Scandal lần này quả thật khiến người ta dở khóc dở cười. Ngay cả Diệp Sâm cũng phải bội phục trí tưởng tượng phong phú của đám phóng viên. Chỉ mới mấy ngày sau buổi lễ ra mắt, truyền thông đã ném một quả lựu đạn mang sức công phá mười phần mười: Lâm Canh và diễn viên mới Huyền Ảnh có quan hệ thân mật, Diệp Sâm vì đá đổ bình dấm mà bỏ về trước lúc kết thúc lễ ra mắt.
Diệp Sâm tắt điện thoại, bất đắc dĩ nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ. Trong khoảnh khắc, anh thực sự muốn bắt cóc Lâm Canh rồi giết tươi, sau đó thì hủy thi diệt tích. Diệp Sâm cố gắng giữ bình tĩnh, tay xoa ấn đường. Anh vào phòng mình mở máy tính, tiếp tục xem tin tức thêm vài lần nữa.
Bản tin có thể nói là văn hay bố cục đẹp, ngoại trừ câu chữ thêm mắm dặm muối của bọn ký giả còn đính kèm hai tấm hình. Trong đó, một tấm chụp lúc ở khán đài, Lâm Canh đang nhảy lên ngồi kế Huyền Ảnh cùng với hành động mập mờ của y với cậu. Mặc dù không đủ sáng nhưng cũng chả ăn thua với công cụ chỉnh sửa và con mắt săm soi của đám ruồi nhặng đưa tin. Một tấm hình khác chụp Diệp Sâm đang đứng trên sân khấu phát biểu thì đột nhiên ngưng bặt, gương mặt lạnh lùng bị phóng đại lên mấy lần.
Huyền Ảnh đang nằm trên ghế dựa xem màn hình vi tính. Lúc đầu cậu thấy ảnh mình được đăng lên còn có chút hăng hái, sau đó phát hiện Diệp Sâm không vui liền vội vàng khép miệng ngừng cười, dè đặt đưa tay chọt mặt anh, “Đại Sâm, ngài sao thế? Bực bội hả? Có phải có chuyện gì xảy ra không?”
“Chẳng có gì to tát đâu, truyền thông rảnh quá nên phát điên thôi.” Diệp Sâm nghiêng mặt sang cắn ngón tay Huyền Ảnh, lại xoay người ôm lấy eo cậu, vỗ lên mông cậu một cú thật vang. Anh hỏi: “Em thích đóng phim không?”
Huyền Ảnh lập tức nghiêm túc suy tư, nhớ đến lúc mình được xem đoạn giới thiệu phim trên màn ảnh lớn lần trước. Cậu cũng nghĩ tới cảm giác lạ lùng khi dõi theo Diệp Sâm đứng xa xa trên sân khấu. Cuối cùng, cậu thẳng thắn gật đầu, “Thích! Em muốn được giống như Đại Sâm vậy, làm một diễn viên thật giỏi! Đến lúc đó có thể cùng ngài đứng trên sân khấu!”
Diệp Sâm không ngờ rằng Huyền Ảnh có chí hướng như thế. Anh thầm kinh ngạc, chẳng hiểu sao ngực lại dâng lên cảm giác kiêu ngạo khó hiểu. Anh kiềm nén không được, đành kéo cậu đến hôn thật kêu lên mép môi, nghiêm túc nói: “Được.”
“Được?” Huyền Ảnh nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu cho lắm.
Diệp Sâm thấy ánh mắt mờ mịt của cậu thì lòng lại bắt đầu rung động, vô thức gãi nhẹ lòng bàn tay ai đó.
“Ha ha… nhột lắm…” Huyền Ảnh vừa cười vừa rụt tay lại nhưng vẫn không tránh được. Cậu thấy anh đang hôn dọc đường chỉ tay trong lòng bàn tay mình, dần hướng lên đến cổ tay, sau đó anh vươn lưỡi ra liếm. Trong giây lát tim cậu liền đập rộn tàng, cảm thấy cổ tay vừa tê vừa nhột. Tựa như đoạn dây leo nào đó đang luồn lách từ lòng bàn chân lên khắp cả người Huyền Ảnh, hơi thở cậu đã dần trở nên dồn dập.
Diệp Sâm tinh tế nhận ra phản ứng này, vì thế đưa mắt nhìn cậu. Tay anh dịu dàng xoa đôi môi khô ráo, thì thào hỏi: “Thích không?”
Huyền Ảnh gật đầu.
Ánh mắt sắc bén của Diệp Sâm trở nên sâu thẳm. Anh vén vạt áo Huyền Ảnh lên, hôn nhẹ bụng cậu, cảm giác được cậu đang khẽ run rẩy. Đầu lưỡi không ngần ngại liếm dọc lên trên.
Đối với những cử chỉ trêu chọc như vậy Huyền Ảnh hoàn toàn không hề có kinh nghiệm, nhưng dựa vào bản năng hô hấp của cậu vẫn trở nên rối loạn. Hơn nữa trong lòng cậu hiểu rất rõ, chỉ có người mình thích với nhau mới có thể liếm tới liếm lui như vậy thôi. Lúc này cậu cũng chẳng thèm suy nghĩ gì nhiều, mặc cho Diệp Sâm liếm chung quanh rốn mình, trong giây phút ngắn ngủi không khống chế được mà phát ra tiếng kêu khẽ khàng.
Hơi thở của Diệp Sâm càng lúc càng nặng nề. Anh mạnh mẽ đè Huyền Ảnh lên tường, dịu dàng ôm mặt cậu, “Nếu em thấy diễn xuất rất thú vị, vậy lần tới tôi sẽ chọn cho em một vai thật tốt.”
Lúc này Huyền Ảnh hoàn toàn chẳng còn hơi sức nào để tâm việc đóng phim nữa, bởi tâm trí đã bị ai kia liếm láp đến lòng nở hoa từ lâu rồi. Ánh mắt cậu sáng rực, chẳng khác nào tinh linh giữa màn đêm. Cậu chủ động hôn lên khóe môi anh, vui vẻ nói: “Đại Sâm, em muốn ngài liếm em…”
Diệp Sâm nghe được lời biểu đạt bộc trực như vậy hô hấp lại bắt đầu khó khăn. Anh ôm chặt lấy Huyền Ảnh muốn công thành chiếm đất một phen. Một tay anh đỡ lưng cậu, tay kia nắn bóp thắt lưng mềm dẻo. Nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng khiến cậu choáng váng. Cho đến khi ăn đậu hủ đã đời xong anh mới buông môi Huyền Ảnh ra, quyến luyến hôn lên chóp mũi cậu, nghiến răng nói: “Nếu tôi có thể chuyển kiếp trở lại nghìn năm trước, chuyện đầu tiên làm đó chính là xẻ thịt tên đạo sĩ thối kia!”
Huyền Ảnh lúc này lồng ngực vẫn còn phập phồng. Cậu chớp mắt nhìn Diệp Sâm đang phẫn hận, gương mặt tràn đầy sự mê đắm.
Nói tới đạo sĩ, Diệp Sâm chợt đời trước mình cũng biết có một người. Kẻ đó vô cùng quắc thước nhưng lúc nào cũng thần thần bí bí. Mỗi lần gặp mặt, ông ta luôn bảo anh sẽ gặp tai họa lớn, mặc kệ anh cầm roi ngựa rượt đánh thế nào. Bây giờ ngẫm lại, lời tiên tri quả nhiên ứng nghiệm. Vì thế Diệp Sâm cho rằng dường như hắn cũng có chút bản lĩnh. Anh suy nghĩ một chút, vội hỏi: “Em nói tôi nghe xem người đạo sĩ kia dáng vẻ thế nào?”
Quắc thước: người lớn tuổi nhưng khỏe mạnh, nhanh nhẹn.
Huyền Ảnh đột ngộy bị hỏi có hơi sửng sốt, “Người gầy, lớn tuổi, còn những thứ khác thì không nhớ nữa. Em đã nói rồi, sống lâu quá không tốt, trí nhớ bị hao mòn hết cả.”
“Được sống lâu còn than phiền! Em thật là hay kiếm chuyện!” Diệp Sâm bất đắc dĩ bóp bóp mặt ai kia.
Hai người đẩy đưa qua lại hồi lâu, Diệp Sâm liền điện thoại cho Đỗ Phong: “Bây giờ truyền thông tin tức đầy rẫy rồi, bên Lâm Canh có nói gì không?”
“Không.” Đỗ Phong giễu cợt đáp, “Tên đó e rằng còn mong trời đất loạn thêm, cậu trông mong cậu ta sẽ giải thích gì chứ?”
Diệp Sâm sầm mặt, thật muốn đem Lâm thiên vương kia ra băm vằm mười ngàn lần. Anh lạnh lùng gật đầu, “Ừ. Vậy anh xử lý đi, cho tin tức nói về ai cũng được, miễn không ảnh hưởng đến danh dự của Huyền Ảnh thì thôi.”
“Không phải lần trước cậu nói cậu không quan tâm, Tiểu Huyền Tử cũng không quan tâm sao?” Đỗ Phong cười trêu, “Sao bây giờ đổi ý rồi?”
“Em ấy muốn làm diễn viên. Nên tôi muốn cho em ấy theo nghề này, vì thế về sau chuyện dư luận phải chú ý hơn.” Diệp Sâm dừng một lát, “Tôi muốn mời anh làm người đại diện của em ấy.”
“Không phải chứ?!” Đỗ Phong kêu to, “Tôi lo cho mình cậu đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi, bây giờ còn phụ trách thêm cậu ấy nữa á?”
“Anh đã biết dự định của tôi nên đừng có làm bộ làm tịch nữa.” Diệp Sâm biết Đỗ Phong đang đùa, vì thế không nói nhiều. Tuy nhiên trước khi cúp máy, anh vẫn không quên đe dọa, “Nếu như gió dư luận vẫn còn hướng bất lợi về em ấy, thì anh cũng nên nghỉ việc đi thôi.”
Đỗ Phong ở đầu dây bên kia âm thầm dựng ngón giữa.
“Dựng ngón giữa cũng vô ích thôi.” Diệp Sâm chẳng khác nào gắn thêm con mắt vào ống nghe, nói tiếp, “Nếu không được nữa thì ém hết toàn bộ tin đi.”
“Okay!” Đỗ Phong phấn chấn tinh thần trở lại, “Có mấy lời này của cậu tôi cũng yên tâm.”
Sự thật chứng minh, người đại diện Đỗ Phong này quả thật lười từ trong tủy ra. Hắn chẳng thèm quan tâm gió thổi từ hướng nam hay hướng bắc, dứt khoát dùng quan hệ niêm phong tin tức lại luôn.
Hôm sau, Đỗ Phong mang theo điệu bộ đại gia chạy đến nhà Diệp Sâm, thả tay thả chân đi đến ghế salon, nghiêng người ngồi xuống, vẻ mặt rất chi là tự đắc, “Hây da! Thế giới thật là thanh bình quá!”
Diệp Sâm: “…”
Huyền Ảnh: “???”
Đỗ Phong vừa uống trà vừa rung chân nói: “Đột nhiên gọi tôi đến có phải muốn tôi làm chủ hôn tiến hành nghi thức kết thân giữa hai người không?”
Diệp Sâm: “…”
Huyền Ảnh: “???”
Đỗ Phong đứng dậy cười, vui vẻ nửa ngày trời mới nghiêm túc trở lại. Hắn cầm lấy ly hớp một ngụm trà, ra vẻ đứng đắn như đã rửa tai kỹ chuẩn bị lắng nghe.
Diệp Sâm ném một xấp văn kiện trước mặt Đỗ Phong, hất càm nói: “Ký cái này đi, từ đây về sau tiền lương của anh tăng gấp đôi.”
“Phụt!!” Đỗ Phong trợn mắt nhìn hợp đồng trên bàn, hớp trà vừa nãy đã bị phun ra hết. Hắn vội vàng buông ly xuống lấy khăn giấy lau tới lau lui tờ hợp đồng nọ, “Sao thần tốc quá vậy? Hôm qua vừa mới mời tôi làm người đại diện cho Tiểu Huyền Tử thôi, hôm nay đã làm xong hợp đồng luôn rồi? Chờ chút! Tiểu Huyền Tử chưa ký hợp đồng với công ty mà? Khoan! Cái công ty hành hẹ gì thế này? Chưa nghe bao giờ!”
Diệp Sâm nhàn nhạt đáp lại: “Tôi vừa mới trồng hành.”
Cánh tay cầm hợp đồng đang giơ lên trời của Đỗ Phong dừng lại, cả người hắn tựa như bị điểm huyệt, tròng mắt cứng đờ nửa ngày mới bắt đầu đảo, “Tôi… được…”
Diệp Sâm đưa bút cho Đỗ Phong, “Thời gian này không thể để anh làm không công được, đây chỉ là hợp đồng tạm thời thôi. Chờ công ty đi vào vận hành, tôi sẽ chuẩn bị một bản khác cho anh.”
Đỗ Phong ngây ngốc cầm lấy bút, lúc này rốt cục mới thực sự tỉnh táo. Hắn khó tin nhìn Diệp Sâm,: “Chẳng phải trước đó cậu vẫn còn đang đóng phim sao? Những việc này được thực hiện từ khi nào?”
“Lúc có kế hoạch đã bắt đầu tìm người chuẩn bị rồi. Tạm thời chỉ mới đăng ký tên công ty thôi, những gì còn lại đợi tôi làm xong rồi nói sau.”
Đỗ Phong bị tốc độ làm việc khác người của Diệp Sâm làm cho kinh động. Hắn nuốt nước bọt mở hợp đồng ra ký tên, vừa ký vừa tặc lưỡi, “Ai da! Sau này phải đổi giọng gọi cậu là Diệp tổng rồi.”
Diệp Sâm đợi Đỗ Phong ký xong liền quay đầu đưa hợp đồng cho Huyền Ảnh, “Em giúp tôi cầm cái này về phòng làm việc đi, kẹp tạm ở kệ sách thứ hai trong hộp văn kiện màu đen ấy.”
Huyền Ảnh nhận lấy, cười với Diệp Sâm, ra vẻ muốn được thưởng.
Diệp Sâm chẳng hề kiêng dè đưa tay kéo cổ Huyền Ảnh đến hôn lên môi cậu.
Huyền Ảnh lập tức vui vẻ chạy lên lầu.
“Tôi thấy lão già như tôi có vẻ đã không theo kịp thời đại nữa rồi…” Đỗ Phong thô bạo chà mặt mình, đưa mắt nhìn Huyền Ảnh biến mất sau cầu thang. Sau đó, hắn thông minh đột xuất, hỏi: “Có phải cậu có chuyện muốn nói riêng với tôi không?”
Diệp Sâm liếc thoáng qua tầng hai mới gật đầu, đápL “Ừ, giúp tôi điều tra Lâm Canh.”
“Chuyện này… khá khó đó.” Đỗ Phong thở dài, tay sờ cằm, “Gia cảnh Lâm Canh rất phức tạp, trước chỉ biết cậu ta là người phương Nam, gia thế thần bí mà thôi.”
Diệp Sâm nhẹ nhàng đáp lại: “Chuyện không khó khăn thì tôi tìm anh làm gì?”
“Đúng!” Đỗ Phong vỗ đùi cái bốp, “Vì câu nói này của cậu, ông đây lên núi đao xuống chảo dầu cũng được!! Đúng rồi, cậu điều tra cậu ta làm gì? Sợ bị đoạt tình nhân hả? Yên tâm đi, Tiểu Huyền Tử tình cách dứt khoác vậy, muốn bị cướp cũng không phải dễ. Hơn nữa, Lâm Canh kia cứ hai ba ngày thì đổi đối tượng một lần, không biết tình cảm thiệt hay giả. Dù sao cũng chưa từng thấy cậu ta từng có tình cảm lâu dài với ai, cậu chỉ cần bưng bít Tiểu Huyền Tử cạnh mình mười ngày nửa tháng, cậu ta sẽ lạnh tâm ngay thôi.”
“Ngay cả anh cũng nói thế, trách sao phóng viên nhà báo cứ đi nói bóng nói gió.” Diệp Sâm lười giải thích với Đỗ Phong. Trên thực tế anh muốn điều tra Lâm Canh cũng bởi do trực giác, muốn nói cũng chẳng biết nói từ đâu, vậy thì ngậm miệng cho rồi.
Đỗ Phong không hỏi thêm, cuộn tờ hợp đồng lại vỗ đầu gối, “Bây giờ về bán mạng cho cậu đây. Đợi cậu quay xong bộ phim này tôi sẽ mời cậu và Tiểu Huyền Tử ăn cơm.”
Hôm sau nữa, Diệp Sâm mang Huyền Ảnh đến phim trường, vừa bận liền bận đến tối tăm. Lúc hai người về nhà thì mùa hè đã qua, cả hai đều ăn nắng nên đen đi thấy rõ.
Diệp Sâm cứ nghĩ Lâm Canh nhất thời nổi hứng mới hẹn Huyền Ảnh đi chơi. Không ngờ đã cách mấy tháng mà y vẫn còn nhớ chuyện này, sau khi nghe thông báo họ đã về liền gọi điện thoại tới.
Diệp Sâm nhìn Huyền Ảnh mặt đầy vui mừng cúp điện thoại mà cảm thấy nhức mắt vô cùng, lòng đau như có kim đâm vậy. Anh giận dỗi kéo cậu đến ôm chặt lấy, cọ lên mặt cậu: “Tiểu Hắc…~~”
“Dạ!” Huyền Ảnh hào hứng đáp. Không hiểu sao trước kia khi còn là ngựa cậu rất ghét cái tên Tiểu Hắc, bây giờ làm người, cậu lại rất muốn nghe anh gọi mình như thế. Hai tiếng thân mật này có ma lực vậy, vừa nghe Huyền Ảnh liền biết được bản thân chiếm một vị trí cực kỳ đặc biệt trong lòng chủ nhân.
Lần đầu Diệp Sâm trải nghiệm cảm giác khốn khổ vì tình nên thấy vừa kỳ diệu lại vừa khó hiểu. Không phải anh gấp gáp ăn sạch Huyền Ảnh, bởi anh tự tin mình rất quan trọng đối cậu Huyền Ảnh. Chẳng qua anh hy vọng cậu có thể nhanh chóng hiểu rõ được tình yêu của loài người mà thôi. Tuy nhiên đây quả thực không phải chuyện dễ dàng.
“Ngày mai tôi bắt đầu theo đuổi em có được không?” Diệp Sâm hôn lên rái tai Huyền Ảnh, cảm thấy lời nói của mình khôi hài hết sức.
Huyền Ảnh rụt cổ vì nhột, dĩ nhiên cậu không hiểu gì, “Em nghe lời ngài!”
Diệp Sâm đành. bất đắc dĩ vỗ mông cậu.
Diệp Sâm tắt điện thoại, bất đắc dĩ nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ. Trong khoảnh khắc, anh thực sự muốn bắt cóc Lâm Canh rồi giết tươi, sau đó thì hủy thi diệt tích. Diệp Sâm cố gắng giữ bình tĩnh, tay xoa ấn đường. Anh vào phòng mình mở máy tính, tiếp tục xem tin tức thêm vài lần nữa.
Bản tin có thể nói là văn hay bố cục đẹp, ngoại trừ câu chữ thêm mắm dặm muối của bọn ký giả còn đính kèm hai tấm hình. Trong đó, một tấm chụp lúc ở khán đài, Lâm Canh đang nhảy lên ngồi kế Huyền Ảnh cùng với hành động mập mờ của y với cậu. Mặc dù không đủ sáng nhưng cũng chả ăn thua với công cụ chỉnh sửa và con mắt săm soi của đám ruồi nhặng đưa tin. Một tấm hình khác chụp Diệp Sâm đang đứng trên sân khấu phát biểu thì đột nhiên ngưng bặt, gương mặt lạnh lùng bị phóng đại lên mấy lần.
Huyền Ảnh đang nằm trên ghế dựa xem màn hình vi tính. Lúc đầu cậu thấy ảnh mình được đăng lên còn có chút hăng hái, sau đó phát hiện Diệp Sâm không vui liền vội vàng khép miệng ngừng cười, dè đặt đưa tay chọt mặt anh, “Đại Sâm, ngài sao thế? Bực bội hả? Có phải có chuyện gì xảy ra không?”
“Chẳng có gì to tát đâu, truyền thông rảnh quá nên phát điên thôi.” Diệp Sâm nghiêng mặt sang cắn ngón tay Huyền Ảnh, lại xoay người ôm lấy eo cậu, vỗ lên mông cậu một cú thật vang. Anh hỏi: “Em thích đóng phim không?”
Huyền Ảnh lập tức nghiêm túc suy tư, nhớ đến lúc mình được xem đoạn giới thiệu phim trên màn ảnh lớn lần trước. Cậu cũng nghĩ tới cảm giác lạ lùng khi dõi theo Diệp Sâm đứng xa xa trên sân khấu. Cuối cùng, cậu thẳng thắn gật đầu, “Thích! Em muốn được giống như Đại Sâm vậy, làm một diễn viên thật giỏi! Đến lúc đó có thể cùng ngài đứng trên sân khấu!”
Diệp Sâm không ngờ rằng Huyền Ảnh có chí hướng như thế. Anh thầm kinh ngạc, chẳng hiểu sao ngực lại dâng lên cảm giác kiêu ngạo khó hiểu. Anh kiềm nén không được, đành kéo cậu đến hôn thật kêu lên mép môi, nghiêm túc nói: “Được.”
“Được?” Huyền Ảnh nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu cho lắm.
Diệp Sâm thấy ánh mắt mờ mịt của cậu thì lòng lại bắt đầu rung động, vô thức gãi nhẹ lòng bàn tay ai đó.
“Ha ha… nhột lắm…” Huyền Ảnh vừa cười vừa rụt tay lại nhưng vẫn không tránh được. Cậu thấy anh đang hôn dọc đường chỉ tay trong lòng bàn tay mình, dần hướng lên đến cổ tay, sau đó anh vươn lưỡi ra liếm. Trong giây lát tim cậu liền đập rộn tàng, cảm thấy cổ tay vừa tê vừa nhột. Tựa như đoạn dây leo nào đó đang luồn lách từ lòng bàn chân lên khắp cả người Huyền Ảnh, hơi thở cậu đã dần trở nên dồn dập.
Diệp Sâm tinh tế nhận ra phản ứng này, vì thế đưa mắt nhìn cậu. Tay anh dịu dàng xoa đôi môi khô ráo, thì thào hỏi: “Thích không?”
Huyền Ảnh gật đầu.
Ánh mắt sắc bén của Diệp Sâm trở nên sâu thẳm. Anh vén vạt áo Huyền Ảnh lên, hôn nhẹ bụng cậu, cảm giác được cậu đang khẽ run rẩy. Đầu lưỡi không ngần ngại liếm dọc lên trên.
Đối với những cử chỉ trêu chọc như vậy Huyền Ảnh hoàn toàn không hề có kinh nghiệm, nhưng dựa vào bản năng hô hấp của cậu vẫn trở nên rối loạn. Hơn nữa trong lòng cậu hiểu rất rõ, chỉ có người mình thích với nhau mới có thể liếm tới liếm lui như vậy thôi. Lúc này cậu cũng chẳng thèm suy nghĩ gì nhiều, mặc cho Diệp Sâm liếm chung quanh rốn mình, trong giây phút ngắn ngủi không khống chế được mà phát ra tiếng kêu khẽ khàng.
Hơi thở của Diệp Sâm càng lúc càng nặng nề. Anh mạnh mẽ đè Huyền Ảnh lên tường, dịu dàng ôm mặt cậu, “Nếu em thấy diễn xuất rất thú vị, vậy lần tới tôi sẽ chọn cho em một vai thật tốt.”
Lúc này Huyền Ảnh hoàn toàn chẳng còn hơi sức nào để tâm việc đóng phim nữa, bởi tâm trí đã bị ai kia liếm láp đến lòng nở hoa từ lâu rồi. Ánh mắt cậu sáng rực, chẳng khác nào tinh linh giữa màn đêm. Cậu chủ động hôn lên khóe môi anh, vui vẻ nói: “Đại Sâm, em muốn ngài liếm em…”
Diệp Sâm nghe được lời biểu đạt bộc trực như vậy hô hấp lại bắt đầu khó khăn. Anh ôm chặt lấy Huyền Ảnh muốn công thành chiếm đất một phen. Một tay anh đỡ lưng cậu, tay kia nắn bóp thắt lưng mềm dẻo. Nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng khiến cậu choáng váng. Cho đến khi ăn đậu hủ đã đời xong anh mới buông môi Huyền Ảnh ra, quyến luyến hôn lên chóp mũi cậu, nghiến răng nói: “Nếu tôi có thể chuyển kiếp trở lại nghìn năm trước, chuyện đầu tiên làm đó chính là xẻ thịt tên đạo sĩ thối kia!”
Huyền Ảnh lúc này lồng ngực vẫn còn phập phồng. Cậu chớp mắt nhìn Diệp Sâm đang phẫn hận, gương mặt tràn đầy sự mê đắm.
Nói tới đạo sĩ, Diệp Sâm chợt đời trước mình cũng biết có một người. Kẻ đó vô cùng quắc thước nhưng lúc nào cũng thần thần bí bí. Mỗi lần gặp mặt, ông ta luôn bảo anh sẽ gặp tai họa lớn, mặc kệ anh cầm roi ngựa rượt đánh thế nào. Bây giờ ngẫm lại, lời tiên tri quả nhiên ứng nghiệm. Vì thế Diệp Sâm cho rằng dường như hắn cũng có chút bản lĩnh. Anh suy nghĩ một chút, vội hỏi: “Em nói tôi nghe xem người đạo sĩ kia dáng vẻ thế nào?”
Quắc thước: người lớn tuổi nhưng khỏe mạnh, nhanh nhẹn.
Huyền Ảnh đột ngộy bị hỏi có hơi sửng sốt, “Người gầy, lớn tuổi, còn những thứ khác thì không nhớ nữa. Em đã nói rồi, sống lâu quá không tốt, trí nhớ bị hao mòn hết cả.”
“Được sống lâu còn than phiền! Em thật là hay kiếm chuyện!” Diệp Sâm bất đắc dĩ bóp bóp mặt ai kia.
Hai người đẩy đưa qua lại hồi lâu, Diệp Sâm liền điện thoại cho Đỗ Phong: “Bây giờ truyền thông tin tức đầy rẫy rồi, bên Lâm Canh có nói gì không?”
“Không.” Đỗ Phong giễu cợt đáp, “Tên đó e rằng còn mong trời đất loạn thêm, cậu trông mong cậu ta sẽ giải thích gì chứ?”
Diệp Sâm sầm mặt, thật muốn đem Lâm thiên vương kia ra băm vằm mười ngàn lần. Anh lạnh lùng gật đầu, “Ừ. Vậy anh xử lý đi, cho tin tức nói về ai cũng được, miễn không ảnh hưởng đến danh dự của Huyền Ảnh thì thôi.”
“Không phải lần trước cậu nói cậu không quan tâm, Tiểu Huyền Tử cũng không quan tâm sao?” Đỗ Phong cười trêu, “Sao bây giờ đổi ý rồi?”
“Em ấy muốn làm diễn viên. Nên tôi muốn cho em ấy theo nghề này, vì thế về sau chuyện dư luận phải chú ý hơn.” Diệp Sâm dừng một lát, “Tôi muốn mời anh làm người đại diện của em ấy.”
“Không phải chứ?!” Đỗ Phong kêu to, “Tôi lo cho mình cậu đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi, bây giờ còn phụ trách thêm cậu ấy nữa á?”
“Anh đã biết dự định của tôi nên đừng có làm bộ làm tịch nữa.” Diệp Sâm biết Đỗ Phong đang đùa, vì thế không nói nhiều. Tuy nhiên trước khi cúp máy, anh vẫn không quên đe dọa, “Nếu như gió dư luận vẫn còn hướng bất lợi về em ấy, thì anh cũng nên nghỉ việc đi thôi.”
Đỗ Phong ở đầu dây bên kia âm thầm dựng ngón giữa.
“Dựng ngón giữa cũng vô ích thôi.” Diệp Sâm chẳng khác nào gắn thêm con mắt vào ống nghe, nói tiếp, “Nếu không được nữa thì ém hết toàn bộ tin đi.”
“Okay!” Đỗ Phong phấn chấn tinh thần trở lại, “Có mấy lời này của cậu tôi cũng yên tâm.”
Sự thật chứng minh, người đại diện Đỗ Phong này quả thật lười từ trong tủy ra. Hắn chẳng thèm quan tâm gió thổi từ hướng nam hay hướng bắc, dứt khoát dùng quan hệ niêm phong tin tức lại luôn.
Hôm sau, Đỗ Phong mang theo điệu bộ đại gia chạy đến nhà Diệp Sâm, thả tay thả chân đi đến ghế salon, nghiêng người ngồi xuống, vẻ mặt rất chi là tự đắc, “Hây da! Thế giới thật là thanh bình quá!”
Diệp Sâm: “…”
Huyền Ảnh: “???”
Đỗ Phong vừa uống trà vừa rung chân nói: “Đột nhiên gọi tôi đến có phải muốn tôi làm chủ hôn tiến hành nghi thức kết thân giữa hai người không?”
Diệp Sâm: “…”
Huyền Ảnh: “???”
Đỗ Phong đứng dậy cười, vui vẻ nửa ngày trời mới nghiêm túc trở lại. Hắn cầm lấy ly hớp một ngụm trà, ra vẻ đứng đắn như đã rửa tai kỹ chuẩn bị lắng nghe.
Diệp Sâm ném một xấp văn kiện trước mặt Đỗ Phong, hất càm nói: “Ký cái này đi, từ đây về sau tiền lương của anh tăng gấp đôi.”
“Phụt!!” Đỗ Phong trợn mắt nhìn hợp đồng trên bàn, hớp trà vừa nãy đã bị phun ra hết. Hắn vội vàng buông ly xuống lấy khăn giấy lau tới lau lui tờ hợp đồng nọ, “Sao thần tốc quá vậy? Hôm qua vừa mới mời tôi làm người đại diện cho Tiểu Huyền Tử thôi, hôm nay đã làm xong hợp đồng luôn rồi? Chờ chút! Tiểu Huyền Tử chưa ký hợp đồng với công ty mà? Khoan! Cái công ty hành hẹ gì thế này? Chưa nghe bao giờ!”
Diệp Sâm nhàn nhạt đáp lại: “Tôi vừa mới trồng hành.”
Cánh tay cầm hợp đồng đang giơ lên trời của Đỗ Phong dừng lại, cả người hắn tựa như bị điểm huyệt, tròng mắt cứng đờ nửa ngày mới bắt đầu đảo, “Tôi… được…”
Diệp Sâm đưa bút cho Đỗ Phong, “Thời gian này không thể để anh làm không công được, đây chỉ là hợp đồng tạm thời thôi. Chờ công ty đi vào vận hành, tôi sẽ chuẩn bị một bản khác cho anh.”
Đỗ Phong ngây ngốc cầm lấy bút, lúc này rốt cục mới thực sự tỉnh táo. Hắn khó tin nhìn Diệp Sâm,: “Chẳng phải trước đó cậu vẫn còn đang đóng phim sao? Những việc này được thực hiện từ khi nào?”
“Lúc có kế hoạch đã bắt đầu tìm người chuẩn bị rồi. Tạm thời chỉ mới đăng ký tên công ty thôi, những gì còn lại đợi tôi làm xong rồi nói sau.”
Đỗ Phong bị tốc độ làm việc khác người của Diệp Sâm làm cho kinh động. Hắn nuốt nước bọt mở hợp đồng ra ký tên, vừa ký vừa tặc lưỡi, “Ai da! Sau này phải đổi giọng gọi cậu là Diệp tổng rồi.”
Diệp Sâm đợi Đỗ Phong ký xong liền quay đầu đưa hợp đồng cho Huyền Ảnh, “Em giúp tôi cầm cái này về phòng làm việc đi, kẹp tạm ở kệ sách thứ hai trong hộp văn kiện màu đen ấy.”
Huyền Ảnh nhận lấy, cười với Diệp Sâm, ra vẻ muốn được thưởng.
Diệp Sâm chẳng hề kiêng dè đưa tay kéo cổ Huyền Ảnh đến hôn lên môi cậu.
Huyền Ảnh lập tức vui vẻ chạy lên lầu.
“Tôi thấy lão già như tôi có vẻ đã không theo kịp thời đại nữa rồi…” Đỗ Phong thô bạo chà mặt mình, đưa mắt nhìn Huyền Ảnh biến mất sau cầu thang. Sau đó, hắn thông minh đột xuất, hỏi: “Có phải cậu có chuyện muốn nói riêng với tôi không?”
Diệp Sâm liếc thoáng qua tầng hai mới gật đầu, đápL “Ừ, giúp tôi điều tra Lâm Canh.”
“Chuyện này… khá khó đó.” Đỗ Phong thở dài, tay sờ cằm, “Gia cảnh Lâm Canh rất phức tạp, trước chỉ biết cậu ta là người phương Nam, gia thế thần bí mà thôi.”
Diệp Sâm nhẹ nhàng đáp lại: “Chuyện không khó khăn thì tôi tìm anh làm gì?”
“Đúng!” Đỗ Phong vỗ đùi cái bốp, “Vì câu nói này của cậu, ông đây lên núi đao xuống chảo dầu cũng được!! Đúng rồi, cậu điều tra cậu ta làm gì? Sợ bị đoạt tình nhân hả? Yên tâm đi, Tiểu Huyền Tử tình cách dứt khoác vậy, muốn bị cướp cũng không phải dễ. Hơn nữa, Lâm Canh kia cứ hai ba ngày thì đổi đối tượng một lần, không biết tình cảm thiệt hay giả. Dù sao cũng chưa từng thấy cậu ta từng có tình cảm lâu dài với ai, cậu chỉ cần bưng bít Tiểu Huyền Tử cạnh mình mười ngày nửa tháng, cậu ta sẽ lạnh tâm ngay thôi.”
“Ngay cả anh cũng nói thế, trách sao phóng viên nhà báo cứ đi nói bóng nói gió.” Diệp Sâm lười giải thích với Đỗ Phong. Trên thực tế anh muốn điều tra Lâm Canh cũng bởi do trực giác, muốn nói cũng chẳng biết nói từ đâu, vậy thì ngậm miệng cho rồi.
Đỗ Phong không hỏi thêm, cuộn tờ hợp đồng lại vỗ đầu gối, “Bây giờ về bán mạng cho cậu đây. Đợi cậu quay xong bộ phim này tôi sẽ mời cậu và Tiểu Huyền Tử ăn cơm.”
Hôm sau nữa, Diệp Sâm mang Huyền Ảnh đến phim trường, vừa bận liền bận đến tối tăm. Lúc hai người về nhà thì mùa hè đã qua, cả hai đều ăn nắng nên đen đi thấy rõ.
Diệp Sâm cứ nghĩ Lâm Canh nhất thời nổi hứng mới hẹn Huyền Ảnh đi chơi. Không ngờ đã cách mấy tháng mà y vẫn còn nhớ chuyện này, sau khi nghe thông báo họ đã về liền gọi điện thoại tới.
Diệp Sâm nhìn Huyền Ảnh mặt đầy vui mừng cúp điện thoại mà cảm thấy nhức mắt vô cùng, lòng đau như có kim đâm vậy. Anh giận dỗi kéo cậu đến ôm chặt lấy, cọ lên mặt cậu: “Tiểu Hắc…~~”
“Dạ!” Huyền Ảnh hào hứng đáp. Không hiểu sao trước kia khi còn là ngựa cậu rất ghét cái tên Tiểu Hắc, bây giờ làm người, cậu lại rất muốn nghe anh gọi mình như thế. Hai tiếng thân mật này có ma lực vậy, vừa nghe Huyền Ảnh liền biết được bản thân chiếm một vị trí cực kỳ đặc biệt trong lòng chủ nhân.
Lần đầu Diệp Sâm trải nghiệm cảm giác khốn khổ vì tình nên thấy vừa kỳ diệu lại vừa khó hiểu. Không phải anh gấp gáp ăn sạch Huyền Ảnh, bởi anh tự tin mình rất quan trọng đối cậu Huyền Ảnh. Chẳng qua anh hy vọng cậu có thể nhanh chóng hiểu rõ được tình yêu của loài người mà thôi. Tuy nhiên đây quả thực không phải chuyện dễ dàng.
“Ngày mai tôi bắt đầu theo đuổi em có được không?” Diệp Sâm hôn lên rái tai Huyền Ảnh, cảm thấy lời nói của mình khôi hài hết sức.
Huyền Ảnh rụt cổ vì nhột, dĩ nhiên cậu không hiểu gì, “Em nghe lời ngài!”
Diệp Sâm đành. bất đắc dĩ vỗ mông cậu.
Danh sách chương