Tề Vận lấy đèn chiếu sáng trong túi giới tử ra, tìm tòi từng chút, thỉnh thoảng gõ một cái. Cho đến khi gõ trước mặt tiểu kỳ lân.

Cộp cộp.

Lam Đồng dán tường, im lặng chịu đựng hai đưa con gái quyền đấm cước đá với mình, mặc dù không đau, nhưng trong lòng thì buồn bã, nhìn con gái, đến cả thê tử cũng không thể giữ được.

Vừa nghe thấy tiếng, nàng liền dựng tai lên, còn chưa kịp nhìn kỹ, thì trời xoay đất chuyển, trước mắt đen thui, ngoại trừ cảm giác rơi xuống cùng tiếng gió, còn có hai tiếng vang nặng nề bên người.

Tiểu Lam, "ngao ngao --"

Nhị Lam, "A a --"

Hai tiểu gia hỏa tiếp sức nhau, đứa này kêu xong đứa kia lại kêu. Tiếng hét chói tai kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bộ của Lam Đồng, nàng đành ôm chặt lấy hai tiểu gia hỏa vào ngực, "sau này đừng tin lời Tề đại tiểu thư nói, nàng không đáng tin."

Nói là dựa vào tường, kết quả nàng bị Tề Vận tiễn xuống luôn.

Tề Vận nghẹn họng nhìn ba người Lam Đồng biết mất, nhéo mũi một cái, trong ánh sáng tối mờ, cùng tiểu kỳ lân trừng mắt nhìn nhau, "cơ quan di động."

Một luồng gió thổi qua, bên dưới tiểu kỳ lân như sinh phong hỏa luân, vững vàng mượn phong linh di chuyển trên không, tự thử nghiệm để báo cho Tề Vận biết, cho dù cơ quan nhiều hơn thì nàng cũng không sợ.

Tề Vận lần đầu gặp phải cơ quan biết di động, nàng nhìn hình vẽ trên đầu, lại nhìn tiểu kỳ lân đã chuẩn bị xong, "nghe Nghệ Nhàn nói, ngươi là thủy thú, sẽ mang đến vận may cho người, hy vọng lần này có thể tìm được chỗ Nghệ Nhàn hạ xuống."

Lạch cạch.

Cái nút này còn dùng được.

Thân thể tiểu kỳ lân cứng ngắc không nhúc nhích, hai mắt đai một vòng, chỉ nghe tiếng không thấy mặt đất chuyển động.

Hô --

Hai người lén thở phào nhẹ nhõm, trước kia Tề Vận từng xem qua sách, cơ quan di động thiên biến vạn hóa, nhưng nhiều cái chỉ quanh một cái, nhất định sẽ tìm được quy luật, nhất định sẽ tìm được, "ngươi quả nhiên là --"

Còn chưa nói xong, Tề Vận chỉ thấy tiểu kỳ lân trợn tròn mắt, không ngừng nhìn nàng nhướng hướng, cũng may Tề Vận không ngốc, cuối cùng cũng hiểu được có chuyện, nàng cúi đầu nhìn, mặt đất lại chuyển động, trời đất quay cuồng, một cái đèn chiếu sáng bị ném tới.

Tề Vận, "..."

Đậu xanh rau má, thụy thú đúng là không đùa được, trong lúc quan trọng nó lại chỉ có thể tự bảo vệ nó.

Không đến một nén nhang, trong mật thất chỉ còn lại tiểu kỳ lân, nàng nhìn trái phải một chút, dùng phong linh ấn xuống cái khối trước đó Tề Vận đã ấn xuống, vươn móng trước, nhẹ nhàng ấn xuống.

Qua bên trái thì lại tự cuốn.

Qua bên phải thì lại tự cuốn.

...

Sau đó, trong mật thất chỉ còn nghe tiếng lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch....

Nghệ Nhàn vẫn không biết tiểu kỳ lân đang một mình chơi trò ấn nút, nhìn biển máu xác trước mắt, dù biết đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn cảm thấy kinh khủng như thường, "tháp nhỏ, hay là ngươi dẫn ta lướt qua đi?"

Coong coong coong --

Tháp nhỏ run mạnh hơn, tựa như bị điên.

Nghệ Nhàn thấy nó run so với bình thường còn dữ dội hơn, vội trấn an nói, "nói đùa thôi, nói đùa thôi, ta sợ chúng ta lướt qua rồi thì cũng chưa đến khúc cuối được."

Rầm!

Tháp nhỏ xoau vòng lắc lư một hồi, Nghệ Nhàn ngước nhìn thì thấy một tòa tháp lớn sắp đè lên mình vội dịch về sau một bước, còn phóng quang linh phòng ngự xua đi thứ ăn mòn dưới chân, một bóng người bất ngờ không kịp đề phòng từ trong tháp lăn ra.

Nghệ Nhàn, "!!!"

Miên Hoa Đường một chân bước trong biển mái, chất lỏng dính nhớp khiến mày nàng nhăn như sâu lông, đánh hai cái lôi xuống, khiến biển máu bốc lên, đột nhiên nhìn thấy Nghệ Nhàn ở một bên khiếp sợ, nháy mắt nàng chuyển tính, "Nghệ Nhàn!"

Cái giọng uy khuất gọi nàng, khiến Nghệ Nhàn mềm lòng.

"Đừng lộn xộn, biển máu có tính ăn mòn."

"Ah."

Miên Hoa Đường cũng thực sự nghe lời, nói không di chuyển thì không di chuyển. Thỉnh thoảng lại vung tay muốn đánh tháp nhỏ, tháp nhỏ phun Miên Hoa Đường ra, sau đó lại bình thường, không chỉ mặt dày còn đặc biệt tiện, thỉnh thoảng lắc lư trước mặt nàng, khi nàng sắp đụng lại tránh đi.

"Mấy ngày qua ngươi chơi trong này?" Nghệ Nhàn nghiêm túc, tiện thể làm cáo quang linh phòng ngự dưới chân cho Miên Hoa Đường, để hai chân nàng không bị máu ăn mòn, núi xác cùng biển máu ở đây cũng không khác gì cái ao ngay đài đá hiến tế kia, đều ăn thịt nhả xương, "vừa đi vài ngày, lại khiến ngươi bớt lo một chút a."

Nếu không phải cảm nhận được biết nàng gần mình còn sống tốt. Nghệ Nhàn sợ là gấp đến như phỏng miệng rồi, nuôi con thực sự quá khó, nhất là con không chỉ một đứa.

"Đều tại hắn!"

Coong coong!

Miên Hoa Đường sau khi bị bí địa hút vào, liền biến về nguyên hình. Cho nên, khi nhóm người Nghệ Nhàn vào được bí địa cũng không để ý đến tấm giấy mỏng manh. Hơn Tiểu Miên hoa từ khi lớn lên, nàng cũng không nhớ rõ được hình dáng nguyên dạng khi lớn có phải cũng như vậy hay không.....

Từ kích cỡ lớn bằng bàn tay, biến thành một tờ giấy A4? Sau khi bị tháp nhỏ nuốt vào, Miên Hoa Đường lại lọt vào cửu linh tháp, cũng may không quên cách đi lên tháp, cộng thêm nàng khi còn nhỏ không sợ gì, tâm tình lại không vui, liền cho cửu linh tháp một vài cái lôi linh, khiến tháp nhỏ thỉnh thoảng lại run vài cái.

Nếu không phải nuốt không tiêu được một tên tính tình ngang ngược như vậy, tháp nhỏ sợ là phải cố gắng thêm một thời gian nữa, đáng tiếc, không thể tiếp nhận rồi.

Nghe xong hai người thù mới hận cũ, Nghệ Nhàn, "...."

Miên Hoa Đường lúc này mới nhìn tình cảnh quanh mình, xung quanh biển máu mênh mông, không thấy điểm cuối, mùi thối khiến người khó chịu, một khắc cũng không chờ được, "đây là đâu? Tiểu Lam các nàng đâu rồi?"

Nghệ Nhàn cũng không biết mình đang ở chỗ quỷ nào, nàng rơi xuống thì chân đã chạm đống máu này, cảm giác so với băng sông còn lạnh hơn, dù nàng kịp lúc phòng ngự, nhưng cũng mất hết một đôi giày, "nghĩ cách tìm lối ra, sau khi rời khỏi thì có thể thấy mọi người."

Miên Hoa Đường không nghi ngờ, giơ tay nhấc chân là từng chuỗi bạo lôi, tiếng lôi điếc tai, tháp nhỏ như gặp di chứng, thấy lôi đánh xuống nhịn không được lại run hai ba cái, sau đó thì đứng im giả chết không nhúc nhích.

"Đệch, Miên Hoa Đường mau dừng tay!"

"Vì sao a?"

Núi thây cùng biển máu bị lôi linh đánh nhộn nhạo, mặt biển không động tĩnh đột nhiên cuộn sóng lớn, Nghệ Nhàn vội cũng không che được máu ập đến, còn có một đống xương trắng rơi lên người các nàng.....

Nghệ Nhàn nhìn lồng năng lượng tựa kính mỏng bị đánh vỡ, phá một cách dễ dàng, khiến Miên Hoa Đường có chút vội, không biết ở trong tháp nhỏ luyện đến mang lệ khí rồi hay sao, càng chiến càng hăng, đem biển máu núi thây phá đến long trời lở đất.

Xèo xèo!

Y phục vừa thay lại bị ăn mòn thủng lỗ lớn, đến cả cổ tay cũng thấy được xương, máu chảy đau đớn. Nghệ Nhàn cuối cùng cũng hiểu được đây không phải ảo cảnh.

Đệch!

Nàng thực sự không muốn đánh bạch cốt tinh, hơn nữa còn là trong hoản cảnh tệ như vậy, dù một đối một cũng không được, "Miên Hoa Đường, chiếu cố tốt chính mình."

Miên Hoa Đường hai tay hai cầm hai cái lôi ném ra máu liền văng lên người nàng, lôi linh bốc hơi, nàng tháy tháp nhỏ trên không lắc lư qua lại, liền cố ý đem sóng máu hất tới trước mặt tháp nhỏ.

Tháp nhỏ, "..."

Suýt bị đống máu dơ này làm bẩn rồi!!!

Coong coong coong coong coong!!!

Âm thanh tháp nhỏ tố cáo trong đầu Nghệ Nhàn càng lớn hơn, "nếu ngươi sợ, thì trốn vào tai ta, làm bạn với Bất Tử Điệp đi."

Đỡ hơn đứng đây cản tầm nhìn của nàng, làm nàng phân tâm a.

Tháp nhỏ căng thẳng chần chờ một hồi, vèo một cái biến mất khỏi tầm mắt của Nghệ Nhàn, thay vào đó một cái tháp nhỏ bằng ngón tay cọ tới cọ lui chui vào bên tai khác của Nghệ Nhàn, đứng im như là trang sức.

Nháy mắt Miên Hoa Đường không tìm được đối tượng trêu chọc, lại vô tình nhìn thấy Nghệ Nhàn dang hai cánh thả quang vũ, lúc này mới a một tiếng, "Nghệ Nhàn, đôi cánh này của ngươi thực sự đẹp."

Nghệ Nhàn vẫn luôn ghét đôi cánh đen của mình lại liếc nàng một cái, "đừng phân tâm, cẩn thận --" bên trên.

Đám bạch cốt tinh theo từng đàn trỗi dậy, vây quanh các nàng, vì tứ chi cứng ngắc nên chúng nhảy như cương thi lên xuống xém chút đến trước mặt Nghệ Nhàn.

Miên Hoa Đường cũng không sợ đống bạch cốt này, thậm chí nàng còn tranh thủ lúc rảnh rỗi, hô mưa gọi gió, cố gắng nặn ra một đôi cánh, phải nói cực khổ không thua gì sinh nở. Nghệ Nhàn nhìn thấy nàng nín một hồi, định khuyên nhủ, nhưng Miên Hoa Đường vẫn kiên trì làm theo ý mình, nặn một hồi được đôi cánh màu sáng khác với Nghệ Nhàn, ngược lại giống hệt màu tóc của Miên Hoa Đường.

Nàng vỗ vỗ mấy cái, liền nắm được bí quyết, nói về lĩnh vực hiểu biết, có thể sánh với Nghệ Nhàn ban đầu tốt hơn trăm lần. Nàng thoải mái bay lượn lướt qua sóng biến máu, Nghệ Nhàn tựa như gà mẹ đứng ngồi không yên bị Miên Hoa Đường dọa muốn rớt tim ra ngoài, "oa, cảm giác có cánh thực tốt, lần sau ta có thể mang Tiểu Lam bay rồi."

Nghệ Nhàn, "..."

Đừng a, Tiểu Lam mà nhìn thấy sợ là khóc thét a.

Miên Hoa Đường vui vẻ không đến một nén nhang, đã bẻ gãy đầu một đám bạch cốt tinh, đôi cánh được nàng nặn ra cũng không bị ảnh hưởng gì, vô tung vô ảnh, Nghệ Nhàn lại thấy nàng lại rơi từ không trung xuống, vội bay đến tiếp. Không ngờ, giữa không trung xoay mình lại hạ xuống một vật, tập trung nhìn lại, là tiểu kỳ lân.

Có phong linh đỡ, tiều kỳ lân mặc dù rơi xuống biển máu nhìn vẫn vững như bàn đá, thậm chí lúc nhìn thấy Miên Hoa Đường còn dùng phong linh tiếp được.

Nghệ Nhàn, "sao ngươi lại rốt xuống đây?"

Tiểu kỳ lân thở phào một cái, ấn 99 lần, cuối cùng cũng trúng được một lần.

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu kỳ lân: mỏi chân quá đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện