Tô Hữu Điềm sửng sốt, tay của Viên Duy vẫn vững vàng mà nắm ở trên cổ tay của cô.

Đôi mắt cô nhìn thấy ánh mắt giống như tia laser của giáo viên phụ đạo bắn lại phía này, không khỏi run cả người lên, theo bản năng mà liền đẩy đẩy tay của anh.

"Chủ Nhiệm Giáo Dục đang nhìn kia kìa!"
Viên Duy mím môi một chút, anh nói: "Cậu chờ ở chỗ này.

"
Nói xong, anh liền chạy về hướng của Chủ Nhiệm Giáo Dục.

Viên Duy lớn lên đẹp trai, học tập cũng tốt, càng không yêu đương vớ vẩn gì hết, lãnh đạo trong trường học đều có ấn tượng tốt với anh.

Chủ Nhiệm Giáo Dục vừa nhìn thấy hắn, biểu tình trên mặt liền thoáng mềm đi một chút.

Cách khá xa nên Tô Hữu Điềm nghe không rõ hai người họ đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy Viên Duy quay đầu lại nhìn mình một cái.


Sau đó Chủ Nhiệm Giáo Dục liền vẫy vẫy tay, đôi tay của Viên Duy liền đút vào túi mà đi trở về.

Nhưng mà, hướng anh đi tới lại không phải hướng của Tô Hữu Điềm, mà là đi trở về đội ngũ của lớp.

Tô Hữu Điềm ngốc đơ, ù ù cạc cạc mà nhìn bóng dáng của anh.

Cái quỷ gì thế, đem cô ném ở chỗ này, sau đó một mình đi trở về?
Để cô ngồi chỗ này rồi đứng nhìn như xem khỉ hay sao?
Cô buồn bực mà dậm chân một chút, lập tức liền cảm thấy bụng dưới đau quằn quại, không khỏi kêu một tiếng, cô nhanh chóng cong lưng chạy, từng bước từng bước nhỏ một mà đi.

Không quá lâu sau, Mã Tuệ và Cam Văn Văn cùng xông lên, một trái một phải mà đỡ lấy cô.

Tô Hữu Điềm cả kinh: "Các cậu tới làm gì đấy, Chủ Nhiệm Giáo Dục còn ở chỗ kia nhìn mà!"
Mã Tuệ cười nói: "Không có việc gì, Viên Duy đã nói với ông ấy rồi, để hai người chúng tớ dìu cậu trở về nghỉ ngơi.

"
"Viên Duy?"
Vừa rồi Viên Duy giúp cô xin phép nghỉ, còn gọi Mã Tuệ và Cam Văn Văn ra đỡ cô ư?
Cô theo bản năng mà nhìn về phía trước, thân ảnh của Viên Duy bị che dấu ở trong đám người nhốn nháo đằng kia, nhưng cô vẫn là có thể vừa liếc mắt một cái liền thấy được anh.

Sáng sớm, ánh dương mỏng manh chiếu lên trên người anh, những tia sáng nhỏ vụn chậm rãi nhảy nhót ở trên tóc của anh, một người vóc dáng cao lớn, làm đằng sau cổ của anh đã trắng nõn lại càng thêm bắt mắt.

Tô Hữu Điềm chỉ cảm thấy cái cổ trắng kia, giống như là tuyết đầu mùa khi đông tới, phiêu phiêu đãng đãng mà thổi vào trong mắt của cô, trong lồ ng ngực lại tựa hồ đang thiêu đốt một ngọn lửa nhỏ, một chút một chút mà củng đầu quả tim nhi, làm nàng lại nhiệt lại ma.

Cam Văn Văn vừa kéo theo cô đi vừa nói: "Đừng nhìn nữa, nhìn nữa hắn cũng không ra đỡ cậu đâu.

"
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, cô nâng cằm, lỗ mũi phồng hết cả lên: "Tớ cần hắn đỡ làm gì? Vừa rồi các cậu không tới cũng đều được, chính tớ vẫn có đi được ra chỗ của mọi người.

"
Cam Văn Văn cúi đầu nhìn, cười hì hì chế nhạo cô: "Khẩu thị tâm phi, cậu là không thấy được bộ dáng tức giận vừa rồi của cậu đâu, nếu mà tớ và Mã Tuệ không tới đỡ cậu, khả năng cao là kiểu gì cậu cũng sẽ chạy đến cắn chết hắn.

"
Tô Hữu Điềm nói: "Nói bừa.

"
Tuy rằng cô phủ nhận, nhưng trên mặt lại tựa hồ nhiễm sắc đỏ của ánh sáng mặt trời, nửa ngày trời vẫn chưa hết được.

Mã Tuệ chọc chọc khuôn mặt của nàng, cười nói: "Ài, như thế nào cậu lại giống một cái thế nhở, mới chạm vào một tí đã gào lên meo meo liên hồi.

"
Tô Hữu Điềm rầm rì mà phủ nhận.

Trở lại trong lớp, cô ôm bụng nằm bò lên trên bàn.

Mã Tuệ nói: "Có phải không kiên trì nổi nữa hay không? Đi gặp chủ nhiệm lớp xin phép nghỉ đi.


"
Tô Hữu Điềm thở dài: "Gần đây ông ấy cứ nhìn chằm chằm tớ, rất sát sao, chắc là sẽ không cho tớ nghỉ đâu.

"
Mã Tuệ nhỏ giọng nói: "Bảo Viên Duy giúp cậu xin đi.

Giáo viên nhất định sẽ nghe hắn nói.

"
Tròng mắt của Tô Hữu Điềm đưa sang 1 bên, thanh âm tuy rằng hữu khí vô lực, nhưng vẫn là tràn đầy sự không thể tưởng tượng được:
"Sao có thể thế được? Nếu như hắn thật sự xin Trì Đức Thiệu, cậu có tin là Trì Đức Thiệu sẽ lập tức xé xác hai đứa bọn tớ hay không.

".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện