Phá trận thì cần phải hủy tâm trận.

Dù Nghệ Nhàn chỉ là người thường không hiểu trận pháp cũng từng trải qua thực tiễn nên biết được điều này đã thành quy tắc. Tề Vận mấp môi không nói gì.

Bầu không khí ngột ngạt bao trùm các nàng, tựa như sương đen đang đánh lén, tụ rồi tan, tan rồi tụ. Đoan Mộc Nhã chuyên tâm dùng hỏa long khu trừ ám linh, một phần ám linh trong cơ thể không kiềm chế được cũng sớm rục rịch, nàng nhìn bàn tay mình từ trắng thành đen, thì siết chặt lấy, "có thể, còn có cách khác."

Tề Vận cũng không nói gì.

Nghệ Nhàn lại nhìn nàng một cái.

Hủy tâm trận, hoặc bắt người bày trận, thì mới có thể rút trận. Nhưng kế hoạch sau sẽ không thể làm được, chí ít Tề Vận cũng coi trọng nó. Ba người nhìn nhau hồi lâu, Nghệ Nhàn mới hỏi, "đó là trận gì?"

Tề Vận, "huyết sát trận," thấy Nghệ Nhàn nhíu mày, nàng nhịn không được thêm một câu, "ám linh huyết sát trận."

Tề như nghĩa, trong huyết sát trận độ khó cũng được tăng lên, mức độ phức tạp thì nhìn ổ gà trên đầu nàng là hiểu. Tề Vận nói ngắn gọn phân loại nó là phương thức tế máu để tăng sát khí trận pháp, dùng thần trí người phá hủy làm chính, khiến người hấp thụ nhiều sát khí, thân thể không chịu được thì sẽ nổ tung, "nhìn số lượng thú nhân đang xuất hiện lúc này, sợ là --"

Không chờ các nàng nghĩ cách phá trận, trận hình đã được dựng sẵn, u linh trước đó bay dạt trên không chợt phát ra tiếng quỷ hét gào, rống giận, rên thê thảm, vô số âm thanh trầm bổng kêu gào khóc lóc, đủ mọi tạp âm khiến người nghe cảm giác như trong thành quỷ.

Tề Vận che tai mình, "nghe thấy không? trận pháp đang lớn dần, tiếp theo là quấy nhiễu tinh thần của ngươi bằng âm thanh, ta nghĩ sẽ còn nhiều ảo giác hơn chờ chúng ta."

Nghệ Nhàn tạm thời che lại ngũ giác của mình, nên không nghe được tiếng ồn, tựa như người đứng xem nhìn sương đen bay tán loạn, xương trắng trên đất lại nhiều thêm, có thể nói công lao là của hỏa linh cẩu bên cạnh Đoan Mộc Nhã, chỉ vài nén nhang, hỏa cầu của hỏa linh cẩu cũng đã to gấp hai lần, lúc này còn đang thở hổn hển bồi bổ tiêu hóa.

"Nó là ám linh cẩu."

Ngón tay Đoan Mộc Nhã cuộn lại, thậm chí không dám nhìn thằng mắt Nghệ Nhàn, "phải."

Nghệ Nhàn lại suy nghĩ, Tề Vận ôm đầu đau đớn, kéo nhẹ tay áo nàng. Nàng liền mở ngũ giác, âm thanh khinh khủng đánh vào ý thức hải, đại khái vô tình quấy rầy giấc ngủ của Bất Tử Điệp, con bướm ngạo kiều này tính tình khó ở nghe thấy âm thanh hỗn loạn thì làm phòng ngự càng thêm chắc hơn, nàng nhìn về phía Đoan Mộc Nhã, "ngươi cũng biết, ám linh thường sống trong bóng tối kín để tránh quang linh đụng trúng, hỏa linh cẩu của ngươi dường như không giống."

Nhìn bề ngoài, hỏa linh cẩu này giống hỏa linh huyễn thú, miệng phun hỏa linh, không lẽ chỉ là lừa phỉnh, nàng vậy mà cũng không phát hiện ra đây là ám linh cẩu.

Quang linh và ám linh, từ đầu đã là thiên địch.

Quang Diễn luôn hận ám linh, đơn giản là bản năng, tựa như bản năng ngươi ăn cơm đã khắc vào trong xương, cứ vậy nhiều lần cho dù là ma nữ hay Nhị Lam, Quang Diễn cũng không thể cảm giác được.

Cái này, đúng là chuyện không bình thường nhất a.

Nghệ Nhàn, "có phải ngươi.... cũng sắp đang thay đổi."

Đoan Mộc Nhã nhỏ giọng đến nỗi không nghe được, cuối cùng không dám chống lại ánh mắt mãnh liệt của Nghệ Nhàn, lộ ra cánh tay dấu dưới áo bào. "phải, ta đang bị ám linh ma hóa."

Một đoàn sương đen bao vây, không thể nhìn thấy cánh tay trắng nón của Đoan Mộc Nhã.

Hai con ngươi co rút, Tề Vận không quan tâm đầu đang đau đứng dậy, muốn túm Đoan Mộc Nhã, kết quả lại bị người kia tránh đi, "sao lại nhanh như vậy, không phải ngươi đã nói, trước kia không phải ngươi nói sẽ tốn hết vài năm sao?"

Đoan Mộc Nhã trước sau vẫn luôn im lặng, không biện giải, không giải thích, tựa như đã sớm đón nhận.

Nghệ Nhàn nén xuống cơn giận trong lòng, túm lấy Tề Vận đang tức giận, tiếp tục hỏi, "cho nên, một khi người thường bị ma hóa, thì quang linh sư cũng khó phát hiện đúng không?"

Đoan Mộc Nhã, "Đúng là như vậy, ta biết chính là như thế."

Nghệ Nhàn liền hiểu ra, nàng cẩn thận nhớ lại khi ma nữ xuất hiện ở Giáng Thanh Trấn rồi chui vào xác của nữ nhân kia, nàng cũng không thể nghi ngờ đối phương nên có thể giải thích được, "nhưng Nhị Lam vừa sinh ra đã được quang linh thanh tẩy, luôn ở bên cạnh ta, thì sao lại như vậy được?"

Tề Vận và Đoan Mộc Nhã cũng từng nghe Nghệ Nhàn kể chuyện vĩ đại của Nhị Lam đồng học rồi, như là khi chưa sinh thì ở trong bụng đánh nhau với ma nữ, còn có đống xương trắng dưới đáy hồ Thấm Tâm, mọi chuyện đều là thật sự.

Đoan Mộc Nhã đột nhiên nói, "ma thể trời sinh."

Nghệ Nhàn nghe mấy chữ này cũng cảm thấy không phải lời tốt gì, "ý ngươi nói thể chất Nhị Lam lúc mới sinh đã bị kẻ khác âm thầm chỉnh sửa, khác với các ngươi, nàng có thể trời sinh chịu được ma linh?"

Đoan Mộc Nhã biết được chuyện vực sâu là nhờ cuốn đọa lạc kia, vốn kiến thức cũng chỉ nửa vời, hiện tại không dám nói nhiều, sợ nói đụng đến Nghệ Nhàn, nàng chần chờ, cố gắng nói sang chuyện khác, cái miệng khô đóng mở, sắp mài ra máu, cũng không tìm được câu nào để nói, "các ngươi mau nhìn, ám linh có hình khuôn mặt."

Sương đen xung quanh được hỏa linh cẩu nuốt vào đang tản ra, thành một cục đen thui, so với trước nhiều hơn, hai mắt, cái mũi, cái miệng, cái miệng khá là rộng, tựa như im lặng châm biếm.

Có một thì sẽ có hai rồi ba, rất nhanh xung quanh các nàng có vô số khuôn mặt.

Tề Vận đếm ngón tay, "lần thứ ba rồi."

Nghệ Nhàn cũng không hiểu được sự huyền bí của trận pháp này, trong khoảng thời gian ngắn lại biến hóa không ngừng, như đang nhắc nhở các nàng trập pháp đang thăng cấp, "ngươi đếm ngón tay như vậy có phải là do trước đó trúng ảo giác của chúng sao?"

Tề Vận đau nhức, nàng nhịn không được gõ đầu mình, phát hiện hai nữ nhân bên cạnh bình tĩnh, cố gắng như không nghe thấy gì, mơ màng nói, "các ngươi không nghe thấy sao?"

Ý thức hải của Nghệ Nhàn được huyễn thú bản mạng bảo vệ, vô cùng chắc chắn, không thể bị bên ngoài cám dỗ được, nàng ngược lại có chút lo lắng cho Lam Đồng và Tiểu Lam, "ngươi không có cách nào thì ta đi xem các nàng trước."

Ám linh trong người Đoan Mộc Nhã đang chậm rãi lớn dần, nên chống được ma âm, nhưng nàng chỉ có thể bảo vệ chính nàng, không thể giúp người khác che được âm thanh này.

Kết quả khi ba người rời khỏi trận, phát hiện Miên Hoa Đường các nàng vẫn còn ở lại đánh ám linh, bộ dạng ung dung tự tại, Tiểu Lam thậm chí còn ghé vào chỗ gần nhất nhìn Nhị Lạm, kỳ thực nàng có lay trảo thế nào cũng không bắt được người.

"Các nàng sao lại không giống như nghe thấy ma âm vậy."

"Đại khái là tiểu tinh linh."

Trước mặt Tiểu Lam có một tiểu tinh linh cao không quá 10cm, tiểu tinh linh y nha y nha âm thanh trấn áp tiếng thét chói tai xung quanh, đến gần một chút có thể cảm nhận được âm thanh giảm xuống, không còn bén nhọn như trước.

Gần thêm chút nữa, cảm giác càng thêm thoải mái.

Tề Vận đau đầu không chịu nổi, liền vứt xuống liêm sỉ, chen chân nằm cạnh Tiểu Lam và Lam Đồng, đưa tai ghé sát tiểu tinh linh, "cho ta nghỉ một chút."

Tiểu Lam còn nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng ót hướng về phía nàng.

Tề Vận thuận tay sờ cái đầu nhỏ mao nhung trước mắt, "đừng keo kiệt mà, cho ta nghỉ một chút với, sau đó sẽ có cách để cứu muội muội của ngươi."

Tiểu Lam chợt nghiêng đầu lại, đôi mắt xanh chớp chớp nhìn nàng.

Tề Vận nhịn không được, học động tác thường ngảy của Nghệ Nhàn, cào cào hàm dưới của Tiểu Lam, cho đến tiểu gia hỏa phát ra âm thanh ọt ọt, "ai nha, ta cũng muốn được như Nghệ Nhàn a."

Nghệ Nhàn đá nàng một cái, "lúc nào rồi còn chơi."

Tề Vận không biết xấu hổ trở mình, "ngươi bắt người được không?"

Nghệ Nhàn, "để ta thử xem."

Hai người nói chuyện trực tiếp ngắn gọn, đối với người ngoài thì không hiểu gì, như là là Lam Đồng nghe xong cũng mơ màng, Đoan Mộc Nhã thì hiểu ngay, nàng dùng cánh tay còn lại túm lấy Nghệ Nhàn, "cho ta đi theo."

Nghệ Nhàn, "ngươi ở lại bảo vệ Tề Vận."

Đoan Mộc Nhã cố chấp lắc đầu, "mang ta theo, để Miên Hoa Đường tới bảo vệ Tề Vận, chỉ cần nàng không chạy loạn thì không có việc gì."

Tề Vận ở một bên cũng bồi thêm, "phải đó, phải đó, ngươi mang theo Tiểu Nhã đi, Tiểu Nhã cúng nói Chúc thiếu chủ kia đang ở đây mà, nói không chừng còn đang ở trong trận, chờ xem trò hay của chúng ta đó."

Nghệ Nhàn, "đi, ngươi theo sát ta."

Đoan Mộc Nhã lúc này mới dừng tay, theo sát Nghệ Nhàn một đoạn đường, ám linh xung quanh hai thước đều bị hỏa linh thôn phệ, dọn dẹp rất sạch sẽ.

"Trước khi ngươi bị ma hóa hoàn toàn, có phải ngươi định chết cùng bọn chúng?"

"Cái gì!"

Đối mặt với Nghệ Nhàn đột nhiên dừng lại hỏi, Đoan Mộc Nhã cũng thắng gấp, thậm chí còn lùi về sau một bước. Nghệ Nhàn nổi giận nhìn nàng, "có phải ngươi đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nên khi ở doanh địa mới bỏ đi không nói lời từ biệt?"

Đoan Mộc Nhã và hỏa linh cẩu đều lùi về sau một bước, "hiện tại, cứu hài tử quan trọng hơn."

Nghệ Nhàn phóng ra một đạo lôi tủy, nổ tung ám linh đánh lén các nàng, một đạo ngân quang lướt qua mặt DDoan Mộc Nhã, tựa như lưỡi hái tử thần, hỏa linh cẩu liền đứng thẳng hai chân, hỏa cầu trong miệng chuẩn bị phun ra, ánh mắt vô cùng độc ác.

Nàng không nghi ngờ nếu không có Đoan Mộc Nhã ngăn cản, hỏa linh cẩu sẽ nhảy đến trước mặt nàng cắn xé rồi.

Đoan Mộc Nhã nhắm hai mắt, đôi mi cong run lên, vẻ mặt chết cũng không sợ.

Nghệ Nhàn bị đối phương làm cho tức giận đau lòng, nàng nắm chặt tay giơ lên cao, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống, cuối cùng không đành lòng, "nói đi, ngươi đã giao dịch cái gì với vực sâu?"

Đoan Mộc Nhã run rẩy mở mắt, "việc quan trọng --"

Nghệ Nhàn, " Tiểu Nhã, ngươi muốn ta đi hỏi Tề đại tiểu thư ngay bây giờ sao?"

Đoan Mộc Nhã nhấp miệng tha nhẹ, "chờ ta báo thù thành công, nguyện xuống vực sâu không gặp một ai nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện