Editor: Vện
Trong đại sảnh, Tiêu Ngự ngồi bên cửa sổ, tay cầm bút lông, chống cằm suy tư hết nửa ngày.
Tay hắn xoay bút theo thói quen, mực nước liền văng đầy mặt, kế bên vang lên tiếng cười, Tiêu Ngự bừng tỉnh.
Lấy tay quẹt mực, Tiêu Ngự trừng Tạ Cảnh Tu.
“Cười gì mà cười! Còn không qua lau giúp ta.”
“Không qua.” Tạ Cảnh Tu rũ mắt lắc đầu, lật xem công văn.
Tiêu Ngự nổi nóng.
“Trên giường thì gọi người ta là tiểu bảo bối này nọ, mặc quần áo vào liền không nhận mặt! Tạ Cảnh Tu, ta nhìn lầm ngươi rồi!”
Ngoài cửa nghe rầm một tiếng, hai người đồng loạt nhìn ra, Nhị Cửu đỏ mặt, cúi đầu bước qua ngạch cửa.
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.” Nhị Cửu khom người chắp tay.
Tiêu Ngự cũng ngượng đỏ mặt, mấy câu đùa giỡn giữa tình nhân bị người ngoài nghe hết, không xấu hổ mới lạ.
“Hai người từ từ nói chuyện, ta đi trước.” Tiêu Ngự gom giấy tờ trên bàn, vội vàng cáo từ.
Nhị Cửu quay đầu nhìn bóng lưng Tiêu Ngự một lần, trong mắt toát lên vẻ lưu luyến và giằng xé.
Gần đây Nhị Cửu luôn làm nhiệm vụ ở ngoài, đã lâu chưa hầu hạ bên cạnh Vương gia, càng không thể làm cận vệ của hắn như trước. Tính ra cũng đã mấy tháng chưa gặp hắn.
Lúc đó, mấy tháng ngày đêm làm bạn dường như đã trở thành ký ức trong mộng, bây giờ nhớ lại chỉ thấy khung cảnh không chân thực kia thật khiến người ta hoài niệm.
Tạ Cảnh Tu lẳng lặng quan sát Nhị Cửu, vẻ mặt bình tĩnh, trong tay đùa nghịch cái chặn giấy bạch ngọc.
Nhị Cửu nhận thấy khí lạnh, vội thu hồi tâm tư, cúi đầu thưa, “Vương gia, kinh thành lại có tin báo về.” Nói xong dâng mật thư lên.
Tạ Cảnh Tu nhận mật thư, đọc nhanh như gió.
Nhị Cửu bẩm, “Vĩnh Vinh đế giúp phủ Việt Bắc hầu và Phương gia đối kháng với Lý gia, dần dần lật ngược thế cờ. Phương tướng huy động mọi thế lực ủng hộ hoàng thất, khép Lý gia và Lý quý phi tội mưu hại trung thần, Lý quý phi bị tống vào lãnh cung. Vĩnh Vinh đế bắt đầu chăm lo việc nước, coi trọng dân sinh, uy vọng của hoàng thất dần được vực dậy trong dân gian, chỉ có Lý gia biến thành hạng gian nịnh bị người đời mắng chửi. Nhưng Vĩnh Vinh đế vẫn chưa hạ đòn sát thủ với Lý gia, Lý gia vẫn kéo dài hơi tàn đến giờ.”
Tạ Cảnh Tu hờ hững nghe Nhị Cửu báo cáo, không mấy để ý thế cuộc biến ảo ở kinh thành.
Nhị Cửu nói tiếp, “Trước đây thuộc hạ tưởng Phương gia cố ý lan truyền tội ác của Lý gia, thừa dịp người dân sinh lòng căm phẫn mà mượn lực chống đối Lý gia. Nhưng không hiểu tại sao ngay cả hoàng thất cũng bị liên lụy Hiện tại cứ như muốn quyết chiến đến cùng, là kế sách tìm đường sống trong chỗ chết.”
Ai bảo trước kia Vĩnh Vinh đế tín nhiệm Lý gia, còn mặc cho Lý gia làm mưa làm gió, giết hại không ít trọng thần văn võ, dù bây giờ ngài bỗng dưng tỉnh ngộ, chỉ e đã quá muộn rồi.
Hành động trước áp chế sau phất cờ chỉ có thể giúp Vĩnh Vinh đế cứu vãn tình thế được một thời gian thôi.
Tạ Cảnh Tu khinh thường hừ một tiếng.
Mấy năm nay Lương Quốc gặp thiên tai liên miên, nhân họa trỗi dậy, dân chúng thiếu ăn thiếu mặc, phải tha phương cầu thực, khắp chốn lầm than, khởi nghĩa ở đâu cũng gặp. Vậy mà đám quyền quý ở kinh thành chỉ biết đấu đá chèn ép lẫn nhau.
Coi như lật đổ được đối thủ, nhưng cuối cùng người chiến thắng sẽ được cái gì
Thế gia đại tộc đứng ở đỉnh danh vọng quá lâu rồi, đôi mắt trục lợi làm sao thấy được hòn đá dưới chân, đã sớm quên mất quân vương khai quốc của Đại Lương ngày xưa cũng xuất thân từ tầng lớp thấp kém nhất xã hội.
Hiện tại, khắp Đại Lương nổi lên ngọn lửa chiến tranh, bạo loạn không ngừng, vận mệnh của Đại Lương đã tận, không biết trong dân gian có thể xuất hiện một quân chủ mới hay không.
“Cho người tiếp tục quan sát thế cục trong kinh thành, nghiêm ngặt chú ý các cuộc khởi nghĩa dân gian.” Tạ Cảnh Tu nói.
Nhị Cửu lập tức trả lời, “Vâng!”
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn một cái, lại nói, “Việc điều tra khởi nghĩa dân gian giao cho ngươi phụ trách. Ngươi mang theo năm trăm thuộc hạ rời đảo ngay hôm nay, nhớ chấp hành cẩn thận.”
Nhị Cửu cứng người, lòng tràn đầy cay đắng.
Quả nhiên Vương gia đã nhìn ra rồi. Bởi vì hắn nảy sinh tâm tư không nên có mà bây giờ không thể ở lại mảnh đất này nữa.
“Thuộc hạ… tuân mệnh!” Nhị Cửu khom lưng hành lễ.
Tạ Cảnh Tu chuyển mắt về công văn trên bàn, “Lui ra đi.”
Nhị Cửu do dự một lát, Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, “Còn gì muốn nói à”
Nhị Cửu nghe được ý lạnh trong giọng y, hắn không chút nghi ngờ nếu mình dám tìm cớ ở lại dù chỉ mấy ngày, Vương gia cũng sẽ vứt bỏ hắn.
“Vương gia… thuộc hạ còn một chuyện quan trọng muốn bẩm báo.” Nhị Cửu nuốt ngược lời thỉnh cầu, tâm thần không yên thuận miệng nói.
“Chuyện gì”
Nhị Cửu gấp rút động não. Chuyện gì Hắn còn chuyện gì để báo
Hắn đâu còn gì quan trọng nữa, vừa rồi hắn chỉ muốn cầu xin Vương gia cho hắn ở lại đảo thêm một ngày. Hắn luôn cảm thấy lần này mà rời đảo, Vương gia sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội gặp lại Phượng đại phu.
Hắn chỉ dám ôm mối tình đơn phương, chưa bao giờ mơ đến khả năng được đáp lại, nhưng mà hắn vẫn muốn cho người kia biết.
Nếu có thể để lại dù chỉ một chút ấn tượng cho thiếu niên kia, hắn sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
Nhưng mà, ước muốn nhỏ nhoi đã biến thành hy vọng xa vời, nó sẽ khiến Vương gia quay lưng với hắn.
Nhị Cửu yêu say đắm thiếu niên kia, nhưng hắn càng để ý chủ nhân hơn.
Nếu Nhị Cửu bị Tạ Cảnh Tu vứt bỏ, hắn sống còn không bằng chết.
Cho nên mối tình này phải chôn trong đáy lòng vĩnh viễn.
“Đúng rồi, chủ nhân sai thuộc hạ phái người giám sát Lô thị, gần đây nữ nhân kia có vài hành động khác thường.” Nhị Cửu đột nhiên nhớ ra một chuyện nhỏ đến mức không đáng bận tâm, vội bẩm, “Từ khi bị đuổi khỏi Phượng phủ, Lô thị không thể trở về Lô gia, cũng không có nguồn thu nhập chính, chỉ có con gái lén lút tiếp tế cho nàng, trừ cái này, nàng chỉ có thể làm việc tay chân sống qua ngày. Nhưng dạo này Lô thị không ra ngoài kiếm sống nữa, dường như nàng đang chuẩn bị rời khỏi kinh thành.”
Chuyện này vốn là cực kỳ không đáng kể, mặc kệ nàng định đi đâu, chỉ cần chủ nhân vẫn muốn giám sát thì cứ phái người tiếp tục theo dõi là được. Lúc này lấy ra chỉ để góp nhặt cho có, Nhị Cửu nói xong cũng tự thấy chột dạ, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Âm thanh thản nhiên của Tạ Cảnh Tu vang lên trên đỉnh đầu, “Biết rồi. Ngươi lui ra đi.”
“Vâng.” Nhị Cửu không dám ở lại lâu hơn, cúi đầu lui ra ngoài.
Trong đại sảnh, Tiêu Ngự ngồi bên cửa sổ, tay cầm bút lông, chống cằm suy tư hết nửa ngày.
Tay hắn xoay bút theo thói quen, mực nước liền văng đầy mặt, kế bên vang lên tiếng cười, Tiêu Ngự bừng tỉnh.
Lấy tay quẹt mực, Tiêu Ngự trừng Tạ Cảnh Tu.
“Cười gì mà cười! Còn không qua lau giúp ta.”
“Không qua.” Tạ Cảnh Tu rũ mắt lắc đầu, lật xem công văn.
Tiêu Ngự nổi nóng.
“Trên giường thì gọi người ta là tiểu bảo bối này nọ, mặc quần áo vào liền không nhận mặt! Tạ Cảnh Tu, ta nhìn lầm ngươi rồi!”
Ngoài cửa nghe rầm một tiếng, hai người đồng loạt nhìn ra, Nhị Cửu đỏ mặt, cúi đầu bước qua ngạch cửa.
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.” Nhị Cửu khom người chắp tay.
Tiêu Ngự cũng ngượng đỏ mặt, mấy câu đùa giỡn giữa tình nhân bị người ngoài nghe hết, không xấu hổ mới lạ.
“Hai người từ từ nói chuyện, ta đi trước.” Tiêu Ngự gom giấy tờ trên bàn, vội vàng cáo từ.
Nhị Cửu quay đầu nhìn bóng lưng Tiêu Ngự một lần, trong mắt toát lên vẻ lưu luyến và giằng xé.
Gần đây Nhị Cửu luôn làm nhiệm vụ ở ngoài, đã lâu chưa hầu hạ bên cạnh Vương gia, càng không thể làm cận vệ của hắn như trước. Tính ra cũng đã mấy tháng chưa gặp hắn.
Lúc đó, mấy tháng ngày đêm làm bạn dường như đã trở thành ký ức trong mộng, bây giờ nhớ lại chỉ thấy khung cảnh không chân thực kia thật khiến người ta hoài niệm.
Tạ Cảnh Tu lẳng lặng quan sát Nhị Cửu, vẻ mặt bình tĩnh, trong tay đùa nghịch cái chặn giấy bạch ngọc.
Nhị Cửu nhận thấy khí lạnh, vội thu hồi tâm tư, cúi đầu thưa, “Vương gia, kinh thành lại có tin báo về.” Nói xong dâng mật thư lên.
Tạ Cảnh Tu nhận mật thư, đọc nhanh như gió.
Nhị Cửu bẩm, “Vĩnh Vinh đế giúp phủ Việt Bắc hầu và Phương gia đối kháng với Lý gia, dần dần lật ngược thế cờ. Phương tướng huy động mọi thế lực ủng hộ hoàng thất, khép Lý gia và Lý quý phi tội mưu hại trung thần, Lý quý phi bị tống vào lãnh cung. Vĩnh Vinh đế bắt đầu chăm lo việc nước, coi trọng dân sinh, uy vọng của hoàng thất dần được vực dậy trong dân gian, chỉ có Lý gia biến thành hạng gian nịnh bị người đời mắng chửi. Nhưng Vĩnh Vinh đế vẫn chưa hạ đòn sát thủ với Lý gia, Lý gia vẫn kéo dài hơi tàn đến giờ.”
Tạ Cảnh Tu hờ hững nghe Nhị Cửu báo cáo, không mấy để ý thế cuộc biến ảo ở kinh thành.
Nhị Cửu nói tiếp, “Trước đây thuộc hạ tưởng Phương gia cố ý lan truyền tội ác của Lý gia, thừa dịp người dân sinh lòng căm phẫn mà mượn lực chống đối Lý gia. Nhưng không hiểu tại sao ngay cả hoàng thất cũng bị liên lụy Hiện tại cứ như muốn quyết chiến đến cùng, là kế sách tìm đường sống trong chỗ chết.”
Ai bảo trước kia Vĩnh Vinh đế tín nhiệm Lý gia, còn mặc cho Lý gia làm mưa làm gió, giết hại không ít trọng thần văn võ, dù bây giờ ngài bỗng dưng tỉnh ngộ, chỉ e đã quá muộn rồi.
Hành động trước áp chế sau phất cờ chỉ có thể giúp Vĩnh Vinh đế cứu vãn tình thế được một thời gian thôi.
Tạ Cảnh Tu khinh thường hừ một tiếng.
Mấy năm nay Lương Quốc gặp thiên tai liên miên, nhân họa trỗi dậy, dân chúng thiếu ăn thiếu mặc, phải tha phương cầu thực, khắp chốn lầm than, khởi nghĩa ở đâu cũng gặp. Vậy mà đám quyền quý ở kinh thành chỉ biết đấu đá chèn ép lẫn nhau.
Coi như lật đổ được đối thủ, nhưng cuối cùng người chiến thắng sẽ được cái gì
Thế gia đại tộc đứng ở đỉnh danh vọng quá lâu rồi, đôi mắt trục lợi làm sao thấy được hòn đá dưới chân, đã sớm quên mất quân vương khai quốc của Đại Lương ngày xưa cũng xuất thân từ tầng lớp thấp kém nhất xã hội.
Hiện tại, khắp Đại Lương nổi lên ngọn lửa chiến tranh, bạo loạn không ngừng, vận mệnh của Đại Lương đã tận, không biết trong dân gian có thể xuất hiện một quân chủ mới hay không.
“Cho người tiếp tục quan sát thế cục trong kinh thành, nghiêm ngặt chú ý các cuộc khởi nghĩa dân gian.” Tạ Cảnh Tu nói.
Nhị Cửu lập tức trả lời, “Vâng!”
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn một cái, lại nói, “Việc điều tra khởi nghĩa dân gian giao cho ngươi phụ trách. Ngươi mang theo năm trăm thuộc hạ rời đảo ngay hôm nay, nhớ chấp hành cẩn thận.”
Nhị Cửu cứng người, lòng tràn đầy cay đắng.
Quả nhiên Vương gia đã nhìn ra rồi. Bởi vì hắn nảy sinh tâm tư không nên có mà bây giờ không thể ở lại mảnh đất này nữa.
“Thuộc hạ… tuân mệnh!” Nhị Cửu khom lưng hành lễ.
Tạ Cảnh Tu chuyển mắt về công văn trên bàn, “Lui ra đi.”
Nhị Cửu do dự một lát, Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, “Còn gì muốn nói à”
Nhị Cửu nghe được ý lạnh trong giọng y, hắn không chút nghi ngờ nếu mình dám tìm cớ ở lại dù chỉ mấy ngày, Vương gia cũng sẽ vứt bỏ hắn.
“Vương gia… thuộc hạ còn một chuyện quan trọng muốn bẩm báo.” Nhị Cửu nuốt ngược lời thỉnh cầu, tâm thần không yên thuận miệng nói.
“Chuyện gì”
Nhị Cửu gấp rút động não. Chuyện gì Hắn còn chuyện gì để báo
Hắn đâu còn gì quan trọng nữa, vừa rồi hắn chỉ muốn cầu xin Vương gia cho hắn ở lại đảo thêm một ngày. Hắn luôn cảm thấy lần này mà rời đảo, Vương gia sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội gặp lại Phượng đại phu.
Hắn chỉ dám ôm mối tình đơn phương, chưa bao giờ mơ đến khả năng được đáp lại, nhưng mà hắn vẫn muốn cho người kia biết.
Nếu có thể để lại dù chỉ một chút ấn tượng cho thiếu niên kia, hắn sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
Nhưng mà, ước muốn nhỏ nhoi đã biến thành hy vọng xa vời, nó sẽ khiến Vương gia quay lưng với hắn.
Nhị Cửu yêu say đắm thiếu niên kia, nhưng hắn càng để ý chủ nhân hơn.
Nếu Nhị Cửu bị Tạ Cảnh Tu vứt bỏ, hắn sống còn không bằng chết.
Cho nên mối tình này phải chôn trong đáy lòng vĩnh viễn.
“Đúng rồi, chủ nhân sai thuộc hạ phái người giám sát Lô thị, gần đây nữ nhân kia có vài hành động khác thường.” Nhị Cửu đột nhiên nhớ ra một chuyện nhỏ đến mức không đáng bận tâm, vội bẩm, “Từ khi bị đuổi khỏi Phượng phủ, Lô thị không thể trở về Lô gia, cũng không có nguồn thu nhập chính, chỉ có con gái lén lút tiếp tế cho nàng, trừ cái này, nàng chỉ có thể làm việc tay chân sống qua ngày. Nhưng dạo này Lô thị không ra ngoài kiếm sống nữa, dường như nàng đang chuẩn bị rời khỏi kinh thành.”
Chuyện này vốn là cực kỳ không đáng kể, mặc kệ nàng định đi đâu, chỉ cần chủ nhân vẫn muốn giám sát thì cứ phái người tiếp tục theo dõi là được. Lúc này lấy ra chỉ để góp nhặt cho có, Nhị Cửu nói xong cũng tự thấy chột dạ, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Âm thanh thản nhiên của Tạ Cảnh Tu vang lên trên đỉnh đầu, “Biết rồi. Ngươi lui ra đi.”
“Vâng.” Nhị Cửu không dám ở lại lâu hơn, cúi đầu lui ra ngoài.
Danh sách chương