Trương Tử Hề biết thời điểm sinh viên đại học mới đi báo danh là tình cảnh gì, khắp nơi ồn ào, người chen người náo nhiệt phi thường, cô nghĩ đến tình cảnh này, liền cảm thấy mao cốt tủng nhiên, từng đợt ghê tởm. Vì thế cô dặn dò Chu Tư Y khi xong thì gọi điện cho mình, cô sẽ trở về đón nàng, sau đó lập tức khởi động Aston Martin đỏ thẫm vọt đi, ngay cả đuôi xe đều nhìn không thấy.

Chu Tư Y vẫn nhìn đuôi xe màu đỏ đến khi nó biến mất trước mắt mình, mới cúi đầu nhìn nhìn điện thoại di động mới trong tay, nàng chưa từng dùng qua, cũng không hiểu biết nhãn hiệu cùng giá thành, nhưng xem bề ngoài xa hoa, nhất định là không rẻ. Nàng hơi nắm chặt một chút, bỏ vào túi quần, sau đó thì giống như diễn viên, ôn sắc trên mặt tức khắc bị lạnh lùng thay thế.

Nàng quay đầu nhìn ngôi trường mà mình sắp vào học. Đại học phổ thông thường có hơi thở văn hóa rất nặng, nhưng học viện tài chính Thế Khải lại tương phản, là hơi thở tài phú rất nặng. Hai cây cột đá hùng vĩ cỡ ba người mới ôm hết sừng sững đứng đó, một tòa hoành giang kéo dài qua hai cây cột, hình thành một tòa đại môn thật lớn như cửa thành thời cổ đại, tám chữ "học viện tài chính Thế Khải" được khắc rất to, kim quang lòe lòe, biểu thị địa vị danh giáo tại thành thị này, thậm chí trong ngành giáo dục của cả nước, sức ảnh hưởng ở lĩnh vực tài chính là không thể đo lường được.

Mấy thứ này Chu Tư Y không quan tâm, nàng chỉ quan tâm mình tại đây có thể học được cái gì, về sau có thể đi đến đâu, phần lớn mọi người đều xuýt xoa học viện khổng lồ, nàng thì không có nhiều tâm tình cùng nhàn hạ thoải mái đi xem xét giáo môn đồ sộ, nàng vẫn duy trì sự lạnh lùng cự nhân ngàn dặm, đi vào trong trường.

Rất nhiều thời điểm, lạnh lùng là một loại tự vệ có màu sắc đặc thù, người thường không có cảm giác an toàn, sẽ lấy lạnh lùng ngăn cách chính mình, khiến người khác bỏ qua chính mình, nếu không cùng xuất hiện với bất luận kẻ nào, tự nhiên sẽ không bị người khác thương tổn. Nhưng mà lúc này, vỏ bọc tự vệ của Chu Tư Y tựa hồ mất đi tác dụng, muốn cho người khác bỏ qua nàng có vẻ khó có thể làm được, từ khi vừa tiến vào, nàng liền cảm giác có rất nhiều người đem ánh mắt tụ tập ở trên người nàng, hàm nghĩa trong ánh mắt thật bất đồng, có đoán, có đố kỵ, có hâm mộ.......

Xế hộp Aston Martin của Trương Tử Hề thật sự là rất chói mắt, mặc dù người có tiền ở thành thị này rất nhiều, nhưng lái xe rêu rao như vậy vẫn là cực nhỏ, người nào thông thạo về xe thì biết, chiếc xe đó giá gần trăm ngàn, không phải dân thường là có thể mua. Vì thế không thể tránh né, mọi người phát tác thói hư tật xấu, đều rất muốn nhìn xem rốt cuộc là dạng người gì mới có thể lái chiếc xe "đã" như vậy.

Chu Tư Y đi xuống xe Aston Martin chói mắt, rất nhiều người liền chú ý nàng, mà nay toàn thân nàng mặc cũng là hàng hiệu cao cấp, cho dù ai không biết mấy nhãn hàng đó, thấy nàng theo chiếc xe ngàn vạn đi ra, thấy thái độ lạnh lùng không ai bì nổi của nàng, cũng sẽ xem trọng nàng vài phân.

Chu Tư Y cực kỳ mẫn cảm, tự nhiên có thể cảm giác được tầm mắt mang theo thâm ý của những người đó, nhưng nàng không thèm để ý, nàng từ trước đến giờ chính là mặc kệ người đời, nếu nàng thật sự để ý ánh mắt của bọn họ, nàng đã không kiên trì đến hiện tại rồi. Nàng như trước lạnh lùng, chỉ để ý đi con đường của mình, làm chuyện của mình.

Học viện Thế Khải tuy lớn, nhưng chỗ để tân sinh báo danh không khó tìm, bởi vì dọc theo đường đi đều có mũi tên đỏ tươi hướng dẫn. Năng lực tự gánh vác của Chu Tư Y rất mạnh, không cần có cha mẹ đi theo như những học viên khác, chính nàng một người y theo phương hướng mũi tên chỉ, tự cố đi tới, không xem bất luận kẻ nào.

Nhưng mà, mặc kệ là ở tiểu thuyết, hoặc là kịch truyền hình, thậm chí ở ngoài đời, luôn có kịch tình cẩu huyết phát sinh. Chu Tư Y không muốn người khác quấy rầy nàng, khả cố tình còn có người không biết tốt xấu mà quấy rầy nàng.

"Bạn học này, xin hỏi bạn là tân sinh sao?" Một nam sinh bộ dạng rất tuấn tú, cũng thật nhã nhặn đột nhiên đứng phía trước nàng, chặn đường đi của nàng, mỉm cười hỏi. Nam sinh này hẳn là rất tự tin, hắn đứng trước mặt Chu Tư Y, vẻ mặt mỉm cười như ánh mặt trời, tuyệt không có vẻ co quắp.

Chu Tư Y thật mẫn cảm, ý thức phòng bị người xa lạ cũng rất mạnh, nàng sớm biết rằng đối diện có người đi tới, về phần là dạng người gì, nàng cũng chưa để ý. Hai người vốn không đi cùng chiều, cho dù tiếp tục đi tới cũng sẽ không đụng vào, hơn nữa nàng cũng coi như là giữ khoảng cách an toàn, vừa vặn ba bước, là khoảng cách nàng cảm thấy tốt nhất. Nhưng mà không nghĩ tới cái người này lại trực tiếp bước nhanh hai bước, trực tiếp chắn trước mặt nàng, lại nho nhã lễ độ hỏi ra một câu cẩu huyết như vậy.

Người nọ tới gần, Chu Tư Y ba năm dưỡng thành ý thức bảo hộ mình, lập tức phản xạ có điều kiện mà hành động, nàng lui ra phía sau hai bước, lại thối lui đến khoảng cách an toàn, lạnh lùng nhìn con người xa lạ kia, im lặng không nói. Chu Tư Y không phải lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, một nữ hài tử bộ dạng xinh đẹp, tự nhiên đã từng bị quấy rầy như thế, nàng đã sớm học được cách ứng đối thế nào, vốn định thực hiện như những lần trước, chỉ lạnh lùng liếc đối phương một cái, sau đó quay đầu bước đi, nhưng là người này lại dám chặn đường nàng, nơi này hẳn là thật an toàn, chung quanh đều là người, cho nên nàng chờ cái tên này thức thời tránh ra.

Nam sinh kia gặp Chu Tư Y lui ra phía sau hai bước, sau đó cảnh giác đề phòng nhìn hắn, hắn đoán rằng hẳn là hành vi lỗ mãng của bản thân đã dọa đến đối phương, vì thế có điểm áy náy cười cười, giải thích nói: "Vị sư muội này đừng khẩn trương, anh là người phụ trách tiếp đãi và chỉ dẫn học viên mới, chỉ muốn hỏi em có cần giúp gì hay không thôi." Hắn một bên giải thích, một bên chỉ chỉ bảng tên "nhân viên chào đón tân sinh" đeo trên ngực.

Chu Tư Y nhìn xem bảng tên trên ngực nam sinh, xác thực không phải giả vờ, nhưng nàng không rõ, trường học đã có mũi tên chỉ thị, còn cần giúp đỡ chi nữa, chẳng lẽ ai tới trường học báo danh đều là ngốc tử à? Hơn nữa nàng vốn mẫn cảm, còn phát hiện cách đó không xa, có hai nữ sinh đang hướng về bên này mà chỉ trỏ, nhìn ánh mắt của các nàng tựa hồ mang theo hâm mộ. Nàng không có tâm tư đi đoán xem hai nữ sinh kia hâm mộ nàng cái gì, nàng cũng không muốn nhiều chuyện, đây hết thảy khiến nàng có chút phiền chán. Nàng xem mũi tên màu đỏ thật to, lạnh lùng nói với nam sinh: "Không cần."

Sau đó nàng cơ hồ đánh nửa vòng to, mới từ bên người nam sinh lướt qua, lạnh lùng đi xa.

Kỳ thật nam sinh kia đúng là "nhân viên chào đón tân sinh" mà trường học đã an bài, nhưng chỉ là phụ trách khuân vác hành lý cho tân sinh mà thôi, đối với tân sinh không có khuân vác hành lý tới là không cần bọn họ hỗ trợ. Hơn nữa nam sinh này học cũng giỏi, nghe đồn trong nhà cũng nhiều kim, vẫn là đại thiếu gia của xí nghiệp nổi danh nào đó, cho nên hắn tại đây rất được nữ sinh hoan nghênh. Trên cơ bản, trong ngôi trường này đã có hơn một nửa nữ sinh biết tên của hắn, Lục Bách Khiêm.

Lục Bách Khiêm, chính là tên nam sinh kia, nhìn bóng dáng Chu Tư Y đi xa, có điểm ảo não đỡ trán, chính hắn cũng không biết mình hôm nay phát cái gì thần kinh, chưa bao giờ chủ động đến gần nữ sinh, hôm nay thế nhưng cũng sẽ làm ra loại chuyện lỗ mãng này, còn bị người ta lạnh lùng cự tuyệt, nữ sinh ấy một lần đều không có xem hắn, ngẫm lại đều cảm thấy thất bại. Hắn có thâm ý nhìn thân ảnh Chu Tư Y càng ngày càng xa, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, hồi lâu cũng không chuyển động, dường như đã lọt vào trầm mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện