Sáng sớm hôm sau, Lâm Tịnh tìm Tôn quản sự, nói muốn một căn phòng yên tĩnh. Dù sao cũng ở cùng một viện với Lý Vân, gảy đàn sáo ầm ĩ, sợ quấy nhiễu thanh tĩnh của người ta.
Phùng công công nói với nàng ta, nói đây cũng là gợi ý của Vương gia, bởi vậy Tôn quản sự cũng làm đâu ra đó. Cho các nàng đến một căn phòng ở tường viện đông nam Lệ Thủy Các, tuy chỉ là phòng ngay góc, nhưng cũng không nhỏ. Hơn nữa bên ngoài là hậu viện lầu chính Lệ Thủy Các, bình thường không có ai đến, vô cùng yên tĩnh. Cho dù có thổi sáo gảy đàn cũng tuyệt đối không ầm ĩ đến hai viện đông tây.
Trước khi tới Nhã Nhạc Cư Lâm Tịnh đã từng ở Thiện Âm Phường. Cũng là trong nhà nghèo túng nuôi không nổi, từ nhỏ đã bán qua. Thiện Âm Phường là phường nhạc quán cực có tiếng ở vùng Hoài Nam, từng đào tạo ra nhạc công cho cung đình, còn có một số nhạc công gảy hồ cầm vô cùng giàu có nổi danh trong dân gian, mà người bọn họ bồi dưỡng ra càng thêm nhiều nghệ sĩ cho thế gia vọng tộc, thậm chí còn có vài người sẽ mời nhạc công đến nhà dạy cho tiểu thư bọn họ.
Bởi vậy Thiện Âm Phường và nữ hào quyền quý cũng lui tới rất nhiều, thể diện rất lớn, cả vùng náo nhiệt.
Lâm Tịnh bốn tuổi đã bị bán đi, vốn là tiểu nha hoàn. Bởi vì nàng ta có thiên phú, vì thế lại thành học trò bắt đầu học nghệ, sau lại được người của Vĩnh Thành Vương phủ nhìn trúng, mua lại đưa vào Nhã Nhạc Cư.
Lâm Tịnh giỏi đàn nhất, cầm sắt không cái nào không thông, một cây tỳ bà càng có thể dùng mười ngón tay câu hồn người để hình dung. Ngày hôm qua đột nhiên nổi lên như đánh úp, nhưng cũng không thể trèo lên đỉnh núi, lại thêm trở về nghe Phùng công công nói, càng cảm thấy sợ hãi. Sau khi vào tịnh phòng, Lâm Tịnh liền dốc hết mấy ngón tay, bám theo nguyện vọng, căn bản không tính luyện gân cốt.
Diệp Ngưng Hoan biết rõ, Trình Ương và Trương Ngọc, một người múa nhẹ nhàng một người múa dữ dội, đều không rung động được hắn. Có thể thấy người này, đối với vũ đạo thì giống như món đồ vậy, hoặc là đã gặp qua nhiều, hoặc là căn bản không để tâm.
Cái này không giống dây đàn, dựa theo thị giác, nhã ý từ mười ngón gảy hồ cầm hiện ra. Dựa theo thính giác, dư âm còn văng vẳng bên tai, nghe sẽ có tình ý. Nếu nói là hiểu ngầm, cái gọi là Bá Nha Tử Kỳ chính là linh tê. Có hay không thì phải xem mấy ngày diễn tập này.
Diệp Ngưng Hoan thấy nàng ta hăng hái như vậy, dứt khoát không luyện gân cốt nữa. Cứ để tịnh phòng cho nàng ta, mỗi ngày chỉ đi dạo xung quanh, hái đào chua hạnh chua ăn đến nghiện, ăn vào thì mặt nhăn, nhưng lòng thì vui vẻ.
Thỉnh thoảng tình cờ gặp Lục Vân, trêu đùa với nàng ta một phen, thuận tiện nghe ngóng chút tin tức. Không có gì quan trọng cả, tỷ như dòng nước này lưu thông qua miệng cống nào, nơi này có chủng loại hoa thơm cỏ lạ nào, toàn những chuyện ngày thường quan tâm làm gì cho phiền toái.
Sống vui sướng không được mấy ngày, không ra sức hưởng thụ một phen mới lỗ vốn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cả ngày không có việc gì làm, cũng chẳng ham thích gì. Diệp Ngưng Hoan vốn cũng không phải là một người xuân bi thu buồn, chuyện múa may kia đều là ăn no không có chuyện gì làm mới dùng để tiêu khiển. Nay chỉ coi sống đến ngày tận thế, ngược lại cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều.
Chưa từng nghĩ về quá khứ, cũng không nghĩ về tương lai, thậm chí cũng không cảm thấy bi thương.
Các nàng đến vào đêm tiết Đoan Ngọ, hai ngày sau mất hết hai người.
Nàng và Lâm Tịnh thì lại thuận lợi vượt qua thêm vài ngày, tới ngày mười hai tháng năm, Phùng công công sai người đến truyền lời, nói Đông Lâm Vương tối mai sẽ mở tiệc đãi khách ở Liêu Hoa Thai, cho Diệp Ngưng Hoan và Lâm Tịnh ra sức tập luyện, đừng để đến lúc đó lại chậm chạp uể oải.
Lúc truyền lời tới, Diệp Ngưng Hoan không có ở đây, chạy đến rừng hạnh bên sườn núi ăn hạnh chua. Ăn còn đã ghiền hơn cả đào xanh, mãi đến khi răng miệng đều tê mới trở về. Hơn nữa, mấy ngày nay nàng đã đi dạo hết Tịnh Viên mấy lần, trước kia ở Nhã Nhạc Cư mặc dù cũng là một khu vườn, nhưng bởi vì người nuôi nhiều quá, trái phải cảnh thiếu phòng nhiều, không có cảnh trí đẹp như vậy.
Sau khi trở về, Tôn quản sự truyền hết nguyên lời một lần, đánh giá nàng, nhẹ giọng nói: “Diệp cô nương, Lâm cô nương gần đây đều tận tâm chuẩn bị đấy. Cho dù tài nghệ của người vô song, cũng nên luyện một chút mới phải? Mặc kệ nói như thế nào, tốt xấu gì mười ngày qua cũng chưa từng bạc đãi cô nương?”
“Dạ dạ dạ, người nói rất đúng. Ta đi chuẩn bị ngay đây!” Diệp Ngưng Hoan ra vẻ cung kính, chẳng phải có ẩn ý sao? Là sợ nàng vạn nhất phá hỏng chuyện Vương gia, liên luỵ đến Tôn quản sự của đông viện ư? Rõ ràng là khách mời lần này rất sĩ diện. Là ai Tôn quản sự chưa nói, chỉ có điều hẳn là không phải Hoàng thượng. Các nàng dù cho có từ Hoàng thượng nhét vào đây, cũng sẽ không lại lấy các nàng đãi khách.
Phỏng chừng cũng là vương này vương kia. Tôn thất Sở thị khá nhiều, hơn nữa Tiên đế lập triều, phong tước lớn cho dòng họ, Tứ Phương, Lục Thành và các loại Quận Vương bên dưới một đống.
Lúc Diệp Ngưng Hoan đi vào tịnh phòng, Lâm Tịnh đang ôm tỳ bà ngẩn người ra, thần sắc có chút mệt mỏi. Tuy nói nơi này không có nhiều quy củ, cũng không cấm chừng, nhưng Lâm Tịnh cũng không dám đánh bạo ôm đàn tri âm Đông Lâm Vương.
Nhưng mà ôm cây đợi thỏ không hiệu quả, gần đây Vương gia không xuất hiện không nói, Phùng công công lại truyền lời, hiển nhiên lần hiến nghệ này chạy không thoát. Chỉ có thể đánh cuộc trên tiệc, bình thường gia chủ dùng mỹ nữ hiến nghệ, đều là có ý nghĩ dùng cả người lẫn tài làm thứ tiêu khiển cho khách, trừ phi thật sự là động tâm, bằng không thì đừng quan tâm đến chuyện trở về.
Nhưng lần này không khỏi có chút xa vời. Có lẽ là Lâm Tịnh có chút hoảng sợ đối với tương lai, thấy Diệp Ngưng Hoan tiến vào, ngay cả lời xã giao cũng lười nói, trực tiếp nói chuyện quan trọng hơn: “Hai người chúng ta cùng ở với nhau, mặc kệ về sau là tỷ được hay là ta được, căn bản thì đều giống nhau. Tuy nói qua ngày mai thì không còn chạy đông chạy tây nữa. Nhưng nếu còn có yến tiệc, cho nên…”
Diệp Ngưng Hoan nhìn nàng ta, Lâm Tịnh đã nói đến nước này, nàng há có thể không rõ? Lâm Tịnh cắn môi, tiếp tục nói: “Tuy rằng chúng ta không thể thoát khỏi kết cục này. Nhưng tốt xấu gì nơi này còn có thể ở lại, nếu thật sự đưa đến nhà trong (*) của người nào… Nữ nhân ở đó làm sao khoan dung chúng ta như vậy?”
(*) nhà trong: nơi ở cho phụ nữ
Diệp Ngưng Hoan đương nhiên biết rõ, nữ nhân nhà cao cửa rộng, mỗi người đều là một đấu sĩ. Đến lúc đó cấp bậc mà kém, không phải là bị bắt nạt sao? Ngươi không hiểu cũng phải nghe, có thẹn cũng phải nhịn, thuộc hạ nô tài đều nhìn sắc mặt mà làm việc, cũng tuyệt đối không thể giống nơi này. Nịnh bợ nam chủ nhân, sợ là cũng bị người ta thu nhận. Không nịnh bợ, có lẽ là có chết ở xó nào cũng không ai để ý. Nếu gặp phải người lòng dạ độc ác, kéo ra ngoài bán, nửa câu cũng không nói được gì.
Diệp Ngưng Hoan nhìn sắc mặt không yên của Lâm Tịnh, biết rõ nàng ta đang cảm thấy Diệp Ngưng Hoan tâm tư bất định, không thể mưu tính giống nàng ta, cho nên không thể sống yên ổn.
Chuyện lúc trước Diệp Ngưng Hoan ở Nhã Nhạc Cư, nói vậy Lâm Tịnh cũng nghe qua không ít. Chắc là cảm thấy Diệp Ngưng Hoan tốt như vậy nhưng vẫn bị Vĩnh Thành Vương ném ra làm lễ vật, trong lòng khó chịu lại nhớ mãi không quên, cho rằng Diệp Ngưng Hoan đến nơi này là bộ dáng lăn lộn chờ chết.
Diệp Ngưng Hoan nói: “Muội yên tâm đi, ta sẽ không liên lụy đến muội.”
Diệp Ngưng Hoan nói thẳng ra, đôi mắt Lâm Tịnh có hơi đỏ, nàng ta thấp giọng nói: “Những cái khác ta không trông mong gì, tỷ đừng chọn hợp tấu được không?”
“Ta không đánh đàn…” Diệp Ngưng Hoan thấy nàng ta như vậy, cảm thấy có chút đau thương.
“Vậy tỷ cũng không luyện gân cốt?” Lâm Tịnh giật mình hoảng hốt liếc Diệp Ngưng Hoan.
“Buổi tối trước khi đi ngủ thì luyện được chứ? Phải là ngày ngày luyện hay sao?” Diệp Ngưng Hoan cười cười, vỗ về vai nàng ta nói, “Muội đàn cái gì, ta liền phối hợp với muội nhảy một bản giúp vui. Tôn quản sự đã nói với ta, ngày mai mở tiệc ở đại sảnh Liêu Hoa Thai, ở đài nước đối diện, muội đã tính bài nào chưa?”
Lâm Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta tính đàn bản Chiến Vũ Huyền Ca.”
Chiến Vũ Huyền Ca, phải dùng đến đậy, mạt, gảy, che, hoạ, đẩy, hai sợi dây đàn chờ điều khiển, kỹ năng chưa đến tám năm mười năm căn bản không thể hoàn thành.
Tuy là ca khúc sát phạt, nhưng Lâm Tịnh cũng không phải là một người thành thục. Cầm kỳ thi họa, các giáo phường lớn cũng có dạy. Ưu khuyết khác nhau không chỉ ở chỗ chăm chỉ, còn có tài hoa. Quan trọng hơn là, bản thân Vĩnh Thành Vương là một người vương tôn quý tộc, hắn biết rõ tâm tính quý tộc.
Lâm Tịnh chọn đàn, là có tài hoa. Chẳng những ngón tay khéo léo, còn dồi dào sáng tạo.
Nghe nói Đông Lâm Vương thiện võ, không biết thật hay giả. Chỉ có điều Tiên đế gia chinh phạt thiên hạ, hiển nhiên không muốn tôn thất bỏ phí công phu. Các nàng học tập ở Nhã Nhạc Cư chẳng qua cũng chỉ là lấy lòng người, nhưng dù sao cũng có thể khiến người ta nhất thời chú ý.
