Dưới ánh chiều tà hoàng hôn, sắc cam nhạt xuyên thấu qua pha lê, rọi xuống trên sàn nhà, cũng chiếu lên trên người của thiếu nữ và Hỏa Nha Cẩu.
Hết thảy đều thật yên tĩnh và tốt đẹp…
“Em coi lại em đi, không cẩn thận gì cả, giờ thì hay rồi, cả hai chúng ta đều bị phạt đứng ở đây.” Kiều Tang đứng dựa vào tường, giơ hai tay với tư thế đầu hàng.
Hỏa Nha Cẩu cũng đứng sát bên tường với tư thế y hệt.
“Gâu, gâu gâu.”
Ngự Thú Sư nhà mình dễ thay đổi quá, rõ ràng vừa nãy còn nói chỉ cần nó không sao là được.
“Cả hai đều im lặng hết đi!” Mẹ cô quát xong thì quay đầu đau lòng mà dọn dẹp những mảnh gốm sứ men xanh bị vỡ dưới sàn.
“Mẹ, để con phụ cho.” Kiều Tang thử thể hiện một mặt ngoan ngoãn của bản thân.
Mẹ cô đáp lại một cách phũ phàng: “Đứng im không được nhúc nhích.”
Kiều Tang thở dài, tình huống này thì sao mà nói chuyện cô đã không đến trường một thời gian rồi…
Xem ra hôm nay không hợp để nói ra chân tướng…
Chủ nhiệm lớp chắc không gọi lúc này đâu nhỉ…
Mẹ cô cẩn thận từng li từng tí mà thu dọn mảnh vỡ, thấy chỗ ký tên cũng vỡ ra thành ba mảnh, mắt ửng đỏ lên .
Kiều Tang không nỡ nhìn bà như thế: “Mẹ, không phải chỉ là một cái chữ ký thôi à? Sau này khi nào con gặp được Vương Điển Áo thì sẽ giúp mẹ xin lại một chữ ký khác.”
Cô nhớ ngự thú sư mà mẹ hâm mộ tên là Vương Điển Áo, lúc trước cô xem TV với Hỏa Nha Cẩu còn nhìn thấy chuyện tình cảm của anh ta với một nữ Ngự Thú Sư tên La Đường.
Nhưng mà mẹ cô không bị ảnh hưởng gì cả, ăn uống bình thường, lúc xem TV thấy Vương Điển Áo lên sân thả ra thú sủng át chủ bài Giáp Đạp Tiêm Hùng của mình thì vẫn kích động như thường lệ.
Kiều Tang phỏng đoán có lẽ mẹ cô là fan sự nghiệp của anh ta.
Mẹ cô dùng đôi mắt hơi ửng đỏ trừng qua, hét to: “Vương Điển Áo cái gì! Đây là chữ ký của Tiêm Tiêm Hùng! Đã không còn xuất bản nữa! Cũng không có cái nào nữa! Nó đã tiến hóa thành Giáp Đạp Tiêm Hùng rồi!”
Kiều Tang: “...”
Cô vẫn nên câm miệng yên lặng đứng đó thì hơn.
…
Kiều Tang cảm thấy mẹ là một người phụ nữ kiên cường, dù bản thân chịu đau khổ mất đi chữ ký số lượng có hạn của Tiêm Tiêm Hùng nhưng tới giờ cơm thì vẫn gọi cô và Hỏa Nha Cẩu.
Dù cho là sắc mặt không được tốt lắm…
Vào ban đêm, Kiều Tang làm bài tập, Hỏa Nha Cẩu thì đi huấn luyện cùng Bàn Gia Cưu ở dưới sân.
Đây là yêu cầu của chính Hỏa Nha Cẩu.
Trải qua huấn luyện trong mấy ngày trước, Hỏa Nha Cẩu đã cảm nhận rõ được tiến bộ của bản thân nên nó không muốn dừng lại.
Kiều Tang đương nhiên rất vui lòng khi thấy Hỏa Nha Cẩu tiến tới như thế, nhưng mà buổi tối thì không hợp đọc sách dưới lầu nên cô để cho Bàn Gia Cưu đi cùng Hỏa Nha Cẩu.
Có Bàn Gia Cưu trưởng thành đi theo Hỏa Nha Cẩu, cô rất yên tâm.
Trước khi đi, cô còn cho Hỏa Nha Cẩu đeo vòng tạ 15kg, vòng tạ 10kg đã không còn tác dụng với nó nữa, không thể mang lại hiệu quả huấn luyện.
Cuộc sống như thế cứ trôi qua mỗi ngày, nháy mắt đã tới ngày 15 tháng 6.
Mấy ngày trước khi kì thi tuyển sinh THPT diễn ra, ngày cuối cùng học tại trường THCS Văn Thành.
Lớp 9-37.
Học sinh trong lớp đều nhân khoảng thời gian cuối cùng này để tâm sự tình cảm với nhau.
Dẫu sao thì lần gặp mặt tiếp theo sau ngày hôm nay chính là ngày công bố thành tích, đến khi rời khỏi trường THCS Văn Thành, ngoại trừ những người thi vào cùng một trường THPT ra, ngay cả những học sinh chơi rất thân với nhau ở hiện tại cũng không thể thường xuyên gặp mặt.
“Kiều Tang, cậu có nghĩ kỹ bản thân muốn học trường nào chưa?” Phương Tư Tư hỏi.
“Trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy.” Kiều Tang ăn ngay nói thật.
“Ha ha ha, cậu hài hước quá.” Phương Tư Tư đập bàn cười nói.
Kiều Tang: “...”
“Hay là chúng ta cùng thi vào trường THPT Ngự Thú Hạo Mộc đi, tới lúc đó cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Bạn học ngồi dãy phía trên Phương Tư Tư quay đầu nói.
Trường THPT Ngự Thú Hạo Mộc là một trường tư lập, không coi trọng thành tích thi tuyển sinh cấp 3, chỉ cần đưa tiền đúng chỗ là có thể vào học.
“Học phí của một học kỳ là bao nhiêu?” Phương Tư Tư cảm thấy hứng thú.
Nếu mọi người có thể vào học chung một trường THPT thì đương nhiên cô ấy cũng muốn vào chung, chằng qua cô chỉ biết học phí của THPT Ngự thú Hạo Mộc rất đắt nhưng không biết cụ thể là bao nhiêu.
“500.000.” Bạn học đằng trước vươn một bàn tay.
Phương Tư Tư nhìn tay của cô ấy, dứt khoát quay đầu: “Kiều Tang, chúng ta vừa nói tới chỗ nào rồi?”
“Nói tớ hài hước.” Kiều Tang đáp.
Bạn học đằng trước: “...”
Phương Tư Tư vừa định tiếp tục cuộc trò chuyện thì một bạn học nam ở một góc khác trong lớp đột nhiên quay sang thốt lên một cách kinh ngạc: “Cái gì? Bố của cậu thế mà lại gửi cho cậu một con Lạp u Tư!”
Lời này khiến cho cả lớp vô cùng ngưỡng mộ, bao gồm cả Kiều Tang.
Lạp u Tư, thú sủng hệ Siêu Năng Lực, nếu chỉ có vậy thôi thì mọi người sẽ không hâm mộ đến thế.
Lạp u Tư không phải là thú sủng của Trung Quốc.
Mỗi khu vực đều có thú sủng của riêng bản địa, các thú sủng như Hỏa Nha Cẩu, Tiểu Bàn Cưu, Mạc Vĩ Hồ chính là thú sủng của riêng khu vực mà Kiều Tang đang sống - Khu vực Dự Hoa.
Không phải không có các loại thú sủng khác ở khu vực Dự Hoa, nhưng số lượng chủng loại không nhiều, mỗi lần Ngự Thú Điển lại thức tỉnh, một vài Ngự Thú Sư sẽ đi khế ước thú sủng ở khu vực khác, nhưng đa số vẫn khế ước ở trong lãnh thổ Trung Quốc.
Còn kiểu thú sủng hệ Siêu Năng Lực được trực tiếp vận chuyển bằng đường hàng không từ quốc gia khác như thế này, Kiều Tang đoán chừng cả thành phố Hàng Châu chỉ có một con thôi.
“Bố tớ cứ nhất quyết gửi sang cho tớ, tớ đã nói là không cần rồi mà ông ấy vẫn gửi, tớ cũng hết cách.” Người nói chuyện là Tần Thủ.
Đúng là đồ cầm thú, lời này mà cũng có thể nói ra.
Kiều Tang nắm chặt tay, nhưng cô phải công nhận là có tiền quả thật rất tốt, có tiền thì có thể khế ước được các loại thú sủng hi hữu mạnh mẽ, cũng như có được vô số tài nguyên để sử dụng.
Mà không có tiền thì phải khế ước thú sủng phù hợp với bản thân trong phạm vi nhỏ, tài nguyên để bồi dưỡng về sau cũng không đủ để dùng.
Vậy nên trong xã hội hiện tại, các Ngự Thú Sư mạnh mẽ cơ bản đều có chỗ dựa vững chắc, còn Ngự Thú Sư bình dân thì lại rất khó vùng dậy.
May là cô có Bàn Tay Vàng.
“Vẫn chưa bắt đầu tiến hành thức tỉnh mà đúng chứ? Nếu tới lúc đó thức tỉnh không được thì chắc mất mặt muốn chết.” Quách Lâm Tắc ngồi ở dãy sau ghen tị mà nói.
“Cậu cảm thấy có khả năng đó không?” Phương Tư Tư quay đầu hỏi ngược lại.
Không có.
Nếu như ngay cả người đứng thứ hai toàn trường cũng không thể thức tỉnh thì kẻ xếp thứ hai từ dưới lên trong lớp như cậu ta cũng đừng mơ tới thức tỉnh.
Quách Lâm Tắc lựa chọn từ chối trả lời.
Kiều Tang thấy chủ nhiệm lớp trông có vẻ hơi luyến tiếc.
Chủ nhiệm lớp quá nghĩa khí, đã nhiều ngày rồi mà ông ta không hề gọi điện cho mẹ cô nói chuyện cô nghỉ học, biết đi đâu tìm một chủ nhiệm lớp tốt như thế? Chủ nhiệm lớp dõng dạc mà phát biểu cảm nghĩ về cuộc chia ly: “Các bạn học sinh, ngày 17 tháng 6, là ngày thi tuyển sinh cấp 3 của chúng ta, mà ngày 20 tháng 6 chính là ngày thức tỉnh não bộ.”
“Các em sẽ trải qua bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời, chuẩn bị kết thúc 3 năm tại trường cấp 2, bước tới học ở ngôi trường có cấp bậc cao hơn.”
“Các em mất 3 năm để vất vả nuôi chí, mất 3 năm để chăm chỉ đọc sách, mất 3 năm để mài giũa được thành tựu như ngày hôm nay, thầy nghĩ giây phút này trong lòng của mỗi một học sinh…”
“Đều đang đè nén một luồng nhiệt huyết.” Kiều Tang nhẹ giọng nói tiếp.
“Đều đang đè nén một luồng nhiệt huyết.”
Phương Tư Tư kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết chủ nhiệm lớp muốn nói gì?”
Kiều Tang ngừng lại giây lát, trả lời: “Tớ đoán.”
Những thứ mà chủ nhiệm lớp nói đều là chiêu trò thường dùng của các giáo viên khi ly biệt, có thể tra ra trên mạng, Kiều Tang quyết định chừa lại chút thể diện cho chủ nhiệm lớp.
“Thầy tin rằng mọi người sẽ dùng thành tích rực rỡ của bản thân để vẽ ra một dấu chấm hết thật hoàn mỹ cho cuộc sống trung học cơ sở của mình vào mấy ngày sau.”
“Cuối cùng, chúc mọi người đạp gió rẽ sóng! Chạy tới mái trường THPT lý tưởng! Thực hiện ước mơ tháng 6!”
Cả lớp vang lên một tràng vỗ tay như sấm, Kiều Tang cũng vỗ tay một cách cuồng nhiệt.
Giờ khắc này, Kiều Tang không thèm quan tâm đó có phải là chiêu trò hay không nữa.
Bầu không khí là thật, trái tim cũng rung động theo.
Hết thảy đều thật yên tĩnh và tốt đẹp…
“Em coi lại em đi, không cẩn thận gì cả, giờ thì hay rồi, cả hai chúng ta đều bị phạt đứng ở đây.” Kiều Tang đứng dựa vào tường, giơ hai tay với tư thế đầu hàng.
Hỏa Nha Cẩu cũng đứng sát bên tường với tư thế y hệt.
“Gâu, gâu gâu.”
Ngự Thú Sư nhà mình dễ thay đổi quá, rõ ràng vừa nãy còn nói chỉ cần nó không sao là được.
“Cả hai đều im lặng hết đi!” Mẹ cô quát xong thì quay đầu đau lòng mà dọn dẹp những mảnh gốm sứ men xanh bị vỡ dưới sàn.
“Mẹ, để con phụ cho.” Kiều Tang thử thể hiện một mặt ngoan ngoãn của bản thân.
Mẹ cô đáp lại một cách phũ phàng: “Đứng im không được nhúc nhích.”
Kiều Tang thở dài, tình huống này thì sao mà nói chuyện cô đã không đến trường một thời gian rồi…
Xem ra hôm nay không hợp để nói ra chân tướng…
Chủ nhiệm lớp chắc không gọi lúc này đâu nhỉ…
Mẹ cô cẩn thận từng li từng tí mà thu dọn mảnh vỡ, thấy chỗ ký tên cũng vỡ ra thành ba mảnh, mắt ửng đỏ lên .
Kiều Tang không nỡ nhìn bà như thế: “Mẹ, không phải chỉ là một cái chữ ký thôi à? Sau này khi nào con gặp được Vương Điển Áo thì sẽ giúp mẹ xin lại một chữ ký khác.”
Cô nhớ ngự thú sư mà mẹ hâm mộ tên là Vương Điển Áo, lúc trước cô xem TV với Hỏa Nha Cẩu còn nhìn thấy chuyện tình cảm của anh ta với một nữ Ngự Thú Sư tên La Đường.
Nhưng mà mẹ cô không bị ảnh hưởng gì cả, ăn uống bình thường, lúc xem TV thấy Vương Điển Áo lên sân thả ra thú sủng át chủ bài Giáp Đạp Tiêm Hùng của mình thì vẫn kích động như thường lệ.
Kiều Tang phỏng đoán có lẽ mẹ cô là fan sự nghiệp của anh ta.
Mẹ cô dùng đôi mắt hơi ửng đỏ trừng qua, hét to: “Vương Điển Áo cái gì! Đây là chữ ký của Tiêm Tiêm Hùng! Đã không còn xuất bản nữa! Cũng không có cái nào nữa! Nó đã tiến hóa thành Giáp Đạp Tiêm Hùng rồi!”
Kiều Tang: “...”
Cô vẫn nên câm miệng yên lặng đứng đó thì hơn.
…
Kiều Tang cảm thấy mẹ là một người phụ nữ kiên cường, dù bản thân chịu đau khổ mất đi chữ ký số lượng có hạn của Tiêm Tiêm Hùng nhưng tới giờ cơm thì vẫn gọi cô và Hỏa Nha Cẩu.
Dù cho là sắc mặt không được tốt lắm…
Vào ban đêm, Kiều Tang làm bài tập, Hỏa Nha Cẩu thì đi huấn luyện cùng Bàn Gia Cưu ở dưới sân.
Đây là yêu cầu của chính Hỏa Nha Cẩu.
Trải qua huấn luyện trong mấy ngày trước, Hỏa Nha Cẩu đã cảm nhận rõ được tiến bộ của bản thân nên nó không muốn dừng lại.
Kiều Tang đương nhiên rất vui lòng khi thấy Hỏa Nha Cẩu tiến tới như thế, nhưng mà buổi tối thì không hợp đọc sách dưới lầu nên cô để cho Bàn Gia Cưu đi cùng Hỏa Nha Cẩu.
Có Bàn Gia Cưu trưởng thành đi theo Hỏa Nha Cẩu, cô rất yên tâm.
Trước khi đi, cô còn cho Hỏa Nha Cẩu đeo vòng tạ 15kg, vòng tạ 10kg đã không còn tác dụng với nó nữa, không thể mang lại hiệu quả huấn luyện.
Cuộc sống như thế cứ trôi qua mỗi ngày, nháy mắt đã tới ngày 15 tháng 6.
Mấy ngày trước khi kì thi tuyển sinh THPT diễn ra, ngày cuối cùng học tại trường THCS Văn Thành.
Lớp 9-37.
Học sinh trong lớp đều nhân khoảng thời gian cuối cùng này để tâm sự tình cảm với nhau.
Dẫu sao thì lần gặp mặt tiếp theo sau ngày hôm nay chính là ngày công bố thành tích, đến khi rời khỏi trường THCS Văn Thành, ngoại trừ những người thi vào cùng một trường THPT ra, ngay cả những học sinh chơi rất thân với nhau ở hiện tại cũng không thể thường xuyên gặp mặt.
“Kiều Tang, cậu có nghĩ kỹ bản thân muốn học trường nào chưa?” Phương Tư Tư hỏi.
“Trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy.” Kiều Tang ăn ngay nói thật.
“Ha ha ha, cậu hài hước quá.” Phương Tư Tư đập bàn cười nói.
Kiều Tang: “...”
“Hay là chúng ta cùng thi vào trường THPT Ngự Thú Hạo Mộc đi, tới lúc đó cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Bạn học ngồi dãy phía trên Phương Tư Tư quay đầu nói.
Trường THPT Ngự Thú Hạo Mộc là một trường tư lập, không coi trọng thành tích thi tuyển sinh cấp 3, chỉ cần đưa tiền đúng chỗ là có thể vào học.
“Học phí của một học kỳ là bao nhiêu?” Phương Tư Tư cảm thấy hứng thú.
Nếu mọi người có thể vào học chung một trường THPT thì đương nhiên cô ấy cũng muốn vào chung, chằng qua cô chỉ biết học phí của THPT Ngự thú Hạo Mộc rất đắt nhưng không biết cụ thể là bao nhiêu.
“500.000.” Bạn học đằng trước vươn một bàn tay.
Phương Tư Tư nhìn tay của cô ấy, dứt khoát quay đầu: “Kiều Tang, chúng ta vừa nói tới chỗ nào rồi?”
“Nói tớ hài hước.” Kiều Tang đáp.
Bạn học đằng trước: “...”
Phương Tư Tư vừa định tiếp tục cuộc trò chuyện thì một bạn học nam ở một góc khác trong lớp đột nhiên quay sang thốt lên một cách kinh ngạc: “Cái gì? Bố của cậu thế mà lại gửi cho cậu một con Lạp u Tư!”
Lời này khiến cho cả lớp vô cùng ngưỡng mộ, bao gồm cả Kiều Tang.
Lạp u Tư, thú sủng hệ Siêu Năng Lực, nếu chỉ có vậy thôi thì mọi người sẽ không hâm mộ đến thế.
Lạp u Tư không phải là thú sủng của Trung Quốc.
Mỗi khu vực đều có thú sủng của riêng bản địa, các thú sủng như Hỏa Nha Cẩu, Tiểu Bàn Cưu, Mạc Vĩ Hồ chính là thú sủng của riêng khu vực mà Kiều Tang đang sống - Khu vực Dự Hoa.
Không phải không có các loại thú sủng khác ở khu vực Dự Hoa, nhưng số lượng chủng loại không nhiều, mỗi lần Ngự Thú Điển lại thức tỉnh, một vài Ngự Thú Sư sẽ đi khế ước thú sủng ở khu vực khác, nhưng đa số vẫn khế ước ở trong lãnh thổ Trung Quốc.
Còn kiểu thú sủng hệ Siêu Năng Lực được trực tiếp vận chuyển bằng đường hàng không từ quốc gia khác như thế này, Kiều Tang đoán chừng cả thành phố Hàng Châu chỉ có một con thôi.
“Bố tớ cứ nhất quyết gửi sang cho tớ, tớ đã nói là không cần rồi mà ông ấy vẫn gửi, tớ cũng hết cách.” Người nói chuyện là Tần Thủ.
Đúng là đồ cầm thú, lời này mà cũng có thể nói ra.
Kiều Tang nắm chặt tay, nhưng cô phải công nhận là có tiền quả thật rất tốt, có tiền thì có thể khế ước được các loại thú sủng hi hữu mạnh mẽ, cũng như có được vô số tài nguyên để sử dụng.
Mà không có tiền thì phải khế ước thú sủng phù hợp với bản thân trong phạm vi nhỏ, tài nguyên để bồi dưỡng về sau cũng không đủ để dùng.
Vậy nên trong xã hội hiện tại, các Ngự Thú Sư mạnh mẽ cơ bản đều có chỗ dựa vững chắc, còn Ngự Thú Sư bình dân thì lại rất khó vùng dậy.
May là cô có Bàn Tay Vàng.
“Vẫn chưa bắt đầu tiến hành thức tỉnh mà đúng chứ? Nếu tới lúc đó thức tỉnh không được thì chắc mất mặt muốn chết.” Quách Lâm Tắc ngồi ở dãy sau ghen tị mà nói.
“Cậu cảm thấy có khả năng đó không?” Phương Tư Tư quay đầu hỏi ngược lại.
Không có.
Nếu như ngay cả người đứng thứ hai toàn trường cũng không thể thức tỉnh thì kẻ xếp thứ hai từ dưới lên trong lớp như cậu ta cũng đừng mơ tới thức tỉnh.
Quách Lâm Tắc lựa chọn từ chối trả lời.
Kiều Tang thấy chủ nhiệm lớp trông có vẻ hơi luyến tiếc.
Chủ nhiệm lớp quá nghĩa khí, đã nhiều ngày rồi mà ông ta không hề gọi điện cho mẹ cô nói chuyện cô nghỉ học, biết đi đâu tìm một chủ nhiệm lớp tốt như thế? Chủ nhiệm lớp dõng dạc mà phát biểu cảm nghĩ về cuộc chia ly: “Các bạn học sinh, ngày 17 tháng 6, là ngày thi tuyển sinh cấp 3 của chúng ta, mà ngày 20 tháng 6 chính là ngày thức tỉnh não bộ.”
“Các em sẽ trải qua bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời, chuẩn bị kết thúc 3 năm tại trường cấp 2, bước tới học ở ngôi trường có cấp bậc cao hơn.”
“Các em mất 3 năm để vất vả nuôi chí, mất 3 năm để chăm chỉ đọc sách, mất 3 năm để mài giũa được thành tựu như ngày hôm nay, thầy nghĩ giây phút này trong lòng của mỗi một học sinh…”
“Đều đang đè nén một luồng nhiệt huyết.” Kiều Tang nhẹ giọng nói tiếp.
“Đều đang đè nén một luồng nhiệt huyết.”
Phương Tư Tư kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết chủ nhiệm lớp muốn nói gì?”
Kiều Tang ngừng lại giây lát, trả lời: “Tớ đoán.”
Những thứ mà chủ nhiệm lớp nói đều là chiêu trò thường dùng của các giáo viên khi ly biệt, có thể tra ra trên mạng, Kiều Tang quyết định chừa lại chút thể diện cho chủ nhiệm lớp.
“Thầy tin rằng mọi người sẽ dùng thành tích rực rỡ của bản thân để vẽ ra một dấu chấm hết thật hoàn mỹ cho cuộc sống trung học cơ sở của mình vào mấy ngày sau.”
“Cuối cùng, chúc mọi người đạp gió rẽ sóng! Chạy tới mái trường THPT lý tưởng! Thực hiện ước mơ tháng 6!”
Cả lớp vang lên một tràng vỗ tay như sấm, Kiều Tang cũng vỗ tay một cách cuồng nhiệt.
Giờ khắc này, Kiều Tang không thèm quan tâm đó có phải là chiêu trò hay không nữa.
Bầu không khí là thật, trái tim cũng rung động theo.
Danh sách chương