“Sư huynh, ngươi đã tới tổng đàn ma giáo bao giờ chưa?” Thái Y vừa xuất môn thì đã bị Sư Phụ bán đứng, sung quân tới Thái Y Viện làm Thái Y, chưa từng đi ra ngoài du lịch, Thần Y xuất môn sớm hơn hắn ba năm, mấy năm nay vẫn hành tung bất định, đi đây đó cũng nhiều, chỉ là không biết y cùng ma giáo có liên hệ gì không.
“Đã tới, có chuyện cũng nên nói cho ngươi biết.” Sắc mặt Thần Y thoáng chốc âm trầm xuống dưới.
“Chuyện gì?” Thần kinh Thái Y cũng căng thẳng theo, mấy ngày nay hắn vẫn cứ phải cẩn thận từng li từng tí, rất sợ lỡ miệng nói sai cái gì khiến sư huynh tức giận, biết rõ là lo được lo mất như thế này không giống cá tính của mình, thế nhưng hắn cũng rất sợ, mấy ngày này chẳng qua chỉ là một giấc mộng đêm xuân của hắn mà thôi…
“Sư Phụ xuất thân từ ma giáo, nếu truy tận gốc thì đương nhiệm Ma Giáo Giáo Chủ phải gọi hắn một tiếng tiểu sư thúc.”
Thái Y nhướng mi: “Vậy Ma Giáo Giáo Chủ phải gọi ngươi là gì?”
“Hắn luôn giảo hoạt trốn tránh vấn đề này.” Thần Y lạnh lùng nói.
“…” Thái Y bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: nếu như Sư Phụ là sư thúc của Giáo Chủ, như vậy chuyện giữa hai người họ…
Còn có hắn cùng sư huynh…
Nhất oa tử tự sản tự tiêu nha (nghĩa chắc là một thế hệ tự sinh ra tự mất đi, đại loại là không có người kế nhiệm đó), sư môn bất hạnh a~~
“Vậy. Giáo Chủ đó là người như thế nào?” Thái Y hỏi.
“Thằng điên.”
“Thằng điên?” Thái Y trong đầu lập tức phác ra hình ảnh một tráng sĩ tóc tai bù xù, miệng sùi bọt mép, ngửa đầu nhìn trăng gào thét mỗi đêm.
“Hở tí là ngâm thơ, hơi tí là thổ huyết, khi thanh tỉnh thì ngửa đầu ngắm thái dương cùng nguyệt lượng niệm tên Sư Phụ, khi điên lại điên điên khùng khùng chạy loạn khắp nơi tìm Sư Phụ, quả thực khiến ta nghĩ tới một câu nói.” Thần Y cau mày giảng.
“Câu gì?”
“Người bị thiếu não, không thuốc nào chữa được.”
“…”
Một đường đi tới quan ngoại, hành trình của hai người cũng không có gì khoái hoạt, cùng ăn cùng ngủ, ngay cả phòng cũng chỉ thuê một cái, nghiễm nhiên xem như là hưởng tuần trăng mật, chỉ là khi ngủ hai người không ai động thủ động cước, mạnh ai nấy ngủ, tường an vô sự a.
Lúc đầu nghe sư huynh nói với chưởng quỹ của khách điếm cho một gian phòng hảo hạng, tâm tình Thái Y đặc biệt căng thẳng nha, miệng khô lưỡi khô, sắc mặt cũng đỏ lên, kết quả khi tới phòng rồi, Thần Y chỉ đơn thuần bình tĩnh nói: “Ngủ đi!” Thái Y nhất thời , trong ngực trăm mối tơ vò.
Tâm của sư huynh, đúng là như cây kim trong đáy biển a.
“Đã tới, có chuyện cũng nên nói cho ngươi biết.” Sắc mặt Thần Y thoáng chốc âm trầm xuống dưới.
“Chuyện gì?” Thần kinh Thái Y cũng căng thẳng theo, mấy ngày nay hắn vẫn cứ phải cẩn thận từng li từng tí, rất sợ lỡ miệng nói sai cái gì khiến sư huynh tức giận, biết rõ là lo được lo mất như thế này không giống cá tính của mình, thế nhưng hắn cũng rất sợ, mấy ngày này chẳng qua chỉ là một giấc mộng đêm xuân của hắn mà thôi…
“Sư Phụ xuất thân từ ma giáo, nếu truy tận gốc thì đương nhiệm Ma Giáo Giáo Chủ phải gọi hắn một tiếng tiểu sư thúc.”
Thái Y nhướng mi: “Vậy Ma Giáo Giáo Chủ phải gọi ngươi là gì?”
“Hắn luôn giảo hoạt trốn tránh vấn đề này.” Thần Y lạnh lùng nói.
“…” Thái Y bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: nếu như Sư Phụ là sư thúc của Giáo Chủ, như vậy chuyện giữa hai người họ…
Còn có hắn cùng sư huynh…
Nhất oa tử tự sản tự tiêu nha (nghĩa chắc là một thế hệ tự sinh ra tự mất đi, đại loại là không có người kế nhiệm đó), sư môn bất hạnh a~~
“Vậy. Giáo Chủ đó là người như thế nào?” Thái Y hỏi.
“Thằng điên.”
“Thằng điên?” Thái Y trong đầu lập tức phác ra hình ảnh một tráng sĩ tóc tai bù xù, miệng sùi bọt mép, ngửa đầu nhìn trăng gào thét mỗi đêm.
“Hở tí là ngâm thơ, hơi tí là thổ huyết, khi thanh tỉnh thì ngửa đầu ngắm thái dương cùng nguyệt lượng niệm tên Sư Phụ, khi điên lại điên điên khùng khùng chạy loạn khắp nơi tìm Sư Phụ, quả thực khiến ta nghĩ tới một câu nói.” Thần Y cau mày giảng.
“Câu gì?”
“Người bị thiếu não, không thuốc nào chữa được.”
“…”
Một đường đi tới quan ngoại, hành trình của hai người cũng không có gì khoái hoạt, cùng ăn cùng ngủ, ngay cả phòng cũng chỉ thuê một cái, nghiễm nhiên xem như là hưởng tuần trăng mật, chỉ là khi ngủ hai người không ai động thủ động cước, mạnh ai nấy ngủ, tường an vô sự a.
Lúc đầu nghe sư huynh nói với chưởng quỹ của khách điếm cho một gian phòng hảo hạng, tâm tình Thái Y đặc biệt căng thẳng nha, miệng khô lưỡi khô, sắc mặt cũng đỏ lên, kết quả khi tới phòng rồi, Thần Y chỉ đơn thuần bình tĩnh nói: “Ngủ đi!” Thái Y nhất thời , trong ngực trăm mối tơ vò.
Tâm của sư huynh, đúng là như cây kim trong đáy biển a.
Danh sách chương