiên mang theo trang nghiêm, biểu lộ nghiêm túc nhìn Diệp Thanh Vũ nhưng không nói gì.
Từ trên biểu lộ của Yến Hành Thiên, không ai có thể nhìn ra tâm tình lúc này của hắn, cũng không thấy được sự hưng phấn vì hắn là đệ tử hàn môn khi chứng kiến Diệp Thanh Vũ nghiền ép đám thiên tài quý tộc, cũng không có tức giận vì hắn là nhân vật đứng thứ hai năm nhất bị Diệp Thanh Vũ bộc phát ra hào quang đoạt đi danh tiếng.
Hắn chỉ là lẳng lặng đứng yên.
Không ai biết hắn suy nghĩ gì.
Hình như cũng chưa từng có người có thể nhìn ra hỉ nộ ái ố của Yến Hành Thiên .
Mà Tống Thanh La tức thì biểu lộ thoảng qua có chút bất an , Diệp Thanh Vũ bộc phát khiến nàng rung động, mà ngoài rung động thì chính nàng cảm thấy bản thân mình nhỏ yếu, nếu như mục tiêu kế tiếp của Diệp Thanh Vũ là nàng, vậy không hề nghi ngờ, chính nàng cũng không tin tưởng chính mình có thể đứng vững trên lôi đài.
Diệp Thanh Vũ mỉm cười, đi đến lôi đài kế tiếp.
Mọi người sôi trào lên.
"Sẽ là ai? Là ai? Diệp Thanh Vũ sẽ chọn ai?"
"Chắc là Tống Thanh La a? Dù sao nàng cũng coi như nằm trong vòng luẩn quẩn đệ tử phú quý. . ."
"Mau nhìn, quả nhiên là đi về phía lôi đài Tống Thanh La!"
Đám người bừng lên nghị luận.
Bốn phía yên tĩnh như chết.
Đây chính là Nhiếp Ngôn nổi tiếng dùng lực lớn vô cùng sao!
Phải biết rằng trước đó, trong đám đệ tử năm nhất khiêu chiến hắn thì có rất ít người có thể đỡ được một kích tùy ý của hắn, vậy mà hiện giờ Nhiếp Ngôn lại thua thảm ở chính lĩnh vực mà hắn được coi là mạnh nhất.
Một kích toàn lực lại bị Diệp Thanh Vũ dùng một thương tùy ý đánh bay cả kiếm nơi tay, đánh rách cả cánh tay, chấn thương đến cả nội tạng dẫn đến ộc máu hôn mê!
Quyền Á Lâm kinh sợ lẫn lộn, một màn trước mắt thật giống như ai đó hung hăng tát hắn một cái, tức đến phát run lại không thể làm gì!
Hắn đột nhiên cảm thấy, hôm nay chính mình thật sự làm ra một quyết định quá mức ngu xuẩn.
Bên cạnh hắn, đám học viên quý tộc ai nấy đều phẫn nộ, nhưng ai nấy đều bị dọa sợ đến mức tái cả mặt lại. Loại lực lượng này bọn hắn không có cách nào địch nổi, nó đã vượt qua phạm trù nhận thức của bọn hắn!~
Vì cái gì mà bên trong đám hàn môn lại có thể xuất hiện một người vô địch như này? Rất nhiều người, trí não trì trệ, suy nghĩ không thông.
Trong cái không khí yên lặng đến ngạt thở, Diệp Thanh Vũ nhảy khỏi lôi đài rồi đi về phía lôi đài thứ ba.
Khuôn mặt Diệp Thanh Vũ không chút biểu tình, tay hắn cầm chặt trường thương, kéo lê trên nền đất, mũi thương va chạm phải phiến đá trên mặt đất phát ra thanh âm ghê rợn khiến người khác hãi hùng khiếp vía, càng có thêm chuỗi chuỗi tia lửa sáng chói lan tỏa xung quanh.
"Điều này... Không được, không thể để hắn tiếp tục nữa, nếu không..." Quyền Á Lâm hét lớn, nếu như hôm nay thật sự để cho Diệp Thanh Vũ đánh xuyên qua từng lôi đài của học viên quý tộc thì đúng là xong con mẹ nó rồi, vậy từ nay về sau toàn bộ tập đoàn quý tộc năm nhất sẽ mất hết mặt mũi, chẳng bao giờ dám ngẩng mặt mà nhìn Diệp Thanh Vũ nữa.
"Nhanh đi mời giáo tập!"
"Sau khi phá lôi thì chính là đài chủ, không thể khiêu chiến nữa... Hắn... Hắn chính là phá hỏng quy củ!"
"Kiêu ngạo quá mức, vô pháp vô thiên!"
Đám học viên quý tộc thất kinh hét lên.
Mà lúc này, Diệp Thanh Vũ đã nhảy lên lôi đài thứ ba, trấn thủ lôi đài này là một thiếu nhiên mặc áo bào trắng, thoạt nhìn rất là tinh ranh, tay hắn cầm song kiếm, nhìn Diệp Thanh Vũ nói: "Ha ha, con cá hàn môn chết thối, vậy mà dám ngang ngược phá hư quy củ, chỉ dám ỷ vào khí lực lớn... Có bản lĩnh thì tỷ thí kiếm thuật với ta!"
Diệp Thanh Vũ cười: "Ha ha!"
Nháy mắt sau đó.
Quyền phong tuôn ra mạnh mẽ, như là biển gầm mãnh liệt. . . Tên thiếu niên quý tộc tự cho mình thông minh đã chết ngập trong từng nắm đấm, cú đá đầy ngang tàn!
Dưới lôi đài.
"Lại. . . Lại thất bại?"
"Đồng Vĩ - được xưng là kiếm thuật mạnh nhất, cũng thất bại!"
"Lực lượng của Diệp Thanh Vũ thật quá kinh khủng đi, hắn dùng lực phá xảo, dù cho chiêu thức kiếm thuật tinh xảo nhưng dưới sự công phá của lực lượng khủng bố bộc phát điên cuồng như lũ quét thì cũng không có cách nào chống đỡ a. . ."
"Loại thô bạo chết tiệt!"
"Hỗn Thế Ma Vương a!"
Các học viên đều nghị luận.
Một đám học viên quý tộc thì chỉ dám căm phẫn trong lòng nhưng chẳng thể làm gì, còn đệ tử hàn môn thì vui mừng. Dù cho những ngày này bọn họ không có giao du gì với Diệp Thanh Vũ, nhưng hôm nay Diệp Thanh Vũ làm ra hành vi đánh đám học viên quý tộc lại khiến bọn hắn cảm thấy rất thoải mái!
"Giáo tập đâu? Vì cái gì mà vẫn chưa có ai đi ra ngăn cản tạp chủng kia lại. . ."
"Đây chính là nhiễu loạn trật tự thi đấu lôi đài, vì cái gì không ai ra quản?"
"Con cá chết kia muốn làm gì? Hắn muốn biến danh sách 10 người do trưởng bộ môn Vương Diễm thành một trò cười sao?"
Quyền Á Lâm như là con thỏ sợ hãi, lớn tiếng la lên.
Người được phái đi cầu viện vẫn chưa về, mà những giáo tập chịu trách nhiệm duy trì trật tự lại chỉ đứng ở xung quanh lôi đài, không biết vì sao mà không ai đi ngăn cản hành vi của Diệp Thanh Vũ.
. . .
Xa xa.
Trong hư không.
Nơi này do có lực lượng vô hình ngăn cách tất cả cảm giác của học viên cho nên bọn hắn nhìn không đến, phía trên không trung tâm Diễn Võ Trường có năm thân ảnh đứng sừng sững, bọn họ đang hứng thú nhìn một màn diễn ra ở dưới!~
"Thật là hồ đồ a, tiểu gia hỏa này. . ."
Một lão nhân mặc trường bào màu trắng dở khóc dở cười lắc đầu, nhìn bộ dáng hắn giống như là mấy trăm tuổi, mặt hồng hào, râu tóc bạc trắng hết, lông mi dài ngoằng đã trắng hết rủ xuống tới tận vai!
"Viện Trưởng, chẳng lẽ cứ mặc cho hắn càn quấy như vậy?" Một người trung niên mặc áo đen, mặt chữ quốc (国) không biểu tình nói.
"Ha ha, sự tình năm nhất thì để cho chính Tiểu Diễm đi quản a." Lão nhân lắc đầu cười cười, sau đó quanh thân có chút huỳnh quang màu trắng lóe lên liền biến mất ngay tại chỗ.
Người trung niên như có điều suy nghĩ rồi cũng nhẹ gật đầu.
Nháy mắt sau đó, hắn cũng đã biến mất.
Trong hư không, còn lại ba người là trưởng bộ môn năm nhất Vương Diễm, thủ tịch đại giáo tập Khổng Không cùng giáo tập Ôn Vãn.
"Bỗng nhiên ta cảm thấy tiểu hỗn đản này làm việc rất có phong cách năm đó của ta a." Ôn Vãn cười cười đầy đắc ý mà nói: "Không hổ là đồ đệ mà lão tử ta dạy dỗ."
"Tiểu hỗn đản này thật là bá đạo bá vương, học được mấy thứ phát huy ra rất tinh tế a." Khổng Không cũng cười vô cùng đắc ý: "Ta đã nói rồi, tâm tính đốt lên chính là pho tượng võ đạo Sát Lục Tu La thì tiểu tử này làm sao có thể ẩn nhẫn thật sự, ha ha, tính cách này, ta thích."
Trưởng bộ môn Vương Diễm bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Hai người các ngươi tự kỷ điên cuồng vừa thôi, mai danh ẩn tích đã bao nhiêu năm vậy mà vẫn không thay đổi, hết chịu nổi các ngươi. . . Các ngươi cứ trò chuyện đi, ta đi đây!"
"A? Muốn đi rồi sao? Cơ mà sự tình hiện giờ đến cùng thì làm như nào?" Ôn Vãn hỏi.
Vương Diễm nhìn thoáng qua tình cảnh ồn ào bên dưới, đáp: "Còn có thể làm gì? Cứ kệ tiểu hỗn đản kia a, hắn muốn náo như thế nào thì liền náo như thế a."
Đại giáo tập Khổng Không giơ tay che cái trán xám xịt, một bộ biểu lộ đầy thất bại, nói: "Nói cả buổi, người cưng chiều tiểu hỗn đản này nhất chính là ngươi a."
"Đúng vậy a, ngươi cũng không sợ làm hư hắn sao?" Bộ dáng Ôn Vãn hiên ngang lẫm liệt nói.
Vương Diễm lườm hai người một cái, nói: "Đừng giả vờ giả vịt với ta, nếu như hiện tại ta thật sự muốn chỉnh tiểu hỗn đản này, kẻ đầu tiên nhảy ra bảo vệ nhất định là hai người các ngươi đi a?"
Khổng Không cùng Ôn Vãn liếc nhau một cái, cười hắc hắc.
Vương Diễm thở dài một hơi, nói: "Đứa nhỏ này chịu đựng qua ma luyện, không giống như bạn cùng lứa tuổi, tâm tính hắn linh hoạt khéo léo, làm việc đều có chủ trương rõ ràng, nhìn như là hồ đồ nhưng trong đó đều chứa dụng ý khác. Huống hồ những năm này, học viện tốt xấu lẫn lộn, từ lúc lão viện trưởng tại vị đã nghĩ muốn dừng lại tranh đấu giữa hàn môn cùng quý tộc, lần này tiện mượn tay đứa nhỏ này từ từ áp chế sự ngang ngược càn rỡ của học viên quý tộc cũng là một chuyện tốt. Mà mười người trong danh sách kia cũng nên chịu chút đả kích áp chế, mới biết thế nào là trên người còn có người, trên trời còn có trời, mới có thể chính thức phát triển."
"Chẳng qua là náo như vậy, thực lực tiểu hỗn đản sẽ hiển lộ rõ ràng, sợ là tên Lưu Nguyên Xương kia sẽ có ác ý." Ôn Vãn nghiêm mặt nói.
"Chuyện này thì giao cho Lam Thiên a, bên trong Lộc Minh Quận, coi như là phủ Thành chủ muốn động đến Lam Thiên thì trước hết cũng phải nghĩ cho kĩ, dù sao tên điên kia chính là đệ tử người kia a!" Vương Diễm cười nói.
. . .
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Diệp Thanh Vũ đã đập đến tòa lôi đài thứ bảy.
Trên tòa lôi đài này, người thủ lôi cũng là học viên quý tộc, mà đây còn là tòa lôi đài đặc biệt nhất, vì lúc đầu thủ lôi đài này vốn là Lý Đạt một đệ tử hàn môn, nhưng sau đó hắn bị đám học viên quý tộc dùng xa luân chiến đánh bại. Tên chủ đài mới dáng vẻ kiêu căng kiêu ngạo, là một vị học viên quý tộc, cũng bị Diệp Thanh Vũ tiện tay quét ngang.
Đoạn đường này đi tới, hoàn toàn chính là nghiền ép.
Diệp Thanh Vũ! Một mình! Một thương! Gần như không ai có thể chống đỡ được uy lực một thương của hắn!!!
Lực lượng Diệp Thanh Vũ bạo phát ra triệt để rung động nhận thức của mọi học viên.
Đám người Quyền Á Lâm chờ mong giáo tập duy trì trật tự đến ngăn cản nhưng thủy chung không có xuất hiện.
Học viện dường như không biết tới chuyện này, không làm ra xử lý gì cả.
Mà bây giờ, Diệp Thanh Vũ đứng trước ba tòa lôi cuối cùng.
Tần Vô Song, Yến Hành Thiên còn có Tống Thanh La đứng ở trên ba tòa lôi đài này.
Từ khi bắt đầu thi đấu lôi đài thì chưa từng có ai lên khiêu chiến Tần Vô Song.
Bởi vì dù là khảo hạch thành tích hay vẫn là Nguyệt khảo này thì cấp bậc thực lực mà Tần Vô Song biểu hiện ra ngoài đều là nghiền ép, hắn giống như một tòa núi thần nguy nga đè ép tất cả mọi người. . .
Uy vọng đã được thành lập, thật sự không phải là một sớm một chiều.
Tần Vô Song được công nhận là đệ nhất cao thủ năm nhất, bất luận là thực lực, thiên phú, địa vị hay là xuất thân, không một ai có thể xoi mói, căn bản là không một người nào dám khiêu chiến uy vọng của Tần Vô Song.
Không có bất kỳ người học viên nào dám đối mặt cùng Tần Vô Song.
Bất kể là loại quý tộc cương quyết bướng bỉnh như Hạ Hầu Vũ, Lưu Lệ, hay vẫn là Yến Hành Thiên ... kể cả đám đệ tử hàn môn dù không phục, không cam lòng cũng không dám.
Tần Vô Song đứng trên đệ nhất lôi đài cao cao tại thượng, nhìn xuống đệ tử bốn xung quanh, cũng nhìn xuống Diệp Thanh Vũ, giống như là quân vương nhìn xuống thần dân của chính mình vậy. Coi như là Diệp Thanh Vũ quét ngang bảy tòa lôi đài thì sao, cũng chẳng khiến hắn biểu hiện ra chút biến hóa nào.
Mà Yến Hành Thiên thì đã tiếp nhận bốn mươi lăm người khiêu chiến.
Trên người hắn có chút tổn thương sơ sơ, nhưng vẫn như trước như tảng đá đứng sừng sững trên lôi đài, kể cả là kẻ an bài kế hoạch là Quyền Á Lâm cũng không ngờ tới, đệ tử hàn môn lại cứng cỏi như thế, ương ngạnh như thế, một mực kiên trì tới hiện tại.
Khuôn mặt Yến Hành Thiên mang theo trang nghiêm, biểu lộ nghiêm túc nhìn Diệp Thanh Vũ nhưng không nói gì.
Từ trên biểu lộ của Yến Hành Thiên, không ai có thể nhìn ra tâm tình lúc này của hắn, cũng không thấy được sự hưng phấn vì hắn là đệ tử hàn môn khi chứng kiến Diệp Thanh Vũ nghiền ép đám thiên tài quý tộc, cũng không có tức giận vì hắn là nhân vật đứng thứ hai năm nhất bị Diệp Thanh Vũ bộc phát ra hào quang đoạt đi danh tiếng.
Hắn chỉ là lẳng lặng đứng yên.
Không ai biết hắn suy nghĩ gì.
Hình như cũng chưa từng có người có thể nhìn ra hỉ nộ ái ố của Yến Hành Thiên .
Mà Tống Thanh La tức thì biểu lộ thoảng qua có chút bất an , Diệp Thanh Vũ bộc phát khiến nàng rung động, mà ngoài rung động thì chính nàng cảm thấy bản thân mình nhỏ yếu, nếu như mục tiêu kế tiếp của Diệp Thanh Vũ là nàng, vậy không hề nghi ngờ, chính nàng cũng không tin tưởng chính mình có thể đứng vững trên lôi đài.
Diệp Thanh Vũ mỉm cười, đi đến lôi đài kế tiếp.
Mọi người sôi trào lên.
"Sẽ là ai? Là ai? Diệp Thanh Vũ sẽ chọn ai?"
"Chắc là Tống Thanh La a? Dù sao nàng cũng coi như nằm trong vòng luẩn quẩn đệ tử phú quý. . ."
"Mau nhìn, quả nhiên là đi về phía lôi đài Tống Thanh La!"
Đám người bừng lên nghị luận.
Danh sách chương