Tuy vết thương đã hoàn toàn hồi phục, nhưng Bạch Du vẫn lâm vào hôn mê không biết giờ mới tỉnh lại.
Hiện giờ cơ thể Bạch Du đã có biến hóa rất lớn, da thịt trắng nõn đàn hồi như mỡ đông, khuôn mặt cương nghị mà điềm tĩnh. Không thể nói là quá đẹp trai nhưng có một phen khác hương vị.
Thân thể cũng từ một mét bảy mà phát triển thành một mét tám tả hữu, bắp thịt săn chắc. Dù đang trong trạng thái vô thức nhưng cũng mơ hồ tỏa ra khí thức xuất trần, phiêu nhiên.
Đã có được vài phần đường nét của “ Bạch Du ” do hoa văn bia đá ngưng tụ mà thành.
==========
Cây cối san sát, bao la mà rộng lớn như một vùng lâm hài. Bỗng trên bầu trời khu rừng một đạo kim quang phá gió mà qua.
Thình lình chính là kim sắc hùng ưng khi trước, trên thân thể của nó hai vị thiếu nữ vẫn ung dung mà đứng.
Gió trời thổi nhẹ, tóc mai bay múa, là một phen mỹ cảm nhưng tiếc là không ai nhìn thấy.
“Thanh Nguyệt tỷ tỷ, đây là đâu vậy. Không phải chúng ta lạc đường rồi chứ...” tiểu Tuyền cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi.
“ Làm... sao có thể, ngươi không nhìn tỷ tỷ ngươi là ai. Yên tâm, mọi thứ ta vẫn còn kiểm soát được....” Thanh Nguyệt phản bác, nhưng càng về sau giọng nói càng nhỏ, đã là hữu khí vô lực.
“ Làm sao đây, làm sao đây. Nơi đây là nơi quỷ quái nào vậy, nếu bây giờ ta thừa nhận mình lạc đường chẳng phải bị tiểu Tuyền cười chết hay sao” Thanh Nguyệt thầm nghĩ.
Kim ưng bay vút, cây cối dần dần rơi lại phía sau. Mỗi tội phía trước vẫn sẽ có cây nối tiếp cây, như vô cùng vô tận.
==========
Bạch Du lờ mờ tỉnh dậy, đôi mắt hắn nặng trĩu, khuôn mặt cảm giác mát lạnh như có ai đang dội nước lên.
Mới đầu thứ hắn nhìn thấy chỉ là nhưng bóng mờ không thấy rõ hình dáng, sau vài lần chớp mở mắt, cùng ổn định tinh thần hắn đã có thế thấy được chuyện xảy ra trước mắt.
Một sinh vật bốn chân, màu lông trắng xám, thân hình chỉ to nhỏ cỡ một con chó bình thường. Thứ làm hắn cảm thấy mát lạnh khuôn mặt chính là nước dãi của con vật này đang giỏ trên mặt hắn.
Hiện giờ nó đang nhe răng, hàm răng trắng hếu. Thấy Bạch Du tỉnh dậy nó không do dự há to miệng định cho đối thủ một cú tớp trí tử.
Bạch Du giật nảy cả mình, như phản xạ có điều kiện hắn đưa tay lên làm một cứ trời giáng lên đầu con vật.
Con vật bay ra xa hơn mười mét mới dừng lại, cơ thể co giật mấy lần đã không còn cử động. Bạch Dụ vội vàng ngồi dậy, mồm thở hổn hển.
“ Con chó...à không con sói chết tiệt này, chỉ là một con dã thú mà đã muốn ăn ta. Đến miệng linh thú ta còn.....” đang nói giữa chừng Bạch Du như bị bừng tỉnh.
Bạch Du vội vàng đánh giá cơ thể, vết thương đã không còn dấu vết, hoàn hảo hơn cả trước khi bị thương.
Chưa kể với thân thể người bình thường lại có thể đánh bay cả một con sói văng ra hơn mười mét. Bạch Du cũng không thể tin vào mắt mình.
“ Chuyện quỷ gì thế này, vết thương của ta đã không thấy. Thân thể của ta lại cao thêm, khí lực lại trở lên mạnh mẽ....” Bạch Du nghĩ hoặc đánh giá bản thân.
Bạch Du đứng dậy, vận động một chút cơ thể. Sau khi bỏ thời gian làm quen cơ thể mới, hắn bắt đầu cố nhớ lại chuyện từ lúc mình thoát thân đến bây giờ, hắn muốn biết tại sao cơ thể bản thân lại xảy ra biến hóa.
“ Ta nhớ rằng Thanh Man Ngưu Vương ngay phút cuối đã cứu ta một mạng sau đó..., thôi xong ba lô của ta, tất cả gia tài của ta ở trong đó đấy.
Bạch Du kêu lên thê lương bắt đầu lùng xục xung quanh, lúc đó đang ở giữa bờ vực cái chết nên hắn mới không quan tâm tất cả.
Nhưng bây giờ vẫn còn sống, hắn bắt đầu đau lòng rồi. Chẳng phải sao, thu hoạch của hắn ở hết trong ba lô, nếu như mất chả phải chuyến đi này vừa phí công mà vừa nguy hiểm suýt nữa mất mạng sao.
“ Đây rồi, đừng mất nha, đừng mất nha....” sau một hồi lùng xục, Bạch Du đã tim thấy ba lô cách bụi cỏ hắn nằm không xa.
Ba lô bây giờ rách nát không thể tả, đồ đạc hầu như đã không còn. Vừa bới móc Bạch Du vừa cầu nguyện, chẳng bao lâu sau hắn thở ra nhẹ nhàng.
Từ trong ba lô hắn móc ra một cái túi màu đen, mở ra thì có thể thấy bên trong chứ các loại tài liệu quý giá, như tài liệu trên thi thể của hai con nhị phẩm linh thú lúc hắn gặp ban đầu, Phi phong cô, nguyên liệu để ấp Ám Ảnh Xà...
Những thứ nhị phẩm tài liệu trở lên và tài liệu để ấp Ám Ảnh Xà này hắn đều để riêng, cất kĩ trong ngăn kín sợ bị lẫn lộn hay chẳng may quăng. Giờ đây việc này lại cứu hắn một bàn thua trông thấy.
Thở dài một hơi Bạch Du đứng dậy, chuẩn bị trở về. Hắn cũng không biết hắn đã hôn mê bao lâu, liệu đã quá hạn bài tập chưa. Nhưng giờ hắn không lo được nhiều như thế, bởi điều kiện tiên quyết hiện giờ là có thể tìm được đường về.
Ngay khi Bạch Du chuẩn bị di chuyển, trên bầu trời xuất hiện tính ưng khiến hắn vội vàng nhìn lên lập tức sợ đứng hình, một đạo thân ảnh màu vàng kim, khí thế còn phải mạnh hơn Tứ Thủ Hỏa Hầu của “ người đó ” triệu hồi ra.
“ Trời ơi, vừa thoát khỏi miệng khỉ thì lại rơi vào miệng ưng, ông trời muốn tuyệt đường sống của ta thế sao...” Bạch Du lẩm bẩm thì thầm, khuôn mặt cười khổ.
==========
“ Nguyệt tỷ tỷ, mau nhìn dưới đó có người” tiểu Tuyền lôi kéo thiếu nữ kế bên hô to, tay chỉ phía xa xa.
Thanh Nguyệt giật mình, từ trong suy nghĩ tĩnh lại. Dọc theo phương hướng mà tiểu Tuyền chỉ nhìn sang, một thiếu niên quần áo rách rưới, nhiều vết máu trên thân thể đã hoàn toàn khô lại.
“ Ở nơi đây lại có người, chúng ta xuống xem thử...” Thanh Nguyệt điềm tĩnh nói, trong lòng ám thở nhẹ một hơi.
May mắn bây giờ đã có người, chỉ cần hỏi đường là có thể thoát khỏi đây, không cần di chuyển loạn như con ruồi nữa.
Nhưng Thanh Nguyệt chưa kịp nói xong, tiểu Tuyền đã cắt lời.
“ Nguyệt tỷ tỷ, tên này trên người rất nhiều vết máu khô, nhưng thân thể lại không bị thương, có khi nào là....” tiểu Tuyền lí nhí nói.
“ Gan ngươi thật bé, ngươi nhìn xem hắn đến Ngự Thú Sử cũng không phải, cho dù hắn là kẻ giết người không gớm tay thì có thể làm gì được chúng ta cơ chứ. Nếu hắn biết điều thì để hắn sống còn không, giết hắn là được” Thanh Nguyệt giảng giải.
Không chờ tiểu Tuyền nói tiếp Thanh Nguyệt đã phân phó.
“ Tiểu Kim, chuẩn bị hạ xuống ở chỗ người trước mặt” kim ưng minh khiếu, tốc độ giảm dần, độ cao hạ thấp.
==========
Bạch Du đã nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận số mệnh, nhưng bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên.
“ Này tên kia, ngươi làm gì phải nhắm mắt lại. Bao nhiêu kẻ muốn ngắm Thanh Nguyệt tỷ còn không được, ngươi ngược lại thì tốt rồi. Được gặp mặt gần như thế nhưng lại nhắm mắt lại như tránh tà, ngươi...” tiểu Thanh nhảy xuống kim ưng, thấy Bạch Du nhắm mắt lại vẻ mặt không cam lòng lập tức nổi khí.
“ Tiểu Tuyền, im lặng” Thanh Nguyệt sắc mặt đen như đáy nồi, phân phó.
Tiểu Tuyền thấy tiểu thư nhà mình nổi nóng cũng không dám lắm mồm lặng lẽ lui ra sau.
Bây giờ Bạch Du đã mở mắt ra, thấy trước mặt mình là hai mỹ thiếu nữ. Kim ưng đã biến mất không thấy, đến bây giờ nếu không biết rằng kim ưng là linh thú kế ước của hái thiếu nữ trước mặt thì hắn chả khác nào đồ đần rồi.
Lấy lại tinh thần Bạch Du bắt đầu đánh giá hai thiếu nữ trước mặt.
Hiện giờ cơ thể Bạch Du đã có biến hóa rất lớn, da thịt trắng nõn đàn hồi như mỡ đông, khuôn mặt cương nghị mà điềm tĩnh. Không thể nói là quá đẹp trai nhưng có một phen khác hương vị.
Thân thể cũng từ một mét bảy mà phát triển thành một mét tám tả hữu, bắp thịt săn chắc. Dù đang trong trạng thái vô thức nhưng cũng mơ hồ tỏa ra khí thức xuất trần, phiêu nhiên.
Đã có được vài phần đường nét của “ Bạch Du ” do hoa văn bia đá ngưng tụ mà thành.
==========
Cây cối san sát, bao la mà rộng lớn như một vùng lâm hài. Bỗng trên bầu trời khu rừng một đạo kim quang phá gió mà qua.
Thình lình chính là kim sắc hùng ưng khi trước, trên thân thể của nó hai vị thiếu nữ vẫn ung dung mà đứng.
Gió trời thổi nhẹ, tóc mai bay múa, là một phen mỹ cảm nhưng tiếc là không ai nhìn thấy.
“Thanh Nguyệt tỷ tỷ, đây là đâu vậy. Không phải chúng ta lạc đường rồi chứ...” tiểu Tuyền cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi.
“ Làm... sao có thể, ngươi không nhìn tỷ tỷ ngươi là ai. Yên tâm, mọi thứ ta vẫn còn kiểm soát được....” Thanh Nguyệt phản bác, nhưng càng về sau giọng nói càng nhỏ, đã là hữu khí vô lực.
“ Làm sao đây, làm sao đây. Nơi đây là nơi quỷ quái nào vậy, nếu bây giờ ta thừa nhận mình lạc đường chẳng phải bị tiểu Tuyền cười chết hay sao” Thanh Nguyệt thầm nghĩ.
Kim ưng bay vút, cây cối dần dần rơi lại phía sau. Mỗi tội phía trước vẫn sẽ có cây nối tiếp cây, như vô cùng vô tận.
==========
Bạch Du lờ mờ tỉnh dậy, đôi mắt hắn nặng trĩu, khuôn mặt cảm giác mát lạnh như có ai đang dội nước lên.
Mới đầu thứ hắn nhìn thấy chỉ là nhưng bóng mờ không thấy rõ hình dáng, sau vài lần chớp mở mắt, cùng ổn định tinh thần hắn đã có thế thấy được chuyện xảy ra trước mắt.
Một sinh vật bốn chân, màu lông trắng xám, thân hình chỉ to nhỏ cỡ một con chó bình thường. Thứ làm hắn cảm thấy mát lạnh khuôn mặt chính là nước dãi của con vật này đang giỏ trên mặt hắn.
Hiện giờ nó đang nhe răng, hàm răng trắng hếu. Thấy Bạch Du tỉnh dậy nó không do dự há to miệng định cho đối thủ một cú tớp trí tử.
Bạch Du giật nảy cả mình, như phản xạ có điều kiện hắn đưa tay lên làm một cứ trời giáng lên đầu con vật.
Con vật bay ra xa hơn mười mét mới dừng lại, cơ thể co giật mấy lần đã không còn cử động. Bạch Dụ vội vàng ngồi dậy, mồm thở hổn hển.
“ Con chó...à không con sói chết tiệt này, chỉ là một con dã thú mà đã muốn ăn ta. Đến miệng linh thú ta còn.....” đang nói giữa chừng Bạch Du như bị bừng tỉnh.
Bạch Du vội vàng đánh giá cơ thể, vết thương đã không còn dấu vết, hoàn hảo hơn cả trước khi bị thương.
Chưa kể với thân thể người bình thường lại có thể đánh bay cả một con sói văng ra hơn mười mét. Bạch Du cũng không thể tin vào mắt mình.
“ Chuyện quỷ gì thế này, vết thương của ta đã không thấy. Thân thể của ta lại cao thêm, khí lực lại trở lên mạnh mẽ....” Bạch Du nghĩ hoặc đánh giá bản thân.
Bạch Du đứng dậy, vận động một chút cơ thể. Sau khi bỏ thời gian làm quen cơ thể mới, hắn bắt đầu cố nhớ lại chuyện từ lúc mình thoát thân đến bây giờ, hắn muốn biết tại sao cơ thể bản thân lại xảy ra biến hóa.
“ Ta nhớ rằng Thanh Man Ngưu Vương ngay phút cuối đã cứu ta một mạng sau đó..., thôi xong ba lô của ta, tất cả gia tài của ta ở trong đó đấy.
Bạch Du kêu lên thê lương bắt đầu lùng xục xung quanh, lúc đó đang ở giữa bờ vực cái chết nên hắn mới không quan tâm tất cả.
Nhưng bây giờ vẫn còn sống, hắn bắt đầu đau lòng rồi. Chẳng phải sao, thu hoạch của hắn ở hết trong ba lô, nếu như mất chả phải chuyến đi này vừa phí công mà vừa nguy hiểm suýt nữa mất mạng sao.
“ Đây rồi, đừng mất nha, đừng mất nha....” sau một hồi lùng xục, Bạch Du đã tim thấy ba lô cách bụi cỏ hắn nằm không xa.
Ba lô bây giờ rách nát không thể tả, đồ đạc hầu như đã không còn. Vừa bới móc Bạch Du vừa cầu nguyện, chẳng bao lâu sau hắn thở ra nhẹ nhàng.
Từ trong ba lô hắn móc ra một cái túi màu đen, mở ra thì có thể thấy bên trong chứ các loại tài liệu quý giá, như tài liệu trên thi thể của hai con nhị phẩm linh thú lúc hắn gặp ban đầu, Phi phong cô, nguyên liệu để ấp Ám Ảnh Xà...
Những thứ nhị phẩm tài liệu trở lên và tài liệu để ấp Ám Ảnh Xà này hắn đều để riêng, cất kĩ trong ngăn kín sợ bị lẫn lộn hay chẳng may quăng. Giờ đây việc này lại cứu hắn một bàn thua trông thấy.
Thở dài một hơi Bạch Du đứng dậy, chuẩn bị trở về. Hắn cũng không biết hắn đã hôn mê bao lâu, liệu đã quá hạn bài tập chưa. Nhưng giờ hắn không lo được nhiều như thế, bởi điều kiện tiên quyết hiện giờ là có thể tìm được đường về.
Ngay khi Bạch Du chuẩn bị di chuyển, trên bầu trời xuất hiện tính ưng khiến hắn vội vàng nhìn lên lập tức sợ đứng hình, một đạo thân ảnh màu vàng kim, khí thế còn phải mạnh hơn Tứ Thủ Hỏa Hầu của “ người đó ” triệu hồi ra.
“ Trời ơi, vừa thoát khỏi miệng khỉ thì lại rơi vào miệng ưng, ông trời muốn tuyệt đường sống của ta thế sao...” Bạch Du lẩm bẩm thì thầm, khuôn mặt cười khổ.
==========
“ Nguyệt tỷ tỷ, mau nhìn dưới đó có người” tiểu Tuyền lôi kéo thiếu nữ kế bên hô to, tay chỉ phía xa xa.
Thanh Nguyệt giật mình, từ trong suy nghĩ tĩnh lại. Dọc theo phương hướng mà tiểu Tuyền chỉ nhìn sang, một thiếu niên quần áo rách rưới, nhiều vết máu trên thân thể đã hoàn toàn khô lại.
“ Ở nơi đây lại có người, chúng ta xuống xem thử...” Thanh Nguyệt điềm tĩnh nói, trong lòng ám thở nhẹ một hơi.
May mắn bây giờ đã có người, chỉ cần hỏi đường là có thể thoát khỏi đây, không cần di chuyển loạn như con ruồi nữa.
Nhưng Thanh Nguyệt chưa kịp nói xong, tiểu Tuyền đã cắt lời.
“ Nguyệt tỷ tỷ, tên này trên người rất nhiều vết máu khô, nhưng thân thể lại không bị thương, có khi nào là....” tiểu Tuyền lí nhí nói.
“ Gan ngươi thật bé, ngươi nhìn xem hắn đến Ngự Thú Sử cũng không phải, cho dù hắn là kẻ giết người không gớm tay thì có thể làm gì được chúng ta cơ chứ. Nếu hắn biết điều thì để hắn sống còn không, giết hắn là được” Thanh Nguyệt giảng giải.
Không chờ tiểu Tuyền nói tiếp Thanh Nguyệt đã phân phó.
“ Tiểu Kim, chuẩn bị hạ xuống ở chỗ người trước mặt” kim ưng minh khiếu, tốc độ giảm dần, độ cao hạ thấp.
==========
Bạch Du đã nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận số mệnh, nhưng bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên.
“ Này tên kia, ngươi làm gì phải nhắm mắt lại. Bao nhiêu kẻ muốn ngắm Thanh Nguyệt tỷ còn không được, ngươi ngược lại thì tốt rồi. Được gặp mặt gần như thế nhưng lại nhắm mắt lại như tránh tà, ngươi...” tiểu Thanh nhảy xuống kim ưng, thấy Bạch Du nhắm mắt lại vẻ mặt không cam lòng lập tức nổi khí.
“ Tiểu Tuyền, im lặng” Thanh Nguyệt sắc mặt đen như đáy nồi, phân phó.
Tiểu Tuyền thấy tiểu thư nhà mình nổi nóng cũng không dám lắm mồm lặng lẽ lui ra sau.
Bây giờ Bạch Du đã mở mắt ra, thấy trước mặt mình là hai mỹ thiếu nữ. Kim ưng đã biến mất không thấy, đến bây giờ nếu không biết rằng kim ưng là linh thú kế ước của hái thiếu nữ trước mặt thì hắn chả khác nào đồ đần rồi.
Lấy lại tinh thần Bạch Du bắt đầu đánh giá hai thiếu nữ trước mặt.
Danh sách chương