29.

Ánh mắt Đường Nhận bỗng trở nên có chút lung lay, có chút đờ đẫn, hắn mờ mịt hỏi: “Cái gì?”

Trước đó Lục Bán còn cảm thấy kỳ quái, người này chỉ uống ba ly nhưng người toàn mùi rượu, nhìn thế nào cũng thấy giống như người không có sao, hóa ra rượu này là loại có tác dụng chậm. Cũng có thể là do trước đó hắn hút thuốc nhiều quá, đè lại men say, kết quả sau khi bóp tắt điếu thuốc thì tâm trạng dao động kịch liệt, men say rốt cuộc cũng lững thững tìm đến.

Lục Bán biết rõ Đường Nhận, anh có thể xác định, rằng hiện tại bất luận anh nói cái gì, làm cái gì, thì sau khi Đường Nhận tỉnh rượu tất cả đều không nhớ được.

Thế là anh giơ tay lên, sờ lên khuôn mặt gầy gò của Đường Nhận, giống như là có chút xấu hổ, anh dùng âm thanh cực thấy, cực nhẹ hỏi: “Em dựa vào cái gì nói tôi không muốn? Tôi có chỗ nào giống không muốn?”

Mà vẻ mặt Đường Nhận thì càng thêm ngu ngốc, hắn nghi hoặc bắt được tay Lục Bán, dùng mặt cọ cọ, mồm miệng cũng bắt đầu trở nên lộn xộn: “Tay lạnh như vậy… anh lạnh không?”

“Đã nói rồi, nói anh mặc nhiều đồ… mặc cái áo khoác…” Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác âu phục của mình, nhưng không cởi xuống mà trực tiếp nằm trên người Lục Bán, kéo kéo chiếc áo khoác được cắt sửa vừa người cứng ngắc ra, ý đồ muốn dùng nó bao bọc cả hai.

Đường Nhận nhiều năm tập luyện, giữ gìn vóc dáng rất kỹ. Thậm chí hiện tại phải lo nghĩ nhiều chuyện, thì hắn so với thời điểm gần hai mươi tuổi còn gầy hơn. Chiều cao vẫn như thế, nhưng sao trọng lượng lại giảm nhiều như vậy, Lục Bán bị động tác lớn của hắn làm phần xương sau lưng kia đau đến loang ra ngực, nhưng anh không đẩy người ra, cánh tay lần nữa khoác lên eo Đường Nhận.

Thời điểm ôm trong ngực mới dám thừa nhận, thật ra anh rất nhớ hắn.

Rất muốn mỗi ngày đều có thể ôm hắn như bây giờ.

Anh như thì thầm hỏi: “Tại sao lại muốn chia tay anh?”

Trong lòng thừa biết hiện tại hỏi cũng không có được đáp án, tửu lượng Đường Nhận không tốt, nhưng hắn cũng không phải một người khi say sẽ nói lời thật lòng, anh chẳng qua là nhịn không được muốn hỏi.

Mà lúc này Đường Nhận nằm trong ngực anh, mặt dán lên cổ anh, đối với lời của anh thì mắt điếc tai ngơ, vô cùng an ổn nhắm mắt ngủ say.

“… Đừng ồn ào, tôi chợp mắt một lúc…”

Lục Bán liền ôm chặt người, để cho hắn ngủ.

30.

Đường Sơ rất nhanh chạy tới, nhẩm tính thời gian cũng gần với Lục Bán.

Y dưới lầu gọi trước cho Đường Nhận một cuộc điện thoại, kết quả là Lục Bán nghe máy, anh nói: “Cậu đi lấy thẻ phòng đi, rồi tự mình vào…”

Đường Sơ không hề cảm thấy bất ngờ với cái âm thanh truyền ra từ bên trong điện thoại này, chẳng qua là cảm thấy mình chạy chuyến này thật thừa thãi, y mệt mỏi xoa xoa hốc mắt, hỏi một tiếng: “Em đi vào có tiện không?”

Lục Bán cúp điện thoại.

“Mọe, các anh đều là tổ tông…”

Đường Sơ lấy thẻ phòng rồi lên lầu, mở cửa phòng đi vào trong phòng nhìn nhìn, bị dọa cho mình. Nếu không phải đã gọi điện thoại trước, y sẽ cho rằng mình như vậy là không khéo xông vào hiện trường đánh nhau của anh trai và chị dâu yêu tinh rồi.

Đóng cửa thật kỹ, y thong thả bước qua, tầm mắt quét qua quét lại mấy lần: “Tình hình gì đây?”

Ngũ khí Lục Bán không chút biến đổi: “Đang ngủ.”

Đường Sơ vô cùng bất đắc dĩ: “Cho dù ngủ anh cũng để anh ấy ngủ vậy à? Quá nuông chiều anh ấy rồi…”

Y nói xong mặt liền biến sắc, cúi người nhìn kỹ một chút, sau đó ngồi xổm xuống: “Mặt anh bị sao vậy?”

Lục Bán nói: “Em ấy đánh.”

“Anh ấy…?” Đường Sơ vô cùng khiếp sợ nhìn về phía anh trai say bất tỉnh nhân sự kia của y.

Lục Bán thúc giục nói:  “Tranh thủ thời gian đưa em ấy đi đi.”

Lúc này Đường Sơ cảm thấy không đúng, y vội đỡ cánh tay Đường Nhận muốn kéo hắn từ trên người Lục Bán ra. Nhưng nhìn người không để cho người ta bớt lo kia say thành cái dạng này lại không chịu phối hợp, kéo thế nào cũng không chịu buông ra, ôm chặt lấy Lục Bán chết không thả. Vừa muốn kéo hắn ra, hắn đã lầm bầm lẩm bẩm trong miệng rằng đừng ồn ào đừng ồn ào, để cho em ôm một lát… Dây dưa phí nửa ngày trời, Đường Sơ mới lôi được Đường Nhận xuống chuyển sang bên giường, lại vội vàng trở về đỡ Lục Bán.

“Chuyện gì xảy ra thế? Còn bị thương chỗ nào?”

Lục Bán mượn lực ngồi dậy, nâng cánh tay lên cử động cảm giác không có đau kịch liệt như lúc trước, xương cốt chắc hẳn sẽ không có chuyện gì.

“Ngã xuống, không sao.”

“Có phải không thế, ngã tới nỗi lưng có thể lớn có thể nhỏ, đến bệnh viện chụp X—quang thử xem.” Đường Sơ nói xong bèn rút điện thoại ra bấm số.

Lục Bán cản y lại.

“Không nghiêm trọng như vậy.” Anh đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua người trên giường, “Cậu chăm sóc em ấy, tôi đi trước.”

“Đợi đã.” Đường Sơ gọi giật lại, chỉ chỉ ghế salon, “Ngồi xuống đi.”

Lục Bán không nhúc nhích, anh cũng biết Đường Sơ gọi anh lại là muốn hỏi gì, vấn đề này cũng nên cho y biết.

“Chúng tôi chia tay rồi.” Anh nói, “Anh cậu đề ra, còn muốn hỏi cái gì thì chờ sau khi em ấy tỉnh rượu rồi hỏi.”

Lời anh cũng đã nói xong một lần, Đường Sơ không còn gì để hỏi, nhưng y vẫn nói: “Anh ngồi chút đi.”

Sau đó y xoay người đi vào phòng tắm, không tới ba giây đã truyền tới tiếng mắng chửi: “Con bà nó, anh ở chỗ này phóng hỏa sao?”

Lúc trở ra y cầm trong tay khăn lông ướt, lấy trong tủ lạnh ra một đá lạnh bao thành một cục đưa cho Lục Bán: “Đắp đi, sẽ bớt sưng lại.”

31.

Trong đầu hắn có mấy trăm người đang dùng binh khí đánh nhau loảng xoảng, Đường Nhận vô cùng tức giận, bắt đầu ra lệnh: “… Dừng… Không cho phép ồn ào…”

Giọng nói uể oải, cùng với bản thân hắn suy tính trước thì không giống nhau lắm, cậu giận đến tái mặt, lúc này có người ở bên cạnh đẩy đẩy hắn: “Yên lặng chút, để cho tôi ngủ tí nữa đi.”

Là thằng oắt con nào dám nói chuyện với hắn như thế??! Đường Nhận giãy giụa mở mắt, nhìn sang bên cạnh —— Đường Sơ ngủ ở bên cạnh hắn.

Đường Nhận nhất thời mơ hồ, trong đầu tập thể dùng binh khí đánh nhau hóa thành một đống dấu chấm hỏi. Nhưng khi hắn thấy em trai hắn để lộ quầng thâm đen xì dễ thấy kia, thì rất tự giác ngậm miệng lại cái gì cũng không hỏi, hắn định tự mình nghĩ xem đây đến tốt cùng là là tình hình gì.

Hồi tưởng lại đôi chút, hắn bỗng nhiên trợn to mắt.

Hắn uống rất nhiều, cả người toàn mùi rượu. Ngày thường Lục Bán ghét nhất là trên người hắn có mùi rượu và thuốc lá, bản thân hắn cũng không thích, nhiều năm qua dưỡng thành thói quen, hắn chưa từng mang theo mùi rượu và thuốc lá về nhà. Thế là cậu bắt máy gọi cho trợ lý nói muốn chuẩn bị cho hắn một gian phòng, tắm đã rồi mới đi.

Mới vừa vào phòng tắm lấy nước, hắn đã cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, hắn đành phải ngồi đó rít một hồi để tỉnh táo lại… Sau đó thì sao? Giống như thấy Lục Bán tới đón hắn, thấy anh thì vô cùng tức giận… Sau đó thì sao?

Nhớ tới đây thì lại chẳng nhớ thêm được gì

Hắn vội đẩy đầu Đường Sơ ra: “Sơ thiếu! Sơ thiếu… Lục Bán tới đây sao??”

Đường Sơ hé mở một mắt nhìn: “Ừ.”

Trong lòng Đường Nhận căng lên, vội hỏi: “Anh ấy đâu??”

Đường Sơ lại nhắm mắt, y nói: “Bị anh đánh gãy xương, giờ đang ở bệnh viện.”

Lời vừa dứt, bên cạnh yên tĩnh hai giây, sau đó Đường Nhận lập tức xốc chăn lên bước xuống giường, đi không được mấy bước thì đã đụng ngã một cái ghế. Lòng bàn chân hắn tê rần, nhưng hắn không để ý đến những thứ này, cầm áo khoác đi ra cửa.

Đang muốn mở cửa, em trai quỷ sứ của hắn lại nói: “Đùa anh thôi, anh ấy về nhà.”

Đường Nhận sững sờ, xoay người, khàn giọng quát: “Đường Sơ!”

Đường Sơ vây khốn đến đầu choáng mắt hoa, sắc mặt cũng rất không hề dễ chịu, hai mắt nhắm nghiền, nằm tại chỗ nói: “Anh ấy nói các anh chia tay, là anh đề xuất. Vậy giờ anh nói cho em nghe một chút, anh lo lắng khẩn trương thành như vậy, anh làm vậy làm gì?”

Nửa ngày không nghe được câu đáp lời, Đường Sơ thiếu chút nữa lại ngủ mất, y ép buộc mình phải mở mắt ra, nhìn về phía Đường Nhận. Chỉ thấy người anh trai xưa nay hăng hái một đời không ai bì nổi của y tinh thần suy sụp mà đứng ở cửa, không biết nghĩ cái gì. Đứng một hồi, Đường Nhận dựng áo khoác bên trong khuỷu ta lấy ra một gói thuốc lá, run run, ngậm điếu thuốc cuối cùng trong bao vào miệng.

Sắc mặt Đường Sơ càng tệ hơn: “Không ai có thể quản anh rồi đúng không?”

Đường Nhận không để ý y, quay lại bàn trà tìm bật lửa, đốt thuốc.

Hắn đứng đó hút mấy hơi, mới nói: “Cha anh ấy tới tìm anh.”

32.

Đường Sơ nghe đến lông mày cũng không nhúc nhích một cái.

Đường Nhận ở bên Lục Bán không phải chuyện một ngày hai ngày, cha mẹ Lục Bán y cũng đã gặp, thời điểm ăn Tết còn cùng nhau ăn cơm. Y cho rằng hai người này đã sớm được người nhà cả hai ưng thuận ngầm cho phép, bản thân y cũng nói, y đã gọi Lục Bán là chị dâu cả nhiều năm, đã sớm coi anh là người trong nhà rồi.

“Sau đó thì sao?” Y hỏi.

“Cha anh ấy cậu cũng biết, làm học thuật, vừa nghiêm túc lại bảo thủ, còn là người đặc biệt thanh cao như vậy.”  Đường Nhận vòng qua bàn trà nhỏ, ngồi sụp xuống ghế salon, phủi phủi tàn thuốc, nói tiếp: “Nếu như nói bây giờ còn có người nào để cho anh sợ hãi thì chính là ông ấy.”

Đường Sơ nói: “Anh à cái này không gọi là sợ, anh chỉ là…”

Chỉ là cái gì chứ? Đường Sơ nghĩ nghĩ, chỉ là quải con người ta đi, để người ta sáu bảy mươi tuổi cháu trai cũng không ôm được cháu trai, cũng là, khi đối mặt với người ta hẳn sẽ có chú bất tiện.

Y lại hỏi: “Ông ta tìm anh nói cái gì? Rốt cuộc muốn để anh hậu tri hậu giác rời khỏi con trai ông ta? Ông ấy ra giá bao nhiêu?”

Đường Nhận rất nhanh đã hút xong điếu thuốc cuối cùng, hắn trầm mặc ngồi trên ghế salon, không nhúc nhích.

Đường Sơ đột nhiên cảm giác được dù không làm gì nhưng anh trai y đã già đi rất nhiều chỉ trong một đêm.

Thật ra thì khi y còn bé anh trai y rất phiền, bởi vì thân thể anh hắn không tốt, cho nên cha mẹ y có yêu cầu đặc biệt cao với đứa con trai nhỏ này, đặc biệt nghiêm khắc, ngược lại đối với anh trai căn bản là nuôi thả, yêu chiều không điểm dừng.

Mà Đường Nhận lại rất không có vẻ gì giống một người anh trai, hắn sẽ đi theo cha mẹ hắn đòi hỏi nghiêm khắc với y, thậm chí từng nói với y, Sơ thiếu, em nhất định phải cố gắng nha, trở nên giỏi dang, sau này lớn lên thì tiếp nhận việc làm ăn trong nhà, anh trai phải dựa vào em bảo bọc đấy có biết không, cố lên! Ganbatte[1]!

[1] Nguyên văn là [干巴嗲] phiên âm từ tiếng Nhật がんばって(Ganbatte): nghĩa là cố lên.

Mà bản thân hắn, cả ngày ăn chơi đàng điếm, cùng những công tử thiếu gia khác ra ngoài tìm thú vui, sau đó còn bắt đầu chơi với đàn ông!

Mới đầu y chưa từng nghĩ rằng anh của y cùng người thanh nhiên tên Lục Bán đó đến với nhau thật.

Thẳng đến sau này mỗi khi chuyện đại sự gì, y cũng không biết ông anh mình vốn đàn ông như vậy, giống như mãi cho đến một ngày kia, y mới thật sự hiểu rõ con người này của Đường Nhận.

33.

Sự kiện kia bất luận đối với Đường Nhận hay Đường Sơ, đều là bước ngoặt quan trọng trong đời người.

Đồng thời đối với Lục Bán cũng có mức độ ảnh hưởng nhất định. Anh và Đường Nhận dây dưa nhiều năm như vậy, nhưng một trong những nhân tốt chủ yếu thì không có quá nhiều cản trở đến từ phía gia đình, bởi vì cha của Đường Nhận, sau khi bọn họ ở bên nhau năm thứ hai thì đã qua đời.

Lão Đường tổng còn chưa kịp che chở quản thúc đứa con trai trưởng lang bạt của ông, còn chưa kịp tự tay bồi dưỡng đứa con thứ làm người kế thừa chiếc ghế của ông, trong một lần trên đường đến Mỹ bàn chuyện giao dịch M&A[2] thì bất chợt xuất huyết não, cấp cứu vô hiệu, để lại ái thê và cẩm tú giang sơn mà ông đã bỏ tâm huyết cả nửa đời, buông tay mà đi.

[2] M&A (viết tắt của cụm từ tiếng Anh Mergers And Acquisitions có nghĩa là mua bán và sáp nhập) là việc mua bán và sáp nhập các doanh nghiệp trên thị trường. (Theo Wikipedia)

Mẹ Đường Nhận cũng là tiểu thư xuất thân nhà giàu, cả đời sống trong nhung lụa, không biết nỗi khổ nhân gian, mai táng chồng ở tuổi trung niên đối với bà không khác gì sụp nửa bầu trời, may mắn bà có hai đứa con đều đã trưởng thành, sau khi trải qua khó khăn đã giúp bà vững vàng chống đỡ phần nào khác.

Năm đó Đường Nhận hai mươi lăm tuổi, làm một Phó tổng tài có tiếng mà không có miếng ở trong tập đoàn, có một ít quyền hành, nhưng những đổng sự tinh anh cùng mấy đại cổ đông trong công ty như chú bác cũng chẳng thèm coi hắn ra gì; em trai hắn Đường Sơ mới đầy hai mươi hai, người còn học kinh doanh ở Anh quốc. Tuy rằng ai ai cũng biết, là cha chọn y làm người kế thừa, thế nhưng loại thời điểm đó làm gì đến phiến hắn nói chuyện?

Trong một đêm, gia tộc tập đoàn, loạn trong giặc ngoài, tựa như khuynh đảo một ngọn núi, tầng tầng lớp lớp đặt ở trên vai Đường Nhận, bọn họ đã hoàn toàn kết thúc những năm tháng hết sức ngông cuồng hoang đường quần áo lụa là của hắn, cũng để cho Đường Sơ sớm bước ra trường.

Tiền tài quyền thế nhà cái sẽ không bao giờ nhất thành bất biến[3], gặp phải biến cố, chính là thời khắc xào bài lần nữa. Đạo lý này Đường Nhận và Đường Sơ đều hiểu được, tiền tài quyền thế trong Nam Thành, chỉ khi đánh cược tên bàn, thì ai ai cũng hiểu.

[3] [Nhất thành bất biến/一成不变]: đã hình thành thì không thay đổi

Đó là khoảng thời gian u ám nhất trong nhân sinh Đường Nhận, tối đến chẳng muốn nhớ lại. Thậm chí rất lâu sau hắn đứng trên cao nhìn xuống từng con đường đã đi qua, vẫn có thể nhớ lại mỗi một bước đi là tư vị thống khổ vất vả như thế nào.

Cho tới bây giờ, hắn không chỉ là mặt trở nên lạnh, đôi khi còn cảm thấy tâm mình cũng đã sớm trở nên lạnh trở nên cứng ngắc…

“Bên cạnh anh chỉ có đứa em trai như cậu, còn có… là từ khoảng thời gian kia mà có được.” Hắn bỗng nhiên mở miệng nói rằng.

Đúng, chỉ có bọn họ, là từ thời điểm vô ưu vô lự, mềm mại lại tốt đẹp kia của hắn mang tới.

Đường Sơ giật mình, xoay người nhắm mắt nói: “Được rồi, trong lòng anh hiểu rõ là được, không có gì không giải quyết được. Em phải ngủ một lát, mệt chết, là các anhi giày vò cả, về sau cũng đừng chơi như vậy nữa…”

34.

Ngày đó cha Lục Bán bỗng nhiên đến nhà, mặc dù Đường Nhận có chút bất ngờ, thế nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Hắn cùng Lục Bán đã sớm sinh hoạt như vợ chồng nhiều năm vậy rồi, gia trưởng hai bên cũng đều gặp qua. Không nói đến ngày lễ ngày tết, bình thường cuối tuần có thời gian cũng sẽ về chơi. Bản thân hắn đã thật sự xem cha mẹ Lục Bán như… Cha vợ mẹ vợ mà đối đãi, chỉ là không đổi cách xưng hô như thế.

Cha Lục Bán tên là Lục Chi Hiên, là giáo sư danh giá. Mỗi khi đối mặt với ông, Đường Nhận liền nghĩ đến một câu nói —— tri thức chính là sức mạnh.

Lục giáo sư vừa ngồi xuống đã cho người ta một loại cảm giác áp bách vô hình. Cũng may mắn Đường Nhận không phải người bình thường, nếu không sợ là phải cái này già Thái Sơn này ép tới không ngóc đầu lên được.

Sau khi Lục giáo sư đến thì không nói lời dư thừa, đi thẳng vào vấn đề nói:  “Mẹ nó bị bệnh, ung thư gan giai đoạn cuối, cậu có biết không?”

Đường Nhận kinh hãi, vấn đề này Lục Bán chưa từng nói qua với hắn.

Nhưng hắn lập tức trấn an nói: “Ở bệnh viện thì làm sao chẩn đoán chính xác được? Bác trai ngài đừng vội, cháu lập tức liên hệ bác sĩ uy tín nhất cho bác gái…”

Lục Chi Hiên lại nói: “Không, không cần. Chúng tôi cũng không có ý làm phiền cậu.”

Đường Nhận lập tức có dự cảm xấu, hắn nói: “Chuyện này sao gọi là phiền ạ? Là chuyện thuộc bổn phận mà thôi.”

Lục Chi Hiên trầm ngâm nhìn hắn, sau đó nói ra một câu để Đường Nhận tâm lạnh đi một nửa: “Tôi tới là muốn nói với cậu, cầu xin cậu rời khỏi nó.”

Đường Nhận thoáng sửng sốt, cười nói: “Bác trai, ngài nói gì thế ạ, loại chuyện này không thể đem ra làm trò đùa.”

Lục Chi Hiên: “Đường tổng, cậu hiểu rõ ý tôi mà.”

Đường Nhận bị xưng hô này của ông chấn động đôi chút.

Người này mấy năm qua hắn đã xem như cha mình, giờ lại nghiêm túc gọi hắn Đường tổng… Bảo hắn rời khỏi con trai ông ta.

Trầm mặc một hồi, Đường Nhận hỏi: “Lý do là gì? Bởi vì bác gái bị bệnh?”

Lục Chi Hiên nói: “Mẹ nó hy vọng trước khi chết có thể thấy nó kết hôn với một cô gái kết hôn thích hợp.”

“Không được.” Đường Nhận chém đinh chặt sắt nói: “Anh ấy muốn kết hôn, đối tượng chỉ có thể là cháu.”

Lục Chi Hiên ánh mắt thâm trầm, đạo luật sâu sắc ấy khiến cho sắc mặt nghiêm túc tỏ ra vô cùng ảm đạm.

Ông nói: “Cậu cũng biết, vợ chồng chúng tôi chỉ có đứa con trai này, lại bởi vì nguyên nhân kia mà đồng thời gửi gắm kỳ vọng rất lớn. Từ lúc còn rất nhỏ đã rất nghiêm khắc với nó, cũng tạo cho nó tính cách hoàn mỹ, cố gắng làm việc cẩn thận tỉ mỉ không cẩu thả như ngày hôm nay.”

Đường Nhận biết cả hai phần kỳ vọng kia là phần mang theo của em trai chết yểu Lục Bán.

Lục Chi Hiên: “Lúc trước hai đứa ở bên nhau, chúng tôi không ủng hộ, cũng không phản đối, đó là bởi vì chúng tôi biết rõ, cậu đối với Lục Bán, cũng không phải là chân tâm thật ý.”

Đường Nhận vội nói: “Không phải! Cháu đối với anh ấy…”

Cha Lục giơ tay đánh gãy lời cậu: “Cậu không nên vội phủ nhận. Khi đó chúng tôi cho rằng, cũng không cần ngăn cản, hai đứa cũng sẽ không đi quá xa. Từ khi cậu bắt đầu ở bên nó, chính là vì mới mẻ, kích thích, muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, ta nói đúng hay không?”

Đứng trước lão nhân này, dường như hết thảy lòng người này đều không chỗ nào ẩn giấu, Đường Nhận không phản bác nữa, hắn nói: “Đúng vậy. Cháu thừa nhận, nhưng đó chỉ là lúc ban đầu kia. Hiện tại cháu có thể rất chắc chắn nói cho ngài, anh ấy chính là người cháu muốn bên cạnh cả đời.”

Lục Chi Hiên lại hỏi: “Vậy nó thì sao? Nó đối với cậu cũng là thái độ như vậy sao? Cậu cảm thấy cậu hiểu rõ con trai tôi hơn tôi sao?”

Đường Nhận bị hỏi đến giật mình.

Lục Chi Hiên lại nói: “Nó đối với cậu chẳng qua là thói quen lâu dài, lười phải thay đổi. Phá vỡ cái thói quen này nó cũng không phải không thể thiếu cậu. Trước đây chúng tôi không kịch liệt phản đối hai đứa là có một nguyên nhân khác, là trong nhà cậu nảy sinh biến cố. Nhược điểm lớn nhất của Lục Bán, chính là nó quá yếu lòng.”

Đường Nhận nghe được á khẩu không trả lời được.

Thật lâu sau hắn mới lạnh giọng hỏi: “Ngài là nói chúng cháu bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ là bởi vì anh ấy mềm lòng, thương xót cháu?”

———

Editor: Chị edit chung bộ này dạo này bị deadline với thi thử dí té khói rồi nên 1 tuần chỉ có thể ra 1 chương thôi:<
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện