Khí trời mùa xuân mát mẻ làm bớt đi không ít oi bức trong xe.

Nhưng làn gió nhẹ mát lạnh này, hiện tại cứ như gió mùa Đông - Bắc, làm không khí trong xe đông cứng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Viên Duy, đến cả tài xế cũng kinh ngạc, cả xe đột nhiên lắc lư một chút.

Đằng sau cũng có vài học sinh, nghe được lời này thì thốt lên:
"Đờ heo! Tớ không nghe nhầm đi.....!Đó là đồng phục trường chung ta ư?"
"Con? Có con? Gan hai người kia cũng quá lớn rồi...."
"Cậu có cảm thấy họ nhìn rất quen không?"
"Cậu nhìn ai chẳng quen mắt! Nói chung, hai người này đã gây ra chuyện lớn rồi."
Viên Duy tay cầm sách, mày không nhịn được mà nhíu lại.

Tô Hữu Điềm chớp chớp mắt với anh, ra hiệu tùy theo hoàn cảnh mà diễn với cô.

Viên Duy làm như không thấy, lại khôi phục vẻ mặt không biểu cảm.

Tô Hữu Điềm bồn chồn.


Cái người này hiểu hay không hiểu ám chỉ của cô?
Ông già phía trước lúc nãy vẫn luôn hếch mũi lên nhìn Tô Hữu Điềm, thấy cô khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, liền cảm thấy chột dạ.

Dưới mông lão như là có châm, cứ không ngừng vặn vẹo.

Bác gái nói: "Ông cứ so đo với người nhỏ tuổi cái gì, đem mấy cái đạo lý tốt xấu đấy ra nói cho sướng mồm à?"
Mặt ông lão trắng xanh hết cả lên.

Thoáng nhấc mông khỏi ghế ngồi, tròng mắt vẩn đục ông ta đảo loạn:
"Tốt xấu cái gì? Nhỡ đâu là cô ta giả vờ thì sao? Con cái gì mà con!"
Tô Hữu Điềm vừa nghe xong liền một tay ôm bụng, một tay vỗ sàn xe than thở khóc lóc:
"Con ơi! Mẹ thật xin lỗi con, đều là do mẹ trẻ tuổi ngông cuồng, yêu người không nên yêu, không nghĩ là ba con quá lợi hại...!Một phát liền có con, con ơi! Mẹ thật xin lỗi con, làm con chưa kịp nhìn thế giới này một lần đã đi..."
Viên Duy hít sâu một hơi, định di chuyển chân lại phát hiện cô túm chặt muốn chết.

Tô Hữu Điềm khóc quá mức thương tâm, nước mắt đầy mặt.

Vốn có người còn đang hoài nghi cô, liền lập tức tự trách bản thân.

Một cô gái khóc thảm như vậy, hơn nữa sao có thể nào lấy sự trong sạch của mình ra đùa giỡn được.

Nhìn thế kia chắc chắn là bị ông già kia chọc tức đến mức không chịu được rồi.

"Có nghiêm trọng lắm không? Liệu cần đến bệnh viện không?"
"Ông lão, ông như này là không đúng rồi! Không phải chỉ là mỗi cái chỗ ngồi thôi sao? Gây khó dễ một cô gái, nhỡ đâu một xác hai mạng thì ông lấy cái gì bồi thường?"
"Bên cạnh có phải người yêu cháu không? Còn đứng ngốc ra đấy làm gì nữa? Không mau đưa bạn gái đi bệnh viện đi."
"Tài xế! Dừng một chút, đằng sau có cô gái cần đi bệnh viện."
Xe buýt dừng lại, cửa xe được mở ra.

Ông lão kia vừa bị mọi người chỉ trích như vậy, có hơi chột dạ, nắm lấy tay vịn, run run rẩy rẩy mà đứng lên.

Nhưng vừa nhấc mông khỏi ghế lại cảm thấy quá mất mặt, đành phải xấu hổ mà ngồi nhổm, vậy mà vẫn còn mạnh miệng:
"Nhìn tôi làm gì! Tại sao lại là do tôi! Tôi nhìn là biết cô ta tự làm mình ngã đấy."

Ông ta không nói gì còn tốt, vừa nói liền nhận lấy cái trợn mắt của tất cả mọi người.

"Cút đi lão già đáng ghét!"
"Nói lời như thế chắc là loại không có tính người.

Đã lớn tuổi như thế rồi mà hành xử còn không bằng một con chó."
Lão ta vươn ngón tay ra chỉ nửa ngày, tức giận đến mức không nói nên lời.

Tô Hữu Điềm tựa như khóc mệt rồi, nhưng vẫn nghẹn ngào, vuốt bụng buồn bã nói: "Con ơi, đời này mẹ và con hữu duyên vô phận.

Nếu con đã tới địa phủ rồi thì hãy có thù báo thù, có oán báo oán..."
Ông già giật mình, trừng mắt, thầm mắng một câu, run run rẩy rẩy mà chạy xuống khỏi xe.

Bác gái nhìn bóng dáng lão khinh bỉ một lần, quay đầu nhìn thấy Viên Duy mang vẻ mặt chẳng liên quan gì tới mình thì tức giận mà đẩy anh một cái:
"Thằng này không nghe thấy gì à? Bạn gái cậu đau đến thế rồi còn không đưa đi khám đi!"
Viên Duy vẫn một tay nắm chặt lan can, một tay cầm quyển sách, không nhúc nhích.

Tô Hữu Điềm cứng đờ, cô dồn hết tâm huyết như thế mà anh chẳng có chút ăn ý nào hết.

Lúc này không phải là nên vinh quang bế cô xuống khỏi sân khấu ư? Cô không nhịn được mà trộm véo đùi anh.

Viên Duy nhăn mày, hơi hạ quyển sách xuống, lộ ra đôi mắt, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm cô.

Tô Hữu Điềm giật mình, suýt nữa quên cả lời kịch, nước mắt trên mặt lăn dài, rớt xuống quần áo.


Bộ dạng đáng thương này của nàng đã làm bác gái động tâm.

Bác gái không đành lòng nhìn bèn túm lấy Viên Duy:
"Cậu này có vấn đề gì vậy, con cậu không biết ra sao mà cậu vẫn còn đọc sách được à?".

Sau đó cúi đầu hỏi Tô Hữu Điềm: "Cháu gái, thằng nhãi này có phải là không nhận không?"
Tô Hữu Điềm vẻ mặt thống khổ, cắn răng gật đầu.

Viên Duy chậm rãi cúi đầu, trầm mặc mà đối mặt với cô.

Tô Hữu Điềm không nhịn được mà chột dạ cúi đầu.

Bác gái cắn răng nói: "Hiện tại trường học toàn dạy ra cái thể loại học sinh gì thế này? Cháu gái, đừng sợ, bác gọi xe cứu thương cho cháu."
Tô Hữu Điềm nhìn bác đang lôi điện thoại di động ra thì lập tức kinh ngạc.

Đi bệnh viện thì chẳng phải là toang hết ư?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện