Lý Quyên đang cầm sách Ngữ Văn đi ở đằng sau, trong miệng đọc: " Ở lâu trong lồng giam, tự nhiên sẽ từ khuất phục đến phản kích, có bạn nào lý giải một chút những lời này hay không?"
Tuy rằng Lý Quyên đi chậm, nhưng cũng rất nhanh sẽ đến bên người của Tô Hữu Điềm.

Cô nuốt một chút nước bọt, không khỏi nghĩ đến thời điểm mình còn đi học, cảnh tượng mình và bạn học lén lút truyền giấy ở trong lớp học.
Vừa kích động....!Lại vừa hưng phấn.
Cảm giác lúc này so với điều cô đã trải qua còn k1ch thích hơn, tuy rằng tình cảnh không khác nhau lắm, nhưng điều không giống chính là, đối phương là Viên Duy đi.
Cô khụ một tiếng, làm bút rơi xuống đất, sau đó ra vẻ không kiên nhẫn mà chậm rãi ngồi xổm xuống.

Eo cô vẫn còn đang đau, nhưng mà trong loại thời điểm này, trong óc cô tất cả đều bị sự tình trước mắt chiếm hữu, đau đớn của thân thể phảng phất như bị sự tràn đầy nhiệt huyết trong lòng bao lại, trong lúc nhất thời cũng không thấy đau đến vậy.
Cô nhanh chóng mà liếc mắt nhìn Lý Quyên một cái, sau đó vừa ngẩng đầu, liền đối diện với đôi mắt của Viên Duy.
Viên Duy từ trên cao nhìn xuống cô, con ngươi anh hơi hơi rũ, nhìn cô ngồi xổm đến mức khó chịu, mím môi, hơi hơi duỗi cánh tay ra.
Tô Hữu Điềm tiếp nhận một phen, vừa cầm đến tay, liền cảm thấy cái áo khoác này nặng một cách không bình thường, còn mang chút ấm áp.


Cô sửng sốt, Viên Duy biết săn sóc như vậy sao, cố ý đem mùi hương của cơ thể lưu lại cho cô?
Tiếng bước chân của Lý Quyên càng ngày càng gần, Tô Hữu Điềm vịn tay lên ghế, gian nan mà ngồi trở lại.
Áo khoác bị cô nhét vào trong ngăn bàn, sau đó đột nhiên bên trong lăn ra một thứ.
Tô Hữu Điềm nhìn thứ trên đùi mình mà sửng sốt.
Lăn ở trên đùi cô, là một bình nước ấm, thân bình là nhựa đã bị nước nóng làm cho hơi hơi sun lại, hơi ấm trong chốc lát đã xuyên thấu qua lớp vải dệt trên đùi cô, làm nóng làn da cô.
Tô Hữu Điềm theo bản năng mà nhìn về phía Viên Duy.

Tay trái của anh buông thõng, đầu ngón tay hơi hơi đỏ lên, tạo thành sự đối lập trên trời dưới đất với làn da trắng nõn.
Cô chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy cái bình trên đùi làm ấm hết cả người, ấm đến mức khiến đầu quả tim của cô run rẩy, ấm đến mức toàn thân cô nóng lên.
Cô cẩn thận mà đem áo khoác của Viên Duy rút ra khỏi ngăn bàn, cuốn quanh cái bình, sau đó để sát vào bụng.

Cái bụng trướng vốn dĩ lạnh lẽo của cô lập tức ấm lên.

Tô Hữu Điềm thỏa mãn mà nheo lại mắt.
Cô nhìn sách vở, trong sự hoảng hốt thế nhưng lại cảm thấy, như vậy thật tốt.

Mặc kệ là bởi vì lí do gì mà Viên Duy lại săn sóc cô như thế, có thể tiến được thêm một bước như vậy với Viên Duy, cũng đã thật thỏa mãn rồi.
Vào thời điểm tan học, Vương Tuyết Đồng lại chạy sang đây.

Tô Hữu Điềm cảm thấy thật bất đắc dĩ với người này, cô gái này trước kia có quan hệ rất tốt với Thịnh Hạ, thời điểm tan học cũng thường xuyên dính ở bên nhau.

Sau khi Tô Hữu Điềm đến đây, biết cô gái này mưu tính nhiều, còn thích đi đường ngang ngõ tắt, vì thế tự động xa cách đối với nàng, nhưng cũng ngăn không được sự nhiệt tình của cô nàng này, mỗi ngày đều gửi tin nhắn hỏi thăm chuyện của cô và Viên Duy, Tô Hữu Điềm có khổ nhưng không nói được.

Vương Tuyết Đồng nhìn cô bò dài trên bàn, hì hì cười: "Làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt tái nhợt như kia, có phải bị anh chàng Viên Duy kia hút khô rồi hay không?"
Tô Hữu Điềm che lỗ tai lại, miệng lẩm bẩm: Tôi nghe không hiểu, tôi nghe không hiểu.
Vương Tuyết Đồng cười hì hì nói: "Buổi sáng hôm nay tớ nghe nói là Viên Duy đã đỡ cậu trước mặt mọi người, cậu làm như thế nào mà bắt được hắn tới tay thế?"
Tô Hữu Điềm thở dài, nói: "Không phải."
Vương Tuyết Đồng nói: "Như thế nào, không dám nói à? Viên Duy nghe thấy được thì thế nào, nếu mà hắn dám tức giận thì lập tức đá hắn là được."
Tô Hữu Điềm mím môi không nói lời nào.
Vương Tuyết Đồng nhíu mày một chút, sau đó không vui mà đập bàn, nói: "Này, tại sao cậu không nói lời nào thế, tớ đang hỏi cậu đấy!"
Tô Hữu Điềm nói: "Tớ đang khó chịu, không muốn nói chuyện."
Vương Tuyết Đồng "A" một tiếng, nói: "Cậu là không muốn nói chuyện, hay là không muốn nói chuyện với tớ? Mấy ngày nay cậu vẫn luôn trốn tránh tớ.

Cậu nói đi, cậu trở thành học sinh ngoan yêu học tập, có phải liền khinh thường tớ hay không?"
Tô Hữu Điềm ngồi dậy, giống như một người cổ hủ, nghiêm túc nói: "Tớ cảm thấy học sinh không có phân biệt ngoan hư, chỉ có thích hay không thích học tập, tuy rằng có người không thích học tập, nhưng tớ cảm thấy học một chút cũng không sai."
Vương Tuyết Đồng cười nhạo một tiếng: "Nếu điểm thi của cậu đủ để được phân vào 3 lớp đứng đầu khối thì hẵng nói với tớ những lời này."
Tô Hữu Điềm mặt không đổi sắc mà đáp lại:
"Tuy rằng kết quả học tập của tớ không tốt, nhưng thái độ học tập vẫn rất tốt."
Vương Tuyết Đồng nghẹn họng, nàng nói: "Cậu không cần múa mép khua môi với tớ, tớ chỉ hỏi cậu một câu thôi, có phải cậu không cần đứa bạn này nữa đúng không?"

Tô Hữu Điềm quay đầu lại, cô nói: "Tớ vẫn muốn tiếp tục làm bạn bè với cậu.

Nhưng điều kiện là cậu không được đánh nhau gây chuyện, không cần cậu phải chú ý học tập, nhưng ít nhất không được bắt nạt những nữ sinh khác."
Vương Tuyết Đồng tỉ mỉ mà nhìn cô một cái, sau đó cười lạnh một tiếng: "Cậu nghĩ cậu là mẹ của tớ sao?"
Nàng đá vào chân bàn của Tô Hữu Điềm, xoay người đi.

Đi tới cửa, tựa hồ là nghĩ đến cái gì, nàng xoay người, nói với Viên Duy: "Viên Duy, tôi nói cho cậu biết, Thịnh Hạ một chút cũng không thích cậu, nó theo đuổi cậu là bởi vì bị thách đố! Nếu cậu thông minh, thì liền cách xa nó ra!"
Nói xong, nàng nổi giận đùng đùng mà đi ra khỏi phòng học.
Trong nháy mắt, trong phòng học có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tô Hữu Điềm bất đắc dĩ mà thở dài, cô nhìn thoáng qua Viên Duy.
Viên Duy cái gì đều không nói, chỉ là xoay bút một chút, sau đó "Ồ" một tiếng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện