Trận chiến này vốn là của Watanabe Yozan và Lăng công tử, không hẹn mà gặp, giải quyết thù mới hận cũ, nhưng lúc này hai đương sự lại bị ngó lơ không ai buồn để ý.
Nghiêm Tiểu Đao xuất hiện, xoay chuyển tình thế một nhược một cường và tương quan thắng bại của cả đôi bên, thuộc hạ của Watanabe thật sự không còn tâm trí săn sóc Lăng Hà.
Nghiêm Tiểu Đao xuất thân từ đám côn đồ chém giết đầu đường cuối ngõ tại Lão Thành khu, am hiểu nằm lòng địa hình từng chiếc cầu trên bến cảng Lâm Loan.
Hắn là người duy nhất mặc sơ mi trắng trong đám hỗn chiến, không cần bất cứ màu sắc ngụy trang hoặc áo giáp bảo hộ nào, thân thể như quầng sáng trắng rực rỡ lóa mắt lướt trong bóng đêm, vĩnh viễn khác hẳn những người khác.
Một hạt mưa văng ra từ ngọn tóc Nghiêm Tiểu Đao, thoát khỏi lực hướng tâm, mang theo tiếng gió của bàn chân đá ngang, bắn lên mặt Lăng Hà.
Lăng Hà nóng bỏng vì hạt mưa nọ, sống lưng thẳng tắp chợt run lên, vô thức giơ tay, ngập ngừng sờ lên mặt, chặn lại hạt mưa sắp trượt xuống.
Y cúi nhìn hạt mưa trên đầu ngón tay như vừa có được bảo vật, chẳng chút ngần ngại đưa lên môi, nhấp, mút ngón tay mình.
Lăng Hà cảm thấy hạt mưa này ấm quá, là hơi ấm của Tiểu Đao.
Nhưng đáy lòng y lúc này lại đau đớn như bị lăn đao xát muối, nỗi đau này, Nghiêm Tiểu Đao chắc sẽ không hiểu và không đồng tình.
Nghiêm Tiểu Đao vững vàng che chắn trước mặt y, là thiên sứ bảo vệ y, cũng là chướng ngại vật y không thể vượt qua trên con đường phía trước, dùng xe húc cũng không gạt nổi người này!
Lăng Hà lại ngồi xuống chiếc xe lăn được y dùng làm thủ thuật che mắt, giờ phút này lại thoáng ao ước giá như mình thật sự què.
Nếu y thật sự què, tay chân bại liệt mềm nhũn ngồi trên xe lăn như một thứ rác rưởi, không làm được việc lớn, thì những trù tính và dã tâm đã che lấp trái tim y, khống chế tâm trí y cũng sẽ buộc phải tan thành mây khói, nửa cuộc đời y sẽ không đến mức càng chạy càng xa, càng chạy càng đơn độc trên con đường cùng.
Đi đến bước này, y đã không còn đường lùi, chẳng lẽ bao năm qua y sống vô ích sao?
Cậu tùy tùng mặc đồ đen của Lăng tổng dựa vào Lăng Ba Vi Bộ hư thực khó phân, dụ đối thủ đến bên cạnh sàn tàu, bốn lạng đẩy nghìn cân đá văng gã xuống biển, động tác cực kỳ thanh tú và phóng khoáng.
Có vẻ gã ngu nọ không biết bơi, đi đánh thuê lại không nắm vững kỹ năng thoát hiểm quan trọng nhất, lúc này biến thành Lãng Lý Bạch Điều, điên cuồng gào thét giãy giụa trong nước.
Cậu chàng áo đen thật sự không đang tâm, nhưng chính mình đá người ta xuống, chẳng lẽ bây giờ lại nhảy xuống vớt lên! Cậu chàng phóng khoáng vung chân, gạt thêm một chiếc phao cấp cứu xuống nước, chuẩn xác đập trúng đầu gã nọ.
Chắc đập gã ngất luôn rồi, vì gã nọ bây giờ nổi lềnh phềnh trong nước như cái bao tải trương phồng…
“Em hỏi Lăng tổng nè, rốt cuộc anh với ông kia có giao hẹn ngầm không thế?” Cậu tùy tùng áo đen vọt đến bên cạnh Lăng Hà, không thể không phỉ nhổ oán trách.
Nhưng đứng ngang hàng như vậy, cậu chàng lại càng lộ rõ vóc người thấp bé so với Lăng Hà, ước chừng chỉ nhỏ bằng một nửa, nhưng cực kỳ kiêu hãnh bĩu môi, “Bọn em chẳng cần ngài Nghiêm hỗ trợ đâu, chẳng lẽ bọn em lại vô dụng thế?”
“Ừ, tôi cũng không cần anh ta hỗ trợ, anh ta còn đến làm gì.” Lăng Hà khép hờ đôi mắt, khàn khàn cất tiếng.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cậu tùy tùng áo đen chọc đúng tim đen, “Lăng tổng à, ngài Nghiêm đến vì ai chứ? Chẳng phải vì anh hay sao!”
Lăng Hà không đáp, hai người đã từng nồng nàn tình ý, giờ đây lại trở thành gánh nặng không thể vượt qua.
Lăng Hà nhắm mắt, để phía trước rơi vào bóng tối, trong màn đêm, hình ảnh y ác độc hất Nghiêm Tiểu Đao văng khỏi cầu khi ấy loang loáng hiện về, xen lẫn cùng hình ảnh Nghiêm Tiểu Đao hiện tại, đơn độc chiến đấu, như bức tường thép không thể vượt qua, che chắn phía trước y…
Đây chính là Tiểu Đao, y chưa bao giờ nhìn lầm người.
Đây là người đàn ông vĩ đại như núi cao, suốt đời khiến y ngưỡng mộ, khiến y khổ sở tột cùng mỗi khi làm tổn thương hắn, chỉ một chút thương tổn của hắn, cũng là tội nghiệt y tự gánh về.
Nghiêm Tiểu Đao thoạt nhìn đã khá kiệt sức, nhịp bước không còn phóng khoáng như làn gió, theo quan sát của Lăng Hà, cánh tay vung đao thậm chí còn nặng nề trì trệ…
Một mình địch lại cả nhóm người vây đánh, trốn thoát mai phục trong biệt thự Quan Triều, lại một mình tự giải vây sau khi rơi xuống nước, cả một đêm khó bề hành động vì phục kích của Lăng Hà, đủ loại chông gai và gian khổ đã tiêu hao phần lớn thể lực của Nghiêm Tiểu Đao, hắn có thể chống đỡ tới hiện giờ hoàn toàn dựa vào ý chí bền bỉ, khả năng giữ bình tĩnh vô cùng mạnh mẽ và nỗi lo lắng cho sự an nguy của Lăng Hà ngồi trên xe lăn phía sau.
Nghiêm Tiểu Đao biết Lăng Hà không tàn phế, nhưng lão già Watanabe mang theo rất nhiều lính tinh nhuệ vây đánh, hắn vẫn sợ Lăng Hà không thể rút lui toàn thây.
Đảm bảo sự an nguy của Lăng Hà, dường như đã trở thành trách nhiệm nặng nề nhất trong lòng hắn.
Hắn vĩnh viễn không thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn Lăng Hà rơi vào hiểm cảnh, hắn không làm được.
Tâm trạng của lão tổng Watanabe đêm nay cũng như lái xe vượt núi, dã tâm đắc thắng đang bành trướng hừng hực lại bị Nghiêm Tiểu Đao bất ngờ xuất hiện đảo lộn hoàn toàn! Vài lọn tóc ướt nhẹp bám chặt trước trán lão, vẻ hốt hoảng chột dạ từ từ luồn lách vào từng nếp nhăn trên khuôn mặt, Watanabe Yozan khẽ ấp úng, “Sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy?…”
Tay đấm số hai đã thua trận, tay đấm số ba bí mật quan sát từ một nơi gần đó, hai chân rõ ràng đã chần chừ, lén lút tính toán Nghiêm Tiểu Đao còn bao nhiêu thể lực, nghiến răng bất chấp nhào lên.
Đây chính là một trận chiến luân phiên gian khổ.
Nghiêm Tiểu Đao thẳng lưng đứng trên cầu cảng, vết sẹo cũ trên thái dương đỏ rực vì ác chiến, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của hắn kẹp chặt mũi đao mảnh tới kinh người, bất chợt vung lên rồi thu lại, còn chưa ra chiêu, đối thủ số ba đã sợ điếng người, cuống quýt ngã nhào về phía sau!
Hai người cứ thế đối diện nhau từ khoảng cách vài mét, đối thủ không dám nhúc nhích, Nghiêm Tiểu Đao cũng không nhúc nhích, khe khẽ thở dốc trong trạng thái bất động, tranh thủ xoa dịu cơ bắp mệt nhọc và ê ẩm khắp toàn thân.
Hắn quá mệt mỏi.
Tự biết thể lực của mình đã như nỏ mạnh hết đà, trước mắt mờ mịt, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, tập trung quan sát.
Hình như gã số ba đang nhắm vào đôi mắt có vẻ trống rỗng thất thần của Nghiêm Tiểu Đao, thình lình tung đòn sát thủ, nhảy bật lên, cánh tay cầm vũ khí xoay tròn, tấn công dữ dội! Nghiêm Tiểu Đao nhìn rõ nghe kỹ thì mới phản ứng, thân kinh bách chiến, khoảnh khắc đó hắn cực kỳ bình tĩnh, khom người lăn xuống đất né tránh tập kích, mũi đao từ dưới vung lên, chuẩn xác cắt đôi đế giày và cả bàn chân đối thủ, giữa thinh không lặng lẽ, một chiêu diệt gọn khiến đối thủ gào lên thất thanh, đồng thời mất hết sức chiến đấu.
Nghiêm Tiểu Đao lộn vòng tại chỗ, qua khóe mắt phát hiện một bóng đen ập tới từ chỗ tối, hắn vẫn giữ tư thế lộn vòng, dùng chút sức lực cuối cùng phóng đao ra, mũi đao mảnh dài như mang theo sức mạnh nghìn quân, “Ầm” một tiếng, cái bóng đang lao tới bị đẩy ngược trở về, đóng đinh lên cây cột gỗ chống đỡ mái che cầu cảng trước ánh mắt kinh ngạc của bao người!
Nghiêm Tiểu Đao lăn tới bên cạnh đối thủ, duỗi tay ngắt đào, rút thanh đao chưa nguy hiểm đến tính mạng khỏi hõm vai đối thủ.
Tất cả cùng chứng kiến gã nọ trượt dài từ cây cột xuống đất như quả bóng cao su xì hơi.
Cậu chàng áo đen liến thoáng không phục bên cạnh Lăng tổng cũng phải ngậm miệng, âm thầm hít khí lạnh, bái phục rồi.
Lúc này Lăng Hà đã khôi phục nét mặt thường ngày, đáy lòng cuộn trào như sóng cả, nhưng vẻ ngoài vẫn thâm sâu khó lường, khiến người ta không thể phán đoán lúc này y đang suy nghĩ điều gì.
“Các anh thấy rồi chứ.” Giọng Lăng Hà nhẹ bẫng, “Nếu sau này thật sự phải chiến đấu, ai trong chúng ta có thể thắng được Nghiêm Tiểu Đao?”
Mọi người bên cạnh nhìn nhau, thật thà lắc đầu, “Ngài Nghiêm thân mang tuyệt kỹ lấy một địch mười, bọn tôi đánh không lại.”
Lăng Hà gật đầu thừa nhận, “Không sai, chúng ta không đánh lại.
Hôm nay chỉ bắt Du Cảnh Liêm, nhưng nếu hôm nay chúng ta muốn bắt Thích Bảo Sơn, với lòng trung thành và tận tâm của Nghiêm Tiểu Đao dành cho Thích gia, nhất định hắn sẽ huyết chiến đến cùng với chúng ta, tuyệt không nao núng hay lùi bước, cũng tuyệt không bàng quan đứng nhìn, hắn sẽ không cho phép tôi tiến thêm bước nữa.”
Đám người bên cạnh rơi vào im lặng.
Lăng Hà gượng cười, yêu hận đan xen, bất giác thổ lộ tâm tình, “Tiểu Đao à, anh muốn tôi phải bắt anh như thế nào đây?”
“Sao tôi có thể buông tha anh, sao tôi có thể để anh lại cho hạng người như Thích Bảo Sơn?”
Nghiêm Tiểu Đao không nghe thấy lời thì thầm kín đáo của Lăng Hà.
Tiếng còi và tiếng động cơ lướt trên mặt nước tạo thành một giai điệu huyên náo, hắn ngước mặt ngã xuống sàn cầu cách đó không xa, gần như kiệt quệ, lồng ngực phập phồng, vất vả tìm kiếm ô-xy.
…
Lúc này, cuộc chiến bất ngờ trên cầu cảng về cơ bản đã chấm dứt, hơn nữa kết quả còn nghiêng hẳn về một phía, tổng cộng chỉ kéo dài mấy phút.
Người của Lăng Hà xử lý toàn bộ binh tôm tướng cá còn sót lại.
Sếp sòng Watanabe tùy tiện gây chiến, ê chề trả giá cực đắt cho hành động ngu xuẩn nhất thời của mình, đồng lõa ba chân bốn cẳng nhảy tõm xuống nước, bơi thục mạng về phía tàu tuần tra.
Lăng Hà cũng chẳng buồn thừa thắng xông lên xử lý Watanabe Yozan, lão quỷ Nhật kia đã sắp xuống lỗ, chỉ là con kiến hèn mọn trong mắt y, không cấu thành bất cứ mối đe dọa nào tới y.
Y ngoái lại, nhìn thấy bí thư Du.
Du Cảnh Liêm bị Nghiêm Tiểu Đao đưa tới, vừa ra mặt đã bị ghì xuống, lúc này đang ngơ ngác ngồi dưới lều, tự giận mình chẳng có sức phản kháng.
Đám người bên cạnh tốt bụng băng bó vết thương cho bí thư Du, dù sao lão này cũng là tri châu tai to mặt lớn, không ai muốn lão toi mạng vì mất máu.
Watanabe Yozan lại quýnh quíu ra lệnh cho thuộc hạ khiêng lão về tàu bỏ trốn.
Chuyến này vất vả toi công, chưa kể lúc này hơn mười gã vệ sĩ đều gãy tay gãy chân, thân mình còn chưa lo xong, ai rảnh quan tâm lão già này chết hay sống!
“Đưa tao lên trước đã! Đừng ra khơi vội, chúng mày đưa tao lên trước đã!!” Sếp sòng Watanabe vừa cuống vừa giận, ngã dúi dụi trên chiếc thuyền ba lá, cơ hồ chúc đầu xuống biển.
Bịch “khoai tây” này được vớt lên, ướt nhẹp bỏ trên boong tàu, chiếc tàu tuần tra lại rẽ sóng băng băng giữa cơn mưa đêm, miệt mài chạy tới con tàu lớn neo ở bến cảng đằng xa.
Lúc này Watanabe Yozan mới phát hiện, mặt biển biến động lạ kỳ.
Nhóm Lăng Hà cũng đã phát hiện.
Có người tới, hơn nữa còn là gương mặt quen thuộc tới như đã “hẹn”.
Trước khi nhận được cú điện thoại hăm dọa, phẫn nộ tích tụ mấy ngày đã bành trướng hết đường nín nhịn, dồn nén bộ não hạn hẹp tới nổ tung, người đang khẩn cấp lao về phía kho hàng trên cầu cảng số năm lúc này, trừ Du đại công tử thì còn có thể là ai!
Dọc đường đi, Du Hạo Đông lại nhận được một tin nhắn suýt thì khiến gã nổ tim nổ phổi, tin nhắn này như giáng một gậy cho gã, đồng thời thêm dầu vào lửa khiêu khích gã.
Đó là một tin nhắn hình ảnh, lời lẽ ít nhưng ý nghĩa nhiều: Kho hàng phía Bắc cầu cảng số năm, con trai bất hiếu không ra mặt, chúng tôi sẽ cho lão cha anh nổ tung lên trời.
Bức ảnh chụp Du Cảnh Liêm hồn xiêu phách lạc ngồi trên ghế dựa, cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, khung cảnh xung quanh tối đen trống trải rất khó phân biệt, hiển nhiên đang bị ai đó giam lỏng.
Tại khoảnh khắc đó, Du Hạo Đông mất trí, mất hết lý trí và sức phán đoán để giữ tâm thế bình ổn.
Bức ảnh gã thấy thực ra được chụp ở biệt thự Quan Triều, Lăng tổng “cố tình” gửi cho gã xem.
Bức ảnh tình cờ kết hợp với lời dọa dẫm của sếp sòng Watanabe, trở thành bằng chứng khiến gã tin sái cổ!
Giờ phút này trong đầu gã chỉ có lão quỷ Nhật Bản béo ục ịch nọ, nắm được cơ hội này, nếu gã sở hữu bản lĩnh lóc xương tách thịt của Nghiêm Tiểu Đao, chắc chắn gã sẽ tùng xẻo lão già kia tới chết.
Du Hạo Đông còn bày ra một kế sách tự cho là hay ho trên đường tới chỗ hẹn, lấy trộm chiếc mô tô nước từ khu vui chơi tư nhân nào đó trên bờ biển.
Gã lái mô tô, đi đường thủy thay cho đường bộ, thần không biết quỷ không hay góp mặt, vì vậy mãi tới lúc này mọi người mới biết Du công tử giá lâm.
Hai mí mắt sụp của Watanabe Yozan trùm lên trên tròng mắt đỏ ngầu, lão nhận ra Du công tử, chợt cảm giác đại sự bất ổn, bèn khàn khàn ra lệnh, “Đi nhanh, lái tàu, nhanh!!”
Hiện giờ, người hai mặt thụ địch không phải Lăng Hà mà chính là lão, bị giáp công cả trên bờ lẫn dưới biển.
Đêm nay lão vừa không cướp được kho hàng nhà họ Du, vừa không bắt được Lăng Hà.
Bao nhiêu hàng buôn lậu phi pháp cực kỳ đắt giá mà Du công tử cất giấu trong kho không dám báo cảnh sát, bây giờ chắc cũng bị thằng ranh con họ Lăng suôn sẻ đút túi…
Du Cảnh Liêm cứng đờ như bức tượng trên cầu cảng, dùng tư thế Bồ Tát ngồi xếp bằng ngơ ngác nhìn về phương xa, lúc này mới lơ đễnh ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp thằng con trai của mình!
Lão không ngờ lại được gặp thằng quý tử ở đây.
Lão cứ tưởng đêm nay sẽ bị lôi đến cơ quan tư pháp, nhốt vào cũi sắt, bước tiếp theo sẽ bị điều tra thẩm vấn như quan chức phạm tội, chờ ngày tuyên án để vào tù, thậm chí còn chẳng có cơ hội sám hối và từ biệt người nhà.
Lão có lỗi với cả nhà lão, giấu giếm sự thật nhục nhã nọ bao nhiêu năm.
Lão mở to mắt nhìn con trai lão phóng mô tô băng băng trên mặt nước, vì khoảng cách quá xa, có gào lên cũng không nghe thấy.
“Đông Đông!… Đông…” Ý đồ cầu cứu của Du Cảnh Liêm lập tức bị chặn đứng trong cổ họng.
“Đ*t mẹ lão khốn kiếp đừng hòng chạy!” Du Hạo Đông thành thạo lái mô tô, tốc độ rõ ràng nhanh gấp đôi tàu tuần tra cỡ lớn của Watanabe, xoay vòng như điên trên mặt biển, bọt nước hình cung bắn tung tóe, tình thế cực kỳ phiêu lưu mạo hiểm.
Tàu của Watanabe bị Du công tử phóng mô tô húc vào, chao đảo vội vàng né tránh, ai ngờ Du công tử từ phía xa vòng lại, tiếp tục húc mạnh!
Khi đó Watanabe Yozan cũng hoảng loạn, Du công tử không muốn sống nữa sao? Thằng ranh này hôm nay tính đồng quy vu tận à?
Sếp Watanabe nào có biết nội tình? Lão sao biết hiện giờ nhà họ Du đã trên bờ sụp đổ, lão sao biết món quà tầm thường lão kính biếu Du công tử ngày nào đã bị ai đó động tay động chân, quay lại đoạn video chí mạng của Du Hạo Đông.
Đoạn video khó coi nọ đã triệt để bắn hạ nhà họ Du xuống 18 tầng địa ngục… Món nợ khó đòi này hôm nay sẽ tính hết lên đầu Watanabe Yozan, Du Hạo Đông vĩnh viễn không tha thứ, xuống địa ngục cũng không tha thứ.
“Nổ súng, chặn nó lại, chặn thằng điên kia lại!” Đám người trên tàu sợ hết hồn, không che giấu nổi bản chất nhát cáy miệng hùm gan sứa.
Du Hạo Đông mặt mũi căng thẳng, xương mày run run, làn da vàng vọt hửng sáng trên mặt biển, phóng mô tô lao thẳng tới đầu tàu của Watanabe Yozan, định chặn đầu leo lên đánh lộn.
Watanabe Yozan rút một khẩu súng từ chiếc hộp dưới khoang điều khiển, chẳng biết cụ thể là súng gì.
Hỏa lực được phóng thích, nòng sắt phụt ra ngọn lửa điên cuồng và chói chang, quầng sáng đỏ sậm bừng lên giữa mặt biển đen ngòm vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi người trên cầu cảng đều nghe thấy tiếng đạn bắn xuống nước.
Lúc này Nghiêm Tiểu Đao cũng trở mình ngồi dậy, kinh ngạc nhìn ngọn lửa đột ngột bùng lên trên mặt biển.
Ánh sáng đỏ tìm được mục tiêu, thình lình, một tiếng nổ vang dội cất lên, như chuỗi sấm sét kéo theo tiếng vọng ù ù cuối chân trời, lại như bình xăng bất ngờ tiếp xúc với kíp nổ, dẫn tới một vụ nổ kinh hoàng… Lửa bốc ngùn ngụt, chiếc mô tô nước chứa Du Hạo Đông biến thành quả cầu lửa, chẳng mấy chốc tan thành tro bụi…
“A!!!!!”
“A!!!!! …”
Du Cảnh Liêm trên cầu cảng tận mắt chứng kiến, phát điên phát rồ thét lên xé gan xé ruột, vung tay ra nhưng bị kéo lại.
Nếu không ai ngăn cản, lão đã nhảy xuống biển lội ra khơi.
Tất cả cùng sửng sốt bàng hoàng.
Nhưng chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, không kịp làm gì, không thể giải cứu, có lẽ cũng không đau đớn gì.
Sống chết đã định, là ai sốt ruột lấy mạng Du công tử… Hận kẻ ra tay? Hay nên hận chính bản thân mình?…
Quả cầu lửa bén sang mép tàu tuần tra, vài người bị tia lửa bắn lên, điên cuồng lăn lộn, Watanabe Yozan áo quần bén lửa ngã nhào xuống biển…
Cuối cùng, cả hai phe đều tan tác vì một sự hiểu lầm sâu sắc.
Hiểu lầm đến từ một thế trận đã được dày công sắp đặt và âm mưu chia rẽ hãm hại.
Người khởi xướng lại là tàn dư của tội ác đẫm máu mà những kẻ này mắc nợ bao năm, hiện giờ mạng tiếp nối mạng, kết cục đều bi thảm, trời cao tha thứ cho ai!
Những người trên cầu kinh ngạc dừng chân, không nói nên lời, đều không ngờ kết cục lại thảm khốc tới vậy, mặt biển phừng phừng ánh lửa tráng lệ rực rỡ, tia lửa bắn cao trên bầu trời đen thăm thẳm.
Tiếng khóc thét thê lương của Du Cảnh Liêm thật sự não lòng, người lạnh lùng nhất cũng phải thương cảm.
Xung quanh rơi vào tĩnh lặng, không ai ngăn cản lão ta khóc.
Cậu vệ sĩ áo đen rõ ràng không đành lòng, nháy mắt ra hiệu cho mấy người lái chiếc tàu nhỏ, khiêng chồng phao cứu hộ ném về phía quầng lửa trên mặt biển…
Lăng Hà không biến sắc, mạnh mẽ đè nén cảm xúc dưới đáy mắt, đôi mắt y cũng phản chiếu ánh lửa ngút trời.
Lăng tổng không tốn nhiều sức, không mất người nào, mấy lớp kế ly gián đủ để mượn đao giết người, bản thân y vẫn bàng quan, tay không dính máu.
Chính lúc đó, Nghiêm Tiểu Đao ngoái lại, cũng gói trọn tất cả nỗi kinh hoàng trong mắt, nghẹn giọng hỏi người im lặng ngồi trên xe lăn, “Lăng Hà… Tại sao lại như thế?”
Lăng Hà giương mắt nhìn hắn, “Vậy thì phải như thế nào?”
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Vết thương trên người bí thư Du là cậu bắn sao?”
Lăng Hà thản nhiên ngước nhìn, chẳng buồn giải thích, chuỗi biến cố này y biết giải thích thế nào?
Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao run rẩy, “Cậu điên rồi hả Lăng Hà?”
“Tôi không điên.” Lăng cất giọng, không hề yếu đuối, hỏi ngược lại, “Nghiêm tổng định bắt tôi về cục cảnh sát sao? Cứ tự nhiên.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Du Cảnh Liêm tận mắt chứng kiến những gì vừa phát sinh, tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ, lúc này hai con ngươi phóng đại như lạc mất hồn, hoặc như điên rồi.
Tiếng gào khóc xé gan xé ruột của lão trở thành điệu vịnh than tàn khốc nhất trong bóng đêm, tại khoảnh khắc đó, di ảnh trải rộng vết thương và vết máu tím tái của Mạch Doãn Lương thoáng hiện lên trước mắt Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao khàn khàn nói, “Chuông báo cháy kêu rồi, cảnh sát sắp đến… Lăng Hà, cậu đi nhanh đi.”
Chính xác, cảnh sát sẽ tới sau vài phút nữa, Lăng Hà không có thời gian thổ lộ suy nghĩ trong lòng hoặc chứng minh trong sạch với Nghiêm Tiểu Đao, não bộ y đã nhanh chóng tính toán nước cờ tiếp theo.
Nhà họ Du và Watanabe đã suy bại cùng kiệt, nhà mất người vong, nếu Du Cảnh Liêm đã phát điên thì kế hoạch ép lão tự thú cũng không còn khả thi.
Vậy thì bước tiếp theo nên làm gì?
Người tiếp theo y nên đối phó là ai?…
Tiếp theo hẳn chính là Thích Bảo Sơn khôn khéo lọc lõi gấp mười lần Du Cảnh Liêm và Watanabe Yozan nhỉ? Uy hiếp Du đại nhân tâm trí yếu ớt thì dễ như trở bàn tay, nhưng làm cách nào mới có thể dồn Thích gia đa mưu túc trí thâm sâu khó dò đi vào ngõ cụt?… Chuyện này quá khó khăn.
Nghiêm Tiểu Đao xuất hiện, xoay chuyển tình thế một nhược một cường và tương quan thắng bại của cả đôi bên, thuộc hạ của Watanabe thật sự không còn tâm trí săn sóc Lăng Hà.
Nghiêm Tiểu Đao xuất thân từ đám côn đồ chém giết đầu đường cuối ngõ tại Lão Thành khu, am hiểu nằm lòng địa hình từng chiếc cầu trên bến cảng Lâm Loan.
Hắn là người duy nhất mặc sơ mi trắng trong đám hỗn chiến, không cần bất cứ màu sắc ngụy trang hoặc áo giáp bảo hộ nào, thân thể như quầng sáng trắng rực rỡ lóa mắt lướt trong bóng đêm, vĩnh viễn khác hẳn những người khác.
Một hạt mưa văng ra từ ngọn tóc Nghiêm Tiểu Đao, thoát khỏi lực hướng tâm, mang theo tiếng gió của bàn chân đá ngang, bắn lên mặt Lăng Hà.
Lăng Hà nóng bỏng vì hạt mưa nọ, sống lưng thẳng tắp chợt run lên, vô thức giơ tay, ngập ngừng sờ lên mặt, chặn lại hạt mưa sắp trượt xuống.
Y cúi nhìn hạt mưa trên đầu ngón tay như vừa có được bảo vật, chẳng chút ngần ngại đưa lên môi, nhấp, mút ngón tay mình.
Lăng Hà cảm thấy hạt mưa này ấm quá, là hơi ấm của Tiểu Đao.
Nhưng đáy lòng y lúc này lại đau đớn như bị lăn đao xát muối, nỗi đau này, Nghiêm Tiểu Đao chắc sẽ không hiểu và không đồng tình.
Nghiêm Tiểu Đao vững vàng che chắn trước mặt y, là thiên sứ bảo vệ y, cũng là chướng ngại vật y không thể vượt qua trên con đường phía trước, dùng xe húc cũng không gạt nổi người này!
Lăng Hà lại ngồi xuống chiếc xe lăn được y dùng làm thủ thuật che mắt, giờ phút này lại thoáng ao ước giá như mình thật sự què.
Nếu y thật sự què, tay chân bại liệt mềm nhũn ngồi trên xe lăn như một thứ rác rưởi, không làm được việc lớn, thì những trù tính và dã tâm đã che lấp trái tim y, khống chế tâm trí y cũng sẽ buộc phải tan thành mây khói, nửa cuộc đời y sẽ không đến mức càng chạy càng xa, càng chạy càng đơn độc trên con đường cùng.
Đi đến bước này, y đã không còn đường lùi, chẳng lẽ bao năm qua y sống vô ích sao?
Cậu tùy tùng mặc đồ đen của Lăng tổng dựa vào Lăng Ba Vi Bộ hư thực khó phân, dụ đối thủ đến bên cạnh sàn tàu, bốn lạng đẩy nghìn cân đá văng gã xuống biển, động tác cực kỳ thanh tú và phóng khoáng.
Có vẻ gã ngu nọ không biết bơi, đi đánh thuê lại không nắm vững kỹ năng thoát hiểm quan trọng nhất, lúc này biến thành Lãng Lý Bạch Điều, điên cuồng gào thét giãy giụa trong nước.
Cậu chàng áo đen thật sự không đang tâm, nhưng chính mình đá người ta xuống, chẳng lẽ bây giờ lại nhảy xuống vớt lên! Cậu chàng phóng khoáng vung chân, gạt thêm một chiếc phao cấp cứu xuống nước, chuẩn xác đập trúng đầu gã nọ.
Chắc đập gã ngất luôn rồi, vì gã nọ bây giờ nổi lềnh phềnh trong nước như cái bao tải trương phồng…
“Em hỏi Lăng tổng nè, rốt cuộc anh với ông kia có giao hẹn ngầm không thế?” Cậu tùy tùng áo đen vọt đến bên cạnh Lăng Hà, không thể không phỉ nhổ oán trách.
Nhưng đứng ngang hàng như vậy, cậu chàng lại càng lộ rõ vóc người thấp bé so với Lăng Hà, ước chừng chỉ nhỏ bằng một nửa, nhưng cực kỳ kiêu hãnh bĩu môi, “Bọn em chẳng cần ngài Nghiêm hỗ trợ đâu, chẳng lẽ bọn em lại vô dụng thế?”
“Ừ, tôi cũng không cần anh ta hỗ trợ, anh ta còn đến làm gì.” Lăng Hà khép hờ đôi mắt, khàn khàn cất tiếng.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cậu tùy tùng áo đen chọc đúng tim đen, “Lăng tổng à, ngài Nghiêm đến vì ai chứ? Chẳng phải vì anh hay sao!”
Lăng Hà không đáp, hai người đã từng nồng nàn tình ý, giờ đây lại trở thành gánh nặng không thể vượt qua.
Lăng Hà nhắm mắt, để phía trước rơi vào bóng tối, trong màn đêm, hình ảnh y ác độc hất Nghiêm Tiểu Đao văng khỏi cầu khi ấy loang loáng hiện về, xen lẫn cùng hình ảnh Nghiêm Tiểu Đao hiện tại, đơn độc chiến đấu, như bức tường thép không thể vượt qua, che chắn phía trước y…
Đây chính là Tiểu Đao, y chưa bao giờ nhìn lầm người.
Đây là người đàn ông vĩ đại như núi cao, suốt đời khiến y ngưỡng mộ, khiến y khổ sở tột cùng mỗi khi làm tổn thương hắn, chỉ một chút thương tổn của hắn, cũng là tội nghiệt y tự gánh về.
Nghiêm Tiểu Đao thoạt nhìn đã khá kiệt sức, nhịp bước không còn phóng khoáng như làn gió, theo quan sát của Lăng Hà, cánh tay vung đao thậm chí còn nặng nề trì trệ…
Một mình địch lại cả nhóm người vây đánh, trốn thoát mai phục trong biệt thự Quan Triều, lại một mình tự giải vây sau khi rơi xuống nước, cả một đêm khó bề hành động vì phục kích của Lăng Hà, đủ loại chông gai và gian khổ đã tiêu hao phần lớn thể lực của Nghiêm Tiểu Đao, hắn có thể chống đỡ tới hiện giờ hoàn toàn dựa vào ý chí bền bỉ, khả năng giữ bình tĩnh vô cùng mạnh mẽ và nỗi lo lắng cho sự an nguy của Lăng Hà ngồi trên xe lăn phía sau.
Nghiêm Tiểu Đao biết Lăng Hà không tàn phế, nhưng lão già Watanabe mang theo rất nhiều lính tinh nhuệ vây đánh, hắn vẫn sợ Lăng Hà không thể rút lui toàn thây.
Đảm bảo sự an nguy của Lăng Hà, dường như đã trở thành trách nhiệm nặng nề nhất trong lòng hắn.
Hắn vĩnh viễn không thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn Lăng Hà rơi vào hiểm cảnh, hắn không làm được.
Tâm trạng của lão tổng Watanabe đêm nay cũng như lái xe vượt núi, dã tâm đắc thắng đang bành trướng hừng hực lại bị Nghiêm Tiểu Đao bất ngờ xuất hiện đảo lộn hoàn toàn! Vài lọn tóc ướt nhẹp bám chặt trước trán lão, vẻ hốt hoảng chột dạ từ từ luồn lách vào từng nếp nhăn trên khuôn mặt, Watanabe Yozan khẽ ấp úng, “Sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy?…”
Tay đấm số hai đã thua trận, tay đấm số ba bí mật quan sát từ một nơi gần đó, hai chân rõ ràng đã chần chừ, lén lút tính toán Nghiêm Tiểu Đao còn bao nhiêu thể lực, nghiến răng bất chấp nhào lên.
Đây chính là một trận chiến luân phiên gian khổ.
Nghiêm Tiểu Đao thẳng lưng đứng trên cầu cảng, vết sẹo cũ trên thái dương đỏ rực vì ác chiến, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của hắn kẹp chặt mũi đao mảnh tới kinh người, bất chợt vung lên rồi thu lại, còn chưa ra chiêu, đối thủ số ba đã sợ điếng người, cuống quýt ngã nhào về phía sau!
Hai người cứ thế đối diện nhau từ khoảng cách vài mét, đối thủ không dám nhúc nhích, Nghiêm Tiểu Đao cũng không nhúc nhích, khe khẽ thở dốc trong trạng thái bất động, tranh thủ xoa dịu cơ bắp mệt nhọc và ê ẩm khắp toàn thân.
Hắn quá mệt mỏi.
Tự biết thể lực của mình đã như nỏ mạnh hết đà, trước mắt mờ mịt, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, tập trung quan sát.
Hình như gã số ba đang nhắm vào đôi mắt có vẻ trống rỗng thất thần của Nghiêm Tiểu Đao, thình lình tung đòn sát thủ, nhảy bật lên, cánh tay cầm vũ khí xoay tròn, tấn công dữ dội! Nghiêm Tiểu Đao nhìn rõ nghe kỹ thì mới phản ứng, thân kinh bách chiến, khoảnh khắc đó hắn cực kỳ bình tĩnh, khom người lăn xuống đất né tránh tập kích, mũi đao từ dưới vung lên, chuẩn xác cắt đôi đế giày và cả bàn chân đối thủ, giữa thinh không lặng lẽ, một chiêu diệt gọn khiến đối thủ gào lên thất thanh, đồng thời mất hết sức chiến đấu.
Nghiêm Tiểu Đao lộn vòng tại chỗ, qua khóe mắt phát hiện một bóng đen ập tới từ chỗ tối, hắn vẫn giữ tư thế lộn vòng, dùng chút sức lực cuối cùng phóng đao ra, mũi đao mảnh dài như mang theo sức mạnh nghìn quân, “Ầm” một tiếng, cái bóng đang lao tới bị đẩy ngược trở về, đóng đinh lên cây cột gỗ chống đỡ mái che cầu cảng trước ánh mắt kinh ngạc của bao người!
Nghiêm Tiểu Đao lăn tới bên cạnh đối thủ, duỗi tay ngắt đào, rút thanh đao chưa nguy hiểm đến tính mạng khỏi hõm vai đối thủ.
Tất cả cùng chứng kiến gã nọ trượt dài từ cây cột xuống đất như quả bóng cao su xì hơi.
Cậu chàng áo đen liến thoáng không phục bên cạnh Lăng tổng cũng phải ngậm miệng, âm thầm hít khí lạnh, bái phục rồi.
Lúc này Lăng Hà đã khôi phục nét mặt thường ngày, đáy lòng cuộn trào như sóng cả, nhưng vẻ ngoài vẫn thâm sâu khó lường, khiến người ta không thể phán đoán lúc này y đang suy nghĩ điều gì.
“Các anh thấy rồi chứ.” Giọng Lăng Hà nhẹ bẫng, “Nếu sau này thật sự phải chiến đấu, ai trong chúng ta có thể thắng được Nghiêm Tiểu Đao?”
Mọi người bên cạnh nhìn nhau, thật thà lắc đầu, “Ngài Nghiêm thân mang tuyệt kỹ lấy một địch mười, bọn tôi đánh không lại.”
Lăng Hà gật đầu thừa nhận, “Không sai, chúng ta không đánh lại.
Hôm nay chỉ bắt Du Cảnh Liêm, nhưng nếu hôm nay chúng ta muốn bắt Thích Bảo Sơn, với lòng trung thành và tận tâm của Nghiêm Tiểu Đao dành cho Thích gia, nhất định hắn sẽ huyết chiến đến cùng với chúng ta, tuyệt không nao núng hay lùi bước, cũng tuyệt không bàng quan đứng nhìn, hắn sẽ không cho phép tôi tiến thêm bước nữa.”
Đám người bên cạnh rơi vào im lặng.
Lăng Hà gượng cười, yêu hận đan xen, bất giác thổ lộ tâm tình, “Tiểu Đao à, anh muốn tôi phải bắt anh như thế nào đây?”
“Sao tôi có thể buông tha anh, sao tôi có thể để anh lại cho hạng người như Thích Bảo Sơn?”
Nghiêm Tiểu Đao không nghe thấy lời thì thầm kín đáo của Lăng Hà.
Tiếng còi và tiếng động cơ lướt trên mặt nước tạo thành một giai điệu huyên náo, hắn ngước mặt ngã xuống sàn cầu cách đó không xa, gần như kiệt quệ, lồng ngực phập phồng, vất vả tìm kiếm ô-xy.
…
Lúc này, cuộc chiến bất ngờ trên cầu cảng về cơ bản đã chấm dứt, hơn nữa kết quả còn nghiêng hẳn về một phía, tổng cộng chỉ kéo dài mấy phút.
Người của Lăng Hà xử lý toàn bộ binh tôm tướng cá còn sót lại.
Sếp sòng Watanabe tùy tiện gây chiến, ê chề trả giá cực đắt cho hành động ngu xuẩn nhất thời của mình, đồng lõa ba chân bốn cẳng nhảy tõm xuống nước, bơi thục mạng về phía tàu tuần tra.
Lăng Hà cũng chẳng buồn thừa thắng xông lên xử lý Watanabe Yozan, lão quỷ Nhật kia đã sắp xuống lỗ, chỉ là con kiến hèn mọn trong mắt y, không cấu thành bất cứ mối đe dọa nào tới y.
Y ngoái lại, nhìn thấy bí thư Du.
Du Cảnh Liêm bị Nghiêm Tiểu Đao đưa tới, vừa ra mặt đã bị ghì xuống, lúc này đang ngơ ngác ngồi dưới lều, tự giận mình chẳng có sức phản kháng.
Đám người bên cạnh tốt bụng băng bó vết thương cho bí thư Du, dù sao lão này cũng là tri châu tai to mặt lớn, không ai muốn lão toi mạng vì mất máu.
Watanabe Yozan lại quýnh quíu ra lệnh cho thuộc hạ khiêng lão về tàu bỏ trốn.
Chuyến này vất vả toi công, chưa kể lúc này hơn mười gã vệ sĩ đều gãy tay gãy chân, thân mình còn chưa lo xong, ai rảnh quan tâm lão già này chết hay sống!
“Đưa tao lên trước đã! Đừng ra khơi vội, chúng mày đưa tao lên trước đã!!” Sếp sòng Watanabe vừa cuống vừa giận, ngã dúi dụi trên chiếc thuyền ba lá, cơ hồ chúc đầu xuống biển.
Bịch “khoai tây” này được vớt lên, ướt nhẹp bỏ trên boong tàu, chiếc tàu tuần tra lại rẽ sóng băng băng giữa cơn mưa đêm, miệt mài chạy tới con tàu lớn neo ở bến cảng đằng xa.
Lúc này Watanabe Yozan mới phát hiện, mặt biển biến động lạ kỳ.
Nhóm Lăng Hà cũng đã phát hiện.
Có người tới, hơn nữa còn là gương mặt quen thuộc tới như đã “hẹn”.
Trước khi nhận được cú điện thoại hăm dọa, phẫn nộ tích tụ mấy ngày đã bành trướng hết đường nín nhịn, dồn nén bộ não hạn hẹp tới nổ tung, người đang khẩn cấp lao về phía kho hàng trên cầu cảng số năm lúc này, trừ Du đại công tử thì còn có thể là ai!
Dọc đường đi, Du Hạo Đông lại nhận được một tin nhắn suýt thì khiến gã nổ tim nổ phổi, tin nhắn này như giáng một gậy cho gã, đồng thời thêm dầu vào lửa khiêu khích gã.
Đó là một tin nhắn hình ảnh, lời lẽ ít nhưng ý nghĩa nhiều: Kho hàng phía Bắc cầu cảng số năm, con trai bất hiếu không ra mặt, chúng tôi sẽ cho lão cha anh nổ tung lên trời.
Bức ảnh chụp Du Cảnh Liêm hồn xiêu phách lạc ngồi trên ghế dựa, cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, khung cảnh xung quanh tối đen trống trải rất khó phân biệt, hiển nhiên đang bị ai đó giam lỏng.
Tại khoảnh khắc đó, Du Hạo Đông mất trí, mất hết lý trí và sức phán đoán để giữ tâm thế bình ổn.
Bức ảnh gã thấy thực ra được chụp ở biệt thự Quan Triều, Lăng tổng “cố tình” gửi cho gã xem.
Bức ảnh tình cờ kết hợp với lời dọa dẫm của sếp sòng Watanabe, trở thành bằng chứng khiến gã tin sái cổ!
Giờ phút này trong đầu gã chỉ có lão quỷ Nhật Bản béo ục ịch nọ, nắm được cơ hội này, nếu gã sở hữu bản lĩnh lóc xương tách thịt của Nghiêm Tiểu Đao, chắc chắn gã sẽ tùng xẻo lão già kia tới chết.
Du Hạo Đông còn bày ra một kế sách tự cho là hay ho trên đường tới chỗ hẹn, lấy trộm chiếc mô tô nước từ khu vui chơi tư nhân nào đó trên bờ biển.
Gã lái mô tô, đi đường thủy thay cho đường bộ, thần không biết quỷ không hay góp mặt, vì vậy mãi tới lúc này mọi người mới biết Du công tử giá lâm.
Hai mí mắt sụp của Watanabe Yozan trùm lên trên tròng mắt đỏ ngầu, lão nhận ra Du công tử, chợt cảm giác đại sự bất ổn, bèn khàn khàn ra lệnh, “Đi nhanh, lái tàu, nhanh!!”
Hiện giờ, người hai mặt thụ địch không phải Lăng Hà mà chính là lão, bị giáp công cả trên bờ lẫn dưới biển.
Đêm nay lão vừa không cướp được kho hàng nhà họ Du, vừa không bắt được Lăng Hà.
Bao nhiêu hàng buôn lậu phi pháp cực kỳ đắt giá mà Du công tử cất giấu trong kho không dám báo cảnh sát, bây giờ chắc cũng bị thằng ranh con họ Lăng suôn sẻ đút túi…
Du Cảnh Liêm cứng đờ như bức tượng trên cầu cảng, dùng tư thế Bồ Tát ngồi xếp bằng ngơ ngác nhìn về phương xa, lúc này mới lơ đễnh ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp thằng con trai của mình!
Lão không ngờ lại được gặp thằng quý tử ở đây.
Lão cứ tưởng đêm nay sẽ bị lôi đến cơ quan tư pháp, nhốt vào cũi sắt, bước tiếp theo sẽ bị điều tra thẩm vấn như quan chức phạm tội, chờ ngày tuyên án để vào tù, thậm chí còn chẳng có cơ hội sám hối và từ biệt người nhà.
Lão có lỗi với cả nhà lão, giấu giếm sự thật nhục nhã nọ bao nhiêu năm.
Lão mở to mắt nhìn con trai lão phóng mô tô băng băng trên mặt nước, vì khoảng cách quá xa, có gào lên cũng không nghe thấy.
“Đông Đông!… Đông…” Ý đồ cầu cứu của Du Cảnh Liêm lập tức bị chặn đứng trong cổ họng.
“Đ*t mẹ lão khốn kiếp đừng hòng chạy!” Du Hạo Đông thành thạo lái mô tô, tốc độ rõ ràng nhanh gấp đôi tàu tuần tra cỡ lớn của Watanabe, xoay vòng như điên trên mặt biển, bọt nước hình cung bắn tung tóe, tình thế cực kỳ phiêu lưu mạo hiểm.
Tàu của Watanabe bị Du công tử phóng mô tô húc vào, chao đảo vội vàng né tránh, ai ngờ Du công tử từ phía xa vòng lại, tiếp tục húc mạnh!
Khi đó Watanabe Yozan cũng hoảng loạn, Du công tử không muốn sống nữa sao? Thằng ranh này hôm nay tính đồng quy vu tận à?
Sếp Watanabe nào có biết nội tình? Lão sao biết hiện giờ nhà họ Du đã trên bờ sụp đổ, lão sao biết món quà tầm thường lão kính biếu Du công tử ngày nào đã bị ai đó động tay động chân, quay lại đoạn video chí mạng của Du Hạo Đông.
Đoạn video khó coi nọ đã triệt để bắn hạ nhà họ Du xuống 18 tầng địa ngục… Món nợ khó đòi này hôm nay sẽ tính hết lên đầu Watanabe Yozan, Du Hạo Đông vĩnh viễn không tha thứ, xuống địa ngục cũng không tha thứ.
“Nổ súng, chặn nó lại, chặn thằng điên kia lại!” Đám người trên tàu sợ hết hồn, không che giấu nổi bản chất nhát cáy miệng hùm gan sứa.
Du Hạo Đông mặt mũi căng thẳng, xương mày run run, làn da vàng vọt hửng sáng trên mặt biển, phóng mô tô lao thẳng tới đầu tàu của Watanabe Yozan, định chặn đầu leo lên đánh lộn.
Watanabe Yozan rút một khẩu súng từ chiếc hộp dưới khoang điều khiển, chẳng biết cụ thể là súng gì.
Hỏa lực được phóng thích, nòng sắt phụt ra ngọn lửa điên cuồng và chói chang, quầng sáng đỏ sậm bừng lên giữa mặt biển đen ngòm vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi người trên cầu cảng đều nghe thấy tiếng đạn bắn xuống nước.
Lúc này Nghiêm Tiểu Đao cũng trở mình ngồi dậy, kinh ngạc nhìn ngọn lửa đột ngột bùng lên trên mặt biển.
Ánh sáng đỏ tìm được mục tiêu, thình lình, một tiếng nổ vang dội cất lên, như chuỗi sấm sét kéo theo tiếng vọng ù ù cuối chân trời, lại như bình xăng bất ngờ tiếp xúc với kíp nổ, dẫn tới một vụ nổ kinh hoàng… Lửa bốc ngùn ngụt, chiếc mô tô nước chứa Du Hạo Đông biến thành quả cầu lửa, chẳng mấy chốc tan thành tro bụi…
“A!!!!!”
“A!!!!! …”
Du Cảnh Liêm trên cầu cảng tận mắt chứng kiến, phát điên phát rồ thét lên xé gan xé ruột, vung tay ra nhưng bị kéo lại.
Nếu không ai ngăn cản, lão đã nhảy xuống biển lội ra khơi.
Tất cả cùng sửng sốt bàng hoàng.
Nhưng chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, không kịp làm gì, không thể giải cứu, có lẽ cũng không đau đớn gì.
Sống chết đã định, là ai sốt ruột lấy mạng Du công tử… Hận kẻ ra tay? Hay nên hận chính bản thân mình?…
Quả cầu lửa bén sang mép tàu tuần tra, vài người bị tia lửa bắn lên, điên cuồng lăn lộn, Watanabe Yozan áo quần bén lửa ngã nhào xuống biển…
Cuối cùng, cả hai phe đều tan tác vì một sự hiểu lầm sâu sắc.
Hiểu lầm đến từ một thế trận đã được dày công sắp đặt và âm mưu chia rẽ hãm hại.
Người khởi xướng lại là tàn dư của tội ác đẫm máu mà những kẻ này mắc nợ bao năm, hiện giờ mạng tiếp nối mạng, kết cục đều bi thảm, trời cao tha thứ cho ai!
Những người trên cầu kinh ngạc dừng chân, không nói nên lời, đều không ngờ kết cục lại thảm khốc tới vậy, mặt biển phừng phừng ánh lửa tráng lệ rực rỡ, tia lửa bắn cao trên bầu trời đen thăm thẳm.
Tiếng khóc thét thê lương của Du Cảnh Liêm thật sự não lòng, người lạnh lùng nhất cũng phải thương cảm.
Xung quanh rơi vào tĩnh lặng, không ai ngăn cản lão ta khóc.
Cậu vệ sĩ áo đen rõ ràng không đành lòng, nháy mắt ra hiệu cho mấy người lái chiếc tàu nhỏ, khiêng chồng phao cứu hộ ném về phía quầng lửa trên mặt biển…
Lăng Hà không biến sắc, mạnh mẽ đè nén cảm xúc dưới đáy mắt, đôi mắt y cũng phản chiếu ánh lửa ngút trời.
Lăng tổng không tốn nhiều sức, không mất người nào, mấy lớp kế ly gián đủ để mượn đao giết người, bản thân y vẫn bàng quan, tay không dính máu.
Chính lúc đó, Nghiêm Tiểu Đao ngoái lại, cũng gói trọn tất cả nỗi kinh hoàng trong mắt, nghẹn giọng hỏi người im lặng ngồi trên xe lăn, “Lăng Hà… Tại sao lại như thế?”
Lăng Hà giương mắt nhìn hắn, “Vậy thì phải như thế nào?”
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Vết thương trên người bí thư Du là cậu bắn sao?”
Lăng Hà thản nhiên ngước nhìn, chẳng buồn giải thích, chuỗi biến cố này y biết giải thích thế nào?
Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao run rẩy, “Cậu điên rồi hả Lăng Hà?”
“Tôi không điên.” Lăng cất giọng, không hề yếu đuối, hỏi ngược lại, “Nghiêm tổng định bắt tôi về cục cảnh sát sao? Cứ tự nhiên.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Du Cảnh Liêm tận mắt chứng kiến những gì vừa phát sinh, tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ, lúc này hai con ngươi phóng đại như lạc mất hồn, hoặc như điên rồi.
Tiếng gào khóc xé gan xé ruột của lão trở thành điệu vịnh than tàn khốc nhất trong bóng đêm, tại khoảnh khắc đó, di ảnh trải rộng vết thương và vết máu tím tái của Mạch Doãn Lương thoáng hiện lên trước mắt Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao khàn khàn nói, “Chuông báo cháy kêu rồi, cảnh sát sắp đến… Lăng Hà, cậu đi nhanh đi.”
Chính xác, cảnh sát sẽ tới sau vài phút nữa, Lăng Hà không có thời gian thổ lộ suy nghĩ trong lòng hoặc chứng minh trong sạch với Nghiêm Tiểu Đao, não bộ y đã nhanh chóng tính toán nước cờ tiếp theo.
Nhà họ Du và Watanabe đã suy bại cùng kiệt, nhà mất người vong, nếu Du Cảnh Liêm đã phát điên thì kế hoạch ép lão tự thú cũng không còn khả thi.
Vậy thì bước tiếp theo nên làm gì?
Người tiếp theo y nên đối phó là ai?…
Tiếp theo hẳn chính là Thích Bảo Sơn khôn khéo lọc lõi gấp mười lần Du Cảnh Liêm và Watanabe Yozan nhỉ? Uy hiếp Du đại nhân tâm trí yếu ớt thì dễ như trở bàn tay, nhưng làm cách nào mới có thể dồn Thích gia đa mưu túc trí thâm sâu khó dò đi vào ngõ cụt?… Chuyện này quá khó khăn.
Danh sách chương