Đánh một trận trên yến tiệc, vì bản thân tranh thủ một lần hoãn thi hành án cũng được. Dù sao cũng không chung sống với nhau nữa, thủ đoạn của mình cũng chưa kịp sử dụng, quả thật có chút nghẹn khuất luống cuống.
Các nàng ở đây biết quá ít, tin tức phát ra một số gần như cho không. Mà trước đây cho dù ở Nhã Nhạc Cư biết một số tin đồn của nhóm hoàng thân quốc thích, phần lớn cũng là tin tức không đáng tin cậy. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng các nàng là tri kỷ không ai biết ai, chỉ do đại vận.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Tịnh đưa ra quyết định, coi như là ổn thỏa.
Trực giác Diệp Ngưng Hoan cho biết, Đông Lâm Vương căn bản không tính giữ các nàng lại, gọi các nàng qua gặp mặt một lần để nghiệm hàng thôi. Nhưng nói như vậy không phải đả kích sĩ khí của Lâm Tịnh sao? Mặc kệ thế nào, nàng ta phân tích cũng không sai, cho dù ở đây không lâu, ở thêm một ngày cũng có thêm một tia hi vọng. Cứ đần độn như vậy cũng chẳng hay gì, cứ tranh thủ cầu xin một kết quả tốt hơn.
Lâm Tịnh chọn khúc nhạc này, vốn có ý đón gió hùa theo. Về phương diện khác, chính là không tính cho Diệp Ngưng Hoan cơ hội hợp tấu với nàng ta.
Diệp Ngưng Hoan nói: “Muội đàn Chiến Vũ Huyền Ca, ta tất nhiên càng không thể hợp tấu với muội, đối với tài hoa của muội, ngày thường cũng chỉ luyện chơi cho vui. Để cho ngón tay linh hoạt, ngón tay đẹp hơn thôi. Ta sẽ phối hợp với muội, múa một khúc Toái Lưu Quang là được rồi.”
Lâm Tịnh không nói, Toái Lưu Quang, lại hình bóng hỗn loạn. Nhìn thì đúng là sự uyển chuyển của ánh đèn và điệu múa, nếu là múa, chính là hỗ trợ cho đàn.
Lâm Tịnh mặc dù không tin nàng có hảo tâm như vậy, nhưng chỉ cần nàng không hợp tấu với nàng ta là được.
Phùng công công nói với nàng ta, nói đây cũng là gợi ý của Vương gia, bởi vậy Tôn quản sự cũng làm đâu ra đó. Cho các nàng đến một căn phòng ở tường viện đông nam Lệ Thủy Các, tuy chỉ là phòng ngay góc, nhưng cũng không nhỏ. Hơn nữa bên ngoài là hậu viện lầu chính Lệ Thủy Các, bình thường không có ai đến, vô cùng yên tĩnh. Cho dù có thổi sáo gảy đàn cũng tuyệt đối không ầm ĩ đến hai viện đông tây.
Trước khi tới Nhã Nhạc Cư Lâm Tịnh đã từng ở Thiện Âm Phường. Cũng là trong nhà nghèo túng nuôi không nổi, từ nhỏ đã bán qua. Thiện Âm Phường là phường nhạc quán cực có tiếng ở vùng Hoài Nam, từng đào tạo ra nhạc công cho cung đình, còn có một số nhạc công gảy hồ cầm vô cùng giàu có nổi danh trong dân gian, mà người bọn họ bồi dưỡng ra càng thêm nhiều nghệ sĩ cho thế gia vọng tộc, thậm chí còn có vài người sẽ mời nhạc công đến nhà dạy cho tiểu thư bọn họ.
Bởi vậy Thiện Âm Phường và nữ hào quyền quý cũng lui tới rất nhiều, thể diện rất lớn, cả vùng náo nhiệt.
Lâm Tịnh bốn tuổi đã bị bán đi, vốn là tiểu nha hoàn. Bởi vì nàng ta có thiên phú, vì thế lại thành học trò bắt đầu học nghệ, sau lại được người của Vĩnh Thành Vương phủ nhìn trúng, mua lại đưa vào Nhã Nhạc Cư.
Lâm Tịnh giỏi đàn nhất, cầm sắt không cái nào không thông, một cây tỳ bà càng có thể dùng mười ngón tay câu hồn người để hình dung. Ngày hôm qua đột nhiên nổi lên như đánh úp, nhưng cũng không thể trèo lên đỉnh núi, lại thêm trở về nghe Phùng công công nói, càng cảm thấy sợ hãi. Sau khi vào tịnh phòng, Lâm Tịnh liền dốc hết mấy ngón tay, bám theo nguyện vọng, căn bản không tính luyện gân cốt.
Diệp Ngưng Hoan biết rõ, Trình Ương và Trương Ngọc, một người múa nhẹ nhàng một người múa dữ dội, đều không rung động được hắn. Có thể thấy người này, đối với vũ đạo thì giống như món đồ vậy, hoặc là đã gặp qua nhiều, hoặc là căn bản không để tâm.
Cái này không giống dây đàn, dựa theo thị giác, nhã ý từ mười ngón gảy hồ cầm hiện ra. Dựa theo thính giác, dư âm còn văng vẳng bên tai, nghe sẽ có tình ý. Nếu nói là hiểu ngầm, cái gọi là Bá Nha Tử Kỳ chính là linh tê. Có hay không thì phải xem mấy ngày diễn tập này.
Diệp Ngưng Hoan thấy nàng ta hăng hái như vậy, dứt khoát không luyện gân cốt nữa. Cứ để tịnh phòng cho nàng ta, mỗi ngày chỉ đi dạo xung quanh, hái đào chua hạnh chua ăn đến nghiện, ăn vào thì mặt nhăn, nhưng lòng thì vui vẻ.
Thỉnh thoảng tình cờ gặp Lục Vân, trêu đùa với nàng ta một phen, thuận tiện nghe ngóng chút tin tức. Không có gì quan trọng cả, tỷ như dòng nước này lưu thông qua miệng cống nào, nơi này có chủng loại hoa thơm cỏ lạ nào, toàn những chuyện ngày thường quan tâm làm gì cho phiền toái.
Sống vui sướng không được mấy ngày, không ra sức hưởng thụ một phen mới lỗ vốn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cả ngày không có việc gì làm, cũng chẳng ham thích gì. Diệp Ngưng Hoan vốn cũng không phải là một người xuân bi thu buồn, chuyện múa may kia đều là ăn no không có chuyện gì làm mới dùng để tiêu khiển. Nay chỉ coi sống đến ngày tận thế, ngược lại cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều.
Chưa từng nghĩ về quá khứ, cũng không nghĩ về tương lai, thậm chí cũng không cảm thấy bi thương.
Các nàng đến vào đêm tiết Đoan Ngọ, hai ngày sau mất hết hai người.
Nàng và Lâm Tịnh thì lại thuận lợi vượt qua thêm vài ngày, tới ngày mười hai tháng năm, Phùng công công sai người đến truyền lời, nói Đông Lâm Vương tối mai sẽ mở tiệc đãi khách ở Liêu Hoa Thai, cho Diệp Ngưng Hoan và Lâm Tịnh ra sức tập luyện, đừng để đến lúc đó lại chậm chạp uể oải.
Lúc truyền lời tới, Diệp Ngưng Hoan không có ở đây, chạy đến rừng hạnh bên sườn núi ăn hạnh chua. Ăn còn đã ghiền hơn cả đào xanh, mãi đến khi răng miệng đều tê mới trở về. Hơn nữa, mấy ngày nay nàng đã đi dạo hết Tịnh Viên mấy lần, trước kia ở Nhã Nhạc Cư mặc dù cũng là một khu vườn, nhưng bởi vì người nuôi nhiều quá, trái phải cảnh thiếu phòng nhiều, không có cảnh trí đẹp như vậy.
Sau khi trở về, Tôn quản sự truyền hết nguyên lời một lần, đánh giá nàng, nhẹ giọng nói: “Diệp cô nương, Lâm cô nương gần đây đều tận tâm chuẩn bị đấy. Cho dù tài nghệ của người vô song, cũng nên luyện một chút mới phải? Mặc kệ nói như thế nào, tốt xấu gì mười ngày qua cũng chưa từng bạc đãi cô nương?”
“Dạ dạ dạ, người nói rất đúng. Ta đi chuẩn bị ngay đây!” Diệp Ngưng Hoan ra vẻ cung kính, chẳng phải có ẩn ý sao? Là sợ nàng vạn nhất phá hỏng chuyện Vương gia, liên luỵ đến Tôn quản sự của đông viện ư? Rõ ràng là khách mời lần này rất sĩ diện. Là ai Tôn quản sự chưa nói, chỉ có điều hẳn là không phải Hoàng thượng. Các nàng dù cho có từ Hoàng thượng nhét vào đây, cũng sẽ không lại lấy các nàng đãi khách.
Phỏng chừng cũng là vương này vương kia. Tôn thất Sở thị khá nhiều, hơn nữa Tiên đế lập triều, phong tước lớn cho dòng họ, Tứ Phương, Lục Thành và các loại Quận Vương bên dưới một đống.
Lúc Diệp Ngưng Hoan đi vào tịnh phòng, Lâm Tịnh đang ôm tỳ bà ngẩn người ra, thần sắc có chút mệt mỏi. Tuy nói nơi này không có nhiều quy củ, cũng không cấm chừng, nhưng Lâm Tịnh cũng không dám đánh bạo ôm đàn tri âm Đông Lâm Vương.
Nhưng mà ôm cây đợi thỏ không hiệu quả, gần đây Vương gia không xuất hiện không nói, Phùng công công lại truyền lời, hiển nhiên lần hiến nghệ này chạy không thoát. Chỉ có thể đánh cuộc trên tiệc, bình thường gia chủ dùng mỹ nữ hiến nghệ, đều là có ý nghĩ dùng cả người lẫn tài làm thứ tiêu khiển cho khách, trừ phi thật sự là động tâm, bằng không thì đừng quan tâm đến chuyện trở về.
Nhưng lần này không khỏi có chút xa vời. Có lẽ là Lâm Tịnh có chút hoảng sợ đối với tương lai, thấy Diệp Ngưng Hoan tiến vào, ngay cả lời xã giao cũng lười nói, trực tiếp nói chuyện quan trọng hơn: “Hai người chúng ta cùng ở với nhau, mặc kệ về sau là tỷ được hay là ta được, căn bản thì đều giống nhau. Tuy nói qua ngày mai thì không còn chạy đông chạy tây nữa. Nhưng nếu còn có yến tiệc, cho nên…”
Diệp Ngưng Hoan nhìn nàng ta, Lâm Tịnh đã nói đến nước này, nàng há có thể không rõ? Lâm Tịnh cắn môi, tiếp tục nói: “Tuy rằng chúng ta không thể thoát khỏi kết cục này. Nhưng tốt xấu gì nơi này còn có thể ở lại, nếu thật sự đưa đến nhà trong (*) của người nào… Nữ nhân ở đó làm sao khoan dung chúng ta như vậy?”
(*) nhà trong: nơi ở cho phụ nữ
Diệp Ngưng Hoan đương nhiên biết rõ, nữ nhân nhà cao cửa rộng, mỗi người đều là một đấu sĩ. Đến lúc đó cấp bậc mà kém, không phải là bị bắt nạt sao? Ngươi không hiểu cũng phải nghe, có thẹn cũng phải nhịn, thuộc hạ nô tài đều nhìn sắc mặt mà làm việc, cũng tuyệt đối không thể giống nơi này. Nịnh bợ nam chủ nhân, sợ là cũng bị người ta thu nhận. Không nịnh bợ, có lẽ là có chết ở xó nào cũng không ai để ý. Nếu gặp phải người lòng dạ độc ác, kéo ra ngoài bán, nửa câu cũng không nói được gì.
Diệp Ngưng Hoan nhìn sắc mặt không yên của Lâm Tịnh, biết rõ nàng ta đang cảm thấy Diệp Ngưng Hoan tâm tư bất định, không thể mưu tính giống nàng ta, cho nên không thể sống yên ổn.
Chuyện lúc trước Diệp Ngưng Hoan ở Nhã Nhạc Cư, nói vậy Lâm Tịnh cũng nghe qua không ít. Chắc là cảm thấy Diệp Ngưng Hoan tốt như vậy nhưng vẫn bị Vĩnh Thành Vương ném ra làm lễ vật, trong lòng khó chịu lại nhớ mãi không quên, cho rằng Diệp Ngưng Hoan đến nơi này là bộ dáng lăn lộn chờ chết.
Diệp Ngưng Hoan nói: “Muội yên tâm đi, ta sẽ không liên lụy đến muội.”
Diệp Ngưng Hoan nói thẳng ra, đôi mắt Lâm Tịnh có hơi đỏ, nàng ta thấp giọng nói: “Những cái khác ta không trông mong gì, tỷ đừng chọn hợp tấu được không?”
“Ta không đánh đàn…” Diệp Ngưng Hoan thấy nàng ta như vậy, cảm thấy có chút đau thương.
“Vậy tỷ cũng không luyện gân cốt?” Lâm Tịnh giật mình hoảng hốt liếc Diệp Ngưng Hoan.
“Buổi tối trước khi đi ngủ thì luyện được chứ? Phải là ngày ngày luyện hay sao?” Diệp Ngưng Hoan cười cười, vỗ về vai nàng ta nói, “Muội đàn cái gì, ta liền phối hợp với muội nhảy một bản giúp vui. Tôn quản sự đã nói với ta, ngày mai mở tiệc ở đại sảnh Liêu Hoa Thai, ở đài nước đối diện, muội đã tính bài nào chưa?”
Lâm Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta tính đàn bản Chiến Vũ Huyền Ca.”
Chiến Vũ Huyền Ca, phải dùng đến đậy, mạt, gảy, che, hoạ, đẩy, hai sợi dây đàn chờ điều khiển, kỹ năng chưa đến tám năm mười năm căn bản không thể hoàn thành.
Tuy là ca khúc sát phạt, nhưng Lâm Tịnh cũng không phải là một người thành thục. Cầm kỳ thi họa, các giáo phường lớn cũng có dạy. Ưu khuyết khác nhau không chỉ ở chỗ chăm chỉ, còn có tài hoa. Quan trọng hơn là, bản thân Vĩnh Thành Vương là một người vương tôn quý tộc, hắn biết rõ tâm tính quý tộc.
Lâm Tịnh chọn đàn, là có tài hoa. Chẳng những ngón tay khéo léo, còn dồi dào sáng tạo.
Nghe nói Đông Lâm Vương thiện võ, không biết thật hay giả. Chỉ có điều Tiên đế gia chinh phạt thiên hạ, hiển nhiên không muốn tôn thất bỏ phí công phu. Các nàng học tập ở Nhã Nhạc Cư chẳng qua cũng chỉ là lấy lòng người, nhưng dù sao cũng có thể khiến người ta nhất thời chú ý.
Đánh một trận trên yến tiệc, vì bản thân tranh thủ một lần hoãn thi hành án cũng được. Dù sao cũng không chung sống với nhau nữa, thủ đoạn của mình cũng chưa kịp sử dụng, quả thật có chút nghẹn khuất luống cuống.
Các nàng ở đây biết quá ít, tin tức phát ra một số gần như cho không. Mà trước đây cho dù ở Nhã Nhạc Cư biết một số tin đồn của nhóm hoàng thân quốc thích, phần lớn cũng là tin tức không đáng tin cậy. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng các nàng là tri kỷ không ai biết ai, chỉ do đại vận.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Tịnh đưa ra quyết định, coi như là ổn thỏa.
Trực giác Diệp Ngưng Hoan cho biết, Đông Lâm Vương căn bản không tính giữ các nàng lại, gọi các nàng qua gặp mặt một lần để nghiệm hàng thôi. Nhưng nói như vậy không phải đả kích sĩ khí của Lâm Tịnh sao? Mặc kệ thế nào, nàng ta phân tích cũng không sai, cho dù ở đây không lâu, ở thêm một ngày cũng có thêm một tia hi vọng. Cứ đần độn như vậy cũng chẳng hay gì, cứ tranh thủ cầu xin một kết quả tốt hơn.
Lâm Tịnh chọn khúc nhạc này, vốn có ý đón gió hùa theo. Về phương diện khác, chính là không tính cho Diệp Ngưng Hoan cơ hội hợp tấu với nàng ta.
Diệp Ngưng Hoan nói: “Muội đàn Chiến Vũ Huyền Ca, ta tất nhiên càng không thể hợp tấu với muội, đối với tài hoa của muội, ngày thường cũng chỉ luyện chơi cho vui. Để cho ngón tay linh hoạt, ngón tay đẹp hơn thôi. Ta sẽ phối hợp với muội, múa một khúc Toái Lưu Quang là được rồi.”
Lâm Tịnh không nói, Toái Lưu Quang, lại hình bóng hỗn loạn. Nhìn thì đúng là sự uyển chuyển của ánh đèn và điệu múa, nếu là múa, chính là hỗ trợ cho đàn.
Lâm Tịnh mặc dù không tin nàng có hảo tâm như vậy, nhưng chỉ cần nàng không hợp tấu với nàng ta là được.
Danh sách chương