Huyền Ảnh đang cực kỳ phiền muộn. Cả đoạn đường đi, cậu luôn buồn bã cúi đầu, chẳng hề lên tiếng lấy một lần, hai mắt cậu trợn to trông rất đáng thương. Diệp Sâm thấy Huyền Ảnh ủ rũ mà mủi lòng. Dù cho anh có ủi an cậu bao nhiêu, bảo tên đạo sĩ kia ăn nói xằng bậy thế nào cũng đều vô tác dụng.

Đụng phải chuyện của Diệp Sâm, Huyền Ảnh luôn trở nên thông minh kỳ lạ. Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có phải ngài chưa từng đi tìm em không? Khi đó ngài đã chết rồi, do bị chém đầu mà chết. Lão Quốc sư kia âm mưu hại ngài từ trước chứ chả phải muốn ăn thịt em nên mới bắt em có đúng không?”

“Đương nhiên không phải.” Diệp Sâm kiên quyết trả lời.

Thế nhưng Huyền Ảnh hoàn toàn không tin. Cậu đưa tay sờ cổ Diệp Sâm, đau lòng hỏi: “Bị xử trảm có đau không?”

“…” Cần cổ Diệp Sâm chợt lạnh đi. Anh vội vã ôm chặt Huyền Ảnh, “Tôi không bị xử trảm, em đừng tin lời tên đạo trưởng đó.”

Huyền Ảnh đẩy Diệp Sâm ra, nhìn thẳng vào mắt anh, “Ngài đang gạt em. Rõ ràng anh ta nói viên tiên đan kia có thể cứu mạng ngài.”

Diệp Sâm thực sự bó tay với IQ đột ngột online của Huyền Ảnh. Anh biết mình không thể nói dối được nữa, đành bất lực xoa hai gò má cậu, hôn khẽ rồi nói: “Vì đắc tội với Hoàng đế nên tôi mới bị chém đầu. Dù được viên tiên đang kia cứu sống chăng nữa tôi cũng không vui nổi, em đừng tự trách mình.”

“Tại sao?” Huyền Ảnh khó hiểu hỏi: “Được sống là chuyện đáng mừng chứ?”

“Lúc đó người thân của tôi cũng đã chết hết, tiên đan lại chỉ có một viên. Em nghĩ xem tôi sống vui hơn hay là chết vui hơn?”

Cậu chợt sửng sốt, “Vậy là chết đi rồi thì không còn buồn nữa?”

“Đúng, thế nên em hãy vui vì tôi không ăn viên tiên đan đó.”

“Ừm…” Huyền Ảnh chớp mắt. Tuy cậu đã hiểu được ý của Diệp Sâm nhưng lòng vẫn chẳng dứt được sự hối lỗi.

Hai người về đến nhà. Ngay cả một nụ cười Huyền Ảnh cũng không buồn nở, khiến cho quản gia lo lắng không thôi. Mấy hôm sau, cậu tự nhốt bản thân trong phòng ưu tư một mình. Mãi đến một ngày nọ, Huyền Ảnh rốt cuộc tìm ra dược biện pháp để bù đắp, hai mắt lập tức sáng lên, khôi phục lại tinh thần.

Cuối cùng Diệp Sâm cũng yên lòng. Sang đầu tuần, anh tiếp tục đến công ty làm việc như bình thường.

Huyền Ảnh nhân lúc Diệp Sâm không có ở nhà liền trốn quản gia chạy ra ngoài. Dựa vào đường đi trong trí nhớ, cậu lần mò đến được tòa lâm viên kia. Phải lượn tới lượn lui vài vòng, cậu mới tìm ra chỗ ở của Huyền Hư đạo trưởng, sau đó lén lén lút lút gõ cửa phòng y.

Huyền Hư vừa nghiêng đầu đã thấy Huyền Ảnh, y lập tức bị hù cho giật mình, “Sao cậu đến được đây? Người dọa người đã đủ chết rồi! Ngựa dọa người sẽ ra sao đây hả?”

Tuy bị mắng nhưng Huyền Ảnh cũng mặc kệ, chăm chăm tiến tới gần, mỉm cười lấy lòng, “Huyền Hư đạo trưởng, không biết ngài có thuốc kéo dài tuổi thọ không?”

“Không có.” Huyền Hư lắc đầu, “Báu vật nghịch thiên như thế, bộ cậu tưởng đánh rắm một phát thì ra à?”

“Ngài thô tục thật đấy!” Huyền Ảnh cau mày, “Chẳng biết ngài có thể nhờ sư phụ ngài luyện thêm một viên hoàn dương đan nữa được không?”

“Nhưng mà long huyết đâu!” Huyền Hư đạo trưởng nhún vai, “Lần trước hữu duyên sư phụ mới luyện được hai viên đan. Do ngài vô tình bắt gặp hai con rồng đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán, mới mạo hiểm hứng được một giọt long huyết làm thuốc dẫn. Thứ quan trọng nhất không ở, làm sao mà luyện hoàn dương đan chứ!”

Con ngươi Huyền Ảnh đảo vài vòng liên tục, “Nếu tôi tìm được long huyết thì sao?”

“Cậu mà cũng có bản lĩnh đó á?” Huyền Hư đạo trưởng khinh bỉ liếc cậu, lại thấy cậu gật đầu liên tục, vì thế hừ một tiếng, “Còn phải xem sư phụ tôi có muốn hay không. Ngài ấy bây giờ làm gì cũng lười, đoán chừng cũng chẳng còn hứng thú để luyện đan nữa.”

“Vậy ngài có biết không?”

Huyền Hư lập tức kiêu ngạo nói: “Tôi là đệ tử chân truyền của sư phụ đấy nhé!”

“Tức là ngài biết rồi!” Đôi mắt Huyền Ảnh lập tức sáng ngời, “Nếu tôi tìm được long huyết, ngài giúp tôi luyện một viên tiên đan có được không?”

Huyền Hư xoa hai tay hỏi: “Dựa vào đâu mà nhờ?”

Huyền Ảnh chống nạnh đáp: “Dựa vào việc hai ta cùng họ.”

“Khỉ khô!” Huyền Hư lùi về sau một bước, “Ai thèm cùng họ với cậu?”

“Thì ngài họ Huyền.” Huyền Ảnh chớp mắt, ngây thơ nói: “Ngài còn nợ Đại Sâm ân cứu mạng đấy!”

“Tốt, tốt lắm! Được rồi!” Huyền Hư đạo trưởng xua tay, “Chỉ cần cậu lấy được long huyết, có luyện mười viên cũng không thành vấn đề.”

“Một viên là đủ rồi, cảm ơn ngài trước!” Huyền Ảnh vui sướng vỗ lên vai Huyền Hư, trong thoáng chống liền biến mất tăm.

Huyền Hư run rẩy cầm cây phất trần chỉ vào khoảng không, cả kinh lẩm bẩm, “Đệt cụ! Chiêu này ngay cả mình cũng không làm được! Động vật mà còn lợi hại hơn cả người nữa!”

Huyền Ảnh hí hửng quay lại biệt thự của Diệp Sâm, vừa về đến đã hồ hởi leo lên giường lăn lộn mấy vòng. Cậu vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Canh, “Lâm thiên vương, lần trước anh hẹn tôi đi uống rượu đó nhớ không? Ngày mai tôi rảnh nè!”

Lâm Canh ở đầu dây bên kia vô cùng ngạc nhiên như thấy người ngoài hành tinh, “Anh Sâm mà lại đồng ý cho cậu uống rượu á?”

“Tôi không cho ngài ấy biết!”

“Ai da! Giỏi thật đấy! Còn dám nói dối nữa! Được! Chọn ngày đi!”

Huyền Ảnh sợ bí mật bị lộ nên không dám nói trực tiếp với Diệp Sâm, đợi qua hôm sau mới gọi điện báo, “Đại Sâm, Lâm thiên vương rủ em đi hát, em có thể đi không?”

Diệp Sâm không thấy được biểu cảm của Huyền Ảnh lúc này, chỉ thông qua ngữ điệu thì chẳng thể đoán được gì. Anh thấy cậu đã buồn rầu mấy ngày liền nên cũng muốn người thương được thư thả một chút, vậy nên nhanh chóng gật đầu, “Được, em đi đi. Tối tôi sẽ đến đón em.”

Huyền Ảnh lén hoan hô trong lòng, vừa cúp điện xong liền lúi húi chuẩn bị dụng cụ, sau đó hí hửng lên xe đến chỗ hẹn.

Lâm Canh thấy Huyền Ảnh xuất hiện lập tức chọc ghẹo, “Thật là hư nha! Ngay cả anh Sâm mà cậu cũng dám gạt, em bé không ngoan rồi! Ha ha ha…”

Huyền Ảnh cười hì hì, dè dặt dùng tay đè chặt một bên hông.

Lâm Canh chẳng quan tâm Huyền Ảnh đang làm gì, vì y vốn không nghĩ thằng nhóc ngu ngốc này có thể gây nên trò trống chi, chỉ nhiệt tình kéo cậu ngồi vào bàn uống rượu, cà lơ phất phơ nói: “Tôi bảo này, đàn ông mà không uống rượu thì chẳng phải đàn ông đâu! Dù say rồi cũng phải uống, đừng e dè! Hiểu chưa? Nào, cạn ly!”

Diệp Sâm đã từng dặn dò, Lâm Canh là đứa bạn trời đánh, khi qua lại Huyền Ảnh nên giữ mình một chút. Hiện cậu đã hoàn toàn lĩnh hội được điều này. Huyền Ảnh vội vàng giơ ly lên giả bộ uống, khi uống xong còn vờ nhăn mày, lau miệng. Sau đó, cậu lại lén lút đổ hết rượu vào tay áo.

Mà trong tay áo lúc này đã được đặt sẵn một chiếc ống dẫn thông đến chiếc túi ở bên hông, thuận lợi giấu rượu đi một cách rất âm thầm.

Huyền Ảnh chưa từng uống rượu, trước đó cậu có ở nhà tập uống nhưng đã bị sặc vài lần. Thế là bây giờ Huyền Ảnh cũng ho liên tục tựa như bị sặc. Cậu biết làm thế có thể tăng độ chân thực của phản ứng lên rất nhiều.

Lâm Canh hoàn toàn không ngờ tới Huyền Ảnh nghĩ ra được chiêu này, chỉ lo vừa uống vừa nói huyên thuyên đủ thứ trên đời.

Huyền Ảnh thấy túi sắp đầy liền vờ đứng dậy đi vệ sinh. Cho nên mới nói, bước đến đường cùng, kẻ ngu cũng trở nên thông minh.

Lâm Canh không nhận ra điểm kỳ lạ. Thấy đầu óc mình đã choáng váng mơ hồ mà gương mặt Huyền Ảnh vẫn chưa hề ửng đỏ, y cả kinh đến chẳng dám hít thở. Trong nhất thời tính cạnh tranh của Lâm Canh nổi dậy. Y uống ngày một hăng hơn, cuối cùng ngã rạp trên bàn, ngủ say sưa.

Huyền Ảnh ôm trái tim đập liên hồi móc một con dao đã giấu sẵn trong túi ra. Cậu nuốt nước bọt, cảm giác nội tạng sắp bung khỏi lồng ngực tới nơi. Huyền Ảnh chưa từng làm chuyện xấu xa gì. Vì thế khi vừa cầm dao lên, hai mí mắt cậu đã bắt đầu nhảy không ngừng, tay chân lúng túng. Tuy nhiên khi cậu nghĩ đến Diệp Sâm, trong nhất thời dũng khí tăng lên gấp bội phần. Huyền Ảnh tự động viên bản thân, hùng hổ nâng dao lên định rạch một nhát trên mu bàn tay của Lâm Canh.

Đúng lúc này, Lâm Canh đột ngột ngẩng phắt đầu dậy. Huyền Ảnh hoảng hồn quăng con dao xuống đất.

“Uống tiếp!” Lâm Canh nhắm mắt la to, sau đó lại dập đầu xuống bàn lần nữa.

Huyền Ảnh vẫn còn chưa hết sợ hãi, chỉ biết chết trân nhìn Lâm Canh. Cậu thử đẩy nhẹ y, thấy kẻ đang say ngủ không đáp lại mới thở phào một hơi. Cậu nhặt dao lên rửa sạch, bắt đầu lén lút tiến đến gần Lâm Canh. Huyền Ảnh cảm thấy mình chẳng khác nào hung thủ giết người. Sau cậu thấy dường như bản thân đã quên gì đó, thế là vội vã cúi đầu lôi một chiếc bình nhỏ ra.

Huyền Ảnh mạnh dạn cầm lấy tay Lâm Canh, cứa nhẹ vào ngón trỏ y. Cậu phải hít sâu ba lần để giữ lấy sự bình tĩnh, mũi dao run rẩy đâm vào da thịt. Huyền Ảnh thực sự sợ mình sẽ cắt mất luôn ngón tay này.

Trong thoáng chốc, một lỗ máu nho nhỏ xuất hiện. Cậu vui mừng kê bình vào, một tay giữ chai, tay còn lại nặn máu Lâm Canh. Khi mọi việc xong xuôi, Huyền Ảnh vụng về vặn nắp bình lại, vẫn không quên dán băng cá nhân tử tế cho y.

Đại công cáo thành! Huyền Ảnh vuốt ngực, cố gắng xoa dịu thần kinh đang căng thẳng. Đột nhiên cậu cảm thấy mình quá ngốc đi, mang theo cây kim là được rồi, cầm dao làm chi chứ!

Thế nhưng trộm cũng trộm rồi, Huyền Ảnh chỉ đành vui vẻ gọi điện cho Diệp Sâm, “Đại Sâm, bọn em đã chơi xong, ngài đến đón em đi.”

Diệp Sâm đến đón người yêu mà lòng vẫn thấy có gì đó sai sai. Ngờ vực nửa ngày, mãi đến khi về nhà, ôm người ta vào lòng hôn hít, anh mới ngửi thấy mùi rượu trên người Huyền Ảnh!

“Em uống rượu đấy ư?” Diệp Sâm nhíu mày nhìn cậu.

Huyền Ảnh vội vàng lắc đầu, thế nhưng vẫn mở to cặp mắt đen láy, thành thật đáp: “Một chút xíu thôi à.”

Diệp Sâm thấy Huyền Ảnh ngoan ngoãn nhận tội, lại nhớ đến gần đây cậu luôn ưu tư buồn bã, vì thế mủi lòng, chỉ vờ gặm cổ cậu xem như trừng phạt, “Sau này có uống cũng phải đợi tôi đi cùng, chỉ có mỗi Lâm Canh thì đừng uống, em sẽ bị thiệt thòi.”

Huyền Ảnh cười hì hì, “Em không bị gì hết, còn anh ấy say rồi.” Vừa nói, cậu vừa vén áo lên, khoe với Diệp Sâm trang thiết bị của mình. Anh há hốc mồm kinh ngạc.

Qua ngày hôm sau, Lâm Canh gọi điện đến, “Tiểu Huyền Tử, sao ngón tay tôi lại bị thương thế này? Còn được dán băng cá nhân nữa?”

“Vậy à? Tôi có biết đâu?” Huyền Ảnh hồi hộp nắm chặt đề thi lịch sử trong tay, “Tôi cũng say mà, chả nhớ gì cả… Có phải anh té ngã ở đâu không? Hỏi tài xế của anh đi.”

“Tài xé nói không biết.” Lâm Canh gãi đầu, lầm bầm, “Kỳ lạ thật, sao tôi bị ngã mà không nhớ kia chứ?”

Huyền Ảnh cúp điện thoại xong liền mừng hết sức. Mới qua cái chớp mắt, cậu đã chạy đến chỗ Huyền Hư đạo trưởng.

Huyền Hư ngạc nhiên nhìn chiếc bình trong tay Huyền Ảnh, tấm tắc hỏi: “Cậu quen người của hàng xóm Lâm gia sao?”

“Hàng xóm?” Huyền Ảnh chớp mắt khó hiểu rồi lắc đầu, “Không biết, nhưng người đó cũng họ Lâm.”

“Vậy thì đúng rồi!” Huyền Hư đạo trưởng gật gù liên tục, ” Tôi nói này, luyện đan này cần bảy bảy bốn chín ngày, cộng thêm thời gian thu gom những nguyên liệu khác, nhắm chừng phải hai tháng sau mới xong. Cậu chịu khó chờ nhé.”

“Không thành vấn đề!”

“Đã qua nhiều năm sư phụ không tìm ra nổi một giọt long huyết, cậu vừa trở bàn tay đã mang tới mấy giọt liền, nếu ngài ấy hay được sẽ ganh tị đến bốc mùi chua cho xem. Không ngờ cậu cũng có bản lĩnh đấy chứ, quan hệ tốt với Lâm gia như thế.”

Thực sự có bản lĩnh lắm! Tôi trộm được mà!

Huyền Ảnh cười hì hì, thầm tự hào cực kỳ.

Trong thời gian chờ đợi dài dăng dẳng, Huyền Ảnh thường xuyên chạy đến chỗ Huyền Hư đạo trưởng hỏi thăm tiến triển, cứ thế trải qua suốt hai tháng ròng. Rốt cuộc đến một ngày, thứ cậu nhận được không phải một viên hoàn dương đan, mà là một bình. Huyền Ảnh vui đến không thể khép miệng. Tuy nhiên cậu chỉ lấy một cho mình, số còn lại thì rộng rãi đưa cho Huyền Hư đạo trưởng, “Đan dư cho ngài đó! Công lao của ngài rất lớn!”

Huyền Hư cười đắc chí, hớn hở nhận lấy nhét vào tay áo, “Ân tình tôi nợ mấy người trả sạch rồi nhé, tâm trạng thoải mái thật!”

Tối hôm đó, Huyền Ảnh hí hửng kéo Diệp Sâm vào phòng, vừa hôn lên môi anh vừa nói: “Đại Sâm, em có quà muốn tặng ngài, ngài nhắm mắt lại đi!”

Diệp Sâm vừa nghe có quà, còn phải nhắm mắt, lòng liền nhộn nhạo không thôi. Anh thầm đoán không biết có phải Huyền Ảnh lại mua đồ mặc gợi cảm về hóa trang cho mình xem hay không.

“Được rồi.”

Nhanh vậy sao? Diệp Sâm kinh ngạc mở mắt ra, lập tức trông thấy một chiếc hộp quà xinh xắn để trước mũi. Anh trong thấy một viên thuốc đen ngòm nằm bên trong, mùi vị kì cục khó ngửi, “Thứ gì đây?”

“Hí hí… là hoàn dương đan.”

Diệp Sâm hoảng sợ hỏi: “Sao em lại có nó? Chẳng phải không thể luyện nữa sao?”

“Ngài ăn trước đã, sau đó em sẽ kể cho ngài nghe.” Huyền Ảnh vừa nói vừa lấy viên đan ra đút vào miệng Diệp Sâm, động tác trơn tru vô cùng.

Diệp Sâm còn đang sững sờ bị Huyền Ảnh nhét thuốc vào miệng, nhất thời trái tim anh như trào lên cuống họng. Anh lo lắng nhìn xung quanh, “Em lấy nó ở đâu? Luyện từ em mà ra đúng không? Làm cách nào thế? Bây giờ có cảm thấy khó chịu không?”

Huyền Ảnh thấy chủ nhân nhà mình khẩn hoảng, lòng ngọt như ăn phải mật. Cậu lắc đầu liên tục, “Không phải, do em trộm long huyết, sau đó đưa cho Huyền Hư đạo trưởng luyện.”

“Hả?” Diệp Sâm ngờ vực nhìn Huyền Ảnh.

Huyền Ảnh ra vẻ thần bí ghé sát tai Diệp Sâm nói: “Lâm Canh là một con rồng!” Kế đó, cậu liền đắc chí kể lại cặn kẽ toàn bộ quá trình mình trộm long huyết cho anh nghe.

Diệp Sâm sửng sốt, quan sát cậu không rời mắt. Lồng ngực anh lúc này chứa quá nhiều cảm xúc khác nhau, đầy ấp đến nỗi muốn trào ra ngoài.

Huyền Ảnh cười hạnh phúc, reo lên, “Sau này ngài có thể trưởng sinh bất lão rồi!”

Diệp Sâm vươn tay sờ mặt người thương, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết đáp một tiếng, “Ừ.”

Huyền Ảnh lập tức nhào đến hôn lên môi anh.

Diệp Sâm ôm chặt cậu vào lòng. Cả hai ngã người lên ghế sô pha, hôn mãnh liệt.

Hai người âu yếm nhau đến quên hết trời đất, hơi thở đôi bên bắt đầu dồn dập. Diệp Sâm vẫn thấy chưa đã ghiền, bắt đầu kéo Huyền Ảnh dậy đưa đến bên giường.

Huyền Ảnh lập tức hưng phấn cởi quần áo, miệng thì thầm, “Mọi người nói đầu bạc răng long rất lãng mạn, nhưng sau này chúng ta không thể bạc đầu được, thôi thì để tóc đen đến già vậy, hí hí…”

Trái tim Diệp Sâm chợt run lên. Anh vội vã đè cậu xuống giường, đáp một từ ngắn ngủi: “Được.”, sau đó liền cúi đầu yêu thương người dưới thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện