Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tô Hữu Điềm tỉnh dậy, đôi mắt bị sưng.
Cô thay Ông Tư Nguyệt chuẩn bị tốt quần áo, chậm rì rì mà đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô vừa ra xong, thời điểm Ông Tư Nguyệt đi tới phòng bếp còn bị dọa nhảy dựng, nhìn đôi mắt của cô nói: "Đây là làm sao vậy?"
Tô Hữu Điềm xoa đôi mắt không nói lời nào.
Ông Tư Nguyệt cũng không hỏi nhiều, bà đem đồ dùng đánh răng rửa mặt đưa cho Tô Hữu Điềm, nói: "Đánh răng rửa mặt đi rồi chúng ta ăn cơm."
Tô Hữu Điềm tiếp nhận bàn chải đánh răng mới, nhìn chằm chằm nó.

Tựa hồ đang đắm chìm ở trong suy nghĩ, cũng không bước.
Khóe miệng của Ông Tư Nguyệt cong lên, cười nhìn cô một cái: "Chắc cháu đang tìm Viên Duy đi, nó đi ra ngoài mua bánh bao....." Nói xong, bà nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai cô: "Yên tâm đi, lập tức liền trở về."
Ngữ khí của bà vô cùng mềm nhẹ, giống như là an ủi một con chim non đang đợi mẹ trở về.
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, sắc mặt cô đỏ bừng, móng vuốt run lên, bàn chải đánh răng và khăn mặt suýt chút nữa rơi xuống đất.
Cái gì mà đang tìm Viên Duy? Lúc nào, lúc nào thì cô tìm Viên Duy......

Ông Tư Nguyệt cầm tay cô, đem cô đưa tới nhà vệ sinh, nói: "Đi thôi, cháu rửa xong thì nó cũng trở lại."
Nói xong, Ông Tư Nguyệt đóng cửa lại,
đầu lưỡi của Tô Hữu Điềm giống như bị mèo tha mất, một mình một người đứng ở buồng vệ sinh, nàng vẫn nói không nên lời.
Cô nhìn mặt mình đỏ bừng trong gương, ảo não mà than nhẹ: "Mày mặt đỏ cái gì...."
Sau khi rửa mặt xong, rời khỏi nhà vệ sinh, vừa lúc thấy Viên Duy đang đưa lưng về phía cô đóng cửa nhà.

Anh mặc áo thun màu trắng và quần jean màu lam, bộ dáng hơi hơi cúi đầu, giống như là một cây bạch dương nhỏ vào sáng sớm, mang theo hơi nước cùng tinh thần phấn chấn, cường ngạnh mà đâm vào trong đáy mắt của Tô Hữu Điềm.
Cô ngẩn ra, tựa hồ nghĩ đến cái gì, nhìnthấy thân ảnh của Viên Duy thì ngây ra, dần dần mà, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên.
Viên Duy cởi giày xong, xoay người, nhìn cô nói: "Ăn thôi?"
Tô Hữu Điềm "Ừ" một tiếng, lập tức cảm thấy cái "Ừ" này hình như có chút khàn khàn, nhanh chóng khụ một tiếng, cười nói: "Cậu mua cái gì đấy."
Viên Duy vừa đi vừa nhấc nhấc cái túi trên tay.
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, một cái túi lớn kia, bên trong còn có thật nhiều túi nhỏ nữa, nhìn qua thì bánh bao, bánh bao cuộn, màn thầu đều có, cô chỉ vào những cái đó nói:
"Cậu có thể ăn nhiều như vậy sao?"
Viên Duy dừng lại, anh đem túi để lên trên bàn cơm, sau đó vẫn luôn nhìn cô như vậy.
Sau một lúc lâu im lặng, Tô Hữu Điềm mới không thể tin tưởng mà dùng móng vuốt chỉ chỉ chính mình.
Viên Duy nhìn cô, không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm híp mắt: "Cậu đừng nói đây đều là chuẩn bị cho tớ đi....."
Viên Duy đi vào phòng bếp lấy mâm.
Tô Hữu Điềm nổi giận, huỳnh huỵch mà đi theo phía sau anh: "Khi nào mà tớ ăn nhiều như vậy?"
Viên Duy cong lưng lấy ra ba cái bát, sau đó đẩy nhẹ cô sang bên cạnh.
Tô Hữu Điềm đi không được mà đến cũng chẳng xong, cô tức giận mà đi ở phía sau:
"Khẳng định chính là cậu ăn lắm, không cần phải đổ điêu lên đầu tớ."
Vừa lúc, Ông Tư Nguyệt mang cháo tới, cười, mắt liếc Viên Duy một cái: "Tiểu Duy, con đừng đùa bạn nữa, con gái ăn nhiều thì có làm sao? Con một đứa con trai còn không ăn nhiều bằng con gái, con không biết xấu hổ sao?"

Tô Hữu Điềm cứng lại, trong lúc nhất thời cũng không biết rốt cuộc là Ông Tư Nguyệt đang giúp ai nói chuyện.
Viên Duy vừa đem bánh bao và màn thầu bày lên mâm, vừa nói: "Ăn đi."
Ông Tư Nguyệt nói: "Con xem con, người khác nói đúng cái là liền nói sang chuyện khác."
Nói xong, bà đẩy Tô Hữu Điềm ngồi lên ghế, nói: "Đừng động vào nó, lúc nào nó cũng xụ mặt."
Tô Hữu Điềm ngồi ở bên cạnh Viên Duy, nhìn đồ ăn trên bàn, yết hầu không khỏi động.
Ngày hôm qua lăn lộn cả nửa cái buổi tối, buổi sáng dậy còn không cảm thấy đói, nhưng vừa thấy đồ ăn là liền cảm thấy dạ dày co rụt, bụng quặn lại.
Ông Tư Nguyệt đem một cái bánh bao đặt ở trong bát Tô Hữu Điềm: "Ăn đi, cứ thoải mái giống như ở nhà, đừng khách khí."
Tô Hữu Điềm vừa định cắn một miếng thì dừng lại, sau đó nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy cầm màn thầu, thong thả ung dung mà đưa vào trong miệng, đôi môi hồng mềm mại nhấp một cái, màn thầu liền bị nuốt xuống.
So với cô thì văn nhã hơn nhiều.
Tô Hữu Điềm quay đầu lại, nhìn cái bánh bao, cắn một miếng hết hơn nửa cái bánh, sau đó phồng mồm trợn mắt mà ăn.
Viên Duy nhìn cô một cái, sau đó nói: "Ăn nhanh lên còn dọn."
Ông Tư Nguyệt liếc mắt trừng anh một cái, sau đó nói với Tô Hữu Điềm: "Đừng nghe nó, cháu cứ ăn của cháu, nó ăn như mèo ấy, có thể ăn được bao nhiêu mà chẳng nhanh?"
Tô Hữu Điềm gật đầu, nhìn Viên Duy rồi uống cháo, nghĩ bất kể là tương lai hay là hiện tại, Viên Duy đều ăn rất ít, cũng không biết như thế nào mà trưởng thành anh có thể có vóc dáng cao như vậy.
Nhưng nghĩ đến thân thể hiện tại của anh, tất cả cũng có thể giải thích được hết.
Ông Tư Nguyệt dừng lại: "Dì nghe nói.....!đêm qua cháu cãi nhau với mẹ nên mới chạy tới phải không?"

Tô Hữu Điềm cắn bánh bao, đôi mắt trừng lớn nhìn bà.
Ông Tư Nguyệt giải thích: "Viên Duy nói, là bởi vì học tập?"
Tô Hữu Điềm gật đầu.
Ông Tư Nguyệt cười: "Thế thì vừa lúc.

Viên Duy tuy không được cái gì, nhưng học tập của nó miễn cưỡng không có trở ngại gì.

Nếu cháu không ngại, vậy để nó giúp cháu nhé?"
Viên Duy? Giúp cô học tập?
Bánh bao trong miệng Tô Hữu Điềm suýt rớt ra ngoài.
Ông Tư Nguyệt nói: "Cháu xem, cháu giúp chúng ta một lần, dì cũng không có gì để báo đáp cháu, đành phải đem tặng con trai, để cháu tùy tiện sai phái."
Tùy tiện sai phái......


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện