Lăng công tử chỉ dẫn theo hai cận vệ, ngồi máy bay suốt đêm tới Bửu Kê.
Lăng Hà tiết kiệm cả thời gian ngủ lại nhà khách, thoăn thoắt làm không cần nghỉ, còn nhiều việc y phải lo liệu hơn là việc ngủ.

Ra khỏi sân bay, y đến thẳng nhà một đại nhân vật, tay trái tay phải xách đặc sản cá muối hải sâm Loan thành làm quà.

Hình ảnh này cũng rất hiếm thấy, ngài Lăng tay xách nách mang, đường dài bôn ba đến nhà người ta biếu quà.
Không phải Lăng Hà không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, chỉ là bình thường y tự thấy mấy trò khách sáo lễ tiết là vô ích, đối với rất nhiều người và rất nhiều chuyện, hoặc là y không để ý, hoặc là thi triển tâm kế cưỡng đoạt, y khinh thường việc xu nịnh bợ đỡ bất cứ kẻ nào.

Nhưng mà trên đời này, có một số việc nằm ngoài tầm với, có vài người không thể cứ “cưỡng đoạt” là xong… Hôm nay quả thật có việc khẩn cầu người ta, đành phải hạ mình khúm núm vậy.
Y vào nhà, gật đầu khách sáo hỏi, “Xin hỏi bác sĩ Trương Văn Hỉ có nhà không?”
Một người đàn ông gầy nhom lão luyện đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía y, dọn tới dọn lui mấy chục loài cây lạ lùng bày la liệt trên bậu cửa sổ.

Người này mặc áo choàng ngắn bằng lụa rộng thùng thình kiểu Trung Quốc, đi giày vải màu đen, khí chất thư sinh thời dân quốc khá giống Thích Bảo Sơn, nhưng so với Thích gia thì trẻ tuổi hơn.
Người này cũng là một kỳ tài, hình như sau gáy còn mở Thiên Nhãn, dùng giọng điệu cực kỳ bất cần đời sạc lại y, “Sao lại là mi nữa? Lần trước đã bảo mi đừng đến rồi mà, tau không chữa cho mi!!”
Lăng Hà hỏi nhỏ, “Sao không chữa vậy Trương thần y?… Vì quá nghiêm trọng nên không chữa khỏi sao?”
Người đàn ông chậm rãi quay lại, hé lộ khuôn mặt vàng vọt gầy gò và đôi mắt mảnh dài sáng quắc, “Không phải, chữa khỏi chứ, nối gân chân thôi chứ gì, vết thương nhẹ nhàng kiểu đó là sở trường của tau! Nhưng dạo này tâm trạng tau không vui, tau không chữa cho ai hết, cả lũ nhà mi khập khiễng hết đi!”
Chưa từng gặp phải cách từ chối chẳng buồn khách sáo, cũng chẳng cần lý do như vậy, Lăng Hà ngẩn ngơ đứng đó.
Vị thiếu gia mà Lăng Hà đến tìm này tuổi cũng không lớn, là thần y được tương truyền trong giới, với đôi tay thần kỳ và một túi dao phẫu thuật, có thể chữa lành tất cả ngoại thương.
Sau thời kiến quốc, tương truyền Bửu Kê có một vị “Trương thần đao”, ẩn cư tại con kênh phía Tây Tần Lĩnh, thường xuyên được chính quyền trung ương mời tới Yên đô khám bệnh cho cho các vị lãnh đạo, Thánh Thượng, tướng quốc.

Người này giải phẫu ngoại khoa không thấy máu, không để lại sẹo, vung tay là hết bệnh, không để lại dấu vết và di chứng.

Chỉ tiếc rằng bán tiên vẫn chưa phải là thần, cũng có giới hạn tuổi thọ, có vận mệnh đã được định sẵn, bản thân mình không chữa được cho mình.

Sau khi “Trương thần đao” qua đời, có để lại một vị truyền nhân, nghe nói tay nghề cũng không tệ, chính là tiểu thần y Trương Văn Hỉ mà Lăng Hà đặc biệt đến thăm hỏi này đây.
Có điều, người trước mắt này thật sự không dễ nói chuyện, Trương Văn Hỉ nổi tiếng là kiểu người quái đản không hợp lẽ thường, có lẽ bởi tính tình tự phụ mắt cao hơn đầu, thích thế nào thì thế đó, chữa hay không chữa hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng lên hay xuống.
Trương Văn Hỉ ngồi trên chiếc ghế dựa cổ khắc từ gỗ lê, bưng tách trà có nắp, hạ mắt hớp từng ngụm, trêu chọc lá trà trôi lềnh bềnh trên nước nóng, ra vẻ nhàn nhã, rõ ràng là khinh thường người khác.

Gã này mặt mũi du côn, thật sự không giống bác sĩ cứu người mà giống sơn tặc hơn.
Lăng Hà lẻ loi đứng đó, bình thường luôn là y độc địa dùng mánh khóe đàn áp người ta, múa mép khươ môi phun nọc độc đầy mặt đầy người đối thủ, khiến kẻ thù run rẩy thối rữa lở loét, sở trường của y là thế, y thật sự không biết cách mở miệng cầu xin người khác.

Hiện tại y còn phải suy nghĩ xem người bình thường rơi vào hoàn cảnh này thì nên nhào lên ôm đùi Trương thần y khốn khổ giàn giụa lăn lộn cầu xin, lấy buồn thương lay động lòng người, hay là bỏ tiền bán sắc, hoặc là rút súng ra thử? Chỉ sợ đều vô ích thôi.
Lăng Hà hít khí lạnh, tiến lên hai bước, “Vậy khi nào tâm trạng của Trương thần y tốt lên thì đồng ý chữa nhé?”
Trương Văn Hỉ hừ một tiếng, “Không biết, ít thì một năm nửa năm, nhiều thì mười năm tám năm, tùy tâm trạng tau đã.”
Lăng Hà nhíu mày, trong lòng nén lửa giận, cũng bất thiện đánh giá đối phương, “Trương thần y ạ, thần sắc ngài tích tụ nơi ấn đường, bựa lưỡi vàng ố, khóe miệng lở loét, tính tình cáu bẳn, thoạt nhìn là do nóng gan, hỏa vượng âm suy, ngài thất tình nên tâm trạng xuống dốc phải không?”
Trương Văn Hỉ chớp mắt lia lịa, “Ơ hay, mi là bác sĩ hay tau là bác sĩ, mi khám bệnh hay tau khám bệnh? Thằng ranh nhà mi còn dám chèn ép tau hả?!”
Lăng Hà thả hộp quà hải sản xuống đất, “Nếu thất tình khó chịu thì coi như tôi đến không đúng lúc, thật lòng xin lỗi.


Trương thần y ạ, hôm khác tôi sẽ đến thăm hỏi, ngài nhất định phải giữ gìn sức khỏe, từ giờ tới lúc tâm trạng khá lên, phải cố gắng sống thật tốt cho tôi!”
Những lời thâm độc này khiến Trương Văn Hỉ kinh ngạc, chưa từng thấy ai dám dùng giọng điệu lỗ mãng như vậy để nhờ chữa bệnh, thế là nổi trận lôi đình với bóng lưng của Lăng Hà, “Mi, mi đứng lại cho tau!”
Dạo này tâm trạng của tiểu thần y không vui, đúng là thất tình thật, hơn nữa cũng không phải mới thất tình một hai ngày.
Người bạn thanh mai trúc mã mà Trương Văn Hỉ thương thầm từ nhỏ đã về Sơn Đông lấy chồng, gả cho một người đàn ông khác.

Chẳng những không oán hận, gã còn chưa khỏi cái chân què cho tình địch.

Làm ra hành động khoan hồng độ lượng tích đức tuyệt vời như thế, Trương thần y nhà ta cảm thấy mình đã chịu đựng đủ rồi, thiện tâm đã kiệt quệ, không bao giờ muốn ngó tới lũ người rảnh rỗi lởn vởn trước mặt gã rải thức ăn cho chó nữa, đứa nào què cứ què, liên quan quái gì đến ông?
Trương Văn Hỉ nén một bầu trời thương xuân bi thu, than thân xót phận bí bức khó chịu, giơ tay chỉ chiếc ghế bên cạnh, “Cậu Lăng ngồi xuống đây cho tau hỏi một chút.”
Đợi Lăng Hà ngồi xuống, Trương Văn Hỉ đảo mắt nhìn y, “Gã đàn ông mi nói, làm sao mà bị thương? Đi vay nặng lãi không trả nổi nên bị chặt chân hả? Hay làm việc ác bị trả thù?”
Lăng Hà lắc đầu, phàm là nhắc tới Nghiêm Tiểu Đao, bao nhiêu ác độc oán khí của y cũng tan thành mây khói, nghiêm túc trả lời, “Hắn là người rất tốt, chưa bao giờ làm chuyện ác, sao lại bị trả thù được.”
Trương Văn Hỉ nghe vậy thì tò mò, khẽ rướn người sang, “Người tốt lại không được báo đáp à, thế sao mà bị thương?”
Lăng Hà mặt không gợn sóng, ánh mắt thuần khiết như thể chỉ đang thuật lại chuyện nhà hết sức bình thường, “Tôi là kẻ ác, tôi dùng dao cắt gân chân hắn đấy.”
Trương Văn Hỉ “sặc” một tiếng, khoa trương nhấc chân lên xoa bóp cổ chân, cảm thấy cơn đau sắc lẻm như xé tim xé phổi, “Người đó có thù với mi hả? Sao xuống tay ác độc thế?”
Lăng Hà lắc đầu, “Không phải, hắn là vợ tôi.”
Trương Văn Hỉ che ngực, thiếu điều ngã ngửa khỏi chiếc ghế gỗ lê mà chết! Gã cũng nhận ra trạng thái tinh thần và lý luận tâm trí của vị Lăng công tử này không giống người bình thường, rành rành đang thuật lại một hành vi hung ác và tồi tệ, thế mà trên khuôn mặt trẻ trung tuấn tú kia, đôi mắt vẫn trong veo lóng lánh như đứa trẻ mới lọt lòng, ngây thơ vô tội, tựa hồ chẳng dính líu gì tới thế tục phàm nhân, bình thường như chuyện cầm dao lóc vảy cá trong bếp nhà mình, như thể hoàn toàn không hiểu lý lẽ sự đời, đầu óc kiểu gì thế này? Hoặc là xuất huyết não, hoặc là u não rồi.
Trương Văn Hỉ tự thông khí cho mình, phỉ nhổ, “Mi chém cũng chém rồi, còn vung tiền mời tau đến chữa? Thần kinh hả, mi đùa tau đấy à?”
Ngài Lăng thần kinh khẽ run lên như sợ lạnh, nghẹn lời không đáp.
Chém cũng chém rồi, không chữa trị thì còn làm gì được nữa?
Nếu như cả đời tàn phế, liệu Nghiêm Tiểu Đao vẫn lựa chọn tha thứ cho y, vẫn ở bên cạnh y, ít nhất ở mặt ngoài vẫn thể hiện sự “cam tâm tình nguyện” với y chứ?
Nhất định Nghiêm Tiểu Đao sẽ đứng trên đôi chân khập khiễng, ôm y vào lòng, tha thứ cho y, tiếp tục dung túng cho y tùy tiện làm việc xấu, chung quy hai người ở bên nhau, cần gì phải để tâm chuyện người ngoài nghĩ họ đang đồng cam cộng khổ hay đang thông đồng làm bậy?… Trong lòng Lăng Hà đã tự có phán đoán, nên hết sức bình tĩnh.

Một mình chìm trong vũng bùn đen nhiều năm như vậy, lấy cái ác làm áo giáp hộ thân, lấy nọc độc làm vũ khí đả thương người, bao nhiêu năm như vậy, y cũng chỉ gặp được một mình Nghiêm Tiểu Đao, người có thể khiến y sùng bái và ngưỡng mộ.

Người này xuất hiện như một thiên sứ, bảo vệ y, cứu vớt y, thường khiến y tự thấy hổ thẹn, lại muốn ngừng mà ngừng chẳng được, từng giây từng phút đều bị giày vò trong những cảm xúc chung tình mê luyến đối với Tiểu Đao.
Ngày hôm qua Tiểu Đao nhìn Trí Tú tay không leo tường, khi ấy trong đáy mắt hắn thấp thoáng một mảnh thất lạc và hoang vu, y trốn sau cửa nhìn lén, y rất đau lòng.
Trong khách sạn nông thôn nọ, Tiểu Đao ngã từ trên cầu thang xuống, y thậm chí còn không kịp đỡ hắn, đường đường là một anh hùng, giờ lại như hổ xuống đồng bằng, chiếc cầu thang mục nát lại có thể ngáng chân con người hoàn mỹ trong cảm nhận của y, khiến y vô cùng khổ sở.
Lăng Hà cho rằng mình thực sự cần phải đi sám hối trước mặt mục sư Khưu Văn Lan, hơn nữa còn phải sửa lại nội dung cần sám hối.

Tâm trạng của y đã không còn giống như mấy tháng trước.

Bất kể tương lai có thể ở bên cạnh Tiểu Đao hay không, thì những thay đổi người này mang lại cho y, nhàn nhạt khắc lên da y, sâu kín khảm vào xương y, tất cả đều không thể phủ nhận.
Thì ra thích một người là có thể khiến bản thân mình không còn cùng hung cực ác, mà trở nên mềm mại thiện lương… Cho dù vĩnh viễn y sẽ không thổ lộ cùng Nghiêm Tiểu Đao về nhận thức này.
Lăng Hà thản nhiên nói với Trương Văn Hỉ, “Tôi muốn chữa khỏi cho hắn, để hắn trở lại dáng vẻ trước kia, để hắn vui lên một chút.”
“Ra là thế, khụ!…” Khuôn mặt nhẵn bóng thuôn dài của Trương Văn Hỉ lóe sáng, dứt khoát nói, “Tau lấy giá một nghìn năm trăm vạn (~ 49,000 tỷ), nếu mi chấp nhận được giá này, tau sẽ chữa khỏi chân cho người trong lòng của mi, để hắn hoàn toàn không cảm giác được hắn từng bị thương.”
Lăng Hà kinh ngạc, “Anh lấy đắt thế?”
Trương Văn Hỉ đáp rất đương nhiên, “Ban đầu một gót chân chỉ lấy một trăm năm mươi vạn (~ 4 tỷ 9), thay cái đầu khác mới lấy một nghìn năm trăm vạn.


Nhưng mi vừa nói chân của vợ mi là do mi chặt, nếu đã do mi làm, đối với người yêu mà còn độc ác nham hiểm như thế, sao tau lại không ép mi phun ra thêm chút máu nhỉ? Một nghìn năm trăm vạn không thiếu một xu, bằng không tau không chữa!”
Lăng Hà giật mình trừng Trương Văn Hỉ, hiếm lắm mới khóc than trước mặt người ngoài, “Tôi không có nhiều tiền như thế, bây giờ nhất thì mười họa cũng không kiếm ra được.”
“Khụ, lúc mi chém người ta đau đớn như thế, sao không tính đến chuyện kiếm tiền mà chữa?” Trương Văn Hỉ xòe hai tay, cười nhạt, “Nếu tau không thu đủ tiền, lần sau cậu Lăng lại không vui, lại bạo hành vợ, lại chặt nốt chân kia thì sao? Tốt nhất lần này chữa để mi táng gia bại sản, kiếp này không có lần sau nữa!”
Từng câu từng chữ cay nghiệt xảo quyệt, Trương Văn Hỉ cố tình châm chọc khiêu khích, quất roi chẳng chút nể tình, Lăng Hà nghẹn họng trân trối nhìn gã, giờ mới phát hiện hôm nay gặp đối thủ rồi.
Lăng Hà hạ mắt, hàng mi rủ xuống như bóng râm trong tranh thuỷ mặc, khẽ nói, “Trương thần y, thật sự tôi không có nhiều tiền như vậy, anh không thể châm chước được sao?”
Trương Văn Hỉ hỏi vặn, “Mi có nhà mà?”
Lăng Hà, “…”
Lăng Hà lắc đầu quẳng đi chùm sao nhảy múa trên tấm màn đen phủ kín hai mắt, nghiến răng nói, “Tôi có thể bán nhà, anh chữa lành chân cho hắn trước đã.”
Trương Văn Hỉ tiện tay rút một tờ giấy trên bàn, đôi mắt híp lộ rõ vẻ khôn khéo xảo quyệt ngang sức ngang tài, “Cậu Lăng ký giấy nợ cho tau, một nghìn năm trăm vạn, không thiếu một xu.”
Lăng Hà cũng không kì kèo hoặc băn khoăn do dự, lấy bút ký tên vào giấy nợ.
Ký tên xong, y lập tức mang trên người món nợ khổng lồ.
Thế thời xoay chuyển buồn cười biết bao, khóe miệng Lăng Hà nhếch lên thành nụ cười tự giễu.

Chỉ còn cách bắt tên Trần Cửu kia sống lại, để y đi giết hắn, cướp ngang một nghìn năm trăm vạn mà thôi.

Sếp lớn không ở nhà, biệt thự nhà họ Lăng mất đi một cây cột trấn trạch trừ tà, nề nếp, quy củ, khuôn sáo những ngày qua của Hãn Hải Lâu bị đá bay chỉ trong một đêm, trước mặt sếp nhỏ Nghiêm Tiểu Đao ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa còn không thích ra vẻ, quy củ chẳng còn tồn tại, cả đám nam nữ già trẻ thành lập mô hình tạo phản ăn ngủ lẫn lộn.
Đầu bếp thượng hạng không ở nhà, Mao tiên cô sớm trưa tối ba bữa mua cơm hộp bên ngoài cho cả nhà ăn.
Nghiêm Tiểu Đao quả thực không cách nào tưởng tượng nổi, ngày xưa ở chung với lũ đàn ông độc thân mấy năm trời, ngày ngày qua loa ăn đủ loại cơm hộp tạp nham Khoan Tử mua về, làm sao mình sống sót? Người không quay lại được cuộc sống ngày xưa, đã không chỉ có một mình Lăng Hà…
Tường trắng tối giản lạnh lẽo, trong bếp chỉ có nồi niêu nguội lạnh, chẳng còn hơi ấm của con người.

Tuy ngài Lăng mỗi lần nấu cơm đều đứng như cọc gỗ, chẳng gợn sóng mảy may, biểu cảm hờ hững lạnh lùng, nhưng bản thân Lăng Hà chính là phong cảnh khuynh thành tuyệt sắc, có lạnh lùng thì cũng là “mỹ nhân lạnh lùng”, có mặc quần áo cũ rách, chân xỏ dép lê thì vẫn đẹp vô cùng tận.
Mao Trí Tú và mấy người bạn định ra biển chơi, mời Nghiêm tổng cùng đi ca nô, Nghiêm Tiểu Đao lưỡng lự một lát rồi khéo léo từ chối, âm thầm nhớ đến Tiểu Hà vừa xinh đẹp vừa thông minh.

Lăng Hà không ở nhà, biết ôm ai để phóng ca nô? Hắn chán nản định về phòng xem “Mười lăm năm Vạn Lịch”.
Nghiêm Tiểu Đao mới tới Loan thành hai chuyến, vẫn chưa đi thăm danh lam thắng cảnh, vì vậy Mao Trí Tú lái xe đưa hắn đi ngắm hoa trên con đường núi gập ghềnh trong thành phố.
Sếp Lăng không ở nhà, Mao cô nương vẫn rất cẩn thận, chọn một chiếc xe thùng nửa mới nửa cũ, nhìn từ bên ngoài chẳng thấy gì, nhưng bên trong nhét thêm bảy tám gã đàn ông lực lưỡng, còn cô nàng phụ trách lái xe.
Mao Trí Tú khoe hình xăm rất đàn ông phía sau vai, đeo kính đen, miệng ngậm điếu thuốc loại dành cho phụ nữ, phóng xe trên con đường núi gập ghềnh như nữ thổ phỉ xuống núi.
Nghiêm Tiểu Đao vô thức bám vào tay vịn trên trần xe, không nén nổi xương cốt lạo xạo, mông cũng lệch khỏi chỗ ngồi, kìm lòng không đặng hô lên, “Cô nương, kiềm chế chút!”
Các huynh đệ ôm dạ dày rên rỉ, “Anh Tú ơi, cơm sườn lúc nãy văng hết ra ngoài rồi!”
Mao Trí Tú ngậm thuốc lá cười nhạo, “Sao đám các anh đàn bà thế nhỉ?”
Trong xe vang vọng tiếng cười nói chọc ghẹo, tâm trạng dọc đường vô cùng vui vẻ.
Đi ngang qua thánh đường nổi tiếng nhất Loan thành, Nghiêm Tiểu Đao muốn vào mua một bức phù điêu nhỏ để gửi cho mẹ, thể hiện chút lòng hiếu thảo.

Mao Trí Tú nói, không cần ngài Nghiêm tự bước xuống xe, tôi chạy ù đi mua cho ngài! Chiếc xe thùng đỗ dưới bóng râm cách thánh đường không xa, Nghiêm Tiểu Đao chống cùi chỏ lên cửa kính, ngồi ngắm phong cảnh, những phiến lá ngô đồng ở ven đường to như bàn tay xào xạc trong làn gió.
Trên lối đi bộ cách đó vài bước có một buồng điện thoại công cộng, điện thoại thình lình vang lên ngay trước mặt Nghiêm Tiểu Đao.
Từ tiếng chuông thứ nhất, Nghiêm Tiểu Đao luôn đề cao cảnh giác đã chú ý tới, đảo mắt chăm chú nhìn bốt điện thoại dưới tán ngô đồng.

Đây là điện thoại công cộng cho người qua đường bỏ tiền vào sử dụng, ai lại gọi vào điện thoại công cộng chứ?
Giữa tiếng ồn ào từ dòng xe cộ trên ngã tư đường, hồi chuông điện thoại thản nhiên reo vang.

Tai Nghiêm Tiểu Đao rất thính, rõ ràng điện thoại đã biến thành âm báo bận, người bên kia lại gọi thêm một cuộc, để tiếng chuông tiếp tục reo bên tai hắn, dường như chính là để cho hắn nghe.

Những người trên xe cũng đã chú ý tới.
Một tiểu đệ liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao như có ẩn ý, Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng không biến sắc, không manh động.
“Ngài Nghiêm không nghe thì để tôi nghe hộ!” Tiểu đệ mở cửa nhảy xuống xe, vừa cầm ống nghe lên, tiếng chuông lại ngưng bặt, một lần nữa biến thành chuỗi âm báo bận…
Nghiêm Tiểu Đao không lên tiếng, đã hiểu rõ trong lòng.

Hắn phán đoán cuộc điện thoại này là có người gọi cho hắn, tức là đối phương đã thấy hắn ngồi trong xe, đã bố trí nhân lực và gián điệp xung quanh, hắn không thể bước ra nghe được.
Cuộc gọi này có lẽ cũng không cần hắn nghe.

Từng tiếng chuông mãnh liệt có lẽ là một dạng chỉ điểm nào đó, hoặc là tiếng triệu hồi thúc giục dồn dập.

Từ chiều tới đêm hôm đó, tiếng chuông cứ văng vẳng trong đầu Nghiêm Tiểu Đao, không ngừng giày vò thần kinh hắn…
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Tiểu Đao chống gậy ba-toong, đứng trước cổng phiên chợ sáng rộn ràng, nhìn Trí Tú và A Triết đi vào mua điểm tâm.

Hắn mặc hoodie chất liệu chống nước, trùm mũ che khuất nửa khuôn mặt, bên dưới là quần short rộng, đây là trang phục phổ biến nhất của đàn ông ở vùng duyên hải thường xuyên đổ mưa, chất phác mà phóng khoáng, cũng coi như nhập gia tùy tục.
Hắn từng thấy Lăng Hà mặc như vậy nên vô thức học theo.

Thỉnh thoảng Lăng Hà để lộ cẳng chân mảnh khảnh, áo quần tầm thường mà cũng toát lên khí chất người mẫu.
Một hai phút ngay sau khi Mao Trí Tú rời khỏi, một chiếc xe hơi màu đen đột ngột lao tới bằng tốc độ không kịp trở tay, kiên trì chui vào bát quái trận chồng chất xe đạp xe điện lộn xộn trước cổng chợ.

Cửa kính xe mở ra, người trong xe hạ chất giọng quen thuộc gọi, “Đại ca, nhanh lên xe đi cùng chúng em!”
Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc nhìn lại, một người trong xe là vệ sĩ của Thích gia mà hắn quen mặt, người còn lại là huynh đệ Khoan Tử của hắn.
Chân hắn gần như đã lành lặn, nấn ná du lịch hóng mát ở Loan thành lâu như vậy, nhìn từ mắt người ngoài chính là vui quên trời đất, Thích gia sao có thể không biết hắn ở đâu? Khi bọn hắn đi tam giang tra án, thuộc hạ của hắn đã bao vây Hãn Hải Lâu, chỉ đợi ngày hắn về.
Khoan Tử cũng sửng sốt và khó hiểu, kéo lấy cánh tay hắn, “Đại ca đừng ngẩn ra nữa, lên xe nhanh đi!”
Nghiêm Tiểu Đao, “Khoan Tử… Ai phái hai người đến?”
Câu này hỏi chi cho vô nghĩa.
Xét về lý, khi trước hắn bị đánh bị bắt, nếu ngay bây giờ lên xe bỏ đi không lời từ biệt, chắc chắn không phải hắn bất nhân bất nghĩa.
Xét về tình, hắn lại hoàn toàn không muốn đi.
Nghiêm Tiểu Đao giữ lấy cửa xe, “Khoan Tử, phiền hai đứa nhắn lại với Thích gia hộ anh, chân anh què rồi, sau này không còn tác dụng gì với cha nuôi nữa, anh thật lòng xin lỗi cha nuôi, mong cha nuôi bảo trọng.”
Hắn đã hứa với Lăng Hà, tuyệt đối sẽ không bỏ trốn khi Lăng Hà không có mặt, hắn nói được thì làm được.

Hai người chiến tranh lạnh mấy tháng, tình xưa nghĩa cũ gần như bị xẻ đôi, hắn vẫn chưa thổ lộ với người kia lần nữa, tận sâu trong đáy lòng, hắn đã mở ra một tương lai cho cả hai, hắn muốn cùng ngài Lăng đi hết nửa quãng đời còn lại, bất luận phải gánh vác những gì… Hắn tình nguyện gánh vác.
Hai người nọ hiển nhiên rất sửng sốt, ngỡ ngàng và không cam tâm, “Đại ca, Thích gia lệnh chúng em nhắn với anh vài câu.

Ông chủ nhắn rằng…”
Vệ sĩ của Thích Bảo Sơn cố tình bắt chước giọng điệu của ông chủ, ngay cả tiếng khàn khàn và cách ngắt nghỉ cũng giống như đúc, “Tiểu Đao, con tới phương Nam, câu chuyện hơn mười năm trước, hẳn con đã rõ ràng.


Là cha nuôi tạo nghiệt khi còn trẻ, vô cùng hổ thẹn trong lòng.

Lẽ trời có luân hồi, cưỡng ép đổi vận, tương lai tất gặp báo ứng, tuổi càng lớn càng thêm hối hận.”
“Tiểu Đao, cha nuôi chỉ có một mình con, không có con nghĩa là tuyệt tự, tương lai tới ngày tận số, ta phơi thây đầu đường, sẽ không có ai liệm xác ma chay.

Tiểu Đao à, cha nuôi tự nhận chưa từng làm chuyện gì đuối lý với con, là tâm của con quá độc ác.”
Nghiêm Tiểu Đao không biến sắc.
Lớp da hắn kiên cố rắn rỏi là vậy, nhưng chính lúc này hắn lại có thể rành rành nghe được tiếng lớp da ấy đang dần nứt toác, những cảm xúc phức tạp vùng thoát khỏi trói buộc, từ kẽ hở chen lấn trào ra, đả kích vành mắt và con ngươi hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng.

Người lớn tuổi không thể cứng cỏi như ngày còn trẻ, bây giờ người mềm lòng là Thích Bảo Sơn, cái tâm ác độc quả thật là hắn.
Hắn gian khổ gật đầu, “Anh thu xếp một vài việc rồi sẽ về thăm hỏi cha nuôi ngay.

Khoan Tử, nhắn lại với Thích gia một câu, tình thế nguy ngập, nước đổ khó hốt, nếu đi được thì hãy đi nhanh!”

Cán cân dưới đáy lòng, trải qua mấy tháng vũng vẫy đấu tranh không phân trái phải, hai quả cân xoắn vặn, kìm hãm lẫn nhau, cuối cùng đã phân thắng bại.

Chính Nghiêm Tiểu Đao cũng không ngờ bản thân mình có thể kiên định và dứt khoát tới vậy, dường như cũng là chuyện tới trước mắt mới ngộ được ra, tất cả đã thay đổi, hắn đã không thể quay về những ngày xưa.
Nghiêm Tiểu Đao gạt tay, chân phải loạng choạng kéo giãn cự ly, từ chối lên xe ra đi ngay lập tức.

Hắn muốn đợi Lăng Hà trở về.
Tô Triết vác cái đầu uốn xoăn khôi hài như ổ gà, tản bộ ra khỏi một quầy hàng trong phiên chợ sáng.

Thằng nhỏ này tay trái tay phải xách hộp đồ ăn, đôi chân khẳng khiu uốn éo uốn éo, biên độ uốn éo sắp đạt cảnh giới như vận động viên walking race trên TV, trình diễn hai chữ “tự luyến” bay xa tận chân trời.
Khoan Tử phẫn uất khổ sở thở dài, lại không cách nào phân biệt lão đại nhà mình bị yêu tinh hạ cổ hay trúng tà, đành phải vội vã quay xe, phun ra bãi khí thải chán ngắt, để chiếc xe nhanh chóng chìm giữa đoàn người…
Tối hôm đó, trên bàn phòng bếp và phòng khách Hãn Hải Lâu chất đầy rác thải nhựa, hộp cơm ăn hết chưa kịp dọn, sếp lớn đã trở về, theo sau còn có bác sĩ Trương Văn Hỉ được mời tới từ ngàn dặm xa xôi.
Lâu la dưới trướng Mao tiên cô đều dùng tư thế hai tay bao bọc, cùng đứng xem vị thần y thánh thủ nổi tiếng giang hồ này.

Trương Văn Hỉ bước vào quan sát dinh thự nhà họ Lăng, ngồi xuống chỉ nói một câu, “Tau thích màu sắc căn nhà này, rất hợp để làm phẫu thuật!”
Tô Triết chớp mắt lia lịa với Mao tiên cô, “Cứ tưởng là lão già nhăn nheo chứ, anh thần y trẻ trung này đẹp trai quá đi à!”
Mao Trí Tú bực mình, “Mày lại mê đấy phỏng? Hễ là đàn ông còn sống thì mày đều có thể mường tượng một trăm lẻ tám tư thế với người ta đấy phỏng?”
“Em nào có! Em cũng kén chọn lắm chớ!” Tô Triết chớp chớp đôi mắt đen thuần khiết ngây thơ, lặng lẽ nói với Mao tiên cô, “Chị tin không, anh thần y này cong đấy, chị thấy ánh mắt ảnh nhìn em không ~~~”
Mao Trí Tú hết chịu nổi, đảo mắt nhìn trời, cái thằng thần kinh tự mình đa tình hết thuốc chữa này.
Mao cô nương kéo Lăng Hà vào chỗ rẽ trên cầu thang, ghé tai bẩm báo, “Hôm qua đi ngang thánh đường, bốt điện thoại công cộng bên đường liên tục reo hai lần, có lẽ là gọi cho ngài Nghiêm.

Sáng sớm hôm nay có một chiếc xe đen theo dõi bọn em vào chợ, định đón anh Nghiêm đi, nhưng anh ấy không tranh thủ đi mất.”
Dường như Lăng Hà nắm rõ tất cả động tĩnh ngoài sáng hay trong tối, bất kể người ta đang ở nội thành hay ngoại tỉnh.

Hai hàng mi đen nhánh lấp lánh dưới ánh đèn, y khẽ mím môi, “Gọi cho môi giới nhà đất ở Mỹ, rao bán chung cư của tôi ở Brooklyn New York đi.”
“Hả?!” Hai hàng lông mày lá liễu của Mao Trí Tú thiếu điều bay mất, “Bán đi ấy hả? Bán đi thì sau này anh ở đâu?”
Mao Trí Tú lại nghĩ, chời đất, không phải Lăng tổng đã thống nhất với ngài Nghiêm, dự định gả cho người ta rồi đấy chứ? Định bán hết bất động sản bên nhà ngoại à? Tốt xấu gì anh cũng phải chừa đường lùi cho mình chứ!
“Sao lại không có chỗ ở? Dưới ga tàu điện ngầm ở New York chẳng phải vẫn đầy người ngủ đấy còn gì?… Tôi ra đó ngủ cũng được.” Bản chất Lăng Hà vẫn thờ ơ với tiền tài, trong lòng chỉ nhớ đến Tiểu Đao, bất giác khóe miệng lại thấp thoáng ý cười ấm áp như ánh đèn vàng nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện