17 giờ 30 phút chiều.
Trường THPT Ngự thú Số 37 tan học.
17 giờ 33 phút, từng nhóm học sinh gồm hai đến ba người đi ra khỏi cổng trường.
“Thi đấu ở chỗ này à?" Một giọng nói mộc mạc vang lên.
Sau gần một tiếng đọc sách, cuối cùng cũng có một người đến hỏi thăm Kiều Tang.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông thô kệch đứng trước mặt mình. Ông ta có một găng tay to màu vàng kim, trên đó có một con rắn quấn quanh chỉ lộ ra cái đầu nhỏ tam giác, có lẽ đây là thú sủng của ông ta.
Đây là Trường Vĩ Xà tiến hóa từ Đoản Vĩ Xà.
Kiều Tang quan sát một chút, sau đó lấy bút từ trong balo ra lặng lẽ viết thêm vài chữ.
[Giới hạn thú sủng sơ cấp.]
Người đàn ông cao lớn chậc lưỡi, không nói gì thêm rồi quay người rời đi.
Có người thứ nhất tất nhiên có người thứ hai.
Đây là một nam sinh có ngoại hình như mặt trời tỏa nắng, cậu ta đi đến trước mặt Kiều Tang, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Tôi không cần tiền thắng cuộc, tôi muốn có phương thức liên lạc của cậu?”
Kiều Tang sảng khoái nói: “Được chứ.”
Không cần tiền càng tốt, toàn bộ gia sản của cô chỉ có 532 đồng liên minh, còn phải chừa tiền để đi về, nên chỉ đủ cô thua mấy trận thôi.
Bên cạnh cậu ta còn có một nam sinh có mái tóc gai nhím, vẻ mặt hóng hớt drama, tất nhiên là bạn của nam sinh kia.
“Chúng ta qua bên kia đối chiến.” Tóc gai nhím chỉ vào một gốc cây bạch dương ở công viên Nam Hà đề nghị.
Chỗ bọn họ đang đứng là cửa ra vào của công viên Nam Hà, đang lúc tan học nên có rất nhiều người qua lại, đúng là không thích hợp để chiến đấu.
Kiều Tang nhìn theo hướng cậu ta chỉ, gật đầu.
Ba người đi đến gốc cây bạch dương, nơi này khá vắng vẻ, xung quanh 20 mét đều không có một bóng người.
“Tôi sẽ làm trọng tài.” Tóc gai nhím tự đề cử mình.
Kiều Tang không hề phản đối.
Nam sinh làm ra một ấn chú triệu hồi, phía dưới trận pháp, một con Tiểu Bàn Cưu toàn thân màu nâu cao khoảng 80 cm xuất hiện trên mặt đất.
Tiểu Bàn Cưu thông thường thân chỉ cao 60 cm, còn con này được bồi dưỡng rất tốt.
“Khương Lưu, để cô ấy ra tay trước có được không?” Tóc gai nhím hỏi.
Mỗi trận đấu đều có quy tắc khác nhau, ai tấn công trước chẳng quan trọng.
“Được chứ.” Khương Lưu quơ quơ tay, đáp.
Với tư cách trọng tài, tóc gai nhím cho Kiều Tang tấn công trước, Kiều Tang không từ chối, lập tức chỉ huy thú sủng: “Hỏa Nha Cẩu, sử dụng Hoa Lửa.”
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu nhảy ra khỏi ngực Kiều Tang, ánh mắt nó trở nên sắc bén, há miệng phun ra một ngọn lửa màu cam đỏ rực to bằng nắm tay trẻ con.
Đối mặt với công kích bất ngờ, Khương Lưu không phản ứng. Ngay khi tia lửa sắp rơi xuống người Bàn Gia Cưu, nó nhảy hai bước tránh sang bên trái.
Tốc độ bình thường của Bàn Gia Cưu khá chậm chạp, tốc độ bây giờ cũng không nhanh, nhưng mà năng lực phản ứng của nó khá tốt. Chỉ một động tác nhỏ đã tránh né được công kích, có lẽ đã được huấn luyện.
Sau khi phân tích xong, Kiều Tang tiếp tục ra lệnh: “Húc Mạnh.”
Hỏa Nha Cẩu toàn lực lao tới phía trước.
“Bay lên và sử dụng Gào Thét.” Khương Lưu đưa ra mệnh lệnh thứ nhất.
Tiểu Bàn Cưu vỗ vỗ đôi cánh ngắn ngủn của nó rồi bay lên.
Tốc độ công kích của Hỏa Nha Cẩu cũng không nhanh lắm do chưa được huấn luyện, Tiểu Bàn Cưu cũng bay lên va chạm với Hỏa Nha Cẩu mới lao đến nửa đường.
“Cúc cu.”
Gào Thét là một kỹ năng bình thường, trong chiến đấu chỉ có thể tạm thời ảnh hưởng một chút với đối thủ, không thể gây ra tổn thương.
Âm thanh này Kiều Tang thấy hơi chói tai, nhưng lại khiến cho Hỏa Nha Cẩu khựng lại, tốc độ cũng giảm xuống.
“Không Kích.” Khương Lưu lập tức ra lệnh.
Không Kích là kỹ năng chuyện môn của thú sủng hệ Phi Hành, tương tự với Va Đập của thú sủng hệ Thổ, điểm khác nhau chính là, Húc Mạnh dựa vào sức mạnh của tứ chi và thể chất của thú sủng, còn Không Kích dựa vào khí lưu tạo ra lực trùng kích lớn hơn bình thường.
Tiểu Bàn Cưu cụp cánh lại, khí lưu bao quanh người nó rít gào bay đến người Hỏa Nha Cẩu.
Hỏa Nha Cẩu thấy sắp đụng vào Tiểu Bàn Cưu nên nó muốn né tránh.
“Đừng cử động!” Lúc này Kiều Tang ra lệnh.
Nếu như bị Không Kích đánh trúng chắc chắn sẽ bị thương nặng, nhưng khi nghe được mệnh lệnh của Kiều Tang, Hỏa Nha Cẩu đã gắng gượng khống chế thân thể của mình lựa chọn nghe theo lời cô.
Thật là quá đáng!
Tóc gai nhím mở to mắt nhìn tình huống trước mặt.
Dù là mệnh lệnh của Kiều Tang hay phản ứng của Hỏa Nha Cẩu, đều khiến cho cậu ta cảm thấy rất quá đáng.
Coi như ra lệnh cho nó, chưa chắc Hỏa Nha Cẩu đã làm theo.
Nếu là thú sủng khế ước thứ hai, thứ ba thì còn có khả năng, nhưng đây rõ ràng là thú sủng đầu tiên của một Ngự Thú Sư mới thức tỉnh.
1000 Ngự Thú Sư mới thức tỉnh có khi không ai dám khế ước với thú sủng hệ Hỏa, trường cậu ta hơn 3000 người, chỉ có 2 người dám chọn thú sủng hệ Hỏa để ký khế ước đầu tiên.
Tính cách của thú sủng hệ Hỏa rất nóng nảy và khó dạy dỗ.
Làm sao có thể khiến một thú sủng hệ Hỏa ngoan ngoãn nghe lời đứng yên đó chờ bị đánh được!
Nếu không phải còn đang thi đấu, tóc gai nhím rất muốn chạy đến hỏi chuyện cô gái hung hãn này.
“Nhảy ngay lập tức!”
Kiều Tang bình tĩnh quan sát thế trận, ngay lúc Tiểu Bàn Cưu sắp va chạm với Hỏa Nha Cẩu liền hạ lệnh.
Hỏa Nha Cẩu không hề do dự, ngay khi Kiều Tang ra lệnh thì nó đã nhảy lên.
Khương Lưu sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tại sao Hỏa Nha Cẩu này lại…
Tại sao nó lại nhảy lên lưng của Tiểu Bàn Cưu? “Sử dụng Răng Lửa tấn công cánh của nó!” Nhân lúc đối thủ không kịp phản ứng, Kiều Tang ra mệnh lệnh tiếp theo.
Hỏa Nha Cẩu lộ ra hàm răng sắc bén bao trùm trong lửa. Nó lao tới, không chút thương tiếc cắn vào cánh của Tiểu Bàn Cưu.
“Cúc cu!”
Tiểu Bàn Cưu rên rỉ trong đau đớn, sau đó cơ thể nặng nề rơi xuống đất.
“A Bàn!” Khương Lưu hoảng sợ chạy đến.
Hỏa Nha Cẩu nhảy khỏi lưng Tiểu Bàn Cưu, nó hưng phấn quay sang nhìn Kiều Tang.
“Cuối cùng, Hoa Lửa.” Kiều Tang bình tĩnh nói.
Hỏa Nha Cẩu nhanh chóng quay đầu lại.
Dưới sự tấn công của những tia lửa to bằng nắm tay trẻ con, Tiểu Bàn Cưu chỉ biết kêu ai oán rồi ngất lịm đi.
Bốn phía rơi vào tĩnh lặng.
Sau 5 giây.
“Cô gái hung… À, bạn học, cậu tên gì thế?" Tóc gai nhím lúng túng hỏi.
“Tôi tên Kiều Tang.” Kiều Tang trả lời.
“Kiều Tang thắng.” Tóc gai nhím công bố kết quả.
Khương Lưu lặng lẽ thu hồi Tiểu Bàn Cưu vào Ngự Thú Điển.
“Sao cậu phán đoán chính xác thời gian rồi ra lệnh cho Hỏa Nha Cẩu nhảy lên lưng Tiểu Bàn Cưu vậy?” Khương Lưu khó hiểu hỏi Kiều Tang.
Cô gái này nhìn nhỏ tuổi hơn cậu ta, nhưng khả năng phán đoán và chiến đấu lại mạnh như vậy.
Với tốc độ của kỹ năng Không Kích, không dễ dàng tính toán chính xác như vậy được.
Nếu để Tiểu Bàn Cưu đến trước mặt Hỏa Nha Cẩu rồi mới nhảy chắc chắn là sẽ không kịp, điều này còn cần phụ thuộc vào tốc độ tấn công của Tiểu Bàn Cưu.
Còn Hỏa Nha Cẩu, chỉ cần do dự nửa giây, nhất định sẽ không lên được lưng của Tiểu Bàn Cưu.
Tất cả điều dựa trên sự tin tưởng của nó với chủ nhân và chỉ huy của Ngự Thú Sư.
Kiều Tang nghiêm túc nói: “Là trực giác.”
Khương Lưu: “. . .”
Trường THPT Ngự thú Số 37 tan học.
17 giờ 33 phút, từng nhóm học sinh gồm hai đến ba người đi ra khỏi cổng trường.
“Thi đấu ở chỗ này à?" Một giọng nói mộc mạc vang lên.
Sau gần một tiếng đọc sách, cuối cùng cũng có một người đến hỏi thăm Kiều Tang.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông thô kệch đứng trước mặt mình. Ông ta có một găng tay to màu vàng kim, trên đó có một con rắn quấn quanh chỉ lộ ra cái đầu nhỏ tam giác, có lẽ đây là thú sủng của ông ta.
Đây là Trường Vĩ Xà tiến hóa từ Đoản Vĩ Xà.
Kiều Tang quan sát một chút, sau đó lấy bút từ trong balo ra lặng lẽ viết thêm vài chữ.
[Giới hạn thú sủng sơ cấp.]
Người đàn ông cao lớn chậc lưỡi, không nói gì thêm rồi quay người rời đi.
Có người thứ nhất tất nhiên có người thứ hai.
Đây là một nam sinh có ngoại hình như mặt trời tỏa nắng, cậu ta đi đến trước mặt Kiều Tang, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Tôi không cần tiền thắng cuộc, tôi muốn có phương thức liên lạc của cậu?”
Kiều Tang sảng khoái nói: “Được chứ.”
Không cần tiền càng tốt, toàn bộ gia sản của cô chỉ có 532 đồng liên minh, còn phải chừa tiền để đi về, nên chỉ đủ cô thua mấy trận thôi.
Bên cạnh cậu ta còn có một nam sinh có mái tóc gai nhím, vẻ mặt hóng hớt drama, tất nhiên là bạn của nam sinh kia.
“Chúng ta qua bên kia đối chiến.” Tóc gai nhím chỉ vào một gốc cây bạch dương ở công viên Nam Hà đề nghị.
Chỗ bọn họ đang đứng là cửa ra vào của công viên Nam Hà, đang lúc tan học nên có rất nhiều người qua lại, đúng là không thích hợp để chiến đấu.
Kiều Tang nhìn theo hướng cậu ta chỉ, gật đầu.
Ba người đi đến gốc cây bạch dương, nơi này khá vắng vẻ, xung quanh 20 mét đều không có một bóng người.
“Tôi sẽ làm trọng tài.” Tóc gai nhím tự đề cử mình.
Kiều Tang không hề phản đối.
Nam sinh làm ra một ấn chú triệu hồi, phía dưới trận pháp, một con Tiểu Bàn Cưu toàn thân màu nâu cao khoảng 80 cm xuất hiện trên mặt đất.
Tiểu Bàn Cưu thông thường thân chỉ cao 60 cm, còn con này được bồi dưỡng rất tốt.
“Khương Lưu, để cô ấy ra tay trước có được không?” Tóc gai nhím hỏi.
Mỗi trận đấu đều có quy tắc khác nhau, ai tấn công trước chẳng quan trọng.
“Được chứ.” Khương Lưu quơ quơ tay, đáp.
Với tư cách trọng tài, tóc gai nhím cho Kiều Tang tấn công trước, Kiều Tang không từ chối, lập tức chỉ huy thú sủng: “Hỏa Nha Cẩu, sử dụng Hoa Lửa.”
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu nhảy ra khỏi ngực Kiều Tang, ánh mắt nó trở nên sắc bén, há miệng phun ra một ngọn lửa màu cam đỏ rực to bằng nắm tay trẻ con.
Đối mặt với công kích bất ngờ, Khương Lưu không phản ứng. Ngay khi tia lửa sắp rơi xuống người Bàn Gia Cưu, nó nhảy hai bước tránh sang bên trái.
Tốc độ bình thường của Bàn Gia Cưu khá chậm chạp, tốc độ bây giờ cũng không nhanh, nhưng mà năng lực phản ứng của nó khá tốt. Chỉ một động tác nhỏ đã tránh né được công kích, có lẽ đã được huấn luyện.
Sau khi phân tích xong, Kiều Tang tiếp tục ra lệnh: “Húc Mạnh.”
Hỏa Nha Cẩu toàn lực lao tới phía trước.
“Bay lên và sử dụng Gào Thét.” Khương Lưu đưa ra mệnh lệnh thứ nhất.
Tiểu Bàn Cưu vỗ vỗ đôi cánh ngắn ngủn của nó rồi bay lên.
Tốc độ công kích của Hỏa Nha Cẩu cũng không nhanh lắm do chưa được huấn luyện, Tiểu Bàn Cưu cũng bay lên va chạm với Hỏa Nha Cẩu mới lao đến nửa đường.
“Cúc cu.”
Gào Thét là một kỹ năng bình thường, trong chiến đấu chỉ có thể tạm thời ảnh hưởng một chút với đối thủ, không thể gây ra tổn thương.
Âm thanh này Kiều Tang thấy hơi chói tai, nhưng lại khiến cho Hỏa Nha Cẩu khựng lại, tốc độ cũng giảm xuống.
“Không Kích.” Khương Lưu lập tức ra lệnh.
Không Kích là kỹ năng chuyện môn của thú sủng hệ Phi Hành, tương tự với Va Đập của thú sủng hệ Thổ, điểm khác nhau chính là, Húc Mạnh dựa vào sức mạnh của tứ chi và thể chất của thú sủng, còn Không Kích dựa vào khí lưu tạo ra lực trùng kích lớn hơn bình thường.
Tiểu Bàn Cưu cụp cánh lại, khí lưu bao quanh người nó rít gào bay đến người Hỏa Nha Cẩu.
Hỏa Nha Cẩu thấy sắp đụng vào Tiểu Bàn Cưu nên nó muốn né tránh.
“Đừng cử động!” Lúc này Kiều Tang ra lệnh.
Nếu như bị Không Kích đánh trúng chắc chắn sẽ bị thương nặng, nhưng khi nghe được mệnh lệnh của Kiều Tang, Hỏa Nha Cẩu đã gắng gượng khống chế thân thể của mình lựa chọn nghe theo lời cô.
Thật là quá đáng!
Tóc gai nhím mở to mắt nhìn tình huống trước mặt.
Dù là mệnh lệnh của Kiều Tang hay phản ứng của Hỏa Nha Cẩu, đều khiến cho cậu ta cảm thấy rất quá đáng.
Coi như ra lệnh cho nó, chưa chắc Hỏa Nha Cẩu đã làm theo.
Nếu là thú sủng khế ước thứ hai, thứ ba thì còn có khả năng, nhưng đây rõ ràng là thú sủng đầu tiên của một Ngự Thú Sư mới thức tỉnh.
1000 Ngự Thú Sư mới thức tỉnh có khi không ai dám khế ước với thú sủng hệ Hỏa, trường cậu ta hơn 3000 người, chỉ có 2 người dám chọn thú sủng hệ Hỏa để ký khế ước đầu tiên.
Tính cách của thú sủng hệ Hỏa rất nóng nảy và khó dạy dỗ.
Làm sao có thể khiến một thú sủng hệ Hỏa ngoan ngoãn nghe lời đứng yên đó chờ bị đánh được!
Nếu không phải còn đang thi đấu, tóc gai nhím rất muốn chạy đến hỏi chuyện cô gái hung hãn này.
“Nhảy ngay lập tức!”
Kiều Tang bình tĩnh quan sát thế trận, ngay lúc Tiểu Bàn Cưu sắp va chạm với Hỏa Nha Cẩu liền hạ lệnh.
Hỏa Nha Cẩu không hề do dự, ngay khi Kiều Tang ra lệnh thì nó đã nhảy lên.
Khương Lưu sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tại sao Hỏa Nha Cẩu này lại…
Tại sao nó lại nhảy lên lưng của Tiểu Bàn Cưu? “Sử dụng Răng Lửa tấn công cánh của nó!” Nhân lúc đối thủ không kịp phản ứng, Kiều Tang ra mệnh lệnh tiếp theo.
Hỏa Nha Cẩu lộ ra hàm răng sắc bén bao trùm trong lửa. Nó lao tới, không chút thương tiếc cắn vào cánh của Tiểu Bàn Cưu.
“Cúc cu!”
Tiểu Bàn Cưu rên rỉ trong đau đớn, sau đó cơ thể nặng nề rơi xuống đất.
“A Bàn!” Khương Lưu hoảng sợ chạy đến.
Hỏa Nha Cẩu nhảy khỏi lưng Tiểu Bàn Cưu, nó hưng phấn quay sang nhìn Kiều Tang.
“Cuối cùng, Hoa Lửa.” Kiều Tang bình tĩnh nói.
Hỏa Nha Cẩu nhanh chóng quay đầu lại.
Dưới sự tấn công của những tia lửa to bằng nắm tay trẻ con, Tiểu Bàn Cưu chỉ biết kêu ai oán rồi ngất lịm đi.
Bốn phía rơi vào tĩnh lặng.
Sau 5 giây.
“Cô gái hung… À, bạn học, cậu tên gì thế?" Tóc gai nhím lúng túng hỏi.
“Tôi tên Kiều Tang.” Kiều Tang trả lời.
“Kiều Tang thắng.” Tóc gai nhím công bố kết quả.
Khương Lưu lặng lẽ thu hồi Tiểu Bàn Cưu vào Ngự Thú Điển.
“Sao cậu phán đoán chính xác thời gian rồi ra lệnh cho Hỏa Nha Cẩu nhảy lên lưng Tiểu Bàn Cưu vậy?” Khương Lưu khó hiểu hỏi Kiều Tang.
Cô gái này nhìn nhỏ tuổi hơn cậu ta, nhưng khả năng phán đoán và chiến đấu lại mạnh như vậy.
Với tốc độ của kỹ năng Không Kích, không dễ dàng tính toán chính xác như vậy được.
Nếu để Tiểu Bàn Cưu đến trước mặt Hỏa Nha Cẩu rồi mới nhảy chắc chắn là sẽ không kịp, điều này còn cần phụ thuộc vào tốc độ tấn công của Tiểu Bàn Cưu.
Còn Hỏa Nha Cẩu, chỉ cần do dự nửa giây, nhất định sẽ không lên được lưng của Tiểu Bàn Cưu.
Tất cả điều dựa trên sự tin tưởng của nó với chủ nhân và chỉ huy của Ngự Thú Sư.
Kiều Tang nghiêm túc nói: “Là trực giác.”
Khương Lưu: “. . .”
Danh sách chương