Cả ngày hôm nay vẫn là thời gian tầm hoan của khách quý trên tàu, ai nấy lo vui vẻ phần mình, “Vân Đoan Hào” ghé lại gần bến cảng âu cũng là chuyện tốt, không ai chú ý tới thùng hàng tháo dỡ bị vải bạt đen bọc kín bên mép đuôi tàu, nửa chìm nửa nổi trong nước biển lạnh cóng như băng.
Lương Hữu Huy lên bờ ăn cơm với một nhân viên phục vụ mới quen đêm qua.
Nhân viên trên tàu kiểu này chỉ buổi tối mới phải làm việc, ban ngày tranh thủ đi chơi với khách để kiếm thêm thu nhập.
Nghiêm Tiểu Đao đứng trong bóng râm tại góc hành lang, thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi điện thấp giọng nói, “Phong Phong, đừng ngủ, làm việc đi, chạy một vòng dưới khoang tua-bin xem đuôi tàu rốt cuộc đang kéo thứ gì.”
Phòng của tùy tùng bé nhỏ Dương Hỉ Phong nằm bên kia hành lang, cùng tầng với Nghiêm Tiểu Đao, hỗ trợ bảo hộ nhau khỏi cần di chuyển nhiều.
Tiếc rằng Đại ca không cho cu cậu tiền chơi trò chơi, cũng không hứa hẹn công ty sẽ hoàn lại tiền chơi gái, nhà hàng sang trọng thôi càng khỏi phải nghĩ, chẳng có bạn gái mang theo, cẩu độc thân Dương Hỉ Phong chỉ biết buồn rầu cả ngày ngồi trong phòng cạp hamburger thịt heo giá rẻ.
Tới lúc khách khứa lần nữa lên tàu khởi hành, du thuyền lại có thêm một vị khách quý.
Người này mang theo cả tập đoàn quân, trùng trùng điệp điệp tiến vào sảnh đón khách quý đèn đuốc hào nhoáng.
Đoàn người xếp hàng chỉnh tề, cúi đầu nối đuôi nhau tiến vào, tác phong đoan trang có vẻ hơi kịch kịch, cực kỳ lễ độ khiêm tốn, nhỏ nhẹ híp mắt cười, gập người chín mươi độ chào hỏi khách khứa trên tàu.
Đoàn người nam nữ này đều mặc kimono, chân đi guốc gỗ.
Các cô gái mặc kimono đeo theo nguyên bộ vật phẩm trang sức, khuôn mặt cũng trang điểm theo phong cách geisha, ai nấy đều thướt tha xinh đẹp.
Gã đàn ông trung niên dẫn đầu cười tươi như hoa, tấm lưng chưa hề thẳng dậy từ lúc bước vào sảnh, không ngừng khom khom cúi cúi, trông hệt như ngóc đầu bò vào cả quãng đường, gặp ai cũng kính cẩn đưa danh thiếp, đầu cúi sát thiếu điều chạm trán với giày da sáng bóng của đám thái tử gia Yên đô cao quý.
Nghiêm Tiểu Đao nhận ra giọng quê của một tỉnh miền Trung lồ lộ khi gã nọ nói tiếng phổ thông với đám thái tử gia.
Khuôn mặt lạ lẫm này làm Nghiêm Tiểu Đao nghiền ngẫm hồi lâu.
Hắn dùng ngón giữa gõ gõ thái dương, cảm giác mình chưa già đã lẫn.
Tình huống này sao có thể thiếu lão Nhị nhà họ Giản, gã lăn tới trước mặt các vị khách quý vừa đến, lại một tràng ba hoa chích chòe, lén lút trao đổi danh thiếp của mình với thẻ gọi tên thiết kế thành danh thiếp xức nước hoa thơm lừng của từng cô đào hát.
Đợi mãi đám người mới trò chuyện xong, Nghiêm Tiểu Đao lấy ra một hộp xì gà Cuba thượng hạng, lập tức tiến lại, sánh vai cùng Giản Minh Tước tại quầy bar khuất bóng, đưa cho gã một điếu xì gà.
Giản Minh Tước nhướn mày, nửa đùa nửa thật bảo Nghiêm Tiểu Đao châm xì gà cho gã, thở ra một vòng khói, dùng hơi thở nhấm nháp hương vị đọng lại trong vòm họng, tựa hồ cũng biết Tiểu Đao muốn hỏi gì, “Watanabe Yozan, sếp tổng công ty máy móc thiết bị công nghiệp nặng Watanabe, thường đến cảng Thâm Thủy ở Lâm Loan chúng ta lắm!”
Nghiêm Tiểu Đao không thể không tiếp tục gõ thái dương, tự giễu đáp, “Đầu óc tôi kém rồi.”
Giản Minh Tước ghé vào tai Nghiêm Tiểu Đao, khẽ nói, “Watanabe Yozan, anh biết không? Rõ ràng lớn lên là con dân Thiên triều chúng ta, hồi trước chỉ là thằng nhà quê không căn không cơ, sang Nhật Bản lăn lộn mười năm lại biến thành thần dân quốc đảo! Tiếng Trung Quốc chả sõi nữa rồi!”
Không phải Giản Minh Tước không đề phòng Nghiêm Tiểu Đao, nhưng cái tật của gã là thích lải nhải, không nói câu nào sẽ chết ngạt, nhưng có vẻ gã là người biết nhiều nhất.
Đây là bệnh nghề nghiệp của lái buôn từng trải, tất cả đều dựa vào mồm mép.
Ý cười của Nghiêm Tiểu Đao sâu không thấy đáy, Tây trang kín kẽ trông cực kỳ ra dáng, “Chú em bảo có bộ poker định cho anh xem hả? Thế thì nhanh lên, hàng tốt đừng hưởng một mình.”
Giản Minh Tước lập tức phấn khởi, rút ra một bộ bài như làm ảo thuật, các lá bài đều mang chức vụ, các cô đào chính trị cấp bậc khá cao trong xã hội thượng lưu là bài lớn bài chủ, nổi tiếng trên mạng hoặc ở bên ngoài giới là bài nhỏ bài phụ, tay chân thoăn thoắt phô trương xòe bàn trên mặt bàn quầy bar cho Tiểu Đao thưởng thức.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Watanabe Yozan lên tàu làm gì?”
Giản Minh Tước phóng túng cười, “Đến trao đổi tài nguyên.
Anh nhìn mấy con ‘hàng’ lão mang đến không, khá ra phết, chắc chắn không ít người mua.
Rất nhiều đội tàu viễn dương tải trọng cỡ lớn đều là của nhà lão, bắt cá voi, bắt cá lớn ấy mà… Có khi bây giờ còn đang định cống nạp ‘mỹ nhân ngư’ cho chúng ta ấy chứ…”
Ánh mắt kia Giản Minh Tước rõ ràng đang thử, Nghiêm Tiểu Đao khẽ chun mũi cười, không nói tiếp.
Lúc lui quân, hắn còn bị Giản Minh Tước ép rút bài, đành phải rút hai lá từ bộ poker nọ bỏ vào túi.
Giản Minh Tước cười bảo “Thằng em tinh mắt gớm, chuyên chọn mông to ngực bự”, thực ra Nghiêm Tiểu Đao còn chưa thèm nhìn tên họ người ta.
Ông chủ lớn người Nhật xuất hiện, giống như vốc thức ăn lớn quăng vào cái hồ lúc nhúc cá.
Đầu tiên bầy cá sẽ né ra bốn phía, ngập ngừng quan sát, rồi không thể chống lại sức hấp dẫn của mồi ngon, cuối cùng sẽ ào ào lao tới như trận mưa cung tên, để thỏa mãn ham muốn truy cầm lương thực…
Đêm nay, tập đoàn quân dưới quyền Watanabe dựa núi lẫy lừng nức tiếng, cả Lương Hữu Huy cũng khăng khăng kéo Nghiêm Tiểu Đao đi xem cho bằng được.
Cột sáng bùng lên chói lọi trong rạp hát, quần yêu khởi vũ, ban đầu, đội kép hát nam nữ khiêu vũ theo nhịp trống sầu thảm, thanh cao tao nhã, mô phỏng tiếng gió mưa.
Quá nửa đêm, nhịp trống chuyển sang ráo riết, đám kép hát nữ bắt đầu thoát y theo điệu múa, từ áo khoác nặng nề tới áo trong, cuối cùng chỉ còn cái yếm.
Đội kép hát nam cũng tương tự, cởi xuống lớp che chắn cuối cùng, chẳng thấy gợi cảm đâu, chỉ thấy tức cười.
Bất kể nam nữ đều đeo một chiếc bảng hiệu trước phần nhạy cảm, trên bảng viết nghệ danh của mình để khách khứa lựa chọn và dẫn đi ngay tại chỗ, nào là Cánh Trym Đơn Côi, Đầu Rùa Đỏ Rực, Ngực Bự Kẹp Bóng, Phía Dưới Đẹp Hết Ý… Tóm lại, toàn là những cái tên quá xấu hổ để nhìn vào.
Đến cả Nghiêm tổng cũng phát hãi, chỉ thấy chán ghét và buồn nôn… Quá biến thái.
Lương Hữu Huy nuốt nước miếng nhuận họng, giương mắt ngắm sắc mặt không vui của Nghiêm Tiểu Đao, “Đám người kia hơi quá trớn, em cũng không thích kiểu đó.”
Nghiêm Tiểu Đao sửa lại vạt áo vest, đứng dậy bỏ đi, phải tránh xa những người này một chút, sợ bẩn.
Lương Hữu Huy tiện mồm nói, “Cái lão Nhạc Ngưỡng Sơn kia, hồi xưa ở nội thành làm gì được thế này.
Quê lão ở tít tận đẩu đâu, lúc trước còn phét lác với bọn em, tự xưng là hậu duệ mấy chục đời của nhà họ Nhạc.”
“Thay tên đổi họ càng tốt, thứ cặn bã sao xứng mang họ Nhạc!” Ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao khẽ đổi, lạnh lùng bỏ đi.
Nửa câu còn lại, Nghiêm Tiểu Đao không thể tiết lộ với Lương thiếu gia vừa ngốc vừa đơn thuần.
Tóm lại, ông chủ tập đoàn Watanabe, Watanabe Yozan dùng con tàu dưới quyền mình đưa một nhân vật quan trọng nào đó lên “Vân Đoan Hào”, vận chuyển tới đảo Iru chẳng biết định xứ lý thế nào.
Công tử nhà họ Du biết được tin này, chạy tới xem hàng đầu tiên, có lẽ Giản lão nhị phong thanh nghe được gì đó, cũng lên đây góp vui.
Watanabe Yozan từng buôn bán vận chuyển với các công ty tại khu kinh tế mới Lâm Loan, bởi vậy chắc chắn đã quen biết Du gia nắm thực quyền tại Lâm Loan, đám người này rõ ràng liên quan tới nhau.
Nhân lúc khách khứa trên tàu chìm trong đêm cuồng hoan chướng khí mù mịt, Nghiêm Tiểu Đao nhanh chóng trở về phòng, ánh đèn trên hành lang uốn khúc truy đuổi bóng dáng dong dỏng của hắn.
Vừa vào cửa đã bắt được Dương Hỉ Phong nấp phía sau, hai người đóng cửa lại.
Dương Hỉ Phong đội mũ lưỡi trai, mặc đồ bó tối màu, thấp giọng nói, “Đại ca, em tìm được rồi, đi xuống lầu từ lối thoát hiểm phía Tây, xuyên qua lối đi cho nhân viên bình thường vẫn hay bị khóa lại, xuống tầng trung gian ở khoang đáy – Là tầng hậu cần tạp vụ và nhà bếp chính ấy – đừng xuống tầng dưới cùng, chỗ đó chỉ có van và tua-bin thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao cúi đầu cắn thuốc lá, đồng thời nhanh chóng thay Tây trang, “Nói chuyện quan trọng nhất.”
Dương Hỉ Phong lau mồ hôi, tiếp tục, “Anh xuống đúng tầng em nói, đi vào phòng tạp hóa phía sau nhà bếp, chỗ có nhiều công nhân đi đi lại lại…”
“Cái thùng đó không chứa hàng, mẹ kiếp rõ là cái lồng mà! Trong lồng sắt có người.”
“Người nào?” Nghiêm Tiểu Đao tính tình hoạt bát quyết đoán, cực kỳ ghét kiểu báo cáo hổn hển này, nói gì thì nói mấu chốt.
Dương Hỉ Phong nuốt nước miếng, ánh mắt đảo loạn, “Em, em không nhìn rõ, cách cửa sổ mà, tối om em chẳng dám nhìn! Ôi trời chả biết chừng lại gặp quỷ, hay anh tự đi mà xem.”
“Tức là lồng sắt vẫn bị ngâm bên ngoài hả? Trong lồng có người?” Nghiêm Tiểu Đao không thể tưởng tượng nổi.
Dương Hỉ Phong nơm nớp gật đầu, giơ tay chỉ con đường nhỏ, “Đại ca, tranh thủ đêm nay đi mà xem, bây giờ còn ở đó, chứ qua đêm nay chắc bị cá mập đớp sạch rồi, sáng mai chỉ còn xương thôi!”
Nghiêm Tiểu Đao nghe hết câu này, vội vàng nhét ống quần vào đôi ủng thấp ống, buộc chặt, cải trang qua loa rồi lẻn ra khỏi phòng…
Dương Hỉ Phong thường ngày thích cười đùa hí hửng như con khỉ, nhưng làm việc rất lanh tay lẹ mắt, báo cáo cực kỳ chính xác.
Tầng thứ nhất khoang đáy là phòng ngủ cho công nhân và nhân viên phục vụ, bốn người một gian, các gian xếp thành hàng đông đúc như chuồng bồ câu, ở giữa là lối đi vừa nhỏ vừa dài xếp đầy đồ lặt vặt.
Dù con tàu này xa hoa tới mức nào, thì trên lầu và dưới lầu cũng là hai thế giới, thậm chí nói trắng ra, sự cách biệt giai cấp này rõ ràng là cố ý thể hiện.
Nghiêm Tiểu Đao băng qua lối đi, thoáng gặp vài công nhân, tiện tay rút một bộ đồng phục màu trắng nửa khô nửa ướt trên mắc áo.
Nhà bếp chính náo nhiệt bận rộn, mâm bánh matcha phô mai mini và tách phô mai anh đào xinh đẹp tinh xảo vừa chuyển ra từ lò nướng, mùi bơ mới ra lò thơm phưng phức, nhóm công nhân lại đẩy xe bánh kem và rượu mơ lên vũ trường trên lầu, hôm nay đúng là chủ đề khoan khoái nhẹ nhàng.
Nghiêm Tiểu Đao tiện tay kéo một chiếc xe nước rửa chén đựng đầy bát đĩa, tiếp tục cúi đầu băng qua nhà bếp.
Phòng tạp hóa u ám, chật chội và quanh co, đã tới chỗ sâu nhất dưới đáy tàu, vị trí hiện tại đã rất gần nơi thành tàu.
Nghiêm Tiểu Đao mở từng ô cửa sổ nhìn ra ngoài, phỏng đoán là hướng này.
Một công nhân mặt mày đen đúa, tóc tai bù xù đang ăn uống gì đó trước một ô cửa sổ bên mạn tàu hướng ra biển, một tay cầm ly champagne, một tay cầm bánh ngọt – mấy thứ này rất sẵn trong bếp, đầu bếp và công nhân không cần ăn trộm.
Gã công nhân da đen vừa ăn vừa cười, tiếng cười khằng khặc phát ra từ lồng ngực như trêu mèo ghẹo chó, nâng ly hướng ra ngoài.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng quan sát, chậm rãi tiến về phía người nọ từ trong bóng tối.
Hắn nhẹ nhàng lướt qua kẻ vừa nhồm nhoàm bánh ngọt vừa lẩm bẩm, trong lòng đã có chuẩn bị, quay ra nhìn qua ô cửa sổ mạn tàu…
Nước biển đêm khuya u ám, sầu thảm, lạnh cóng như băng.
Nước biển bị cánh quạt động cơ dưới đuôi tàu quay vun vút, bọt nước bị khuấy tan văng tung tóe khắp trời, sau đó tất cả hợp thành sóng lớn, ào ào trút xuống lồng giam bằng sắt treo bên thành tàu!
Đuôi tàu có hai ngọn đèn nhỏ, vừa vặn thắp sáng phương hướng này, hai quầng sáng giao thoa tỏa ra từ hai cột đèn, đung đưa lay động dưới thân tàu như ánh đèn đặc hiệu nào đó, nhìn rợn cả tóc gáy.
Ánh sáng lay động chiếu sáng mặt nước biển đen ngòm.
Tấm vải dù bị nước tạt rách, tung bay phần phật bên cạnh, hé mở sự tàn khốc đáng sợ ẩn nấp bên trong.
Thân thể mảnh mai, vai rộng tay dài, bị trói buộc trong tư thế Jesus bị đóng đinh, tay chân bị xiềng xích treo ở trong lồng, kéo ra bốn góc.
Cũng chính là treo ở trong nước.
Người này sắp chết đuối, sắp bị nuốt sống.
Nước biển đen ngòm mãnh liệt không ngừng đập vào lồng sắt, miếng vải đen càng lúc càng rách toác, cuộn bay phần phật khiến người ta phát sợ.
Chiếc lồng nọ bị treo ở vị trí nửa vời, hoặc là được cố tình treo ở vị trí nửa vời độc địa, mực nước nhìn chỉ đến eo, nhưng sóng cuộn hiểm ác tạt về phía con người bị xiềng xích không thể né tránh, mỗi thời mỗi khắc, điên cuồng ùa tới đập vào người nọ, nước biển không ngừng tạt lên mặt, rút về, rồi lại xông tới dũng mãnh hơn, tiếp tục lùi lại, ẩn nấp, chuẩn bị cho đợt oanh tạc tiếp theo…
Rướn lên trên một chút sẽ không bị sặc.
Nhưng chìm xuống một chút, sẽ được thoải mái sặc và chết cho xong.
Người bị treo trong nước cố gắng ngửa đầu lên theo mỗi nhịp sóng đen cuộn về, khi bọt nước lùi xa lại không thể ngăn mình sặc sụa.
Sinh vật biển nhộn nhạo lập lờ trong nước như sẽ xông lên nuốt chửng y bất cứ lúc nào, tảo biển xanh sẫm bập bềnh cuốn quanh đôi chân dài, dưới ánh đèn cực kỳ lóa mắt.
Người này không thể ăn, cũng không thể ngủ, bị tra tấn từng phút từng giây, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đuối, hoặc sẽ bị bầy cá ăn thịt nào đó ùa vào xơi tái, hoặc thân thể sẽ nhũn rữa vì bị ngâm trong nước mặn quá lâu.
Đây chính là một nhà tù dưới nước, được tài tình thiết kế dựa vào thiên nhiên, kẻ nghĩ ra thủ đoạn này, hẳn phải cực kỳ thâm độc.
“Thế này… ác quá.” Nghiêm Tiểu Đao lẩm bẩm.
Sóng cả cuồn cuộn, trong chớp mắt như chiếc kẹp khổng lồ, dùng sức mạnh vĩ đại càn quét tâm tình hắn, bao nhiêu tâm lý chuẩn bị khi nãy cũng không chống đỡ nổi.
Hắn từng đổ máu, liều mạng, nhưng đều trên tâm thế của một người bình thường, chưa từng rơi vào cảnh ngục tù tra tấn gần như biến thái nọ, thà một đao chém chết, phải thù oán cỡ nào mới nghĩ ra việc này?
Gã công nhân da đen lặng lẽ tiến lại nhìn, gần như luồn đầu ra cửa sổ để nhìn cho đủ.
Một số người thường mang tâm lý này, khi bản thân ở vào thời điểm không như ý, thì sẽ rất vui vẻ trông chờ được nhìn kẻ khác khốn khổ thảm hại hơn mình, làm gì có ai vui vì kẻ khác sướng hơn mình chứ?
Nghiêm Tiểu Đao khẽ hỏi, “Người này bị treo suốt thế à?”
Gã công nhân liến thoắng buôn chuyện, “Bị treo từ trưa rồi hà hà hà! Hàng của ông chủ tàu đánh cá, bảo bọn tôi tiện đường kéo đi luôn!”
Nghiêm Tiểu Đao, “Sao người này bị nhốt như thế?”
Gã công nhân, “Quỷ biết, chắc chả phải ngữ tốt lành! Chọc phải ông sếp nào đó, thiếu nợ sắp bị chặt tứ chi.”
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh hỏi, “Cậu ta ăn uống gì chưa?”
Công nhân, “Hả? Ăn uống kiểu gì? Uống nước biển ăn cá sống thôi ha ha…”
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác cái mồm gã nhai bánh ngọt như đang ăn bánh bao nhân thịt người.
Giây tiếp theo, gã công nhân vô tri vô giác bị ăn một cán đao sau cổ, chậm rãi đổ nghiêng, bất tỉnh trên thùng hàng tạp hóa.
Bổn phận của việc làm người là tuân thủ đạo lý nhân nghĩa, ví dụ, bạn thấy một ông cụ té ngã ven đường, dù không đỡ ông ta dậy, thì cũng đừng nên chạy lại đạp thêm một cú, hoặc vạch quần tè vào mặt ông ta; hoặc nếu bạn ăn thịt, người khác ăn nước lèo, nếu không chia cho người ta một miếng thì đừng nên chọp chẹp nhồm nhoàm trước mặt người ta, đây là đạo làm người của Nghiêm Tiểu Đao.
Lại một đợt sóng ùa vào, Nghiêm Tiểu Đao vô thức chạy về phía cửa sổ mạn tàu, lại bị hai lớp thủy tinh vững chãi chặn lại bên trong… Quên mất, còn lớp vách.
Sóng cả ùn ùn nuốt chửng cả người, chỉ kịp trông thấy hai sợi xích khóa hai tay lắc lư vô vọng.
Thật lâu, thật lâu sau, nước rút đi, mái tóc đen mới nổi lên khỏi mặt nước, đôi mắt mảnh dài thấp thoáng lộ ra sau làn tóc bị nước hất tung.
Ánh đèn khắc họa dáng hình, mặt nước và quầng sáng hòa vào nhau thành những chùm sáng vòng cung, dìu dịu bao phủ khuôn mặt và hàng mi của người nọ.
Khuôn mặt tái nhợt đẹp như kỳ tích của tạo hóa.
Đôi mắt sáng bóng như ngọc lấp lánh ánh nước nhưng không hề chói chang lóa mắt, thình lình bắt giữ ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao giữa biển nước tối đen mịt mù, ngay tại khoảnh khắc đó, ánh nhìn của hắn giao hòa cùng người kia, không cách nào rời mắt.
Rành rành đối mặt hai bên vách cửa sổ mạn tàu, không cách nào lảng tránh.
Dường như cả hai cùng nín thở, thời gian ngừng trôi, chỉ biết chăm chú nhìn đối phương.
Nghiêm Tiểu Đao âm thầm kinh ngạc khi nhìn vào người nọ, đôi mắt hớp hồn không hề phảng phất chút yếu ớt hay chật vật, dùng tư thế gần như ma mị bồng bềnh trong nước, không lên tiếng, lặng lẽ giữa biển khơi.
Rõ ràng từ góc độ của người nọ là phải nhìn lên, nhưng y nhìn bằng nửa con mắt, ngạo nghễ, ánh mắt ẩn chứa tình thù, bi tráng, tựa như đang nhìn xuống hắn từ nơi rất cao.
…
Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi thu hồi tầm mắt về sau ô cửa sổ mạn tàu.
Thực ra vừa nãy hắn cũng đã kín đáo quan sát tình trạng của chiếc lồng sắt giam giữ tù nhân này.
Chiếc lồng được cốt thép vận chuyển treo ở mép đuôi tàu, muốn kéo lên phải dùng thiết bị máy móc cỡ lớn, hắn không thể khinh suất làm bừa.
Mà người kia lại bị ngâm dưới nước, không tiếp xúc được, không thể mở cửa lồng.
Du thuyền rất cao, suy đoán từ góc độ này, khoảng cách từ chiếc lồng đến mép boong tàu vẫn còn khá xa.
Hàng do Watanabe Yozan ký gửi vận chuyển, tai mắt trên tàu chắc chắn khá đông, nơi này lại là hải vực quốc tế không chịu sự quản lý của pháp luật, hắn thật sự hết cách đụng vào món hàng này.
Màn đêm buông xuống, ước chừng bốn giờ sáng, đây là thời điểm những người trên tàu say giấc nồng nhất.
Trừ đám yêu tinh vẫn chong đèn tại vũ trường và hồ tắm mát xa, hầu như mọi người đều đã ngủ, hơn nữa còn lâu mới thức giấc, phía cuối boong tàu không có một bóng người.
Nghiêm Tiểu Đao trắng đêm không ngủ.
Hắn chỉ cần nhắm mắt nằm trên giường, nước biển đen ngòm gào thét cuộn trào sẽ dâng lên trong lòng, bao trùm não bộ và tâm trí hắn.
Nước biển dâng lên tận nóc nhà hắn, lốc xoáy nuốt chửng toàn bộ căn phòng khiến hắn ngạt thở, vùng vẫy muốn đứng dậy, khốn khổ tìm cách thoát khỏi nhà giam này, bơi về lên boong tàu hít vài ngụm gió biển mặn tanh.
Hắn bật dậy khỏi ván giường, im lặng mặc quần áo, lẻn ra khỏi phòng…
Lương Hữu Huy lên bờ ăn cơm với một nhân viên phục vụ mới quen đêm qua.
Nhân viên trên tàu kiểu này chỉ buổi tối mới phải làm việc, ban ngày tranh thủ đi chơi với khách để kiếm thêm thu nhập.
Nghiêm Tiểu Đao đứng trong bóng râm tại góc hành lang, thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi điện thấp giọng nói, “Phong Phong, đừng ngủ, làm việc đi, chạy một vòng dưới khoang tua-bin xem đuôi tàu rốt cuộc đang kéo thứ gì.”
Phòng của tùy tùng bé nhỏ Dương Hỉ Phong nằm bên kia hành lang, cùng tầng với Nghiêm Tiểu Đao, hỗ trợ bảo hộ nhau khỏi cần di chuyển nhiều.
Tiếc rằng Đại ca không cho cu cậu tiền chơi trò chơi, cũng không hứa hẹn công ty sẽ hoàn lại tiền chơi gái, nhà hàng sang trọng thôi càng khỏi phải nghĩ, chẳng có bạn gái mang theo, cẩu độc thân Dương Hỉ Phong chỉ biết buồn rầu cả ngày ngồi trong phòng cạp hamburger thịt heo giá rẻ.
Tới lúc khách khứa lần nữa lên tàu khởi hành, du thuyền lại có thêm một vị khách quý.
Người này mang theo cả tập đoàn quân, trùng trùng điệp điệp tiến vào sảnh đón khách quý đèn đuốc hào nhoáng.
Đoàn người xếp hàng chỉnh tề, cúi đầu nối đuôi nhau tiến vào, tác phong đoan trang có vẻ hơi kịch kịch, cực kỳ lễ độ khiêm tốn, nhỏ nhẹ híp mắt cười, gập người chín mươi độ chào hỏi khách khứa trên tàu.
Đoàn người nam nữ này đều mặc kimono, chân đi guốc gỗ.
Các cô gái mặc kimono đeo theo nguyên bộ vật phẩm trang sức, khuôn mặt cũng trang điểm theo phong cách geisha, ai nấy đều thướt tha xinh đẹp.
Gã đàn ông trung niên dẫn đầu cười tươi như hoa, tấm lưng chưa hề thẳng dậy từ lúc bước vào sảnh, không ngừng khom khom cúi cúi, trông hệt như ngóc đầu bò vào cả quãng đường, gặp ai cũng kính cẩn đưa danh thiếp, đầu cúi sát thiếu điều chạm trán với giày da sáng bóng của đám thái tử gia Yên đô cao quý.
Nghiêm Tiểu Đao nhận ra giọng quê của một tỉnh miền Trung lồ lộ khi gã nọ nói tiếng phổ thông với đám thái tử gia.
Khuôn mặt lạ lẫm này làm Nghiêm Tiểu Đao nghiền ngẫm hồi lâu.
Hắn dùng ngón giữa gõ gõ thái dương, cảm giác mình chưa già đã lẫn.
Tình huống này sao có thể thiếu lão Nhị nhà họ Giản, gã lăn tới trước mặt các vị khách quý vừa đến, lại một tràng ba hoa chích chòe, lén lút trao đổi danh thiếp của mình với thẻ gọi tên thiết kế thành danh thiếp xức nước hoa thơm lừng của từng cô đào hát.
Đợi mãi đám người mới trò chuyện xong, Nghiêm Tiểu Đao lấy ra một hộp xì gà Cuba thượng hạng, lập tức tiến lại, sánh vai cùng Giản Minh Tước tại quầy bar khuất bóng, đưa cho gã một điếu xì gà.
Giản Minh Tước nhướn mày, nửa đùa nửa thật bảo Nghiêm Tiểu Đao châm xì gà cho gã, thở ra một vòng khói, dùng hơi thở nhấm nháp hương vị đọng lại trong vòm họng, tựa hồ cũng biết Tiểu Đao muốn hỏi gì, “Watanabe Yozan, sếp tổng công ty máy móc thiết bị công nghiệp nặng Watanabe, thường đến cảng Thâm Thủy ở Lâm Loan chúng ta lắm!”
Nghiêm Tiểu Đao không thể không tiếp tục gõ thái dương, tự giễu đáp, “Đầu óc tôi kém rồi.”
Giản Minh Tước ghé vào tai Nghiêm Tiểu Đao, khẽ nói, “Watanabe Yozan, anh biết không? Rõ ràng lớn lên là con dân Thiên triều chúng ta, hồi trước chỉ là thằng nhà quê không căn không cơ, sang Nhật Bản lăn lộn mười năm lại biến thành thần dân quốc đảo! Tiếng Trung Quốc chả sõi nữa rồi!”
Không phải Giản Minh Tước không đề phòng Nghiêm Tiểu Đao, nhưng cái tật của gã là thích lải nhải, không nói câu nào sẽ chết ngạt, nhưng có vẻ gã là người biết nhiều nhất.
Đây là bệnh nghề nghiệp của lái buôn từng trải, tất cả đều dựa vào mồm mép.
Ý cười của Nghiêm Tiểu Đao sâu không thấy đáy, Tây trang kín kẽ trông cực kỳ ra dáng, “Chú em bảo có bộ poker định cho anh xem hả? Thế thì nhanh lên, hàng tốt đừng hưởng một mình.”
Giản Minh Tước lập tức phấn khởi, rút ra một bộ bài như làm ảo thuật, các lá bài đều mang chức vụ, các cô đào chính trị cấp bậc khá cao trong xã hội thượng lưu là bài lớn bài chủ, nổi tiếng trên mạng hoặc ở bên ngoài giới là bài nhỏ bài phụ, tay chân thoăn thoắt phô trương xòe bàn trên mặt bàn quầy bar cho Tiểu Đao thưởng thức.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Watanabe Yozan lên tàu làm gì?”
Giản Minh Tước phóng túng cười, “Đến trao đổi tài nguyên.
Anh nhìn mấy con ‘hàng’ lão mang đến không, khá ra phết, chắc chắn không ít người mua.
Rất nhiều đội tàu viễn dương tải trọng cỡ lớn đều là của nhà lão, bắt cá voi, bắt cá lớn ấy mà… Có khi bây giờ còn đang định cống nạp ‘mỹ nhân ngư’ cho chúng ta ấy chứ…”
Ánh mắt kia Giản Minh Tước rõ ràng đang thử, Nghiêm Tiểu Đao khẽ chun mũi cười, không nói tiếp.
Lúc lui quân, hắn còn bị Giản Minh Tước ép rút bài, đành phải rút hai lá từ bộ poker nọ bỏ vào túi.
Giản Minh Tước cười bảo “Thằng em tinh mắt gớm, chuyên chọn mông to ngực bự”, thực ra Nghiêm Tiểu Đao còn chưa thèm nhìn tên họ người ta.
Ông chủ lớn người Nhật xuất hiện, giống như vốc thức ăn lớn quăng vào cái hồ lúc nhúc cá.
Đầu tiên bầy cá sẽ né ra bốn phía, ngập ngừng quan sát, rồi không thể chống lại sức hấp dẫn của mồi ngon, cuối cùng sẽ ào ào lao tới như trận mưa cung tên, để thỏa mãn ham muốn truy cầm lương thực…
Đêm nay, tập đoàn quân dưới quyền Watanabe dựa núi lẫy lừng nức tiếng, cả Lương Hữu Huy cũng khăng khăng kéo Nghiêm Tiểu Đao đi xem cho bằng được.
Cột sáng bùng lên chói lọi trong rạp hát, quần yêu khởi vũ, ban đầu, đội kép hát nam nữ khiêu vũ theo nhịp trống sầu thảm, thanh cao tao nhã, mô phỏng tiếng gió mưa.
Quá nửa đêm, nhịp trống chuyển sang ráo riết, đám kép hát nữ bắt đầu thoát y theo điệu múa, từ áo khoác nặng nề tới áo trong, cuối cùng chỉ còn cái yếm.
Đội kép hát nam cũng tương tự, cởi xuống lớp che chắn cuối cùng, chẳng thấy gợi cảm đâu, chỉ thấy tức cười.
Bất kể nam nữ đều đeo một chiếc bảng hiệu trước phần nhạy cảm, trên bảng viết nghệ danh của mình để khách khứa lựa chọn và dẫn đi ngay tại chỗ, nào là Cánh Trym Đơn Côi, Đầu Rùa Đỏ Rực, Ngực Bự Kẹp Bóng, Phía Dưới Đẹp Hết Ý… Tóm lại, toàn là những cái tên quá xấu hổ để nhìn vào.
Đến cả Nghiêm tổng cũng phát hãi, chỉ thấy chán ghét và buồn nôn… Quá biến thái.
Lương Hữu Huy nuốt nước miếng nhuận họng, giương mắt ngắm sắc mặt không vui của Nghiêm Tiểu Đao, “Đám người kia hơi quá trớn, em cũng không thích kiểu đó.”
Nghiêm Tiểu Đao sửa lại vạt áo vest, đứng dậy bỏ đi, phải tránh xa những người này một chút, sợ bẩn.
Lương Hữu Huy tiện mồm nói, “Cái lão Nhạc Ngưỡng Sơn kia, hồi xưa ở nội thành làm gì được thế này.
Quê lão ở tít tận đẩu đâu, lúc trước còn phét lác với bọn em, tự xưng là hậu duệ mấy chục đời của nhà họ Nhạc.”
“Thay tên đổi họ càng tốt, thứ cặn bã sao xứng mang họ Nhạc!” Ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao khẽ đổi, lạnh lùng bỏ đi.
Nửa câu còn lại, Nghiêm Tiểu Đao không thể tiết lộ với Lương thiếu gia vừa ngốc vừa đơn thuần.
Tóm lại, ông chủ tập đoàn Watanabe, Watanabe Yozan dùng con tàu dưới quyền mình đưa một nhân vật quan trọng nào đó lên “Vân Đoan Hào”, vận chuyển tới đảo Iru chẳng biết định xứ lý thế nào.
Công tử nhà họ Du biết được tin này, chạy tới xem hàng đầu tiên, có lẽ Giản lão nhị phong thanh nghe được gì đó, cũng lên đây góp vui.
Watanabe Yozan từng buôn bán vận chuyển với các công ty tại khu kinh tế mới Lâm Loan, bởi vậy chắc chắn đã quen biết Du gia nắm thực quyền tại Lâm Loan, đám người này rõ ràng liên quan tới nhau.
Nhân lúc khách khứa trên tàu chìm trong đêm cuồng hoan chướng khí mù mịt, Nghiêm Tiểu Đao nhanh chóng trở về phòng, ánh đèn trên hành lang uốn khúc truy đuổi bóng dáng dong dỏng của hắn.
Vừa vào cửa đã bắt được Dương Hỉ Phong nấp phía sau, hai người đóng cửa lại.
Dương Hỉ Phong đội mũ lưỡi trai, mặc đồ bó tối màu, thấp giọng nói, “Đại ca, em tìm được rồi, đi xuống lầu từ lối thoát hiểm phía Tây, xuyên qua lối đi cho nhân viên bình thường vẫn hay bị khóa lại, xuống tầng trung gian ở khoang đáy – Là tầng hậu cần tạp vụ và nhà bếp chính ấy – đừng xuống tầng dưới cùng, chỗ đó chỉ có van và tua-bin thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao cúi đầu cắn thuốc lá, đồng thời nhanh chóng thay Tây trang, “Nói chuyện quan trọng nhất.”
Dương Hỉ Phong lau mồ hôi, tiếp tục, “Anh xuống đúng tầng em nói, đi vào phòng tạp hóa phía sau nhà bếp, chỗ có nhiều công nhân đi đi lại lại…”
“Cái thùng đó không chứa hàng, mẹ kiếp rõ là cái lồng mà! Trong lồng sắt có người.”
“Người nào?” Nghiêm Tiểu Đao tính tình hoạt bát quyết đoán, cực kỳ ghét kiểu báo cáo hổn hển này, nói gì thì nói mấu chốt.
Dương Hỉ Phong nuốt nước miếng, ánh mắt đảo loạn, “Em, em không nhìn rõ, cách cửa sổ mà, tối om em chẳng dám nhìn! Ôi trời chả biết chừng lại gặp quỷ, hay anh tự đi mà xem.”
“Tức là lồng sắt vẫn bị ngâm bên ngoài hả? Trong lồng có người?” Nghiêm Tiểu Đao không thể tưởng tượng nổi.
Dương Hỉ Phong nơm nớp gật đầu, giơ tay chỉ con đường nhỏ, “Đại ca, tranh thủ đêm nay đi mà xem, bây giờ còn ở đó, chứ qua đêm nay chắc bị cá mập đớp sạch rồi, sáng mai chỉ còn xương thôi!”
Nghiêm Tiểu Đao nghe hết câu này, vội vàng nhét ống quần vào đôi ủng thấp ống, buộc chặt, cải trang qua loa rồi lẻn ra khỏi phòng…
Dương Hỉ Phong thường ngày thích cười đùa hí hửng như con khỉ, nhưng làm việc rất lanh tay lẹ mắt, báo cáo cực kỳ chính xác.
Tầng thứ nhất khoang đáy là phòng ngủ cho công nhân và nhân viên phục vụ, bốn người một gian, các gian xếp thành hàng đông đúc như chuồng bồ câu, ở giữa là lối đi vừa nhỏ vừa dài xếp đầy đồ lặt vặt.
Dù con tàu này xa hoa tới mức nào, thì trên lầu và dưới lầu cũng là hai thế giới, thậm chí nói trắng ra, sự cách biệt giai cấp này rõ ràng là cố ý thể hiện.
Nghiêm Tiểu Đao băng qua lối đi, thoáng gặp vài công nhân, tiện tay rút một bộ đồng phục màu trắng nửa khô nửa ướt trên mắc áo.
Nhà bếp chính náo nhiệt bận rộn, mâm bánh matcha phô mai mini và tách phô mai anh đào xinh đẹp tinh xảo vừa chuyển ra từ lò nướng, mùi bơ mới ra lò thơm phưng phức, nhóm công nhân lại đẩy xe bánh kem và rượu mơ lên vũ trường trên lầu, hôm nay đúng là chủ đề khoan khoái nhẹ nhàng.
Nghiêm Tiểu Đao tiện tay kéo một chiếc xe nước rửa chén đựng đầy bát đĩa, tiếp tục cúi đầu băng qua nhà bếp.
Phòng tạp hóa u ám, chật chội và quanh co, đã tới chỗ sâu nhất dưới đáy tàu, vị trí hiện tại đã rất gần nơi thành tàu.
Nghiêm Tiểu Đao mở từng ô cửa sổ nhìn ra ngoài, phỏng đoán là hướng này.
Một công nhân mặt mày đen đúa, tóc tai bù xù đang ăn uống gì đó trước một ô cửa sổ bên mạn tàu hướng ra biển, một tay cầm ly champagne, một tay cầm bánh ngọt – mấy thứ này rất sẵn trong bếp, đầu bếp và công nhân không cần ăn trộm.
Gã công nhân da đen vừa ăn vừa cười, tiếng cười khằng khặc phát ra từ lồng ngực như trêu mèo ghẹo chó, nâng ly hướng ra ngoài.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng quan sát, chậm rãi tiến về phía người nọ từ trong bóng tối.
Hắn nhẹ nhàng lướt qua kẻ vừa nhồm nhoàm bánh ngọt vừa lẩm bẩm, trong lòng đã có chuẩn bị, quay ra nhìn qua ô cửa sổ mạn tàu…
Nước biển đêm khuya u ám, sầu thảm, lạnh cóng như băng.
Nước biển bị cánh quạt động cơ dưới đuôi tàu quay vun vút, bọt nước bị khuấy tan văng tung tóe khắp trời, sau đó tất cả hợp thành sóng lớn, ào ào trút xuống lồng giam bằng sắt treo bên thành tàu!
Đuôi tàu có hai ngọn đèn nhỏ, vừa vặn thắp sáng phương hướng này, hai quầng sáng giao thoa tỏa ra từ hai cột đèn, đung đưa lay động dưới thân tàu như ánh đèn đặc hiệu nào đó, nhìn rợn cả tóc gáy.
Ánh sáng lay động chiếu sáng mặt nước biển đen ngòm.
Tấm vải dù bị nước tạt rách, tung bay phần phật bên cạnh, hé mở sự tàn khốc đáng sợ ẩn nấp bên trong.
Thân thể mảnh mai, vai rộng tay dài, bị trói buộc trong tư thế Jesus bị đóng đinh, tay chân bị xiềng xích treo ở trong lồng, kéo ra bốn góc.
Cũng chính là treo ở trong nước.
Người này sắp chết đuối, sắp bị nuốt sống.
Nước biển đen ngòm mãnh liệt không ngừng đập vào lồng sắt, miếng vải đen càng lúc càng rách toác, cuộn bay phần phật khiến người ta phát sợ.
Chiếc lồng nọ bị treo ở vị trí nửa vời, hoặc là được cố tình treo ở vị trí nửa vời độc địa, mực nước nhìn chỉ đến eo, nhưng sóng cuộn hiểm ác tạt về phía con người bị xiềng xích không thể né tránh, mỗi thời mỗi khắc, điên cuồng ùa tới đập vào người nọ, nước biển không ngừng tạt lên mặt, rút về, rồi lại xông tới dũng mãnh hơn, tiếp tục lùi lại, ẩn nấp, chuẩn bị cho đợt oanh tạc tiếp theo…
Rướn lên trên một chút sẽ không bị sặc.
Nhưng chìm xuống một chút, sẽ được thoải mái sặc và chết cho xong.
Người bị treo trong nước cố gắng ngửa đầu lên theo mỗi nhịp sóng đen cuộn về, khi bọt nước lùi xa lại không thể ngăn mình sặc sụa.
Sinh vật biển nhộn nhạo lập lờ trong nước như sẽ xông lên nuốt chửng y bất cứ lúc nào, tảo biển xanh sẫm bập bềnh cuốn quanh đôi chân dài, dưới ánh đèn cực kỳ lóa mắt.
Người này không thể ăn, cũng không thể ngủ, bị tra tấn từng phút từng giây, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đuối, hoặc sẽ bị bầy cá ăn thịt nào đó ùa vào xơi tái, hoặc thân thể sẽ nhũn rữa vì bị ngâm trong nước mặn quá lâu.
Đây chính là một nhà tù dưới nước, được tài tình thiết kế dựa vào thiên nhiên, kẻ nghĩ ra thủ đoạn này, hẳn phải cực kỳ thâm độc.
“Thế này… ác quá.” Nghiêm Tiểu Đao lẩm bẩm.
Sóng cả cuồn cuộn, trong chớp mắt như chiếc kẹp khổng lồ, dùng sức mạnh vĩ đại càn quét tâm tình hắn, bao nhiêu tâm lý chuẩn bị khi nãy cũng không chống đỡ nổi.
Hắn từng đổ máu, liều mạng, nhưng đều trên tâm thế của một người bình thường, chưa từng rơi vào cảnh ngục tù tra tấn gần như biến thái nọ, thà một đao chém chết, phải thù oán cỡ nào mới nghĩ ra việc này?
Gã công nhân da đen lặng lẽ tiến lại nhìn, gần như luồn đầu ra cửa sổ để nhìn cho đủ.
Một số người thường mang tâm lý này, khi bản thân ở vào thời điểm không như ý, thì sẽ rất vui vẻ trông chờ được nhìn kẻ khác khốn khổ thảm hại hơn mình, làm gì có ai vui vì kẻ khác sướng hơn mình chứ?
Nghiêm Tiểu Đao khẽ hỏi, “Người này bị treo suốt thế à?”
Gã công nhân liến thoắng buôn chuyện, “Bị treo từ trưa rồi hà hà hà! Hàng của ông chủ tàu đánh cá, bảo bọn tôi tiện đường kéo đi luôn!”
Nghiêm Tiểu Đao, “Sao người này bị nhốt như thế?”
Gã công nhân, “Quỷ biết, chắc chả phải ngữ tốt lành! Chọc phải ông sếp nào đó, thiếu nợ sắp bị chặt tứ chi.”
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh hỏi, “Cậu ta ăn uống gì chưa?”
Công nhân, “Hả? Ăn uống kiểu gì? Uống nước biển ăn cá sống thôi ha ha…”
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác cái mồm gã nhai bánh ngọt như đang ăn bánh bao nhân thịt người.
Giây tiếp theo, gã công nhân vô tri vô giác bị ăn một cán đao sau cổ, chậm rãi đổ nghiêng, bất tỉnh trên thùng hàng tạp hóa.
Bổn phận của việc làm người là tuân thủ đạo lý nhân nghĩa, ví dụ, bạn thấy một ông cụ té ngã ven đường, dù không đỡ ông ta dậy, thì cũng đừng nên chạy lại đạp thêm một cú, hoặc vạch quần tè vào mặt ông ta; hoặc nếu bạn ăn thịt, người khác ăn nước lèo, nếu không chia cho người ta một miếng thì đừng nên chọp chẹp nhồm nhoàm trước mặt người ta, đây là đạo làm người của Nghiêm Tiểu Đao.
Lại một đợt sóng ùa vào, Nghiêm Tiểu Đao vô thức chạy về phía cửa sổ mạn tàu, lại bị hai lớp thủy tinh vững chãi chặn lại bên trong… Quên mất, còn lớp vách.
Sóng cả ùn ùn nuốt chửng cả người, chỉ kịp trông thấy hai sợi xích khóa hai tay lắc lư vô vọng.
Thật lâu, thật lâu sau, nước rút đi, mái tóc đen mới nổi lên khỏi mặt nước, đôi mắt mảnh dài thấp thoáng lộ ra sau làn tóc bị nước hất tung.
Ánh đèn khắc họa dáng hình, mặt nước và quầng sáng hòa vào nhau thành những chùm sáng vòng cung, dìu dịu bao phủ khuôn mặt và hàng mi của người nọ.
Khuôn mặt tái nhợt đẹp như kỳ tích của tạo hóa.
Đôi mắt sáng bóng như ngọc lấp lánh ánh nước nhưng không hề chói chang lóa mắt, thình lình bắt giữ ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao giữa biển nước tối đen mịt mù, ngay tại khoảnh khắc đó, ánh nhìn của hắn giao hòa cùng người kia, không cách nào rời mắt.
Rành rành đối mặt hai bên vách cửa sổ mạn tàu, không cách nào lảng tránh.
Dường như cả hai cùng nín thở, thời gian ngừng trôi, chỉ biết chăm chú nhìn đối phương.
Nghiêm Tiểu Đao âm thầm kinh ngạc khi nhìn vào người nọ, đôi mắt hớp hồn không hề phảng phất chút yếu ớt hay chật vật, dùng tư thế gần như ma mị bồng bềnh trong nước, không lên tiếng, lặng lẽ giữa biển khơi.
Rõ ràng từ góc độ của người nọ là phải nhìn lên, nhưng y nhìn bằng nửa con mắt, ngạo nghễ, ánh mắt ẩn chứa tình thù, bi tráng, tựa như đang nhìn xuống hắn từ nơi rất cao.
…
Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi thu hồi tầm mắt về sau ô cửa sổ mạn tàu.
Thực ra vừa nãy hắn cũng đã kín đáo quan sát tình trạng của chiếc lồng sắt giam giữ tù nhân này.
Chiếc lồng được cốt thép vận chuyển treo ở mép đuôi tàu, muốn kéo lên phải dùng thiết bị máy móc cỡ lớn, hắn không thể khinh suất làm bừa.
Mà người kia lại bị ngâm dưới nước, không tiếp xúc được, không thể mở cửa lồng.
Du thuyền rất cao, suy đoán từ góc độ này, khoảng cách từ chiếc lồng đến mép boong tàu vẫn còn khá xa.
Hàng do Watanabe Yozan ký gửi vận chuyển, tai mắt trên tàu chắc chắn khá đông, nơi này lại là hải vực quốc tế không chịu sự quản lý của pháp luật, hắn thật sự hết cách đụng vào món hàng này.
Màn đêm buông xuống, ước chừng bốn giờ sáng, đây là thời điểm những người trên tàu say giấc nồng nhất.
Trừ đám yêu tinh vẫn chong đèn tại vũ trường và hồ tắm mát xa, hầu như mọi người đều đã ngủ, hơn nữa còn lâu mới thức giấc, phía cuối boong tàu không có một bóng người.
Nghiêm Tiểu Đao trắng đêm không ngủ.
Hắn chỉ cần nhắm mắt nằm trên giường, nước biển đen ngòm gào thét cuộn trào sẽ dâng lên trong lòng, bao trùm não bộ và tâm trí hắn.
Nước biển dâng lên tận nóc nhà hắn, lốc xoáy nuốt chửng toàn bộ căn phòng khiến hắn ngạt thở, vùng vẫy muốn đứng dậy, khốn khổ tìm cách thoát khỏi nhà giam này, bơi về lên boong tàu hít vài ngụm gió biển mặn tanh.
Hắn bật dậy khỏi ván giường, im lặng mặc quần áo, lẻn ra khỏi phòng…
Danh sách chương