Viên Duy hỏi: "Mời tôi ăn cơm?"
Tô Hữu Điềm nói: "Đúng vậy, không phải có câu lễ thượng vãng lai sao."
(#thgnao: Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã - Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, vậy không phải lễ )
Viên Duy khoanh tay trước ngực.
Tới tiệm cơm nhỏ ở ngoài trường, Tô Hữu Điềm và Viên Duy ngồi vào một bàn, hai người chờ đồ ăn.

Tô Hữu Điềm vừa định tán gẫu cùng Viên Duy, liền nhìn thấy Viên Duy từ trong túi lấy ra một quyển sách nhỏ, sau đó bang mà ném ở trên bàn.
"Vừa lúc, ở trong vòng 20 phút, cậu đọc hết một tờ từ đơn này đi."
Da đầu của Tô Hữu Điềm nổ tung, đây là cái thao tác gì!
Viên Duy hất cằm, cô không tình nguyện mà mở ra, lập tức bị một rừng chữ tiếng Anh rậm rạp làm cho nổi da gà.
Tô Hữu Điềm không còn gì luyến tiếc để sống mà buông quyển sách, nằm dài lên trên bàn gào: "Thôi rồi thôi rồi, dạ dày tớ đau......!Không được không được, đầu tớ cũng đau."
Viên Duy mím môi, từ trong lồ ng ngực rút ra cái thước, ở trước mắt cô nhoáng lên.

Tô Hữu Điềm nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt đưa đám: "Cậu là nhà ảo thuật sao? Vì cái gì ăn cơm còn phải mang theo nó!"
Viên Duy nói: "Về sau cái thước đo này sẽ tùy thời thúc giục cậu."
Tô Hữu Điềm đáng thương vô cùng mà ôm chặt chính mình.

Trong tưởng tượng của cô, Viên Duy dạy dỗ cô, không phải là hai người tình chàng ý thiếp, tay cầm tay mà dạy, không thì cũng là nhìn nhau cười, tiếng lời nhỏ nhẹ cũng được.
Cái kiểu tùy thời tìm sự tồn tại của cái thước đo này là cái quỷ gì đây!
Viên Duy hất cằm, Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy quyển sách:
"amazing, amazing, select, select....."
Viên Duy nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, tựa hồ thực nghiêm túc mà nghe.
Tô Hữu Điềm đau khổ mà đọc từ đơn, bắt đầu hối hận, vì cái gì lại mời một cái đại ma vương như vậy đè đầu cưỡi cổ mình, đến cả bữa cơm cũng ăn không ngon....
Chỉ chốc lát, cô đọc đến miệng khô lưỡi khô, cô dừng lại, nhanh chóng uống một ngụm nước, vừa mới cầm lấy cốc nước, liền cảm giác không thích hợp.
Cô thận trọng mà quay đầu lại, phát hiện Viên Duy đang nhắm hai mắt, hai hàng lông mi dài tạo bóng ở trên khuôn mặt trắng nõn, đôi môi bởi vì thả lỏng mà hơi hơi run, bởi vì mới vừa uống qua nước trà, làm Tô Hữu Điềm không khỏi nghĩ đến thạch lựu dính nước.
Hơi tới gần một chút, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở dài lâu mà thong thả của anh.
Tô Hữu Điềm vươn tay vẫy vẫy ở trước mặt anh.
Tóc mái anh hơi hơi bay lên, Viên Duy không cử động.
Đây là ngủ rồi à......
Cô cười, nhẹ nhàng buông cái ly, theo bản năng mà giảm thanh âm xuống.
Tô Hữu Điềm nhìn quầng mắt xanh đen của Viên Duy, còn có dấu vết ở giữa mày bởi vì nhíu mày, không khỏi có chút đau lòng.
Anh nhanh như vậy đã ngủ rồi, nhất định là rất mệt đi.
Nghĩ đến anh mỗi tuần đều phải đi làm công, sau đó thứ hai đi học, nhưng mà hôm nay vì đề ôn của cô mà cả sáng không được nghỉ một tí nào.....
Tô Hữu Điềm thở dài, sau đó nằm dài lên trên bàn, nhìn anh.
Những tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào gương mặt của Viên Duy, cực kỳ giống những hạt phấn vàng lấp lánh rắc lên trên sữa bò.

Cô nhìn nhìn hàng mi dài hơi hơi rung động của anh.

Hiện tại anh trắng như vậy, khả năng không nghĩ tới về sau sẽ đen đến không nhận ra bộ dáng đi.
Khóe miệng của Tô Hữu Điềm cong lên, cô lấy di động ra, thận trọng mà ấn vào mục chụp ảnh.
Một tia sáng hiện lên, lông mi của Viên Duy run lên.
Tô Hữu Điềm hoảng sợ, cô nhanh chóng cất di động.
Lúc này, một cái bàn gần đó truyền đến tiếng dịch ghế ngồi xuống, có một nam sinh nói:
"Tuyết Đồng, Thịnh Hạ thật sự không tới à, đã vài ngày rồi tớ không thấy nó."
Vương Tuyết Đồng hừ lạnh một tiếng: "Nó đang vội vàng, làm sao có thời gian cho chúng ta cái bọn học tra này."
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô nhìn Viên Duy đang chậm rãi mở to mắt, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Bên kia, Vương Tuyết Đồng vẫn đang nói: "Gần đây không biết nó trúng cái gió gì, cứ tưởng nó nói là sẽ ngoan ngoãn là chơi đùa thôi, ai ngờ nó đúng là thật sự......."
Có người nói: "Nó sẽ không bị cái thằng Viên Duy kia hay gì đó rót cái mê hồn canh gì cho đi.

Có lúc tớ chào nó, đều bơ tớ, tớ hoài nghi nó đang làm bộ không quen biết tớ."
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, thời điểm ở sân thể dục cô gặp được mấy nam sinh, đều chào cô.


Cô không quen biết bọn họ, nhưng vẫn tận lực tự nhiên mà đáp lại, không nghĩ tới như vậy cũng có thể bị người ta nhìn ra điểm khác biệt?
Tô Hữu Điềm không khỏi nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy rũ mắt, uống một ngụm trà, nói: "Đọc đến chỗ nào rồi?"
Tô Hữu Điềm theo bản năng mà ngồi ngay ngắn, cô nhìn quyển sách nhỏ trong tay, nói: "Đọc, đọc được một nửa."
Viên Duy buông chén trà: "Cơm kia cũng chỉ có thể ăn một nửa."
Tô Hữu Điềm vừa nghe xong, cảm thấy là Viên Duy không thèm để ý chuyện kia.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi để quyển sách dưới cằm, đáng thương vô cùng mà nhìn anh.
Viên Duy rũ mắt không nhìn cô.
Bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh của Vương Tuyết Đồng: "Được rồi không nói về nó nữa, coi như nó bị ngu đi."
Tô Hữu Điềm quay đầu lại le lưỡi: Kế hoạch đúng đắn đấy!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện