"Chứng uất ức tiền sản là cái gì?" vẻ mặt Lam Đồng nghi ngờ.
"Đại khái là tâm tình buồn bực kéo dài khiến tình thần bế tắc, ngươi chưa từng mang thai nên sẽ không biết được." trước đó Nghệ Nhàn mang thai Nhị Lam cũng dễ nổi nóng hay nghi ngờ, nhưng Thời Hoài cũng không biết uất ức tiền sản này, hẳn là sẽ nghĩ khác, thực sự muốn để Lam Đồng nếm thử mùi sinh con cực khổ a.
Nhưng hiện tại đã không có ý đó nữa.
Lam Đồng cái hiểu cái không nhìn Nghệ Nhàn, sau đó thúc giục, "Các lão nói tiếp đi, bí mật phu nhân giấu đó là gì, vì sao lại lo lắng đại nhân phát hiện, nàng còn cố gắng tổn thương đứa bé!"
Khi đề cập đến tổn thương ấu tể, Lam Đồng theo ý thức cảm thấy hành vi này không thể tha thứ. Hiển nhiên, người nào đó cũng quên trước đó mình còn ngoan tuyệt giữa người yêu với ấu tể của mình.
"Dừng lại."
"Vì sao?"
Nghệ Nhàn thấy khôn mặt đối phương đang căng thẳng đột nhiên thần sắc mờ mịt, rất muốn cười, hôm nay nàng mới biết gia súc này thích nghe kể chuyển, vừa nghe thì không thể cản được, "ngươi hỏi nhiều vậy, Các lão sao trả lời được?"
Các lão ở bên cười mỉm cười nhìn hai người các nàng nói chuyện với nhau, đáy mắt đầy vui vẻ, "đường còn dài, các ngươi muốn nghe, ta từ từ kể cho các ngươi nghe."
Miên Hoa Đường là người thiếu kiên trì nhất, nghe được một nửa liền nóng lòng, tự mình chạy trước không nói còn bắt Tiểu Lam chạy theo. Để lại Nhị Lam tạm thời chưa biết chạy, không thể làm gì khác ở trong ngực Nghệ Nhàn nghe kể chuyện. Hai tiểu chỉ vui đùa một hồi, thì leo lên cái cây cách đó không xa nằm nghỉ chờ các nàng/
Chuyện về Tạ Đồng và Thời Hoài còn đang tiếp tục.
Cuối cùng Thời Hoài cũng biết được Tạ Đồng đến từ Tạ gia nơi mà bọn họ ghét nhất, 20 năm trước Tạ gia bắt gϊếŧ nhiều huyễn thú, nếu gặp phải huyễn thú phản kháng thì gϊếŧ chết hoàn toàn. Rất nhiều ấu tể sau khi sinh ra trở thành cô nhi, chữ Tạ này đều là bóng ma trong lòng ấu tể.
Cầm lão quái vốn không như huyễn thú khác thích gần Tạ Đồng là quang linh sư, bởi vì tên nàng có chữ Tạ, nào ngờ bí mật bị lộ, Tạ Đồng đúng là mang dòng máu Tạ gia.
Thù trong tộc, không độ trời chung.
Cùng Tạ gia khi đó, chỉ còn huyết hải thâm cừu.
"Nếu tiểu thư gặp phải vấn đề như vậy, nên giải quyết như thế nào?"
"Ta?"
"Phải."
Tình huống của Nghệ Nhàn và Lam Đồng so với Tạ Đồng và Thời Hoài không khác bao nhiêu. Đôi bên tồn tại hận thù chủng tộc, nàng còn có cơn tức bị tù đày, nếu nàng không chọn bỏ trốn, rợ là một đao làm thịt Lam Đồng, sau đó trốn không được thú nhân tộc thì nàng cũng chết trong tay thú nhân, làm gì có thêm được Nhị Lam a? Nghệ Nhàn, "rời đi."
Oán hận nhau, cuối cùng oán hận quá sâu, cũng chỉ là si tình nam nữ, đánh không chết không thôi.
Lam Đồng đang suy nghĩ, nghe Nghệ Nhàn không chút do dự trả lời, lại suy nghĩ nhìn má đối phương, nhớ đến thời gian còn đuổi theo, nàng lại nhỏ giọng nói, "ta, ta sẽ không để nàng đi."
Các lão thở dài, "phu nhân khi đó đã chọn rời đi, nàng mang tiểu thư rời đi không lâu, đại nhân hối hận không thôi."
Không ngờ oán hận giữa hai ngươi như lưỡi dao sắc bén, trong im lặng liền rạch da người, khuấy động máu thịt, thỉnh thoảng lại đổ lên chút rượu cay nóng vào ký ức ngọt ngào của hai người, cảm giác đó không cần nói cũng biết.
Thời Hoài trong lúc đau khổ cũng hiểu được một việc, nếu bọn họ đã yêu nhau đó là sự thật, có thể thay đổi chỉ có tương lai. Hắn không tin vận, không tin mệnh, hắn muốn tìm lối thoát cho gia đình ba người nhà hắn. Cho nên hắn đi tìm Tạ Đồng, sau đó lại phát hiện một chuyện khiến hắn giận không kiềm được.
Tạ gia nhốt Tạ Đồng đang mang thai lại.
Nghệ Nhàn cũng không có gì ngạc nhiên, đây là chuyện Tạ gia sẽ làm, sợ là khi đó lão thái gia cũng đã ép hỏi phu nhân chuyện đứa nhỏ. Nếu Tạ Đồng không chuẩn bị lời nói tốt, sẽ bị soi mói ra. Nhưng Tạ Đồng là quang linh sư, đối với Tạ gia gϊếŧ hại ấu tể có tình cảm đặc thù, nàng hiểu rõ đạo lý, nàng sinh hài tử phân nửa sẽ là ấu tể, nhưng kết quả sẽ ra sao.
Khi Thời Hoài cứu được Tạ Đồng ra, thân phận cũng bị lộ.
Khi đó, Tạ Đồng cũng sắp sinh, Thời Hoài đưa người về, hai người càng kiên định đến chết cũng không rời xa, sau đó chờ đến khi kết tinh chí bảo của hai người ra đời.
"Tiểu thư, đứa bé đó chính là ngươi."
"... ân."
Nghe vậy, tâm tình Nghệ Nhàn có chút mơ màng. Nguyên chủ làm chuyện xấu lại có một cặp cha mẹ oanh liệt như vậy a, đúng là khiến người ta mơ ước, còn nàng, "Các lão, ngươi nói chỗ đó còn bao lâu nữa sẽ đến?"
Các nàng chưa từng vào sâu bên trong, dọc đường đi cũng ít gặp được huyễn thú lỗ mãng xông đến, khi các nàng đi càng sâu vào trong, con đường này giống như chưa từng có người đi qua, cây cối xung quanh cũng thưa dần, tầm nhìn của các nàng cũng thoáng hơn. Nhưng cách trăm mét, thì cánh rừng lại dày đặc.
Không giống nhau a.
Nghệ Nhàn có chút buồn bực, nghe kể chuyện mà quyên cảnh vật quanh mình, nàng vô ý thức nhìn người bên cạnh, ở trong rừng xa lạ, cảnh giác nhất chính là thú nhân. Qủa nhiên, Lam Đồng nhìn rừng cây kia cũng mơ màng.
"Đại Lam, ngươi bị sao vậy?"
"Tinh linh thụ sao lại ở đây?" Lam Đồng nhìn có vẻ mơ màng, bộ dạng như khi thấy cái tháp nhỏ xuất hiện cũng không dám tin, nàng sợ đến ngây người.
"Đúng là mắt tốt thật."
Nghe Các lão thừa nhận, đến cả Nghệ Nhàn cũng ngây người.
Cái cây trước mắt đúng là vẻ ngoài bình thường, đại khái khoảng cách giữa những cái cây khá là rộng, tựa như cố ý giữ khoảng cách. Nghệ Nhàn từng biết qua người cây trong rừng Ai Nhĩ Pháp, tính khí nóng nảy, nếu vô tình làm bị thương nó, sẽ bị nó trói lại, sau đó bị quất roi.
Tiểu Nhã và Lam Đồng cũng từng may mắn trở thành người bị quất roi.
Nghệ Nhàn lại nhớ đến chuyện lần đó lừa gia súc bị hại, chột dạ sờ chóp mũi, "Các lão không phải nên giải thích nghi ngờ cho chúng ta sao?"
Nghệ Nhàn nói, Các lão nhịn không được cười ha ha, "tiểu thư, xin mời đi theo ta."
Cây phía trước nghe thấy, đột nhiên lay động, thân cây to lớn đung đưa cũng khó khăn, lá cây rung ào ào, hai cái cây bên cạnh các nàng cách xa một khoảng khom lưng bày ra tư thế hoan nghênh các nàng, Nghệ Nhàn trợn mắt há mồm, Miên Hoa Đường tò mò còn đánh một cái.
"Miên Hoa Đường, đừng tổn thương chúng nó."
"Di! biết đi a!"
Một đám cành lá lướt qua cổ tay trắng nõn của Miên Hoa Đường, cảm giác thô ráp lạnh lẽo khiến Miên Hoa Đường thất kinh, mở to mắt nhìn nó thắt chặt rồi thả lỏng tay mình. Nàng định dựt đứt nhưng nghe Nghệ Nhàn nói, liền có chút do dự.
Người cây dường như cảm nhận được nàng không làm tổn thương mình, liền nổi hứng bông đùa. Một nhánh cây hạ xuống cứng lại, sau đó mềm nhũn như mấy con sâu, đứng trước mặt Miên Hoa Đường biểu diễn kỹ thuật nhảy múa.
Nghệ Nhàn thấy chúng nó múa may liền cảnh giác.
"Nghệ Nhàn, mau nhìn, chúng nó đang làm gì a?"
"Chắc là nó thích ngươi...." Nghệ Nhàn nói lời trái lương tâm, cây sợ nhất là hỏa và lôi, mà Miên Hoa Đường lại có cái sau, nàng không thể không nhắc lần nữa, "Miên Hoa Đường, đừng phóng lôi làm chúng nó sợ."
Miên Hoa Đường đang hưng phấn, một chút ngân quang không khống chế được tràn ra, từ đầu ngón tay thoát ra. Khi Nghệ Nhàn vừa nói xong, cái cây đang múa đột nhiên cương lại, sau đó phát ra tiếng kêu thảm như con nít hét.
"Mau xuống đây."
"Ah."
"Ha ha ha ha ha."
Đám cây còn lại cũng đã vung roi lên, nếu không có Các lão trấn an, sợ là sẽ trói các nàng lại quất cho một trận rồi a.
Lam Đồng túm lấy Tiểu Lam định dùng trảo quấy phá mấy sợi roi, có chút khinh thường, "đám người cây này đều như nhau, vừa gặp chuyện liền hợp lực tấn công."
Nàng giật giật vai, bóp quyền răng rắc, hiển nhiên là nhớ đến ký ức xấu khi bị ném vào rừng Ai Nhĩ Pháp. Nghệ Nhàn cản nàng lại, "khoan đã, đây là huyễn thú cốc, để Các lão xử lý đi."
Miên Hoa Đường nghiêng đầu khó hiểu, "chúng nó chơi rất vui, còn biết nói chuyện, còn có thể đi."
Nghệ Nhàn sờ đầu nàng, "phải, chúng nó hẳn là người cây từ Tinh Linh tộc dọn đến đây, chúng nó có ý thức của mình, không khác chúng ta, chỉ có hình dáng bên ngoài là khác. Cho nên nghe ta, ở chỗ này khống chế linh lực cho tốt a."
Miên Hoa Đường, "ta không có đánh chúng."
Nhìn chúng nó quá yếu.
Nếu hiểu được nội tâm Miên Hoa Đường, đám người cây chắc nội tâm lệ rơi đầy. Cũng may chuyện quần ẩu không có, đã nhah kết thúc. Đám người Nghệ Nhàn ở bên ngoài gây chuyện cũng hấp dẫn một đám huyễn thú mò đến.
Từng cái đầu mao nhung, thú hình không khác Tiểu Lam là mấy, còn đang ngồi, nằm, úp sấp sau mấy cái cây, một chồng người từ thấp đến cao toàn bộ đều nhìn chằm chằm các nàng, mà nhìn chằm chằm Tiểu Lam là lâu nhất, hai mắt sáng lên.
Tiểu Lam giơ một trảo lên vuốt mao nhưng trên mặt mình, sau đó đoan chính tự mình nhìn chúng ta ngao ngao một tiếng. Lại sợ chúng nó ngã thành một đống, chen lấn định chạy, không ngờ lại đạp đuôi ta, ta đạp đầu ngươi, loạn thành một đám.
Các lão nhìn thấy thì cười nói, "quay về báo với mọi người, tiểu thư đã quay về."
Đám ấu tể xô xát một hồi cuối cũng cũng yên phận đứng thành một hành, nghe Các lão nói, từng con chạy thật nhanh, chui, bò, các kiểu đều có, không quá lâu liền biết mất trong rừng.
Cây cối trước mặt các nàng vô thức chuyển động, biến thành đủ loại tư thế, vô số cây di động trước mắt Nghệ Nhàn, nhanh đến người ta nhìn không kịp, "là trận pháp sao?"
Các lão, "đây là nơi đại nhân kiến tạo thu lưu đầu tiên, sợ ấu tể gặp nguy hiểm, liền mang người cây từ rừng Ai Nhĩ Pháp về, sau đó bày ra trận này."
Nghệ Nhàn, "hèn gì."
Mọi người chỉ biết sâu trong huyễn thú cốc có nguy hiểm,nhưng không biết trong này có một động thiên khác.
Rừng rậm biến ảo thành nhiều loại trận hình, cuối cùng tự thành hai hàng, một đường dài đi hoài không thấy điểm cuối. Rất nhanh, từng cành lá tản ra, thế giới trong rừng mở ra trước mắt khiến Nghệ Nhàn hiểu rõ.
Nàng nhìn thấy vài gian nhà đơn sơ không đều nhau, cố định có thứ tự, cực kỳ giống chỗ con người ở, có vài cái giống nhà trúc ở hồ Thấm Tâm, màu trúc rõ ràng sáng bóng, có thể thấy rõ trong mấy cái nhà.
Lam Đồng giật mình, ở Khố Tư thành mấy năm, với kiểu nhà như vậy đối với nàng cũng là mới lạ. Chỗ ở của huyễn thú so với con người không hề kém, thậm chí còn hơn cả thú nhân.
Từng con huyễn thú hình thể không thua Lam Đồng xuất hiện, ánh mắt cảnh giác quan sát các nàng, cuối cùng nhìn mỗi Lam Đồng.
"Đây là --"
"Hoan nghênh về nhà."
"Đại khái là tâm tình buồn bực kéo dài khiến tình thần bế tắc, ngươi chưa từng mang thai nên sẽ không biết được." trước đó Nghệ Nhàn mang thai Nhị Lam cũng dễ nổi nóng hay nghi ngờ, nhưng Thời Hoài cũng không biết uất ức tiền sản này, hẳn là sẽ nghĩ khác, thực sự muốn để Lam Đồng nếm thử mùi sinh con cực khổ a.
Nhưng hiện tại đã không có ý đó nữa.
Lam Đồng cái hiểu cái không nhìn Nghệ Nhàn, sau đó thúc giục, "Các lão nói tiếp đi, bí mật phu nhân giấu đó là gì, vì sao lại lo lắng đại nhân phát hiện, nàng còn cố gắng tổn thương đứa bé!"
Khi đề cập đến tổn thương ấu tể, Lam Đồng theo ý thức cảm thấy hành vi này không thể tha thứ. Hiển nhiên, người nào đó cũng quên trước đó mình còn ngoan tuyệt giữa người yêu với ấu tể của mình.
"Dừng lại."
"Vì sao?"
Nghệ Nhàn thấy khôn mặt đối phương đang căng thẳng đột nhiên thần sắc mờ mịt, rất muốn cười, hôm nay nàng mới biết gia súc này thích nghe kể chuyển, vừa nghe thì không thể cản được, "ngươi hỏi nhiều vậy, Các lão sao trả lời được?"
Các lão ở bên cười mỉm cười nhìn hai người các nàng nói chuyện với nhau, đáy mắt đầy vui vẻ, "đường còn dài, các ngươi muốn nghe, ta từ từ kể cho các ngươi nghe."
Miên Hoa Đường là người thiếu kiên trì nhất, nghe được một nửa liền nóng lòng, tự mình chạy trước không nói còn bắt Tiểu Lam chạy theo. Để lại Nhị Lam tạm thời chưa biết chạy, không thể làm gì khác ở trong ngực Nghệ Nhàn nghe kể chuyện. Hai tiểu chỉ vui đùa một hồi, thì leo lên cái cây cách đó không xa nằm nghỉ chờ các nàng/
Chuyện về Tạ Đồng và Thời Hoài còn đang tiếp tục.
Cuối cùng Thời Hoài cũng biết được Tạ Đồng đến từ Tạ gia nơi mà bọn họ ghét nhất, 20 năm trước Tạ gia bắt gϊếŧ nhiều huyễn thú, nếu gặp phải huyễn thú phản kháng thì gϊếŧ chết hoàn toàn. Rất nhiều ấu tể sau khi sinh ra trở thành cô nhi, chữ Tạ này đều là bóng ma trong lòng ấu tể.
Cầm lão quái vốn không như huyễn thú khác thích gần Tạ Đồng là quang linh sư, bởi vì tên nàng có chữ Tạ, nào ngờ bí mật bị lộ, Tạ Đồng đúng là mang dòng máu Tạ gia.
Thù trong tộc, không độ trời chung.
Cùng Tạ gia khi đó, chỉ còn huyết hải thâm cừu.
"Nếu tiểu thư gặp phải vấn đề như vậy, nên giải quyết như thế nào?"
"Ta?"
"Phải."
Tình huống của Nghệ Nhàn và Lam Đồng so với Tạ Đồng và Thời Hoài không khác bao nhiêu. Đôi bên tồn tại hận thù chủng tộc, nàng còn có cơn tức bị tù đày, nếu nàng không chọn bỏ trốn, rợ là một đao làm thịt Lam Đồng, sau đó trốn không được thú nhân tộc thì nàng cũng chết trong tay thú nhân, làm gì có thêm được Nhị Lam a? Nghệ Nhàn, "rời đi."
Oán hận nhau, cuối cùng oán hận quá sâu, cũng chỉ là si tình nam nữ, đánh không chết không thôi.
Lam Đồng đang suy nghĩ, nghe Nghệ Nhàn không chút do dự trả lời, lại suy nghĩ nhìn má đối phương, nhớ đến thời gian còn đuổi theo, nàng lại nhỏ giọng nói, "ta, ta sẽ không để nàng đi."
Các lão thở dài, "phu nhân khi đó đã chọn rời đi, nàng mang tiểu thư rời đi không lâu, đại nhân hối hận không thôi."
Không ngờ oán hận giữa hai ngươi như lưỡi dao sắc bén, trong im lặng liền rạch da người, khuấy động máu thịt, thỉnh thoảng lại đổ lên chút rượu cay nóng vào ký ức ngọt ngào của hai người, cảm giác đó không cần nói cũng biết.
Thời Hoài trong lúc đau khổ cũng hiểu được một việc, nếu bọn họ đã yêu nhau đó là sự thật, có thể thay đổi chỉ có tương lai. Hắn không tin vận, không tin mệnh, hắn muốn tìm lối thoát cho gia đình ba người nhà hắn. Cho nên hắn đi tìm Tạ Đồng, sau đó lại phát hiện một chuyện khiến hắn giận không kiềm được.
Tạ gia nhốt Tạ Đồng đang mang thai lại.
Nghệ Nhàn cũng không có gì ngạc nhiên, đây là chuyện Tạ gia sẽ làm, sợ là khi đó lão thái gia cũng đã ép hỏi phu nhân chuyện đứa nhỏ. Nếu Tạ Đồng không chuẩn bị lời nói tốt, sẽ bị soi mói ra. Nhưng Tạ Đồng là quang linh sư, đối với Tạ gia gϊếŧ hại ấu tể có tình cảm đặc thù, nàng hiểu rõ đạo lý, nàng sinh hài tử phân nửa sẽ là ấu tể, nhưng kết quả sẽ ra sao.
Khi Thời Hoài cứu được Tạ Đồng ra, thân phận cũng bị lộ.
Khi đó, Tạ Đồng cũng sắp sinh, Thời Hoài đưa người về, hai người càng kiên định đến chết cũng không rời xa, sau đó chờ đến khi kết tinh chí bảo của hai người ra đời.
"Tiểu thư, đứa bé đó chính là ngươi."
"... ân."
Nghe vậy, tâm tình Nghệ Nhàn có chút mơ màng. Nguyên chủ làm chuyện xấu lại có một cặp cha mẹ oanh liệt như vậy a, đúng là khiến người ta mơ ước, còn nàng, "Các lão, ngươi nói chỗ đó còn bao lâu nữa sẽ đến?"
Các nàng chưa từng vào sâu bên trong, dọc đường đi cũng ít gặp được huyễn thú lỗ mãng xông đến, khi các nàng đi càng sâu vào trong, con đường này giống như chưa từng có người đi qua, cây cối xung quanh cũng thưa dần, tầm nhìn của các nàng cũng thoáng hơn. Nhưng cách trăm mét, thì cánh rừng lại dày đặc.
Không giống nhau a.
Nghệ Nhàn có chút buồn bực, nghe kể chuyện mà quyên cảnh vật quanh mình, nàng vô ý thức nhìn người bên cạnh, ở trong rừng xa lạ, cảnh giác nhất chính là thú nhân. Qủa nhiên, Lam Đồng nhìn rừng cây kia cũng mơ màng.
"Đại Lam, ngươi bị sao vậy?"
"Tinh linh thụ sao lại ở đây?" Lam Đồng nhìn có vẻ mơ màng, bộ dạng như khi thấy cái tháp nhỏ xuất hiện cũng không dám tin, nàng sợ đến ngây người.
"Đúng là mắt tốt thật."
Nghe Các lão thừa nhận, đến cả Nghệ Nhàn cũng ngây người.
Cái cây trước mắt đúng là vẻ ngoài bình thường, đại khái khoảng cách giữa những cái cây khá là rộng, tựa như cố ý giữ khoảng cách. Nghệ Nhàn từng biết qua người cây trong rừng Ai Nhĩ Pháp, tính khí nóng nảy, nếu vô tình làm bị thương nó, sẽ bị nó trói lại, sau đó bị quất roi.
Tiểu Nhã và Lam Đồng cũng từng may mắn trở thành người bị quất roi.
Nghệ Nhàn lại nhớ đến chuyện lần đó lừa gia súc bị hại, chột dạ sờ chóp mũi, "Các lão không phải nên giải thích nghi ngờ cho chúng ta sao?"
Nghệ Nhàn nói, Các lão nhịn không được cười ha ha, "tiểu thư, xin mời đi theo ta."
Cây phía trước nghe thấy, đột nhiên lay động, thân cây to lớn đung đưa cũng khó khăn, lá cây rung ào ào, hai cái cây bên cạnh các nàng cách xa một khoảng khom lưng bày ra tư thế hoan nghênh các nàng, Nghệ Nhàn trợn mắt há mồm, Miên Hoa Đường tò mò còn đánh một cái.
"Miên Hoa Đường, đừng tổn thương chúng nó."
"Di! biết đi a!"
Một đám cành lá lướt qua cổ tay trắng nõn của Miên Hoa Đường, cảm giác thô ráp lạnh lẽo khiến Miên Hoa Đường thất kinh, mở to mắt nhìn nó thắt chặt rồi thả lỏng tay mình. Nàng định dựt đứt nhưng nghe Nghệ Nhàn nói, liền có chút do dự.
Người cây dường như cảm nhận được nàng không làm tổn thương mình, liền nổi hứng bông đùa. Một nhánh cây hạ xuống cứng lại, sau đó mềm nhũn như mấy con sâu, đứng trước mặt Miên Hoa Đường biểu diễn kỹ thuật nhảy múa.
Nghệ Nhàn thấy chúng nó múa may liền cảnh giác.
"Nghệ Nhàn, mau nhìn, chúng nó đang làm gì a?"
"Chắc là nó thích ngươi...." Nghệ Nhàn nói lời trái lương tâm, cây sợ nhất là hỏa và lôi, mà Miên Hoa Đường lại có cái sau, nàng không thể không nhắc lần nữa, "Miên Hoa Đường, đừng phóng lôi làm chúng nó sợ."
Miên Hoa Đường đang hưng phấn, một chút ngân quang không khống chế được tràn ra, từ đầu ngón tay thoát ra. Khi Nghệ Nhàn vừa nói xong, cái cây đang múa đột nhiên cương lại, sau đó phát ra tiếng kêu thảm như con nít hét.
"Mau xuống đây."
"Ah."
"Ha ha ha ha ha."
Đám cây còn lại cũng đã vung roi lên, nếu không có Các lão trấn an, sợ là sẽ trói các nàng lại quất cho một trận rồi a.
Lam Đồng túm lấy Tiểu Lam định dùng trảo quấy phá mấy sợi roi, có chút khinh thường, "đám người cây này đều như nhau, vừa gặp chuyện liền hợp lực tấn công."
Nàng giật giật vai, bóp quyền răng rắc, hiển nhiên là nhớ đến ký ức xấu khi bị ném vào rừng Ai Nhĩ Pháp. Nghệ Nhàn cản nàng lại, "khoan đã, đây là huyễn thú cốc, để Các lão xử lý đi."
Miên Hoa Đường nghiêng đầu khó hiểu, "chúng nó chơi rất vui, còn biết nói chuyện, còn có thể đi."
Nghệ Nhàn sờ đầu nàng, "phải, chúng nó hẳn là người cây từ Tinh Linh tộc dọn đến đây, chúng nó có ý thức của mình, không khác chúng ta, chỉ có hình dáng bên ngoài là khác. Cho nên nghe ta, ở chỗ này khống chế linh lực cho tốt a."
Miên Hoa Đường, "ta không có đánh chúng."
Nhìn chúng nó quá yếu.
Nếu hiểu được nội tâm Miên Hoa Đường, đám người cây chắc nội tâm lệ rơi đầy. Cũng may chuyện quần ẩu không có, đã nhah kết thúc. Đám người Nghệ Nhàn ở bên ngoài gây chuyện cũng hấp dẫn một đám huyễn thú mò đến.
Từng cái đầu mao nhung, thú hình không khác Tiểu Lam là mấy, còn đang ngồi, nằm, úp sấp sau mấy cái cây, một chồng người từ thấp đến cao toàn bộ đều nhìn chằm chằm các nàng, mà nhìn chằm chằm Tiểu Lam là lâu nhất, hai mắt sáng lên.
Tiểu Lam giơ một trảo lên vuốt mao nhưng trên mặt mình, sau đó đoan chính tự mình nhìn chúng ta ngao ngao một tiếng. Lại sợ chúng nó ngã thành một đống, chen lấn định chạy, không ngờ lại đạp đuôi ta, ta đạp đầu ngươi, loạn thành một đám.
Các lão nhìn thấy thì cười nói, "quay về báo với mọi người, tiểu thư đã quay về."
Đám ấu tể xô xát một hồi cuối cũng cũng yên phận đứng thành một hành, nghe Các lão nói, từng con chạy thật nhanh, chui, bò, các kiểu đều có, không quá lâu liền biết mất trong rừng.
Cây cối trước mặt các nàng vô thức chuyển động, biến thành đủ loại tư thế, vô số cây di động trước mắt Nghệ Nhàn, nhanh đến người ta nhìn không kịp, "là trận pháp sao?"
Các lão, "đây là nơi đại nhân kiến tạo thu lưu đầu tiên, sợ ấu tể gặp nguy hiểm, liền mang người cây từ rừng Ai Nhĩ Pháp về, sau đó bày ra trận này."
Nghệ Nhàn, "hèn gì."
Mọi người chỉ biết sâu trong huyễn thú cốc có nguy hiểm,nhưng không biết trong này có một động thiên khác.
Rừng rậm biến ảo thành nhiều loại trận hình, cuối cùng tự thành hai hàng, một đường dài đi hoài không thấy điểm cuối. Rất nhanh, từng cành lá tản ra, thế giới trong rừng mở ra trước mắt khiến Nghệ Nhàn hiểu rõ.
Nàng nhìn thấy vài gian nhà đơn sơ không đều nhau, cố định có thứ tự, cực kỳ giống chỗ con người ở, có vài cái giống nhà trúc ở hồ Thấm Tâm, màu trúc rõ ràng sáng bóng, có thể thấy rõ trong mấy cái nhà.
Lam Đồng giật mình, ở Khố Tư thành mấy năm, với kiểu nhà như vậy đối với nàng cũng là mới lạ. Chỗ ở của huyễn thú so với con người không hề kém, thậm chí còn hơn cả thú nhân.
Từng con huyễn thú hình thể không thua Lam Đồng xuất hiện, ánh mắt cảnh giác quan sát các nàng, cuối cùng nhìn mỗi Lam Đồng.
"Đây là --"
"Hoan nghênh về nhà."
Danh sách chương