Cánh tay bóp cổ Đoan Mộc Nhã có chút chần chờ, khi người kia chậm rãi buông ra, liền đánh một chưởng vào gáy Đoan Mộc Nhã, Nghệ Nhàn không kịp nghĩ ngợi, tay trái vung lôi tủy, kim sắc du long đánh vào hắn, hắc y nhân đến gần Nghệ Nhàn bị cản lại, hắn liền ngưng tụ thủy linh thành thanh trường kiếm đâm vào ngực Nghệ Nhàn.
"Nghệ Nhàn!"
"Miên Hoa Đường."
"Hừ hừ!.... hừ hừ.... cởi!"
Đoan Mộc Nhã liền phóng hỏa long đến, đánh tan thủy linh hắn đang ngưng tụ. Còn Miên Hoa Đường, sau khi phình to người thì bị kẹt dưới giường.
"Hừ hừ...."
Nghệ Nhàn nghe Miên Hoa Đường dùng âm thanh cố gắng, nhất thời cảm giác được mọi người trong phòng đang im lặng chừng 30 giây, rất nhanh đám người kia kịp phản ứng, mười phần ăn ý phóng xuất kỹ năng, nhao nhao đánh vào ngực nàng, xem ra là nhân lúc nàng bệnh để lấy mạng nàng.
Nghệ Nhàn thuận thế nằm xuống, tay cầm cửu tiết châm, còn chưa kịp phóng lồng năng lượng vào đám người kia, chợt nghe một tiếng rầm lớn, cửa sổ bị phá nát, một con sư tử lông vàng óng ánh mặc tinh nguyệt từ ngoài cửa sổ phóng vào, cắn kẻ đứng gần Nghệ Nhàn nhất, rắc một tiếng giật đứt một cánh tay của hắn.
Máu phun dính mặt Nghệ Nhàn, còn có cánh tay còn giật giật dưới đất.
"Ah -- tay của ta, tay của ta."
"Thú nhân."
"Sao lại có thú nhân ở đây?"
Đúng là gặp nhau hỏng bét, Nghệ Nhàn nhịn không được nhắm hai mắt, sau đó không thể không nhận mệnh, dưới tình huống còn chưa xấu nhất, "gϊếŧ chết bọn chúng."
Không cần Nghệ Nhàn nói, Lam Đồng mài trảo trên mặt đất, hướng bọn chúng nhào qua, phóng đến đem đám người ba vây Nghệ Nhàn chạy ra ngoài sân.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại một mình Nghệ Nhàn, nàng chật vật giật giật, cố gắng ngồi thẳng lưng. Rắc một tiếng, chiếc giường phía sau bể thành bốn mảnh, liền đè bẹp nàng xuống. Một quả cầu nhanh chóng bật ra cửa, vì vách cửa cao nên bị bắn ngược trở về, cố gắng mới dừng lại được, Miên Hoa Đường rốt cuộc có thể ra khỏi gầm giường được rồi.
Nghệ Nhàn nhìn hình dạng trái banh của Miên Hoa Đường, dở khóc dở cười, "Miên Hoa Đường, mau đi hỗ trợ."
Miên Hoa Đường đụng phải cửa nên di chuyển chậm chạp, đi qua vách ngăn cửa vẫn bị ngã nhào một cái, khiến cái thân thể tròn vo lăn lông lốc một vòng, run rẩy hồi lâu mới nhắm vào đám người đánh lén kia xả một hồi đạn biu biu biu.... Nghệ Nhàn còn nghe thấy được tiếng Đoan Mộc Nhã kêu to ở bên đối diện, nghĩ ngợi hẳn là không cẩn thận bị Miên Hoa Đường đánh trúng.
Nhất thời, bên ngoài đình viện vô cùng ầm ĩ. Nghệ Nhàn dịch a dịch, mất nhiều sức mới dịch đến cửa được, ba người vây công Miên Hoa Đường, còn lại hai tên đánh Lam Đồng. Nàng tính lại phát hiện còn thiếu một tên, đồng thời không nhìn thấy thân ảnh Đoan Mộc Nhã, "tiểu mã, mau đi giúp Tiểu Nhã,"
Tiểu mã xoay quanh trên đầu Nghệ Nhàn không chịu đi, Nghệ Nhàn, "thân thể ta phế, nhưng linh lực vẫn còn, đủ ứng phó vài cái..."
Còn Đoan Mộc Nhã bình thường chỉ biết buôn bán đan dược tứ phẩm ngũ phẩm của nàng, không thường tu luyện, cứ ba bốn ngày lại đi mắc võng phơi nắng, tuy có hỏa linh nhưng vẫn không thể đánh nhau được, gặp sát thủ thì không nói được gì.
Tiểu mã vội rung mình đánh cho Nghệ Nhàn một cái lồng nặng lượng rồi chạy đi, sau đó phóng quang về phía đám người kia, quang chói mắt khiến bọn chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết, ném kỹ năng cũng không chính xác, ngược lại tiện nghi cho Lam Đồng và Miên Hoa Đường.Cùng lúc đó Lam Đồng vội nhắm hai mắt lại coi như là thông minh, còn Miên Hoa Đường, Nghệ Nhàn phát hiện vật nhỏ này hoàn toàn không sợ quang của tiểu mã, đôi mắt đậu đen vẫn chớp chớp, có thần lấp lánh như cũ.
"Con mẹ nó thứ huyễn thú gì vậy, đánh sao không trúng?"
"Nó nó --"
Ba người còn nói chưa xong lại ăn thêm một đống kỹ năng vừa rồi ném cho Miên Hoa Đường, bọn chúng nhìn nhau biểu tình tựa như gặp quỷ, sau đó đưa mắt nhìn Nghệ Nhàn, đại khái cảm thấy đánh với chính chủ còn dễ hơn đánh với Miên Hoa Đường.
Rất nhanh, ba người chia nhau, một người hấp dẫn lực chú ý của Miên Hoa Đường, còn lại cố gắng vòng qua người Miên Hoa Đường cùng Lam Đồng, công kích Nghệ Nhàn.
Lam Đồng rống giận một tiếng, vung trảo thật nhanh cào đến ngoài dự liệu, lại bị một đoàn khói đen từ tay tên đó thả ra, Lam Đồng không lùi bước cào bọn chúng một trảo, móng vuốt bị khói đen quấn lấy.
Con ngươi Nghệ Nhàn co lại, "năng lượng hắc ám."
Nàng cảm giác mình để tiểu mã đuổi theo người kia, hình như là bị lừa. Hèn chi vừa rồi tiểu mã phóng quang lại khiến bọn chúng kêu thảm như vậy, thì ra là vậy.
Miên Hoa Đường rất nhanh cũng bị khói đen bao vây, nó nhảy lên nhảy xuống cũng không thoát được năng lượng hắc ám đáng ghét này, tựa như gặp quỷ đả tưởng, tại chỗ xoay vòng.
Trong lòng Nghệ Nhàn sợ chết không thôi, vốn lúc đầu nàng nghĩ đám người này do Tạ Vũ hoặc Tạ Anh đến gϊếŧ nàng, dù sao trận đó nàng đạp vai Tạ Anh sư tỷ Minh Vọng Phong để nổi danh, nói sao thì cũng gây ngại ngùng cho họ. Nhưng hiện tại, với tình hình này nàng không dám chắc chắn.
"Các ngươi che mặt thì có thể phủi bỏ được thân phận đệ tử Thanh Sơn Tông sao? ta thực sự không ngờ trong Thanh Sơn Tông lại có một đám năng lượng hắc ám như các ngươi tồn tại."
"Muốn chết."
Ngoại trừ hai người vây Lam Đồng bên ngoài thì ba người còn lại đang vây lồng năng lượng của Nghệ Nhàn, một làn khói đen đánh vào lồng năng lượng, Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng lồng năng lượng đang mỏng đi, đây là lồng năng lượng của tiểu mã, tiểu mã là huyễn thú cấp bảy, lồng năng lượng cũng là nhân cấp..... tu vi những người này sợ là đã lên tới địa cấp ngũ giai.
Ngoại trừ huyết tinh linh từng thấy qua ở thú nhân tộc, thì đây là lần thứ hai nàng đánh nhau với năng lượng hắc ám.
Nghệ Nhàn nhìn hai trảo của Lam Đồng bị năng lượng hắc ám ăn mòn, lực công kích phòng ngự cũng yếu đi, ngược lại tên kia lại đánh hăng hơn, thế cục đang thay đổi.
Nghệ Nhàn không muốn ở trong lồng năng lượng mà ngược nhìn mọi người mất đi sức phản kháng, "Lam Đồng, ta cần ngươi."
Lỗ tai Lam Đồng run lên một cái, dùng thân thể đụng một cái rầm, đem hai tên đánh bay, lảo đảo chạy vào chỗ Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nhanh chóng phá lồng năng lượng, ba người kia vui vẻ, vừa ngưng tụ ba cổ năng lượng hắc ám liền thấy tay Nghệ Nhàn cầm cửu tiết châm lên, sau đó thì bị quang bao phủ, ba tiếng kêu thảm vang lên, "khi các ngươi đến không điều tra rõ sao, ta am hiểu nhất không phải chỉ là phòng ngự cho mình."
Sau đó, sau lưng Nghệ Nhàn đột nhiên căng lên, trời đất xoay chuyển. Cả người liền nằm lên bộ lông mềm mại, nàng vội nhắc nhở, "còn có Miên Hoa Đường."
Hai người kia vừa thấy liền cản trước mặt Lam Đồng.
Nghệ Nhàn cầm cửu tiết châm hơi vung tay lên, hai người kia liền cảnh giác lui về sau vài bước. Lam Đồng dang hai cánh lên vỗ một cái gió lớn đảo qua nhanh chóng quạt bay Miên Hoa Đường béo phì, bay lên trời rồi rơi xuống đất.
Miên Hoa Đường, "hừ hừ."
Nghệ Nhàn nghe bên dưới đủ loại âm thanh tạp nham, chung quanh có lửa, hẳn là Đoan Mộc Nhã đã gọi cứu viện đến, "ngươi như vậy không được, mau tìm chỗ kín trốn trước đi."
Lam Đồng vừa hạ xuống đất, liền ngã về trước, Nghệ Nhàn cùng Miên Hoa Đường cũng lăn xuống, sau đó nàng lại bị một đôi tay dính khói đen bế lên, Nghệ Nhàn nhìn thấy hai mắt Lam Đồng dường như đang đỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc vài sợi tóc ướt đẫm mồ hồi dính trên trán, "để ta chữa khỏi cho ngươi đã, có tiểu mã dẫn đường, Tiểu Nhã rất nhanh sẽ đem theo bọn họ tìm được ta."
Lam Đồng cắn chặt răng nhìn đôi tay của mình bị khói đen ăn mòn, "thứ này là gì?"
Nghệ Nhàn không có thơi gian giải thích với nàng chỉ nói, "nhịn một chút, sẽ rất đau, nếu không chịu được thì nói ra, ta sẽ nhẹ hơn một chút."
Nghệ Nhàn cũng không chống nổi liền dựa vào thân cây, nàng không tốn nhiều sức ngưng tụ ra quang linh yếu ớt tinh lọc khói đen đang vây quanh này, nàng cảm giác rõ khi quang linh tiếp xúc với Lam Đồng, thân thể đối phương căng chặt, gân xanh trên trán nổi lên, không nói một tiếng nào.
Nhớ đến khi đó, huyết tinh linh kia bị nàng tinh lọc bằng quang linh, luôn đau đớn lăn lộn dưới đất gào khóc, thậm chí còn đòi chết.... nói vậy, đau đớn này người thường cũng chưa chắc nhịn được.
Nghệ Nhàn nhịn không được nhìn đối phương, Lam Đồng dường như biết nàng quan tâm, mỉm cười đáp lại, "ta nghe bọn họ nói, hôn một cái thì không đau."
Nghệ Nhàn suýt chút đem quang linh đánh vào mặt đối phương, "ngươi bớt nói bậy đi."
Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống từ trán Lam Đồng, Nghệ Nhàn thấy nàng chống chịu tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên tay nổi lên, ánh mắt bị mồ hôi làm ướt, liền vẫy tay, "xích qua đây một chút."
Lam Đồng không hiểu liền xích đến gần nàng.
Nghệ Nhàn, "xích thêm một chút nữa."
Lam Đồng chợt nhớ đến cái gì đó, vội vọt đến trước mặt Nghệ Nhàn. Hai người đối mặt nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ, mũi cũng dính nhau, Nghệ Nhàn cảm nhận được khí tức nóng hổi của Lam Đồng, bị đôi mắt thâm thúy kia nhìn lại có chút ngại ngùng, vô ý nhìn đi chỗ khác, "ai cho ngươi xích lại gần như vậy?"
Lam Đồng liếm khóe môi, lớn gan hôn lên chỗ đó, chạm một cái liền lùi về sau, khóe miệng cong lên, "ngươi kêu ta xích lại một chút nữa mà."
Nghệ Nhàn rầu rĩ, đưa tay lên đánh, Lam Đồng không chớp mắt cũng không đưa tay lên giữ lại, khi tay Nghệ Nhàn cách mặt nàng chừng 3cm thì dừng lại, liền dùng tay áo lâu mồ hồi trên mặt đối phương.
Khóe môi Lam Đồng càng nhếch lên cao hơn không thể khống chế được.
Nghệ Nhàn chữa xong một cánh tay cho nàng, rất nhanh chữa khỏi cánh tay còn lại, "Lam Đồng, trước khi còn chưa vào bí cảnh, mấy ngày này ngươi đừng đem Tiểu Lam đến tìm ta. Qua chuyện này, Vân Đan Phong sẽ cho người đi tuần nhiều hơn, nếu liên lụy đến các ngươi sẽ lớn chuyện hơn."
Lam Đồng, "ừm."
Nghệ Nhàn ngạc nhiên ngẩng đầu, tưởng còn phải khuyên răn một hồi đối phương mới chịu hiểu.
"Bọn chúng là ai? sao lại muốn gϊếŧ ngươi?"
"Không biết."
Nghệ Nhàn càng nghĩ càng không ra. Nếu là kẻ thù thì hình như nàng không có gây thù với ai cả, có thì cũng không đến mức gϊếŧ người, "cây to đón gió, hẳn là ta đã làm gì đó cản đường a."
Lam Đồng, "phải cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm, thì --" nàng nhìn một vòng, tìm thấy Miên Hoa Đường còn đang bị khói đen bao quanh, "thì kêu nó rống một tiếng, ta sẽ nghe thấy."
Nghệ Nhàn nhìn Miên Hoa Đường nhảy nhót, cố gắng chống lại khói đen kia, nghĩ thầm sợ là đến lúc đó vật nhỏ này không rống được tiếng của Lam Đồng, mà chỉ biết kêu -- hừ hừ! cởi! a.
"Mau mau."
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn ngươi mau đáp lại một tiếng a."
"Nghệ Nhàn sư muội."
...
Nghệ Nhàn nhìn đằng xa có ánh sáng, tựa như chiếc đèn, hẳn là tiểu mã, vội đẩy Lam Đồng, "bọn họ đến rồi, ngươi đi mau đi."
Lam Đồng nhìn hai bàn tay mình hoàn hảo như lúc đầu, ôm nàng ngồi lại ngay ngắn sau đó xoay người nhảy lên nhảy xuống mấy cái, rất nhanh đã không thấy bóng người.
Nghệ Nhàn gào to một tiếng, "ta ở đây."
*****
"Phải, ta bị một người trong đó bắt đi. Chắc là thấy xả ra động tĩnh quá lớn mang theo ta không được liền ném ta lại, một mình bỏ chạy. Nhờ có các sư huynh sư tỷ đến cứu viện đúng lúc, nếu không thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì."
Trải qua đêm hôm qua, Nghệ Nhàn chỉ dám ngồi một chút, không biết có nên cám ơn đám người kia hay không, đối mặt với nhiều người hỏi chuyện Nghệ Nhàn chỉ nói mình bị bắt đi.
Khi Đoan Mộc Nhã mang người đến cứu thì cả đình viện trống không. Ngoại trừ cửa sổ bị Lam Đồng phá nát, cái giường bị Miên Hoa Đường đánh cho vỡ vụn, còn có đủ loại vết tích trong đình viện, còn lại thì mọi nguy hiểm tối qua cũng không hề xuất hiện cái gì.
Cũng may pháp trận của Niệm Vân Âm còn xài được, Ngân Bảo đại nhân vẫn bình yên vô sự, đám ngươi kia cũng không có chú ý đến.
Đội tuần tra còn cố ý đến kiểm tra phòng các nàng, vết máu trên đất cùng cánh tay bị Lam Đồng cắn đứt cũng không còn, "tiểu sư muội, có thể tả lại đặc thù của đám người kia không, nhất là người bắt ngươi đi."
Nghệ Nhàn nghĩ cẩn thận một chút rồi nói, "tướng mạo đặc thù không thấy, tất cả đều che mặt, mặc y phục thích khách. Trong đó có một người biết dùng thủy linh ngưng tụ thành trường kiếm...."
Đoan Mộc Nhã ở bên cạnh bổ sung, chờ người đi rồi, mới nghi ngờ nhìn Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, ta nghĩ là...."
Nghệ Nhàn nhìn nàng một cái, "Tiểu Nhã, ngươi không bị thương chứ?"
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "chỉ là chút thương nhỏ, đúng lúc có tiểu mã xuất hiện nếu không thì tối qua các ngươi sẽ không gặp được ta nữa. Nghệ Nhàn, vì sao nàng không gϊếŧ hết bọn chúng?"
Nghệ Nhàn có chút đồng tình với Lam Đồng, "vì sao ngươi nghĩ nàng nhất định phải gϊếŧ chết bọn chúng?"
Đoan Mộc nhã bĩu môi, "mỗi lần nàng đều như vậy a, ngươi xem nàng còn cắn đứt cánh tay của bọn chúng, ta nghĩ nàng sẽ cắn đứt cổ bọn chúng luôn a."
Cái này đúng là điều Lam Đồng sẽ làm a.
Nghệ Nhàn thấy buồn cười, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói, "thật ra ta muốn gϊếŧ người diệt khẩu, đáng tiếc tạm thời không được."
Đoan Mộc Nhã đối với lời nói này của nàng sinh ra hiếu kỳ cực lớn, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, Nghệ Nhàn cũng bị nàng mài không tức nổi, "năng lượng hắc ám trên người bọn chúng, Lam Đống chống lại bọn chúng cũng không chiếm được tiện nghi gì."
Đoan Mộc Nhã a một tiếng, "hèn chi người kia vừa thấy tiểu mã liền xoay người bỏ chạy."Nghệ Nhàn nghĩ thầm đúng như vậy a.
Đoan Mộc Nhã sốt ruột, "vậy làm sao đây? không đúng, Nghệ Nhàn chuyện quan trọng như vậy sao không trực tiếp nói với sư phụ?"
Nghệ Nhàn muốn nói, nhưng mà có người tin sao? đến khi đó không chừng còn kéo theo Lam Đồng, một câu nói dối sinh ra đủ chuyện, phải dùng nhiều câu nói dối để bù lại, "ai ta cũng không tin, bọn họ có thể mò đến đây, nói rõ là những người quen thuộc với ta, có thể là các sư huynh ngày thường luôn thân thiết, sao ngươi biết được sau lưng bọn họ chỉ đội mặt nạ."
Đoan Mộc Nhã nghẹn lời, nghĩ đến đêm hôm qua đầy nguy hiểm, "Nghệ Nhàn, tiếp theo ngươi định làm gì a?"
Nghệ Nhàn thấy lo âu dậm chân, liền cảm giác buồn cười, "không cần lo lắng, bọn họ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, trong thời gian này sẽ không quay lại đây đâu."
Đoan Mộc Nhã, "thời cơ tốt nhất?"
Nghệ Nhàn bất đắc dĩ buông tay, "ta liệt giường không phải là thời cơ tốt nhất sao?"
Vân Đan Phong gặp thích khác bị truyền đi rất ít, người đầu tiên đến an ủi không ai khác là Niệm Vân Âm, nàng hỏa tốc vọt đến phòng Đoan Mộc Nhã, lôi Đoan Mộc Nhã ra kiểm tra từ trên xuống dưới, "cho ta xem vết thương của ngươi một chút, đã nói ngươi ngày thường bớt thời giờ tu luyện đi, ngươi không nghe bây giờ ăn khổ rồi biết chưa? ta thấy các ngươi nên dọn qua chỗ ta ở đi, chỗ ta có nhiều bẫy, ta không tin là bọn chúng dám xông đến."
Vẻ mặt Đoan Mộc Nhã ghét bỏ, "ai thèm đến cái chỗ rách nát của ngươi chứ, chỗ này của ta phong cảnh hợp lòng người, rất tốt a."
Niệm Vân Âm khuyên Đoan Mộc Nhã không được liền nhìn sang Nghệ Nhàn, "rốt cuộc là ai, trong lòng các ngươi hiểu rõ? có câu nói không sợ tặc đến trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương. Lỡ như quay lại, ngươi có cách gì đối phó chưa?"
Niệm Vân Âm nói như vậy cũng là nhắc nhở Nghệ Nhàn, nàng âm thầm suy nghĩ một hồi.
Sau đó, lại có thêm vài vị sư huynh sư tỷ Vân Miểu Phong đến thăm, Nghệ Nhàn nghi ngờ nhìn bọn họ, sau đó mọi người nói, "đại sư tỷ phân phó, chờ tiểu sư muội bình phục, liền đến Vân Miểu Phong một chuyến."
Nghệ Nhàn nghi ngờ, "đa tạ đại sư tỷ lo lắng, chờ ta hết bệnh, sẽ đi liền."
Đoan Mộc Nhã vì vậy cũng tìm tới vài sư tỷ trông coi, chờ qua vài ngày thấy đám người kia không dám quay lại nữa liền tự mình quay về, "ta thấy, hay là đi gặp sư phụ khóc lóc kể lể một phen a."
Nghệ Nhàn cũng nhân cơ hội này tu luyện một chút, thân thể đã khôi phục rất nhiều rồi, vội ngăn nàng lại, "Ở Vân Đan Phong đã xảy ra chuyện như vậy rồi cũng không vẻ vang gì, nên việc này mới bị áp chế hoàn toàn. Với lại trong khoảng thời gian này 12 phong chủ cũng đang vội vàng trông coi trận chiến quyết tái, bây giờ ngươi đi, không phải sẽ khiến Liễm tiền bối thêm ngột ngạt sao? ngươi cứ ngoan ngoãn một chút, chuyện này ta sẽ nhanh giải quyết thôi."Đoan Mộc Nhã giật mình nói, "giải quyết, ngươi giải quyết thế nào?"
Nghệ Nhàn cười cười, "ta đi xem Vân Miểu Phong trước, sợ là Tử Hàn đại sư tỷ có việc chờ ta, quay về rồi nói với ngươi sau."
Nghệ Nhàn vừa vào Vân Miểu Phong, liền bị một vị sư tỷ bên cạnh ngăn lại, "tiểu sư muội chờ một chút, sư tỷ không ở trong phòng, mời đi theo ta."
Vì ở Vân Miểu Phong cũng được một thời gian, Nghệ Nhàn biết vị sư tỷ này nên cũng không đề phòng, cho đến vào phòng khác Vân Miểu Phong thì mới cảm giác có gì đó sai sai.
"Sư tỷ."
"Tiểu sư muội đừng sợ, đây là mệnh lệnh của phong chủ."
Trên phòng khách có ba người đã ngồi theo vị trí thứ tự, trong đó có hai người nàng đã biết, còn vị cuối cùng này thì nhìn thấy ngồi ở bàn giám khảo, chính là phong chủ Vân Miểu Phong - Dung Trinh, dáng dấp vô cùng ưu nhã, so với Liễm phong chủ bên cạnh nhìn có vẻ trẻ hơn một chút, thoạt nhìn như là phu nhân nhà phú hộ.
Tử Hàn liếc nhìn Nghệ Nhàn, "còn ngây ra đó làm gì? không mau bái kiến sư phụ."
Nghệ Nhàn, "???"
Cái gì? sư phụ!!! Nghệ Nhàn bị một chiêu rút củi dưới đáy nồi của Tử Hàn làm cho mắt nổ đom đóm, rất muốn gào thét với vị đại sư tỷ này vài câu, nhưng nàng nghĩ lại rồi tiến lên một bước hành lễ, "bái kiến Liễm phong chủ, bái kiến Dung phong chủ, Tử Hàn sư tỷ."
Nháy mắt bầu không khí trong phòng đọng lại, Nghệ Nhàn cảm giác nhiệt độ quanh mình đang giảm xuống, đang có ba cặp mắt nóng rực nhìn mình, tựa như muốn xuyên lỗ trên người nàng, dưới tình huống băng hỏa giao nhau không nhường nhịn, cuối cùng Liễm phong chủ cũng mở miệng hóa giải việc xấu hổ này, "Xem ra Nghệ Nhàn cũng không muốn đến Vân Miểu Phong các ngươi a, tuy nói nàng không có thiên phú luyện đan, nhưng trong thời gian qua ta thấy nàng tính tốt, cùng liệt đồ của ta thân như tỷ muội. Không bằng cứ tiếp tục giữ nàng ở lại Vân Đan Phong chúng ta a, Vân Đan Phong chúng ta muốn gì có đó, ngự thú sư đều được luyện đan sư sủng nịch, nàng tuyệt đối chính là người đầu tiên a."
Dung Trinh cũng ôn nhu gật đầu tán thành, "Hồng Dược muội muội nói cũng có lý, nhưng ta cũng không nhịn được muốn thỉnh nhân tình này, hài tử này thiên phú rất tốt, là một hạt mầm tốt. Ở Vân Đan Phong các ngươi dĩ nhiên cũng được, nhưng vẫn thiếu thốn, nói đến mấy năm qua ta ngoại trừ Tử Hàn làm đệ chân truyền ra thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời có ý niệm muốn thu thêm đệ tử, để nàng làm bạn với Tử Hàn, không bằng Hồng Dược muội muội thành toàn cho ta a."
Liễm Hồng Dược, "nếu liệt đồ của ta biết được, không phải là sẽ làm ầm ĩ với ta a?"
Dung Trinh, "đều là người một nhà, tuy hai mà một."
Liễm Hồng Dược thở dài một tiếng, "Vân Đan Phong chúng thật vất vả mới được nở mày nở mặt, giờ chuyển thân một cái thì mặt mũi Vân Đan Phong chúng ta đã bị ngươi lấy đi rồi a, ta đây sao có thể còn nở mặt nở mày được nữa a?"
Dung Trinh, "Hồng Dược muội muội nếu cần, thì Vân Miểu Phong sẽ giúp đỡ hết mình a."Liễm Hồng Dược, "có lời này của ngươi thì ta rất thoải mái a." sau đó nàng nói với Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, còn không mau đến bái kiến sư phụ của ngươi, sau này Vân Miểu Phong là nhà của ngươi, chỉ cần ngươi muốn Vân Đan Phong vẫn sẽ là cái nhà thứ hai của ngươi."
Nghệ Nhàn nghe vậy trong lòng vui vẻ như rồng cuốn gió.
Tử Hàn trừng nàng, "còn không mau dập đầu bái sư."
Nghệ Nhàn bước lên phía trước một bước, hướng về Dung Trinh bái ba bái nhận sư, sau khi hành lễ kết thúc, Dung Trinh hài lòng gật đầu, "ngươi lên đây, vi sư có lễ gặp mặt cho ngươi."Nghệ Nhàn nhận được một cái roi dài, ước chừng ba mét, thân roi vàng óng ánh, to bằng ngón tay, so với roi da bình thường không giống nhau, bên trên còn có nhiều ký hiệu nhìn qua không hiểu được, tây cầm được chế bằng gỗ đen, bên trên còn khắc hình rồng, nhìn qua có vẻ quý trọng.
"Vi sư nghe Hàn Nhi nói ngươi lấy được Kim Sắc Lôi Tủy, ta nghĩ Đả Thần Tiên nàng thích hợp với ngươi, hy vọng ngươi có thể đem uy lực của nó phát huy đến cực hạn."
"Tạ ơn sư phụ, tạ sư tỷ."
"Hừ."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, nàng dấu diễm Kim Sắc Lôi Tủy nửa ngày, cư nhiên lại bị vị sư tỷ này liếc mắt một cái đã thấy được hết, tâm mệt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A, ta cũng tâm mệt...
"Nghệ Nhàn!"
"Miên Hoa Đường."
"Hừ hừ!.... hừ hừ.... cởi!"
Đoan Mộc Nhã liền phóng hỏa long đến, đánh tan thủy linh hắn đang ngưng tụ. Còn Miên Hoa Đường, sau khi phình to người thì bị kẹt dưới giường.
"Hừ hừ...."
Nghệ Nhàn nghe Miên Hoa Đường dùng âm thanh cố gắng, nhất thời cảm giác được mọi người trong phòng đang im lặng chừng 30 giây, rất nhanh đám người kia kịp phản ứng, mười phần ăn ý phóng xuất kỹ năng, nhao nhao đánh vào ngực nàng, xem ra là nhân lúc nàng bệnh để lấy mạng nàng.
Nghệ Nhàn thuận thế nằm xuống, tay cầm cửu tiết châm, còn chưa kịp phóng lồng năng lượng vào đám người kia, chợt nghe một tiếng rầm lớn, cửa sổ bị phá nát, một con sư tử lông vàng óng ánh mặc tinh nguyệt từ ngoài cửa sổ phóng vào, cắn kẻ đứng gần Nghệ Nhàn nhất, rắc một tiếng giật đứt một cánh tay của hắn.
Máu phun dính mặt Nghệ Nhàn, còn có cánh tay còn giật giật dưới đất.
"Ah -- tay của ta, tay của ta."
"Thú nhân."
"Sao lại có thú nhân ở đây?"
Đúng là gặp nhau hỏng bét, Nghệ Nhàn nhịn không được nhắm hai mắt, sau đó không thể không nhận mệnh, dưới tình huống còn chưa xấu nhất, "gϊếŧ chết bọn chúng."
Không cần Nghệ Nhàn nói, Lam Đồng mài trảo trên mặt đất, hướng bọn chúng nhào qua, phóng đến đem đám người ba vây Nghệ Nhàn chạy ra ngoài sân.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại một mình Nghệ Nhàn, nàng chật vật giật giật, cố gắng ngồi thẳng lưng. Rắc một tiếng, chiếc giường phía sau bể thành bốn mảnh, liền đè bẹp nàng xuống. Một quả cầu nhanh chóng bật ra cửa, vì vách cửa cao nên bị bắn ngược trở về, cố gắng mới dừng lại được, Miên Hoa Đường rốt cuộc có thể ra khỏi gầm giường được rồi.
Nghệ Nhàn nhìn hình dạng trái banh của Miên Hoa Đường, dở khóc dở cười, "Miên Hoa Đường, mau đi hỗ trợ."
Miên Hoa Đường đụng phải cửa nên di chuyển chậm chạp, đi qua vách ngăn cửa vẫn bị ngã nhào một cái, khiến cái thân thể tròn vo lăn lông lốc một vòng, run rẩy hồi lâu mới nhắm vào đám người đánh lén kia xả một hồi đạn biu biu biu.... Nghệ Nhàn còn nghe thấy được tiếng Đoan Mộc Nhã kêu to ở bên đối diện, nghĩ ngợi hẳn là không cẩn thận bị Miên Hoa Đường đánh trúng.
Nhất thời, bên ngoài đình viện vô cùng ầm ĩ. Nghệ Nhàn dịch a dịch, mất nhiều sức mới dịch đến cửa được, ba người vây công Miên Hoa Đường, còn lại hai tên đánh Lam Đồng. Nàng tính lại phát hiện còn thiếu một tên, đồng thời không nhìn thấy thân ảnh Đoan Mộc Nhã, "tiểu mã, mau đi giúp Tiểu Nhã,"
Tiểu mã xoay quanh trên đầu Nghệ Nhàn không chịu đi, Nghệ Nhàn, "thân thể ta phế, nhưng linh lực vẫn còn, đủ ứng phó vài cái..."
Còn Đoan Mộc Nhã bình thường chỉ biết buôn bán đan dược tứ phẩm ngũ phẩm của nàng, không thường tu luyện, cứ ba bốn ngày lại đi mắc võng phơi nắng, tuy có hỏa linh nhưng vẫn không thể đánh nhau được, gặp sát thủ thì không nói được gì.
Tiểu mã vội rung mình đánh cho Nghệ Nhàn một cái lồng nặng lượng rồi chạy đi, sau đó phóng quang về phía đám người kia, quang chói mắt khiến bọn chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết, ném kỹ năng cũng không chính xác, ngược lại tiện nghi cho Lam Đồng và Miên Hoa Đường.Cùng lúc đó Lam Đồng vội nhắm hai mắt lại coi như là thông minh, còn Miên Hoa Đường, Nghệ Nhàn phát hiện vật nhỏ này hoàn toàn không sợ quang của tiểu mã, đôi mắt đậu đen vẫn chớp chớp, có thần lấp lánh như cũ.
"Con mẹ nó thứ huyễn thú gì vậy, đánh sao không trúng?"
"Nó nó --"
Ba người còn nói chưa xong lại ăn thêm một đống kỹ năng vừa rồi ném cho Miên Hoa Đường, bọn chúng nhìn nhau biểu tình tựa như gặp quỷ, sau đó đưa mắt nhìn Nghệ Nhàn, đại khái cảm thấy đánh với chính chủ còn dễ hơn đánh với Miên Hoa Đường.
Rất nhanh, ba người chia nhau, một người hấp dẫn lực chú ý của Miên Hoa Đường, còn lại cố gắng vòng qua người Miên Hoa Đường cùng Lam Đồng, công kích Nghệ Nhàn.
Lam Đồng rống giận một tiếng, vung trảo thật nhanh cào đến ngoài dự liệu, lại bị một đoàn khói đen từ tay tên đó thả ra, Lam Đồng không lùi bước cào bọn chúng một trảo, móng vuốt bị khói đen quấn lấy.
Con ngươi Nghệ Nhàn co lại, "năng lượng hắc ám."
Nàng cảm giác mình để tiểu mã đuổi theo người kia, hình như là bị lừa. Hèn chi vừa rồi tiểu mã phóng quang lại khiến bọn chúng kêu thảm như vậy, thì ra là vậy.
Miên Hoa Đường rất nhanh cũng bị khói đen bao vây, nó nhảy lên nhảy xuống cũng không thoát được năng lượng hắc ám đáng ghét này, tựa như gặp quỷ đả tưởng, tại chỗ xoay vòng.
Trong lòng Nghệ Nhàn sợ chết không thôi, vốn lúc đầu nàng nghĩ đám người này do Tạ Vũ hoặc Tạ Anh đến gϊếŧ nàng, dù sao trận đó nàng đạp vai Tạ Anh sư tỷ Minh Vọng Phong để nổi danh, nói sao thì cũng gây ngại ngùng cho họ. Nhưng hiện tại, với tình hình này nàng không dám chắc chắn.
"Các ngươi che mặt thì có thể phủi bỏ được thân phận đệ tử Thanh Sơn Tông sao? ta thực sự không ngờ trong Thanh Sơn Tông lại có một đám năng lượng hắc ám như các ngươi tồn tại."
"Muốn chết."
Ngoại trừ hai người vây Lam Đồng bên ngoài thì ba người còn lại đang vây lồng năng lượng của Nghệ Nhàn, một làn khói đen đánh vào lồng năng lượng, Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng lồng năng lượng đang mỏng đi, đây là lồng năng lượng của tiểu mã, tiểu mã là huyễn thú cấp bảy, lồng năng lượng cũng là nhân cấp..... tu vi những người này sợ là đã lên tới địa cấp ngũ giai.
Ngoại trừ huyết tinh linh từng thấy qua ở thú nhân tộc, thì đây là lần thứ hai nàng đánh nhau với năng lượng hắc ám.
Nghệ Nhàn nhìn hai trảo của Lam Đồng bị năng lượng hắc ám ăn mòn, lực công kích phòng ngự cũng yếu đi, ngược lại tên kia lại đánh hăng hơn, thế cục đang thay đổi.
Nghệ Nhàn không muốn ở trong lồng năng lượng mà ngược nhìn mọi người mất đi sức phản kháng, "Lam Đồng, ta cần ngươi."
Lỗ tai Lam Đồng run lên một cái, dùng thân thể đụng một cái rầm, đem hai tên đánh bay, lảo đảo chạy vào chỗ Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nhanh chóng phá lồng năng lượng, ba người kia vui vẻ, vừa ngưng tụ ba cổ năng lượng hắc ám liền thấy tay Nghệ Nhàn cầm cửu tiết châm lên, sau đó thì bị quang bao phủ, ba tiếng kêu thảm vang lên, "khi các ngươi đến không điều tra rõ sao, ta am hiểu nhất không phải chỉ là phòng ngự cho mình."
Sau đó, sau lưng Nghệ Nhàn đột nhiên căng lên, trời đất xoay chuyển. Cả người liền nằm lên bộ lông mềm mại, nàng vội nhắc nhở, "còn có Miên Hoa Đường."
Hai người kia vừa thấy liền cản trước mặt Lam Đồng.
Nghệ Nhàn cầm cửu tiết châm hơi vung tay lên, hai người kia liền cảnh giác lui về sau vài bước. Lam Đồng dang hai cánh lên vỗ một cái gió lớn đảo qua nhanh chóng quạt bay Miên Hoa Đường béo phì, bay lên trời rồi rơi xuống đất.
Miên Hoa Đường, "hừ hừ."
Nghệ Nhàn nghe bên dưới đủ loại âm thanh tạp nham, chung quanh có lửa, hẳn là Đoan Mộc Nhã đã gọi cứu viện đến, "ngươi như vậy không được, mau tìm chỗ kín trốn trước đi."
Lam Đồng vừa hạ xuống đất, liền ngã về trước, Nghệ Nhàn cùng Miên Hoa Đường cũng lăn xuống, sau đó nàng lại bị một đôi tay dính khói đen bế lên, Nghệ Nhàn nhìn thấy hai mắt Lam Đồng dường như đang đỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc vài sợi tóc ướt đẫm mồ hồi dính trên trán, "để ta chữa khỏi cho ngươi đã, có tiểu mã dẫn đường, Tiểu Nhã rất nhanh sẽ đem theo bọn họ tìm được ta."
Lam Đồng cắn chặt răng nhìn đôi tay của mình bị khói đen ăn mòn, "thứ này là gì?"
Nghệ Nhàn không có thơi gian giải thích với nàng chỉ nói, "nhịn một chút, sẽ rất đau, nếu không chịu được thì nói ra, ta sẽ nhẹ hơn một chút."
Nghệ Nhàn cũng không chống nổi liền dựa vào thân cây, nàng không tốn nhiều sức ngưng tụ ra quang linh yếu ớt tinh lọc khói đen đang vây quanh này, nàng cảm giác rõ khi quang linh tiếp xúc với Lam Đồng, thân thể đối phương căng chặt, gân xanh trên trán nổi lên, không nói một tiếng nào.
Nhớ đến khi đó, huyết tinh linh kia bị nàng tinh lọc bằng quang linh, luôn đau đớn lăn lộn dưới đất gào khóc, thậm chí còn đòi chết.... nói vậy, đau đớn này người thường cũng chưa chắc nhịn được.
Nghệ Nhàn nhịn không được nhìn đối phương, Lam Đồng dường như biết nàng quan tâm, mỉm cười đáp lại, "ta nghe bọn họ nói, hôn một cái thì không đau."
Nghệ Nhàn suýt chút đem quang linh đánh vào mặt đối phương, "ngươi bớt nói bậy đi."
Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống từ trán Lam Đồng, Nghệ Nhàn thấy nàng chống chịu tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên tay nổi lên, ánh mắt bị mồ hôi làm ướt, liền vẫy tay, "xích qua đây một chút."
Lam Đồng không hiểu liền xích đến gần nàng.
Nghệ Nhàn, "xích thêm một chút nữa."
Lam Đồng chợt nhớ đến cái gì đó, vội vọt đến trước mặt Nghệ Nhàn. Hai người đối mặt nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ, mũi cũng dính nhau, Nghệ Nhàn cảm nhận được khí tức nóng hổi của Lam Đồng, bị đôi mắt thâm thúy kia nhìn lại có chút ngại ngùng, vô ý nhìn đi chỗ khác, "ai cho ngươi xích lại gần như vậy?"
Lam Đồng liếm khóe môi, lớn gan hôn lên chỗ đó, chạm một cái liền lùi về sau, khóe miệng cong lên, "ngươi kêu ta xích lại một chút nữa mà."
Nghệ Nhàn rầu rĩ, đưa tay lên đánh, Lam Đồng không chớp mắt cũng không đưa tay lên giữ lại, khi tay Nghệ Nhàn cách mặt nàng chừng 3cm thì dừng lại, liền dùng tay áo lâu mồ hồi trên mặt đối phương.
Khóe môi Lam Đồng càng nhếch lên cao hơn không thể khống chế được.
Nghệ Nhàn chữa xong một cánh tay cho nàng, rất nhanh chữa khỏi cánh tay còn lại, "Lam Đồng, trước khi còn chưa vào bí cảnh, mấy ngày này ngươi đừng đem Tiểu Lam đến tìm ta. Qua chuyện này, Vân Đan Phong sẽ cho người đi tuần nhiều hơn, nếu liên lụy đến các ngươi sẽ lớn chuyện hơn."
Lam Đồng, "ừm."
Nghệ Nhàn ngạc nhiên ngẩng đầu, tưởng còn phải khuyên răn một hồi đối phương mới chịu hiểu.
"Bọn chúng là ai? sao lại muốn gϊếŧ ngươi?"
"Không biết."
Nghệ Nhàn càng nghĩ càng không ra. Nếu là kẻ thù thì hình như nàng không có gây thù với ai cả, có thì cũng không đến mức gϊếŧ người, "cây to đón gió, hẳn là ta đã làm gì đó cản đường a."
Lam Đồng, "phải cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm, thì --" nàng nhìn một vòng, tìm thấy Miên Hoa Đường còn đang bị khói đen bao quanh, "thì kêu nó rống một tiếng, ta sẽ nghe thấy."
Nghệ Nhàn nhìn Miên Hoa Đường nhảy nhót, cố gắng chống lại khói đen kia, nghĩ thầm sợ là đến lúc đó vật nhỏ này không rống được tiếng của Lam Đồng, mà chỉ biết kêu -- hừ hừ! cởi! a.
"Mau mau."
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn ngươi mau đáp lại một tiếng a."
"Nghệ Nhàn sư muội."
...
Nghệ Nhàn nhìn đằng xa có ánh sáng, tựa như chiếc đèn, hẳn là tiểu mã, vội đẩy Lam Đồng, "bọn họ đến rồi, ngươi đi mau đi."
Lam Đồng nhìn hai bàn tay mình hoàn hảo như lúc đầu, ôm nàng ngồi lại ngay ngắn sau đó xoay người nhảy lên nhảy xuống mấy cái, rất nhanh đã không thấy bóng người.
Nghệ Nhàn gào to một tiếng, "ta ở đây."
*****
"Phải, ta bị một người trong đó bắt đi. Chắc là thấy xả ra động tĩnh quá lớn mang theo ta không được liền ném ta lại, một mình bỏ chạy. Nhờ có các sư huynh sư tỷ đến cứu viện đúng lúc, nếu không thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì."
Trải qua đêm hôm qua, Nghệ Nhàn chỉ dám ngồi một chút, không biết có nên cám ơn đám người kia hay không, đối mặt với nhiều người hỏi chuyện Nghệ Nhàn chỉ nói mình bị bắt đi.
Khi Đoan Mộc Nhã mang người đến cứu thì cả đình viện trống không. Ngoại trừ cửa sổ bị Lam Đồng phá nát, cái giường bị Miên Hoa Đường đánh cho vỡ vụn, còn có đủ loại vết tích trong đình viện, còn lại thì mọi nguy hiểm tối qua cũng không hề xuất hiện cái gì.
Cũng may pháp trận của Niệm Vân Âm còn xài được, Ngân Bảo đại nhân vẫn bình yên vô sự, đám ngươi kia cũng không có chú ý đến.
Đội tuần tra còn cố ý đến kiểm tra phòng các nàng, vết máu trên đất cùng cánh tay bị Lam Đồng cắn đứt cũng không còn, "tiểu sư muội, có thể tả lại đặc thù của đám người kia không, nhất là người bắt ngươi đi."
Nghệ Nhàn nghĩ cẩn thận một chút rồi nói, "tướng mạo đặc thù không thấy, tất cả đều che mặt, mặc y phục thích khách. Trong đó có một người biết dùng thủy linh ngưng tụ thành trường kiếm...."
Đoan Mộc Nhã ở bên cạnh bổ sung, chờ người đi rồi, mới nghi ngờ nhìn Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, ta nghĩ là...."
Nghệ Nhàn nhìn nàng một cái, "Tiểu Nhã, ngươi không bị thương chứ?"
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "chỉ là chút thương nhỏ, đúng lúc có tiểu mã xuất hiện nếu không thì tối qua các ngươi sẽ không gặp được ta nữa. Nghệ Nhàn, vì sao nàng không gϊếŧ hết bọn chúng?"
Nghệ Nhàn có chút đồng tình với Lam Đồng, "vì sao ngươi nghĩ nàng nhất định phải gϊếŧ chết bọn chúng?"
Đoan Mộc nhã bĩu môi, "mỗi lần nàng đều như vậy a, ngươi xem nàng còn cắn đứt cánh tay của bọn chúng, ta nghĩ nàng sẽ cắn đứt cổ bọn chúng luôn a."
Cái này đúng là điều Lam Đồng sẽ làm a.
Nghệ Nhàn thấy buồn cười, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói, "thật ra ta muốn gϊếŧ người diệt khẩu, đáng tiếc tạm thời không được."
Đoan Mộc Nhã đối với lời nói này của nàng sinh ra hiếu kỳ cực lớn, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, Nghệ Nhàn cũng bị nàng mài không tức nổi, "năng lượng hắc ám trên người bọn chúng, Lam Đống chống lại bọn chúng cũng không chiếm được tiện nghi gì."
Đoan Mộc Nhã a một tiếng, "hèn chi người kia vừa thấy tiểu mã liền xoay người bỏ chạy."Nghệ Nhàn nghĩ thầm đúng như vậy a.
Đoan Mộc Nhã sốt ruột, "vậy làm sao đây? không đúng, Nghệ Nhàn chuyện quan trọng như vậy sao không trực tiếp nói với sư phụ?"
Nghệ Nhàn muốn nói, nhưng mà có người tin sao? đến khi đó không chừng còn kéo theo Lam Đồng, một câu nói dối sinh ra đủ chuyện, phải dùng nhiều câu nói dối để bù lại, "ai ta cũng không tin, bọn họ có thể mò đến đây, nói rõ là những người quen thuộc với ta, có thể là các sư huynh ngày thường luôn thân thiết, sao ngươi biết được sau lưng bọn họ chỉ đội mặt nạ."
Đoan Mộc Nhã nghẹn lời, nghĩ đến đêm hôm qua đầy nguy hiểm, "Nghệ Nhàn, tiếp theo ngươi định làm gì a?"
Nghệ Nhàn thấy lo âu dậm chân, liền cảm giác buồn cười, "không cần lo lắng, bọn họ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, trong thời gian này sẽ không quay lại đây đâu."
Đoan Mộc Nhã, "thời cơ tốt nhất?"
Nghệ Nhàn bất đắc dĩ buông tay, "ta liệt giường không phải là thời cơ tốt nhất sao?"
Vân Đan Phong gặp thích khác bị truyền đi rất ít, người đầu tiên đến an ủi không ai khác là Niệm Vân Âm, nàng hỏa tốc vọt đến phòng Đoan Mộc Nhã, lôi Đoan Mộc Nhã ra kiểm tra từ trên xuống dưới, "cho ta xem vết thương của ngươi một chút, đã nói ngươi ngày thường bớt thời giờ tu luyện đi, ngươi không nghe bây giờ ăn khổ rồi biết chưa? ta thấy các ngươi nên dọn qua chỗ ta ở đi, chỗ ta có nhiều bẫy, ta không tin là bọn chúng dám xông đến."
Vẻ mặt Đoan Mộc Nhã ghét bỏ, "ai thèm đến cái chỗ rách nát của ngươi chứ, chỗ này của ta phong cảnh hợp lòng người, rất tốt a."
Niệm Vân Âm khuyên Đoan Mộc Nhã không được liền nhìn sang Nghệ Nhàn, "rốt cuộc là ai, trong lòng các ngươi hiểu rõ? có câu nói không sợ tặc đến trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương. Lỡ như quay lại, ngươi có cách gì đối phó chưa?"
Niệm Vân Âm nói như vậy cũng là nhắc nhở Nghệ Nhàn, nàng âm thầm suy nghĩ một hồi.
Sau đó, lại có thêm vài vị sư huynh sư tỷ Vân Miểu Phong đến thăm, Nghệ Nhàn nghi ngờ nhìn bọn họ, sau đó mọi người nói, "đại sư tỷ phân phó, chờ tiểu sư muội bình phục, liền đến Vân Miểu Phong một chuyến."
Nghệ Nhàn nghi ngờ, "đa tạ đại sư tỷ lo lắng, chờ ta hết bệnh, sẽ đi liền."
Đoan Mộc Nhã vì vậy cũng tìm tới vài sư tỷ trông coi, chờ qua vài ngày thấy đám người kia không dám quay lại nữa liền tự mình quay về, "ta thấy, hay là đi gặp sư phụ khóc lóc kể lể một phen a."
Nghệ Nhàn cũng nhân cơ hội này tu luyện một chút, thân thể đã khôi phục rất nhiều rồi, vội ngăn nàng lại, "Ở Vân Đan Phong đã xảy ra chuyện như vậy rồi cũng không vẻ vang gì, nên việc này mới bị áp chế hoàn toàn. Với lại trong khoảng thời gian này 12 phong chủ cũng đang vội vàng trông coi trận chiến quyết tái, bây giờ ngươi đi, không phải sẽ khiến Liễm tiền bối thêm ngột ngạt sao? ngươi cứ ngoan ngoãn một chút, chuyện này ta sẽ nhanh giải quyết thôi."Đoan Mộc Nhã giật mình nói, "giải quyết, ngươi giải quyết thế nào?"
Nghệ Nhàn cười cười, "ta đi xem Vân Miểu Phong trước, sợ là Tử Hàn đại sư tỷ có việc chờ ta, quay về rồi nói với ngươi sau."
Nghệ Nhàn vừa vào Vân Miểu Phong, liền bị một vị sư tỷ bên cạnh ngăn lại, "tiểu sư muội chờ một chút, sư tỷ không ở trong phòng, mời đi theo ta."
Vì ở Vân Miểu Phong cũng được một thời gian, Nghệ Nhàn biết vị sư tỷ này nên cũng không đề phòng, cho đến vào phòng khác Vân Miểu Phong thì mới cảm giác có gì đó sai sai.
"Sư tỷ."
"Tiểu sư muội đừng sợ, đây là mệnh lệnh của phong chủ."
Trên phòng khách có ba người đã ngồi theo vị trí thứ tự, trong đó có hai người nàng đã biết, còn vị cuối cùng này thì nhìn thấy ngồi ở bàn giám khảo, chính là phong chủ Vân Miểu Phong - Dung Trinh, dáng dấp vô cùng ưu nhã, so với Liễm phong chủ bên cạnh nhìn có vẻ trẻ hơn một chút, thoạt nhìn như là phu nhân nhà phú hộ.
Tử Hàn liếc nhìn Nghệ Nhàn, "còn ngây ra đó làm gì? không mau bái kiến sư phụ."
Nghệ Nhàn, "???"
Cái gì? sư phụ!!! Nghệ Nhàn bị một chiêu rút củi dưới đáy nồi của Tử Hàn làm cho mắt nổ đom đóm, rất muốn gào thét với vị đại sư tỷ này vài câu, nhưng nàng nghĩ lại rồi tiến lên một bước hành lễ, "bái kiến Liễm phong chủ, bái kiến Dung phong chủ, Tử Hàn sư tỷ."
Nháy mắt bầu không khí trong phòng đọng lại, Nghệ Nhàn cảm giác nhiệt độ quanh mình đang giảm xuống, đang có ba cặp mắt nóng rực nhìn mình, tựa như muốn xuyên lỗ trên người nàng, dưới tình huống băng hỏa giao nhau không nhường nhịn, cuối cùng Liễm phong chủ cũng mở miệng hóa giải việc xấu hổ này, "Xem ra Nghệ Nhàn cũng không muốn đến Vân Miểu Phong các ngươi a, tuy nói nàng không có thiên phú luyện đan, nhưng trong thời gian qua ta thấy nàng tính tốt, cùng liệt đồ của ta thân như tỷ muội. Không bằng cứ tiếp tục giữ nàng ở lại Vân Đan Phong chúng ta a, Vân Đan Phong chúng ta muốn gì có đó, ngự thú sư đều được luyện đan sư sủng nịch, nàng tuyệt đối chính là người đầu tiên a."
Dung Trinh cũng ôn nhu gật đầu tán thành, "Hồng Dược muội muội nói cũng có lý, nhưng ta cũng không nhịn được muốn thỉnh nhân tình này, hài tử này thiên phú rất tốt, là một hạt mầm tốt. Ở Vân Đan Phong các ngươi dĩ nhiên cũng được, nhưng vẫn thiếu thốn, nói đến mấy năm qua ta ngoại trừ Tử Hàn làm đệ chân truyền ra thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời có ý niệm muốn thu thêm đệ tử, để nàng làm bạn với Tử Hàn, không bằng Hồng Dược muội muội thành toàn cho ta a."
Liễm Hồng Dược, "nếu liệt đồ của ta biết được, không phải là sẽ làm ầm ĩ với ta a?"
Dung Trinh, "đều là người một nhà, tuy hai mà một."
Liễm Hồng Dược thở dài một tiếng, "Vân Đan Phong chúng thật vất vả mới được nở mày nở mặt, giờ chuyển thân một cái thì mặt mũi Vân Đan Phong chúng ta đã bị ngươi lấy đi rồi a, ta đây sao có thể còn nở mặt nở mày được nữa a?"
Dung Trinh, "Hồng Dược muội muội nếu cần, thì Vân Miểu Phong sẽ giúp đỡ hết mình a."Liễm Hồng Dược, "có lời này của ngươi thì ta rất thoải mái a." sau đó nàng nói với Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, còn không mau đến bái kiến sư phụ của ngươi, sau này Vân Miểu Phong là nhà của ngươi, chỉ cần ngươi muốn Vân Đan Phong vẫn sẽ là cái nhà thứ hai của ngươi."
Nghệ Nhàn nghe vậy trong lòng vui vẻ như rồng cuốn gió.
Tử Hàn trừng nàng, "còn không mau dập đầu bái sư."
Nghệ Nhàn bước lên phía trước một bước, hướng về Dung Trinh bái ba bái nhận sư, sau khi hành lễ kết thúc, Dung Trinh hài lòng gật đầu, "ngươi lên đây, vi sư có lễ gặp mặt cho ngươi."Nghệ Nhàn nhận được một cái roi dài, ước chừng ba mét, thân roi vàng óng ánh, to bằng ngón tay, so với roi da bình thường không giống nhau, bên trên còn có nhiều ký hiệu nhìn qua không hiểu được, tây cầm được chế bằng gỗ đen, bên trên còn khắc hình rồng, nhìn qua có vẻ quý trọng.
"Vi sư nghe Hàn Nhi nói ngươi lấy được Kim Sắc Lôi Tủy, ta nghĩ Đả Thần Tiên nàng thích hợp với ngươi, hy vọng ngươi có thể đem uy lực của nó phát huy đến cực hạn."
"Tạ ơn sư phụ, tạ sư tỷ."
"Hừ."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, nàng dấu diễm Kim Sắc Lôi Tủy nửa ngày, cư nhiên lại bị vị sư tỷ này liếc mắt một cái đã thấy được hết, tâm mệt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A, ta cũng tâm mệt...
Danh sách chương