Tần Dương sắc mặt khó xem, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng. Nhưng với tư cách một sát thủ, bị kẻ địch đánh lén thành công là một sự sỉ nhục.

“ Khoan đã, vừa nãy không phải là linh thú sao. Tình báo không phải nói đối tượng chỉ là người thường thôi sao” Tần Dương suy ngẫm.

Tần Dương sắc mặt trầm xuống, đối với một sát thủ thì tình báo của mục tiêu rất quan trọng. Thế mà lần này lại tình báo lại xảy ra sai sót, cũng may linh thú của đối phương quá yếu không gây lên sóng gió gì.

“ Hừ, lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phải về tìm bọn người kia. Nếu không lần sau tình báo còn sai sót, thì...” nói đến đây Tần Dương im lặng.

Chiếc nhẫn trên tay phải Tần Dương lóe lên, một chiếc bình nhỏ xuất hiện. Hắn lấy ra một viện thuốc màu xa lá, to cỡ trái nhãn, không do dự nuốt xuống.

Sau đó Tần Dương quay người, thẳng vào trong nhà phóng đi. Đến khi chạy vào phòng ngủ, hắn sững người.

Tam bà nương nằm trên mặt đất, không còn hô hấp. Nhị bàn tử đang dồn dập tấn công Bạch Du, nhưng rõ ràng không thể làm gì đối phương.

Tần Dương sắc mặt ầm trầm, trong lòng một cỗ lửa giận bắt đầu bùng lên. Ánh mắt khóa chặt Bạch Du, hắn cầm kiếm lao thẳng đến.

Bạch Du tuy rằng bị nhị bàn tử cuốn lấy, nhưng hắn vẫn luôn chú ý hoàn cảnh xung quanh. Từ lúc thấy Tần Dương đi đến, hắn nhíu mày nhưng cũng không có kinh hoảng.

Có Tần Dương tham gia vào tình cảnh của Bạch Du càng ngày càng hung hiểm. Thể lực của Bạch Du đang dần dần xuống dốc, thế nhưng trong lòng hắn vẫn tĩnh lặng như mặt nước.

Đúng lúc này nhị bàn tử huy động nắm tay, thẳng mặt Bạch Du mà đến. Tuy rằng Ngự Thú Sử chiến đấu chủ yếu nhờ vào linh thú, thế nhưng đối với người thường Ngự Thú Sử lại là bức tường không thể vượt qua.

Nhị bàn tử tự nhận rằng, nắm đấm này nếu trúng đích hắn có tự tin Bạch Du cũng phải gãy mấy cái xương.

“ Chính là lúc này...” Bạch Du quát lên một tiếng.

Huy động nắm tay, linh lực quay cuồng, cứng đối cứng với nắm đấm của nhị bàn tử. Hai nắm đấm chạm nhau, Bạch Du dựa vào lực va chạm lấy đà nhảy về sau.

Nhị bàn tử thấy Bạch Du cứng rắn chặn được đòn đánh của mình, hắn sững người. Thế nhưng nhị bàn tử không có chú ý đến, nắm tay phải của Bạch Du đang run lên nhè nhẹ.

“ Nếu không phải là bia đá cải tạo qua cơ thể của ta, cũng như ta đã trở thành nhất phẩm Ngự Thú Sử, thì đòn vừa nãy cánh tay phải của ta cũng đã phế rồi” Bạch Du thở ra một hơi, âm thầm may mắn.

Nhưng không chờ Bạch Du có hành động tiếp theo, Tần Dương huy kiếm chém tới. Linh lực gào thét, hàn quang bức người.

Bạch Du thấy kiếm phong gào thét đến gần, nhưng hắn hoàn toàn không có bất kì hành động né tránh nào.

“ Sắp rồi, 3...2...1...đến giờ” Bạch Du lẩm bầm, ngẩng đầu lên.

Tần Dương thấy Bạch Du vẫn thẫn thờ tại chỗ, không có hành động né tránh. Giống như là quá sợ hãi đến nỗi đơ người, hắn ấm thầm cười gằn.

“ Ranh con, đến lúc này còn sợ đến cứng người, đúng là...” Tần Dương nói.

Thế nhưng Tần Dương nói được một nửa thì im bặt, bởi vì hắn thấy Bạch Du ngẩng đầu lên nhìn về phía bản thân.

Khóe miệng Bạch Du hơi nhếch lên, sắc mặt lạnh lẽo. Tần Dương thấy nụ cười này, toàn thân lạnh lẽo, trong lòng ẩn ẩn có một cỗ cảm xúc bất an.

Tần Dương cắn răng, đường kiếm vẫn tiếp tục tiến tới. Hắn cũng không tin, một tiểu tử mồm còn hôi sữa có thể lật lên sóng gió gì.

Nhưng đúng lúc này dị biến lại phát sinh, vốn linh lực của Tần Dương đang tập trung trên, lại bỗng nhiên trở lên mất không chế xông loạn khắp cơ thể.

Cùng lúc đó thân thể Tần Dương bắt đầu xuất hiện một cỗ đau nhức, khí lực dường như bị rút hết.

“ Không tốt” Tần Dương thầm kêu.

Không dám suy nghĩ nhiều, Tần Dương thu kiếm lại. Tập trung tinh thần áp chế lại linh khí bạo loạn.

Lúc này nhị bàn tử cũng từ trong kinh ngạc tỉnh lại, thấy đội trưởng tình huống không tốt. Cũng dừng tay lại, về đến bên người Tần Dương thủ hộ.

“ Đội tưởng, người không sao chứ” nhị bàn tử mở miệng hỏi.

Tần Dương nhưng lại không trả lời, hắn cũng không có tinh thần đi trả lời. Tần Dương vẫn đang cố gắng áp chế linh lực bạo loạn trong cơ thể.

Nhưng thời gian càng trôi qua, sắc mặt Tần Dương càng khó xem. Nhị bản tử cũng phát hiện điểm này, trong lòng bất an.

Bỗng nhiên Tần Dương phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt trắng bệch. Tần Dương có thể cảm giác được trong cơ thể không chỉ là linh lực của bản thân bạo loạn, mà còn có một nguồn năng lượng hắc ám đang du động.

“ Ta trúng độc, nhưng lại là từ bao giờ cơ. Chẳng lẽ...” Tần Dương lẩm bẩm.

Tần Dương nhớ lại lúc trước, một đạo thân ảnh đánh nén hắn, xong nhảy vào trong cái bóng hắn rồi biến mất.

“ Chẳng lẽ là ngươi...” Tần Dương nhìn về phía Bạch Du, mở miệng hỏi.

Nhưng bỗng nhiên Tần Dương im bặt, bởi vì hắn thấy được một hắc ảnh từ trong bóng tối xuất hiện, bò lên người Bạch Du.

Hắc ảnh dừng lại trên vai Bạch Du, bây giờ hắn mới thấy rõ được. Đây là một con rắn nhỏ, than dài nửa mét, lân phiến đen bóng mà rét lạnh, đôi mắt đỏ tươi như máu.

Tần Dương sắc mặt khó xem, đến bây giờ hắn còn không nhận ra mọi chuyện nữa thì chỉ có là người ngu.

Khí huyết công tâm, Tần Dương lại phun ra một ngụm máu đen. Thân thể vốn đã rã rời, nay lại càng không chịu được. chân khụy xuống quỳ chân mặt đất.

Bạch Du cười lạnh nhìn về phía đối phương, ngày lúc nãy hắn đã suy nghĩ hết kế hoạch và bố trí chu toàn.

Ngay lúc bị đánh văng vô nhà, Bạch Du đã âm thầm thả ra tiểu hắc nhập vào trong bóng đêm.

Đây là một trong nhưng năng lực của Ám Ảnh Xà, ảnh độn. Ảnh độn giúp chủ thể nấp vào trong bóng tối, mai phục kẻ thù.

Còn về phía Bạch Du, hắn nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, nấp vào trong tủ quần áo. Lúc đó Bạch Du cũng là đánh bạc, cũng may hắn đánh bạc thành công.

Tuy rằng tam bà nương đã nghi ngờ, đánh về phía tủ quần áo. Nhưng may mắn thanh kiếm lại sát mặt Bạch Du xuyên qua, nếu lúc đó tam bà nương đưa kiếm xích về phía bên phải một đốt tay nữa, là đã dính hắn.

Bạch Du tranh thủ lúc đó ám sát tam bà nương, lúc đó hắn cũng là đánh cược. Nếu lúc đó hắn một dao mà không trúng tim tam bà nương, kết thúc nàng sinh mạng.

Chỉ cần để cho tam bà nương một hơi, khoảng cánh lại gần như thế, chỉ cần một đòn là có thể đưa Bạch Du đi tây thiên.

Bạch Du đã biết, cho dù bản thân có thành công giết chết tam bà nương hay không thì bị phát hiện là sớm hay muộn.

Thế nên Bạch Du cho tiểu hắc ẩn nấp trong bóng tối nơi cửa ra vào. Mục đích là chỉ cần bản thân bị phát hiện, Tần Dương chắc chắn sẽ lao đến chỗ của hắn.

Mà muốn đến chỗ của Bạch Du cần phải đi qua cửa ra vào. Nói thật Bạch Du bố trí như thế cũng thấp thỏm, lo âu.

Dù gì tiểu hắc mới là nhất phẩm cao giai, còn Tần Dương đã là nhị phẩm sơ giai Ngự Thú Sử. Tuy chỉ cách một tầng cảnh giới, nhưng khả năng tiểu hắc bị phát hiện rất là cao.

Tận cho đến lúc tiểu hắc truyền lại tin tức cho Bạch Du, hắn mới thở ra một hơi. Trái tim nhấc lên cuối cùng cũng từ từ hạ xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện