Mặt trời vừa mới ló dạng, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ phả vào mặt Bạch Du, hắn lơ mơ tỉnh dậy. Hôm qua vì mải suy nghĩ kế hoạch tìm kiếm tài liệu cũng như dọn dẹp nhà cửa đến khuya nên hôm nay hắn ngủ quên mất.
“ Dao găm, bản đồ, lương khô, nước,... đã đầy đủ, chuẩn bị xuất phát được rồi” sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng, Bạch Du chuẩn bị các dụng cụ cần thiết để tiến vào Thanh Man Đồng Bằng
“Ấy, cái này chả phải là....” Bạch Du với tay lấy áo khoác, nhưng lại cảm giác như có vật gì ở trong túi áo.
Sau khi Bạch Du lấy ra thì mới nhận ra rằng đây chả phải là khối đá kì quái hắn thấy trong thư viện sao. Bây giờ mới có thời gian nhìn kĩ thân đá gồ ghề, to cỡ nắm tay trẻ em, có màu xám trắng.
“ Chắc là hôm qua lúc vội vã dọn dẹp để ra về lại lỡ tay đút vào túi áo rồi, mà thôi chờ ta hoàn thành bài tập, lúc quay lại học viện rồi trả vậy” Hơi kinh ngạc nhưng Bạch Du cũng không suy nghĩa nhiều hắn đút khối đá vào lại túi áo khoác.
“ Thanh thúc cho cháu đến Thanh Man Đồng Bằng” ra khỏi nhà Bạch Du bắt một chiếc tắc xi, tài xế là một người trung niên mặc chiếc áo phông cũ kĩ, khuôn mặt nghiêm nghị. Người tài xế này cũng là người trong khu dân nghèo giống hắn, tên đầy đủ là gì Bạch Du không biết chỉ biết mọi người đều gọi hắn là Thanh thúc.
“ Tiểu Du, chẳng phải mới nhập học hôm qua sao, sao hôm nay lại không đi học” Thanh thúc ngoái đầu lại đằng sau hỏi.
“ Không có gì, chỉ là ta chuẩn bị đi tìm kiếm một ít tài liệu để làm bài tập được giao mà thôi” Bạch Du giải thích.
“ hazzz, tiểu tử ngươi nha, mới đó mà đã lớn vậy rồi. Lần đầu ta gặp ngươi, ngươi mới bảy tuổi chỉ biết đòi nghe kể chuyện mà bây giờ đã trưởng thành như vậy rồi” Thanh thúc cảm khái than thở.
Bạch Du rơi vào trầm tư, năm đó hắn chỉ biết lẽo đẽo theo ông nội đòi nghe chuyện xưa, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép hắn vô lo vô nghĩ. Chẳng biết bất tri bất giác tự lúc nào hắn không còn đòi ông nội kể chuyện nữa.
“ Tiểu Du, chuyến đi lần này người có nói với ai không” Thanh thúc lên tiếng hỏi. Nghe tiếng Thanh thúc Bạch Du từ trong hồi ức giật mình tỉnh lại.
“ Ta còn có người thân để kể sao” khuôn mặt Bạch Du ảm đạm xuống.
“ Không kể thì tốt.... ý thúc là không phải còn có thúc đây sao, có chuyện gì cứ nói với thúc đừng ngại” đang nói được một nửa, Thanh thúc chợt nhận ra mình thất thố, vội vàng sửa lại.
Tuy không biết tại sao, nhưng Bạch Du cảm giác hôm nay Thanh thúc có chút kì lạ không giống mọi hôm, suy nghĩ một lúc không ra đầu đuôi hắn cũng không suy nghĩ nữa.
“ Ta chỉ có thể đi đến đây thôi phía trước xe không vào được rồi” sau gần một canh giờ sau Thanh thúc dừng xe lại, phía trước đã không còn đường cho xe chạy, muốn đi vào chỉ có thể đi bộ theo lối mòn.
“ Cám ơn Thanh thúc, đây là hai trăm linh” Bạch Du móc ra hai tờ “linh”màu bạc đưa cho Thanh thúc, “linh” là đơn vị tiền tệ chung hiện nay sau khi những vết nứt không gian xuất hiện. Chất liệu làm “linh” được gọi là Tinh khoáng, sau khi chế tạo thành “linh” có thể kháng lửa, kháng nước lại bền dẻo vô cùng nhưng ngoài tác dụng chế tạo thành “linh” con người vẫn chưa tìm ra cách ứng dụng nào khác.
“ Tiểu tử, ngươi không cần...” Thanh thúc đang định nói chuyện thì Bạch Du ngắt lời.
“ Thanh thúc, ngươi còn người nhà phải lo nha, không lấy tiền thì làm sao sinh hoạt. Thanh thúc yên tâm tí tiền này ta còn trả được” Bạch Du nhét tiền vào tay Thanh thúc, quay người chui vào trong đường mòn.
Thanh thúc nhìn bóng lưng Bạch Du trong chốc lát lại quay xe rời đi, ánh mắt như suy nghĩ gì đó nhưng không ai biết được.
==========
Bốn phía cây cối rậm rạp, cao hơn hai chục trượng, lá cây xanh biếc. Cỏ dại um tùm cao bằng đầu người, có thể nói xung quanh toàn là cây cối không nhìn thấy phương hướng.
Bạch Du thở dài, tuy không muốn thừa nhận nhưng sự thực là hắn đã lạc đường. Tính đến bây giờ đã là ngày thứ ba Bạch Du đi lạc trong khu rừng rậm này rồi.
Tuy rằng một đường hữu kinh vô hiểm tránh né, thu thập hắn cũng đã có được gần đủ tài liệu để ấp Ám ảnh xà rồi chỉ còn thiếu mỗi Dưỡng xà thảo, mà loại thảo dược này ở Thanh Man Đồng Bằng chỉ có ở chỗ bầy Thanh Man Ngưu tập trung mà thôi.
Dưỡng xà thảo là loài thảo dược thường được bồi dưỡng bởi xà tộc, mà Linh thú xà tộc duy nhất trong Thanh Man Đồng Bằng là Lục xà.
Tuy gọi là xà nhưng Lục xà là dạng Linh thú nửa xà nửa thực vật, mà phân của Than Man Ngưu rất có lợi cho thực vật.
Thế nên Lục xà chủ yếu sinh sống ở gần địa bàn của Thanh Man Ngưu, từ đó kéo theo việc Dưỡng xà thảo chỉ xuất hiện ở gần chỗ có Thanh Man Ngưu.
Bạch Du bỗng dừng lại nhìn về cái cây phía trước, đúng hơn là dưới gốc cây. Một cây nấm màu trắng sữa to bằng lòng bàn tay, cứ một khoảng thời gian lại có một đạo hào quang màu trắng bay lên không trung rồi biến mất.
“ Nếu ta đoán không sai đây là Phi phong cô, nhị phẩm tài liệu. Rất tốt để bồi dưỡng Linh thú phi hành hoặc Linh thú hệ Phong, Linh thú hệ khác cũng có nhất định chỗ tốt về mặt phát triển tốc độ” Bạch Du suy tư, nhớ lại kiến thức mình đọc được trong tài liệu và đối chiếu cây nấm trước mắt.
“ Không lấy thì phí, nhưng theo sách nói thì tài liệu càng cao cấp thì Linh thú bảo hộ càng mạnh. Ta bây giờ nhất phẩm tài liệu cũng không dám nhúng tràm, huống chi nhị phẩm tài liệu có nhị phẩm linh thú thủ hộ đây” Bạch Du thầm nghĩ.
“ Mà khoan, căn cứ theo thời gian bạch quang bay lên và kích thước, có thế suy đoán Phi phong cô đã trưởng thành được một quãng thời gian. Nhưng nó vẫn chưa bị ăn mất chỉ có hai khả năng hoặc là không có Linh thú thủ hộ hoặc Linh thú đó rất ghét Phi phong cô, chỉ thủ hộ vì bản tính hộ bảo mà thôi” Bạch Du thầm tính trong lòng
“ Mà yêu thú ghét Phi phong cô chỉ có ba loại: Thực Cốt Điệp, Tử Độc Phong và Xuyên Thổ Thử. Ở quanh đây cây cối um tùm, mộc khí dồi dào không phải môi trường Xuyên Thổ Thử yêu thích, chỉ còn lại Thực Cốt Điệp và Tử Độc Phong.Thực Cốt Điệp chiến đấu chủ yếu bằng độc, không có độc sức chiến đấu của nó chả khác nào suy yếu năm thành, Tử Độc Phong thì ngoài độc nó còn có vũ khí là kim nhọn ở đuôi, nếu như ta...” Bạch Du tính toán trong chốc lát.
Bỗng nhiên đôi mắt hắn sáng lên như nghĩ đến gì đó. Sau một hồi đếm đo khoảng cách Bạch Du lấy từ trong balô một lọ thủy tinh chỉ to cỡ nửa bàn tay, hình dáng thon dài trong suốt.
Bên trong chứa thứ chất lỏng màu đỏ tươi như máu, vừa mở ra một mùi tanh hôi bốc lên. Bạch Du vội lấy tay che mũi lại, đưa lọ thủy tinh ra xa.
Đây là Dụ trùng thủy, một loại nước thuốc có sức hấp dẫn với Linh thú tộc côn trùng, Bạch Du canh chiều gió, chờ đến gió đúng hướng hắn đổ gần nửa lọ Dụ trùng thủy xuống đất.
Tìm nơi ẩn nấp gần Phi phong cô, Bạch Du giấu mình vào chỗ tối quan sát từ xa. Như là thợ săn đang chờ con mồi sa vào trong lưới
Mùi hương của Dụ trùng thủy phát tán theo gió mà đi, chờ trong chốt lát nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.
“ Chẵng lẽ ta tính toán sai lầm” Bạch Du cau mày lẩm bẩm.
Xoạt ~ xoạt ~
Đúng lúc này bụi cây ngay chỗ phát tán Dụ trùng thủy phát ra động tĩnh, một thứ gì đó theo trong bụi cỏ nhảy ra.
“ Dao găm, bản đồ, lương khô, nước,... đã đầy đủ, chuẩn bị xuất phát được rồi” sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng, Bạch Du chuẩn bị các dụng cụ cần thiết để tiến vào Thanh Man Đồng Bằng
“Ấy, cái này chả phải là....” Bạch Du với tay lấy áo khoác, nhưng lại cảm giác như có vật gì ở trong túi áo.
Sau khi Bạch Du lấy ra thì mới nhận ra rằng đây chả phải là khối đá kì quái hắn thấy trong thư viện sao. Bây giờ mới có thời gian nhìn kĩ thân đá gồ ghề, to cỡ nắm tay trẻ em, có màu xám trắng.
“ Chắc là hôm qua lúc vội vã dọn dẹp để ra về lại lỡ tay đút vào túi áo rồi, mà thôi chờ ta hoàn thành bài tập, lúc quay lại học viện rồi trả vậy” Hơi kinh ngạc nhưng Bạch Du cũng không suy nghĩa nhiều hắn đút khối đá vào lại túi áo khoác.
“ Thanh thúc cho cháu đến Thanh Man Đồng Bằng” ra khỏi nhà Bạch Du bắt một chiếc tắc xi, tài xế là một người trung niên mặc chiếc áo phông cũ kĩ, khuôn mặt nghiêm nghị. Người tài xế này cũng là người trong khu dân nghèo giống hắn, tên đầy đủ là gì Bạch Du không biết chỉ biết mọi người đều gọi hắn là Thanh thúc.
“ Tiểu Du, chẳng phải mới nhập học hôm qua sao, sao hôm nay lại không đi học” Thanh thúc ngoái đầu lại đằng sau hỏi.
“ Không có gì, chỉ là ta chuẩn bị đi tìm kiếm một ít tài liệu để làm bài tập được giao mà thôi” Bạch Du giải thích.
“ hazzz, tiểu tử ngươi nha, mới đó mà đã lớn vậy rồi. Lần đầu ta gặp ngươi, ngươi mới bảy tuổi chỉ biết đòi nghe kể chuyện mà bây giờ đã trưởng thành như vậy rồi” Thanh thúc cảm khái than thở.
Bạch Du rơi vào trầm tư, năm đó hắn chỉ biết lẽo đẽo theo ông nội đòi nghe chuyện xưa, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép hắn vô lo vô nghĩ. Chẳng biết bất tri bất giác tự lúc nào hắn không còn đòi ông nội kể chuyện nữa.
“ Tiểu Du, chuyến đi lần này người có nói với ai không” Thanh thúc lên tiếng hỏi. Nghe tiếng Thanh thúc Bạch Du từ trong hồi ức giật mình tỉnh lại.
“ Ta còn có người thân để kể sao” khuôn mặt Bạch Du ảm đạm xuống.
“ Không kể thì tốt.... ý thúc là không phải còn có thúc đây sao, có chuyện gì cứ nói với thúc đừng ngại” đang nói được một nửa, Thanh thúc chợt nhận ra mình thất thố, vội vàng sửa lại.
Tuy không biết tại sao, nhưng Bạch Du cảm giác hôm nay Thanh thúc có chút kì lạ không giống mọi hôm, suy nghĩ một lúc không ra đầu đuôi hắn cũng không suy nghĩ nữa.
“ Ta chỉ có thể đi đến đây thôi phía trước xe không vào được rồi” sau gần một canh giờ sau Thanh thúc dừng xe lại, phía trước đã không còn đường cho xe chạy, muốn đi vào chỉ có thể đi bộ theo lối mòn.
“ Cám ơn Thanh thúc, đây là hai trăm linh” Bạch Du móc ra hai tờ “linh”màu bạc đưa cho Thanh thúc, “linh” là đơn vị tiền tệ chung hiện nay sau khi những vết nứt không gian xuất hiện. Chất liệu làm “linh” được gọi là Tinh khoáng, sau khi chế tạo thành “linh” có thể kháng lửa, kháng nước lại bền dẻo vô cùng nhưng ngoài tác dụng chế tạo thành “linh” con người vẫn chưa tìm ra cách ứng dụng nào khác.
“ Tiểu tử, ngươi không cần...” Thanh thúc đang định nói chuyện thì Bạch Du ngắt lời.
“ Thanh thúc, ngươi còn người nhà phải lo nha, không lấy tiền thì làm sao sinh hoạt. Thanh thúc yên tâm tí tiền này ta còn trả được” Bạch Du nhét tiền vào tay Thanh thúc, quay người chui vào trong đường mòn.
Thanh thúc nhìn bóng lưng Bạch Du trong chốc lát lại quay xe rời đi, ánh mắt như suy nghĩ gì đó nhưng không ai biết được.
==========
Bốn phía cây cối rậm rạp, cao hơn hai chục trượng, lá cây xanh biếc. Cỏ dại um tùm cao bằng đầu người, có thể nói xung quanh toàn là cây cối không nhìn thấy phương hướng.
Bạch Du thở dài, tuy không muốn thừa nhận nhưng sự thực là hắn đã lạc đường. Tính đến bây giờ đã là ngày thứ ba Bạch Du đi lạc trong khu rừng rậm này rồi.
Tuy rằng một đường hữu kinh vô hiểm tránh né, thu thập hắn cũng đã có được gần đủ tài liệu để ấp Ám ảnh xà rồi chỉ còn thiếu mỗi Dưỡng xà thảo, mà loại thảo dược này ở Thanh Man Đồng Bằng chỉ có ở chỗ bầy Thanh Man Ngưu tập trung mà thôi.
Dưỡng xà thảo là loài thảo dược thường được bồi dưỡng bởi xà tộc, mà Linh thú xà tộc duy nhất trong Thanh Man Đồng Bằng là Lục xà.
Tuy gọi là xà nhưng Lục xà là dạng Linh thú nửa xà nửa thực vật, mà phân của Than Man Ngưu rất có lợi cho thực vật.
Thế nên Lục xà chủ yếu sinh sống ở gần địa bàn của Thanh Man Ngưu, từ đó kéo theo việc Dưỡng xà thảo chỉ xuất hiện ở gần chỗ có Thanh Man Ngưu.
Bạch Du bỗng dừng lại nhìn về cái cây phía trước, đúng hơn là dưới gốc cây. Một cây nấm màu trắng sữa to bằng lòng bàn tay, cứ một khoảng thời gian lại có một đạo hào quang màu trắng bay lên không trung rồi biến mất.
“ Nếu ta đoán không sai đây là Phi phong cô, nhị phẩm tài liệu. Rất tốt để bồi dưỡng Linh thú phi hành hoặc Linh thú hệ Phong, Linh thú hệ khác cũng có nhất định chỗ tốt về mặt phát triển tốc độ” Bạch Du suy tư, nhớ lại kiến thức mình đọc được trong tài liệu và đối chiếu cây nấm trước mắt.
“ Không lấy thì phí, nhưng theo sách nói thì tài liệu càng cao cấp thì Linh thú bảo hộ càng mạnh. Ta bây giờ nhất phẩm tài liệu cũng không dám nhúng tràm, huống chi nhị phẩm tài liệu có nhị phẩm linh thú thủ hộ đây” Bạch Du thầm nghĩ.
“ Mà khoan, căn cứ theo thời gian bạch quang bay lên và kích thước, có thế suy đoán Phi phong cô đã trưởng thành được một quãng thời gian. Nhưng nó vẫn chưa bị ăn mất chỉ có hai khả năng hoặc là không có Linh thú thủ hộ hoặc Linh thú đó rất ghét Phi phong cô, chỉ thủ hộ vì bản tính hộ bảo mà thôi” Bạch Du thầm tính trong lòng
“ Mà yêu thú ghét Phi phong cô chỉ có ba loại: Thực Cốt Điệp, Tử Độc Phong và Xuyên Thổ Thử. Ở quanh đây cây cối um tùm, mộc khí dồi dào không phải môi trường Xuyên Thổ Thử yêu thích, chỉ còn lại Thực Cốt Điệp và Tử Độc Phong.Thực Cốt Điệp chiến đấu chủ yếu bằng độc, không có độc sức chiến đấu của nó chả khác nào suy yếu năm thành, Tử Độc Phong thì ngoài độc nó còn có vũ khí là kim nhọn ở đuôi, nếu như ta...” Bạch Du tính toán trong chốc lát.
Bỗng nhiên đôi mắt hắn sáng lên như nghĩ đến gì đó. Sau một hồi đếm đo khoảng cách Bạch Du lấy từ trong balô một lọ thủy tinh chỉ to cỡ nửa bàn tay, hình dáng thon dài trong suốt.
Bên trong chứa thứ chất lỏng màu đỏ tươi như máu, vừa mở ra một mùi tanh hôi bốc lên. Bạch Du vội lấy tay che mũi lại, đưa lọ thủy tinh ra xa.
Đây là Dụ trùng thủy, một loại nước thuốc có sức hấp dẫn với Linh thú tộc côn trùng, Bạch Du canh chiều gió, chờ đến gió đúng hướng hắn đổ gần nửa lọ Dụ trùng thủy xuống đất.
Tìm nơi ẩn nấp gần Phi phong cô, Bạch Du giấu mình vào chỗ tối quan sát từ xa. Như là thợ săn đang chờ con mồi sa vào trong lưới
Mùi hương của Dụ trùng thủy phát tán theo gió mà đi, chờ trong chốt lát nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.
“ Chẵng lẽ ta tính toán sai lầm” Bạch Du cau mày lẩm bẩm.
Xoạt ~ xoạt ~
Đúng lúc này bụi cây ngay chỗ phát tán Dụ trùng thủy phát ra động tĩnh, một thứ gì đó theo trong bụi cỏ nhảy ra.
Danh sách chương