Tô Vân Trì hôm nay vốn không có khóa, nhưng là hắn cũng rất sớm liền đi tới văn phòng. Hắn cầm một túi văn kiện, cước bộ vội vàng đi vào văn phòng, ngay cả cửa đều quên đóng lại. Túi văn kiện này tựa hồ rất trọng yếu, niêm phong thật sự nghiêm mật, Tô Vân Trì ngồi trên ghế, giải khai dây thừng, xé rách bao nhựa cao su.

Văn kiện ghi lại tư liệu của Chu Tư Y từ lúc sinh ra cho đến khi tốt nghiệp trung học, tư liệu kể lại cực kỳ tinh tế, phân chia theo từng năm, không chỉ có năm nào Chu Tư Y gặp chuyện trọng đại, còn có cả ảnh chụp đối ứng. Tô Vân Trì từ đầu tới đuôi, một chữ cũng không bỏ sót, nhìn Chu Tư Y từ một cô gái hạnh phúc, khoái hoạt, yêu cười, chậm rãi biến thành một cô gái tịch mịch, cô độc, lạnh lùng, nhìn Chu Tư Y trong ảnh chụp tươi cười càng ngày càng ít, cho đến cuối cùng hoàn toàn đóng băng.

Hư thán rất nhiều, Tô Vân Trì phát giác phần báo cáo điều tra này hình như khuyết thiếu cái gì đó rất trọng yếu, đem văn kiện đặt trên mặt bàn, Tô Vân Trì tựa vào ghế, ánh mắt gắt gao suy tư, đem hết thảy sự kiện đã phát sinh loại bỏ một lần, mới đột nhiên phát giác, phần tư liệu này thật sự kể lại, nhưng lại bỏ qua những sự kiện vô cùng trọng yếu, tỷ như cha mẹ Chu Tư Y bị tai nạn xe cộ, bên trong chỉ nói ngày cùng kết quả xử lý lúc đó, căn bản không xuất hiện người gây ra họa, hơn nữa sau khi Chu Tư Y tốt nghiệp trung học, cũng không còn gì khác, hắn muốn biết Chu Tư Y là làm cách nàocó tiền đóng học phí, nàng toàn thân cao thấp hàng hiệu xa xỉ rốt cuộc là từ đâu đến.

Tô Vân Trì cau mày, cuối cùng lại chỉ phải nhờ đến một trinh thám tư nhân. Nhưng là, nếu Tô Vân Trì thông minh hơn chút, nhất định sẽ nghĩ đến, người có thể làm trinh thám tư nhân không phải là người sơ ý, hơn nữa trinh thám mà Tô Vân Trì thỉnh về cũng không phải hạng vô danh, mà là cực kỳ nổi danh, cộng thêm danh xưng "có phúc tái sinh".

Kỳ thật Tô Vân Trì cũng không biết, cũng không phải trinh thám tư nhân kia sơ ý, mà là trong quá trình hắn ta điều tra, song thân Chu Tư Y gặp tai nạn xe cộ cùng cuộc sống của Chu Tư Y sau khi tốt nghiệp, đều bị người bịt kín tầng tầng vải đen, che lấp chôn giấu hết thảy, hắn mẫn cảm phát giác, người có thể làm việc này nhất định sẽ không đơn giản, người liên lụy ở trong đó khẳng định cũng không dễ dàng xúc phạm. Cho dù là có danh xưng "có phúc tái sinh", cũng bất quá là vì tiền, vì cuộc sống mà thôi, hắn ta cũng không phải chúa cứu thế, vì thế hắn ta khôn khéo tránh được hết thảy, bất quá nếu Tô Vân Trì có thể trả giá cao hơn, hắn ta có lẽ sẽ đi nếm thử một chút.

Học viện tài chính Thế Khải, cùng Tô Vân Trì đồng dạng nổi tiếng, được hoan nghênh ngang ngửa Tô Vân Trì là Ngụy Hân Tâm, cô từ ban công nhà trọ mà trường học cấp cho thấy được Tô Vân Trì lướt qua dưới lầu, cô nghi hoặc nhìn Tô Vân Trì cước bộ vội vàng, không biết hắn vì sao gấp gáp như vậy.

Nhưng là không biết vì cái gì, cô có dự cảm, loáng thoáng cảm thấy có khả năng liên quan đến nữ sinh vẻ mặt cao ngạo có một đôi mắt to và một đôi môi nhỏ mà cô ngày đó đã gặp trước văn phòng của Tô Vân Trì, cô ở ban công nhìn bóng dáng Tô Vân Trì biến mất, thoáng suy tư một chút, liền vội vàng đi trở về phòng đổi quần áo, ra cửa, lập tức đi đến văn phòng của Tô Vân Trì.

"Ngụy lão sư, chào buổi sáng." Mới vừa đi đến ký túc xá gần văn phòng của Tô Vân Trì, Ngụy Hân Tâm liền gặp một nữ sinh mang theo kính cận, trông thật nhu thuận, Ngụy Hân Tâm biết cô học trò này, là lớp trưởng Lưu Bảo Nhi ở lớp mà Tô Vân Trì phụ trách, bởi vì từng gặp nhau ở văn phòng của Tô Vân Trì rồi, cho nên Ngụy Hân Tâm có chút ấn tượng với cô nữ sinh này.

Ngụy Hân Tâm hòa ái mỉm cười, vẻ mặt nhìn rất mỹ lệ, ngữ khí cũng rất ôn nhu:"A, sớm nha, bạn học Lưu Bảo Nhi......" Tạm dừng một chút, Ngụy Hân Tâm nhìn thoáng qua hướng thang lầu, hỏi:"Sớm như vậy mà em đi tìm Tô lão sư sao?"

Lưu Bảo Nhi sắc mặt vui vẻ nói:"Ngụy lão sư có thể nhớ kỹ tên của em, em vui lắm...... Đúng vậy, em là chuẩn bị đi tìm Tô lão sư, có một số việc muốn thỉnh giáo ý kiến của thầy ấy một chút."

Ngụy Hân Tâm vẫn duy trì mỉm cười, như trước hòa ái ôn nhu, cô thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:"A, vừa lúc tôi cũng tìm Tô lão sư có chút việc, chúng ta cùng đi đi."

Lưu Bảo Nhi tựa hồ do dự trong nháy mắt nói:"À, không được đâu. Ngụy lão sư cô đi lên trước đi, em hình như đã quên lấy một phần tư liệu lại đây, em thật sự là rất qua loa."

"Ừ, vậy được rồi." Ngụy Hân Tâm cười gật gật đầu, cười khẽ nói:"Đợi lát nữa tái kiến nha."

"Vâng, đợi lát nữa tái kiến." Lưu Bảo Nhi cung kính cúi đầu, là lễ nghi cực kỳ tôn kính đối với người lớn hơn mình.

Hai người đều xoay người, sắc mặt tươi cười lại đồng thời biến mất, có vẻ hai người đều mang theo mặt nạ, hết thảy vừa rồi tựa như đều là biểu hiện giả dối, chưa bao giờ phát sinh.

Ngụy Hân Tâm đi đến văn phòng của Tô Vân Trì, cửa lại không đóng kín, cô ngó vào, liền thấy Tô Vân Trì đang ngồi ở bàn công tác, cúi đầu chuyên chú nhìn một phần văn kiện trên bàn, biểu tình thâm trầm nghiêm túc. Loại vẻ mặt này cực nhỏ xuất hiện trên mặt Tô Vân Trì, hắn luôn luôn là mỉm cười hiền lành. Nhưngtrong một khoảng thời gian ngắn, cô lại lần thứ hai ở trên mặt hắn thấy được biểu tình như vậy, cô tinh tường nhớ rõ lần trước Tô Vân Trì cũng mang theo biểu tình đó, ngơ ngác nhìn bóng dáng nữ sinh xinh đẹp mắt to đáng yêu kia, đến nỗi mình đứng ở cửa mà hắn vẫn chưa phát giác, thẳng đến khi mình gõ cửa......

Ngụy Hân Tâm híp mắt, tay nắm chặt...... Buông ra...... Giơ lên...... Gõ cửa...... Cô phát giác hôm nay tương tự như ngày đó.

"Khấu khấu......"

Thời điểm Tô Vân Trì đang suy tư, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Tô Vân Trì cả kinh ngẩng đầu nhìn, liền thấy Ngụy Hân Tâm đứng ở cửa, hơi ngây người một chút, mỉm cười lộ ra răng nanh trắng noãn: "A, là Hân Tâm hả, vào đi."

Ngụy Hân Tâm mỉm cười xinh đẹp, đi đến chiếc ghế đối diện Tô Vân Trì hào phóng ngồi xuống, không hề rụt rè khách khí, chờ ngồi xong, ánh mắt cô mịt mờ liếc mắt văn kiện trên bàn một cái, trong lúc nhất thời cô không thể thấy rõ trên mặt viết cái gì, nhưng là cô có thể thấy ảnh chụp trên đó, là cô gái kia. Nghi hoặc ở trong mắt chợt lóe mà qua, cô mở mắt, nhìn Tô Vân Trì cười nói:"Sao đến sớm như vậy, tôi nhớ rõ hôm nay anh không có khoá mà? Tôi vừa mới nhìn thấy anh, mà tôi còn chưa ăn bữa sáng, cho nên thuận tiện lại đây nhìn xem có thể thỉnh vị đại thiếu gia như anh đi ăn với tôi hay không."

Tô Vân Trì bị câu nói của Ngụy Hân Tâm chọc cười, chỉ là nở nụ cười một hồi, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn đến gì đó trên mặt bàn, mới đột nhiên thấy mình sơ sẩy, nhưng là hắn vừa vươn tay muốn thu hồi tư liệu ghi lại lịch sử của Chu Tư Y, Ngụy Hân Tâm lại nhanh hơn hắn lấy qua xấp văn kiện kia:"Ôi chao, đây là văn kiện gì nha, Vân Trì anh đến sớm như vậy là vì văn kiện này sao? Là thông tri trọng yếu gì của trường học hả? Tôi xem xem......"

"Hân Tâm, đó không phải......" Tô Vân Trì vừa định mở miệng ngăn cản, cũng đã không còn kịp nữa, để cho Ngụy Hân Tâm đọc, hắn lúc này lại có điểm khó xử, Ngụy Hân Tâm cùng hắn là bạn học cũ từ trung học đến đại học, quan hệ giữa hai người vốn vô cùng tốt, về phương diện khác mà nói, văn kiện này gói gọn tất cả về Chu Tư Y đều là riêng tư, này...... Lúc Tô Vân Trì do dự, Ngụy Hân Tâm đã sớm xem hết một nửa, cuối cùng Tô Vân Trì buông tha cho ngăn trở, dù sao cô ấy cũng không nhận ra là ai, hơn nữa hắn tin tưởng nhân phẩm của Ngụy Hân Tâm.

Xem văn kiện xong, Ngụy Hân Tâm cúi đầu, ánh mắt chớp động vài cái, híp mắt suy tư một chút, mới ngẩng đầu, trên mặt mang theo thở dài:"Haizzz...... Nữ sinh này phía trước tôi có gặp qua, tôi xem quần áo em ấy, vốn nghĩ đến em ấy hẳn là con cái của gia đình giàu có nào đó, không nghĩ rằng cô bé ấy lại có thân thế như vậy, cha mẹ ở đầu tháng ba bị tai nạn xe cộ bỏ mình, nhưng lại không dựa vào bất luận kẻ nào, một mình trải qua ba năm trung học...... Kêu Chu Tư Y phải không?"

Ngụy Hân Tâm trên mặt mang theo bi thương đồng tình nói xong, chỉ là trong quá trình nói chuyện, ánh mắt cố ý vô tình liếc về phía cửa, hơn nữa lúc cuối nói tên Chu Tư Y, bất động thanh sắc tăng thêm âm lượng, đem ba chữ"Chu Tư Y" nói ra cực kỳ rõ ràng, mà Tô Vân Trì cũng không có phát giác được.

"Đúng vậy, Chu Tư Y là một cô bé kiên cường, ngay cả tôi cũng cảm thấy không bằng." Tô Vân Trì nhìn Ngụy Hân Tâm cầm trên tay một xấp tư liệu, cảm thán nói.

"Vân Trì, tư liệu này là...... Anh là vì giúp cô gái này sao?" Ngụy Hân Tâm gặp Tô Vân Trì có điểm xuất thần nhìn tư liệu trong tay mình, thoáng giơ lên khiến cho hắn chú ý.

"À......, không phải, tôi chỉ là......" Tô Vân Trì bị Ngụy Hân Tâm hỏi như vậy, lại lập tức không biết trả lời thế nào, hắn đột nhiên có cảm giác tội lỗi vì đã xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Nhưng khi hắn còn chưa nghĩ ra cách trả lời, Ngụy Hân Tâm lại lập tức đánh trúng mục đích chân chính của hắn.

"Chu Tư Y toàn thân đều là hàng hiệu xa xỉ, chẳng lẽ anh là hoài nghi...... Mới đi điều tra sao?" Ngụy Hân Tâm là người thông minh, cô biết rất nhiều từ ngữ cũng không thể nói minh xác, nói minh xác ngược lại sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bản thân trong cảm nhận của người khác, cho nên cô chỉ hàm hồ đặt vấn đề.

Tô Vân Trì cười khổ nhìn Ngụy Hân Tâm, nữ nhân này thật sự quá thông minh, mình rất hiếm giấu giếm được cô ấy chuyện gì, thậm chí chính hắn đều hoài nghi, nữ nhân này so với hắn còn hiểu biết hắn hơn, hắn chỉ có thể gật đầu thừa nhận.

Ngụy Hân Tâm gật gật đầu, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, im lặng đem văn kiện bỏ vào túi, trả cho Tô Vân Trì, hai người trong lúc nhất thời đều trầm mặc xuống dưới.

Một lát sau, Tô Vân Trì thu hồi suy nghĩ, nhìn Ngụy Hân Tâm ôn hòa cười nói:"Đi thôi, tôi mời cô ăn bữa sáng, trăm ngàn đừng để lão đồng học xinh đẹp của tôi bị đói."

Ngụy Hân Tâm vui vẻ đáp ứng, hai người đi ra cửa, Tô Vân Trì trở lại khóa cửa, mà Ngụy Hân Tâm hơi nghiêng đầu, nhìn về phía thang lầu ở cuối hành lang, một mảnh góc áo theo thang lầu nháy mắt biến mất không thấy, Ngụy Hân Tâm nở nụ cười, như trước ôn nhu xinh đẹp, nhưng là lại tựa hồ có một chút bất đồng, bởi vì trên mặt hơn một tia yêu diễm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện