Càng đến gần hồi cuối trận chung kết, bầu không khí ở Thanh Sơn Tông càng nặng nề, vẻ mặt từng người dự thi đầy nghiêm túc, như là bị giải đến pháp trường. Người mới như Nghệ Nhàn liên tục bỏ qua ba trận đấu sắp bị các sư huynh sư tỷ ở Thanh Sơn Tông quên mất rồi, nhiều người đoán vì nàng lo lắng nên mới vậy, đột nhiên thấy nàng lại xuất hiện, khiến nhiều người bị kinh ngạc không ít.
Nàng từ đỉnh Thanh Sơn Tông chạy đến sân đấu, trên mặt đen xì, duy chỉ có ánh mắt sáng ngời, đầu tóc như đống cỏ dại, cũng nhờ bộ y phục Niệm Vân Âm đưa cho mới được đi qua, dù sao bị lôi linh đánh nửa tháng, có thể còn sống được cũng là một kỳ tích rồi. Nghệ Nhàn xuất hiện ở sân đấu, suýt bị trọng tài đuổi ra ngoài. Cho nên nàng phải triệu hoán tiểu mã ra để chứng minh thân phận quang linh ngự thú sư của mình.
Cô nương đứng trong sân cùng trọng tài nghe Nghệ Nhàn giải thích cũng cười vất vẻo, tiếng cười như chuông bạc cứ vậy quấn quánh sân đấu.
"Eh, đầu tóc này của người cá tính."
"Cảm tạ."
Hôm nay Nghệ Nhàn đối với ai cụ thể nàng không biết, vội vàng đã bị Niệm Vân Âm kéo đến sân đấu, vừa rồi không nghe trọng tài nói tên nên hoàn toàn mù tịt. Nói xong, nàng không chút lưu tình cho tiểu mã phóng lại chỗ cô nương kia.
Cô nương kia cũng không phải ngồi không, nhanh chóng tránh được một kích này, còn chạy thật nhanh đến chỗ Nghệ Nhàn.
Nháy mắt Nghệ Nhàn nhìn thấy xuất hiện bốn cái huyễn ảnh của cô nương kia, từ xung quanh rối loạn chạy đến. Lần đầu nàng nhìn thấy loại kỹ năng này, vội dùng lồng năng lượng bọc lại, kết quả chưa kịp làm bụng bị đá một cước, nếu không có thổ khiên của Ngân Bảo đại nhân thì nàng cũng không thể cản được lực bay về sau, nàng sợ là rơi khỏi sân đấu rồi.
Ngân Bảo đại nhân tựa như mất tích để lại một đống thổ trùy tam giác, gây rối với cô nương kia, để Nghệ Nhàn có thêm thời gian tranh thủ suy nghĩ.
Tốc độ nhanh thật!
Lực công kích cũng rất mạnh!
Nói về cận chiến, thân thủ cô nương này hoàn toàn không thua gì nàng. Nhất là lúc này chỉ mới làm nóng người mà thôi, món ăn khai vị còn chưa lên, cô nương này đến giờ vẫn còn chưa triệu hồi được huyễn thú của mình
Tốc độ Ngân Bảo đại nhân tránh né cực nhanh, nhất là sau khi tiêu hóa hết một viên thổ linh thú châu của nhện hai đầu, tốc độ so với ban đầu còn mạnh hơn, đôi khi Nghệ Nhàn cũng không bắt được quỹ tích hành động của nó. Vẫn như cũ trốn không được huyễn ảnh của cô nương kia, có vài lần suýt chút thì bị đánh.
Nghệ Nhàn theo thói quen nhìn xuống bên dưới người kia, tốc độ bình thường do biến ảo từ chân, đôi khi chỉ một chút thay đổi nhỏ cũng tạo ảo giác gạt người khác. Nàng nhớ rõ huyễn ảnh cũng tương tự như vậy, chủ yếu lừa đôi mắt, tạo thành quấy nhiễu cho thị giác, khiến đối phương sinh tâm lý lo âu.
Ban đầu Nghệ Nhàn không phân được thực thể cùng huyễn ảnh của cô nương này, nhưng trăm hình chỉ có một thân, có nhiều huyễn ảnh hơn thì chỉ có một thực thể, trừ phi là thuật phân thân.
"Ta biết rồi."
Nghệ Nhàn triệu hoán Ngân Bảo đại nhân về, cho tiểu mã phóng quang linh không ngừng, Ngân Bảo đại nhân xoẹt một cái như thiểm điện chui vào đầu tóc như ổ gà của nàng, "nhìn không rõ."Cô nương kia lần nữa vọt đến, Nghệ nhàn mượn tác dụng của ánh sáng, liền tìm cái bóng trên mặt đất. Chính xác phân biệt được đâu là thực thể trong bốn huyễn ảnh, nếu là ảnh quang linh phóng xuống nhất định không có bóng, không có bóng chính là huyễn ảnh của cô nương kia tạo ra.
Nghệ Nhàn ung dung tiếp được công kích của nàng, còn tặng thêm một châm miễn phí, khiến cô nương kia cách xa nàng hai thước, "huyễn thuật này của người không dùng được với ta, đừng lãng phí thời gian, triệu hoán huyễn thú của ngươi ra đi."
Cô nương kia không tin, nhiều lần từ các hướng khác nhau công kích đều bị nghệ Nhàn hóa giải toàn bộ, "làm sao ngươi phá giải được?"
Nghệ Nhàn cười một cái, vung ngũ tiết châm lên, cô nương kia chợt lui lại, một con thú lông dài chợt xuất hiện bên chân nàng, con thú có bộ lông trắng dài ngắn không đồng nhất, có chỗ thì trụi luôn, còn lộ ra những cây gai dài ngắn không đồng nhất, hai chân sau đứng thẳng, nhìn bề ngoài không dễ nhìn như huyễn thú, duy nhất chỉ có đôi mắt màu vàng xinh đẹp không chớp nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn.
Vẻ mặt Nghệ Nhàn kinh ngạc, không ngờ nàng cùng con thú này hữu duyên như vậy.Cô nương bên cạnh thúc giục, "lên."
Cốt Thứ thú chỉ tiến lên vài bước, rồi lui về. Bị cô nương thúc giục nửa ngày, nháy mắt lại tự động chui về huyễn thú túi bên hông của cô nương đó, tùy ý nàng gọi to thế nào cũng không chịu đi ra.
"Eh, ngươi đã làm gì với huyễn thú của ta a?"
"Cái này --"
Nghệ Nhàn cũng không biết nên giải thích thế nào, nàng cùng Cốt Thứ thú có duyên ba lần gặp mặt, bất quá hiện tại nàng cũng biết cô nương này là thuộc tính gì rồi, kinh linh ngự thú sư, "xin lỗi."
Nghệ Nhàn huy động ngũ tiết châm, nháy mắt lồng năng lượng bọc cô nương kia lại, nàng vẫn không cho đối phương bất cứ cơ hội nào, nháy mắt ném lồng năng lượng ra khỏi sân đấu.
Cô nương kia tinh thần còn đang khó hiểu vì sao huyễn thú ký kết lại không nghe lời mình, chờ phát hiện ra thì đã trễ, liền tức giận dậm chân tại chỗ, đại khái cảm thấy nàng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nghệ Nhàn chờ trọng tài tuyên bố kết quả xong, mới tháo lồng năng lượng cho nàng, "huyễn thú này của người rất hiểu tính người, nói đang báo ân. Cho nên, ngươi đối tốt với nó một chút."
Cô nương kia sửng sốt, chờ Nghệ Nhàn rời khỏi sân đấu, mới vội vàng nói, "Eh, lần này ta không phục, khi nào rảnh thì chúng ta đấu lại lần nữa, ta nhất định sẽ thắng."
Nghệ Nhàn nở nụ cười, "được."
Có đôi khi duyên phận như vậy không thể tả được, hiển nhiên, Đoan Mộc Nhã cũng nhìn thấy Cốt Thứ thú trong sân đấu, nàng nhấc chân tiến đến nhìn cô nương kia, tiếc hận nói, "cư nhiên vừa trả về đã bị ngươi ký khế ước, Nghệ Nhàn, ta cảm thấy Cốt Thứ thú kia vẫn rất thích ngươi, ánh mắt nó nhìn ngươi rất khác thường --"
Nghệ Nhàn nghi hoặc, "cái gì?"
Đoan Mộc Nhã suy nghĩ hồi lâu, không thể nghĩ được một từ nào thích hợp để hình dung ánh mắt tôn sùng của nó, thật kỳ quái, nàng đến mức "tôn sùng" rồi, đúng là gặp quỷ a, Đoan Mộc Nhã vội bỏ lại đống suy nghĩ hỗn loạn, "ta tưởng ngươi đã ký kết khế ước với Cốt Thứ thú rồi chứ."
Nghệ Nhàn lắc đầu, "kim linh ngự thú sư hợp với nó hơn, bọn họ hợp tác có thể phát huy ra ưu thế nhất, Cốt Thứ thú thông minh như vậy, nhất định sẽ tìm được cho mình một người đáng tin để hợp tác, cho nên không cần lo lắng."
Thấy Nghệ Nhàn nói như vậy, Đoan Mộc Nhã đành thôi, ngược lại nàng không thể ký kết với tiểu khả ái này được.
Đoan Mộc Nhã dùng chuyện mình luyện đan làm nổ hư hết phòng viện, nên được chọn đình viện thêm một lần nữa, đình viện nằm trên đỉnh núi, đưa lưng về vách núi, phong cảnh hợp lòng người, chỉ là có chút vắng vẻ, so với trước đó thì trong trẻo xanh mát không ít.
"Nghệ Nhàn, gian trong cùng là của ngươi, gian này là của ta, sau này ngươi ty luyện thì tìm chỗ ít người mà luyện a, nếu không chúng ta cũng không có chỗ luyện tập nữa, ta phải đến phòng luyện đan để luyện đan a."
Nghệ Nhàn thấy bộ dạng nàng đáng thương, chợt cảm thấy hổ thẹn, "sư phụ ngươi vì việc này đã nói với ngươi rồi?"
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "sư phụ nói ta sau này luyện đan thì nên cẩn thận một chút, để an toàn thì tốt nhất nên đến phòng luyện đan, nhưng do ta không thích mà thôi, hơn nữa ta còn muốn trồng chút linh dược trong đình viện, ta sợ ngươi thuận tay vung một cái đem toàn bộ linh dược ta vất vả trồng được làm chết hết, đến lúc đó ta phải làm sao a?"
Nghệ Nhàn bị chọc cười, vội nhận lời nói, "hảo hảo, ngươi cứ trồng đi, nói không chừng Ngân Bảo đại nhân có thể thay ngươi tìm vài cái chuột tiểu đệ đúng giờ ra vườn tưới nước bắt sâu a."
Vừa nghe đến tên mình Ngân Bảo đại nhân lập tức chui ra từ trong cái động mình vừa đào xong, gãi gãi lỗ tai, rồi lại trở về nhà mới của mình. Từ khi lôi linh căn của Nghệ Nhàn thức tỉnh, Ngân Bảo đại nhân luôn tránh đến gần đụng vào tứ chi của Nghệ Nhàn, vì sợ bị lôi đánh, cho nên chỉ nhảy vào túi của Nghệ Nhàn, thì chính là leo lên đầu tóc của Nghệ nhàn tác uy tác phúc, còn nếu không được thì chui xuống lòng đất, nò hình như càng thích thế giới dưới lòng đất hơn.
Nghệ Nhàn chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nhưng Đoan Mộc Nhã lại để ý, liền túm Ngân Bảo đại nhân tìm chuột tiểu đệ đến giúp trồng linh dược, còn cò kè mặc cả thù lao. Một người một chuột bàn bạc lúc gật đầu lúc lắc đầu, chỉ cần đoán một chút, cứ vậy mà câu thông được một cách thần kỳ, đến cả Nghệ Nhàn cũng không dám tin.
Nghệ Nhàn còn lại bốn trận đấu được an bài trong ba ngày, nàng nhân lúc trước khi còn chưa đấu, tìm một chỗ không người ở, cùng Ngân Bảo đại nhân tập luyện.
Lôi linh của nàng chỉ mới là thiên cấp nhất giai, quang linh cũng chỉ là thiên cấp tứ giai, cẩn thận nghĩ lại, muốn tu luyện quang linh thì cần có trời nắng sáng, muốn tu luyện lôi linh thì phải chọn lúc trời có mưa giông.... cái này, cho dù là ngày nào cũng phải tu luyện, Nghệ Nhàn cảm thấy rất tuyệt, nhân viên công vụ còn có hai ngày nghỉ, nàng thậm chí đến một ngày rảnh rỗi cũng không có.
Ngân Bảo đại nhân thấy Nghệ Nhàn ngẩn người, liền chủ động xuất kích, trùy tam giác, lưới tơ nhện nhao nhao phóng về chỗ Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn liền dùng lôi linh phản kích, chỉ một kích đã đánh nát lưới tơ, nàng thử quang linh bằng tay trái, tay phải xuất kích lôi linh, hai bên giao kích với nhau, lần nữa bạo phát uy lực cực lớn, tiếng lôi vang rền, nổ một cái mặt đất tạc ra cái hố sâu hai mét.
"Ngân Bảo đại nhân, ngươi nhìn thấy rõ lôi linh không?"
"Không."
Ngân Bảo đại nhân dùng tiểu móng vuốt che mắt, hơn nửa ngày mới dám mở mắt, rồi lắc đầu.
Nghệ Nhàn phát hiện thị giác huyễn thú không khác gì thú nhân, bị quang linh chiếu vào thì thị giác cũng kém đi, đa phần đều khó chịu. Vốn ý nàng cũng không phải như vậy, toàn bộ vì muốn vào bí cảnh, không thể không giở trò.
Nghệ Nhàn không đành lòng để Ngân Bảo đại nhân theo nàng tập luyện, nên nói Ngân Bảo đại nhân đến một chỗ an toàn chờ. Nàng ngược lại đi đến một khoảng cách xa năm thước, một mình luyện tập lôi linh. Vung lôi tủy trong tay, cáy cách xa năm mét ngã xuống rầm rầm, nàng đi qua nhìn, những cây bị đánh trúng đều có vết đen, có thể thấy được dù nàng che dấu được lôi tủy, nhưng vẫn không thể dấu được linh căn thứ hai của nàng thức tỉnh.
Sau đó nàng lại lấy lôi linh cầu Niệm Vân Âm hay dùng làm thí nghiệm, quang cùng lôi đánh vào nhau, phát uy lực không cần nói nhiều, màu quang linh cũng gần giống quang linh thanh tẩy của tiểu mã.
Nghệ Nhàn thử xuất một phần quang linh cùng một phần lôi linh phóng ra, hiệu quả giống như lôi linh cầu vài phần, khác biệt duy nhất chính là lôi linh dùng lôi linh làm chủ, quang linh chỉ là phụ, bộc phát uy lực cũng mạnh tương đương. Nhưng dùng quang linh theo tỉ lệ 5-5 thì uy lực ngược lại không còn mạnh như lôi linh, "xem ra tu vi vẫn không đủ."
Nghệ Nhàn cảm thấy thiên cấp nhất giai lôi tủy cùng quang linh ngực tụ năng lượng cũng đủ để nàng tự bảo vệ mình ở trong bí cảnh, nhưng nếu muốn làm những chuyện khác, sợ là không được.
"Ai nha~"
"Là ai?"
Nghệ Nhàn vừa mới phóng lôi tủy ra ngoài, cây đổ sụp xuống đồng thời truyền đến một tiếng kêu. Nghệ Nhàn đối với lực công kích của mình luôn tính rõ ràng, không đến mức chết người, nhưng cũng sẽ bị thương. Nàng vội đi tìm theo tiếng rên, thấy dưới tàng cây có một cô nương, cô nương ước chừng 17 18 tuổi, thoạt nhìn so với nàng còn nhỏ hơn, đang bị một thân cây đè bên dưới.
Nghệ Nhàn thấy nàng mặc y phục trắng viền vàng, có chút sửng sốt, "ngươi có sao không?"
Cô nương kia dùng đôi mắt ướt sũng trừng nàng, "bản cô nương đang yên lành bị ngươi làm cho giật mình, còn không mau đỡ ta dậy?"
Nghệ Nhàn tự biết đuối lý, nàng thỉnh thoảng hay chạy đến đây tập luyện, đúng là không có kiểm tra xung quanh cho tốt, đúng là có lỗi trước. Vì vậy đỡ khúc cây đè trên người cô nương kia lấy ra, đỡ nàng đứng dậy, "ngươi có bị thương không? cần ta cõng ngươi về không?"
Tiểu cô nương phủi y phục của mình, chỉ chỉ trên cái đùi đỏ một mảng, đương nhiên nói, "không đi bộ được, ngươi cõng ta về đi."
Nghệ Nhàn ngồi xuống kiểm tra, phát hiện đúng là bị lôi điện đánh trúng nên bị thương, vết thương có chút bị cháy đen. Kỳ quái, không lẽ tiểu cô nương này thả chân xuống dưới tàng cây, nên vô tình bị đánh trúng? "Ta dùng quang linh chữa thương cho ngươi."
"Không cần, nhìn ngươi không đáng tin, ta muốn ngươi cõng ta, cõng ta đi về, có nghe thấy không?" (ed: bà chằng ~:)))
Nghệ Nhàn đúng là không giận được, nhìn tiểu cô nương này cũng hết cách, tiện tay móc ra một lọ Hồi Huyết đan, "ngươi không muốn cho ta chữa thương, vậy cầm Hồi Huyết đan này cầm máu trước đi." sau đó đưa lưng về phía nàng ngồi xuống, "nào, lên đi, ta đưa ngươi về Vân Miểu Phong."
Tiểu cô nương thản nhiên nằm úp sấp trên người Nghệ Nhàn, tiếp nhận Hồi Huyết đan, còn đổ một viên ra ngửi hai cái, "phẩm chất thuốc này của ngươi bình thường a, nhìn thấy mặt ngươi thành tâm, ta sẽ không so đo việc ngươi lỗ mãng trước đó."
Lời này từ miệng nàng nói ra nghe như là cảm giác như là đột nhiên được đặc xá, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Nghệ Nhàn bật cười, "vậy cảm kích chi ân ngươi không so đo."
Tiểu cô nương này cũng không nhẹ, Nghệ Nhàn cõng một đường, không thua gì vác đồ trăm cân trên người, nàng đến Vân Miểu Phong, các đệ tử Vân Miểu Phong vừa thấy người sau lưng nàng liền sợ hãi, "đại sư tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Tay Nghệ Nhàn run một cái, suýt thì đem người sau lưng ném đi, không ai nói cho nàng biết đại sư tỷ Vân Miểu Phong có hình dáng hư là trẻ vị thành niên a ~. Trước khi đến nàng cảm thấy tiểu cô nương này rất kiêu ngạo, đại khái cũng là giàu có gì đó, hiện tại biết được thì ra người ta có tư cách để tự cao tự đại a, "chân nàng bị thương, các người đỡ giúp một chút."
Những người đó lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến, vừa thấy vị đại sư tỷ bị thương, "ai nha,chân đại sư tỷ ngươi sao lại bị thương a, mau cầm linh được đến đắp đi a."
Nghệ Nhàn bị bọn họ chen vào đến bật ra ngoài, đứng ngoài đám người không nói hay nói cũng khó.
"Đại sư tỷ, đã nói ngươi không nên tìm chỗ ngủ rồi, rất nguy hiểm a, chúng ta đã làm nhiều chổ cho ngươi ngủ rồi, sao ngươi cứ thích chạy ra ngoài a?"
"Đại sư tỷ, ngươi nói xem nếu sư phụ biết, phải làm sao đây?"
"Câm miệng." tiểu cô nương miễn cưỡng quát một tiếng, mọi người liền im lặng, "các ngươi ồn ào quá, bản cô nương ngủ ở đâu thì ngủ, các ngươi nhiều lời cái gì, ta cắt lưỡi các ngươi bây giờ, còn không mau cõng ta về?"
Nghệ Nhàn hoàn toàn bị bơ một bên, chờ mọi người đi rồi nàng mới lau mồ hôi trán, xem ra vị đại sư tỷ này đối với nàng coi như là rất khách khí rồi, "ngủ khắp nơi như vậy là sao?"
Trải qua chuyện lần này, Nghệ Nhàn cũng không dám quay lại chỗ kia luyện tay, liền quay về Đan Vân Phong.
Đoan Mộc Nhã a một tiếng, "ngươi nói Tử Hàn sư tỷ sao? thật ra nàng chỉ mới 18 tuổi, nàng là trẻ mồ côi được phong chủ Vân Miểu Phong ôm về nuôi từ nhỏ, nên thân phận rất cao, đến cả Tạ Anh cùng Hoảng Phủ Nghị cũng phải gọi nàng là đại sư tỷ, ở trước mặt nàng không ai dám càn rỡ."
Nghệ Nhàn giật mình, "vậy nàng đi khắp nơi ngủ là vì sao?"
Đoan Mộc Nhã nghe nhắc đến việc này nhịn không được liền nở nụ cười, "Tử Hàn sư tỷ cũng là một danh nhân của Thanh Sơn Tông, bất quá chuyện ngủ của nàng là vô đối thiên hạ rồi, ngủ ở đâu cũng được, có lần đi thi đấu, bọn họ nói: người kia chờ nàng ngủ, cuối cùng đành phải nhờ đệ tử Vân Miểu Phong cõng nàng về."
Nghệ Nhàn lúc đầu còn tưởng là Tử Hàn trộm xem nàng tu luyện, nghe Đoan Mộc Nhã nói xong, nàng nghĩ hẳn là trùng hợp thôi, "cho nên cả Thanh Sơn Tông đều biết nàng thích ngủ?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, "đúng vậy, nếu gặp ở chỗ nào thì nhanh chóng tránh xa chỗ đó ra. Nghệ Nhàn ngươi hôm nay coi như là gặp may, ta nghe nói Tử Hàn sư tỷ luôn nổi điên mỗi khi có người phá giấc ngủ của nàng, càng không nói đến hôm nay ngươi khiến nàng bị thương."
Nghệ Nhàn cảm giác vận khí của mình thật tốt, "biết rồi sao, hẳn là nhờ lọ Hồi Huyết Đan ngươi cho ta, lấy chút mặt mũi nên ta được tha một lần, lần sau ta nhất định kiểm tra xung quanh mình cách xa mười dặm."
Đoan Mộc Nhã vừa nghe lọ Hồi Huyết đan của mình đưa cho Tử Hàn sư tỷ, kích động đến hai mắt sáng lên, "sao rồi, Tử Hàn sư tỷ đánh giá như thế nào?"
Nghệ Nhàn nhớ đến vẻ mặt ghét bỏ của Tử Hàn, cười nói "Tiểu Nhã luyện chế đan dược dĩ nhiên là được hoan nghênh nhất rồi, ta hôm nay cũng được chiếm quang của Tiểu Nhã a, Tiểu Nhã nhất định phải nỗ lực trở thành cửu phẩm luyện đan sư a, luyện chế thật nhiều thượng phẩm linh dược."
Đoan Mộc Nhã cao hứng tung tăng đi chăm vườn dược của nàng.
Cách ngày, trận thứ tư của Nghệ Nhàn đang được đến ngược, càng gần đến hồi cuối trận chung kết, thì người ở lại sân đấu xem đấu càng nhiều, đã nhiều người kết thúc tỷ đấu, thấy sắp bắt đầu tỷ đấu chung kết quyết tái với thú nhân, mọi người xoa tay tràn đầy phấn khởi.
Nghệ Nhàn - Vân Đan Phong vs Tạ Vũ - Minh Vọng Phong.
Nghệ Nhàn đến trước, bình tĩnh đứng trong sân đấu suy nghĩ, điều tiết tâm tình, còn phải thắng hai trận còn lại, nàng mới có thể vào chung kết quyết tái. Cho nên những trận đấu kế tiếp nàng không thể bỏ qua, cũng không thể thua hay để thua.
"Một người mới thiên cấp, còn cần ta đến đây? một ngón tay thôi ta cũng đủ ép chết hắn rồi, chút nửa nói chuyện, các ngươi chờ ta một chút, xem ta ngược hắn làm sao kêu cha gọi mẹ, eh, tên đứng ở kia --"
Nghệ Nhàn cảm giác được người đã tới, nên mở mắt ra, liền thấy một nam nhân bộ dạng như đang thấy quỷ, hoảng sợ nhìn chằm chằm nàng, "Tạ Nhàn, sao ngươi còn chưa chết?"
Thần sắc Nghệ Nhàn không thay đổi, trong lòng vì những lời hắn nói liền kinh hãi, "ta không chết khiến ngươi rất thất vọng sao?"
Tạ Vũ rất nhanh thu lại biểu tình kinh ngạc, nụ cười càng trở nên lỗ mãng, "chỉ là một cái linh lực thấp. một đường tiến đến quyết tái không lẽ người mới đó là ngươi? thật không ngờ a, Tạ Nhàn ngươi cư nhiên bỏ gia tộc, vào Thanh Sơn Tông này, lại thức tỉnh quang linh căn a. Ngươi cho rằng, như vậy thì có thể thoát sao?"
Nghệ Nhàn cảm thấy biểu tình điên cuồng của tên này hiện tại khiến người ta thêm căm ghét hơn, nếu không phải nàng muốn biết thêm và thân phận của nguyên thân, thì cũng không cần phải nghe mấy lời lảm nhảm này, "thì sao chứ?"
Tạ Vũ cười như không cười, "ngươi cho rằng thức tỉnh quang linh thì hay rồi, năm đó nương ngươi cũng là một cái quang linh căn không ra gì, không ngờ ngươi lại đi con đường của nương ngươi a."
Nghệ Nhàn nhắm mắt lại, chỉ quan tâm một việc, "ngươi đối với việc ta sống chết quan tâm nhiều như vậy, không lẽ là ngươi phái người đến gϊếŧ ta?"
Trong mắt Tạ Vụ lóe lên chút hoảng hốt, "ngươi đừng có mà nói bậy, chuyện của ngươi không liên quan gì đến ta, đừng có mà vu khống, ta cảnh cáo ngươi Tạ Nhàn, đừng có ở trước mặt tổ phụ nói xấu ta, nếu không ta sẽ gϊếŧ chết ngươi."
Nghệ Nhàn nhịn không được, đem lôi linh cầu ném con cẩu này, không ngờ Tạ Vũ còn kịp phòng ngự. Đáng tiếc tiểu mã đã ăn ý với nàng càng khắng khít, hầu như cùng lúc, tiểu mã phóng quang linh thanh tẩy vào trong lôi linh cầu.
Quang lôi va chạm, bùm một tiếng nổ vang trời, sân đấu bị nổ thành một cái lỗ lớn. Dù cho phòng ngự được, Tạ Vũ cũng bị nổ trúng, nửa sống nửa chết nằm trong hố, hồi lâu mới tỉnh hồn, nhìn thấy Nghệ Nhàn ngồi cạnh hố nhìn hắn ở dưới, liền nói, "Tạ Nhàn ngươi điên rồi phải không, cmn đến ta ngươi cũng dám gϊếŧ, ngươi có bản lĩnh đi tìm Tạ --"
Hắn dĩ nhiên biết là ai, nên không dám nói nửa, "cmn ngươi có bản lĩnh, còn dám dùng ám chiêu."
Nghệ Nhàn đứng bên cạnh cái hố, càng khẳng định con cẩu này hẳn là tham gia chơi trò này, hắn cũng biết nguyên nhân nguyên thân bị đưa đến thú nhân tộc, đồng thời còn có cả quá trình bị người đuổi gϊếŧ, nhưng vì sao a?
3 năm trước nguyên thân chỉ là người bình thường, nếu có thiên phú dị bẩm thường sẽ mang tội, nói không chừng còn có lý do bị hại. Còn nguyên thân như vậy.....
Nghệ Nhàn lấy thêm một viên lôi linh cầu, "ngươi muốn thử tư vị bị nổ bay từng khúc xương sao?"
Tạ Vũ nhanh co mình lại bên dưới, "Tạ Nhàn ngươi điên rồi, ta là đệ đệ ngươi. Ngươi gϊếŧ ta, ngươi quay về Tạ gia cũng phải chịu tội."
Đệ đệ?
Nghệ Nhàn muốn phát điên một lần, còn có thứ đệ đệ muốn gϊếŧ chết nàng từng ngày sao a, "cũng được a, ngươi chủ động bỏ quyền, ta có thể suy nghĩ lại."
Vẻ mặt Tạ Vũ nghẹn khuất, đỏ đến mang tai.
Nghệ Nhàn dơ lôi linh cầu trong tay lên, ý nói tiểu mã bay giữa không trung, "nếu không thử xem, là ngươi gọi huyễn thú của ngươi ra nhanh, hay vật này trong tay ta nhanh hơn? cái tay kia tốt nhất không nên di chuyển a, nếu không.... tay ta sẽ run rẩy đó."
Tạ Vũ không dám thử, dưới sự ép bức của Nghệ Nhàn liền chủ động bỏ quyền, lúc được trọng tài kéo lên, vẻ mặt phẫn hận trừng Nghệ Nhàn, tựa như muốn sống mái với nàng.
Nghệ Nhàn giễu cợt nhìn hắn, chân thành nói tạ ơn, "Tạ Vũ, cảm tạ ngươi vào lúc cái gì cũng không nhớ.... nguyện ý cho ta biết được nhiều chuyện như vậy."
Vẻ mặt Tạ Vũ như ăn phải cớt, trợn mắt há mỏ tức giận chỉ Nghệ Nhàn, "ngươi --"Nghệ Nhàn cười gằn một tiếng, "ta hiện tại cũng tin không phải ngươi phái người đi theo gϊếŧ ta rồi a."
Tạ Vũ hoàn toàn không biết lời nàng nói có ý gì, không thể làm gì khác là trơ mắt nhìn Nghệ Nhàn thẳng lưng rời khỏi sân đấu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vì cúp điện, Ipad hết pin, cuối cùng phải đánh chữ trên di động... lại quên lưu, ta cũng sảng....
Nói đến văn này... thật sự xem hay không? ta có xúc động muốn mở hố mới.... còn vấn đề bàn tay vàng.... là vì ta phát hiện vẫn còn dừng lại trong quá trình nữ chủ trưởng thành.... nghĩ đến kỹ năng này cũng nên có, sẽ sớm trước thôi a.... còn có dính quang nữ chủ hay không còn là chuyện khác.... sau này nói đến a....
Nàng từ đỉnh Thanh Sơn Tông chạy đến sân đấu, trên mặt đen xì, duy chỉ có ánh mắt sáng ngời, đầu tóc như đống cỏ dại, cũng nhờ bộ y phục Niệm Vân Âm đưa cho mới được đi qua, dù sao bị lôi linh đánh nửa tháng, có thể còn sống được cũng là một kỳ tích rồi. Nghệ Nhàn xuất hiện ở sân đấu, suýt bị trọng tài đuổi ra ngoài. Cho nên nàng phải triệu hoán tiểu mã ra để chứng minh thân phận quang linh ngự thú sư của mình.
Cô nương đứng trong sân cùng trọng tài nghe Nghệ Nhàn giải thích cũng cười vất vẻo, tiếng cười như chuông bạc cứ vậy quấn quánh sân đấu.
"Eh, đầu tóc này của người cá tính."
"Cảm tạ."
Hôm nay Nghệ Nhàn đối với ai cụ thể nàng không biết, vội vàng đã bị Niệm Vân Âm kéo đến sân đấu, vừa rồi không nghe trọng tài nói tên nên hoàn toàn mù tịt. Nói xong, nàng không chút lưu tình cho tiểu mã phóng lại chỗ cô nương kia.
Cô nương kia cũng không phải ngồi không, nhanh chóng tránh được một kích này, còn chạy thật nhanh đến chỗ Nghệ Nhàn.
Nháy mắt Nghệ Nhàn nhìn thấy xuất hiện bốn cái huyễn ảnh của cô nương kia, từ xung quanh rối loạn chạy đến. Lần đầu nàng nhìn thấy loại kỹ năng này, vội dùng lồng năng lượng bọc lại, kết quả chưa kịp làm bụng bị đá một cước, nếu không có thổ khiên của Ngân Bảo đại nhân thì nàng cũng không thể cản được lực bay về sau, nàng sợ là rơi khỏi sân đấu rồi.
Ngân Bảo đại nhân tựa như mất tích để lại một đống thổ trùy tam giác, gây rối với cô nương kia, để Nghệ Nhàn có thêm thời gian tranh thủ suy nghĩ.
Tốc độ nhanh thật!
Lực công kích cũng rất mạnh!
Nói về cận chiến, thân thủ cô nương này hoàn toàn không thua gì nàng. Nhất là lúc này chỉ mới làm nóng người mà thôi, món ăn khai vị còn chưa lên, cô nương này đến giờ vẫn còn chưa triệu hồi được huyễn thú của mình
Tốc độ Ngân Bảo đại nhân tránh né cực nhanh, nhất là sau khi tiêu hóa hết một viên thổ linh thú châu của nhện hai đầu, tốc độ so với ban đầu còn mạnh hơn, đôi khi Nghệ Nhàn cũng không bắt được quỹ tích hành động của nó. Vẫn như cũ trốn không được huyễn ảnh của cô nương kia, có vài lần suýt chút thì bị đánh.
Nghệ Nhàn theo thói quen nhìn xuống bên dưới người kia, tốc độ bình thường do biến ảo từ chân, đôi khi chỉ một chút thay đổi nhỏ cũng tạo ảo giác gạt người khác. Nàng nhớ rõ huyễn ảnh cũng tương tự như vậy, chủ yếu lừa đôi mắt, tạo thành quấy nhiễu cho thị giác, khiến đối phương sinh tâm lý lo âu.
Ban đầu Nghệ Nhàn không phân được thực thể cùng huyễn ảnh của cô nương này, nhưng trăm hình chỉ có một thân, có nhiều huyễn ảnh hơn thì chỉ có một thực thể, trừ phi là thuật phân thân.
"Ta biết rồi."
Nghệ Nhàn triệu hoán Ngân Bảo đại nhân về, cho tiểu mã phóng quang linh không ngừng, Ngân Bảo đại nhân xoẹt một cái như thiểm điện chui vào đầu tóc như ổ gà của nàng, "nhìn không rõ."Cô nương kia lần nữa vọt đến, Nghệ nhàn mượn tác dụng của ánh sáng, liền tìm cái bóng trên mặt đất. Chính xác phân biệt được đâu là thực thể trong bốn huyễn ảnh, nếu là ảnh quang linh phóng xuống nhất định không có bóng, không có bóng chính là huyễn ảnh của cô nương kia tạo ra.
Nghệ Nhàn ung dung tiếp được công kích của nàng, còn tặng thêm một châm miễn phí, khiến cô nương kia cách xa nàng hai thước, "huyễn thuật này của người không dùng được với ta, đừng lãng phí thời gian, triệu hoán huyễn thú của ngươi ra đi."
Cô nương kia không tin, nhiều lần từ các hướng khác nhau công kích đều bị nghệ Nhàn hóa giải toàn bộ, "làm sao ngươi phá giải được?"
Nghệ Nhàn cười một cái, vung ngũ tiết châm lên, cô nương kia chợt lui lại, một con thú lông dài chợt xuất hiện bên chân nàng, con thú có bộ lông trắng dài ngắn không đồng nhất, có chỗ thì trụi luôn, còn lộ ra những cây gai dài ngắn không đồng nhất, hai chân sau đứng thẳng, nhìn bề ngoài không dễ nhìn như huyễn thú, duy nhất chỉ có đôi mắt màu vàng xinh đẹp không chớp nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn.
Vẻ mặt Nghệ Nhàn kinh ngạc, không ngờ nàng cùng con thú này hữu duyên như vậy.Cô nương bên cạnh thúc giục, "lên."
Cốt Thứ thú chỉ tiến lên vài bước, rồi lui về. Bị cô nương thúc giục nửa ngày, nháy mắt lại tự động chui về huyễn thú túi bên hông của cô nương đó, tùy ý nàng gọi to thế nào cũng không chịu đi ra.
"Eh, ngươi đã làm gì với huyễn thú của ta a?"
"Cái này --"
Nghệ Nhàn cũng không biết nên giải thích thế nào, nàng cùng Cốt Thứ thú có duyên ba lần gặp mặt, bất quá hiện tại nàng cũng biết cô nương này là thuộc tính gì rồi, kinh linh ngự thú sư, "xin lỗi."
Nghệ Nhàn huy động ngũ tiết châm, nháy mắt lồng năng lượng bọc cô nương kia lại, nàng vẫn không cho đối phương bất cứ cơ hội nào, nháy mắt ném lồng năng lượng ra khỏi sân đấu.
Cô nương kia tinh thần còn đang khó hiểu vì sao huyễn thú ký kết lại không nghe lời mình, chờ phát hiện ra thì đã trễ, liền tức giận dậm chân tại chỗ, đại khái cảm thấy nàng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nghệ Nhàn chờ trọng tài tuyên bố kết quả xong, mới tháo lồng năng lượng cho nàng, "huyễn thú này của người rất hiểu tính người, nói đang báo ân. Cho nên, ngươi đối tốt với nó một chút."
Cô nương kia sửng sốt, chờ Nghệ Nhàn rời khỏi sân đấu, mới vội vàng nói, "Eh, lần này ta không phục, khi nào rảnh thì chúng ta đấu lại lần nữa, ta nhất định sẽ thắng."
Nghệ Nhàn nở nụ cười, "được."
Có đôi khi duyên phận như vậy không thể tả được, hiển nhiên, Đoan Mộc Nhã cũng nhìn thấy Cốt Thứ thú trong sân đấu, nàng nhấc chân tiến đến nhìn cô nương kia, tiếc hận nói, "cư nhiên vừa trả về đã bị ngươi ký khế ước, Nghệ Nhàn, ta cảm thấy Cốt Thứ thú kia vẫn rất thích ngươi, ánh mắt nó nhìn ngươi rất khác thường --"
Nghệ Nhàn nghi hoặc, "cái gì?"
Đoan Mộc Nhã suy nghĩ hồi lâu, không thể nghĩ được một từ nào thích hợp để hình dung ánh mắt tôn sùng của nó, thật kỳ quái, nàng đến mức "tôn sùng" rồi, đúng là gặp quỷ a, Đoan Mộc Nhã vội bỏ lại đống suy nghĩ hỗn loạn, "ta tưởng ngươi đã ký kết khế ước với Cốt Thứ thú rồi chứ."
Nghệ Nhàn lắc đầu, "kim linh ngự thú sư hợp với nó hơn, bọn họ hợp tác có thể phát huy ra ưu thế nhất, Cốt Thứ thú thông minh như vậy, nhất định sẽ tìm được cho mình một người đáng tin để hợp tác, cho nên không cần lo lắng."
Thấy Nghệ Nhàn nói như vậy, Đoan Mộc Nhã đành thôi, ngược lại nàng không thể ký kết với tiểu khả ái này được.
Đoan Mộc Nhã dùng chuyện mình luyện đan làm nổ hư hết phòng viện, nên được chọn đình viện thêm một lần nữa, đình viện nằm trên đỉnh núi, đưa lưng về vách núi, phong cảnh hợp lòng người, chỉ là có chút vắng vẻ, so với trước đó thì trong trẻo xanh mát không ít.
"Nghệ Nhàn, gian trong cùng là của ngươi, gian này là của ta, sau này ngươi ty luyện thì tìm chỗ ít người mà luyện a, nếu không chúng ta cũng không có chỗ luyện tập nữa, ta phải đến phòng luyện đan để luyện đan a."
Nghệ Nhàn thấy bộ dạng nàng đáng thương, chợt cảm thấy hổ thẹn, "sư phụ ngươi vì việc này đã nói với ngươi rồi?"
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "sư phụ nói ta sau này luyện đan thì nên cẩn thận một chút, để an toàn thì tốt nhất nên đến phòng luyện đan, nhưng do ta không thích mà thôi, hơn nữa ta còn muốn trồng chút linh dược trong đình viện, ta sợ ngươi thuận tay vung một cái đem toàn bộ linh dược ta vất vả trồng được làm chết hết, đến lúc đó ta phải làm sao a?"
Nghệ Nhàn bị chọc cười, vội nhận lời nói, "hảo hảo, ngươi cứ trồng đi, nói không chừng Ngân Bảo đại nhân có thể thay ngươi tìm vài cái chuột tiểu đệ đúng giờ ra vườn tưới nước bắt sâu a."
Vừa nghe đến tên mình Ngân Bảo đại nhân lập tức chui ra từ trong cái động mình vừa đào xong, gãi gãi lỗ tai, rồi lại trở về nhà mới của mình. Từ khi lôi linh căn của Nghệ Nhàn thức tỉnh, Ngân Bảo đại nhân luôn tránh đến gần đụng vào tứ chi của Nghệ Nhàn, vì sợ bị lôi đánh, cho nên chỉ nhảy vào túi của Nghệ Nhàn, thì chính là leo lên đầu tóc của Nghệ nhàn tác uy tác phúc, còn nếu không được thì chui xuống lòng đất, nò hình như càng thích thế giới dưới lòng đất hơn.
Nghệ Nhàn chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nhưng Đoan Mộc Nhã lại để ý, liền túm Ngân Bảo đại nhân tìm chuột tiểu đệ đến giúp trồng linh dược, còn cò kè mặc cả thù lao. Một người một chuột bàn bạc lúc gật đầu lúc lắc đầu, chỉ cần đoán một chút, cứ vậy mà câu thông được một cách thần kỳ, đến cả Nghệ Nhàn cũng không dám tin.
Nghệ Nhàn còn lại bốn trận đấu được an bài trong ba ngày, nàng nhân lúc trước khi còn chưa đấu, tìm một chỗ không người ở, cùng Ngân Bảo đại nhân tập luyện.
Lôi linh của nàng chỉ mới là thiên cấp nhất giai, quang linh cũng chỉ là thiên cấp tứ giai, cẩn thận nghĩ lại, muốn tu luyện quang linh thì cần có trời nắng sáng, muốn tu luyện lôi linh thì phải chọn lúc trời có mưa giông.... cái này, cho dù là ngày nào cũng phải tu luyện, Nghệ Nhàn cảm thấy rất tuyệt, nhân viên công vụ còn có hai ngày nghỉ, nàng thậm chí đến một ngày rảnh rỗi cũng không có.
Ngân Bảo đại nhân thấy Nghệ Nhàn ngẩn người, liền chủ động xuất kích, trùy tam giác, lưới tơ nhện nhao nhao phóng về chỗ Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn liền dùng lôi linh phản kích, chỉ một kích đã đánh nát lưới tơ, nàng thử quang linh bằng tay trái, tay phải xuất kích lôi linh, hai bên giao kích với nhau, lần nữa bạo phát uy lực cực lớn, tiếng lôi vang rền, nổ một cái mặt đất tạc ra cái hố sâu hai mét.
"Ngân Bảo đại nhân, ngươi nhìn thấy rõ lôi linh không?"
"Không."
Ngân Bảo đại nhân dùng tiểu móng vuốt che mắt, hơn nửa ngày mới dám mở mắt, rồi lắc đầu.
Nghệ Nhàn phát hiện thị giác huyễn thú không khác gì thú nhân, bị quang linh chiếu vào thì thị giác cũng kém đi, đa phần đều khó chịu. Vốn ý nàng cũng không phải như vậy, toàn bộ vì muốn vào bí cảnh, không thể không giở trò.
Nghệ Nhàn không đành lòng để Ngân Bảo đại nhân theo nàng tập luyện, nên nói Ngân Bảo đại nhân đến một chỗ an toàn chờ. Nàng ngược lại đi đến một khoảng cách xa năm thước, một mình luyện tập lôi linh. Vung lôi tủy trong tay, cáy cách xa năm mét ngã xuống rầm rầm, nàng đi qua nhìn, những cây bị đánh trúng đều có vết đen, có thể thấy được dù nàng che dấu được lôi tủy, nhưng vẫn không thể dấu được linh căn thứ hai của nàng thức tỉnh.
Sau đó nàng lại lấy lôi linh cầu Niệm Vân Âm hay dùng làm thí nghiệm, quang cùng lôi đánh vào nhau, phát uy lực không cần nói nhiều, màu quang linh cũng gần giống quang linh thanh tẩy của tiểu mã.
Nghệ Nhàn thử xuất một phần quang linh cùng một phần lôi linh phóng ra, hiệu quả giống như lôi linh cầu vài phần, khác biệt duy nhất chính là lôi linh dùng lôi linh làm chủ, quang linh chỉ là phụ, bộc phát uy lực cũng mạnh tương đương. Nhưng dùng quang linh theo tỉ lệ 5-5 thì uy lực ngược lại không còn mạnh như lôi linh, "xem ra tu vi vẫn không đủ."
Nghệ Nhàn cảm thấy thiên cấp nhất giai lôi tủy cùng quang linh ngực tụ năng lượng cũng đủ để nàng tự bảo vệ mình ở trong bí cảnh, nhưng nếu muốn làm những chuyện khác, sợ là không được.
"Ai nha~"
"Là ai?"
Nghệ Nhàn vừa mới phóng lôi tủy ra ngoài, cây đổ sụp xuống đồng thời truyền đến một tiếng kêu. Nghệ Nhàn đối với lực công kích của mình luôn tính rõ ràng, không đến mức chết người, nhưng cũng sẽ bị thương. Nàng vội đi tìm theo tiếng rên, thấy dưới tàng cây có một cô nương, cô nương ước chừng 17 18 tuổi, thoạt nhìn so với nàng còn nhỏ hơn, đang bị một thân cây đè bên dưới.
Nghệ Nhàn thấy nàng mặc y phục trắng viền vàng, có chút sửng sốt, "ngươi có sao không?"
Cô nương kia dùng đôi mắt ướt sũng trừng nàng, "bản cô nương đang yên lành bị ngươi làm cho giật mình, còn không mau đỡ ta dậy?"
Nghệ Nhàn tự biết đuối lý, nàng thỉnh thoảng hay chạy đến đây tập luyện, đúng là không có kiểm tra xung quanh cho tốt, đúng là có lỗi trước. Vì vậy đỡ khúc cây đè trên người cô nương kia lấy ra, đỡ nàng đứng dậy, "ngươi có bị thương không? cần ta cõng ngươi về không?"
Tiểu cô nương phủi y phục của mình, chỉ chỉ trên cái đùi đỏ một mảng, đương nhiên nói, "không đi bộ được, ngươi cõng ta về đi."
Nghệ Nhàn ngồi xuống kiểm tra, phát hiện đúng là bị lôi điện đánh trúng nên bị thương, vết thương có chút bị cháy đen. Kỳ quái, không lẽ tiểu cô nương này thả chân xuống dưới tàng cây, nên vô tình bị đánh trúng? "Ta dùng quang linh chữa thương cho ngươi."
"Không cần, nhìn ngươi không đáng tin, ta muốn ngươi cõng ta, cõng ta đi về, có nghe thấy không?" (ed: bà chằng ~:)))
Nghệ Nhàn đúng là không giận được, nhìn tiểu cô nương này cũng hết cách, tiện tay móc ra một lọ Hồi Huyết đan, "ngươi không muốn cho ta chữa thương, vậy cầm Hồi Huyết đan này cầm máu trước đi." sau đó đưa lưng về phía nàng ngồi xuống, "nào, lên đi, ta đưa ngươi về Vân Miểu Phong."
Tiểu cô nương thản nhiên nằm úp sấp trên người Nghệ Nhàn, tiếp nhận Hồi Huyết đan, còn đổ một viên ra ngửi hai cái, "phẩm chất thuốc này của ngươi bình thường a, nhìn thấy mặt ngươi thành tâm, ta sẽ không so đo việc ngươi lỗ mãng trước đó."
Lời này từ miệng nàng nói ra nghe như là cảm giác như là đột nhiên được đặc xá, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Nghệ Nhàn bật cười, "vậy cảm kích chi ân ngươi không so đo."
Tiểu cô nương này cũng không nhẹ, Nghệ Nhàn cõng một đường, không thua gì vác đồ trăm cân trên người, nàng đến Vân Miểu Phong, các đệ tử Vân Miểu Phong vừa thấy người sau lưng nàng liền sợ hãi, "đại sư tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Tay Nghệ Nhàn run một cái, suýt thì đem người sau lưng ném đi, không ai nói cho nàng biết đại sư tỷ Vân Miểu Phong có hình dáng hư là trẻ vị thành niên a ~. Trước khi đến nàng cảm thấy tiểu cô nương này rất kiêu ngạo, đại khái cũng là giàu có gì đó, hiện tại biết được thì ra người ta có tư cách để tự cao tự đại a, "chân nàng bị thương, các người đỡ giúp một chút."
Những người đó lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến, vừa thấy vị đại sư tỷ bị thương, "ai nha,chân đại sư tỷ ngươi sao lại bị thương a, mau cầm linh được đến đắp đi a."
Nghệ Nhàn bị bọn họ chen vào đến bật ra ngoài, đứng ngoài đám người không nói hay nói cũng khó.
"Đại sư tỷ, đã nói ngươi không nên tìm chỗ ngủ rồi, rất nguy hiểm a, chúng ta đã làm nhiều chổ cho ngươi ngủ rồi, sao ngươi cứ thích chạy ra ngoài a?"
"Đại sư tỷ, ngươi nói xem nếu sư phụ biết, phải làm sao đây?"
"Câm miệng." tiểu cô nương miễn cưỡng quát một tiếng, mọi người liền im lặng, "các ngươi ồn ào quá, bản cô nương ngủ ở đâu thì ngủ, các ngươi nhiều lời cái gì, ta cắt lưỡi các ngươi bây giờ, còn không mau cõng ta về?"
Nghệ Nhàn hoàn toàn bị bơ một bên, chờ mọi người đi rồi nàng mới lau mồ hôi trán, xem ra vị đại sư tỷ này đối với nàng coi như là rất khách khí rồi, "ngủ khắp nơi như vậy là sao?"
Trải qua chuyện lần này, Nghệ Nhàn cũng không dám quay lại chỗ kia luyện tay, liền quay về Đan Vân Phong.
Đoan Mộc Nhã a một tiếng, "ngươi nói Tử Hàn sư tỷ sao? thật ra nàng chỉ mới 18 tuổi, nàng là trẻ mồ côi được phong chủ Vân Miểu Phong ôm về nuôi từ nhỏ, nên thân phận rất cao, đến cả Tạ Anh cùng Hoảng Phủ Nghị cũng phải gọi nàng là đại sư tỷ, ở trước mặt nàng không ai dám càn rỡ."
Nghệ Nhàn giật mình, "vậy nàng đi khắp nơi ngủ là vì sao?"
Đoan Mộc Nhã nghe nhắc đến việc này nhịn không được liền nở nụ cười, "Tử Hàn sư tỷ cũng là một danh nhân của Thanh Sơn Tông, bất quá chuyện ngủ của nàng là vô đối thiên hạ rồi, ngủ ở đâu cũng được, có lần đi thi đấu, bọn họ nói: người kia chờ nàng ngủ, cuối cùng đành phải nhờ đệ tử Vân Miểu Phong cõng nàng về."
Nghệ Nhàn lúc đầu còn tưởng là Tử Hàn trộm xem nàng tu luyện, nghe Đoan Mộc Nhã nói xong, nàng nghĩ hẳn là trùng hợp thôi, "cho nên cả Thanh Sơn Tông đều biết nàng thích ngủ?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, "đúng vậy, nếu gặp ở chỗ nào thì nhanh chóng tránh xa chỗ đó ra. Nghệ Nhàn ngươi hôm nay coi như là gặp may, ta nghe nói Tử Hàn sư tỷ luôn nổi điên mỗi khi có người phá giấc ngủ của nàng, càng không nói đến hôm nay ngươi khiến nàng bị thương."
Nghệ Nhàn cảm giác vận khí của mình thật tốt, "biết rồi sao, hẳn là nhờ lọ Hồi Huyết Đan ngươi cho ta, lấy chút mặt mũi nên ta được tha một lần, lần sau ta nhất định kiểm tra xung quanh mình cách xa mười dặm."
Đoan Mộc Nhã vừa nghe lọ Hồi Huyết đan của mình đưa cho Tử Hàn sư tỷ, kích động đến hai mắt sáng lên, "sao rồi, Tử Hàn sư tỷ đánh giá như thế nào?"
Nghệ Nhàn nhớ đến vẻ mặt ghét bỏ của Tử Hàn, cười nói "Tiểu Nhã luyện chế đan dược dĩ nhiên là được hoan nghênh nhất rồi, ta hôm nay cũng được chiếm quang của Tiểu Nhã a, Tiểu Nhã nhất định phải nỗ lực trở thành cửu phẩm luyện đan sư a, luyện chế thật nhiều thượng phẩm linh dược."
Đoan Mộc Nhã cao hứng tung tăng đi chăm vườn dược của nàng.
Cách ngày, trận thứ tư của Nghệ Nhàn đang được đến ngược, càng gần đến hồi cuối trận chung kết, thì người ở lại sân đấu xem đấu càng nhiều, đã nhiều người kết thúc tỷ đấu, thấy sắp bắt đầu tỷ đấu chung kết quyết tái với thú nhân, mọi người xoa tay tràn đầy phấn khởi.
Nghệ Nhàn - Vân Đan Phong vs Tạ Vũ - Minh Vọng Phong.
Nghệ Nhàn đến trước, bình tĩnh đứng trong sân đấu suy nghĩ, điều tiết tâm tình, còn phải thắng hai trận còn lại, nàng mới có thể vào chung kết quyết tái. Cho nên những trận đấu kế tiếp nàng không thể bỏ qua, cũng không thể thua hay để thua.
"Một người mới thiên cấp, còn cần ta đến đây? một ngón tay thôi ta cũng đủ ép chết hắn rồi, chút nửa nói chuyện, các ngươi chờ ta một chút, xem ta ngược hắn làm sao kêu cha gọi mẹ, eh, tên đứng ở kia --"
Nghệ Nhàn cảm giác được người đã tới, nên mở mắt ra, liền thấy một nam nhân bộ dạng như đang thấy quỷ, hoảng sợ nhìn chằm chằm nàng, "Tạ Nhàn, sao ngươi còn chưa chết?"
Thần sắc Nghệ Nhàn không thay đổi, trong lòng vì những lời hắn nói liền kinh hãi, "ta không chết khiến ngươi rất thất vọng sao?"
Tạ Vũ rất nhanh thu lại biểu tình kinh ngạc, nụ cười càng trở nên lỗ mãng, "chỉ là một cái linh lực thấp. một đường tiến đến quyết tái không lẽ người mới đó là ngươi? thật không ngờ a, Tạ Nhàn ngươi cư nhiên bỏ gia tộc, vào Thanh Sơn Tông này, lại thức tỉnh quang linh căn a. Ngươi cho rằng, như vậy thì có thể thoát sao?"
Nghệ Nhàn cảm thấy biểu tình điên cuồng của tên này hiện tại khiến người ta thêm căm ghét hơn, nếu không phải nàng muốn biết thêm và thân phận của nguyên thân, thì cũng không cần phải nghe mấy lời lảm nhảm này, "thì sao chứ?"
Tạ Vũ cười như không cười, "ngươi cho rằng thức tỉnh quang linh thì hay rồi, năm đó nương ngươi cũng là một cái quang linh căn không ra gì, không ngờ ngươi lại đi con đường của nương ngươi a."
Nghệ Nhàn nhắm mắt lại, chỉ quan tâm một việc, "ngươi đối với việc ta sống chết quan tâm nhiều như vậy, không lẽ là ngươi phái người đến gϊếŧ ta?"
Trong mắt Tạ Vụ lóe lên chút hoảng hốt, "ngươi đừng có mà nói bậy, chuyện của ngươi không liên quan gì đến ta, đừng có mà vu khống, ta cảnh cáo ngươi Tạ Nhàn, đừng có ở trước mặt tổ phụ nói xấu ta, nếu không ta sẽ gϊếŧ chết ngươi."
Nghệ Nhàn nhịn không được, đem lôi linh cầu ném con cẩu này, không ngờ Tạ Vũ còn kịp phòng ngự. Đáng tiếc tiểu mã đã ăn ý với nàng càng khắng khít, hầu như cùng lúc, tiểu mã phóng quang linh thanh tẩy vào trong lôi linh cầu.
Quang lôi va chạm, bùm một tiếng nổ vang trời, sân đấu bị nổ thành một cái lỗ lớn. Dù cho phòng ngự được, Tạ Vũ cũng bị nổ trúng, nửa sống nửa chết nằm trong hố, hồi lâu mới tỉnh hồn, nhìn thấy Nghệ Nhàn ngồi cạnh hố nhìn hắn ở dưới, liền nói, "Tạ Nhàn ngươi điên rồi phải không, cmn đến ta ngươi cũng dám gϊếŧ, ngươi có bản lĩnh đi tìm Tạ --"
Hắn dĩ nhiên biết là ai, nên không dám nói nửa, "cmn ngươi có bản lĩnh, còn dám dùng ám chiêu."
Nghệ Nhàn đứng bên cạnh cái hố, càng khẳng định con cẩu này hẳn là tham gia chơi trò này, hắn cũng biết nguyên nhân nguyên thân bị đưa đến thú nhân tộc, đồng thời còn có cả quá trình bị người đuổi gϊếŧ, nhưng vì sao a?
3 năm trước nguyên thân chỉ là người bình thường, nếu có thiên phú dị bẩm thường sẽ mang tội, nói không chừng còn có lý do bị hại. Còn nguyên thân như vậy.....
Nghệ Nhàn lấy thêm một viên lôi linh cầu, "ngươi muốn thử tư vị bị nổ bay từng khúc xương sao?"
Tạ Vũ nhanh co mình lại bên dưới, "Tạ Nhàn ngươi điên rồi, ta là đệ đệ ngươi. Ngươi gϊếŧ ta, ngươi quay về Tạ gia cũng phải chịu tội."
Đệ đệ?
Nghệ Nhàn muốn phát điên một lần, còn có thứ đệ đệ muốn gϊếŧ chết nàng từng ngày sao a, "cũng được a, ngươi chủ động bỏ quyền, ta có thể suy nghĩ lại."
Vẻ mặt Tạ Vũ nghẹn khuất, đỏ đến mang tai.
Nghệ Nhàn dơ lôi linh cầu trong tay lên, ý nói tiểu mã bay giữa không trung, "nếu không thử xem, là ngươi gọi huyễn thú của ngươi ra nhanh, hay vật này trong tay ta nhanh hơn? cái tay kia tốt nhất không nên di chuyển a, nếu không.... tay ta sẽ run rẩy đó."
Tạ Vũ không dám thử, dưới sự ép bức của Nghệ Nhàn liền chủ động bỏ quyền, lúc được trọng tài kéo lên, vẻ mặt phẫn hận trừng Nghệ Nhàn, tựa như muốn sống mái với nàng.
Nghệ Nhàn giễu cợt nhìn hắn, chân thành nói tạ ơn, "Tạ Vũ, cảm tạ ngươi vào lúc cái gì cũng không nhớ.... nguyện ý cho ta biết được nhiều chuyện như vậy."
Vẻ mặt Tạ Vũ như ăn phải cớt, trợn mắt há mỏ tức giận chỉ Nghệ Nhàn, "ngươi --"Nghệ Nhàn cười gằn một tiếng, "ta hiện tại cũng tin không phải ngươi phái người đi theo gϊếŧ ta rồi a."
Tạ Vũ hoàn toàn không biết lời nàng nói có ý gì, không thể làm gì khác là trơ mắt nhìn Nghệ Nhàn thẳng lưng rời khỏi sân đấu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vì cúp điện, Ipad hết pin, cuối cùng phải đánh chữ trên di động... lại quên lưu, ta cũng sảng....
Nói đến văn này... thật sự xem hay không? ta có xúc động muốn mở hố mới.... còn vấn đề bàn tay vàng.... là vì ta phát hiện vẫn còn dừng lại trong quá trình nữ chủ trưởng thành.... nghĩ đến kỹ năng này cũng nên có, sẽ sớm trước thôi a.... còn có dính quang nữ chủ hay không còn là chuyện khác.... sau này nói đến a....
Danh sách chương