Thang Mộ rất nghiêm túc suy nghĩ, nàng không phải bị đệ đệ mình ghét chứ.
Bởi vì biểu hiện lúc ban ngày của Jarrett hình như là mơ hồ đến thời kỳ phản nghịch. Nàng nhớ ở kỳ phản nghịch mình thích nhất là đối nghịch với gia trưởng, bảo đi hướng đông liền lệch về phía tây; cho đến khi có một lần ở trên đường, mẹ bảo dừng lại nàng không nghe nên tiếp tục đi, sau đó bị một chiếc xe máy đụng gảy xương đùi nằm bệnh viện hai tháng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, từ đó thuận lợi vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Chẳng lẽ. . . . . . Nàng cũng phải đập nát xương đùi Jarrett sao? Đùa gì thế chứ!
Ai xuống tay được. . . . . .
Vì sao Ngựa đực đại thần không mở cho nàng kênh nói chuyện riêng đây?
Nàng cũng không muốn ở kênh tổ đội hỏi: "Đệ đệ có phải chán ghét ta rồi không!" . . . . . . Nhất định sẽ bị tên Kirsten đó cười nhạo!
Cho nên mới nói, rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?
Vẫn đang thất thần, Thang Mộ phiền não bay tới bay lui trong phòng, khi phản ứng lại, nàng đã tắm xong lại thay cả áo ngủ. . . . . . Đợi đã nào...! Nàng mới vừa bôi thuốc mà?
Nàng nhấc tay áo lên nhìn, rồi sau đó 囧, quả nhiên bị chính nàng chùi hết rồi sao? Vết thương vì chạm nước mà hơi trắng bệch, có nhiều chỗ còn hơi lộ ra tia máu, đây thật là tai bay vạ gió.
Xem ra chỉ có cách thoa thuốc lần nữa.
Nàng vội vã móc dược từ túi ra, rồi sau đó mới phản ứng được, lúc mới vừa rồi nàng đã bôi cạn sạch bình thuốc, mà bình khác. . . . . . Tựa hồ lúc đó nàng chỉ cầm một chai? Xem ra phải hỏi Jarret rồi, cũng vừa đúng lúc, đi nghiên cứu triệu chứng kỳ phản nghịch của thằng bé!
Phòng của Jarrett được sắp xếp ở sát vách nàng, Thang Mộ trực tiếp chạy đến ban công, nhún chân một cái, giống như Romeo nửa đêm lén trèo tường, lặng yên không một tiếng động rơi xuống trên ban công gian phòng đệ đệ mình.
"Jerry, tỷ vào nha!"
Hiện giờ đi vào chắc sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao đệ đệ nhà nàng tuổi còn nhỏ, không thể nào xuất hiện chuyện nàng đi vào lúc hắn đang xem Sao nữ ngực lớn trên tạp chí đâu【 khụ khụ ].
"Ah?"
Thang Mộ kinh ngạc kêu lên, nhìn khắp phòng không một bóng người, lại lần nữa gọi: ''Jerry, có ở đây không?"
"Jerry?"
Không có trong phòng, cửa phòng tắm cũng mở, xem ra thằng bé thật không có ở trong phòng rồi, chẳng lẽ. . . . . . Hắn bò sang cửa sổ phòng cô bé Serena rồi hả ?
Không đúng, Thang Mộ nhớ các phòng được sắp xếp như sau:
Ysasi -- Thang Mộ -- Jarrett -- Ed -- đợi đã nào...! đệ đệ nhà nàng sẽ không bị lừa gạt vào phòng tên tiểu bạch kiểm đó chứ? ! Ví dụ như nói "Ta muốn cùng ngươi bàn bạc" gì đó, đây chính là tên Gay nguy hiểm nha!
Vội vã cuống cuồng Thang Mộ gần như lập tức muốn nói chuyện tại kênh trò chuyện tổ đội, nhưng lại sợ đệ đệ mình xấu hổ, vì vậy vội vàng mở bản đồ tìm cái điểm vàng đại biểu cho Jarrett, ở đâu ở đâu ở đâu. . . . . . Ah? Lại đang di chuyển, Thang Mộ nhìn, lại nhìn, lại xem một chút, phát hiện Jerry lại đang dừng ở cửa phòng này.
Nàng không còn kịp nữa phản ứng gì, tiếng cửa mở đã vang lên.
"Jarrett đệ đã về rồi!"
". . . . . . Tỷ tỷ sao người lại ở chỗ này?"
"Éc. . . . . . Ta từ cửa sổ tiến vào."
". . . . . ."
"Đợi chút, Jarrett, mặt của đệ sao vậy?" Thang Mộ kinh ngạc phát hiện, trên má trái đệ đệ nhà mình lại có một vết bầm đen, lại nhìn cột máu, thế mà lại tuột một phần năm, cả độ mệt mỏi cũng "ầm ầm" tăng lên rồi, là bị thương sao?
"Là ai?!"
Thang Mộ chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ trái tim phun ra, theo mạch máu nhanh chóng chạy tới từng ngõ ngách của thân thể : "Là ai khi dễ đệ? !"
"Không ai khi dễ đệ."
"Nhưng. . . . . ."
"Là đệ tự mình đi khiêu chiến với Brahm Đại Ma đạo sư."
". . . . . ." Khiêu chiến vượt cấp gì đó, quả nhiên là con đường nam chủ phải đi qua sao?
Nhưng mà, biết là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác.
Thang Mộ bước nhanh đến trước mặt của Jarrett, cúi người xuống cẩn thận từng tí sờ sờ mặt của thằng bé: "Đau không?"
"Không. . . . . ."
"Nói thật đi."
Đang chuẩn bị lắc đầu Jarrett nhếch nhếch môi, nhè nhè gật đầu: ''Ân, đau."
"Ngu ngốc!" Thang Mộ vừa quở trách, vừa kéo hắn tới bên giường, ép ngồi xuống, "Biết đau sao còn muốn một mình xoát boss chứ?"
Mặc dù không hiểu rõ boss cụ thể là cái gì, nhưng dù sao chung sống lâu như vậy với tỷ tỷ mình, Jarrett gần như là lập tức rõ ràng ý của đối phương, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ không phải cũng làm như vậy sao?"
". . . . . ." Cho nên nàng cũng thật là ngu ngốc sao?
Không không không, tính chất hoàn toàn bất đồng được chứ? Nàng chỉ là không cẩn thận hiểu lầm mới. . . . . .
"Tỷ tỷ có thể làm, đệ cũng có thể làm." Tỷ tỷ muốn bảo vệ hắn, hắn cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ, chỉ là. . . . . . Bây giờ nhìn lại, có vẻ vẫn không làm được, hắn còn quá yếu; hoàn toàn quên mất mình kém tuổi người ta nhiều, Jarrett cúi đầu, mái tóc rủ xuống che đôi mắt xanh đầy mất mát.
"Không, Jarrett, ý nghĩ này là tuyệt đối không được có đâu!" Thang Mộ khoác hai tay lên vai đệ đệ nhà mình, trịnh trọng nói, "Ta có thể sanh con, nhưng đệ ngàn vạn lần không có khả năng sinh nha!" Nàng có thể bị nam nhân đè, đệ đệ mình chỉ có thể đè nam. . . . . . Không đúng! Là tuyệt đối không thể biến thành Gay!
". . . . . ." Jarrett lần nữa hết ý kiến, tại sao tỷ tỷ ngu ngốc nhà mình luôn có thể phá hư không khí như vậy chứ?
"Tốt lắm tốt lắm, bây giờ không phải là thời điểm nói cái này."
Cũng may Thang Mộ rất nhanh chuyển đổi đề tài, đưa tay kéo quần áo Jarrett ra, lượng máu cũng tuột một phần năm rồi, sao có thể chỉ có vết thương trên mặt chứ!
"Tỷ tỷ người!" Jarrett đỏ mặt từ chối.
"Đừng nhúc nhích, cho tỷ xem vết thương trên người đệ."
"Đệ tự mình làm là được rồi."
"Đừng ép tỷ trói đệ lại nhé."
". . . . . ."
"Hơn nữa, cái thân thể nhỏ bé này tỷ cũng không phải là chưa có xem qua."
". . . . . . Lúc... Lúc nào chứ?"
"À?" Thang Mộ vừa ném y phục vừa trả lời, "Không nhớ sao? Người lần đó đệ vì bị Tinh Vân châu hút ma lực quá độ nên té xỉu trong phòng tắm, chính là tỷ giúp đệ lau khô nhét vào chăn đó nha.''
". . . . . ." Hắn hoàn toàn không nhớ có chuyện này rồi! Cũng không ai nói với hắn nữa! Chuyện xấu hổ như vậy. . . . . .
Một thiếu nam tan nát cõi lòng rồi.
"Cái tên· đầu trọc. khốn kiếp! ! !"
Hoàn toàn không có ý thức được mình đã đả kích đệ đệ mình, Thang Mộ nhìn chăm chú vào một cái lại một cái vết thương trên người Jarrett, vô cùng tức giận, đối với một đứa bé cũng có thể xuống tay nặng như vậy, ông ta là cầm thú sao? !
Jarrett nhạy cảm nhận ra tâm tình tỷ tỷ mình có cái gì không đúng, vội vàng an ủi: "Tỷ tỷ, mặc dù đệ thua, nhưng mà đệ cũng làm ông ấy bị thương."
"Nơi nào?"
"Con mắt trái."
". . . . . ." Trầm mặc một lát, Thang Mộ lần nữa mặt không thay đổi phát ra một tiếng "Phốc", gấu trúc đầu trọc một mắt gì đó, phốc!
"Làm tốt lắm, Jarrett!"
Lúc hung hăng xoa xoa đầu đệ đệ mình coi như khích lệ thì miệng vết thương trên cánh tay Thang Mộ rốt cuộc để lộ ra trước mắt Jarrett.
"Tỷ tỷ vết thương của tỷ. . . . . ."
"À? A, đúng rồi, thuốc mỡ của tỷ dùng hết rồi, vốn là muốn hỏi mượn đệ."
Jarrett sau khi nghe xong, không nói được lời nào.
Chỉ là lặng lẽ lần nữa lấy ra một chai thuốc mỡ, bôi lên trên vết thương của Thang Mộ, rồi sau đó cẩn thận từng li từng tí thổi thổi khí, ngẩng đầu lên: "Còn đau không?"
"Không đau một chút nào ."
"Nói thật."
". . . . . ." Nàng đây là bị dạy dỗ ngược sao? Có điều là, "Thật không có đau một chút nào mà, Jarrett đệ thổi khí nhất định có chứa thành phần thuốc tê, vừa thổi liền hoàn toàn khoẻ rồi!"
"Tỷ tỷ người cho rằng đệ sẽ tin tưởng lời như thế sao?"
"A a cả lời của tỷ tỷ cũng không nghe , Jarrett đệ quả nhiên đến kỳ nghịch phản rồi sao?Trái tim của tỷ tỷ đệ thật đau nha!"
". . . . . . Xin đừng tùy tiện nói những lời làm cho người ta nghe không hiểu nữa!"
Trong lúc vô tình, không khí lại biến thành như vậy.
Hai người vừa nói những lời thoải mái như vậy, vừa giúp đối phương bôi thuốc, không phải là thằng bé thổi một hơi, thì nàng lại thổi lại một hơi, rồi sau đó bất giác cùng phát ra tiếng cười như đứa ngốc; nếu không nhìn nụ cười mà chỉ nghe lời nói thì hoàn toàn chính là một đôitỷ đệ ngu ngốc.
Không khí khắp phòng tràn ngập hương vị ấm áp mà bình yên.
Cho tới giờ chỉ sợ thiên hạ không loạn Kirsten cũng không có ý tứ ra ngoài -- cảm giác hiện tại mà ra ngoài là không có đạo đức, hơn nữa, nhất định sẽ bị đánh chết!
Không thể không nói, thỉnh thoảng đầu óc của ông ta cũng sử dụng tốt.
Bởi vì biểu hiện lúc ban ngày của Jarrett hình như là mơ hồ đến thời kỳ phản nghịch. Nàng nhớ ở kỳ phản nghịch mình thích nhất là đối nghịch với gia trưởng, bảo đi hướng đông liền lệch về phía tây; cho đến khi có một lần ở trên đường, mẹ bảo dừng lại nàng không nghe nên tiếp tục đi, sau đó bị một chiếc xe máy đụng gảy xương đùi nằm bệnh viện hai tháng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, từ đó thuận lợi vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Chẳng lẽ. . . . . . Nàng cũng phải đập nát xương đùi Jarrett sao? Đùa gì thế chứ!
Ai xuống tay được. . . . . .
Vì sao Ngựa đực đại thần không mở cho nàng kênh nói chuyện riêng đây?
Nàng cũng không muốn ở kênh tổ đội hỏi: "Đệ đệ có phải chán ghét ta rồi không!" . . . . . . Nhất định sẽ bị tên Kirsten đó cười nhạo!
Cho nên mới nói, rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?
Vẫn đang thất thần, Thang Mộ phiền não bay tới bay lui trong phòng, khi phản ứng lại, nàng đã tắm xong lại thay cả áo ngủ. . . . . . Đợi đã nào...! Nàng mới vừa bôi thuốc mà?
Nàng nhấc tay áo lên nhìn, rồi sau đó 囧, quả nhiên bị chính nàng chùi hết rồi sao? Vết thương vì chạm nước mà hơi trắng bệch, có nhiều chỗ còn hơi lộ ra tia máu, đây thật là tai bay vạ gió.
Xem ra chỉ có cách thoa thuốc lần nữa.
Nàng vội vã móc dược từ túi ra, rồi sau đó mới phản ứng được, lúc mới vừa rồi nàng đã bôi cạn sạch bình thuốc, mà bình khác. . . . . . Tựa hồ lúc đó nàng chỉ cầm một chai? Xem ra phải hỏi Jarret rồi, cũng vừa đúng lúc, đi nghiên cứu triệu chứng kỳ phản nghịch của thằng bé!
Phòng của Jarrett được sắp xếp ở sát vách nàng, Thang Mộ trực tiếp chạy đến ban công, nhún chân một cái, giống như Romeo nửa đêm lén trèo tường, lặng yên không một tiếng động rơi xuống trên ban công gian phòng đệ đệ mình.
"Jerry, tỷ vào nha!"
Hiện giờ đi vào chắc sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao đệ đệ nhà nàng tuổi còn nhỏ, không thể nào xuất hiện chuyện nàng đi vào lúc hắn đang xem Sao nữ ngực lớn trên tạp chí đâu【 khụ khụ ].
"Ah?"
Thang Mộ kinh ngạc kêu lên, nhìn khắp phòng không một bóng người, lại lần nữa gọi: ''Jerry, có ở đây không?"
"Jerry?"
Không có trong phòng, cửa phòng tắm cũng mở, xem ra thằng bé thật không có ở trong phòng rồi, chẳng lẽ. . . . . . Hắn bò sang cửa sổ phòng cô bé Serena rồi hả ?
Không đúng, Thang Mộ nhớ các phòng được sắp xếp như sau:
Ysasi -- Thang Mộ -- Jarrett -- Ed -- đợi đã nào...! đệ đệ nhà nàng sẽ không bị lừa gạt vào phòng tên tiểu bạch kiểm đó chứ? ! Ví dụ như nói "Ta muốn cùng ngươi bàn bạc" gì đó, đây chính là tên Gay nguy hiểm nha!
Vội vã cuống cuồng Thang Mộ gần như lập tức muốn nói chuyện tại kênh trò chuyện tổ đội, nhưng lại sợ đệ đệ mình xấu hổ, vì vậy vội vàng mở bản đồ tìm cái điểm vàng đại biểu cho Jarrett, ở đâu ở đâu ở đâu. . . . . . Ah? Lại đang di chuyển, Thang Mộ nhìn, lại nhìn, lại xem một chút, phát hiện Jerry lại đang dừng ở cửa phòng này.
Nàng không còn kịp nữa phản ứng gì, tiếng cửa mở đã vang lên.
"Jarrett đệ đã về rồi!"
". . . . . . Tỷ tỷ sao người lại ở chỗ này?"
"Éc. . . . . . Ta từ cửa sổ tiến vào."
". . . . . ."
"Đợi chút, Jarrett, mặt của đệ sao vậy?" Thang Mộ kinh ngạc phát hiện, trên má trái đệ đệ nhà mình lại có một vết bầm đen, lại nhìn cột máu, thế mà lại tuột một phần năm, cả độ mệt mỏi cũng "ầm ầm" tăng lên rồi, là bị thương sao?
"Là ai?!"
Thang Mộ chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ trái tim phun ra, theo mạch máu nhanh chóng chạy tới từng ngõ ngách của thân thể : "Là ai khi dễ đệ? !"
"Không ai khi dễ đệ."
"Nhưng. . . . . ."
"Là đệ tự mình đi khiêu chiến với Brahm Đại Ma đạo sư."
". . . . . ." Khiêu chiến vượt cấp gì đó, quả nhiên là con đường nam chủ phải đi qua sao?
Nhưng mà, biết là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác.
Thang Mộ bước nhanh đến trước mặt của Jarrett, cúi người xuống cẩn thận từng tí sờ sờ mặt của thằng bé: "Đau không?"
"Không. . . . . ."
"Nói thật đi."
Đang chuẩn bị lắc đầu Jarrett nhếch nhếch môi, nhè nhè gật đầu: ''Ân, đau."
"Ngu ngốc!" Thang Mộ vừa quở trách, vừa kéo hắn tới bên giường, ép ngồi xuống, "Biết đau sao còn muốn một mình xoát boss chứ?"
Mặc dù không hiểu rõ boss cụ thể là cái gì, nhưng dù sao chung sống lâu như vậy với tỷ tỷ mình, Jarrett gần như là lập tức rõ ràng ý của đối phương, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ không phải cũng làm như vậy sao?"
". . . . . ." Cho nên nàng cũng thật là ngu ngốc sao?
Không không không, tính chất hoàn toàn bất đồng được chứ? Nàng chỉ là không cẩn thận hiểu lầm mới. . . . . .
"Tỷ tỷ có thể làm, đệ cũng có thể làm." Tỷ tỷ muốn bảo vệ hắn, hắn cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ, chỉ là. . . . . . Bây giờ nhìn lại, có vẻ vẫn không làm được, hắn còn quá yếu; hoàn toàn quên mất mình kém tuổi người ta nhiều, Jarrett cúi đầu, mái tóc rủ xuống che đôi mắt xanh đầy mất mát.
"Không, Jarrett, ý nghĩ này là tuyệt đối không được có đâu!" Thang Mộ khoác hai tay lên vai đệ đệ nhà mình, trịnh trọng nói, "Ta có thể sanh con, nhưng đệ ngàn vạn lần không có khả năng sinh nha!" Nàng có thể bị nam nhân đè, đệ đệ mình chỉ có thể đè nam. . . . . . Không đúng! Là tuyệt đối không thể biến thành Gay!
". . . . . ." Jarrett lần nữa hết ý kiến, tại sao tỷ tỷ ngu ngốc nhà mình luôn có thể phá hư không khí như vậy chứ?
"Tốt lắm tốt lắm, bây giờ không phải là thời điểm nói cái này."
Cũng may Thang Mộ rất nhanh chuyển đổi đề tài, đưa tay kéo quần áo Jarrett ra, lượng máu cũng tuột một phần năm rồi, sao có thể chỉ có vết thương trên mặt chứ!
"Tỷ tỷ người!" Jarrett đỏ mặt từ chối.
"Đừng nhúc nhích, cho tỷ xem vết thương trên người đệ."
"Đệ tự mình làm là được rồi."
"Đừng ép tỷ trói đệ lại nhé."
". . . . . ."
"Hơn nữa, cái thân thể nhỏ bé này tỷ cũng không phải là chưa có xem qua."
". . . . . . Lúc... Lúc nào chứ?"
"À?" Thang Mộ vừa ném y phục vừa trả lời, "Không nhớ sao? Người lần đó đệ vì bị Tinh Vân châu hút ma lực quá độ nên té xỉu trong phòng tắm, chính là tỷ giúp đệ lau khô nhét vào chăn đó nha.''
". . . . . ." Hắn hoàn toàn không nhớ có chuyện này rồi! Cũng không ai nói với hắn nữa! Chuyện xấu hổ như vậy. . . . . .
Một thiếu nam tan nát cõi lòng rồi.
"Cái tên· đầu trọc. khốn kiếp! ! !"
Hoàn toàn không có ý thức được mình đã đả kích đệ đệ mình, Thang Mộ nhìn chăm chú vào một cái lại một cái vết thương trên người Jarrett, vô cùng tức giận, đối với một đứa bé cũng có thể xuống tay nặng như vậy, ông ta là cầm thú sao? !
Jarrett nhạy cảm nhận ra tâm tình tỷ tỷ mình có cái gì không đúng, vội vàng an ủi: "Tỷ tỷ, mặc dù đệ thua, nhưng mà đệ cũng làm ông ấy bị thương."
"Nơi nào?"
"Con mắt trái."
". . . . . ." Trầm mặc một lát, Thang Mộ lần nữa mặt không thay đổi phát ra một tiếng "Phốc", gấu trúc đầu trọc một mắt gì đó, phốc!
"Làm tốt lắm, Jarrett!"
Lúc hung hăng xoa xoa đầu đệ đệ mình coi như khích lệ thì miệng vết thương trên cánh tay Thang Mộ rốt cuộc để lộ ra trước mắt Jarrett.
"Tỷ tỷ vết thương của tỷ. . . . . ."
"À? A, đúng rồi, thuốc mỡ của tỷ dùng hết rồi, vốn là muốn hỏi mượn đệ."
Jarrett sau khi nghe xong, không nói được lời nào.
Chỉ là lặng lẽ lần nữa lấy ra một chai thuốc mỡ, bôi lên trên vết thương của Thang Mộ, rồi sau đó cẩn thận từng li từng tí thổi thổi khí, ngẩng đầu lên: "Còn đau không?"
"Không đau một chút nào ."
"Nói thật."
". . . . . ." Nàng đây là bị dạy dỗ ngược sao? Có điều là, "Thật không có đau một chút nào mà, Jarrett đệ thổi khí nhất định có chứa thành phần thuốc tê, vừa thổi liền hoàn toàn khoẻ rồi!"
"Tỷ tỷ người cho rằng đệ sẽ tin tưởng lời như thế sao?"
"A a cả lời của tỷ tỷ cũng không nghe , Jarrett đệ quả nhiên đến kỳ nghịch phản rồi sao?Trái tim của tỷ tỷ đệ thật đau nha!"
". . . . . . Xin đừng tùy tiện nói những lời làm cho người ta nghe không hiểu nữa!"
Trong lúc vô tình, không khí lại biến thành như vậy.
Hai người vừa nói những lời thoải mái như vậy, vừa giúp đối phương bôi thuốc, không phải là thằng bé thổi một hơi, thì nàng lại thổi lại một hơi, rồi sau đó bất giác cùng phát ra tiếng cười như đứa ngốc; nếu không nhìn nụ cười mà chỉ nghe lời nói thì hoàn toàn chính là một đôitỷ đệ ngu ngốc.
Không khí khắp phòng tràn ngập hương vị ấm áp mà bình yên.
Cho tới giờ chỉ sợ thiên hạ không loạn Kirsten cũng không có ý tứ ra ngoài -- cảm giác hiện tại mà ra ngoài là không có đạo đức, hơn nữa, nhất định sẽ bị đánh chết!
Không thể không nói, thỉnh thoảng đầu óc của ông ta cũng sử dụng tốt.
Danh sách chương