"Mắt luân bàn."

Tề Vận trợn to mắt, "vừa rồi cái vòng tròn nhỏ chúng ta nhìn thấy đó?"

Đến lúc này rồi, Nghệ Nhàn cũng không gạt nàng, ngửa lòng bàn tay để lộ ấn ký tròn nhỏ bên trong cho đối phương xem, "nó thực sự có thể trấn áp vực sâu, Thời Hoài đã dùng nó để giải quyết nguy hiểm của thú nhân tộc, nhưng hiện tại...."

Nàng gảy mắt luân bàn trong lòng bàn tay mình, nhưng không biết nó làm sao dung hợp vào da mình được, tựa như một phần cơ thể của nàng, trong lúc Nghệ Nhàn đang dỗ Nhị Lam tiểu bằng hữu thì vô tình nhìn thấy cái này, nàng đoán có thể trong lúc đánh bậy đã dung nạp nó vào cơ thể.

Tề Vận nhìn xuống chờ a chờ, phát hiện đối phương không làm gì nữa, "ngươi đừng nói chuyện có một nửa được không, lồng năng lượng một bể, ám linh vực sâu sẽ bò lên, với vài người chúng ta cũng không thể tiêu diệt hết chúng, đến khi đó nên làm gì đây?"

Nghệ Nhàn vô ý nhấp miệng, "Ngươi đã nghĩ được gì chưa?"

Phương pháp xử lý của Tề Vận đơn giản thô bạo, cũng giống cách từng bắt ma nữ tiêu diệt, có thể giải quyết được một nửa nguy cơ, sau đó lợi dụng mắt lân bàn trấn áp vực sâu.

Nghệ Nhàn khinh mi, " ngươi định vũ nhục sự thông minh của nó."

Tề Vận, "???"

Nghệ Nhàn tức giận cười, "ngươi biết vì sao vực sâu mở ra lần nữa không, tất cả đều do một tay ma nữ làm, nó lợi dụng sự quan tâm của ta sẽ bị loạn. lợi dụng Nhị Lam dời lực chú ý của chúng ta, còn lợi dụng máu của ta để mở mắt luân bàn, nó bị trận pháp vây một lần cũng không bị gì, nhìn đi, nó còn dùng trận giả để trả đũa chúng ta."

Dùng máu của nàng để mở mắt luân bàn, Nghệ Nhàn cũng không rõ, Thời Hoài đúng là đem mắt luân bàn giao lại cho nàng, nhưng cách dùng quan trọng nhất lại chưa nói cho nàng biết, nếu không phải Đoan Mộc Nhã đâm sau lưng nàng, nàng cũng không biết là phải dùng tâm huyết của mình để mở mắt luân bàn, vậy muốn trấn áp vực sâu chỉ cần nàng bỏ ra chút tâm huyết của mình thì được sao? Tề Vận nghẹn lời, cẩn thận nghĩ lại, trong lòng lại đau nhức, "khinh người quá đáng, khi còn ở trên Thiên Lan Sơn nó chỉ là một làn khói đen như mực."

Cái này nói rõ ma nữ không ngừng tiến bộ, cho dù là trí lực hay thực lực.

"Phải rồi, máu của ngươi!"

"..."

Tề Vận chán nản lại bắt được điểm quan trọng, "ma nữ làm sao dùng máu của ngươi mở vực sâu được, vậy ngươi thử dùng máu ngươi để mắt luân bàn tiếp tục trấn thủ vực sâu, không phải là được rồi sao?"

Nhưng nàng không thể cầm dao đâm vào tim mình.

Nghệ Nhàn nhìn đối phương, không nói được một lời quay về bên cạnh mẫu nữ Lam Đồng. Lam Đồng nhìn thấy nàng, cái đuôi dò xét quấn cổ tay nàng, Nghệ Nhàn thẳng thắn tìm một chỗ mềm mại trong lòng Lam Đồng nằm xuống, nềm kề bên Nhị Lam trên chóp mũi đều là hương sữa của Nhị Lam, ngào ngạt, nàng tiện tay vuốt lông của Tiểu Lam, "ta không sao, ngủ chút đi."

Tề Vận đứng một bên, không hiểu tình thế chớp mắt, ".... ta nói sai gì sao?"

Ánh mắt Đoan Mộc Nhã u ám nhìn Nghệ Nhàn, lại nhìn xuống da dang cháy đau đớn từng đợt, chật vật rời khỏi gia đình bốn người các nàng một chỗ xa xa, vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy một con ám linh tứ chi đang cố leo lên từ vực sâu, nó có cái đầu trụi, gầy trơ xương, tứ chi nhỏ như trẻ sơ sinh, da thịt xám nhăn nheo, vì bị ép vào lồng năng lượng mà mặt nó hiện lên nhiều nếp nhăn hơn, tựa như cái đáy nồi phẳng bị ép quá thành nhăn nhúm, nó há to miệng hét ra những tiếng kêu thảm thiết --

Đoan Mộc Nhã nhìn thoáng qua, nó xấu đến nhìn không nổi phải quay đầu đi, trên da cảm giác cháy bỏng lại giảm đi, cho nên có thể thấy linh lực của quang linh đang dần tiêu tán.

Không quá lâu, lồng năng lượng bể, các nàng đối diện với đám yêu quái kia, đến khi đó các nàng còn đường để đi sao?

Nghệ Nhàn nói ngủ liền ngủ, bất quá giấc ngủ này không yên ổn, chỉ hai phần ba nén nhang có thể là ngắn hơn, nàng lại mơ thấy mình bị vô số ám linh đuổi theo, trong mộng nhìn thấy hắc ám không có điểm cuối, nàng lại không thể làm gì được, chỉ có thể dùng bản năng để chạy đi.

Tựa như theo nhận thức của bản năng -- chỉ cần chạy nhanh, thì ám linh sẽ không đuổi kịp.

Rắc rắc --

Nghệ Nhàn liền thức dậy, vừa mở mắt thì thấy mây đen chơ trời như sắp mưa lao về phía các nàng, Tề Vận gấp đến suýt giơ chân, bất lực, "lồng năng lượng bể rồi!"

Lam Đồng cũng đứng dậy, nhanh biến hình người ôm Nhị Lam vào trong ngực, Nhị Lam mơ màng mở mắt, thấy khắp trời yêu quái bay loạn, mi nhăn lại một cái, "ngươi định làm gì?"

Nghệ Nhàn dùng Cửu Tiết Châm làm cho ba người các nàng mỗi người một cái lồng năng lượng, quang linh mang ánh sáng dịu nhẹ vàng nhạt, so với lồng năng lượng lớn vừa rồi thì chắc chắn hơn, "ngươi tạm thời trông coi hai đứa nhỏ, nếu không thì vào tháp nhỏ chờ, tự mình chọn đi."

Lam Đồng định kháng nghị thì hơi ngừng, trong lòng không phục chọn cái đầu tiên.

Không ngờ ở nơi dồn nén như vậy lại có một cái vòng tròng lớn vàng lấp lánh như vậy, trong mắt đám yêu quái vực sâu nó như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, trước đó chúng bị quang linh áp chế dưới vực sâu không thể bò lên được.

Khắc tinh bản năng bắt đầu rục rịch.

Đám yêu quái từ vực sâu vừa bò lên đã nổi điên, có một thì sẽ có hai, một con trong đó không sợ tiến đến, vừa bị quang linh đốt cháy hét chói tai, âm thanh như kim châm màng nhĩ, khiến người ta cảm thấy khó chịu, rất nhanh lồng năng lượng bị vây quanh bởi đám yêu quái xấu xí.

Rầm rầm rầm.

Da thịt bị cháy khiến chúng càng chiến càng hăng, muốn dùng đầu đánh vỡ lồng năng lượng, ba đôi mắt trong lồng năng lượng đang hừng hực nhìn chằm chằm bên ngoài kia, tựa như nhiều năm chưa ăn thịt, dầu hôi nhớp nhớp không ngừng chảy xuống.

Tiểu Lam giơ trảo lên vỗ vỗ lên lồng năng lượng, vừa thấy nó lõm vào tròng thì vội rụt về, nàng thử vài lần thì tìm được bí quyết, chờ mỗi lần có yêu quái chạm vào thì hung hăng cho nó một trảo, thu lại móng sắc dùng thịt đệm đánh bộp bộp, Lam Đồng cũng không cản trở, nàng ngồi xếp bằng, bàn tay khoát lên hông Nhị Lam, ngữa tiểu gia hỏa đứng không vững, ánh mắt không chớp nhìn Nghệ Nhàn đại chiến tứ phương, thê tử của nàng thật dễ nhìn.

Nhị Lam dán khuôn mặt nhỏ lên lồng năng lượng từ bên trong, nhìn bên ngoài hỗn loạn, chớp mắt nhiều lần. Nhìn thấy một còn yêu quái bò đến gần đụng vào tựa như bọt biển thổi bóng, quá đấm nhỏ không ngừng đánh, lông mi tiểu khả ái nhăn thành sâu lông, run lên một cái, rất tức giận.

Nghệ Nhàn cũng không biết sự căm ghét của hai nữ nhi nhà mình với đám yêu quái kia, nàng bị từng lớp yêu quái bao vây, đưa mắt nhìn thì chỉ một màu đen, quang lôi kết hợp, rất nhanh lại có thêm đám yêu quái khác chen vào, người trước ngã xuống người sau tiến lên, tựa như quái nhân cực hung cực ác.

"Ah ah ah, đừng đụng, ghê tởm."

"Tề Vận."

Nghệ Nhàn mơ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh bị sương đen bao bọc trên không, đi tới khe vực sâu, Tề Vận linh lực yếu nhất, trong mắt đám yêu quái chính là trái hồng mềm dễ bóp.

Nàng nhìn cũng hiểu được, đám yêu quái này có ý thức, độ thông minh không tệ, chúng nó còn biết bắt Tề Vận lăn qua lăn lại, trêu chọc rồi dọa dẫm, sau đó tìm góc độ ném Tề Vận xuống dưới.

Đoan Mộc Nhã cùng hỏa linh cẩu của nàng cũng bị bao vậy, hỏa linh cẩu bay lượn khắp nơi, khiến vùng hắc ám thêm huyễn lệ, nhưng lại không thể làm gì được, số lượng quái vật đối phương rất nhiều, mặc nàng muốn vội vàng đi cứu thế nào, cũng không thể đến gần Tề Vận nửa bước được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tệ Vận bị chọc phá trên không như là đứa nhỏ, "Nghệ Nhàn, cứu nàng --"

Nghệ Nhàn nghe tiếng nhìn lại, Chúc thiếu chủ đã xuất hiện phía sau Đoan Mộc Nhã, âm trầm nhìn nàng cười, người này như hồn ma, khi thì xuất hiện bên trái Đoan Mộc Nhã, chớp mắt thì đứng trên đầu người ta, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể gϊếŧ bất kỳ ai trong cục diện hỗn loạn này.

Hai chọn một?

Trong cục diện quỷ dị này Nghệ Nhàn cũng hiểu được ý nghĩa của nó, nàng không thể suy nghĩ nhiều, khi nhìn thấy quạt sắt của Chúc thiếu chủ nhắm sau đầu Đoan Mộc Nhã, nàng thuấn di trong chớp mắt, kéo Đoan Mộc Nhã ra, đồng thời Tề Vận vùng vẫy bị ném xuống vực sâu.

Đoan Mộc Nhã hét lên, " Tề Vận!" nàng không dám tin nhìn Nghệ Nhàn nắm tay nàng lại, "vì sao không cứu nàng, vì sao a, ngươi có thể đến kịp mà."

Mặt Nghệ Nhàn không đổi sắc nhìn nàng một cái, tự tay rút châm bị đâm lén trên cánh tay ra, đau đớn khiến đầu nàng thanh tỉnh hơn, cứ tiếp tục bị động như vậy sao....

Nàng không cứu được một ai.

Đoan Mộc Nhã khẽ run lên, "Nghệ Nhàn ngươi --"

Nghệ Nhàn cũng không nhìn nàng, "ngươi tự cẩn thận."

Chúc thiếu chủ lại hiện thân cách các nàng không xa, như đang phát hiện chuyện thú vị, "ngươi đúng là để ý đến nàng, được, được, tiếp tục."

Nghệ Nhàn mặc kệ đối phương đang hả hê, mặt không đổi nhảy xuống khe hở, tựa như thiên nga, khiến Chúc thiếu chủ và Đoan Mộc Nhã cùng ngẩn ra, đại khái ai cũng không ngờ đến Nghệ Nhàn sẽ chọn tự sát để kết thúc mọi thứ.

Đoan Mộc Nhã đau lòng nhào đến, "Nghệ Nhàn!"

Nghệ Nhàn vừa nhảy vào, ánh sáng màu vàng liền lóe lên, khiến khe hở nháy mắt thanh linh.

Khe hở trước đó còn nhỏ, hiện tại đã rộng hơn 5 thước, đám yêu quái chèn ép nhau nhanh chóng leo lên, có một số bị ánh mặt trợi chiếu vào lại rớt xuống.

Nàng hướng xuống dưới hét lớn, "Tề Vận, chưa chết kêu một tiếng."

Hồi âm lượn quanh hồi lâu chưa tan, ngoại trừ tiếng gió gào dưới vực sâu, tiếng phạch phạc, cùng tiếng hét của đám yêu quái, thì không có tiếng Tề Vận đáp lại.

Lòng Nghệ Nhàn trùng xuống, Quang Diễn tự phóng quang linh tiêu diệt yêu quái, nghỉ ngơi một hồi, nhưng thân hình nó vẫn còn mờ, tựa như có thể tan đi bất kỳ lúc nào.

Rầm --

Trong lúc nàng chuẩn bị tâm lý xấu nhất, dưới vực sâu có ánh sáng đang nổ, lôi linh quen thuộc có nhiệt ập vào mặt, cuối cùng được quang linh đón lấy.

"Quang Diễn, tiếp tục đi xuống."

"Được."

Tiếng nổ liên tục vang lên, Nghệ Nhàn vất vả lướt qua từng lớp dày tìm được Tề Vận, nhưng suýt chút bị nàng đánh tưởng là yêu quái đánh trúng, "oa, ngươi có ổn không? Tề đại tiểu thư."

Tề Vận toàn thân bị sương đen bao bọc, đến cả mặt cũng không thoát được, trên người đầy máu, suýt chút biến thành xương trắng, nàng bóp cổ mình, ức chết hơi thở gấp gáp, "vừa nghe ngươi gọi ta là đại tiểu thư, cảm giác trong lòng như ngươi đang lén mắng ta."

Nghệ Nhàn thậm chí không biết nên chạm vào nàng thế nào, "nhịn xuống."

Nàng vung tay đem quang linh tinh lọc nhét vào người Tề Vận, người kia hét lên, mồ hôi cùng máu chảy xuống, nàng nghiến răng, "ta đại khái cũng cảm nhận được đau đớn của Tiểu Nhã."

Nghệ Nhàn nghe lời nói trong cái khổ có vui, chợ nhớ đến Đoan Mộc Nhã nổi giận với nàng khi không cứu Tề Vận kịp lúc, "Tề Vận, nếu hôm nay chúng ta nhất định phải chết ở đây, đừng để bản thân mình tiếc nuối."

Lời Nghệ Nhàn nói khiến Tề Vận trầm tư, thành công tránh được đau đớn từ thuật tinh lọc. Nghệ Nhàn nhịn không được lại nghĩ đến cả dời này của nàng, oanh liệt ngắn ngủi, ngoại trừ không thể nhìn hai nữ nhi Tiểu Lam và Nhị Lam lớn lên, còn có Lam Đồng làm bạn, thì so với kiếp trước cũng đã hoàn mỹ hơn rồi.

Năm đó, Thời Hoài suy nghĩ gì mà chọn dùng thân tế vực sâu, dùng mắt luân bàn trấn áp nơi này vài chục năm?

Xào -- xào --

Trong không gian u ám, vểnh tai nghe một hồi phát hiện âm thanh vụn nhỏ này ngày càng nhiều, thậm chí đang đi về phía các nàng, Nghệ Nhàn không nói nhiều liền túm Tề Vận nhanh chóng rời đi.

Tề Vận bị xách lên như gà con, nhịn không được nói móc, "giờ ta mới phát hiện đôi cánh này của ngươi thật uy vũ, lúc quan trọng có thể bỏ chạy, rất tiện."

Nghệ Nhàn, "câm miệng."

Tề Vận bị xách rất khó chịu, vì mất nhiều máu, vừa trải qua một lần tinh lọc, hai mắt mờ mịt, suy nghĩ cũng dừng lại, chợt thấy có đạo hắc ảnh vọt qua, nàng chần chờ một chút nhắc nhở, "hình như ta thấy có thứ gì đó đang đến gần."

Nghệ Nhàn hiện tại như mặt trời nhỏ chiếu sáng, ám linh xung quanh 5 thước đều bị tinh lọc sạch sẽ, nàng vô ý cảnh giác, cho đến khe vực sâu, "nếu có thể an toàn quay về, ta cảm thấy ngươi và Tiểu Nhã nàng --"

Đạo hắc ảnh kề sát mặt nàng như muốn hôn, khuôn mặt đó khiến Nghệ Nhàn chán ghét, nàng vô ý túm Tề Vận ném lên trên, dang rộng cánh chim truyền đến đau đớn, cảm giác thăng bằng biến mất, nàng ngã xuống dưới.

Ma nữ cười ha ha, "ngươi chủ động xuống dưới, cần gì phải vội đi, ở dưới vực sâu bồi ta không được sao?"

Dùng mặt nàng, dùng giọng nói của nàng nghe thật đáng ghét.

Dạ dày Nghệ Nhàn sôi trào, xoay vòng trên không, thu hồi cánh chim, dùng lực ổn định thân thể, nhanh chóng kéo khoảng cách giữa hai người, "cũng được, gϊếŧ ngươi, rồi dùng mắt luân bàn trấn áp vực sâu, coi nhơ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi."

Đi mòn giày tìm không được, có được lại không tốn thời gian. Nàng định dụ tại họa này xuất hiện, không ngờ đối phương lại chủ động hiện thân.

Ma nữ vừa nghe, liền hóa thành sương đen rơi xuống.

Nghệ Nhàn làm gì bỏ qua cơ hội tốt như vậy, dùng quang linh chế thành tấm lưới, bắt nó trọn gói, lập tức cắt lòng bàn tay, dùng nhiều máu đúc mắt luân bàn một vòng tròn nhỏ bay ra, xoay vài vòng trước mặt nàng.

Một người một bàn nhìn nhau, lúng túng trầm mặc hồi lâu, ma nữ bị quang linh nhốt, chờ đợi lại thấy Nghệ Nhàn như vậy, nhịn không được cười to, "thì ra ngươi chỉ phô trương thanh thế."

Nghệ Nhàn, "..."

Nàng thực muốn ôm vực sâu chết chung, tội nghiệt do nàng tạo, dĩ nhiên do nàng dọn. Nhưng mà mắt luân bàn bên mình không chịu làm, nàng dùng máu ra lệnh nửa ngày, nhưng vẫn không làm được, luân bàn chỉ lơ lửng chút động tĩnh cũng không có, "xử lý ngươi dư dả."

Nàng vung tay lên lần nũa, đem luân bàn nhét vào lòng bàn tay, "Quang Diễn, tinh lọc."

Quang Diễn ứng tiếng, Nghệ Nhàn lúc này mới phát hiện thân hình Quang Diễn bất ổn, sắp trong suốt, nàng hao phí lượng lớn quang linh để làm lồng năng lượng cực lớn, dành được một chút thời giản ngắn ngủi nghỉ ngơi, đáng tiếc quá ngắn.

Quang Diễn cảnh giác nhắc nhở, "phòng ngự bên trông không chịu nổi."

Trong lòng Nghệ Nhàn biết lồng năng lượng bảo vệ hai đứa nhỏ sắp bị đám yêu quái đánh vỡ, lúc này sờ tháp nhỏ bên tai, "phiền ngươi đem Lam Đồng, Tề Vận cùng Tiểu Nhã các nàng vào tháp trước. Nếu ta, nếu ta chết, ngươi tìm chỗ an toàn, sau đó thả các nàng ra khỏi tháp."

Tháp nhỏ biến thân ba lần, ở trước mặt Nghệ Nhàn lắc lư.

Nghệ Nhàn biết nó nghe hiểu, ở chung một khoảng thời gian dài, cửu linh tháp cũng đã thay đổi ấn tượng với nàng, nàng nhịn không được đưa tay sờ, "làm ơn, cảm ơn."

Tháp nhỏ không cam lòng, không muốn đi lên, thậm chí mỗi bước đều cẩn thận, Nghệ Nhàn thấy nó còn kỳ kèo không muốn đi, vung tay liền đưa nó bay lên.

Ma nữ đi loạn xung quanh, phát ra tiếng chửi rửa, thậm chí còn nói đến Nhị Lam, nếu nó nói sớm Nghệ Nhàn có thể nghe hai ba câu, hiện tại tình thế ép bược, nàng cũng không thể nghe nói nhảm nữa, con cháu có phúc của con cháu.

Nó cố phá lồng năng lượng ầm ầm, mỗi lần đâm vào, thân hình nhạt ba phần, thể tích không ngừng nhỏ lại.

Dưới sự ép bức của Nghệ Nhàm, ma nữ khôi phục hình thái trước kia ở Thiên Lan Sơn, bất quá tính khí không thay đổi, nói không thì đánh phá một trận rồi giả chết.

Nghệ Nhàn hiển nhiên sẽ không mắc lừa, cong môi cười, "tất cả đều do ngươi dựng lên, thì do ta tự mình kết thúc, giữ ngươi và ta là nghiệt duyên, hôm nay nên kết thúc thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện