“Gâu.”
Hỏa Nha Cẩu sủa một tiếng bực mình rồi lại quay về chỗ ngồi, nó uống một ngụm sữa bò để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Sau khi nó uống xong, Kiều Tang nhìn nó bằng ánh mắt thương cảm, đưa cho nó một bình sữa khác, tiện thể an ủi: “Đừng buồn, chúng ta sẽ có cơ hội đấu với Trường Nhĩ Miêu một lần nữa, đến lúc đấy em sẽ có thể trả thù thay cho Tiểu Bàn Cưu.”
Dù Trường Nhĩ Miêu rất đáng yêu nhưng Kiều Tang vẫn không để ý.
Có lẽ vì nghĩ đến 50 điểm của mình, trái tim cô cứng như thép.
“Gâu.”
Hỏa Nha Cẩu nghe thế thì ngồi thẳng dậy, gật đầu mạnh.
Nó sẽ làm được!
Trận thứ ba diễn ra rất nhanh, nhưng kết quả lại khác với dự đoán của Kiều Tang.
Tung Đài Phong là thú sủng thuộc: hệ Độc và hệ Phi Hành. Miệng và đuôi của nó đều có kim châm có độc.
Điểm khác biệt là kim châm ở miệng phải ở gần mới đâm được, còn kim châm ở đuôi thì có thể bắn xa.
Theo lý thuyết, Tung Đài Phong rất nhanh, chỉ cần Đoản Vĩ kéo đuôi ra xa thì kiểu gì nó cũng sẽ có thể bắn vào Đoản Vĩ Xà.
Nhưng nó lại cứ dùng kim châm ở miệng đâm.
Đuôi Đoản Vĩ Xà có nọc độc nhưng không bằng kim châm ở miệng của Tung Đài Phong. Vì thế nên khi kim châm chưa kịp đâm đến, Tung Đài Phong lại bị tê liệt trước.
Thật ra không phải Tung Đài Phong quá ngôc mà nó chỉ vâng lời Ngự Thú Sư của mình mà thôi.
“Độc Châm.” Ngự Thú Sư của Tung Đài Phong ra lệnh.
Kiều Tang bật cười.
Kim châm ở miệng là Độc Châm, kim châm ở đuôi cũng là Độc Châm, sao không ra lệnh rõ ràng hơn. Quả là một Ngự Thú Sư mới.
Sau khi trận sáu đấu ba kết thúc, một cuộc đấu nữa diễn ra để loại ra một người rồi tiếp đến trận 1VS1.
Có lẽ vì trận trước thua quá nhanh, Kiều Tang thấy Lô Lương Dạ có vẻ yếu ớt.
Rõ ràng cậu ta có thể dùng Thủy Thương để kết thúc trận chiến khi đối phương kiệt sức, nhưng cậu ta lại che mắt bằng Thủy Bào rồi dùng Thủy Quyển.
Kiều Tang không hiểu, người ta đã ngã xuống đất rồi còn che cái gì, và Thủy Quyển Liên không có chân chỉ có đuôi, lấy gì tạo ra lực để bùng nổ trên mặt đất? Cái đập cuối cùng chỉ là chạm nhẹ mà không phải va mạnh...
Ngoài Lô Lương Dạ thì còn có một chàng trai tên Hồ Thừa vào top 5.
Bây giờ đánh 3 trận tuyển ra người hạng nhất.
...
“Kiều Tang, Trịnh Di Ninh, Lý Dương, ba em sẽ thi đấu lần lượt, ai thắng hai trận thì là người đứng nhất trong kỳ thi này.” Tôn Bác Diệc nói.
Tần Văn lại mang ra cái hộp gỗ quen thuộc: “Trong hộp chỉ có hai tờ giấy có số, ai rút phải tờ giấy trống thì không thi vòng này.”
Kiều Tang may mắn không rút phải tờ trống, cô lật ra và thấy số 1.
Rút được ba cái số 1 ra liên tiếp nhau, chắc ông trời muốn cô là người đứng hạng nhất quá!
Kiều Tang quyết tâm chiến đấu, còn Trịnh Di Ninh rút được số khác thì thở phào.
Điểm số bình thường của cô ấy chỉ khoảng 560, nếu không có kỳ thi này để nâng cao điểm văn hóa thì cô không vào được trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy, bây giờ đã có kỳ thi này, không cần hạng nhất cũng được, cô ấy đã được tuyển vào cấp 3 rồi.
"Kiều lão đại, lát nữa cậu nhẹ tay với tớ nhé." Trịnh Di Ninh cười.
Dù sao thì cô cũng không đánh lại, thà là nhường người ta thì việc thất bại sẽ đỡ nhục nhã hơn.
Kiều Tang nhìn Hỏa Nha Cẩu đang khởi động bốn chân làm nóng người, cô trả lời: “... Tớ sẽ cố gắng.”
Lô Lương Dạ nghe được cuộc trò chuyện thì không vui, cậu ta đi đến trước mặt Kiều Tang, mặt nhăn nhó như bị táo bón: “Tôi... Tôi tin cậu có thể thắng, nhưng không được khinh địch, cậu phải dùng hết sức từ đầu để tránh có chuyện bất ngờ.”
Cậu ta thua Kiều Tang quá thảm, chỉ chịu được hai hiệp, nếu Kiều Tang đánh nhẹ nhàng với Trịnh Di Ninh, cậu ta sẽ mất mặt đến nhường nào? Kiều Tang nhìn cậu ta đang có vẻ khó chịu và kiêu căng thì cười nói: “Cảm ơn vì đã nhắc nhở, tôi biết rồi.”
Trịnh Di Ninh: “...?”
Hai người đứng vào chỗ của mình.
Trường Nhĩ Miêu liếm móng vuốt một cách nhẹ nhàng.
Hỏa Nha Cẩu thì nhìn chằm chằm vào Trương Nhĩ Miêu, cào đất liên tục như muốn lao vào chiến đấu với trương Nhĩ Miêu bất cứ lúc nào.
Cái tư thế này khá quen…
Kiều Tang nhớ ra.
Đây là thứ Hỏa Nha Cẩu học được từ con Lôi Tê Giác trong TV, khi lần đầu nó xem TV mà bị dọa đó!
Cô chưa kịp nghĩ kỹ, Tôn Bác Diệc đã ra lệnh bắt đầu trận dấu.
Kiều Tang nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ra lệnh: “Húc Mạnh.”
Hỏa Nha Cẩu đã vào thế sẵn sàng lao đi rồi, Kiều Tang quyết định làm theo ý của nó.
Có lẽ sự quan sát khi đối thủ thi đấu đã có tác dụng.
Trịnh Di Trữ rất vui khi Kiều Tang ra lệnh như vậy, ban đầu thì Húc Mạnh hầu như không thành công, Kiều Tang đang để cho cô ấy thắng dễ dàng, sẽ thế nào nếu cô còn không ra lệnh để tấn công như trong trận đấu với Lý Dương?
“Né Tránh.” Trịnh Di Ninh chỉ huy.
Né Tránh là kỹ thuật cao, không cần biết đối phương dùng kỹ năng gì, chỉ cần không phải kỹ năng khóa chặt hoặc phạm vi rộng, ra lệnh "Né Tránh" là đúng, đây là thứ Trịnh Di Ninh học được trên TV.
Trường Nhĩ Miêu duyên dáng chạy sang bên cạnh hai bước rồi bị đập mạnh ngã xuống đất.
Nó không tránh được...
“Sao Hỏa Nha Cẩu chạy nhanh thế, có vẻ nhanh hơn trước rồi kìa?” Trịnh Quốc Bình ngạc nhiên nói.
“Có thể hai trận trước nó chưa dùng hết sức.” Tần Văn trả lời.
Ở bên cạnh, Lưu Diệu chỉ nhìn mà không nói gì.
“Trường Nhĩ Đóa!” Trịnh Di Ninh gọi tên thú sủng của mình.
Trường Nhĩ Miêu là thú sủng bình thường, ở sơ cấp, nó chỉ có thể dùng ngoại hình và sự linh hoạt để chiến đấu.
Xung quanh toàn là đất trống, sao Trường Nhĩ Miêu lại bị húc một cách đơn giản như vậy?
Trông Trường Nhĩ Miêu rất khổ sở nhưng nó vẫn giữ được sự duyên dáng để đứng dậy, một giây sau.
“Rầm!”
Người nó đứng chưa vững thì lại bị húc bay ra ngoài.
“Trường Nhĩ Đóa!”
Kiều Tang nhìn cảnh trước mắt thì không đành lòng.
Chỉ thấy Hỏa Nha Cẩu cứ đợi Trường Nhĩ Miêu đứng dậy là nó lao tới, húc cho một cái, lặp đi lặp lại bốn lần, như kiểu kiếp trước nó là võ sĩ đấu bò, còn Trường Nhĩ Miêu thì như cái khăn đỏ...
“Em nhận thua!” Trường Nhĩ Miêu ngã xuống đất lần thứ năm thì Trịnh Di Ninh giơ tay kêu.
“Tôi tuyên bố người thắng là Kiều Tang.” Tôn Bác Diệc cũng nói.
Tiểu Bàn Cưu và Ngự Thú Sư của nó chưa đi, Hỏa Nha Cẩu nghe được kết quả thì vui mừng chạy đến trước mặt Tiểu Bàn Cưu và muốn chúc mừng nó, Tiểu Bàn Cưu giật mình bay lên vai Ngự Thú Sư của nó.
Hỏa Nha Cẩu này rất đáng sợ!
Hỏa Nha Cẩu buồn bã, tình bạn mới chớm nở đã tan vỡ.
Nó đi đến trước mặt Kiều Tang.
“Gâu~”
Kiều Tang ngồi xuống ôm nó.
Hỏa Nha Cẩu cúi đầu xuống và rúc vào người Kiều Tang.
Vẫn là Ngự Thú Sư nhà mình tốt nhất.
“Con Hỏa Nha Cẩu này có tiềm năng lắm, về nhà mỗi ngày em cho nó dùng 3 cây Sinh Lực Thảo, 2kg Thư Thiệt Phấn, 700g Hỏa Hóa Tiêu, 6 quả Hồng Mật rồi cho nó ngâm trong bồn tắm, làm như thế trong nửa tháng thì sẽ có hiệu quả tốt.” Một giọng nói vang lên bên tai.
Kiều Tang quay lại thì là một trong bốn giáo viên ở đây.
“Đây là phó hiệu trưởng của trường THPT Ngự Thú của chúng ta, ông ấy là huấn luyện viên cấp A, em nên nghe theo ông ấy không sai đâu.” Trịnh Quốc Bình giới thiệu.
Hỏa Nha Cẩu sủa một tiếng bực mình rồi lại quay về chỗ ngồi, nó uống một ngụm sữa bò để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Sau khi nó uống xong, Kiều Tang nhìn nó bằng ánh mắt thương cảm, đưa cho nó một bình sữa khác, tiện thể an ủi: “Đừng buồn, chúng ta sẽ có cơ hội đấu với Trường Nhĩ Miêu một lần nữa, đến lúc đấy em sẽ có thể trả thù thay cho Tiểu Bàn Cưu.”
Dù Trường Nhĩ Miêu rất đáng yêu nhưng Kiều Tang vẫn không để ý.
Có lẽ vì nghĩ đến 50 điểm của mình, trái tim cô cứng như thép.
“Gâu.”
Hỏa Nha Cẩu nghe thế thì ngồi thẳng dậy, gật đầu mạnh.
Nó sẽ làm được!
Trận thứ ba diễn ra rất nhanh, nhưng kết quả lại khác với dự đoán của Kiều Tang.
Tung Đài Phong là thú sủng thuộc: hệ Độc và hệ Phi Hành. Miệng và đuôi của nó đều có kim châm có độc.
Điểm khác biệt là kim châm ở miệng phải ở gần mới đâm được, còn kim châm ở đuôi thì có thể bắn xa.
Theo lý thuyết, Tung Đài Phong rất nhanh, chỉ cần Đoản Vĩ kéo đuôi ra xa thì kiểu gì nó cũng sẽ có thể bắn vào Đoản Vĩ Xà.
Nhưng nó lại cứ dùng kim châm ở miệng đâm.
Đuôi Đoản Vĩ Xà có nọc độc nhưng không bằng kim châm ở miệng của Tung Đài Phong. Vì thế nên khi kim châm chưa kịp đâm đến, Tung Đài Phong lại bị tê liệt trước.
Thật ra không phải Tung Đài Phong quá ngôc mà nó chỉ vâng lời Ngự Thú Sư của mình mà thôi.
“Độc Châm.” Ngự Thú Sư của Tung Đài Phong ra lệnh.
Kiều Tang bật cười.
Kim châm ở miệng là Độc Châm, kim châm ở đuôi cũng là Độc Châm, sao không ra lệnh rõ ràng hơn. Quả là một Ngự Thú Sư mới.
Sau khi trận sáu đấu ba kết thúc, một cuộc đấu nữa diễn ra để loại ra một người rồi tiếp đến trận 1VS1.
Có lẽ vì trận trước thua quá nhanh, Kiều Tang thấy Lô Lương Dạ có vẻ yếu ớt.
Rõ ràng cậu ta có thể dùng Thủy Thương để kết thúc trận chiến khi đối phương kiệt sức, nhưng cậu ta lại che mắt bằng Thủy Bào rồi dùng Thủy Quyển.
Kiều Tang không hiểu, người ta đã ngã xuống đất rồi còn che cái gì, và Thủy Quyển Liên không có chân chỉ có đuôi, lấy gì tạo ra lực để bùng nổ trên mặt đất? Cái đập cuối cùng chỉ là chạm nhẹ mà không phải va mạnh...
Ngoài Lô Lương Dạ thì còn có một chàng trai tên Hồ Thừa vào top 5.
Bây giờ đánh 3 trận tuyển ra người hạng nhất.
...
“Kiều Tang, Trịnh Di Ninh, Lý Dương, ba em sẽ thi đấu lần lượt, ai thắng hai trận thì là người đứng nhất trong kỳ thi này.” Tôn Bác Diệc nói.
Tần Văn lại mang ra cái hộp gỗ quen thuộc: “Trong hộp chỉ có hai tờ giấy có số, ai rút phải tờ giấy trống thì không thi vòng này.”
Kiều Tang may mắn không rút phải tờ trống, cô lật ra và thấy số 1.
Rút được ba cái số 1 ra liên tiếp nhau, chắc ông trời muốn cô là người đứng hạng nhất quá!
Kiều Tang quyết tâm chiến đấu, còn Trịnh Di Ninh rút được số khác thì thở phào.
Điểm số bình thường của cô ấy chỉ khoảng 560, nếu không có kỳ thi này để nâng cao điểm văn hóa thì cô không vào được trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy, bây giờ đã có kỳ thi này, không cần hạng nhất cũng được, cô ấy đã được tuyển vào cấp 3 rồi.
"Kiều lão đại, lát nữa cậu nhẹ tay với tớ nhé." Trịnh Di Ninh cười.
Dù sao thì cô cũng không đánh lại, thà là nhường người ta thì việc thất bại sẽ đỡ nhục nhã hơn.
Kiều Tang nhìn Hỏa Nha Cẩu đang khởi động bốn chân làm nóng người, cô trả lời: “... Tớ sẽ cố gắng.”
Lô Lương Dạ nghe được cuộc trò chuyện thì không vui, cậu ta đi đến trước mặt Kiều Tang, mặt nhăn nhó như bị táo bón: “Tôi... Tôi tin cậu có thể thắng, nhưng không được khinh địch, cậu phải dùng hết sức từ đầu để tránh có chuyện bất ngờ.”
Cậu ta thua Kiều Tang quá thảm, chỉ chịu được hai hiệp, nếu Kiều Tang đánh nhẹ nhàng với Trịnh Di Ninh, cậu ta sẽ mất mặt đến nhường nào? Kiều Tang nhìn cậu ta đang có vẻ khó chịu và kiêu căng thì cười nói: “Cảm ơn vì đã nhắc nhở, tôi biết rồi.”
Trịnh Di Ninh: “...?”
Hai người đứng vào chỗ của mình.
Trường Nhĩ Miêu liếm móng vuốt một cách nhẹ nhàng.
Hỏa Nha Cẩu thì nhìn chằm chằm vào Trương Nhĩ Miêu, cào đất liên tục như muốn lao vào chiến đấu với trương Nhĩ Miêu bất cứ lúc nào.
Cái tư thế này khá quen…
Kiều Tang nhớ ra.
Đây là thứ Hỏa Nha Cẩu học được từ con Lôi Tê Giác trong TV, khi lần đầu nó xem TV mà bị dọa đó!
Cô chưa kịp nghĩ kỹ, Tôn Bác Diệc đã ra lệnh bắt đầu trận dấu.
Kiều Tang nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ra lệnh: “Húc Mạnh.”
Hỏa Nha Cẩu đã vào thế sẵn sàng lao đi rồi, Kiều Tang quyết định làm theo ý của nó.
Có lẽ sự quan sát khi đối thủ thi đấu đã có tác dụng.
Trịnh Di Trữ rất vui khi Kiều Tang ra lệnh như vậy, ban đầu thì Húc Mạnh hầu như không thành công, Kiều Tang đang để cho cô ấy thắng dễ dàng, sẽ thế nào nếu cô còn không ra lệnh để tấn công như trong trận đấu với Lý Dương?
“Né Tránh.” Trịnh Di Ninh chỉ huy.
Né Tránh là kỹ thuật cao, không cần biết đối phương dùng kỹ năng gì, chỉ cần không phải kỹ năng khóa chặt hoặc phạm vi rộng, ra lệnh "Né Tránh" là đúng, đây là thứ Trịnh Di Ninh học được trên TV.
Trường Nhĩ Miêu duyên dáng chạy sang bên cạnh hai bước rồi bị đập mạnh ngã xuống đất.
Nó không tránh được...
“Sao Hỏa Nha Cẩu chạy nhanh thế, có vẻ nhanh hơn trước rồi kìa?” Trịnh Quốc Bình ngạc nhiên nói.
“Có thể hai trận trước nó chưa dùng hết sức.” Tần Văn trả lời.
Ở bên cạnh, Lưu Diệu chỉ nhìn mà không nói gì.
“Trường Nhĩ Đóa!” Trịnh Di Ninh gọi tên thú sủng của mình.
Trường Nhĩ Miêu là thú sủng bình thường, ở sơ cấp, nó chỉ có thể dùng ngoại hình và sự linh hoạt để chiến đấu.
Xung quanh toàn là đất trống, sao Trường Nhĩ Miêu lại bị húc một cách đơn giản như vậy?
Trông Trường Nhĩ Miêu rất khổ sở nhưng nó vẫn giữ được sự duyên dáng để đứng dậy, một giây sau.
“Rầm!”
Người nó đứng chưa vững thì lại bị húc bay ra ngoài.
“Trường Nhĩ Đóa!”
Kiều Tang nhìn cảnh trước mắt thì không đành lòng.
Chỉ thấy Hỏa Nha Cẩu cứ đợi Trường Nhĩ Miêu đứng dậy là nó lao tới, húc cho một cái, lặp đi lặp lại bốn lần, như kiểu kiếp trước nó là võ sĩ đấu bò, còn Trường Nhĩ Miêu thì như cái khăn đỏ...
“Em nhận thua!” Trường Nhĩ Miêu ngã xuống đất lần thứ năm thì Trịnh Di Ninh giơ tay kêu.
“Tôi tuyên bố người thắng là Kiều Tang.” Tôn Bác Diệc cũng nói.
Tiểu Bàn Cưu và Ngự Thú Sư của nó chưa đi, Hỏa Nha Cẩu nghe được kết quả thì vui mừng chạy đến trước mặt Tiểu Bàn Cưu và muốn chúc mừng nó, Tiểu Bàn Cưu giật mình bay lên vai Ngự Thú Sư của nó.
Hỏa Nha Cẩu này rất đáng sợ!
Hỏa Nha Cẩu buồn bã, tình bạn mới chớm nở đã tan vỡ.
Nó đi đến trước mặt Kiều Tang.
“Gâu~”
Kiều Tang ngồi xuống ôm nó.
Hỏa Nha Cẩu cúi đầu xuống và rúc vào người Kiều Tang.
Vẫn là Ngự Thú Sư nhà mình tốt nhất.
“Con Hỏa Nha Cẩu này có tiềm năng lắm, về nhà mỗi ngày em cho nó dùng 3 cây Sinh Lực Thảo, 2kg Thư Thiệt Phấn, 700g Hỏa Hóa Tiêu, 6 quả Hồng Mật rồi cho nó ngâm trong bồn tắm, làm như thế trong nửa tháng thì sẽ có hiệu quả tốt.” Một giọng nói vang lên bên tai.
Kiều Tang quay lại thì là một trong bốn giáo viên ở đây.
“Đây là phó hiệu trưởng của trường THPT Ngự Thú của chúng ta, ông ấy là huấn luyện viên cấp A, em nên nghe theo ông ấy không sai đâu.” Trịnh Quốc Bình giới thiệu.
Danh sách chương