Trọng địa Thiên Tân, tiếp giáp Yên đô*, là một thành phố mang hơi thở nặng nề đạm nhạt lẩn khuất sau náo nhiệt rộn ràng, sừng sững giữa bến cảng bao quanh.

Xa xa là núi non bồng bềnh nối liền cùng trời biển, mênh mông sóng cả.

(*Ý chỉ nước Yên thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía nam Liêu Ninh)
Căn biệt thự đồ sộ theo phong cách Châu Âu dưới chân núi đánh thức vài phần thời thượng cho thành phố già nua này.
Nghiêm Tiểu Đao đã hình thành thói quen dậy sớm của người tập võ lâu năm, trở mình thức giấc trên giường, tia nắng nhỏ nhoi ngoài cửa sổ chiếu lên sườn mặt cực kỳ xuất chúng của hắn, mày kiếm mắt sáng được nắng sớm nhàn nhạt nhuộm vàng.
Bên ngoài vọng lại tiếng thở phì phò, sự hiện diện không thể phớt lờ này chẳng những lấp đầy một góc không gian, mà còn vây trọn xung quanh khung cửa.
Nhà xây càng mới, chất lượng thi công càng giật gấu vá vai, khung cửa không chịu nổi những cú huých đẩy, bụi rớt xuống rào rào.

Ngay khoảnh khắc Nghiêm Tiểu Đao mở cửa, hai vật thể lông lá vĩ đại đâm sầm vào lồng ngực trần của hắn, dùng hai cái lưỡi dính đầy nước miếng thưởng thức cằm hắn, cổ hắn, hành vi thân mật buổi sáng này đã sớm thành quen.
Nghiêm Tiểu Đao vươn hai cánh tay khỏe khoắn, thô bạo gãi bờm cổ một cục cưng, thè lưỡi đáp lại nụ hôn nồng nhiệt, lướt qua hàm răng nhọn của chú chó, lộ liễu sàm sỡ lẫn nhau, xong xuôi mới đẩy cái đầu ngốc nghếch đáng yêu nọ ra xa, “Hùng gia, biến ngay, súc miệng đi tè trước đã.”
Chú chó còn lại tiến lên tiếp bước, không cam lòng nhảy cẫng lên, chân trước quen thói bám vai chủ, cái đầu đen trắng xám mượt mà xinh đẹp cọ tới cọ lui trên mặt chủ.
Lại nghĩ như vậy vẫn chưa đủ thân mật, lúc bị đẩy ra còn cố tình thò móng chơi chiêu hổ cái khoét đũng quần.
“Ô? Giở trò lưu manh với anh hả Tam cô nương?!” Nghiêm Tiểu Đao cười, ngăn chặn móng vuốt nhăm nhe vén quần hắn chui vào trong.
Nghiêm Tiểu Đao đi thẳng xuống lầu, tay xách chậu, khăn bông trắng vắt trên vai, tiện ném lại sau mấy miếng bò khô làm phần thưởng, nghe thấy những tiếng phì phò biến thành tiếng ngấu nghiến ăn mừng.
Sáng sớm vẫn còn lạnh, gió luồn qua ngọn cây xanh, lướt qua vai, lơ đãng khiến tấm lưng trần thoáng nổi da gà.
Hắn khom lưng dội nước lạnh rửa ráy trong sân, mạnh bạo kỳ cọ bả vai, bụng dưới, thở ra khói trắng, để mặc những giọt nước uốn lượn theo rãnh cơ bụng chảy xuống, thấm ướt toàn thân.
Dáng dấp ướt át của hắn cường tráng mà xán lạn, rất có khí khái đàn ông phương Bắc.
Mấy huynh đệ sống cùng biệt thự loáng thoáng lướt qua trước mắt hắn, có người cởi trần vừa tắm táp vừa cười nói, ngước lên gọi hắn một tiếng “Đại ca”.

Nghiêm Tiểu Đao cầm nửa chậu nước lạnh tạt sang thay lời chào hỏi, lập tức nhận về mấy chậu nước cùng nổi dậy tiến công từ bốn phương tám hướng, tới khi mặt hắn ướt nhẹp mới thôi…
“Không biết trên dưới hả chúng mày, mẹ kiếp!” Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu vẩy nước, cười mắng.

Hùng gia và Tam nương xô đẩy nhau chạy ra khỏi phòng, hai thân hình vĩ đại nặng nề sung sướng xoay tròn trong vũng nước, lắc đầu vẫy đuôi, tít cả mắt, dùng tất cả ngôn ngữ thân thể để biểu đạt rằng, anh chủ ơi, tạt nước sướng ghê!
Dù không ai sợ hắn, có người còn lớn hơn hắn một hai tuổi, nhưng tất cả vẫn gọi hắn là “đại ca”.

Có người cầm một thanh côn ba khúc từ trong phòng ra, trụ chân đứng trong sân, liên tiếp tự đánh lên người.
Tắm nước lạnh toàn thân xong xuôi, Nghiêm Tiểu Đao lại múc một chậu nước nóng, cẩn thận cho hai tay vào ngâm.
Nhìn mu bàn tay, đây là đôi tay đàn ông rất đẹp, năm ngón mảnh mai, móng tay cũng rất dễ nhìn.
Không mềm mại trắng trẻo như tay con gái, cũng không cường tráng cơ bắp hoặc dữ tợn đầy gân xanh mà rất vừa vặn, không thừa không thiếu, vô cùng đẹp mắt.
Lật bàn tay lại, những vết sẹo toác thịt trắng hếu trông như bị đao chẻ rìu cứa hiện ra, vô cùng đáng sợ! Vết thương mới liên tiếp chồng lên vết thương cũ, năm này qua tháng nọ, từ lâu đã không còn cảm giác đau đớn, da cũ bị mài mòn, da mới mọc lên, cuối cùng trở thành những vết chai thật dày, ở giữa xen lẫn vết cắt dọc ngang ngang dọc.
Những vết đao không thể che giấu này là minh chứng cho hơn mười năm lưu lạc giang hồ của chủ nhân chúng, bước trên lưỡi đao dính máu và vinh quang.
Nghiêm Tiểu Đao và các huynh đệ quây quần ăn sáng quanh bàn, hắn ăn nửa nồi đậu phụ non kho mặn, thêm ba cái bánh rán và bốn quả trứng luộc nước trà.
Hắn về phòng, thay quần áo ra ngoài.
Hông hắn quấn đai nịt màu đen rất dày, vô tình hay cố ý giấu kín cơ bụng.

Hai bên sườn trái phải dắt bốn thanh đao mỏng rất tinh tế nhẹ nhàng, có ngắn có dài.

Dài nhất cũng chỉ khoảng mười tấc, kích thước không lộ liễu dọa người.

Sau eo còn giắt một thanh đao vuông đúc bằng thép khá nặng.
Cả bộ đao tăm tối này đều được che khuất dưới bộ Âu phục.

Một loạt mũi đao chỉnh tề xếp hàng, loe lóe phát sáng như ánh nước, im lặng ẩn mình dưới lớp sơ mi trắng.
Nghiêm Tiểu Đao nghiêm chỉnh khoác bộ vest lên thân hình cao ngất, rất quy củ lịch lãm, nét mặt cũng không hung hãn tàn bạo.

Hắn sửa lại cổ áo như thường lệ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, đi ra cửa trong sự tiễn bước hân hoan của Hùng nhị gia và Tam nương cuống quýt hai bên.

Người làm ăn đều biết thân phận của Nghiêm Tiểu Đao.

Người này rất lợi hại, là con nuôi của ông trùm Thiên Tân, Thích Bảo Sơn.
Thời niên thiếu, Nghiêm Tiểu Đao là trẻ mồ côi, không có cha, không có mẹ, không ai cần, chỉ là thằng nhỏ gầy trơ xương co ro vì lạnh bên mép đường làng, sinh mạng nhỏ nhoi không đáng một xu trên cõi đời, thêm một đêm đông qua, hắn sẽ chết.

Hắn được một người phụ nữ nông thôn nhân từ nhặt về nuôi, cho hắn ăn bữa cơm no.

Hắn lớn lên cùng lò gạch, mỏ than đá, công trường, ao hồ đồng cỏ và bờ biển trũng.

Hắn từng làm rất nhiều việc để kiếm tiền, rồi tình cờ quen biết cha nuôi bây giờ.
Cha nuôi hắn khi ấy cũng nghèo rớt mồng tơi, làm thuê trong một nhà máy ở ngoại thành, nhưng đối xử với hắn rất tốt, trong túi còn mười đồng tiền chỉ đủ mua bốn cái bánh bao thịt heo hành tây, nhưng vẫn cứ chia cho Tiểu Đao hai cái.
Nghiêm Tiểu Đao theo người này đi làm thuê, chuyển sang buôn bán lặt vặt, mở sạp kiếm tiền, bị lũ côn đồ lừa gạt đuổi đánh, đánh nhau với chúng, bị người ta đập phá, đốt sạp hàng… Hai cha con cũng từng nghèo mạt rệp, trong người không có đồng nào, mùa đông khắc nghiệt trùm chăn bông rách ngủ dưới gầm cầu.

Cha nuôi đêm khuya thổn thức chong đèn mở sạp hàng xập xệ ở thành cũ, bán giày dép và chút đồ lặt vặt không tên, Tiểu Đao cầm gậy gộc giúp cha nuôi đuổi chó, đánh nhau với lũ chó hoang, từ nhỏ đã cứng cáp như một người đàn ông thực thụ…
Thích Bảo Sơn cũng là một truyền kỳ từng trải qua bao nhiêu sóng gió.

Không ai biết năm ấy ông ta đột ngột phát tài như thế nào.
Cha nuôi nghèo không chăm sóc được cho đứa con trai, năm ấy trước khi đi đã để lại tất cả tiền lẻ và của cải cho Tiểu Đao, quyết chí tới vùng khác xông pha một lần.

Vài năm sau trở lại, Thích Bảo Sơn mang theo một bọc tiền lớn, phát tài không quá minh bạch.
Nghiêm Tiểu Đao mười sáu tuổi chính thức bỏ học, từ đó về sau cùng cha nuôi dấn thân vào giang hồ.
Thích Bảo Sơn vẫn làm ăn theo cách nửa trắng nửa đen, không có việc gì ông ta không thể làm hoặc không làm được, vào thời đại đó, vấn đề chỉ là anh có dám làm hay không, có dám xuống tay hay không mà thôi.

Đầu tiên, ông ta bỏ tiền thuê lại cả tòa nhà năm xưa hai người từng mở sạp hàng, từ thứ ruồi bọ bị xa lánh và khinh rẻ vụt biến thành ông chủ, lại từng bước trừng trị đám tiểu thương bất mãn gần xa, vài năm sau đã thu về dưới trướng cả bốn doanh nghiệp sản xuất giày dép, quần áo, đèn đuốc lớn nhất khu phía Bắc thành phố.
Lại vài năm sau, khu Đông có hai khách sạn từ thời dân quốc trang hoàng đổi mới, đồng thời đổi bảng hiệu và ông chủ, các nhân vật đứng đầu nha môn đều lui tới làm ăn; những gương mặt quen thuộc trên truyền hình buổi tối cũng lén lút ra vào khách sạn này.

Lại vài năm nữa trôi qua, tòa thành cũ bắt đầu vận động chuyển mình, vô số khách sạn kiểu mới và trung tâm thương mại mọc lên, khu kinh tế mới Lâm Loan hình thành trên bến cảng, vận chuyển, thương mại với phương Tây và các ngành công nghiệp gia công trên cửa khẩu, điên cuồng bước vào giai đoạn phồn vinh…
Những người đi lên từ hai bàn tay trắng, gian khổ lập nghiệp bằng lá gan và thủ đoạn đều rất giỏi chịu khổ, chịu khó.
Nghiêm Tiểu Đao vẫn ở bên cạnh Thích Bảo Sơn, lưng giắt hai thanh đao thép khắc hoa, đánh Đông dẹp Bắc trong khói súng, vết đao trên lưng nhiều vô số kể.

Bây giờ đã khổ tận cam lai, rửa tay gác kiếm, cuộc sống khá giả tiếp nối chuỗi ngày bình yên tĩnh lặng.

Mấy năm nay Thích gia cũng thu tay, tuân theo chính sách đổi mới của chính phủ, xem xét thời thế, giảm bớt mưu mô, công ty viễn dương và các công ty con kinh doanh điền sản, khách sạn làm ăn cực kỳ trong sạch, an phận thủ thường kiếm tiền chân chính, quan hệ mật thiết với các giới, không ai dám mạo phạm.
Nghiêm Tiểu Đao nghe theo cha nuôi, cũng tán thành tư tưởng này.

Tuổi trẻ điên cuồng tranh đấu kiếm tiền tài, tiền kiếm bằng mạng thì cũng phải giữ mạng để tiêu!
Đầu xuân, hai bên đường cao tốc phảng phất mùi hương hoa lá cỏ cây, khí thải xe hơi hòa cùng khói trắng nhà máy dệt lên hương vị đặc biệt trù phú của thành thị phương Bắc.

Thành quả phủ xanh gấp gáp rõ ràng không chống chọi nổi với tốc độ sinh sôi của đường xá, xe chở đất thường kéo theo cát bụi mịt mù, bầu trời như cái lồng vải màu xanh chứa đầy bụi đất.

Đó là một thành phố đang biến đổi từng ngày.
Nghiêm Tiểu Đao giữ tư thế ngồi thoải mái trên xe, thỉnh thoảng giơ tay phủi phủi khói bụi.

Chiếc xe màu đen ầm ầm chạy, cửa sổ hạ xuống một khe hẹp, đầu thuốc lập lòe như đốm sao đo đỏ.
Tài xế là một huynh đệ như hình với bóng của hắn, đầu húi cua tròn trĩnh, đôi mắt nhỏ nheo nheo, tác phong nhanh nhẹn, cũng rất thích tán gẫu.

Tên thật là Dương Hỉ Phong, tên thân mật là Phong Phong.
“Đại ca ơi, đường cao tốc đến sân bay nhanh lắm, hôm nay chúng ta đi hơi sớm, tới nơi cũng phải chờ thôi.” Dương Hỉ Phong ngậm thuốc lá, điều khiển tay lái rất vững vàng.
“Phong Phong, qua hai cảng nữa nhớ rẽ vào, đợi anh mua đồ rồi đi tiếp.” Nghiêm Tiểu Đao mở hẳn cửa kính, nửa cánh tay khoác lên bậu cửa, ngón tay gõ một cái.
“Mua gì thế ạ? Mua thuốc lá hả đại ca?” Dương Hỉ Phong hỏi.
“Mua áo khoác, giờ vẫn hơi lạnh.” Nghiêm Tiểu Đao nói.
Dương Hỉ Phong quay sang liếc đại ca, hai người mặc đâu có phong phanh.
Nghiêm Tiểu Đao tiện thể giải thích, “Từ phía Nam ra chắc không mặc áo khoác dày, anh quên lấy ở nhà đi, tiện đường mua cho ba nuôi cái mới luôn.”
Bọn họ đang ra sân bay đón người.

Dương Hỉ Phong ra vẻ cụ non am hiểu gật gù, cười đáp, “Đại ca ơi, Thích gia về là có chuyện phải làm đấy nhỉ? Phân cục Lâm Loan vừa vào nhiệm kỳ mới, nghe cục trưởng mới bảo là hình như Thích gia hẹn mấy ngày nữa ăn cơm với họ ở Bách Duyệt ấy, đại ca có đi không?”
Nghiêm Tiểu Đao đã quen với việc này, “Biết rồi, có đi.”
Hắn là tay sai đắc lực duy nhất luôn đi cùng với Thích gia đến các buổi tiệc xã giao, chưa nói gì khác, trước tiên là cùng đi uống rượu, sau đó gặp gỡ vài người.
Nghiêm Tiểu Đao làm việc rất nhanh nhẹn hào sảng, ngoại hình cũng không tệ, đưa đi gặp khách cũng mát mặt.
Khuôn mặt hắn thon gọn, mày đen mắt sáng, dáng người cao ngất.

Mấy năm nay thịnh hành kiểu trai đẹp trẻ trung phẫu thuật thẩm mỹ.

Xét đường nét khuôn mặt, Nghiêm Tiểu Đao không tuấn tú lóa mắt, so ra không bằng đám con trai mặt hoa da phấn.

Nhưng khuôn mặt hắn có nét rất riêng, hai hàng lông mày rậm kéo dài tới gần tóc mai đầy khí khái đàn ông, nhưng lại không hề mang vẻ tàn bạo ác liệt.

Chưa mở miệng, đôi mắt đã thấp thoáng ý cười điềm đạm thong dong, đuôi mày khẽ nhếch lên, khiến ánh mắt hắn luôn như “ẩn chứa điều chưa nói”, sâu xa, thăm thẳm, làm cho cả khuôn mặt hắn rất có thần.
Nhìn kỹ, bên chóp mũi hắn có một nốt ruồi đen nhỏ, vừa nhỏ vừa kín đáo, mang lại nét dịu dàng sinh động cho khuôn mặt ngời ngời rắn rỏi của hắn, vô cùng động lòng người.

Bởi vậy Nghiêm Tiểu Đao có duyên với nam, có duyên với nữ, thậm chí có duyên cả với người qua đường, với cụ ông cụ bà.
Sắp tới cảng cần đến, hàng xe lưu thông mấy chục mét phía trước đột nhiên dồn cục, xe cộ thi nhau bẻ lái chuyển hướng như phát điên.

Tình hình này nhắm chừng sắp có tai nạn.
Thị lực Nghiêm Tiểu Đao thị rất tốt, nhưng cũng chỉ trông thấy một chiếc container lớn không phanh kịp, tạt ngang hơn nửa làn đường, hung hãn lao vào một chiếc xe bus 50 chỗ khác.

Nháy mắt, chiếc container lật, mà phần đuôi vuông của chiếc xe bus lõm vào một mảng trông rất đáng sợ.

Xe con liên tiếp phanh gấp, xô đẩy ùn ùn đâm vào chiếc xe lớn chặn ngang đường.
Cũng may không phải giờ cao điểm, những chiếc xe đằng sau vẫn phanh kịp, nhưng đường đã bị chặn.
Dương Hỉ Phong vững vàng dừng xe, thành thạo khẩn cấp cua xe tới vị trí an toàn bằng kinh nghiệm phong phú, tránh thoát ngộ thương phía trước phía sau, sau đó giương mắt làm vẻ “Muốn thưởng kẹo”, chờ được lão đại ngợi khen.
“Anh xuống xem thử!” Nghiêm Tiểu Đao mở cửa xe, đứng từ xa quan sát, rồi lách qua khe hở rất hẹp giữa dải bê tông ngăn đường, thoăn thoắt đi về phía trước.
Lách qua mới thấy rõ, một chiếc xe thể thao màu bạch kim chạy lấn làn, ý đồ vượt chiếc container.

Chẳng rõ có phải tài xế container thấy chiếc xe thể thao nọ đắt tiền quá hay vì bị áp sát quá mà quẹo lái đâm thẳng vào chiếc xe bus vô tội, cuối cùng liên lụy cả đám xe con khốn khổ phía sau.
Từ bên ngoài có thể trông thấy người lái chiếc Bentley mặc áo khoác lông dê màu đỏ rực, hỗn hợp nước hoa hàng hiệu và mùi đàn hương trên xe tỏa ra qua lớp kính vỡ.
“Chậc, đúng là không bi lái xe dữ dội hơn hẳn có bi mà, đệt…”
Nghiêm Tiểu Đao phun ra nửa câu đầu, nửa câu sau lười nói, lại là vợ bé của ông quan chức nào đây?
Hắn không để ý nữa, sải đôi chân dài nhảy lên ca pô của chiếc Bentley, lại bước qua một chiếc xe khác, tiến về phía chiếc container bị lật nghiêng.
“Này anh gì kia, anh vừa đạp lên xe tôi đấy à?…” Người phụ nữ trong chiếc xe thể thao vừa gọi điện thoại vừa chất vấn, hình như cũng nghe thấy câu vừa rồi của Nghiêm Tiểu Đao, vẻ thẹn quá hóa giận được lớp make-up cầu kỳ che đậy kín kẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện