Một nhóm bảy người đều lên thuyền gỗ, thuyền đi được một nửa, một đạo lôi chợt đánh xuống, đem cái thuyền đầu kỳ lân đánh thành hai nửa, thân thuyền không chắc liền lắc lư, bốn người còn lại như chim sợ cành cong, co vào một góc.

Văn Ca kiểm tra một chút, "chiếc thuyền này có hai tầng, thời gian đã lâu. Nhưng chắc có thể đem chúng ta thuận lợi đến khu vực gần phiến lôi vực, đến khi đó chúng ta sẽ tìm cách đến trước phiến lôi vực."

Tạ Anh thấy ngân quang hiện lên, "ngươi đã vào trong phiến lôi vực kia rồi?"

Văn Ca, "chưa từng, chỉ nhìn thoáng qua từ đằng xa."

Tạ Anh lại hỏi, "vậy sao ngươi biết Tử Hàn đại sư tỷ cùng những người khác bị bao vây ở đó?"Văn Ca nhíu mày không vui, "Tạ Anh, ngươi hoài nghi ta."

Tạ Anh, "trong số chúng ta chỉ có ngươi biết rõ phiến lôi vực này, ta phải hỏi cho chắc chắn, như vậy chúng ta đến cứu viện cũng có lợi hơn, không phải ngươi muốn cứu người Vân Miểu Phong ra sao?"

Nghệ Nhàn đứng một bên nghe, nhàm chán nhặt cái đầu kỳ lân bị lôi đánh thành hai khúc lên xem, đem hợp lại đặt dưới mái thuyền, ánh mắt nhìn lôi quang hiện lên ở phía xa, "thuyền này đoán chừng không thể đến được lôi vực đó, các ngươi nhìn đi, chính chủ thuyền này đến rồi".

Trong bóng tối, từng đạo quang ẩn hiện rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cho đến khi tới chỗ các nàng.

Bốn người không hiểu gặp tình huống này liền khẩn trương, "đó là cái gì?"

Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên lên, đánh bay một con, "có lẽ là chủ nhân giữ mấy chiếc thuyền này, buổi tối chúng nó thích lên thuyền này nghỉ ngơi, nhân tiện xua đuổi đám người ngoại lại chúng ta."

Tạ Anh thuận tay ném một cái phong lôi tuyền, đánh rơi ba còn chồn trắng xuống nước, "lời này là từ miệng ngươi nói ra, chúng nó bị điên rồi."

Văn Ca ngưng tụ thủy linh bắn ra, một đám chồn trắng lũ lượt rơi xuống, bất quá đúng như lời Nghệ Nhàn nói, chồn trắng đông đảo rất nhanh đã bao vây cái thuyền này, trước mắt các nàng ngoại trừ ngân quang lóe lên, thì phiến ngân hà phía xa cũng đã bị che mất.

Lúc bắt đầu Nghệ Nhàn còn thành thạo, khi số lượng chồn trắng tăng lên, mọi người cũng luống cuống chân tay theo, "Tạ Anh, liên thủ đánh một lần."

Hai người trước sau liên thủ hai lần, ngược lại cũng rất ăn ý.

Tạ Anh hơi sửng sốt một chút, rất nhanh có phản ứng, ngưng tụ ra lôi võng chằng chịt, lôi võng từng bước bao trọn con thuyền này, để lại vài người đứng đó, đám chồn trắng không ngừng rơi xuống vì chạm phải lôi võng. Nghệ Nhàn lập tức rót lôi tủy vào lôi võng, kim sắc du long nhanh chóng gia trì lôi võng, càng lớn mạnh hơn kim sắc du long vỗ đuôi liên tục, quét bay một đám chồn trắng lôi linh, sau đó lại vẫy đuôi qua lại vài cái, trước mặt các nàng sạch một đám lớn.

Hai người vừa kịp vui mừng, liền nghe thấy tiếng răng rắc, âm thanh vang lên liên tục, tựa như có gì đó bị gãy, một trong bốn người nhìn thấy dưới chân ván gỗ đang nứt ra, bên dưới có nước đang dập dềnh, hắn gian nan nuốt xuống, "thuyền, thuyền của chúng ta hình như sắp gãy."

Chồn trắng bị Nghệ Nhàn cùng Tạ Anh liên thủ quét đi một ít, sau đó lại chen vào chỗ đám người kia đánh tới, bốn người vì tránh chồn trắng không hẹn liền dẫm vào lôi võng, nháy mắt bị lôi linh đánh cho tê dại.

Thuyền không chịu được công kích, nhanh chóng gãy thành hai đoạn, nửa trước vẫn di chuyển, nửa sau nhanh chóng chìm xuống nước. Mọi người hét chói tai, cố gắng bám vào mọi thứ trên thuyền, đáng tiếc ván gỗ đã sớm mục, không thể chịu được lực, vừa kéo một cái liền nát vụn, Nghệ Nhàn cùng Tạ Anh nhìn nhau, cực nhanh móc trong túi giới tử ra hai cái bè gỗ.

"Lên bè mau."

Bốn người cùng chọn một bè, Nghệ Nhàn, Tạ Anh và Văn Ca đứng ở ba khúc trên bè, các nàng thoát khỏi chiếc thuyền, thuyền nhan chóng chìm xuống nước, chồn trắng thấy thuyền gỗ chìm xuống liền vèo vèo vẽ ra vài đạo ngân quang trên không trung, cũng không truy kích các nàng.

Nghệ Nhàn nghi hoặc, "vì sao bọn bọn nó chạy mất rồi?"

Tạ Anh, "chúng nó vốn không phải là sinh vật dưới nước, bỏ chỗ hư cũng là bình thường."

Văn Ca phóng thủy linh để bè gỗ tiếp tục trôi đi, "nhờ có bè gỗ chuẩn bị trước, nếu không rơi xuống nước sẽ bị lôi điện giật chết mọi người rồi."

Tình huống càng thêm gian nan, Nghệ Nhàn càng thấy nhớ đại sỏa tử kia, tình huống trước mắt này nếu có Lam Đồng ở đây, các nàng cũng không cần xuống nước, càng không cần lo lắng có lôi trong nước giật chết mọi người.

Tạ Anh nhìn về phía Văn Ca, "ngươi từng thấy qua phiến lôi vực, dẫn đường."

Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh chiếu sáng, thỉnh thoảng dò qua dưới nước. Đêm khuya, mặc dù có quang linh, nhưng dưới đáy nước cũng không thấy được gì, "dòng nước di chuyển có chút khác thường."

Tạ Anh, "chỗ nào?"

Dưới bề gỗ sóng nước rung động không ngừng thành từng vòng tròng rồi tản ra, Nghệ Nhàn cầm sẵn Đả Thần Tiên, chờ hồi lâu cũng không thấy động tĩnh dưới nước, nhưng bên tai có hai tiếng vang ầm ầm, mười vòng tơ nhện cột chặt bè gỗ hoàn toàn bị đánh nát.

Ba người vội chia ra ra đứng ba phần bè gỗ, Tạ Anh cũng sớm ngưng tụ phong lôi tuyền trong tay, chờ vật quấy rối trong nước thò đầu lên, nào ngời trước mắt chỉ gợn sóng nước, ngoại trừ rung động từng vòng lăn tăn, cũng không nhìn thấy gì khác, "là người hay quỷ, thử xem là biết liền."

Dưới cơn nóng giận nàng ngưng tụ ra lôi võng dưới nước, dưới mặt nước bốc lên từng đợt khí, "bên dưới có gì đó."

Nghệ Nhàn thuận tay đánh xuống nơi có bọt nước nổi lên, nước văng tung tóe, rất nhanh liền có một cái đuôi cá thối đánh về phía các nàng, miếng gỗ dưới chân Nghệ Nhàn bị dòng nước trùng kích bắn ra thật xa, xoay vòng tai chỗ sau đó ngừng lại. Sau đó liền có một cái mỹ nhân ngư từ dưới lốc xoáy nước nhảy lên, mái tóc xanh như tảo biển quất về phía Tạ Anh, sau đó xoay người liều mạng tấn công Văn Ca.

Lúc này Nghệ Nhàn mới nhìn thấy rõ ràng mọi thứ, đây không phải mỹ nhân ngư lần trước đấu với nàng đây sao? Thú nhân!

Sao lại mai phục ở đây?

Nghệ Nhàn thấy Tạ Anh ngưng tụ phong lôi tuyền, vội khua nước cho ván gỗ dưới chân di chuyển đến, không ngờ dưới nước lại có một cái đuôi lớn đánh tới, tựa như cơn sóng lớn khiến nàng cùng ván gỗ hoàn toàn bị lật úp, vừa xong Nghệ Nhàn liền bị cái đuôi đánh bay thật xa, một mình bị cuốn vào phạm vi của lôi vực.

Lôi quang trên trời không ngừng đánh xuống, từng đạo ngân quang bổ đến ầm trời, Nghệ Nhàn bị đánh hai ba cái, nháy mắt đại não trống rỗng, chỉ kịp nhắc nhở một câu, "nàng là thú nhân," biết được rõ ràng tình huống cũng không muộn.

Đúng vậy, là thú nhân.

Hai mắt Nghệ Nhàn tối sầm lại, khi chìm vào nước mơ hồ thấy được một luồng khí màu đen quanh quẩn trong nước, nhìn thật quen mắt.

******

"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, tỉnh lại đi."

"Khụ khụ --"

Toàn thân Nghệ Nhàn đau nhức, xương cốt càng đau hơn, cảm giác đau đớn này không có gì xa lạ, tựa như quang linh cùng lôi linh lần đầu hợp nhất. Nàng chợt phun ra một ngụm máu hòa nước sông, mở mắt đã thấy trời u ám đen đen, nhìn kỹ lại thì mới thấy rõ hoa văn phát hiện ra Hộ Thiên Thuẫn.

Bên tai có tiếng mưa rơi tịch tịch, bầu trời vẫn một màu đen kịt, có thể thấy được nàng chỉ hôn mê có một chút, không biết vì sao lại gặp được Lam Đồng.

Nàng cử động, phát hiện mình không thể cự động như trước, khẳng định lúc rơi xuống nước bị lôi đánh trúng rồi. Lam Đồng đỡ nàng dậy, đút chút nước sạch, cẩn thận lau khô nước trên mặt nàng, trong thô lỗ cũng có đủ cẩn thận.

Lam Đồng dùng khuôn mặt cọ cọ trán của nàng, có chút bất đắc dĩ, "ngươi lại bị thương."Khóe mắt Nghệ Nhàn hơi cong, muốn nói rất nhiều nhưng lại không nói được, Chỉ là tâm tình còn tốt vừa thấy mỹ nhân ngư kia thì không cười được.

Lạc Đế khập khễnh bước đến trước mặt các nàng, "Lam, rời khỏi chỗ này cần tìm được chìa, ta cảm thấy chúng ta không nên ở lại đây nữa."

Nghệ Nhàn không chớp mắt nhìn nàng, mỹ nhân ngư lạnh nhạt quét mắt liếc nàng, rồi lại đem lực chú ý đặt lên người Lam Đồng, tựa như đang chờ Lam Đồng quyết định.

Lam Đồng ngược lại không chút hoang mang, đem y phục trên người Nghệ Nhàn vắt khô, "chờ Nghệ Nhàn khỏe lại rồi nói."

Nghệ Nhàn vừa vui vừa sợ, hoảng sợ vụ tập kích trước đó còn rõ trước mắt, Lam Đồng lại để người này bên cạnh, thực sự là nguy hiểm. Vui chính là đại sỏa tử này luôn thích gì làm đó thẻo bản tính, sự tri kỷ này luôn khiến tim nàng ấm áp.

Đại khái cảm nhận được nội tâm của nàng mâu thuẫn, Ngân Bảo đại nhân cùng tiểu mã xông ra, nhất là tiểu mã, không nói hai lời liền công kích Lạc Đế.

Ngân Bảo đại nhân nhảy vào trong lòng Nghệ Nhàn, ngưng tụ từng đạo thổ khiên phòng ngự, ánh mắt hung ác, móng vuốt không ngừng phun tơ nhện trói đối phương. Lực phòng ngự của thú nhân rất mạnh, vừa dùng lực tay không cũng đủ xé rách tơ nhện, khiến Ngân Bảo đại nhân đánh hụt.

Lạc Đế bị Ngân Bảo đại nhân cùng tiểu mã liên thủ công kích liền phản kích, ngại vì Ngân Bảo đại nhân ở trong lòng Nghệ Nhàn, lại có Lam Đồng che chở, căn bản chỉ đánh vào hướng không có gì. Sau đó lại phát hiện tiểu mã chỉ là trạng thái hồn thể, lực công kích chỉ rơi vào khoảng không, ngược lại nàng bị tiểu mã ngưng tụ quang cầu đánh đến vài lần, nhất là khi quang cầu đánh vào cái chân bị thương của nàng, cảm giác đau đớn gấp bội tăng lên nhịn không được mà kêu thảm một tiếng.

Ánh mắt Nghệ Nhàn hơi đổi, hướng cái chân bị thương của nàng nhìn lại, thì thấy cặp chân trắng nõn có vài khối thịt thối, lúc này bị quang cầu phóng trúng liền phun ra một làn khói đen hôi thối.

Tiểu mã tựa như tìm được trọng tâm, không ngừng phóng quang cầu vào hai chân nàng. Nghệ Nhàn coi như cũng hiểu vì sao tiểu mã lại công kích người này kịch liệt.

Thì ra, đây là thú nhân bị năng lượng hắc ám ô nhiễm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện