Các nhân vật có liên quan năm đó, chắc hẳn đều nhận được tin tức lên tàu báo thù nọ.
Chẳng qua hiện thực u ám khiến Lăng Hà thất vọng tột cùng, sau quá nhiều năm, kẻ thù đã không còn tâm thế coi trời bằng vung, ác sát và liều mạng như ngày xưa, những người này đều đã tới tuổi trung niên, giàu có an nhàn thành quen, lại quanh năm bị tra tấn bởi bí mật động trời ẩn giấu sâu trong tiềm thức, ai cũng sợ phải chứng kiến sự thật năm xưa lộ ra ánh sáng.
Khi sự thật nổi lên mặt biển, cả đám nhân vật thanh danh hiển hách này đều kinh hãi khiếp đảm và chần chờ lưỡng lự, chẳng ai dám lộ diện, cuối cùng chỉ có con trai của Thích Bảo Sơn, con trai của Du Cảnh Liêm và thằng con thứ hai du thủ du thực nhà họ Giản xuất hiện, chính chủ chẳng ai dám ra mặt.
Nếu coi “Vân Đoan Hào” là một ván cờ, thì Lăng Hà thật ra đã thua, phí công mưu tính còn phải chịu khổ, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần mà chẳng được kết quả gì, thậm chí ý đồ tranh thủ cơ hội châm ngòi ly gián Nghiêm Tiểu Đao và Thích gia cũng không thành công.
Y biến mình thành mồi câu hấp dẫn, định câu cá lớn nhưng rốt cuộc chẳng thu được gì, những kẻ mò tới chỉ là binh tôm tướng tép trời ơi đất hỡi, bắt về cũng chẳng được tích sự gì, lúc ấy đúng là tức chết.
Nhưng giờ ngẫm lại, một cảm giác vui sướng âm ỉ sau khi sa vào lưới tình bất giác nảy sinh trong lòng y, là thứ cảm giác mà Lăng Hà chưa bao giờ được trải nghiệm trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời nhạt nhẽo, khiến cho y mất hết tự chủ, chủ động sa vào.
Duyên phận ngắn ngủi, được chung chăn chung gối qua những ngày đêm giữa biển biếc trời xanh, từng giây từng phút đều như bồng bềnh trên sóng mây, trầm bổng uốn lượn thật tuyệt vời…
Thu hoạch duy nhất của y chính là con cá mang tên Nghiêm Tiểu Đao hoàn toàn ngoài cuộc, hoàn toàn vô tội này.
Được quen biết Nghiêm Tiểu Đao, đủ để khiến y cảm thấy chuyến đi này không tệ, may mắn ba đời, thậm chí còn hận gặp nhau quá muộn, hận mình chậm hơn lão già Thích Bảo Sơn một bước.
Tại mặt trái của câu chuyện, nơi Nghiêm Tiểu Đao không thể nhìn thấy, màn rút đao đâm chém đỏ mặt tía tai kinh hồn bạt vía vừa rồi đã biến mất sạch, thật giống như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Thậm chí, chỉ trong phút chốc, hai thái cực công thủ, nhược cường rành mạch vừa nãy cũng hoàn toàn đảo lộn.
Thích Bảo Sơn lộ rõ sự phẫn uất và không cam lòng sau vẻ ngoài thâm sâu khó đoán, không muốn gặp lại Lăng công tử, lảng tránh lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng phải tháo mặt nạ, tự bóc trần bộ mặt thật, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Hà.
Thói quen ngồi xổm trên bồn cầu nghe điện thoại, nhón chân ngồi trên bậc cửa gặm bánh rán bánh quẩy của đứa con nuôi thường bị ông ta giễu cợt là, sao thô bỉ thế, có cho ba mày rạng danh hơn được không? Vậy mà lúc này, người ngồi xổm trước mặt Lăng Hà lại là ông ta.
Thích Bảo Sơn ngước mắt nhìn Lăng công tử, rũ bỏ tất cả uy danh lão đại giang hồ, rốt cuộc cũng hiện nguyên hình, chẳng phải chính là gã thương buôn dựng sạp bán giày không xu dính túi hai mươi năm về trước đây sao?
Lăng Hà ngồi vững trên xe lăn, thân thể không hề có sức tự vệ thẳng lưng ngồi đó, dáng vóc y tức khắc cao lớn hơn nhiều, bờ vai rộng chìm trong ánh nắng mắt thường không thấy được, ngẩng đầu bễ nghễ nhìn lên một góc trần nhà, thỉnh thoảng thản nhiên hạ mắt lướt qua Thích Bảo Sơn.
Một ngước lên, một nhìn xuống.
Thích Bảo Sơn bật ngón cái với Lăng Hà, “Cậu có bản lĩnh thật đấy, có thể khiến Tiểu Đao hai sườn cắm đao vì cậu, tôi bái phục cậu.”
Lăng Hà khiêm tốn đáp lời, “Sếp Tiểu Nghiêm nhân hậu nghĩa khí, Thích gia không nên thử anh ta, bức bách anh ta như vậy.
Tôi chỉ là một người bình thường, sinh mạng như cỏ rác, một chốn yên thân gửi phận còn không có, tôi không xứng với sự ưu ái của ngài Nghiêm.”
Vừa nãy đúng là Thích Bảo Sơn chỉ thử mà thôi, chỉ thử một lần đã bóc trần được tình cảm chân thành khắc sâu tận xương tủy của Tiểu Đao.
Đây là đứa con nuôi hai mươi năm của ông ta, ông ta trách ai được? Từ xưa tới nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi công tử nhà họ Lăng này lại là một mỹ nhân rắn rết.
Tất nhiên Thích gia sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng tầng hầm nhà mình làm lò sát sinh, vốn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bịt miệng Lăng Hà vĩnh viễn, bây giờ không kịp rồi, tuyệt đối không thể sơ suất bất cần đời chém người ngay trước cửa nhà mình, Lăng Hà trăm triệu lần không được giết.
Bây giờ chỉ may ở chỗ là Tiểu Đao mời được Lăng Hà tới.
Dù sao Lăng Hà cũng đang được cung phụng như Bồ Tát trong tay mình, không rơi vào tay kẻ khác, không đến mức liên thủ với đám người kia để đối phó mình… Ông ta vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Thích Bảo Sơn tháo cặp kính gọng vàng, cẩn thận lau sạch hai mắt kính rồi mới đeo lên, “Cậu Tiểu Lăng này, đã nhiều năm như vậy rồi, cậu… Cậu buông tha đi! Tương lai của mỗi người trong chúng ta đều còn rất dài mà, được không?”
Lăng Hà chăm chú nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa phía trước, “Một kẻ trục lợi mười mấy năm nay, bây giờ thản nhiên nói với những người bị thua thiệt như chúng tôi rằng, ‘buông tay đi’? Thích gia à, tôi nên khen ông thiện tâm nhân hậu, hay khen ông già cả lú lẫn bây giờ?”
Thích Bảo Sơn bất đắc dĩ đáp, “Cậu mắng chửi đi, châm chọc đi, tôi nghe hết.”
Lăng Hà lãnh đạm nói, “Tương lai của tôi mới dài, chứ Thích gia thì còn bao lâu nữa? Hay lại mời vị bán tiên nào về bấm ngón tay tính thử cho, xem lần này đứa con nuôi cứu tinh của ông có bảo vệ được cái mạng ông không?”
Dù là Thích Bảo Sơn cũng phải bất giác run rẩy, run từ gốc cột sống tới bả vai, “Cậu nhất quyết không tha, kiên quyết muốn chúng tôi khổ sở?”
Lăng Hà lặng lẽ nghiến răng, “Ông không khổ thì tôi khổ, tất cả những gì Thích gia nắm trong tay hôm nay, tài sản địa vị, giang sơn hùng vĩ của ông, ban đầu vốn thuộc về tôi mà nhỉ? Chặng đường xa như vậy, hai bàn chân từng đạp lên xương cốt và máu thịt của bao nhiêu người, bây giờ ông có dám ra ngoài kia thổ lộ hết sự thật cho con nuôi của ông không? Ví dụ như, hài cốt vừa được cảnh sát tìm thấy chính là thủ phạm vụ cướp ngân hàng năm xưa, một người tên gọi Trần Khôi An, biệt danh Trần Cửu, Trần Cửu bị phanh thây, tổng cộng Thích gia chém mấy đao?”
Dám không?
Dám vất bỏ tất cả vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, đức cao vọng trọng, tiền hô hậu ủng, uy phong lừng lẫy hôm nay, dám vất bỏ danh dự và lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, thẳng thắn bước ra nói rõ ngọn ngành với con nuôi của ông không? Thích Bảo Sơn ông chẳng qua chỉ là gã con buôn giày vải, ông tưởng ông là ai? Ông là hoàng thân quốc thích sao, ông tưởng ông là Lưu hoàng thúc của Đại Hán, bán giày bán cả thiên hạ sao, chỉ dựa vào cái lưỡi không xương tâng bốc vớ vẩn của một gã thầy bói, cái mạng hèn hạ của ông có thể gây dựng hết thảy giang sơn phú quý ngày hôm nay sao?
Miệng lưỡi và ánh mắt Lăng Hà nhọn như mũi đao, từng lời nói ra và từng lời chưa rời khỏi miệng đều sắc ngọt như khoét tim đục xương, cắm thẳng vào trái tim đối thủ.
Không dám…
Không bao giờ dám…
Đã cầm trên tay tất cả, ai có thể vất bỏ, chắp tay nhường cho kẻ khác, sau đó quẳng mình xuống vực sâu tội ác, thân bại danh liệt đây? Bất cứ ai cũng không thể vất bỏ được, dù cố giữ mạng để nuốt trôi hay mất mạng vì cố nuốt trôi, thì cũng không ai nỡ vất bỏ.
Thích Bảo Sơn lộ rõ vẻ già nua chán nản, tin phục gật đầu, “Lăng Hà, cậu đừng quên khi trước, người cứu cậu một mạng chính là tôi.”
“…” Lăng Hà khựng lại.
Thích Bảo Sơn chuyên chú mà xúc động nói tiếp, “Nếu không có tôi thì cậu đã mất mạng, cậu sẽ không thể sống tới ngày hôm nay.
Bọn họ khăng khăng đòi diệt cỏ tận gốc, suy cho cùng vẫn là tôi mềm lòng, chính tôi liều mình ngăn cản để giữ lại cái mạng nhỏ cho cậu, tôi còn chưa đủ thiện tâm phúc hậu hay sao? Khi đó tôi không nỡ làm hại cậu, mà hôm nay cũng đâu có xuống tay làm hại cậu?”
Thích Bảo Sơn cắn ngón tay trỏ, bắt chước động tác quen thuộc mỗi lúc lo lắng của đứa con nuôi, “Tôi biết cậu muốn báo thù, cậu Tiểu Lăng à, chi bằng thế này nhé, hai chúng ta đàm phán…”
“Tôi giúp cậu báo thù, cậu khoan hồng độ lượng bỏ qua chuyện cũ, chừa lại cho tôi một con đường, xóa bỏ ân oán ngày xưa của tôi và cậu.”
Lăng Hà cười khẩy, “Cảnh sát chuẩn bị giáng thần binh đến tận nhà thăm hỏi Thích gia rồi, ngài lấy cái gì đàm phán với tôi?”
Thích Bảo Sơn đáp, “Ngoại trừ tiền thì tôi chẳng còn gì cả, tôi chỉ có một đứa con nuôi, tôi lấy Tiểu Đao ra đàm phán với cậu, đủ không?”
Lăng Hà chợt biến sắc.
Thích Bảo Sơn khẽ nhướn hàng lông mày lưa thưa nhạt màu, “Chẳng lẽ tôi đoán sai? Cậu Tiểu Lăng không có chút tình cảm gì với Tiểu Đao nhà tôi sao? Cậu không muốn có được nó sao?”
Mười ngón tay Lăng Hà bấu chặt tay vịn xe lăn, càng gắng sức, chân càng đau, càng kích thích nỗi căm giận và không cam lòng của y.
Chưa nói tới ân oán cá nhân với Nghiêm Tiểu Đao, chuyện tôi có hay không có được Nghiêm Tiểu Đao, Thích Bảo Sơn ông lấy tư cách gì định đoạt? Tiểu Đao trong lòng tôi là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, hắn không phải con rối hoặc nô lệ của bất luận kẻ nào, hắn mà phải tuân theo sự sắp đặt và chi phối của ông sao?
Đôi mắt xanh biếc của Lăng Hà dần hiện lên tơ máu, ánh mắt cuồn cuộn khí thế ngoan độc, “Thích gia, hôm nay ông phục tôi có thể khiến Nghiêm Tiểu Đao hai sườn cắm đao vì tôi, lại không tin một ngày nào đó tôi có thể khiến hắn cắm hai mũi đao nọ vào sườn ông sao?”
Thích Bảo Sơn bị dồn đến góc tường nhưng vẫn cực kỳ tự tin, lắc đầu nói, “Con tôi nuôi lớn, tôi hiểu nó.
Lăng Hà, chỉ cần cậu hiểu ba phần tính cách của Tiểu Đao thì tự cậu cũng biết, nếu hôm nay cậu thẳng thừng đối đầu với tôi, tôi chết trong tay cậu, giữa cậu và Tiểu Đao liệu có còn gì không?”
“Nó không nỡ để cậu bị chặt tay chân, vậy bây giờ cậu hỏi thẳng nó xem, nó có thể bình tĩnh nhìn tôi bị cậu chặt tay chân hay không? Nó có dám biến thành ngữ tiểu nhân cầm thú, bội tín phản chủ, vong ân phụ nghĩa, khiến người người khinh rẻ phỉ báng chỉ vì tình cảm riêng tư hay không?… Với hiểu biết của cậu về nó, cậu cho rằng Tiểu Đao sẽ làm như thế nào, thưa cậu Tiểu Lăng?”
Lăng Hà khẽ giật mình, “…”
Lăng Hà để mặc tơ máu chằng chịt phủ kín đôi mắt, hai chân y đau đớn như kim châm muối xát, y biết Thích Bảo Sơn nói đúng.
Y đã biết từ lâu, chẳng cần ông ta thay y vạch rõ.
Nghiêm Tiểu Đao có thể ra tay với y, ác độc làm y bị thương, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ đụng vào cha nuôi của mình.
Y đặt Tiểu Đao ở nơi quan trọng nhất, quý báu nhất trong lòng y, nhưng ở trong lòng Nghiêm Tiểu Đao, người quan trọng nhất của hắn có lẽ vĩnh viễn chỉ là ân nhân cứu rỗi hắn thời niên thiếu khốn cùng, xếp thứ hai là mẹ Nghiêm cưu mang hắn, cho hắn miếng cơm ăn.
Còn bản thân y, trời biết sau khi liệt kê bao nhiêu vị trí, có lẽ còn chẳng bằng đám huynh đệ tay chân chè chén dưới lầu – Nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng xếp hạng đầu trong hàng ngũ “Hồng nhan tri kỷ” mà thôi?
Nam nhi giang hồ coi trọng nhất là trung hiếu nhân nghĩa, sắt thép biến khung xương, còn về nhi nữ tình trường êm đềm mềm mại, vĩnh viễn luôn bị gạt ra ngoài, nói ra còn sợ bị chê cười chế nhạo.
Tôi chưa bao giờ làm hại anh.
Nhưng sau này anh vẫn sẽ làm hại tôi.
Hai người cùng như đánh rắn bảy tấc, cùng nắm chắc nhược điểm của nhau, cùng khó chịu.
Tại khoảnh khắc đó, tầng tầng lớp lớp nản lòng thoái chí ùa lên từ nơi sâu thẳm âm u tĩnh mịch nhất trong lòng Lăng Hà, y thong thả mở miệng, “Được, Thích gia, chúng ta chốt giao dịch.”
Nghiêm Tiểu Đao không thể ngờ rằng có một ngày mình lại trở thành món hàng trao đổi của người khác, thậm chí còn là món hàng cực kỳ quý giá và có sức nặng, hơn nữa còn xuất phát từ hai người hắn quý trọng nhất.
Hắn khiến cho hai người này vắt hết trù tính và tâm cơ vì hắn, cuộc họp bí mật kéo dài hơn một tiếng, hắn sốt ruột đi qua đi lại hơn mười vòng trong phòng khách, lâu lắc như thế này, đừng nói chặt tay chân, xé xác Lăng Hà cũng thừa đủ thời gian ấy chứ!
Đang lúc hắn suýt thì đại nghịch bất đạo, chuẩn bị giơ chân đạp cửa xông vào, Thích Bảo Sơn chậm rãi bước ra khỏi tầng hầm.
Thích gia sành sỏi cũng không giấu được nét mặt đầy hoảng hốt và nặng nề tâm sự, bước chân còn hơi lảo đảo, trải qua một trận tâm lý chiến tiêu hao bao nhiêu sức lực, sống lưng ông ta đã toát mồ hôi.
“Ba nuôi.” Nghiêm Tiểu Đao lập tức bước lên chặn đầu Thích Bảo Sơn, trái tim thắt lại.
“Không chém nó, chưa đụng vào một sợi tóc của nó, yên tâm!” Thích Bảo Sơn uất ức trong bụng, tâm trạng cũng chẳng ra gì.
“Đa tạ ba nuôi nhân nghĩa.” Nghiêm Tiểu Đao hạ giọng, tự biết hổ thẹn.
Ngay từ đầu Thích Bảo Sơn cũng không định làm gì Lăng Hà, chắc chắn Lăng Hà đã bố trí nhân lực kín đáo phía sau, ông ta không dám đụng vào, nhưng đụng vào thằng con nuôi thì dám.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc Nghiêm Tiểu Đao, “Con đi theo ta, có lời cần nói với con.”
Rời khỏi tầng hầm, lên phòng đọc sách trên lầu hai, cửa phòng đóng chặt, chặn đứng mọi âm thanh trong ngoài.
Thích gia quay phắt người lại, vung toàn lực cánh tay, sức mạnh kinh thiên động địa, giáng một cái tát cực kỳ hung ác xuống nửa khuôn mặt bên phải của Nghiêm Tiểu Đao…
Cái tát này quá mạnh, sức tay của đàn ông trưởng thành có thể đánh người ta tới điếc.
Trước mắt Nghiêm Tiểu Đao bỗng chợt tối sầm, nổ đom đóm, hắn tự biết xương mặt sắp vỡ, nhưng vẫn kiên cường chống chọi.
Hắn dùng sức từ hông, lấy cứng chọi cứng, vững vàng đứng thẳng, không chạy trốn, một dòng chất lỏng uốn lượn chảy xuống từ mí mắt, mang theo cơn đau sắc nhọn, hòa cùng vết thương dưới xương sườn bên ngực.
“Đau không? Đánh con đau không?” Thích Bảo Sơn không tát cú thứ hai, ông ta cũng rất đau lòng, giơ tay nắm lấy khuôn mặt hắn, hai tay mạnh bạo vuốt ve khuôn mặt hắn, “Tiểu Đao, đánh con không phải là vì thằng nhỏ họ Lăng, ta bái phục Lăng Hà, nó quá lợi hại, sinh con phải sinh được một đứa như Lăng Hà, nuôi con cũng phải nuôi được một đứa như Lăng Hà!”
“Ta đánh con vì con ngu xuẩn, con lại đi tin nó!… Từ đầu tới cuối toàn bị nó lừa gạt, đùa bỡn, còn không màng sống chết vì nó, ta cứ tưởng con thông minh hơn lão già ngu xuẩn Watanabe Yozan, nhưng không! Chính mắt con nhìn thấy gia tộc Watanabe sụp đổ thế nào, tiếp theo sẽ là nhà họ Giản, nhà họ Du, thế mà con vẫn tin nó, cái tát vừa rồi đã giúp con tỉnh ra chưa hả Tiểu Đao?!”
Nghiêm Tiểu Đao không có gì để nói, có một số việc hắn đi ngược với cách nhìn của cha nuôi, nhưng không nhất thiết phải uốn nắn hay bác bỏ lập trường và tam quan của riêng mình.
“Con sẽ không phá hủy cơ nghiệp của ba, gây tổn hại đến ba, nhưng cũng không muốn cậu ấy phải ấm ức.” Khi nói chuyện, xương mày Nghiêm Tiểu Đao trào máu, vẻ mặt hiên ngang và chuyên chú.
Bị lừa gạt từ đầu đến cuối, chuyện này hắn tự biết trong lòng, dù sao hắn cũng cam tâm tình nguyện bị lừa gạt, cố ý giả mù.
Nếu hắn không cố ý giả mù, Lăng Hà có thể bình yên vô sự tác oai tác quái ngay bên cạnh hắn lâu như vậy sao?
Rất nhiều chi tiết hắn không muốn nói với Thích gia, không muốn chia sẻ với bất luận kẻ nào, đó là tình cảm riêng tư thuộc về hắn và Lăng Hà.
Có lẽ hai người không thể ở bên nhau, nhưng thỉnh thoảng nhớ về người con trai duy nhất hắn từng ôm, từng hôn trong cuộc đời, sau này sẽ không còn người thứ hai nữa, coi như là kỷ niệm.
…
Lúc đó ở tầng hầm, Thích Bảo Sơn xách cây chổi lông gà bị vứt một bên, dùng đầu nhọn viết bốn chữ thật lớn trên mặt sàn bụi bặm, chính là họ của bốn kẻ mà cả ông ta và Lăng Hà đều nắm rõ.
Ngay trước mặt Lăng Hà, Thích Bảo Sơn gõ gõ bốn dòng họ, im lặng gạch bỏ chữ “Thích” của mình, cầm chổi lông gà chỉ sang ba người khác, “Đây là danh sách kẻ thù cậu muốn tìm, phải không cậu Tiểu Lăng?”
Lăng Hà không đáp lời, chính là thừa nhận.
Thích Bảo Sơn thẳng thắn nói, “Tôi và cậu đều là người làm ăn, chỉ cần lợi ích và tiền bạc, giao dịch này đối với cậu chỉ lời chứ không lỗ.”
“Cậu buông tha cho tôi, đi làm việc của cậu, tôi sẽ không cản cậu, cậu cũng đừng gây phiền toái cho tôi nữa, đường rộng thênh thang, tôi và cậu mỗi người một ngả, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.”
Thích Bảo Sơn cầm chổi lông gà chỉ vào ngực Lăng Hà, tại vị trí bên cạnh bốn dòng họ, mạnh mẽ viết một chữ “Đao”.
“Tôi chỉ có một đứa con này, cũng là tâm huyết mười mấy năm của tôi.
Cậu Tiểu Lăng cũng khôn khéo lắm, cậu chỉ cần bắt được Tiểu Đao, toàn bộ gia sản của Thích Bảo Sơn tôi, chẳng phải tương lai sẽ biến thành của hai người các cậu hay sao? Cậu dám nói cậu không định dùng thủ đoạn này để chiếm đoạt gia tài của tôi sao?… Cuộc mua bán này cậu thật sự không lỗ chút nào.”
…
…
“Ôi, mưu mô chiếm đoạt gia tài của ta, còn muốn cướp đi người ta dốc hết tâm huyết bồi dưỡng nhiều năm như vậy…” Thích Bảo Sơn ngửa mặt thở dài, khóe mắt rơm rớm, mạnh bạo áp môi lên nửa khuôn mặt bị thương của Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao không dám trốn tránh hay chống cự, nét mặt còn đau đớn hơn cả lúc nãy bị đánh, tâm trạng thoắt cái chìm vào kinh ngạc và căng thẳng bất ngờ.
Hắn vẫn không nhúc nhích, Thích gia vuốt ve hôn hít khuôn mặt hắn hồi lâu, cuối cùng mới cho hắn quay đi, lúng túng lùi lại.
Trên môi và các ngón tay Thích Bảo Sơn dính đầy máu của hắn.
Ánh mắt xúc động và mười đầu ngón tay run rẩy như đang bộc lộ thứ cảm xúc điên cuồng chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài, điều này khiến Nghiêm Tiểu Đao hơi khó hiểu, hắn chưa thấy bao giờ.
Hắn không thích người ngoài tiếp xúc quá thân mật với hắn như vậy, thật sự không quen.
Thực ra hắn và Lăng Hà cũng không thường xuyên đầu gối tay ấp.
Đôi môi Thích Bảo Sơn dính máu, dùng khăn ướt lau vết thương cho hắn, nói rằng, “Tiểu Đao, con yên tâm, ta sẽ không dễ dàng chắp tay tặng con cho kẻ khác, tuyệt đối không… Nó đừng mơ tưởng.”
Câu này rất mập mờ, nhưng hàm ý cực kỳ bất hảo, đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao lại chùng xuống… Cha định chắp tay tặng con cho ai?
Thích gia cũng không kịp biểu đạt suy nghĩ trong lòng, vì chính lúc đó lại có tin nhắn.
Ông ta vừa liếc điện thoại một cái, sắc mặt lập tức lo âu thấp thỏm, khó coi hơn cả lúc đàm phán giao dịch với Lăng Hà.
Thích Bảo Sơn vội vã nói, “Để lúc khác nói chuyện tiếp, tối nay hoặc sáng sớm mai con đến nhà ta, chúng ta bàn lại.”
Nghiêm Tiểu Đao gật đầu thưa vâng.
Thích gia hối hả bỏ đi, áo khoác còn chưa kịp cài, dù cửa phòng đóng kín, vách tường cách âm, ông ta vẫn không yên tâm gọi điện thoại trong nhà con nuôi, gấp rút xuống lầu ra khỏi cửa, tìm chỗ khác xử lý.
…
Thích Bảo Sơn nhận được tin nhắn rằng: Lão Nhị này, gần hai năm không gặp, anh em ta cũng nên thảo luận chuyện này rốt cuộc tính sao nhỉ?
Dãy số này ông ta vẫn lưu trong điện thoại, chỉ có điều trước nay rất hiếm khi liên lạc, đề tên là “Du”.
…
Thích Bảo Sơn vừa ra ngoài đã dùng khóa sắt cực lớn khóa chặt tầng hầm.
Nghiêm Tiểu Đao lấy thuốc mỡ và băng vải băng bó qua loa, vội vàng chạy xuống mở khóa tầng hầm, xác nhận tay chân Lăng Hà còn hay mất.
Dưới ánh đèn mập mờ trong căn phòng ẩm thấp, Lăng Hà ngước mắt nhìn nhan sắc vừa được tu chỉnh của Nghiêm Tiểu Đao, dễ dàng hiểu ra rất cả, giữa hai người đã không cần khách sáo thừa thãi, “Khuôn mặt đẹp trai của ngài vừa bị ai đánh thế?”.
Trên đời này, ngoại trừ Thích Bảo Sơn, còn ai dám vả mặt Nghiêm Tiểu Đao tóe máu mà không sợ bị chọc ba đao sáu lỗ?
Lăng Hà quay ngoắt đi, không nói lời nào.
Lòng càng nhung nhớ, y càng không muốn gặp, bởi vì hễ gặp là chẳng có gì để nói, nói điều gì cũng không phải thật lòng.
Chổi lông gà bị bẻ gãy đôi trên mặt đất.
Tất nhiên dòng họ của bốn người vừa nãy đã bị xóa sạch, bao gồm cả chữ “Đao” khiến người ta đau tới nát lòng kia.
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Chuyển lên tầng nhé? Dưới này ẩm ướt quá, không tốt cho vết thương ở chân cậu.”
Lăng Hà đáp, “Không cần, chuyển lên chuyển xuống phiền, ở vài ngày là quen.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Lăng Hà thờ ơ nhoẻn miệng cười, giơ tay chỉ vào góc, “Anh xem, phòng này còn có nhà vệ sinh biệt lập, tôi ở rất tiện.”
Nghiêm Tiểu Đao biết nhà vệ sinh nọ bẩn muốn chết, chẳng có ai quét tước, không ngờ người như Lăng Hà lại có thể chịu đựng.
Hắn im lặng cúi xuống, xem xét tình hình vết thương ở chân Lăng Hà, thay thuốc và băng vải mới cho người này.
Lăng Hà rất muốn quát Nghiêm Tiểu Đao “Đại yêu tinh kia mau tránh xa ra đừng đến đây quyến rũ tôi”, đúng lúc đó Dương Hỉ Phong chạy hùng hục từ cầu thang xuống, lại sợ quấy nhiễu hai người tâm sự, ngập ngừng một lát mới khẽ gọi, “Đại ca ơi, có, ngoài cửa có cảnh sát tìm anh… Là đội trưởng Tiết ở đội hình sự cục cảnh sát thành phố tìm anh, hình như muốn hỏi về án mạng của ngài Mạch.”
Ấn đường Nghiêm Tiểu Đao khẽ giật, tâm trạng lập tức nặng nề, đáy lòng chùng xuống, không ngờ tại thời khắc sống còn này lại có người đến tìm hắn.
Trong lòng hắn biết rõ vụ án của Mạch Doãn Lương từ đầu tới cuối là do ai sắp đặt, nụ hôn kéo tơ, vân môi vấn vít mấy tiếng trước vẫn còn vương hơi ấm, một thanh kiếm đã lửng lơ trên đỉnh đầu hắn, hai người cãi vã rồi cãi vã, hoài nghi cũng không ít, nhưng hắn vẫn không dám tin sẽ có một ngày như thế, dồn ép hắn đến mức này.
Ngài Lăng thật sự có thể dứt khoát rạch ròi giữa tình cảm và trù tính đại sự, vừa đạt mục đích vừa không gây trở ngại lẫn nhau, tâm địa cay độc là thế.
Nghiêm Tiểu Đao khổ sở nhìn Lăng Hà, gật đầu, “Được, được thôi, tôi đi gặp cảnh sát đây, cậu muốn tôi khai gì với cảnh sát nào?”
Lăng Hà không thể đáp lại, “…”
Nghiêm Tiểu Đao quay bước bỏ đi.
Lăng Hà rất muốn giữ hắn lại để giải thích rõ ràng, nhưng không đứng dậy được, “… Tiểu Đao!”
Đội trưởng Tiết chưa được mời đã tự tiện đứng giữa phòng khách nhà hắn, giờ đang quan sát bài trí và phong cách bốn phía quanh biệt thự, bộ dạng chỉ như đến nhà bạn chơi, trước lạ sau quen.
Nghiêm Tiểu Đao từ dưới hầm đi lên, sắc mặt lạnh ngắt như băng, không có nửa nụ cười chào đón Tiết Khiêm, “Đội trưởng Tiết muốn hỏi gì, hỏi ở đây hay đến cục hỏi?”
Tiết Khiêm ra vẻ cường điệu, híp mắt chăm chú nhìn hắn, “Hôm nay Nghiêm tổng quý thể bất an sao? Khó chịu sao? Thế thì chúng ta có thể…”
Nghiêm Tiểu Đao ngắt lời, “Cảm ơn lời hỏi thăm, không có gì đáng ngại, muốn nói gì nói đi.”
Sắc mặt Tiết Khiêm cũng bất hảo, giọng điệu ngả ngớn nhưng sắc sảo đầy hàm ý, “Phiền Nghiêm tổng trăm công nghìn việc bớt chút thời giờ theo chúng tôi đi lấy khẩu cung, không có gì to tát đâu, tán gẫu bình thường thôi ấy mà.”
Giờ khắc này, ngoại trừ Lăng Hà, Nghiêm Tiểu Đao chẳng muốn hòa nhã với bất cứ ai hết, lạnh lùng đảo mắt nhìn gã, “Đội trưởng Tiết đợi một lát, tôi lên thay quần áo.”
Khi đó áo vest của Nghiêm Tiểu Đao chỉ vắt trên vai, sơ mi ướt sũng máu đỏ, chỉ cần không mù, chắc chắn Tiết Khiêm cũng nhìn thấy.
Hắn vào phòng ngủ, ném áo vest, cởi áo sơ-mi, nỗi đau trong lòng còn lớn hơn cả cơn đau từ vết thương trên xương sườn và xương mày của hắn.
Bây giờ cảnh sát đến tìm hắn, đội trưởng Tiết xách hắn về cục thẩm vấn, tất cả đều như lưỡi dao cắt xẻ vết thương của hắn, rồi ác độc tạt muối lên.
Hắn cúi đầu tháo chuỗi đao lá liễu bên hông và sau lưng, vào cục cảnh sát không thể mang theo những thứ này.
Thay quần áo sạch sẽ, khoác thêm áo, che đậy tất cả đau đớn dưới những lớp vải, không muốn lộ ra ngoài.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác như có thứ gì đó nấp dưới vành mắt, khiến mắt hắn đau đớn, hơi ướt át, nhưng cố nén không để xúc cảm ướt át khuếch đại và lan tràn.
Có đôi khi, một người dù kiên cường cách mấy, cũng không thể chịu đựng tình cảnh bốn bề thọ địch, hai mặt giáp công này, chỉ hi vọng có ai đó san sẻ cùng hắn một chút, thương yêu hắn một chút mà thôi.
Chẳng qua hiện thực u ám khiến Lăng Hà thất vọng tột cùng, sau quá nhiều năm, kẻ thù đã không còn tâm thế coi trời bằng vung, ác sát và liều mạng như ngày xưa, những người này đều đã tới tuổi trung niên, giàu có an nhàn thành quen, lại quanh năm bị tra tấn bởi bí mật động trời ẩn giấu sâu trong tiềm thức, ai cũng sợ phải chứng kiến sự thật năm xưa lộ ra ánh sáng.
Khi sự thật nổi lên mặt biển, cả đám nhân vật thanh danh hiển hách này đều kinh hãi khiếp đảm và chần chờ lưỡng lự, chẳng ai dám lộ diện, cuối cùng chỉ có con trai của Thích Bảo Sơn, con trai của Du Cảnh Liêm và thằng con thứ hai du thủ du thực nhà họ Giản xuất hiện, chính chủ chẳng ai dám ra mặt.
Nếu coi “Vân Đoan Hào” là một ván cờ, thì Lăng Hà thật ra đã thua, phí công mưu tính còn phải chịu khổ, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần mà chẳng được kết quả gì, thậm chí ý đồ tranh thủ cơ hội châm ngòi ly gián Nghiêm Tiểu Đao và Thích gia cũng không thành công.
Y biến mình thành mồi câu hấp dẫn, định câu cá lớn nhưng rốt cuộc chẳng thu được gì, những kẻ mò tới chỉ là binh tôm tướng tép trời ơi đất hỡi, bắt về cũng chẳng được tích sự gì, lúc ấy đúng là tức chết.
Nhưng giờ ngẫm lại, một cảm giác vui sướng âm ỉ sau khi sa vào lưới tình bất giác nảy sinh trong lòng y, là thứ cảm giác mà Lăng Hà chưa bao giờ được trải nghiệm trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời nhạt nhẽo, khiến cho y mất hết tự chủ, chủ động sa vào.
Duyên phận ngắn ngủi, được chung chăn chung gối qua những ngày đêm giữa biển biếc trời xanh, từng giây từng phút đều như bồng bềnh trên sóng mây, trầm bổng uốn lượn thật tuyệt vời…
Thu hoạch duy nhất của y chính là con cá mang tên Nghiêm Tiểu Đao hoàn toàn ngoài cuộc, hoàn toàn vô tội này.
Được quen biết Nghiêm Tiểu Đao, đủ để khiến y cảm thấy chuyến đi này không tệ, may mắn ba đời, thậm chí còn hận gặp nhau quá muộn, hận mình chậm hơn lão già Thích Bảo Sơn một bước.
Tại mặt trái của câu chuyện, nơi Nghiêm Tiểu Đao không thể nhìn thấy, màn rút đao đâm chém đỏ mặt tía tai kinh hồn bạt vía vừa rồi đã biến mất sạch, thật giống như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Thậm chí, chỉ trong phút chốc, hai thái cực công thủ, nhược cường rành mạch vừa nãy cũng hoàn toàn đảo lộn.
Thích Bảo Sơn lộ rõ sự phẫn uất và không cam lòng sau vẻ ngoài thâm sâu khó đoán, không muốn gặp lại Lăng công tử, lảng tránh lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng phải tháo mặt nạ, tự bóc trần bộ mặt thật, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Hà.
Thói quen ngồi xổm trên bồn cầu nghe điện thoại, nhón chân ngồi trên bậc cửa gặm bánh rán bánh quẩy của đứa con nuôi thường bị ông ta giễu cợt là, sao thô bỉ thế, có cho ba mày rạng danh hơn được không? Vậy mà lúc này, người ngồi xổm trước mặt Lăng Hà lại là ông ta.
Thích Bảo Sơn ngước mắt nhìn Lăng công tử, rũ bỏ tất cả uy danh lão đại giang hồ, rốt cuộc cũng hiện nguyên hình, chẳng phải chính là gã thương buôn dựng sạp bán giày không xu dính túi hai mươi năm về trước đây sao?
Lăng Hà ngồi vững trên xe lăn, thân thể không hề có sức tự vệ thẳng lưng ngồi đó, dáng vóc y tức khắc cao lớn hơn nhiều, bờ vai rộng chìm trong ánh nắng mắt thường không thấy được, ngẩng đầu bễ nghễ nhìn lên một góc trần nhà, thỉnh thoảng thản nhiên hạ mắt lướt qua Thích Bảo Sơn.
Một ngước lên, một nhìn xuống.
Thích Bảo Sơn bật ngón cái với Lăng Hà, “Cậu có bản lĩnh thật đấy, có thể khiến Tiểu Đao hai sườn cắm đao vì cậu, tôi bái phục cậu.”
Lăng Hà khiêm tốn đáp lời, “Sếp Tiểu Nghiêm nhân hậu nghĩa khí, Thích gia không nên thử anh ta, bức bách anh ta như vậy.
Tôi chỉ là một người bình thường, sinh mạng như cỏ rác, một chốn yên thân gửi phận còn không có, tôi không xứng với sự ưu ái của ngài Nghiêm.”
Vừa nãy đúng là Thích Bảo Sơn chỉ thử mà thôi, chỉ thử một lần đã bóc trần được tình cảm chân thành khắc sâu tận xương tủy của Tiểu Đao.
Đây là đứa con nuôi hai mươi năm của ông ta, ông ta trách ai được? Từ xưa tới nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi công tử nhà họ Lăng này lại là một mỹ nhân rắn rết.
Tất nhiên Thích gia sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng tầng hầm nhà mình làm lò sát sinh, vốn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bịt miệng Lăng Hà vĩnh viễn, bây giờ không kịp rồi, tuyệt đối không thể sơ suất bất cần đời chém người ngay trước cửa nhà mình, Lăng Hà trăm triệu lần không được giết.
Bây giờ chỉ may ở chỗ là Tiểu Đao mời được Lăng Hà tới.
Dù sao Lăng Hà cũng đang được cung phụng như Bồ Tát trong tay mình, không rơi vào tay kẻ khác, không đến mức liên thủ với đám người kia để đối phó mình… Ông ta vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Thích Bảo Sơn tháo cặp kính gọng vàng, cẩn thận lau sạch hai mắt kính rồi mới đeo lên, “Cậu Tiểu Lăng này, đã nhiều năm như vậy rồi, cậu… Cậu buông tha đi! Tương lai của mỗi người trong chúng ta đều còn rất dài mà, được không?”
Lăng Hà chăm chú nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa phía trước, “Một kẻ trục lợi mười mấy năm nay, bây giờ thản nhiên nói với những người bị thua thiệt như chúng tôi rằng, ‘buông tay đi’? Thích gia à, tôi nên khen ông thiện tâm nhân hậu, hay khen ông già cả lú lẫn bây giờ?”
Thích Bảo Sơn bất đắc dĩ đáp, “Cậu mắng chửi đi, châm chọc đi, tôi nghe hết.”
Lăng Hà lãnh đạm nói, “Tương lai của tôi mới dài, chứ Thích gia thì còn bao lâu nữa? Hay lại mời vị bán tiên nào về bấm ngón tay tính thử cho, xem lần này đứa con nuôi cứu tinh của ông có bảo vệ được cái mạng ông không?”
Dù là Thích Bảo Sơn cũng phải bất giác run rẩy, run từ gốc cột sống tới bả vai, “Cậu nhất quyết không tha, kiên quyết muốn chúng tôi khổ sở?”
Lăng Hà lặng lẽ nghiến răng, “Ông không khổ thì tôi khổ, tất cả những gì Thích gia nắm trong tay hôm nay, tài sản địa vị, giang sơn hùng vĩ của ông, ban đầu vốn thuộc về tôi mà nhỉ? Chặng đường xa như vậy, hai bàn chân từng đạp lên xương cốt và máu thịt của bao nhiêu người, bây giờ ông có dám ra ngoài kia thổ lộ hết sự thật cho con nuôi của ông không? Ví dụ như, hài cốt vừa được cảnh sát tìm thấy chính là thủ phạm vụ cướp ngân hàng năm xưa, một người tên gọi Trần Khôi An, biệt danh Trần Cửu, Trần Cửu bị phanh thây, tổng cộng Thích gia chém mấy đao?”
Dám không?
Dám vất bỏ tất cả vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, đức cao vọng trọng, tiền hô hậu ủng, uy phong lừng lẫy hôm nay, dám vất bỏ danh dự và lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, thẳng thắn bước ra nói rõ ngọn ngành với con nuôi của ông không? Thích Bảo Sơn ông chẳng qua chỉ là gã con buôn giày vải, ông tưởng ông là ai? Ông là hoàng thân quốc thích sao, ông tưởng ông là Lưu hoàng thúc của Đại Hán, bán giày bán cả thiên hạ sao, chỉ dựa vào cái lưỡi không xương tâng bốc vớ vẩn của một gã thầy bói, cái mạng hèn hạ của ông có thể gây dựng hết thảy giang sơn phú quý ngày hôm nay sao?
Miệng lưỡi và ánh mắt Lăng Hà nhọn như mũi đao, từng lời nói ra và từng lời chưa rời khỏi miệng đều sắc ngọt như khoét tim đục xương, cắm thẳng vào trái tim đối thủ.
Không dám…
Không bao giờ dám…
Đã cầm trên tay tất cả, ai có thể vất bỏ, chắp tay nhường cho kẻ khác, sau đó quẳng mình xuống vực sâu tội ác, thân bại danh liệt đây? Bất cứ ai cũng không thể vất bỏ được, dù cố giữ mạng để nuốt trôi hay mất mạng vì cố nuốt trôi, thì cũng không ai nỡ vất bỏ.
Thích Bảo Sơn lộ rõ vẻ già nua chán nản, tin phục gật đầu, “Lăng Hà, cậu đừng quên khi trước, người cứu cậu một mạng chính là tôi.”
“…” Lăng Hà khựng lại.
Thích Bảo Sơn chuyên chú mà xúc động nói tiếp, “Nếu không có tôi thì cậu đã mất mạng, cậu sẽ không thể sống tới ngày hôm nay.
Bọn họ khăng khăng đòi diệt cỏ tận gốc, suy cho cùng vẫn là tôi mềm lòng, chính tôi liều mình ngăn cản để giữ lại cái mạng nhỏ cho cậu, tôi còn chưa đủ thiện tâm phúc hậu hay sao? Khi đó tôi không nỡ làm hại cậu, mà hôm nay cũng đâu có xuống tay làm hại cậu?”
Thích Bảo Sơn cắn ngón tay trỏ, bắt chước động tác quen thuộc mỗi lúc lo lắng của đứa con nuôi, “Tôi biết cậu muốn báo thù, cậu Tiểu Lăng à, chi bằng thế này nhé, hai chúng ta đàm phán…”
“Tôi giúp cậu báo thù, cậu khoan hồng độ lượng bỏ qua chuyện cũ, chừa lại cho tôi một con đường, xóa bỏ ân oán ngày xưa của tôi và cậu.”
Lăng Hà cười khẩy, “Cảnh sát chuẩn bị giáng thần binh đến tận nhà thăm hỏi Thích gia rồi, ngài lấy cái gì đàm phán với tôi?”
Thích Bảo Sơn đáp, “Ngoại trừ tiền thì tôi chẳng còn gì cả, tôi chỉ có một đứa con nuôi, tôi lấy Tiểu Đao ra đàm phán với cậu, đủ không?”
Lăng Hà chợt biến sắc.
Thích Bảo Sơn khẽ nhướn hàng lông mày lưa thưa nhạt màu, “Chẳng lẽ tôi đoán sai? Cậu Tiểu Lăng không có chút tình cảm gì với Tiểu Đao nhà tôi sao? Cậu không muốn có được nó sao?”
Mười ngón tay Lăng Hà bấu chặt tay vịn xe lăn, càng gắng sức, chân càng đau, càng kích thích nỗi căm giận và không cam lòng của y.
Chưa nói tới ân oán cá nhân với Nghiêm Tiểu Đao, chuyện tôi có hay không có được Nghiêm Tiểu Đao, Thích Bảo Sơn ông lấy tư cách gì định đoạt? Tiểu Đao trong lòng tôi là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, hắn không phải con rối hoặc nô lệ của bất luận kẻ nào, hắn mà phải tuân theo sự sắp đặt và chi phối của ông sao?
Đôi mắt xanh biếc của Lăng Hà dần hiện lên tơ máu, ánh mắt cuồn cuộn khí thế ngoan độc, “Thích gia, hôm nay ông phục tôi có thể khiến Nghiêm Tiểu Đao hai sườn cắm đao vì tôi, lại không tin một ngày nào đó tôi có thể khiến hắn cắm hai mũi đao nọ vào sườn ông sao?”
Thích Bảo Sơn bị dồn đến góc tường nhưng vẫn cực kỳ tự tin, lắc đầu nói, “Con tôi nuôi lớn, tôi hiểu nó.
Lăng Hà, chỉ cần cậu hiểu ba phần tính cách của Tiểu Đao thì tự cậu cũng biết, nếu hôm nay cậu thẳng thừng đối đầu với tôi, tôi chết trong tay cậu, giữa cậu và Tiểu Đao liệu có còn gì không?”
“Nó không nỡ để cậu bị chặt tay chân, vậy bây giờ cậu hỏi thẳng nó xem, nó có thể bình tĩnh nhìn tôi bị cậu chặt tay chân hay không? Nó có dám biến thành ngữ tiểu nhân cầm thú, bội tín phản chủ, vong ân phụ nghĩa, khiến người người khinh rẻ phỉ báng chỉ vì tình cảm riêng tư hay không?… Với hiểu biết của cậu về nó, cậu cho rằng Tiểu Đao sẽ làm như thế nào, thưa cậu Tiểu Lăng?”
Lăng Hà khẽ giật mình, “…”
Lăng Hà để mặc tơ máu chằng chịt phủ kín đôi mắt, hai chân y đau đớn như kim châm muối xát, y biết Thích Bảo Sơn nói đúng.
Y đã biết từ lâu, chẳng cần ông ta thay y vạch rõ.
Nghiêm Tiểu Đao có thể ra tay với y, ác độc làm y bị thương, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ đụng vào cha nuôi của mình.
Y đặt Tiểu Đao ở nơi quan trọng nhất, quý báu nhất trong lòng y, nhưng ở trong lòng Nghiêm Tiểu Đao, người quan trọng nhất của hắn có lẽ vĩnh viễn chỉ là ân nhân cứu rỗi hắn thời niên thiếu khốn cùng, xếp thứ hai là mẹ Nghiêm cưu mang hắn, cho hắn miếng cơm ăn.
Còn bản thân y, trời biết sau khi liệt kê bao nhiêu vị trí, có lẽ còn chẳng bằng đám huynh đệ tay chân chè chén dưới lầu – Nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng xếp hạng đầu trong hàng ngũ “Hồng nhan tri kỷ” mà thôi?
Nam nhi giang hồ coi trọng nhất là trung hiếu nhân nghĩa, sắt thép biến khung xương, còn về nhi nữ tình trường êm đềm mềm mại, vĩnh viễn luôn bị gạt ra ngoài, nói ra còn sợ bị chê cười chế nhạo.
Tôi chưa bao giờ làm hại anh.
Nhưng sau này anh vẫn sẽ làm hại tôi.
Hai người cùng như đánh rắn bảy tấc, cùng nắm chắc nhược điểm của nhau, cùng khó chịu.
Tại khoảnh khắc đó, tầng tầng lớp lớp nản lòng thoái chí ùa lên từ nơi sâu thẳm âm u tĩnh mịch nhất trong lòng Lăng Hà, y thong thả mở miệng, “Được, Thích gia, chúng ta chốt giao dịch.”
Nghiêm Tiểu Đao không thể ngờ rằng có một ngày mình lại trở thành món hàng trao đổi của người khác, thậm chí còn là món hàng cực kỳ quý giá và có sức nặng, hơn nữa còn xuất phát từ hai người hắn quý trọng nhất.
Hắn khiến cho hai người này vắt hết trù tính và tâm cơ vì hắn, cuộc họp bí mật kéo dài hơn một tiếng, hắn sốt ruột đi qua đi lại hơn mười vòng trong phòng khách, lâu lắc như thế này, đừng nói chặt tay chân, xé xác Lăng Hà cũng thừa đủ thời gian ấy chứ!
Đang lúc hắn suýt thì đại nghịch bất đạo, chuẩn bị giơ chân đạp cửa xông vào, Thích Bảo Sơn chậm rãi bước ra khỏi tầng hầm.
Thích gia sành sỏi cũng không giấu được nét mặt đầy hoảng hốt và nặng nề tâm sự, bước chân còn hơi lảo đảo, trải qua một trận tâm lý chiến tiêu hao bao nhiêu sức lực, sống lưng ông ta đã toát mồ hôi.
“Ba nuôi.” Nghiêm Tiểu Đao lập tức bước lên chặn đầu Thích Bảo Sơn, trái tim thắt lại.
“Không chém nó, chưa đụng vào một sợi tóc của nó, yên tâm!” Thích Bảo Sơn uất ức trong bụng, tâm trạng cũng chẳng ra gì.
“Đa tạ ba nuôi nhân nghĩa.” Nghiêm Tiểu Đao hạ giọng, tự biết hổ thẹn.
Ngay từ đầu Thích Bảo Sơn cũng không định làm gì Lăng Hà, chắc chắn Lăng Hà đã bố trí nhân lực kín đáo phía sau, ông ta không dám đụng vào, nhưng đụng vào thằng con nuôi thì dám.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc Nghiêm Tiểu Đao, “Con đi theo ta, có lời cần nói với con.”
Rời khỏi tầng hầm, lên phòng đọc sách trên lầu hai, cửa phòng đóng chặt, chặn đứng mọi âm thanh trong ngoài.
Thích gia quay phắt người lại, vung toàn lực cánh tay, sức mạnh kinh thiên động địa, giáng một cái tát cực kỳ hung ác xuống nửa khuôn mặt bên phải của Nghiêm Tiểu Đao…
Cái tát này quá mạnh, sức tay của đàn ông trưởng thành có thể đánh người ta tới điếc.
Trước mắt Nghiêm Tiểu Đao bỗng chợt tối sầm, nổ đom đóm, hắn tự biết xương mặt sắp vỡ, nhưng vẫn kiên cường chống chọi.
Hắn dùng sức từ hông, lấy cứng chọi cứng, vững vàng đứng thẳng, không chạy trốn, một dòng chất lỏng uốn lượn chảy xuống từ mí mắt, mang theo cơn đau sắc nhọn, hòa cùng vết thương dưới xương sườn bên ngực.
“Đau không? Đánh con đau không?” Thích Bảo Sơn không tát cú thứ hai, ông ta cũng rất đau lòng, giơ tay nắm lấy khuôn mặt hắn, hai tay mạnh bạo vuốt ve khuôn mặt hắn, “Tiểu Đao, đánh con không phải là vì thằng nhỏ họ Lăng, ta bái phục Lăng Hà, nó quá lợi hại, sinh con phải sinh được một đứa như Lăng Hà, nuôi con cũng phải nuôi được một đứa như Lăng Hà!”
“Ta đánh con vì con ngu xuẩn, con lại đi tin nó!… Từ đầu tới cuối toàn bị nó lừa gạt, đùa bỡn, còn không màng sống chết vì nó, ta cứ tưởng con thông minh hơn lão già ngu xuẩn Watanabe Yozan, nhưng không! Chính mắt con nhìn thấy gia tộc Watanabe sụp đổ thế nào, tiếp theo sẽ là nhà họ Giản, nhà họ Du, thế mà con vẫn tin nó, cái tát vừa rồi đã giúp con tỉnh ra chưa hả Tiểu Đao?!”
Nghiêm Tiểu Đao không có gì để nói, có một số việc hắn đi ngược với cách nhìn của cha nuôi, nhưng không nhất thiết phải uốn nắn hay bác bỏ lập trường và tam quan của riêng mình.
“Con sẽ không phá hủy cơ nghiệp của ba, gây tổn hại đến ba, nhưng cũng không muốn cậu ấy phải ấm ức.” Khi nói chuyện, xương mày Nghiêm Tiểu Đao trào máu, vẻ mặt hiên ngang và chuyên chú.
Bị lừa gạt từ đầu đến cuối, chuyện này hắn tự biết trong lòng, dù sao hắn cũng cam tâm tình nguyện bị lừa gạt, cố ý giả mù.
Nếu hắn không cố ý giả mù, Lăng Hà có thể bình yên vô sự tác oai tác quái ngay bên cạnh hắn lâu như vậy sao?
Rất nhiều chi tiết hắn không muốn nói với Thích gia, không muốn chia sẻ với bất luận kẻ nào, đó là tình cảm riêng tư thuộc về hắn và Lăng Hà.
Có lẽ hai người không thể ở bên nhau, nhưng thỉnh thoảng nhớ về người con trai duy nhất hắn từng ôm, từng hôn trong cuộc đời, sau này sẽ không còn người thứ hai nữa, coi như là kỷ niệm.
…
Lúc đó ở tầng hầm, Thích Bảo Sơn xách cây chổi lông gà bị vứt một bên, dùng đầu nhọn viết bốn chữ thật lớn trên mặt sàn bụi bặm, chính là họ của bốn kẻ mà cả ông ta và Lăng Hà đều nắm rõ.
Ngay trước mặt Lăng Hà, Thích Bảo Sơn gõ gõ bốn dòng họ, im lặng gạch bỏ chữ “Thích” của mình, cầm chổi lông gà chỉ sang ba người khác, “Đây là danh sách kẻ thù cậu muốn tìm, phải không cậu Tiểu Lăng?”
Lăng Hà không đáp lời, chính là thừa nhận.
Thích Bảo Sơn thẳng thắn nói, “Tôi và cậu đều là người làm ăn, chỉ cần lợi ích và tiền bạc, giao dịch này đối với cậu chỉ lời chứ không lỗ.”
“Cậu buông tha cho tôi, đi làm việc của cậu, tôi sẽ không cản cậu, cậu cũng đừng gây phiền toái cho tôi nữa, đường rộng thênh thang, tôi và cậu mỗi người một ngả, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.”
Thích Bảo Sơn cầm chổi lông gà chỉ vào ngực Lăng Hà, tại vị trí bên cạnh bốn dòng họ, mạnh mẽ viết một chữ “Đao”.
“Tôi chỉ có một đứa con này, cũng là tâm huyết mười mấy năm của tôi.
Cậu Tiểu Lăng cũng khôn khéo lắm, cậu chỉ cần bắt được Tiểu Đao, toàn bộ gia sản của Thích Bảo Sơn tôi, chẳng phải tương lai sẽ biến thành của hai người các cậu hay sao? Cậu dám nói cậu không định dùng thủ đoạn này để chiếm đoạt gia tài của tôi sao?… Cuộc mua bán này cậu thật sự không lỗ chút nào.”
…
…
“Ôi, mưu mô chiếm đoạt gia tài của ta, còn muốn cướp đi người ta dốc hết tâm huyết bồi dưỡng nhiều năm như vậy…” Thích Bảo Sơn ngửa mặt thở dài, khóe mắt rơm rớm, mạnh bạo áp môi lên nửa khuôn mặt bị thương của Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao không dám trốn tránh hay chống cự, nét mặt còn đau đớn hơn cả lúc nãy bị đánh, tâm trạng thoắt cái chìm vào kinh ngạc và căng thẳng bất ngờ.
Hắn vẫn không nhúc nhích, Thích gia vuốt ve hôn hít khuôn mặt hắn hồi lâu, cuối cùng mới cho hắn quay đi, lúng túng lùi lại.
Trên môi và các ngón tay Thích Bảo Sơn dính đầy máu của hắn.
Ánh mắt xúc động và mười đầu ngón tay run rẩy như đang bộc lộ thứ cảm xúc điên cuồng chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài, điều này khiến Nghiêm Tiểu Đao hơi khó hiểu, hắn chưa thấy bao giờ.
Hắn không thích người ngoài tiếp xúc quá thân mật với hắn như vậy, thật sự không quen.
Thực ra hắn và Lăng Hà cũng không thường xuyên đầu gối tay ấp.
Đôi môi Thích Bảo Sơn dính máu, dùng khăn ướt lau vết thương cho hắn, nói rằng, “Tiểu Đao, con yên tâm, ta sẽ không dễ dàng chắp tay tặng con cho kẻ khác, tuyệt đối không… Nó đừng mơ tưởng.”
Câu này rất mập mờ, nhưng hàm ý cực kỳ bất hảo, đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao lại chùng xuống… Cha định chắp tay tặng con cho ai?
Thích gia cũng không kịp biểu đạt suy nghĩ trong lòng, vì chính lúc đó lại có tin nhắn.
Ông ta vừa liếc điện thoại một cái, sắc mặt lập tức lo âu thấp thỏm, khó coi hơn cả lúc đàm phán giao dịch với Lăng Hà.
Thích Bảo Sơn vội vã nói, “Để lúc khác nói chuyện tiếp, tối nay hoặc sáng sớm mai con đến nhà ta, chúng ta bàn lại.”
Nghiêm Tiểu Đao gật đầu thưa vâng.
Thích gia hối hả bỏ đi, áo khoác còn chưa kịp cài, dù cửa phòng đóng kín, vách tường cách âm, ông ta vẫn không yên tâm gọi điện thoại trong nhà con nuôi, gấp rút xuống lầu ra khỏi cửa, tìm chỗ khác xử lý.
…
Thích Bảo Sơn nhận được tin nhắn rằng: Lão Nhị này, gần hai năm không gặp, anh em ta cũng nên thảo luận chuyện này rốt cuộc tính sao nhỉ?
Dãy số này ông ta vẫn lưu trong điện thoại, chỉ có điều trước nay rất hiếm khi liên lạc, đề tên là “Du”.
…
Thích Bảo Sơn vừa ra ngoài đã dùng khóa sắt cực lớn khóa chặt tầng hầm.
Nghiêm Tiểu Đao lấy thuốc mỡ và băng vải băng bó qua loa, vội vàng chạy xuống mở khóa tầng hầm, xác nhận tay chân Lăng Hà còn hay mất.
Dưới ánh đèn mập mờ trong căn phòng ẩm thấp, Lăng Hà ngước mắt nhìn nhan sắc vừa được tu chỉnh của Nghiêm Tiểu Đao, dễ dàng hiểu ra rất cả, giữa hai người đã không cần khách sáo thừa thãi, “Khuôn mặt đẹp trai của ngài vừa bị ai đánh thế?”.
Trên đời này, ngoại trừ Thích Bảo Sơn, còn ai dám vả mặt Nghiêm Tiểu Đao tóe máu mà không sợ bị chọc ba đao sáu lỗ?
Lăng Hà quay ngoắt đi, không nói lời nào.
Lòng càng nhung nhớ, y càng không muốn gặp, bởi vì hễ gặp là chẳng có gì để nói, nói điều gì cũng không phải thật lòng.
Chổi lông gà bị bẻ gãy đôi trên mặt đất.
Tất nhiên dòng họ của bốn người vừa nãy đã bị xóa sạch, bao gồm cả chữ “Đao” khiến người ta đau tới nát lòng kia.
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Chuyển lên tầng nhé? Dưới này ẩm ướt quá, không tốt cho vết thương ở chân cậu.”
Lăng Hà đáp, “Không cần, chuyển lên chuyển xuống phiền, ở vài ngày là quen.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Lăng Hà thờ ơ nhoẻn miệng cười, giơ tay chỉ vào góc, “Anh xem, phòng này còn có nhà vệ sinh biệt lập, tôi ở rất tiện.”
Nghiêm Tiểu Đao biết nhà vệ sinh nọ bẩn muốn chết, chẳng có ai quét tước, không ngờ người như Lăng Hà lại có thể chịu đựng.
Hắn im lặng cúi xuống, xem xét tình hình vết thương ở chân Lăng Hà, thay thuốc và băng vải mới cho người này.
Lăng Hà rất muốn quát Nghiêm Tiểu Đao “Đại yêu tinh kia mau tránh xa ra đừng đến đây quyến rũ tôi”, đúng lúc đó Dương Hỉ Phong chạy hùng hục từ cầu thang xuống, lại sợ quấy nhiễu hai người tâm sự, ngập ngừng một lát mới khẽ gọi, “Đại ca ơi, có, ngoài cửa có cảnh sát tìm anh… Là đội trưởng Tiết ở đội hình sự cục cảnh sát thành phố tìm anh, hình như muốn hỏi về án mạng của ngài Mạch.”
Ấn đường Nghiêm Tiểu Đao khẽ giật, tâm trạng lập tức nặng nề, đáy lòng chùng xuống, không ngờ tại thời khắc sống còn này lại có người đến tìm hắn.
Trong lòng hắn biết rõ vụ án của Mạch Doãn Lương từ đầu tới cuối là do ai sắp đặt, nụ hôn kéo tơ, vân môi vấn vít mấy tiếng trước vẫn còn vương hơi ấm, một thanh kiếm đã lửng lơ trên đỉnh đầu hắn, hai người cãi vã rồi cãi vã, hoài nghi cũng không ít, nhưng hắn vẫn không dám tin sẽ có một ngày như thế, dồn ép hắn đến mức này.
Ngài Lăng thật sự có thể dứt khoát rạch ròi giữa tình cảm và trù tính đại sự, vừa đạt mục đích vừa không gây trở ngại lẫn nhau, tâm địa cay độc là thế.
Nghiêm Tiểu Đao khổ sở nhìn Lăng Hà, gật đầu, “Được, được thôi, tôi đi gặp cảnh sát đây, cậu muốn tôi khai gì với cảnh sát nào?”
Lăng Hà không thể đáp lại, “…”
Nghiêm Tiểu Đao quay bước bỏ đi.
Lăng Hà rất muốn giữ hắn lại để giải thích rõ ràng, nhưng không đứng dậy được, “… Tiểu Đao!”
Đội trưởng Tiết chưa được mời đã tự tiện đứng giữa phòng khách nhà hắn, giờ đang quan sát bài trí và phong cách bốn phía quanh biệt thự, bộ dạng chỉ như đến nhà bạn chơi, trước lạ sau quen.
Nghiêm Tiểu Đao từ dưới hầm đi lên, sắc mặt lạnh ngắt như băng, không có nửa nụ cười chào đón Tiết Khiêm, “Đội trưởng Tiết muốn hỏi gì, hỏi ở đây hay đến cục hỏi?”
Tiết Khiêm ra vẻ cường điệu, híp mắt chăm chú nhìn hắn, “Hôm nay Nghiêm tổng quý thể bất an sao? Khó chịu sao? Thế thì chúng ta có thể…”
Nghiêm Tiểu Đao ngắt lời, “Cảm ơn lời hỏi thăm, không có gì đáng ngại, muốn nói gì nói đi.”
Sắc mặt Tiết Khiêm cũng bất hảo, giọng điệu ngả ngớn nhưng sắc sảo đầy hàm ý, “Phiền Nghiêm tổng trăm công nghìn việc bớt chút thời giờ theo chúng tôi đi lấy khẩu cung, không có gì to tát đâu, tán gẫu bình thường thôi ấy mà.”
Giờ khắc này, ngoại trừ Lăng Hà, Nghiêm Tiểu Đao chẳng muốn hòa nhã với bất cứ ai hết, lạnh lùng đảo mắt nhìn gã, “Đội trưởng Tiết đợi một lát, tôi lên thay quần áo.”
Khi đó áo vest của Nghiêm Tiểu Đao chỉ vắt trên vai, sơ mi ướt sũng máu đỏ, chỉ cần không mù, chắc chắn Tiết Khiêm cũng nhìn thấy.
Hắn vào phòng ngủ, ném áo vest, cởi áo sơ-mi, nỗi đau trong lòng còn lớn hơn cả cơn đau từ vết thương trên xương sườn và xương mày của hắn.
Bây giờ cảnh sát đến tìm hắn, đội trưởng Tiết xách hắn về cục thẩm vấn, tất cả đều như lưỡi dao cắt xẻ vết thương của hắn, rồi ác độc tạt muối lên.
Hắn cúi đầu tháo chuỗi đao lá liễu bên hông và sau lưng, vào cục cảnh sát không thể mang theo những thứ này.
Thay quần áo sạch sẽ, khoác thêm áo, che đậy tất cả đau đớn dưới những lớp vải, không muốn lộ ra ngoài.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác như có thứ gì đó nấp dưới vành mắt, khiến mắt hắn đau đớn, hơi ướt át, nhưng cố nén không để xúc cảm ướt át khuếch đại và lan tràn.
Có đôi khi, một người dù kiên cường cách mấy, cũng không thể chịu đựng tình cảnh bốn bề thọ địch, hai mặt giáp công này, chỉ hi vọng có ai đó san sẻ cùng hắn một chút, thương yêu hắn một chút mà thôi.
Danh sách chương