Buổi sáng ngày hôm sau, đầu Tô Hữu Điềm đau như muốn nứt ra.

Cô rầm rì mà xuống giường, khóe mắt vẫn còn mang theo nước mắt.
Dưới lầu, La Uyển Vân đang thong thả ung dung mà ăn bữa sáng.
Bà nghe được tiếng dép xuống tầng loẹt quẹt dưới đất của Tô Hữu Điềm, bà nâng mí mắt một chút:
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đi đường phải có hình dáng của một đứa con gái, nâng chân lên!"
Tô Hữu Điềm sợ tới mức một giật mình, không biết mới sáng sớm vị Thái Hậu này đã phát hỏa cái gì.
Cô nhón ngón chân đi đường, sau khi rửa mặt xong, mới cẩn thận mà ngồi ở đối diện ăn cơm.
La Uyển Vân dùng khăn giấy thong thả ung dung mà xoa xoa miệng, giương mắt nói:
"Con biết đêm qua con đã trở về như thế nào không?"

Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô đấm đấm đầu, chỉ nhớ rõ là chính mình nghe Viên Duy nói chuyện, quá sinh khí, liền uống một ly rượu, sau đó tựa hồ còn.....!Ôm đùi anh khóc?
Cô hoảng sợ, nhớ lại càng nhiều kí ức, sắc mặt cô liền càng trắng bệch.
Xong rồi xong rồi, cô đã hoàn toàn đắc tội với Viên Duy rồi, không chỉ có túm quần người ta, mà còn quỷ khóc sói gào, xem ra về sau Viên Duy càng không muốn để mắt tới cô nữa.....
Tô Hữu Điềm không còn gì luyến tiếc để sống mà lấy đầu đập đập xuống cái bàn, cơ hồ có loại xúc động muốn chết ở chỗ này.
Cô không chỉ mất mặt, mà còn đắc tội người ta, như này về sau còn muốn đi học như thế nào nữa.......
Cô hoài nghi Viên Duy từng nói từ cấp ba anh đã yêu cô là để an ủi cô, cô suốt ngày tìm đường chết như vậy, Viên Duy còn có thể yêu cô, quả thực là có độc!
Tô Hữu Điềm cúi đầu, thở dài rồi hỏi: "Đêm qua con uống nhiều quá, là ai đem con đưa về nhà vậy?"
La Uyển Vân nói: "Là Mã Tuệ, mệt người ta một cái nữ sinh lại còn phải đem con đưa về nhà."
Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải là ông chú kì quái nào là được.
La Uyển Vân nhấc mắt: "Nếu lần sau con vẫn uống đến say không biết đường về như vậy thì liền không cần bước chân vào cái cửa nhà này nữa!"

Tô Hữu Điềm bị dọa sợ tới mức run lẩy bà lẩy bẩy, nhanh chóng gật đầu.
La Uyển Vân vừa lòng mà rũ mắt xuống, lại khôi phục về thanh âm bình đạm:
"Còn có bên cạnh con có những cái hồ bằng cẩu hữu đó, cái gì mà Vương Tư Đồng, cái gì mà Cao Nhất Thành, về sau ít lui tới, bọn họ là người như thế nào? Con là người như thế nào? Mắt nhìn người đừng thiển cận như vậy, cẩu thả với bọn nó có thể có chỗ tốt gì?"
Tô Hữu Điềm lặng lẽ ngáp một cái, gật gật đầu cho có lệ.
Ai, ở trường học có Viên Duy, ở trong nhà có La Uyển Vân, nước sôi lửa bỏng mỗi ngày như vậy thì biết ưu tiên cái nào......
Trở lại phòng ngủ, Tô Hữu Điềm gọi điện thoại cho Mã Tuệ, nói: "Đêm qua cảm ơn cậu nha, làm khó cậu một mình một người đem tớ đưa về nhà rồi."
Mã Tuệ trầm mặc một chút, tiếp theo cười nói: "Không có gì, không phải chúng ta là bạn tốt sao?"
Tô Hữu Điềm thở dài, vuốt hoa văn trên khăn trải giường, nói: "Ngày hôm qua có phải tớ đã bíu lấy quần của Viên Duy hay không? Hắn.....!Tức giận bao nhiêu?"
"Tức giận? Hình như....!Có hơi tức giận thì phải.......!Ai nha, tớ có nói cũng không rõ, cậu cứ đến trường học sẽ biết."
Nói xong, cô nàng cúp điện thoại.
Tô Hữu Điềm chẳng hiểu gì hết.
Nhưng là lại có dự cảm không tốt, Mã Tuệ mà có thái độ mập mờ như vậy, chắc sẽ không phải là hôm qua Viên Duy đã.....!Rất bực mình đâu, nhỉ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện