Cứ như thế, cả ngày Thang Mộ đều ở đó xem Jarrett thăng cấp.
Cho đến lúc mặt trời về chiều, Jarrett đã dọn sạch hết khu vực có Thỏ đánh rắm [đây là Thang Mộ căn cứ vào đặc tính của loại ma thú này mà tổng kết ra tên mới, đơn giản thuận tiện lại dễ nhớ], không giống với trò chơi, ở nơi này giết quái vật thì không rơi ra được cái gì, điều này làm cho Thang Mộ cảm thấy áp lực gia tăng, nàng không phải thật sự không cẩn thận đã diệt tộc của Papa Bear rồi chứ? Vì phương pháp Jarrett giết thỏ gần như đều là kiểu cho nổ thật mạnh trong miệng, cho nên Thang Mộ buông tha việc dùng túi ảo nhặt đồ -- dù sao da lông và thịt đều đã thành mẫu vụn, chỉ đành thành thành thật thật nhặt lên một đống ma tinh có độ cứng không tầm thường, sau khi nổ mạnh như vậy mà không hề có vết tích, nhét vào trong túi ảo.
Tối hôm nay, bọn họ trực tiếp nghỉ ngơi tại vùng tương đối an toàn trong khu rừng.
Kirsten lại phấn chấn tinh thần, đúng vậy, thời điểm hắn thể hiện tài học (tài năng và học vấn) đã tới; là một ma pháp sư có thâm niên, hắn tương đối có kinh nghiệm với việc sinh tồn dã ngoại này.
''Khụ!'' Dùng tiếng ho khan thành công thu hút sự chú ý của Jarrett, hắn nghiêm túc nói: ''Jarrett, qua đêm trong rừng rậm là phải có bí quyết, đó chính là ... ....Cô đang làm cái gì thế?!!''
Câu phía sau tất nhiên là không phải nói với Jarrett rồi.
''Chuẩn bị qua đêm đó.''
Thang Mộ vỗ vỗ chăn đơn trên giường, bình tĩnh trả lời.
''.....Cho nên mới nói, sao lại có giường hả?!''
''Ta đem tới đó.''
''... .......'' Rõ ràng đối phương đang trả lời mình, nhưng không biết vì cái gì, Kirsten luôn có cảm giác lời nói hai người hoàn toàn đối nghịch, loại cảm giác này làm cho hắn khá mệt mỏi.
Rồi sau đó hắn lại càng vô lực nhìn thấy đối phương không chỉ lấy giường ra, còn lấy ra một cái bàn, ghế tựa, tủ sách, bàn ăn.... đồ dùng nhà bếp.... ngay cả thùng tắm cũng đều lấy ra!
Liều mạng đè nén nội tâm muốn hộc máu, Kirsten cắn răng nói: ''Cô sao lại quên không mang cả căn phòng theo luôn vậy!!''
''Ta cũng muốn, nhưng mà nó không phải dính với mặt đất sao? Không có cách nào gỡ phía dưới ra được.''
''... .........'' Cô ta đúng thật là muốn làm như vậy kìa!!!
''Ông muốn nói ta làm như vậy là không tốt sao?''
Sắp xếp xong mọi thứ, Thang Mộ cuối cùng chuyển tầm mắt tới trên người tên nào đó.
''Cô cảm thấy sao?''
''Có chỗ nào không tốt?'' Thang Mộ hỏi ngược lại, ''Tới nơi này là vì rèn luyện năng lực chiến đấu của Jarrett, nhưng đêm nay chúng ta lựa chọn địa điểm nghỉ ngơi là nơi vô cùng an toàn, đã là như vậy, vì sao lại không cho thằng bé nghỉ ngơi thật tốt chứ? Như thế ngày mai không phải còn thêm tăng tình thần tiếp tục chiến đấu sao? Chẳng lẽ màn trời chiếu đất mới thể hiện thành ý tu luyện sao?''
Lời này của Thang Mộ hiển nhiên là đưa ra một điểm cơ bản -có được ngày đẹp mà không trải nghiệm là ngu ngốc!
Á khẩu không trả lời được, Kirsten khổ sở phát giác rằng hắn lại có chút mơ hồ đồng ý với quan điểm của đối phương, nhớ tới năm đó hắn thỉnh thoảng ra ngoài rèn luyện, [ăn, mặc. ở, đi lại] đều chưa từng uỷ khuất chính mình.
Dù sao đi nữa, ma pháp sư là chức nghiệp cao quý, hơn nữa thì thể lực trời sinh không chiếm ưu thế so với các chức nghiệp khác, cưỡng ép theo con đường lao động chân tay bổ củi nướng thịt, đối với sự tu luyện của bọn họ không tác dụng gì.
Nhưng mà thời điểm này mà thừa nhận ''Cô nói thật đúng'', tổng cảm thấy thật mất mặt, nhớ tới hắn đường đường là Pháp thánh đại nhân, làm sao có thể.....
Ngay lúc hắn đang rối rắm, Thang Mộ còn nói ra một câu.
''Bất quá ta đáp ứng ông, thời điểm ông cố ý rèn luyện năng lực sinh tồn trong rừng rậm của Jarrett, ta tuyệt đối không nhúng tay.''
''Thành giao!''
Giẫm lên cây thang liền lên tới nóc nhà, Kirsten ở ngoài mặt thì thực bình tĩnh, trong lòng kích động nước mắt rơi đầy mặt, thiếu chút nữa thì bị mất mặt, hoàn hảo hoàn hảo!
Ấn tượng đối với Thang Mộ hơi chuyển biến tốt đẹp được một phần vạn, Pháp thánh đại nhân quyết định bánh ít đi, bánh quy lại: "Cô lấy thảo dược ra đi, ta hướng dẫn cô phân chia, đêm nay bắt đầu nấu cho Jarett tắm, chờ đến khi kết thúc giai đoạn cải tạo thân thể đầu tiên, thì bắt đầu rèn luyện năng lực sinh tồn dã ngoại của hắn. "
''Đến lúc đó không thể nhàn nhã như bây giờ đâu, Jarrett.''
''Con biết rồi, Kirsten gia gia.'' Vẫn luôn coi chừng hai vị người lớn để can thiệp kịp thời, Jarrett lúc này mới mở miệng. Giờ phút này tâm tình hắn có chút vi diệu, bình thường khi sư phụ và tỷ tỷ cãi nhau, hắn thực sự cảm thấy bối rối, nhưng vừa rồi nhìn hai người chẳng những không có đối chọi gay gắt ngược lại còn có cảm giác mơ hồ ăn ý, trong lòng hắn tự nhiên lại dâng lên cảm giác gần giống như mất mát.
Hắn đã từng thấy một đôi nam nữ vô cùng ăn ý, là cha mẹ hắn.
Thời điểm kia hắn thực vui vẻ, hắn nghĩ tới ba người bọn hắn là một khối, thẳng cho đến cuối cùng hắn mới phát giác, trong lòng phụ thân hoặc mẫu thân, người quan trọng nhất vĩnh viễn không phải hắn, cho nên hắn trở nên đơn độc.
Hiện này Kirsten gia gia và tỷ tỷ đều rất tốt với hắn, nhưng nếu..... Nếu bọn họ đối với đối phương thật tốt, vậy hắn không phải sẽ lại vị vứt bỏ chứ?
Chuyện này.....chuyện này.... ... Nếu lại một lần nữa.... .....
''Jerry, Jerry? Ngươi làm sao vậy?''
Lời nói mang theo ý khẩn trương vang lên bên tai hắn, Jarrett ngước mắt lên, phát hiện cô gái được hắn gọi ''tỷ tỷ'' cúi người xuống, đôi mắt khẩn trương nhìn chăm chú vào mình, đôi mắt đen tuyền cùng màu với mái tóc phản chiếu chỉ có bóng hình hắn, không còn người khác nữa.
Nhận thức này làm cho tâm tình hắn bất giác nhảy lên.
Vì thế hắn dùng sức lắc lắc đầu: ''Không có việc gì.''
''Thật là, sắp thành con mèo hoa nhỏ rồi'' Thang Mộ đưa tay xoa xoa gương mặt trắng noãn dính đầy tro bụi của Jarrett, ''nhất định phải tắm rửa trước khi ngâm dược thảo.''
Giống như bây giờ thì tốt rồi.....
Đúng vậy, cứ như bây giờ thì tốt rồi.
''Còn nói ta, tỷ tỷ không phải cũng giống nhau sao.'' Jarrett nở nụ cười, đưa tay đâm đâm hai má Thang Mộ, ''Tỷ tỷ nhặt xong ma tinh không rửa tay mà sờ mặt hả? Mặt dính đầy máu.''
''... .......Hả?! Đâu đâu?!''
''Trong sách có nói, con gái phải sạch sẽ mới xinh đẹp.'' Jarrett nói tiếp, ''Cho nên tỷ tỷ đi tắm trước đi.''
''A? Nhưng mà....''
''Dược thảo ta tự chuẩn bị.'' Vừa nói, hắn một bên xoay qua phía sư phụ nhà mình, ''Kirsten gia gia, có thể dạy con điều chế dược không?''
''Jarrett con muốn học cái này sao?''
''Dạ!''
''Không hổ là đồ đệ của ta.'' Kirsten thực vui vẻ, ''Năm đó ta ngoại trừ là Pháp thánh, còn là đứng đầu ma dược đại sư - Dược thánh, xem ra con phải là kế thừa đầy đủ y bát của ta, bất quá phải nói trước, một khi đã bắt đầu thì tuyệt đối không cho phép lùi bước nữa chừng, có thể làm được không? Jarrett.''
''Con sẽ cố gắng.''
''Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi.''
''Được!''
Vì thế, Jarrett và Kirsten bắt đầu xử lý dược liệu, Thang Mộ yên lặng lùi đi rồi dùng mấy mảnh vải móc trên cây để ngăn cách làm phòng tắm, sau khi đem nước từ túi ảo đổ vào thùng tắm, Thang Mộ u buồn.
Cho nên nói, đệ đệ nhà nàng cứ như vậy lại bị Kirsten lừa gạt chạy mất sao?!
Ma dược đại sư thì có cái gì đặc biệt hơn người chứ! Có bản lĩnh thì ông làm xuân/ dược đại sư đi!!!
Cho đến lúc mặt trời về chiều, Jarrett đã dọn sạch hết khu vực có Thỏ đánh rắm [đây là Thang Mộ căn cứ vào đặc tính của loại ma thú này mà tổng kết ra tên mới, đơn giản thuận tiện lại dễ nhớ], không giống với trò chơi, ở nơi này giết quái vật thì không rơi ra được cái gì, điều này làm cho Thang Mộ cảm thấy áp lực gia tăng, nàng không phải thật sự không cẩn thận đã diệt tộc của Papa Bear rồi chứ? Vì phương pháp Jarrett giết thỏ gần như đều là kiểu cho nổ thật mạnh trong miệng, cho nên Thang Mộ buông tha việc dùng túi ảo nhặt đồ -- dù sao da lông và thịt đều đã thành mẫu vụn, chỉ đành thành thành thật thật nhặt lên một đống ma tinh có độ cứng không tầm thường, sau khi nổ mạnh như vậy mà không hề có vết tích, nhét vào trong túi ảo.
Tối hôm nay, bọn họ trực tiếp nghỉ ngơi tại vùng tương đối an toàn trong khu rừng.
Kirsten lại phấn chấn tinh thần, đúng vậy, thời điểm hắn thể hiện tài học (tài năng và học vấn) đã tới; là một ma pháp sư có thâm niên, hắn tương đối có kinh nghiệm với việc sinh tồn dã ngoại này.
''Khụ!'' Dùng tiếng ho khan thành công thu hút sự chú ý của Jarrett, hắn nghiêm túc nói: ''Jarrett, qua đêm trong rừng rậm là phải có bí quyết, đó chính là ... ....Cô đang làm cái gì thế?!!''
Câu phía sau tất nhiên là không phải nói với Jarrett rồi.
''Chuẩn bị qua đêm đó.''
Thang Mộ vỗ vỗ chăn đơn trên giường, bình tĩnh trả lời.
''.....Cho nên mới nói, sao lại có giường hả?!''
''Ta đem tới đó.''
''... .......'' Rõ ràng đối phương đang trả lời mình, nhưng không biết vì cái gì, Kirsten luôn có cảm giác lời nói hai người hoàn toàn đối nghịch, loại cảm giác này làm cho hắn khá mệt mỏi.
Rồi sau đó hắn lại càng vô lực nhìn thấy đối phương không chỉ lấy giường ra, còn lấy ra một cái bàn, ghế tựa, tủ sách, bàn ăn.... đồ dùng nhà bếp.... ngay cả thùng tắm cũng đều lấy ra!
Liều mạng đè nén nội tâm muốn hộc máu, Kirsten cắn răng nói: ''Cô sao lại quên không mang cả căn phòng theo luôn vậy!!''
''Ta cũng muốn, nhưng mà nó không phải dính với mặt đất sao? Không có cách nào gỡ phía dưới ra được.''
''... .........'' Cô ta đúng thật là muốn làm như vậy kìa!!!
''Ông muốn nói ta làm như vậy là không tốt sao?''
Sắp xếp xong mọi thứ, Thang Mộ cuối cùng chuyển tầm mắt tới trên người tên nào đó.
''Cô cảm thấy sao?''
''Có chỗ nào không tốt?'' Thang Mộ hỏi ngược lại, ''Tới nơi này là vì rèn luyện năng lực chiến đấu của Jarrett, nhưng đêm nay chúng ta lựa chọn địa điểm nghỉ ngơi là nơi vô cùng an toàn, đã là như vậy, vì sao lại không cho thằng bé nghỉ ngơi thật tốt chứ? Như thế ngày mai không phải còn thêm tăng tình thần tiếp tục chiến đấu sao? Chẳng lẽ màn trời chiếu đất mới thể hiện thành ý tu luyện sao?''
Lời này của Thang Mộ hiển nhiên là đưa ra một điểm cơ bản -có được ngày đẹp mà không trải nghiệm là ngu ngốc!
Á khẩu không trả lời được, Kirsten khổ sở phát giác rằng hắn lại có chút mơ hồ đồng ý với quan điểm của đối phương, nhớ tới năm đó hắn thỉnh thoảng ra ngoài rèn luyện, [ăn, mặc. ở, đi lại] đều chưa từng uỷ khuất chính mình.
Dù sao đi nữa, ma pháp sư là chức nghiệp cao quý, hơn nữa thì thể lực trời sinh không chiếm ưu thế so với các chức nghiệp khác, cưỡng ép theo con đường lao động chân tay bổ củi nướng thịt, đối với sự tu luyện của bọn họ không tác dụng gì.
Nhưng mà thời điểm này mà thừa nhận ''Cô nói thật đúng'', tổng cảm thấy thật mất mặt, nhớ tới hắn đường đường là Pháp thánh đại nhân, làm sao có thể.....
Ngay lúc hắn đang rối rắm, Thang Mộ còn nói ra một câu.
''Bất quá ta đáp ứng ông, thời điểm ông cố ý rèn luyện năng lực sinh tồn trong rừng rậm của Jarrett, ta tuyệt đối không nhúng tay.''
''Thành giao!''
Giẫm lên cây thang liền lên tới nóc nhà, Kirsten ở ngoài mặt thì thực bình tĩnh, trong lòng kích động nước mắt rơi đầy mặt, thiếu chút nữa thì bị mất mặt, hoàn hảo hoàn hảo!
Ấn tượng đối với Thang Mộ hơi chuyển biến tốt đẹp được một phần vạn, Pháp thánh đại nhân quyết định bánh ít đi, bánh quy lại: "Cô lấy thảo dược ra đi, ta hướng dẫn cô phân chia, đêm nay bắt đầu nấu cho Jarett tắm, chờ đến khi kết thúc giai đoạn cải tạo thân thể đầu tiên, thì bắt đầu rèn luyện năng lực sinh tồn dã ngoại của hắn. "
''Đến lúc đó không thể nhàn nhã như bây giờ đâu, Jarrett.''
''Con biết rồi, Kirsten gia gia.'' Vẫn luôn coi chừng hai vị người lớn để can thiệp kịp thời, Jarrett lúc này mới mở miệng. Giờ phút này tâm tình hắn có chút vi diệu, bình thường khi sư phụ và tỷ tỷ cãi nhau, hắn thực sự cảm thấy bối rối, nhưng vừa rồi nhìn hai người chẳng những không có đối chọi gay gắt ngược lại còn có cảm giác mơ hồ ăn ý, trong lòng hắn tự nhiên lại dâng lên cảm giác gần giống như mất mát.
Hắn đã từng thấy một đôi nam nữ vô cùng ăn ý, là cha mẹ hắn.
Thời điểm kia hắn thực vui vẻ, hắn nghĩ tới ba người bọn hắn là một khối, thẳng cho đến cuối cùng hắn mới phát giác, trong lòng phụ thân hoặc mẫu thân, người quan trọng nhất vĩnh viễn không phải hắn, cho nên hắn trở nên đơn độc.
Hiện này Kirsten gia gia và tỷ tỷ đều rất tốt với hắn, nhưng nếu..... Nếu bọn họ đối với đối phương thật tốt, vậy hắn không phải sẽ lại vị vứt bỏ chứ?
Chuyện này.....chuyện này.... ... Nếu lại một lần nữa.... .....
''Jerry, Jerry? Ngươi làm sao vậy?''
Lời nói mang theo ý khẩn trương vang lên bên tai hắn, Jarrett ngước mắt lên, phát hiện cô gái được hắn gọi ''tỷ tỷ'' cúi người xuống, đôi mắt khẩn trương nhìn chăm chú vào mình, đôi mắt đen tuyền cùng màu với mái tóc phản chiếu chỉ có bóng hình hắn, không còn người khác nữa.
Nhận thức này làm cho tâm tình hắn bất giác nhảy lên.
Vì thế hắn dùng sức lắc lắc đầu: ''Không có việc gì.''
''Thật là, sắp thành con mèo hoa nhỏ rồi'' Thang Mộ đưa tay xoa xoa gương mặt trắng noãn dính đầy tro bụi của Jarrett, ''nhất định phải tắm rửa trước khi ngâm dược thảo.''
Giống như bây giờ thì tốt rồi.....
Đúng vậy, cứ như bây giờ thì tốt rồi.
''Còn nói ta, tỷ tỷ không phải cũng giống nhau sao.'' Jarrett nở nụ cười, đưa tay đâm đâm hai má Thang Mộ, ''Tỷ tỷ nhặt xong ma tinh không rửa tay mà sờ mặt hả? Mặt dính đầy máu.''
''... .......Hả?! Đâu đâu?!''
''Trong sách có nói, con gái phải sạch sẽ mới xinh đẹp.'' Jarrett nói tiếp, ''Cho nên tỷ tỷ đi tắm trước đi.''
''A? Nhưng mà....''
''Dược thảo ta tự chuẩn bị.'' Vừa nói, hắn một bên xoay qua phía sư phụ nhà mình, ''Kirsten gia gia, có thể dạy con điều chế dược không?''
''Jarrett con muốn học cái này sao?''
''Dạ!''
''Không hổ là đồ đệ của ta.'' Kirsten thực vui vẻ, ''Năm đó ta ngoại trừ là Pháp thánh, còn là đứng đầu ma dược đại sư - Dược thánh, xem ra con phải là kế thừa đầy đủ y bát của ta, bất quá phải nói trước, một khi đã bắt đầu thì tuyệt đối không cho phép lùi bước nữa chừng, có thể làm được không? Jarrett.''
''Con sẽ cố gắng.''
''Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi.''
''Được!''
Vì thế, Jarrett và Kirsten bắt đầu xử lý dược liệu, Thang Mộ yên lặng lùi đi rồi dùng mấy mảnh vải móc trên cây để ngăn cách làm phòng tắm, sau khi đem nước từ túi ảo đổ vào thùng tắm, Thang Mộ u buồn.
Cho nên nói, đệ đệ nhà nàng cứ như vậy lại bị Kirsten lừa gạt chạy mất sao?!
Ma dược đại sư thì có cái gì đặc biệt hơn người chứ! Có bản lĩnh thì ông làm xuân/ dược đại sư đi!!!
Danh sách chương