Tô Hữu Điềm che miệng, thở cũng không dám thở mạnh.

Cô cẩn thận lùi ra sau náu mình, chỉ thò tai ra lắng nghe.

Viên Duy phun ra một ngụm khói, làn khói lượn lờ trong bóng đêm biến hóa thành muôn dạng hình trạng, như cành cây phủ lên cửa kính ngoài cửa sổ, hoặc như nanh vuốt quỷ dữ trong bóng tối.

Tô Hữu Điềm không hít được oxy trong không khí, cảm thấy miệng mũi mình đều đã bị khói thuốc bịt kín, hơi thở lộn nhào trong lồng ngực cô, khiến cả người cô nóng nảy.

Điếu thuốc lá dần đốt đến đầu ngón tay, Viên Duy tỉnh táo lại, ngồi dậy dập tắt tàn thuốc.

"Trông chừng thật kĩ bọn chúng, không được để ai chạy thoát."

Đầu dây bên kia dường như đáp ứng, Viên Duy gật đầu, một tay cắm vào túi quần, một tay cầm điện thoại, chậm rãi đi tới trước cửa sổ.

Tô Hữu Điềm lén lút nhìn bóng lưng anh, dáng hình Viên Duy trước cửa sổ kéo thành một cái bóng cao gầy.

Hai người cách nhau hơi xa, cô không thể nghe lỏm được đầu bên kia nói gì.

Viên Duy đầu tiên là "ừ" một tiếng, sau đó dường như nghe thấy điều gì mình không thích, từ cổ họng bật ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi.

Giọng cười nghe sao trào phúng, kèm theo đó là hơi lạnh buốt xương.

Tô Hữu Điềm vốn còn lơ mơ buồn ngủ, bị tiếng cười ngắn ngủi này dọa cho giật mình, cô xoa xoa mặt, vội tập trung tinh thần nghe tiếp.

Viên Duy đúng lúc này cất tiếng, giọng nói trầm thấp như sóng gợn trên mặt nước đêm, từng vòng từng vòng quanh quẩn trong phòng.

"Viên Chấn? Không cần phải để ý tới ông ta."

Ngón tay anh luồn vào sợi rèm treo cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo đậu lên đầu ngón tay.

Viên Duy cụp mắt, môi mỏng khẽ động: "Một con sói kéo dài hơi tàn, mang ra ngoài cùng lắm chỉ là một con chó mà thôi, không cần phải lo lắng."

Viên Chấn? Tô Hữu Điềm lập tức nhớ đến một người, ông nội Viên Duy, Viên Chấn.

Trong truyện, Viên Chấn vì ngăn cản Viên Duy ở bên Nghê Thu Vũ mà đã làm rất nhiều chuyện xấu, gây hiểu lầm, bắt cóc, uy hiếp, dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào, tàn độc như chỉ hận không thể chặt hết chân tay Viên Duy, nắm chặt anh trong lòng bàn tay mới được.

Ban đầu, Viên Duy rất tin tưởng người ông này của mình, thậm chí còn tin lời ông ta nói, cho rằng Nghê Thu Vũ đã có bến đậu trái tim, không toàn tâm toàn ý với mình.

Vì lý do này mà hai người ngược luyến tình thâm chừng ba mươi chương.

Đến cuối, anh vạch trần sự giả dối của Viên Chấn, lúc này mới đánh bại ông ta, yên ổn vững vàng ngồi vào ghế tổng tài.

Nhưng, giữa màn đêm tĩnh mịch tại đây, cô lại nhìn thấy một Viên Duy hoàn toàn khác.

Anh rất giỏi quan sát, biết nhẫn nại, có thể lên sẵn kế hoạch, giống như một con sói đơn độc trong rừng già, chỉ chờ tung một đòn chí mạng.

Bên kia, Viên Duy dường như đã sắp bàn giao xong xuôi, anh gật đầu, ngửa đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ bẫng như có tan vào bóng đêm bất kì lúc nào.

"Đón Viên Vinh Úy và Viên Bách ra khỏi bệnh viện đi."

Nói đoạn, anh ngắt máy, thuận tay ném một cái ra sau vai, điện thoại rơi vào sofa phía sau anh.

Một lúc sau, trong sự tĩnh mịch vô tận, anh lại châm thêm một điếu thuốc nữa.

Tô Hữu Điềm nheo mắt nhìn xuống, đốm lửa đỏ lóe sáng trong bóng tối, Viên Duy một tay cắm túi, trầm mặc nhìn bóng cây ngoài cửa sổ.

Từ khi Tô Hữu Điềm quen biết Viên Duy tới nay, chưa từng thấy anh hút thuốc bao giờ. Trong truyện, khi còn học bấp ba, anh từng hút thuốc rất nhiều, nhưng sau bị tống tù, trong điều kiện gian khổ như vậy, không muốn cai cũng phải cai.

Cô cho rằng, anh đã không còn động tới thuốc lá mấy nữa, nhưng nhìn động tác thành thao của anh, lại nhớ tới mùi thuốc lá như có như không trên người anh, giờ mới hiểu ra, mấy ngày nay Viên Duy hút thuốc nhiều đến mức nào.

Cô nhìn bóng lưng Viên Duy, cảm thấy trong phổi mình cũng ngập đầy thứ khói thuốc độc hại này, hít thở cũng trở nên khó khăn.

Viên Duy kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay chống trên bệ cửa sổ, đầu hơi cúi.

Tốc độ lưu chuyển của không khí dường như cũng chậm lại, Tô Hữu Điềm tựa đầu lên lan can, lẳng lặng ngắm bóng lưng anh.

Trước đây, Viên Duy luôn đứng sau lưng cô, đẩy lưng cô, nói: "Đi đi."

Nhưng, cuối cùng cũng đến lúc cô không muốn đi nữa, cũng là lần đầu tiên cô ngắm nhìn bóng lưng anh.

Cô không biết Viên Duy đang nghĩ gì, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, cảm giác bất lực này như cô đang chìm trong đầm nước sâu thẳm, bỗng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không vào được bờ.

Viên Duy rít một hơi thuốc lá, anh hơi khom người xuống, đột nhiên ho khan thành tiếng.

Ho sù sụ, như ho cả phổi mình ra vậy, ho đến độ vai cũng run lên.

Tô Hữu Điềm cả kinh, cô theo bản năng muốn chạy xuống xem sao.

Vừa chớm đứng dậy thì Viên Duy chợt quay đầu, ánh mắt như điện phóng tới.

Hơi thở Tô Hữu Điềm nghẹn lại, ma xui quỷ khiến lại lùi về nấp sau lan can.

Trong tĩnh lặng, tiếng hít thở của Viên Duy rõ ràng vô cùng.

Giọng anh từ phòng khách vẳng tới: "Buổi đêm không nên chạy lung tung, mau về ngủ đi."

Tô Hữu Điềm kinh hãi, như một con thỏ bị túm đuôi, hai chân đạp xuống, lập tức chui tọt vào phòng ngủ.

Vào phòng ngủ rồi, cô không nhịn được vỗ ngực.

Rõ ràng là một câu quan tâm bình thường, sao nghe lại khiến người ta sợ hãi đến vậy chứ?

Dường như Viên Duy vẫn là Viên Duy cô biết, nhưng lại nhiều thêm chút gì đó.

Sau chuyến trở về quê cũ, Viên Duy trở nên càng ngày càng kì lạ.

Nếu như trước kia, anh là một hồ nước tĩnh lặng không chút dao động thì thì hiện giờ là một đầm tối sâu không đáy, dù có nhìn vào mắt anh cũng không thể đoán ra anh đang nghĩ gì.

So với Viên Duy ban ngày vẫn thường ôm hôn nâng niu cô thì Viên Duy ban đêm như trở thành Diêm Vương mặt đen nắm quyền sinh quyền sát trong tay. Giọng nói và vẻ mặt của Viên Duy chẳng khác nào đối phó với một người cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

Xem phim đọc truyện, cô vẫn thường bắt gặp kiểu tổng tài này, một lời không hợp là lập tức máu lạnh như bậc đế vương, bất mãn một cái là tống người ta vào tù, tuy có hơi cường điệu nhưng không thể không nói, cô quả thực rất thích xem kiểu nhân vật như vậy.

Về sau cô viết truyện cũng từng xây dựng cho nhân vật nam chính của mình như vậy.

Nhưng đến khi tự mình tiếp xúc với Viên Duy, cô mới phát hiện ra, tính cách của Viên Duy không giống như trong tưởng tượng của cô. Anh nhẫn nại, thâm tình, tuy sau khi làm tổng tài thì có hơi bá đạo, nhưng anh chưa từng làm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn.

Nhưng đêm nay lại khiến cô có phần hoang mang.

Là Viên Duy thay đổi hay là cô vốn không hiểu hết anh?

Sáng sớm hôm sau, Tô Hữu Điềm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô bám vào lan can thò đầu ra ngoài, Nhúm Lông thò đầu ra giữa những thanh chắn, cùng nhau nhìn Viên Duy đứng trong phòng khách đeo cravat.

Viên Duy nghe tiếng, khẽ ngẩng lên.

Vừa trông thấy một người một chó ngơ ngác nhìn mình, anh không nhịn được hơi nhoẻn miệng.

"Trưa anh sẽ về ăn với em. Gần đây có rất nhiều phóng viên theo dõi em, muốn ra cửa thì gọi điện cho anh."

Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn gật đầu.

Viên Duy một tay nắm cravat, một tay dang ra với cô.

Con chó vui vẻ lao xuống.

Nhúm Lông xông tới, nhào vào bên chân Viên Duy, dụi dụi vào người anh.

Viên Duy không để ý tới Nhúm Lông, anh nhìn Tô Hữu Điềm vẫn đang đứng tại chỗ.

"Sao thế?"

Tô Hữu Điềm sững người rồi lề rề đi xuống, còn cách mấy bước đã bị Viên Duy kéo vào lòng.

Viên Duy hỏi: "Đêm qua ngủ không ngon à?"

Tô Hữu Điềm lắc đầu.

Viên Duy hôn lên trán cô.

"Lúc anh không ở nhàm thì đừng chạy lung tung, biết chưa?"

Cô nhìn mặt Viên Duy, ngoan ngoãn gật đầu.

Viên Duy dặn: "Chờ anh về."

Tô Hữu Điềm "vâng" một tiếng.

Đợi Viên Duy đi rồi, Tô Hữu Điềm mới thở ra một hơi.

Cô nghĩ mãi vẫn không ra vì sao tính cách Viên Duy lại chia tách rõ rệt đến vậy, ban đêm thì như Diêm Vương, ban ngày lại là hoàng tử.

Cô gãi gãi đầu, cảm thấy mình càng ngày càng không thấu hiểu được Viên Duy nữa rồi.

Nhúm Lông lè lưỡi, ư ử cọ bên chân cô.

Buổi tối, Tô Hữu Điềm vừa thay quần áo xong thì Viên Duy về tới nhà đón cô.

Cô kéo kéo cái váy đỏ mặc trên người, trước ngực lộ ra một khoảng da lớn, bị gió thổi vào, nổi hết cả da gà lên. Cô hỏi Viên Duy: "Mặc vậy có phải hơi...bảo thủ quá rồi không?"

Viên Duy: "..."

Anh tìm được một cái áo gió dài rộng, mặc vào cho cô, quấn kín mít.

"Anh đề nghị em đổi cái váy khác."

Tô Hữu Điềm che ngực: "Không được, hôm nay em muốn đẹp áp đảo chúng sinh!"

Viên Duy nói: "Đẹp áp đảo cũng không nhất thiết phải hở hang."

Tô Hữu Điềm cố chấp lắc đầu. Loại trai thẳng như Viên Duy sao hiểu được, đi họp lớp nhiều bạn học nữ như vậy, nếu cô không ăn mặc gợi cảm một chút, bị người ta vượt mặt thì phải làm sao?

Viên Duy bất đắc dĩ, đành quấn chặt áo cho cô hơn.

Hai người đến nhà hàng, mới tới giờ lên đèn.

Tô Hữu Điềm đi theo sau Viên Duy, vừa mở cửa ra đã cảm thấy ánh mắt mọi người đều bắn về phía hai người.

Tô Hữu Điềm ho khan một tiếng, cô giơ móng vuốt lên, định cởi áo khoác ra áp đảo sắc đẹp cả phòng.

Viên Duy nhanh tay lẹ mắt, đè móng vuốt của cô lại, kéo cô đi về phúa trước.

Tô Hữu Điềm không vùng ra được, hậm hực bị kéo đi.

Đáng ghét, ở đây nhiều bạn học nữ như vậy, không cho cô cởi áo khoác thì 36D của cô há chẳng phải không có đất dụng võ sao?

Còn chưa kịp ngồi xuống, một đám đàn ông đã vây lại, trong đó, Tiền Lợi Viễn thoát ra khỏi lớp lớp người bu, chen tới bên cạnh Viên Duy.

Đầu tiên, gã vỗ vai Viên Duy một cái rồi mới liếc sang Tô Hữu Điềm, thở dài rất chi là phức tạp, như muốn nói, đóa hoa Viên tổng rốt cuộc lại cắm vào bãi phân trâu là cô đây rồi.

Tô Hữu Điềm không nói gì, dựa sát vào Viên Duy như khiêu khích.

Viên Duy cầm tay cô, nói với Tiền Lợi Viễn: "Cảm ơn cậu đã tới."

Tiền Lợi Viễn khoát tay: "Anh em với nhau, nói câu đấy làm gì, cậu đã quyết định thì tôi cũng không thể đè đầu cậu xuống bắt cậu từ bỏ được, đúng không?"

Viên Duy thu mắt lại, vẻ mặt hòa hoãn hơn phần nào.

Cả đám ngồi xuống, lần này rốt cuộc Tô Hữu Điềm cũng ngồi bên cạnh Viên Duy.

Hôm nay rất nhiều người tới, bạn học nữ cũng không ít.

Ánh mắt Tô Hữu Điềm lướt qua sạp bưởi của họ, cô theo bản năng quay sang nhìn Viên Duy.

Viên Duy hơi cúi đầu, hàng mi dài như cánh bướm trên mặt hồ, khe khẽ chớp.

Anh vốn điển trai, hôm nay còn mặc tây trang màu lam thẫm, vai rộng eo hẹp, cổ áo để hé, trên cần cổ trắng trẻo còn lưu lại dấu răng của Tô Hữu Điềm, vẻ cấm dục và sắc tình dung hợp hoàn hảo ở anh, so sánh với đám bạn học bụng bia xung quanh, khí chất hoàn toàn bất đồng.

Ngồi một lúc đã có mấy bạn học nữ ngắm trộm anh.

Bất kể là đã lấy chồng hay chưa lấy chồng, đều vô tình cố ý liếc qua.

Kể ra thì, giữa một đám nam phụ bụng bia làm nền như vậy, có muốn không để ý tới anh cũng khó.

Tô Hữu Điềm nghiến răng, cô ghé sát vào người Viên Duy, đầu tiên là đằng hắng một tiếng, sau đó quạt tay: "Ôi chao, sao ở đây nóng thế nhỉ!"

Nói đoạn, cô nắm lấy cổ áo, kéo giật phéc-mơ-tuya xuống.

Da cô trắng nón, cổ áo vừa hé mở, chút da thịt mượt mà lộ ra, như ốc đảo giữa sa mạc, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn.

Vừa kéo được một chút, Viên Duy đã bắt lấy tay cô, cụp mắt: "Nóng thật à?"

Tô Hữu Điềm ngửa đầu nhìn anh, cười khan: "Hơi hơi..."

Viên Duy đóng lại cổ áo cô, thắt chặt dải dây áo quấn quanh eo cô lại rồi mới giương mắt: "Nóng thì uống nước là được rồi, cởi áo ra cẩn thận bị cảm."

Tô Hữu Điềm cắn răng: "Anh không cho em khoe thì em mặc đến làm gì!"

Viên Duy nhếch miệng, thì thầm bên tai cô: "Về nhà rồi anh cho phép em khoe trong phòng anh."

Vãi!

Tô Hữu Điềm che tai lại.

Viên Duy vậy mà lại dám ngang nhiên ve vãn cô trước mặt mọi người!

Viên Duy ngồi thẳng lại, mặt không chút thay đổi, khôi phục về hình tượng Viên tổng lạnh lùng, chẳng nhìn ra dáng vẻ cầm thú ban nãy lúc ghé vào tai cô chút nào.

Cam Văn Văn và những bạn học nữ như đang nói chuyện đến đoạn hăng say, cả đám phụ nữ tụ tập với nhau, náo nhiệt vô cùng.

Tô Hữu Điềm không chen vào, chỉ có thể nhìn đám đàn ông không ngừng khen nịnh Viên Duy.

Cam Văn Văn tạm dừng không nói chuyện nữa, nhìn Tô Hữu Điềm lẻ loi bên cạnh Viên Duy, nhàm chán nắm ngón tay Viên Duy, nhíu mày, nhưng khóe miệng lại cong cong.

Thời cấp ba, Thịnh Hạ dường như cũng như vậy, bất kể Viên Duy có bận bịu thế nào, cô cũng dính lấy cậu, buồn chán đến đâu cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Cam Văn Văn nhớ lại thời đi học, sắc mặt mềm xuống, thở dài.

Cô kéo Tô Hữu Điềm tới cạnh mình, hỏi: "Cậu và Viên Duy quyết định rồi?"

Tô Hữu Điềm gật đầu.

Cam Văn Văn cau mày: "Người nhà cậu ấy có đồng ý không? Dù sao tin tức về cậu mấy ngày nay..."

Tô Hữu Điềm lắc đầu: "Tôi và anh ấy đều không để ý, mà tôi cũng không muốn làm diễn viên nữa, ăn no chờ chết, chờ Viên Duy nuôi thôi."

Cam Văn Văn thở dài, nói: "Được rồi, tôi cũng không có quyền xen vào giữa hai người. Chỉ là trong lòng cô cũng rõ rồi đấy, Viên Duy đã trả giá rất nhiều vì cô, cô không thể đá cậu ấy nữa."

Tô Hữu Điềm quay sang nhìn Viên Duy, Viên Duy cầm một cốc trà đặt bên môi, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Tô Hữu Điềm, khóe miệng anh khẽ nhoẻn cười.

Tô Hữu Điềm nhũn hết cả lòng mề, cô quay lại, gật đầu lia lịa với Cam Văn Văn.

Cam Văn Văn nói: "Tấm lòng cậu ấy dành cho cậu, bọn tôi đều nhìn ra cả. Năm đó lúc sắp tốt nghiệp, mấy tên côn đồ tới gây phiền phức cho cậu, Viên Duy lúc đó chưa suy xét gì đến hậu quả đã ra tay, ai ngờ xuống tay quá nặng, phải vào tù."

Tô Hữu Điềm biết đoạn này, trong truyện cô chỉ viết một câu để miêu tả chi tiết nhân vật, nhưng đến khi những chuyện này thực sự xảy ra với Viên Duy rồi, cô lại cảm thấy nhói đau.

Cam Văn Văn nói tiếp: "Lại nói, mấy tên đó vốn cùng quê với Viên Duy, nghe nói Viên Duy thành nhân vật lớn rồi thì trốn mất tăm mất tích. Lợi Viễn nói, nếu gặp lại bọn chúng, nhất định phải cho bọn chúng một trận ra trò, năm đó hại chết mèo của Viên Duy thì thôi đi, còn hại hai người chia lìa nữa. Mấy tên súc sinh này, sống chỉ biết gây họa!"

Nói đến đây, vẻ mặt Cam Văn Văn nhuốm màu giận dữ.

Tô Hữu Điềm nghe mà sửng sốt, chỉ cảm thấy trong đầu như vừa xẹt qua ý niệm gì mà lại không bắt được, cũng nghĩ không ra, đành nhìn về phía Viên Duy.

Đúng lúc đó, Tiền Lợi Viễn hỏi: "Này, Viên Duy, cậu tìm được mấy thằng khốn kia chưa, nếu tôi mà là cậu, đã sớm bắt chúng nó đánh cho tám trăm trận khóc lóc kêu cha gọi mẹ rồi!"

Viên Duy chậm rãi nâng cốc trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Lát sau, anh đặt cốc trà xuống, mỉm cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện