Nghệ Nhàn vì bắt chuột trắng, cố ý chế một cái bẫy kẹp chuột, cái kẹp nhìn thô, nhưng độ co dãn cũng đủ hài lòng, lực đạo kẹp cũng khá lớn, vì vậy nàng còn bỏ một đồng tiền vào đó.
Nhưng nàng chờ vài ngày, thịt cá kẹp trong bẫy chuột đều biến mất, còn đồng tiền nàng chế tạo ra cũng bị gặm trụi lủi, chỉ còn lưu lại một khối sắt nhỏ không biết tên, hỏng hoàn toàn.
Cho nên mới thấy, muốn đối phó một con chuột có hiểu biết, thì một cái bẫy chuột cũng không được, cho dù là thuốc diệt chuột cũng không dùng được. Đương nhiên, nàng cũng không phải muốn gϊếŧ chết con chuột trắng này, chỉ muốn "dạy dỗ" nó vì dám dụ dỗ bánh trôi cùng tiểu gia hỏa thôi.
Hôm đó, Nghệ Nhàn ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên tỉnh lại, bên tai là tiếng hô hấp của gia súc đã ngủ say, cùng lúc đó tiếng động nho nhỏ bên cạnh truyền đến, giống như có trộm vào nhà.
Nghệ Nhàn nghĩ, cuối cùng cũng chờ được rồi.
Nàng im lặng, đến cả hô hấp cũng giữ cùng một nhịp với Lam Đồng, dựa theo thính giác đại khái cũng phân tích được quỹ tích hành động của con chuột này. Cuối cùng nàng cũng nghi ngờ trở mình, nương theo ánh sáng nhàn nhạt ngoài phòng, nhìn thấy rõ ràng tiểu gia hỏa đang nằm ngủ trên giường nhỏ không biết từ khi nào lại nhảy xuống giường, đang dùng móng vuốt dò xét con chuột trên đất.
Chuột trắng tựa như làm ảo thuật biến ra hai quả tím, một cho tiểu gia hỏa, một mình tự cầm gặm gặm gặm.... trong phòng truyền đến rất rõ âm thanh hai động vật đang nhấm nuốt.
Nghệ Nhàn sinh ra một cảm giác hài hước vi diệu, trong đầu lại tự động hiện lên câu -- hai chị em tốt, ngươi có một miếng ta cũng có một miếng.
Nàng để ý, liên tiếp quan sát chừng vài ngày. Cứ mỗi đêm đến chuột trắng như là cô nương trong vỏ ốc trộm vào nhà nàng, sau đó chơi với tiểu gia hỏa. Cái túi đeo chéo nhỏ của nó tựa như vườn bách thảo, mỗi khi đến đều có thể móc ra quả ăn, ngươi một quả, ta một quả, hai tiểu gia hỏa chơi đến gần sáng mới chia tay.
Chuột trắng đi, tiểu gia hỏa lại nhảy về giường nhỏ ngủ bù.
Không lâu nữa tiểu gia hỏa cũng phải bắt đầu tham gia trại huấn luyện ấu tể, sáng sớm mỗi khi ra cửa Nghệ Nhàn cuối cùng cũng hiểu được vì sao mỗi ngày nàng luôn cụp lỗ tai ra cửa, khi về đến nhà tinh thần lại phấn chấn.
Đây hết thảy đều có trong mắt Nghệ Nhàn, buổi tối Lam Đồng lại ngủ say như chết, dường như không nghe thấy được mấy âm thanh kia, cái này khiến nàng nhớ đến lần đó ở trong rừng gặp được chuyện quỷ dị cùng với con chuột trắng này.
Cho nên đêm nay Nghệ Nhàn chờ hai tiểu gia hỏa ăn vui vẻ xong, xoay người xuống giường, động tác nàng nhanh nhẹn, khiến cho hai tiểu gia hỏa trợn mắt há mồm.
Nhưng Lam Đồng trên giường một chút động tĩnh cũng không có.
Nghệ Nhàn càng chắc chắn mọi chuyện đều là do con chuột trắng này, nàng đem bữa cơm đã chuẩn bị phong phú sẵn đến trước mặt chuột trắng, "tìm Tiểu Lam chơi cũng được, nhưng mỗi ngày Tiểu Lam phải tham gia huấn luyện, giấc ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng đến nàng phát dục."
Chuột trắng chi chi kháng nghị hai tiếng, móc trong túi ra một quả tím.
Nghệ Nhàn nheo mắt, nhớ đến ngày đó đánh nhau với bán thú nhân, con chuột trắng này cũng đã ôm một quả tím gặm đến vui vẻ, khi đó nàng còn đang bị Lam Đồng hút máu độc, nên cũng không suy nghĩ nhiều được.
Hiện tại nghĩ đến, thì lại nghẹn họng nhìn.
Trước đây nàng cũng không có chú ý đến quả tím quý giá, chỉ biết đại thể thú nhân ở Khố Tư thành luôn dùng ngân hạnh cùng quả hồng để thay thế. Cho đến khi tới Qua Tháp thành, tiếp xúc với tiền đồng mới biết được một quả tím tương đương với 50 tiền đồng bạc, còn ngân hạnh cùng quả hồng giá trị cũng gấp vài trăm lần.
Nàng đến cả một 1 vạn tiền đồng cũng không kiếm nổi, đã nghèo thì làm gì có mỗi ngày một quả cho tiểu gia hỏa nhà nàng. Không phải, hiện tại đã có chuột trắng uy mỗi ngày hai quả tím, tương đương với ăn hết mấy chục tiền vàng a!!!
...
Qủa nhiên, cô nương cần phải có phú dưỡng a.
Tiểu gia hỏa dùng tiểu trảo mao nhung lay quả tím trong tay chuột trắng, mới vừa ăn xong lại muốn, chuột trắng đem quả tím cho vào túi nhỏ, nháy mắt biến mất, tiểu gia hỏa hai mắt xanh tò mò nhìn chằm chằm túi nhỏ, còn dùng trảo tính dò xét chạm một cái.
Chuột trắng chi chi kêu, lẻn đến trên tay Nghệ Nhàn, hướng về phía ngón cái của nàng cắn một ngụm!!!
Đệch, chó không đổi được ăn phân.
"Ngươi, cái đạo tặc âm hiểm gian trá này."
"..."
Nghệ Nhàn còn chưa kịp làm khó dễ, ngược lại có người so với nàng còn phẫn nộ hơn, nữ nhân điên im lặng đã lâu đột nhiên trong đầu nàng la lối, hùng hùng hổ hổ cắn răng nghiến lợi, tựa như hai người có thù không đội trời chung.
Sau khi chuột trắng cắn nàng, ngón tay nàng lóe lên cái ngân quang, sau đó biến mất. Sau đó tiểu gia hỏa cọ vào, hướng về phía vết thương của nó liếm liếm, tựa như đang lấy lòng nhìn nàng.
Chuột trắng đứng trên đầu tiểu gia hỏa chi chi gọi, mang theo vài phần cẩn thận.
"Được rồi, hai ngươi kẻ 8 lạng người nửa cân, đều là nhân lúc cháy nhà hôi của chủ." Nghệ Nhàn không chút khách khí phê bình, "ai nói cho ta biết đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Cho đến giờ, Nghệ Nhàn không hiểu ra sao. Cũng không biết địa vị của nữ nhân điên, cũng không biết được nội tình của chuột trắng này, còn nhiều lần xuất hiện, không chỉ như vậy, còn dùng cả quả tím đắt đỏ uy cho tiểu gia hỏa, cũng không phải là cảm thấy tiểu gia hỏa kia có manh a?!
"Phi phi, ta không phải đạo tặc gì cả, hãy gọi ta là Ngân Bảo đại nhân."
"Đừng có mà dát vàng lên mặt mình, tên đạo tặc ăn trộm nhà ngươi."
Nhìn thấy hai bên tranh cãi ầm ĩ sắp đánh nhau, Nghệ Nhàn bị hai âm thanh khác nhau làm cho nhức đầu, nàng hét lớn một tiếng, "nói thêm câu nữa, yêu cầu của các ngươi một cái ta cũng không đáp ứng."
Những lời này của nàng tựa như công tắc, lách cách một cái, cả thế giới dường như im lặng.
Nghệ Nhàn nhu liễu mi tâm, "nhân lúc ta còn chút kiên nhẫn, nói, các ngươi có mục đích gì?"
Chuột trắng từ trên người tiểu gia hỏa chạy lên bàn, ngưỡng cái đầu chi chi chi kêu, không phải như bình thường không nghe hiểu tiếng chuột, những âm thanh này đi qua tai Nghệ Nhàn, sau đó tự động trở thành tiếng nói non nớt, tựa như thằng nhóc con, "nàng là người xấu, muốn chiếm lấy thân thể ngươi để sống tiếp."
Lông mao phía sau Nghệ Nhàn dựng đứng.
Lúc trước nàng cũng đã phỏng đoán qua, cộng thêm nữ nhân điên này ở trước mắt nàng dùng thủ pháp quỷ dị, không cho nàng được nhiều thêm. Nhưng bị người vạch mặt như vậy, đúng là khiến người ta thấy sợ.
Đoạt xá? Hay là từng bước thôn phệ ý thức của nàng?
Khó có được một lần nữ nhân điên không có phản bác lại lời Ngân Bảo đại nhân nói, thái độ tựa như cam chịu này khiến trong lòng Nghệ Nhàn lộp bộp quặn đau tựa như rơi xuống thung lũng.
Tiểu trảo Ngân Bảo đại nhân vỗ ngực một cái, "cũng may có Ngân Bảo đại nhân ta, nàng tạm thời không làm gì được."
Nghệ Nhàn liếc mắt nhìn xuống thân thể con chuột này, đập một cái khẳng định bẹp. Nhưng cũng không thể bỏ qua những lần nó xuất hiện cứu gấp, nàng nghĩ sau này nên đối với tiểu ân nhân cứu mạng này tốt một chút.
Cái gì gọi là theo cột leo lên, Ngân Bảo đại nhân rất có mắt nhìn, thấy thái độ Nghệ Nhàn đối với nó mềm đi, lập tức theo cánh tay của nàng leo lên đầu vai nàng, tựa như lấy lòng, "không bằng, để ta làm bằng hữu với ngươi đi?"
Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, nếu nàng không hiểu sai lời nói, thì ý tứ "bằng hữu" này là? có thể là giác quan thứ sáu của nữ nhân cho nàng biết, trong lời nói này có cạm bẫy. Nguyên cũng không biết nên khóc hay nên cười, biểu tình con chuột này quá mức nịnh nọt, cùng với bộ dạng khinh miệt nàng lúc trước hoàn toàn là kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
"Đừng có đồng ý với nó."
"Cái độc phụ ác độc nhà ngươi a."
"Chuyện của ta không đến lượt ngươi quan tâm, bẹp trùng dưới lòng đất."
...
Hai tên này một lời không hợp liền cãi vã trong đầu Nghệ Nhàn không ngừng, trời sinh bát tự không hợp. Nghệ Nhàn nhu mi tâm, ôm tiểu gia hỏa về giường, từ những lời bọn họ gây nhau cũng đại khái hiểu được một chút.
Cho ra kết luận, hai tên này cũng không phải thích đèn cạn dầu gì.
Ngân Bảo hy vọng nàng đáp lại hứa hẹn làm "bằng hữu", không lẽ lời này như là lời thề, chỉ cần đáp lại là có ứng nghiệm?
Nữ nhân điên đối với nàng không có hảo ý, có chủ ý với thân thể của nàng, nhưng không hiểu vì sao lại thất bại hoặc thể tạm thời chưa đến lúc, nhưng cũng không giống lời Ngân Bảo đại nhân nói.
Trong lúc đang suy nghĩ phân tích, Nghệ Nhàn cư nhiên trong lúc tiếng ồn ào cãi vã bản thân rảnh rỗi liền ngủ rồi.
****
Cuộc sống bán đồ nướng cũng không còn náo nhiệt như trước, nguyên nhân cũng có nhiều cái, quan trọng nhất chính là bạch liên hoa cũng ở đối diện các nàng mở một cái hàng nướng ở đất trống, giá so với các nàng cũng rẻ hơn, bất quá - ý vị cũng không rõ.
Thạch Giai cũng Du Vũ rất tức, có cơ hội liền oán giận với Nghệ Nhàn vài câu, Nghệ Nhàn đều nói tốt trấn an các nàng, nhất thời bầu không khí cũng coi như sóng êm gió lặng.
Nghệ Nhàn khi buôn bán như vậy cũng biết là không được lâu dài, một là sự sao chép rất mạnh, hai là nàng phát hiện vị giác của thú nhân rất mạnh, cái gì cũng có thể ăn được. Chỉ cần bạch liên hoa làm không quá khó ăn, thì vẫn có thể kiếm được tiền đồng.
Cho nên gia vị quyết định ván bài thắng bại này vẫn chưa lật, nhưng sau khi gặp phải thú nhân có vị giác cường đại thì dường như không còn quan trọng như vậy nữa.
Bất quá có chuyện Nghệ Nhàn nói đúng, Tần Dung thường xuyên đến đây đi quanh nhìn nàng một vòng, nhìn thấy người đối nghịch với nàng, liền quả quyết gia nhập hội với bạch liên hoa, trở thành một đôi tỷ muội giả tạo.
"Nghệ Nhàn."
"Lục đại nhân."
Từ sau khi Nghệ Nhàn định cư ở Qua Tháp thành thì lần đầu tiên nhìn thấy tên thú nhân tộc của Sư Lục rất kỳ quái, họ quyết định từ thú hình, nếu là tộc sư thú thì toàn bộ đều họ Sư. Nếu là hồ thú tộc thì toàn bộ đều họ Hồ, giống như là Hồ Thanh. Nhưng cái này đối với Lam Đồng lại không có liên quan, Lam Đồng không phải họ Sư, hơn nữa thú hình của nàng không phải là sư thú, cũng không phải Sư Lộ.
Sư Lộ có móng vuốt là ưng trảo, còn móng vuốt Lam Đồng là sư trảo.
Phía sau Lục đại nhân còn có một đội thủ vệ thú nhân, khí thế hung hung, nàng cũng không vòng vo, chỉ nói: "nghe nói chuyện của người, nên thành chủ đại nhân muốn gặp ngươi một lần."
Thành chủ đại nhân?
Nghệ Nhàn cũng không biết lai lịch vị thành chủ đại nhân này thế nào, nhưng đối với một cái thành nhỏ mà nói, quyền thế chắc cũng là lớn nhất, có thể tương đương với một cái thổ hoàng đế.
Chuyện của nàng?
Nàng chỉ là một nô ɭệ thì có chuyện gì a?
Lịch sử đen tối trước kia sao? hay là tỷ thí vạch trần Tần Dung, hay là vì....
Trong lời nói này khắp nơi lộ ra cổ quái, dấu diếm nguy cơ.
Nghệ Nhàn nghĩ đến một khả năng duy nhất chính là vì nữ nhân điên, đầu lớn như ngưu. Nàng biết mỗi lần nhìn thấy vị Sư Lục này đều không có chuyện gì tốt, nàng hé miệng cười nói. "ta bất quá chỉ là nô ɭệ nhất giai, cả người bẩn thỉu, chờ ta thay một bộ quần áo sạch rồi đi."
Lục đại nhân không kiên nhẫn thúc dục, "nhanh lên đi, có thể thấy thành chủ đại nhân là phúc tu luyện mấy đời của nô ɭệ ngươi a."
Hừ phúc á, thành chủ đại nhân không lẽ là nhân dân tệ a? người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao?
Tặng nàng, nàng cũng không thèm.
Nhưng nàng chờ vài ngày, thịt cá kẹp trong bẫy chuột đều biến mất, còn đồng tiền nàng chế tạo ra cũng bị gặm trụi lủi, chỉ còn lưu lại một khối sắt nhỏ không biết tên, hỏng hoàn toàn.
Cho nên mới thấy, muốn đối phó một con chuột có hiểu biết, thì một cái bẫy chuột cũng không được, cho dù là thuốc diệt chuột cũng không dùng được. Đương nhiên, nàng cũng không phải muốn gϊếŧ chết con chuột trắng này, chỉ muốn "dạy dỗ" nó vì dám dụ dỗ bánh trôi cùng tiểu gia hỏa thôi.
Hôm đó, Nghệ Nhàn ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên tỉnh lại, bên tai là tiếng hô hấp của gia súc đã ngủ say, cùng lúc đó tiếng động nho nhỏ bên cạnh truyền đến, giống như có trộm vào nhà.
Nghệ Nhàn nghĩ, cuối cùng cũng chờ được rồi.
Nàng im lặng, đến cả hô hấp cũng giữ cùng một nhịp với Lam Đồng, dựa theo thính giác đại khái cũng phân tích được quỹ tích hành động của con chuột này. Cuối cùng nàng cũng nghi ngờ trở mình, nương theo ánh sáng nhàn nhạt ngoài phòng, nhìn thấy rõ ràng tiểu gia hỏa đang nằm ngủ trên giường nhỏ không biết từ khi nào lại nhảy xuống giường, đang dùng móng vuốt dò xét con chuột trên đất.
Chuột trắng tựa như làm ảo thuật biến ra hai quả tím, một cho tiểu gia hỏa, một mình tự cầm gặm gặm gặm.... trong phòng truyền đến rất rõ âm thanh hai động vật đang nhấm nuốt.
Nghệ Nhàn sinh ra một cảm giác hài hước vi diệu, trong đầu lại tự động hiện lên câu -- hai chị em tốt, ngươi có một miếng ta cũng có một miếng.
Nàng để ý, liên tiếp quan sát chừng vài ngày. Cứ mỗi đêm đến chuột trắng như là cô nương trong vỏ ốc trộm vào nhà nàng, sau đó chơi với tiểu gia hỏa. Cái túi đeo chéo nhỏ của nó tựa như vườn bách thảo, mỗi khi đến đều có thể móc ra quả ăn, ngươi một quả, ta một quả, hai tiểu gia hỏa chơi đến gần sáng mới chia tay.
Chuột trắng đi, tiểu gia hỏa lại nhảy về giường nhỏ ngủ bù.
Không lâu nữa tiểu gia hỏa cũng phải bắt đầu tham gia trại huấn luyện ấu tể, sáng sớm mỗi khi ra cửa Nghệ Nhàn cuối cùng cũng hiểu được vì sao mỗi ngày nàng luôn cụp lỗ tai ra cửa, khi về đến nhà tinh thần lại phấn chấn.
Đây hết thảy đều có trong mắt Nghệ Nhàn, buổi tối Lam Đồng lại ngủ say như chết, dường như không nghe thấy được mấy âm thanh kia, cái này khiến nàng nhớ đến lần đó ở trong rừng gặp được chuyện quỷ dị cùng với con chuột trắng này.
Cho nên đêm nay Nghệ Nhàn chờ hai tiểu gia hỏa ăn vui vẻ xong, xoay người xuống giường, động tác nàng nhanh nhẹn, khiến cho hai tiểu gia hỏa trợn mắt há mồm.
Nhưng Lam Đồng trên giường một chút động tĩnh cũng không có.
Nghệ Nhàn càng chắc chắn mọi chuyện đều là do con chuột trắng này, nàng đem bữa cơm đã chuẩn bị phong phú sẵn đến trước mặt chuột trắng, "tìm Tiểu Lam chơi cũng được, nhưng mỗi ngày Tiểu Lam phải tham gia huấn luyện, giấc ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng đến nàng phát dục."
Chuột trắng chi chi kháng nghị hai tiếng, móc trong túi ra một quả tím.
Nghệ Nhàn nheo mắt, nhớ đến ngày đó đánh nhau với bán thú nhân, con chuột trắng này cũng đã ôm một quả tím gặm đến vui vẻ, khi đó nàng còn đang bị Lam Đồng hút máu độc, nên cũng không suy nghĩ nhiều được.
Hiện tại nghĩ đến, thì lại nghẹn họng nhìn.
Trước đây nàng cũng không có chú ý đến quả tím quý giá, chỉ biết đại thể thú nhân ở Khố Tư thành luôn dùng ngân hạnh cùng quả hồng để thay thế. Cho đến khi tới Qua Tháp thành, tiếp xúc với tiền đồng mới biết được một quả tím tương đương với 50 tiền đồng bạc, còn ngân hạnh cùng quả hồng giá trị cũng gấp vài trăm lần.
Nàng đến cả một 1 vạn tiền đồng cũng không kiếm nổi, đã nghèo thì làm gì có mỗi ngày một quả cho tiểu gia hỏa nhà nàng. Không phải, hiện tại đã có chuột trắng uy mỗi ngày hai quả tím, tương đương với ăn hết mấy chục tiền vàng a!!!
...
Qủa nhiên, cô nương cần phải có phú dưỡng a.
Tiểu gia hỏa dùng tiểu trảo mao nhung lay quả tím trong tay chuột trắng, mới vừa ăn xong lại muốn, chuột trắng đem quả tím cho vào túi nhỏ, nháy mắt biến mất, tiểu gia hỏa hai mắt xanh tò mò nhìn chằm chằm túi nhỏ, còn dùng trảo tính dò xét chạm một cái.
Chuột trắng chi chi kêu, lẻn đến trên tay Nghệ Nhàn, hướng về phía ngón cái của nàng cắn một ngụm!!!
Đệch, chó không đổi được ăn phân.
"Ngươi, cái đạo tặc âm hiểm gian trá này."
"..."
Nghệ Nhàn còn chưa kịp làm khó dễ, ngược lại có người so với nàng còn phẫn nộ hơn, nữ nhân điên im lặng đã lâu đột nhiên trong đầu nàng la lối, hùng hùng hổ hổ cắn răng nghiến lợi, tựa như hai người có thù không đội trời chung.
Sau khi chuột trắng cắn nàng, ngón tay nàng lóe lên cái ngân quang, sau đó biến mất. Sau đó tiểu gia hỏa cọ vào, hướng về phía vết thương của nó liếm liếm, tựa như đang lấy lòng nhìn nàng.
Chuột trắng đứng trên đầu tiểu gia hỏa chi chi gọi, mang theo vài phần cẩn thận.
"Được rồi, hai ngươi kẻ 8 lạng người nửa cân, đều là nhân lúc cháy nhà hôi của chủ." Nghệ Nhàn không chút khách khí phê bình, "ai nói cho ta biết đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Cho đến giờ, Nghệ Nhàn không hiểu ra sao. Cũng không biết địa vị của nữ nhân điên, cũng không biết được nội tình của chuột trắng này, còn nhiều lần xuất hiện, không chỉ như vậy, còn dùng cả quả tím đắt đỏ uy cho tiểu gia hỏa, cũng không phải là cảm thấy tiểu gia hỏa kia có manh a?!
"Phi phi, ta không phải đạo tặc gì cả, hãy gọi ta là Ngân Bảo đại nhân."
"Đừng có mà dát vàng lên mặt mình, tên đạo tặc ăn trộm nhà ngươi."
Nhìn thấy hai bên tranh cãi ầm ĩ sắp đánh nhau, Nghệ Nhàn bị hai âm thanh khác nhau làm cho nhức đầu, nàng hét lớn một tiếng, "nói thêm câu nữa, yêu cầu của các ngươi một cái ta cũng không đáp ứng."
Những lời này của nàng tựa như công tắc, lách cách một cái, cả thế giới dường như im lặng.
Nghệ Nhàn nhu liễu mi tâm, "nhân lúc ta còn chút kiên nhẫn, nói, các ngươi có mục đích gì?"
Chuột trắng từ trên người tiểu gia hỏa chạy lên bàn, ngưỡng cái đầu chi chi chi kêu, không phải như bình thường không nghe hiểu tiếng chuột, những âm thanh này đi qua tai Nghệ Nhàn, sau đó tự động trở thành tiếng nói non nớt, tựa như thằng nhóc con, "nàng là người xấu, muốn chiếm lấy thân thể ngươi để sống tiếp."
Lông mao phía sau Nghệ Nhàn dựng đứng.
Lúc trước nàng cũng đã phỏng đoán qua, cộng thêm nữ nhân điên này ở trước mắt nàng dùng thủ pháp quỷ dị, không cho nàng được nhiều thêm. Nhưng bị người vạch mặt như vậy, đúng là khiến người ta thấy sợ.
Đoạt xá? Hay là từng bước thôn phệ ý thức của nàng?
Khó có được một lần nữ nhân điên không có phản bác lại lời Ngân Bảo đại nhân nói, thái độ tựa như cam chịu này khiến trong lòng Nghệ Nhàn lộp bộp quặn đau tựa như rơi xuống thung lũng.
Tiểu trảo Ngân Bảo đại nhân vỗ ngực một cái, "cũng may có Ngân Bảo đại nhân ta, nàng tạm thời không làm gì được."
Nghệ Nhàn liếc mắt nhìn xuống thân thể con chuột này, đập một cái khẳng định bẹp. Nhưng cũng không thể bỏ qua những lần nó xuất hiện cứu gấp, nàng nghĩ sau này nên đối với tiểu ân nhân cứu mạng này tốt một chút.
Cái gì gọi là theo cột leo lên, Ngân Bảo đại nhân rất có mắt nhìn, thấy thái độ Nghệ Nhàn đối với nó mềm đi, lập tức theo cánh tay của nàng leo lên đầu vai nàng, tựa như lấy lòng, "không bằng, để ta làm bằng hữu với ngươi đi?"
Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, nếu nàng không hiểu sai lời nói, thì ý tứ "bằng hữu" này là? có thể là giác quan thứ sáu của nữ nhân cho nàng biết, trong lời nói này có cạm bẫy. Nguyên cũng không biết nên khóc hay nên cười, biểu tình con chuột này quá mức nịnh nọt, cùng với bộ dạng khinh miệt nàng lúc trước hoàn toàn là kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
"Đừng có đồng ý với nó."
"Cái độc phụ ác độc nhà ngươi a."
"Chuyện của ta không đến lượt ngươi quan tâm, bẹp trùng dưới lòng đất."
...
Hai tên này một lời không hợp liền cãi vã trong đầu Nghệ Nhàn không ngừng, trời sinh bát tự không hợp. Nghệ Nhàn nhu mi tâm, ôm tiểu gia hỏa về giường, từ những lời bọn họ gây nhau cũng đại khái hiểu được một chút.
Cho ra kết luận, hai tên này cũng không phải thích đèn cạn dầu gì.
Ngân Bảo hy vọng nàng đáp lại hứa hẹn làm "bằng hữu", không lẽ lời này như là lời thề, chỉ cần đáp lại là có ứng nghiệm?
Nữ nhân điên đối với nàng không có hảo ý, có chủ ý với thân thể của nàng, nhưng không hiểu vì sao lại thất bại hoặc thể tạm thời chưa đến lúc, nhưng cũng không giống lời Ngân Bảo đại nhân nói.
Trong lúc đang suy nghĩ phân tích, Nghệ Nhàn cư nhiên trong lúc tiếng ồn ào cãi vã bản thân rảnh rỗi liền ngủ rồi.
****
Cuộc sống bán đồ nướng cũng không còn náo nhiệt như trước, nguyên nhân cũng có nhiều cái, quan trọng nhất chính là bạch liên hoa cũng ở đối diện các nàng mở một cái hàng nướng ở đất trống, giá so với các nàng cũng rẻ hơn, bất quá - ý vị cũng không rõ.
Thạch Giai cũng Du Vũ rất tức, có cơ hội liền oán giận với Nghệ Nhàn vài câu, Nghệ Nhàn đều nói tốt trấn an các nàng, nhất thời bầu không khí cũng coi như sóng êm gió lặng.
Nghệ Nhàn khi buôn bán như vậy cũng biết là không được lâu dài, một là sự sao chép rất mạnh, hai là nàng phát hiện vị giác của thú nhân rất mạnh, cái gì cũng có thể ăn được. Chỉ cần bạch liên hoa làm không quá khó ăn, thì vẫn có thể kiếm được tiền đồng.
Cho nên gia vị quyết định ván bài thắng bại này vẫn chưa lật, nhưng sau khi gặp phải thú nhân có vị giác cường đại thì dường như không còn quan trọng như vậy nữa.
Bất quá có chuyện Nghệ Nhàn nói đúng, Tần Dung thường xuyên đến đây đi quanh nhìn nàng một vòng, nhìn thấy người đối nghịch với nàng, liền quả quyết gia nhập hội với bạch liên hoa, trở thành một đôi tỷ muội giả tạo.
"Nghệ Nhàn."
"Lục đại nhân."
Từ sau khi Nghệ Nhàn định cư ở Qua Tháp thành thì lần đầu tiên nhìn thấy tên thú nhân tộc của Sư Lục rất kỳ quái, họ quyết định từ thú hình, nếu là tộc sư thú thì toàn bộ đều họ Sư. Nếu là hồ thú tộc thì toàn bộ đều họ Hồ, giống như là Hồ Thanh. Nhưng cái này đối với Lam Đồng lại không có liên quan, Lam Đồng không phải họ Sư, hơn nữa thú hình của nàng không phải là sư thú, cũng không phải Sư Lộ.
Sư Lộ có móng vuốt là ưng trảo, còn móng vuốt Lam Đồng là sư trảo.
Phía sau Lục đại nhân còn có một đội thủ vệ thú nhân, khí thế hung hung, nàng cũng không vòng vo, chỉ nói: "nghe nói chuyện của người, nên thành chủ đại nhân muốn gặp ngươi một lần."
Thành chủ đại nhân?
Nghệ Nhàn cũng không biết lai lịch vị thành chủ đại nhân này thế nào, nhưng đối với một cái thành nhỏ mà nói, quyền thế chắc cũng là lớn nhất, có thể tương đương với một cái thổ hoàng đế.
Chuyện của nàng?
Nàng chỉ là một nô ɭệ thì có chuyện gì a?
Lịch sử đen tối trước kia sao? hay là tỷ thí vạch trần Tần Dung, hay là vì....
Trong lời nói này khắp nơi lộ ra cổ quái, dấu diếm nguy cơ.
Nghệ Nhàn nghĩ đến một khả năng duy nhất chính là vì nữ nhân điên, đầu lớn như ngưu. Nàng biết mỗi lần nhìn thấy vị Sư Lục này đều không có chuyện gì tốt, nàng hé miệng cười nói. "ta bất quá chỉ là nô ɭệ nhất giai, cả người bẩn thỉu, chờ ta thay một bộ quần áo sạch rồi đi."
Lục đại nhân không kiên nhẫn thúc dục, "nhanh lên đi, có thể thấy thành chủ đại nhân là phúc tu luyện mấy đời của nô ɭệ ngươi a."
Hừ phúc á, thành chủ đại nhân không lẽ là nhân dân tệ a? người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao?
Tặng nàng, nàng cũng không thèm.
Danh sách chương