Khi đạo lôi thứ nhất rơi xuống, toàn thân Nghệ Nhàn bị lôi bao phủ, lôi linh chằng chịt đánh lên người nàng, toàn thân nàng chấn động, đại não trống rỗng, thân thể không còn khống chế ngã xuống đất.
Ngay trong tầm mắt, toàn thân Lam Đồng đầy máu nhào về phía này.
Đánh cái gì mà đánh, không muốn sống nữa sao? Sau đó Nghệ Nhàn mới nhận ra không biết lệ máu ở đâu ra, cái này vừa chảy liền làm mờ hoàn toàn tầm mắt của nàng chỉ toàn là đỏ.
Dư uy đạo lôi thứ nhất còn chưa tan, đạo thứ hai như vó không ngừng kéo về phía nàng, Nghệ Nhàn có thể cảm giác được lôi linh như lưỡi đao bén nhọn đánh lên đỉnh đầu nàng, nàng chật vật muốn bò lên, nhưng thân thể và gân cốt dường như không nghe theo sai khiến, uỵch một phát nàng liền ngã trở lại.
Nhìn thân ảnh Lam Đồng, lòng Nghệ Nhàn nóng như lửa đốt, nàng há miệng không nói được một câu, ngược lại còn phun một ngụm máu ra ngoài,
Không cần nàng gọi, đại sỏa tử đã chạy lại trước tầm mắt của nàng, biểu tình cổ quái khó hiểu.Một tiếng long ngâm kéo dài bên tai, âm thanh như sấm nổ vang bên tai nàng. Nàng chật vật ngẩng đầu lên, vừa rồi hắc long còn lảo đảo không biết từ khi nào đã bay lên trời, đột ngột thay nàng đỡ một kích lôi này.
Nghệ Nhàn bị đánh đại não không còn suy nghĩ nổi, trong lòng chỉ tràn đầy tò mò, hắc -- hắc lòng này đổi tính rồi hay sao? giữa các nàng còn có thù cũ nữa a.
Ầm ầm ---
Tựa như hủy thiên diệt địa dội xuống.
Hắc long đỡ đạo lôi thứ hai, thân thể to lớn bị đạo lôi thứ ba đánh trúng, giữa không trung cuộn mình kịch liệt, nặng nề đập vào trước mặt Nghệ Nhàn, âm thanh ngâm vang tức giận còn quanh quẩn bên tai.
Nghệ Nhàn cùng lo lắng bị cái thân long to tướng kia nghiền thành thịt vụn, mà dường như hắc long này có vể biết được, khi nện xuống còn tránh khỏi nàng và Lam Đồng. Lam Đồng cùng kinh ngạc, muốn đi đến như còn bị dư âm của lôi đánh, ba người các nàng hôm nay bị lôi đánh nằm úp trên đất, mặt đối mặt, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Chuyện cũng đã cách vài tháng, Nghệ Nhàn không ngờ đến mình còn có thể nhìn thấy hắc long bị khế ước của mình hù chạy, càng không ngờ khi gặp lại trong tình huống này.
Nghệ Nhàn, "phụt --"
Đạo lôi thứ tư xoay quanh đỉnh đầu các nàng, dường như đang cân nhắc xem đánh người nào, Nghệ Nhàn không chút suy nghĩ liền phun vào mặt hắc long đang nằm cách xa nàng nhất, hỗn hợp gồm nước bọt cùng máu.
Đôi mắt to như cái đèn lồng nhỏ híp lại một nửa, hơi thở nặng nề phun đến đây, đuôi rồng đảo qua, nước không ngừng văng vô mặt nàng, Nghệ Nhàn cảm giác được hành vi "thổ huyết" của nàng đang làm cho nó tức giận.
"Khế ước!"
Bình Đẳng khế ước lần trước tốt như vậy đã bị nàng bỏ qua, hiện tại có cơ hội tốt như vậy ở trước mặt nàng, Nghệ Nhàn không thể là tên ngốc được, dĩ nhiên phải giữ lại cơ hội tốt này.
Nàng hao hết sức lực nói ra, hắc long nghe xong, hai mắt lại trừng to như chuông đồng, bốn trảo chật vật chống thân mình, lùi về sau hai bước.
Đây là không nguyện ý?
Nghệ Nhàn cũng đã ngờ đến, lần trước sở dĩ hắc long xoay người chạy trốn, là do bị đôi mắt đỏ tuyên thệ Bình Đẳng khế ước hù chạy. Xem ra, muốn ký kết với giống loại thượng cổ này, còn phải hao tốn nhiều sức lực a.
- - ầm ầm.
Trong đầu Nghệ Nhàn chỉ có khế ước với hắc long, đạo lôi thứ tư cùng thứ năm từ trời vẫn hạ xuống, khí thế hung mãnh, dường như muốn đánh chết các nàng với hắc long.
Nhưng, đạo lôi đầu tiên đánh lên người nàng vẫn không thể tiêu hóa kịp, thân thể cũng không còn cách nào chống đỡ được. Chỉ thấy đáy mắt hắc long đối diện hiện lên một chút hung quang, dường như muốn đấu thắng bại với đám lôi kia... ngưng mà nó giật giật được hai cái thì đã nằm xuống, sợ là bị lôi biếи ŧɦái này đánh cho bị thương rồi.
Trong lúc tuyệt vọng này, một con rắn màu xanh nhạt từ dưới đất lại bò lên, hình thể không cần nói, so với hắc long nhỏ hơn vài lần, hẳn là phiên bản nhỏ trước giờ chưa từng có, nó thì thào nói, "phi chết hắn!"
Nghệ Nhàn vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này, "Miên Hoa Đường!"
Thân thể Miên Hoa Đường dường như bị hất lên, theo lôi mà lên, Nghệ Nhàn liếc qua cũng thấy được có cái bóng trắng nhanh như tia chớp lách vào túi huyễn thú của nàng, Ngân Bảo đại nhân chi chi báo hai tiếng đã tìm được Miên Hoa Đường.
Thì ra cái tên này....
Nằm dưới huyệt động ngủ đến say sưa a!!!
Ít nhiều gì cũng có trùng bảo của Niệm Vân Âm, theo mùi cực phẩm đan dược mới tìm được Miên Hoa Đường dưới lòng đất đào lên, đơn giản là vạn hạnh trong bất hạnh.
Miên Hoa Đường bị lôi đánh thành một cái long mập, tựa như uống thật nhiều nước, liền cổ thành cá nóc, mà nó thì còn cố bơi lên cao hơn, không chút sợ hãi đón nhận từng đạo lôi thô to.Lôi đánh liên tục bị Miên Hoa Đường hấp dẫn đi, Nghệ Nhàn cùng hắc long mới có thể thở dốc được.
"Nghệ Nhàn, ngươi sao rồi?"
"Không chết được."
Nghệ Nhàn thấy đại sỏa tử Lam Đồng dính đầy đất, mái tóc vàng cũng bị lôi đánh cháy xém, uốn quăn tít, nàng nhịn không được liền cười, nụ cười không biết kéo đến tổn thương ở đâu, đau đến nàng nhe răng trợn mắt, "đừng đụng vào ta, ta còn phải thăng cấp."
Nhất thời tay chân Lam Đồng có chút luống cuống, không biết có nên dìu nàng hay không, "còn phải thăng cấp?"
Nghệ Nhàn cũng bất đắc dĩ, bị lôi đánh một hồi như vậy, viên quang lonh cầu cũng đã no đủ, vừa rồi cười xong thì chín viên quang linh cầu cũng vội vàng vỡ vụn, tan thành bã không dư lại gì.
Nàng liền ngồi lại, xếp bằng tiếp tục đả tọa, "Lam Đồng, phiến lôi vực này rất nguy hiểm, ngươi trước đi tìm chỗ tránh tạm đi."
Lam Đồng nhìn thoáng qua Miên Hoa Đường đang bay bổng trên không trung, một bên bị lôi đánh một bên thì bô lô ba la nói gì đó, đại thể vẫn là câu "phi chết hắn" vậy a, "có Miên Hoa Đường."
Lo lắng có hai cổ linh lực trong cơ thể làm loạn, Nghệ Nhàn liếc Miên Hoa Đường một cái cũng không ép Lam Đồng nữa. Vội chuyên tâm ứng phó hai cổ linh lực trong cơ thể muốn làm loạn. Không giống trước kia, hai cổ linh lực vừa chạm nhau, đã bị tiêu kim châu to lên kia hóa giải rồi, qua vài lần cũng không còn quấy rối, an phận bay quanh một mình tiểu linh cầu.
Từ đó, quang linh và lôi linh trong cơ thể Nghệ Nhàn cùng bước vào địa cấp. Quang linh thăng cấp khác với lôi linh, quang linh nhảy cấp cũng chỉ dùng một chùm sáng bao thủ thân mình, vô cùng ấm áp.
Lam Đồng ngạc nhiên nhìn Nghệ Nhàn bị quang linh bao phủ, muốn đến gần, nhưng lại cảm giác lúc này Nghệ Nhàn như khoác thánh quang, thần thánh không thể xâm phạm, nhưng lại không nhịn được muốn đến gần một chút.
"Phi phi phi, phi chết hắn!"
Nghệ Nhàn bị âm thanh của Miên Hoa Đường lặp lại nhiều đến đau cả đầu, mở mắt ra nhìn, suýt chút bị dọa chết. Thân thể Miên Hoa Đường sao chép vốn chỉ dài chừng 30cm, vừa bị lôi đánh xuống đã dài thành 1m, thân hình béo mập đang ở trước mặt nàng.
"Miên, Miên Hoa Đường?"
"Phi chết hắn!"
Lam Đồng giơ Hộ Thiên Thuẫn chọc nó một chút, không biết có phải do hấp thụ quá nhiều lôi linh hay không, hay do chưa tỉnh táo. Miên Hoa Đường không thèm liếc Hộ Thiên Thuẫn một cái, chỉ ngơ ngác nói mỗi câu này.
"Hắc long kia đâu?"
"Chạy."
"Hả?"
Thiên lôi sau khi bị Miên Hoa Đường hấp dẫn đi, hắc long kia liền sột soạt chui xuống nước, lật hai cái liền biến mất. Lam Đồng cũng không đi cản, quan trọng nhất nàng cũng không thể giữ lại được hắc long kia, thấy đối phương không có sát ý, vào lúc này không bằng thả đi còn hơn.
Nghệ Nhàn nhìn quanh một vòng, đừng nói là long, đến cả những người trước đó ở phiến lôi vực cũng không thấy đâu, "lại chạy."
Lam Đồng nghe giọng nàng nói dường như có vài phần tiếc hận, "khó thắng."
Nghệ Nhàn gật đầu, "hắc long này ta từng gặp ở Thanh Sơn Tông, chí ít cũng tiêu chuẩn nhân cấp a, muốn nó tâm phục khẩu phục cùng ta ký Bình Đẳng khế ước... khó a."
Có câu nói hái dưa xanh thì không ngọt, Nghệ Nhàn càng hy vọng có thể ký kết với một con chịu cùng nàng kề vai sát cánh chiến đấu. Hắc long mặc dù có thể gặp nhưng không thể cầu, nhưng đối với nàng thì hiện tại Miên Hoa Đường cũng không thua gì hắc long kia, tuy làm hỏng chuyện nhiều lần, nhưng vào lúc quan trọng vẫn không thể thiếu nó.
"Miên Hoa Đường?"
"Phi phi phi, phi chết hắn!"
Nghệ Nhàn thấy nó hấp thụ quá nhiều lôi linh, đến bước đi cũng loạng choạng, tựa như chim cánh cụt béo ú. Không biết bị lôi đánh trở về nguyên hình khi nào, "đại sư tỷ bình thường đều dạy ngươi.... khoan đã, đại sư tỷ đâu?"
Lam Đồng lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không biết.
Niệm Vân Âm lôi Tạ Vũ đi đến, "lần này ngươi phải cảm tạ huyễn thú của ngươi, nếu không hôm nay các ngươi sẽ bị lôi đánh chết."
Nghệ Nhàn tưởng rằng ở tầng tháp thứ sáu này mọi chuyện sẽ tốt hơn cho các lôi linh ngự thú sư, nhưng không ngờ lại còn khó khăn hơn, "chúng ta phải nghĩ dụ thủ tháp thú tầng này xuất hiện, nếu không thì -- ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"
Niệm Vân Âm không nhịn được cười, "trước đó còn cảm thấy ngươi thật xui xẻo, bây giờ xem ra, cũng tiện nghi cho ngươi a."
Vẻ mặt Nghệ Nhàn mờ mịt.
Niệm Vân Âm, "nếu ta nhìn không lầm, ngươi đã bước vào địa cấp."
Nghệ Nhàn cũng hiểu được chút huyền diệu trong đó, sau đó lại lo lắng, "lúc ta thăng cấp không thể áp chế được, có cách nào bổ cứu không?"
Niệm Vân Âm, "ngươi cùng hắc long kia cùng nhau thăng cấp, nên mới khiến ngươi phải thăng cấp liên tục. Cách bổ cứu dĩ nhiên là có, đã nhiều ngày rồi, cứ tối đến là lôi linh huyễn giao lại cho ngươi, ngươi cần dùng toàn lực chém gϊếŧ là được, nếu không hậu kỳ khó đột phá."
Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, "hắc long kia cũng thăng cấp?"
Niệm Vân Âm chần chờ một hồi, "huyễn thú thăng cấp khác với chúng ta, hôm nay ngươi cũng thấy lôi rồi đó, càng khó khăn hơn, ta nghĩ hắc long luôn trốn gần chúng ta, vốn là muốn tránh lôi. Vì có ngươi thăng cấp ở đây, nên nó cũng bị lôi đánh liên tục, nên phải hiện thân."Nghệ Nhàn nghe cũng hiểu được, nói túm lại, thăng cấp lần này, nàng cùng hắc long bị trộn với nhau.
Niệm Vân Âm, "nếu nó là thủ tháp thú tầng thứ sáu, cũng khó đối phó a."
Nghệ Nhàn vừa nghe liền cười ầm lên, "không thể nào, nó tuyệt đối không thể là thủ tháp thú tầng này được."
Niệm Vân Âm, "làm sao ngươi biết nó không phải là thủ tháp thú, trên đường đi này chúng ta đã gặp nhiều thú tháp thú toàn là nhân cấp trở lên a..."
Đúng lúc này, có âm thanh tạch tạch truyền đến.
Nghệ Nhàn chợt thấy mặt nước đóng băng, một người từ xa đạp băng đi đến, "đại sư tỷ."
Không biết vì cớ gì? mặt Tử Hàn âm trầm, đen như muốn nhỏ mực, ánh mắt nàng không vui nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, giọng mũi nặng nề hừ một tiếng, "các ngươi đang nói cái gì?"Niệm Vân Âm, "đại sư tỷ đến, ta cũng Nghệ Nhàn đang thảo luận hắc long vừa rồi có phải là thủ tháp thú hay không?"
Nghệ Nhàn phát hiện đại sư tỷ vừa nghe xong, hàn khí trên người phóng thích ra nặng hơn, dáng vẻ như muốn bạo loạn.
Ed: vì sao khi nhắc đến hắc long thì đại sư tỷ lại muốn nổi điên? các thím đoán xem? kkkk ~
Ngay trong tầm mắt, toàn thân Lam Đồng đầy máu nhào về phía này.
Đánh cái gì mà đánh, không muốn sống nữa sao? Sau đó Nghệ Nhàn mới nhận ra không biết lệ máu ở đâu ra, cái này vừa chảy liền làm mờ hoàn toàn tầm mắt của nàng chỉ toàn là đỏ.
Dư uy đạo lôi thứ nhất còn chưa tan, đạo thứ hai như vó không ngừng kéo về phía nàng, Nghệ Nhàn có thể cảm giác được lôi linh như lưỡi đao bén nhọn đánh lên đỉnh đầu nàng, nàng chật vật muốn bò lên, nhưng thân thể và gân cốt dường như không nghe theo sai khiến, uỵch một phát nàng liền ngã trở lại.
Nhìn thân ảnh Lam Đồng, lòng Nghệ Nhàn nóng như lửa đốt, nàng há miệng không nói được một câu, ngược lại còn phun một ngụm máu ra ngoài,
Không cần nàng gọi, đại sỏa tử đã chạy lại trước tầm mắt của nàng, biểu tình cổ quái khó hiểu.Một tiếng long ngâm kéo dài bên tai, âm thanh như sấm nổ vang bên tai nàng. Nàng chật vật ngẩng đầu lên, vừa rồi hắc long còn lảo đảo không biết từ khi nào đã bay lên trời, đột ngột thay nàng đỡ một kích lôi này.
Nghệ Nhàn bị đánh đại não không còn suy nghĩ nổi, trong lòng chỉ tràn đầy tò mò, hắc -- hắc lòng này đổi tính rồi hay sao? giữa các nàng còn có thù cũ nữa a.
Ầm ầm ---
Tựa như hủy thiên diệt địa dội xuống.
Hắc long đỡ đạo lôi thứ hai, thân thể to lớn bị đạo lôi thứ ba đánh trúng, giữa không trung cuộn mình kịch liệt, nặng nề đập vào trước mặt Nghệ Nhàn, âm thanh ngâm vang tức giận còn quanh quẩn bên tai.
Nghệ Nhàn cùng lo lắng bị cái thân long to tướng kia nghiền thành thịt vụn, mà dường như hắc long này có vể biết được, khi nện xuống còn tránh khỏi nàng và Lam Đồng. Lam Đồng cùng kinh ngạc, muốn đi đến như còn bị dư âm của lôi đánh, ba người các nàng hôm nay bị lôi đánh nằm úp trên đất, mặt đối mặt, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Chuyện cũng đã cách vài tháng, Nghệ Nhàn không ngờ đến mình còn có thể nhìn thấy hắc long bị khế ước của mình hù chạy, càng không ngờ khi gặp lại trong tình huống này.
Nghệ Nhàn, "phụt --"
Đạo lôi thứ tư xoay quanh đỉnh đầu các nàng, dường như đang cân nhắc xem đánh người nào, Nghệ Nhàn không chút suy nghĩ liền phun vào mặt hắc long đang nằm cách xa nàng nhất, hỗn hợp gồm nước bọt cùng máu.
Đôi mắt to như cái đèn lồng nhỏ híp lại một nửa, hơi thở nặng nề phun đến đây, đuôi rồng đảo qua, nước không ngừng văng vô mặt nàng, Nghệ Nhàn cảm giác được hành vi "thổ huyết" của nàng đang làm cho nó tức giận.
"Khế ước!"
Bình Đẳng khế ước lần trước tốt như vậy đã bị nàng bỏ qua, hiện tại có cơ hội tốt như vậy ở trước mặt nàng, Nghệ Nhàn không thể là tên ngốc được, dĩ nhiên phải giữ lại cơ hội tốt này.
Nàng hao hết sức lực nói ra, hắc long nghe xong, hai mắt lại trừng to như chuông đồng, bốn trảo chật vật chống thân mình, lùi về sau hai bước.
Đây là không nguyện ý?
Nghệ Nhàn cũng đã ngờ đến, lần trước sở dĩ hắc long xoay người chạy trốn, là do bị đôi mắt đỏ tuyên thệ Bình Đẳng khế ước hù chạy. Xem ra, muốn ký kết với giống loại thượng cổ này, còn phải hao tốn nhiều sức lực a.
- - ầm ầm.
Trong đầu Nghệ Nhàn chỉ có khế ước với hắc long, đạo lôi thứ tư cùng thứ năm từ trời vẫn hạ xuống, khí thế hung mãnh, dường như muốn đánh chết các nàng với hắc long.
Nhưng, đạo lôi đầu tiên đánh lên người nàng vẫn không thể tiêu hóa kịp, thân thể cũng không còn cách nào chống đỡ được. Chỉ thấy đáy mắt hắc long đối diện hiện lên một chút hung quang, dường như muốn đấu thắng bại với đám lôi kia... ngưng mà nó giật giật được hai cái thì đã nằm xuống, sợ là bị lôi biếи ŧɦái này đánh cho bị thương rồi.
Trong lúc tuyệt vọng này, một con rắn màu xanh nhạt từ dưới đất lại bò lên, hình thể không cần nói, so với hắc long nhỏ hơn vài lần, hẳn là phiên bản nhỏ trước giờ chưa từng có, nó thì thào nói, "phi chết hắn!"
Nghệ Nhàn vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này, "Miên Hoa Đường!"
Thân thể Miên Hoa Đường dường như bị hất lên, theo lôi mà lên, Nghệ Nhàn liếc qua cũng thấy được có cái bóng trắng nhanh như tia chớp lách vào túi huyễn thú của nàng, Ngân Bảo đại nhân chi chi báo hai tiếng đã tìm được Miên Hoa Đường.
Thì ra cái tên này....
Nằm dưới huyệt động ngủ đến say sưa a!!!
Ít nhiều gì cũng có trùng bảo của Niệm Vân Âm, theo mùi cực phẩm đan dược mới tìm được Miên Hoa Đường dưới lòng đất đào lên, đơn giản là vạn hạnh trong bất hạnh.
Miên Hoa Đường bị lôi đánh thành một cái long mập, tựa như uống thật nhiều nước, liền cổ thành cá nóc, mà nó thì còn cố bơi lên cao hơn, không chút sợ hãi đón nhận từng đạo lôi thô to.Lôi đánh liên tục bị Miên Hoa Đường hấp dẫn đi, Nghệ Nhàn cùng hắc long mới có thể thở dốc được.
"Nghệ Nhàn, ngươi sao rồi?"
"Không chết được."
Nghệ Nhàn thấy đại sỏa tử Lam Đồng dính đầy đất, mái tóc vàng cũng bị lôi đánh cháy xém, uốn quăn tít, nàng nhịn không được liền cười, nụ cười không biết kéo đến tổn thương ở đâu, đau đến nàng nhe răng trợn mắt, "đừng đụng vào ta, ta còn phải thăng cấp."
Nhất thời tay chân Lam Đồng có chút luống cuống, không biết có nên dìu nàng hay không, "còn phải thăng cấp?"
Nghệ Nhàn cũng bất đắc dĩ, bị lôi đánh một hồi như vậy, viên quang lonh cầu cũng đã no đủ, vừa rồi cười xong thì chín viên quang linh cầu cũng vội vàng vỡ vụn, tan thành bã không dư lại gì.
Nàng liền ngồi lại, xếp bằng tiếp tục đả tọa, "Lam Đồng, phiến lôi vực này rất nguy hiểm, ngươi trước đi tìm chỗ tránh tạm đi."
Lam Đồng nhìn thoáng qua Miên Hoa Đường đang bay bổng trên không trung, một bên bị lôi đánh một bên thì bô lô ba la nói gì đó, đại thể vẫn là câu "phi chết hắn" vậy a, "có Miên Hoa Đường."
Lo lắng có hai cổ linh lực trong cơ thể làm loạn, Nghệ Nhàn liếc Miên Hoa Đường một cái cũng không ép Lam Đồng nữa. Vội chuyên tâm ứng phó hai cổ linh lực trong cơ thể muốn làm loạn. Không giống trước kia, hai cổ linh lực vừa chạm nhau, đã bị tiêu kim châu to lên kia hóa giải rồi, qua vài lần cũng không còn quấy rối, an phận bay quanh một mình tiểu linh cầu.
Từ đó, quang linh và lôi linh trong cơ thể Nghệ Nhàn cùng bước vào địa cấp. Quang linh thăng cấp khác với lôi linh, quang linh nhảy cấp cũng chỉ dùng một chùm sáng bao thủ thân mình, vô cùng ấm áp.
Lam Đồng ngạc nhiên nhìn Nghệ Nhàn bị quang linh bao phủ, muốn đến gần, nhưng lại cảm giác lúc này Nghệ Nhàn như khoác thánh quang, thần thánh không thể xâm phạm, nhưng lại không nhịn được muốn đến gần một chút.
"Phi phi phi, phi chết hắn!"
Nghệ Nhàn bị âm thanh của Miên Hoa Đường lặp lại nhiều đến đau cả đầu, mở mắt ra nhìn, suýt chút bị dọa chết. Thân thể Miên Hoa Đường sao chép vốn chỉ dài chừng 30cm, vừa bị lôi đánh xuống đã dài thành 1m, thân hình béo mập đang ở trước mặt nàng.
"Miên, Miên Hoa Đường?"
"Phi chết hắn!"
Lam Đồng giơ Hộ Thiên Thuẫn chọc nó một chút, không biết có phải do hấp thụ quá nhiều lôi linh hay không, hay do chưa tỉnh táo. Miên Hoa Đường không thèm liếc Hộ Thiên Thuẫn một cái, chỉ ngơ ngác nói mỗi câu này.
"Hắc long kia đâu?"
"Chạy."
"Hả?"
Thiên lôi sau khi bị Miên Hoa Đường hấp dẫn đi, hắc long kia liền sột soạt chui xuống nước, lật hai cái liền biến mất. Lam Đồng cũng không đi cản, quan trọng nhất nàng cũng không thể giữ lại được hắc long kia, thấy đối phương không có sát ý, vào lúc này không bằng thả đi còn hơn.
Nghệ Nhàn nhìn quanh một vòng, đừng nói là long, đến cả những người trước đó ở phiến lôi vực cũng không thấy đâu, "lại chạy."
Lam Đồng nghe giọng nàng nói dường như có vài phần tiếc hận, "khó thắng."
Nghệ Nhàn gật đầu, "hắc long này ta từng gặp ở Thanh Sơn Tông, chí ít cũng tiêu chuẩn nhân cấp a, muốn nó tâm phục khẩu phục cùng ta ký Bình Đẳng khế ước... khó a."
Có câu nói hái dưa xanh thì không ngọt, Nghệ Nhàn càng hy vọng có thể ký kết với một con chịu cùng nàng kề vai sát cánh chiến đấu. Hắc long mặc dù có thể gặp nhưng không thể cầu, nhưng đối với nàng thì hiện tại Miên Hoa Đường cũng không thua gì hắc long kia, tuy làm hỏng chuyện nhiều lần, nhưng vào lúc quan trọng vẫn không thể thiếu nó.
"Miên Hoa Đường?"
"Phi phi phi, phi chết hắn!"
Nghệ Nhàn thấy nó hấp thụ quá nhiều lôi linh, đến bước đi cũng loạng choạng, tựa như chim cánh cụt béo ú. Không biết bị lôi đánh trở về nguyên hình khi nào, "đại sư tỷ bình thường đều dạy ngươi.... khoan đã, đại sư tỷ đâu?"
Lam Đồng lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không biết.
Niệm Vân Âm lôi Tạ Vũ đi đến, "lần này ngươi phải cảm tạ huyễn thú của ngươi, nếu không hôm nay các ngươi sẽ bị lôi đánh chết."
Nghệ Nhàn tưởng rằng ở tầng tháp thứ sáu này mọi chuyện sẽ tốt hơn cho các lôi linh ngự thú sư, nhưng không ngờ lại còn khó khăn hơn, "chúng ta phải nghĩ dụ thủ tháp thú tầng này xuất hiện, nếu không thì -- ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"
Niệm Vân Âm không nhịn được cười, "trước đó còn cảm thấy ngươi thật xui xẻo, bây giờ xem ra, cũng tiện nghi cho ngươi a."
Vẻ mặt Nghệ Nhàn mờ mịt.
Niệm Vân Âm, "nếu ta nhìn không lầm, ngươi đã bước vào địa cấp."
Nghệ Nhàn cũng hiểu được chút huyền diệu trong đó, sau đó lại lo lắng, "lúc ta thăng cấp không thể áp chế được, có cách nào bổ cứu không?"
Niệm Vân Âm, "ngươi cùng hắc long kia cùng nhau thăng cấp, nên mới khiến ngươi phải thăng cấp liên tục. Cách bổ cứu dĩ nhiên là có, đã nhiều ngày rồi, cứ tối đến là lôi linh huyễn giao lại cho ngươi, ngươi cần dùng toàn lực chém gϊếŧ là được, nếu không hậu kỳ khó đột phá."
Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, "hắc long kia cũng thăng cấp?"
Niệm Vân Âm chần chờ một hồi, "huyễn thú thăng cấp khác với chúng ta, hôm nay ngươi cũng thấy lôi rồi đó, càng khó khăn hơn, ta nghĩ hắc long luôn trốn gần chúng ta, vốn là muốn tránh lôi. Vì có ngươi thăng cấp ở đây, nên nó cũng bị lôi đánh liên tục, nên phải hiện thân."Nghệ Nhàn nghe cũng hiểu được, nói túm lại, thăng cấp lần này, nàng cùng hắc long bị trộn với nhau.
Niệm Vân Âm, "nếu nó là thủ tháp thú tầng thứ sáu, cũng khó đối phó a."
Nghệ Nhàn vừa nghe liền cười ầm lên, "không thể nào, nó tuyệt đối không thể là thủ tháp thú tầng này được."
Niệm Vân Âm, "làm sao ngươi biết nó không phải là thủ tháp thú, trên đường đi này chúng ta đã gặp nhiều thú tháp thú toàn là nhân cấp trở lên a..."
Đúng lúc này, có âm thanh tạch tạch truyền đến.
Nghệ Nhàn chợt thấy mặt nước đóng băng, một người từ xa đạp băng đi đến, "đại sư tỷ."
Không biết vì cớ gì? mặt Tử Hàn âm trầm, đen như muốn nhỏ mực, ánh mắt nàng không vui nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, giọng mũi nặng nề hừ một tiếng, "các ngươi đang nói cái gì?"Niệm Vân Âm, "đại sư tỷ đến, ta cũng Nghệ Nhàn đang thảo luận hắc long vừa rồi có phải là thủ tháp thú hay không?"
Nghệ Nhàn phát hiện đại sư tỷ vừa nghe xong, hàn khí trên người phóng thích ra nặng hơn, dáng vẻ như muốn bạo loạn.
Ed: vì sao khi nhắc đến hắc long thì đại sư tỷ lại muốn nổi điên? các thím đoán xem? kkkk ~
Danh sách chương